Công chúa nhỏ - Chương 08

CHƯƠNG VIII: TRÊN GÁC XÉP

Đêm
đầu tiên ngủ trên gác xép là một đêm Sara không bao giờ quên. Suốt đêm em nằm
trong nỗi lo sợ kinh hoàng, cảm giác mà em chưa nói với ai bao giờ. Và chắc
chắn nếu nói ra thì cũng khó có ai có thể hiểu được. Duy chỉ có một điều khiến
em đôi lần quên mất nỗi buồn khi cảm nhận một màn đêm bao quanh - một cảm giác
mà em chưa bao giờ trải qua. Và có lẽ vì thế lại tốt cho em hơn bởi lúc ấy em
có thể ý thức được thân phận nhỏ bé của mình. Nếu không có cảm giác sờ sợ lạ
lẫm trên căn gác xép ấy thì chắc chắn em đã không chịu nổi nỗi buồn vô hạn mà
em vừa phải trải qua. Nhưng thực tế là suốt cả đêm hôm đó em hầu như không ý thức
được sự tồn tại của mình hoặc nhớ đến bất cứ điều gì trừ một điều duy nhất - đó
là việc người mà em yêu quý nhất trên đời đã không còn nữa.

“Ba
mất rồi!” Em luôn miệng thì thầm một mình. “Ba mất rồi!”

Mãi
một lúc sau em mới nhận thấy chiếc giường mà em đang nằm rất cứng, cứng đến nỗi
em phải trở mình liên tục để có được cảm giác dễ chịu hơn. Màn đêm lúc này sâu
thẳm như chưa bao giờ như thế. Tiếng gió thổi trên mái nhà len qua những ống
khói lò sưởi nghe như tiếng hú gọi ghê rợn. Có tiếng gì sột soạt, lục sục bên
trong bức tường sau tấm ván chân tường. Sara đoán được cái gì ở trong ấy vì
Becky có lần đã kể cho em nghe. Đó là tiếng bọn chuột cống và chuột nhắt đang
đánh nhau hoặc chơi đùa với nhau. Một đôi lần em nghe thấy tiếng chạy sột soạt
trên sàn nhà. Về sau khi kể lại cái đêm ấy, em nhớ mình đã ngồi bật dậy run rẩy
khi nghe thấy tiếng chuột chạy trên sàn, sau đó em lại nằm xuống trùm tấm vải
trải giường kìn đầu.

Cuộc
sống của Sara không thay đổi một cách từ từ mà nó đã rẽ sang một bước ngoặt
không ngờ.

“Nó
phải bắt đầu tiếp tục cuộc sống!” Bà Minchin nói với cô Amelia như thế. “Nó
phải được dạy dỗ theo ý muốn của chúng ta.”

Buổi sáng hôm sau chị Mariette ra đi. Khi Sara đi
ngang qua căn phòng khách của mình trước kia, em nhìn thấy mọi thứ trong phòng
đã được dời đi chỗ khác. Những đồ đạc quý giá của em không còn ở đó nữa mà thay
vào đó là một chiếc giường kê trong góc. Có lẽ căn phòng này sẽ trở thành một
phòng ngủ cho một học sinh mới đến. Khi xuống tầng dưới ăn sáng, em nhận thấy
chỗ ngồi thường lệ bên cạnh bà Minchin giờ đây là của Lavinia. Bà Minchin lạnh
lùng nói với Sara:

“Mày sẽ bắt đầu cuộc sống mới, Sara! Mày sẽ ngồi
với bọn trẻ con ở những chiếc bàn bé. Mày phải giữ cho chúng yên lặng, không
cho chúng cãi lộn và làm rơi vãi thức ăn. Từ mai mày phải xuống đây sớm. Lottie
vừa đánh đổ trà đấy!”

Đó mới chỉ là bắt đầu. Hết ngày này qua ngày khác
công việc của Sara ngày càng nhiều hơn và vất vả hơn. Em phải giảng dạy các học
sinh nhỏ tuổi tiếng Pháp. Phải nghe giảng các môn khác trong lớp. Đó chỉ là những
công việc nhẹ nhàng nhất trong các công việc mà em phải làm. Bỗng nhiên Sara
phải làm hàng trăm thứ việc. Em bị sai ra ngoài phố bất cứ lúc nào dù nắng hay
mưa. Em phải làm những việc mà người khác không muốn làm. Người đầu bếp và
những người phục vụ nghe lệnh của bà Minchin và họ có vẻ như thích thú với việc
sai khiến Sara - người mà trước đây là đề tài của bao câu chuyện hấp dẫn trong
trường. Họ không phải là những người phục vụ của giai cấp quý tộc cho nên phong
cách và tính khí của họ không lấy gì làm tốt đẹp. Việc có được một người để sai
bảo khi cần và quát tháo khi giận khiến họ hả hê. Một hoặc hai tháng đầu Sara
nghĩ rằng thái độ tận tâm với công việc hết sức và sự im lặng cần thiết khi bị
mắng chửi trước sau cũng sẽ làm thay đổi cách đối xử của họ đối với em.

Trái tim kiêu hãnh của em bảo với em rằng, em đang
phải làm việc để sống chứ không phải cần sự bố thí của người khác. Nhưng đáng
buồn thay em càng tận tụy với công việc bao nhiêu thì bọn người giúp việc lại
càng quá quắt và độc ác bấy nhiêu. Mụ bếp luôn sẵn sàng quát mắng em bất cứ lúc
nào. Nếu Sara lớn hơn - Bà Minchin chắc sẽ bắt em dạy các học sinh lớn và sẽ sa
thải một cô giáo khác để bớt thêm một khoản chi phí. Nhưng hiện giờ Sara là một
đứa trẻ nên bà ta chỉ sự dụng em để sai vặt và làm bất cứ việc gì khi có yêu
cầu.

Một đứa con trai giúp việc sẽ không thông minh và
đáng tin cậy bằng Sara. Sara có thể làm được những việc khó khăn và hiểu được
những lời lẽ phức tạp. Em phải đi thanh toán nợ, đồng thời phải quét dọn phòng
và sắp xếp mọi thứ cho ngăn nắp. Việc học hành của em đã thành chuyện quá khứ.
Em không được học ở trường ở lớp nữa. Có chăng là chỉ sau một ngày mệt mỏi vì
phải chạy khắp nơi và làm đủ mọi việc theo lệnh của người khác em mới được phép
vào lớp với một chồng sách cũ và ngồi học một mình thâu đêm.

“Nếu mình không thường xuyên ôn tập lại những gì
mình đã học có lẽ mình sẽ không còn nhớ gì nữa,” em nói một mình. “Mình gần như
là một đứa rửa bát thuê như Becky. Nếu mình không biết gì thì mình sẽ hoàn toàn
giống Becky. Nếu mình không biết gì thì mình sẽ hoàn toàn giống Becky mất!
Không hiểu làm sao mình đã bắt đầu quên, mình quên mất rằng Henry VIII có những
sáu bà vợ.”

Một trong những điều gây tò mò nhất trong cuộc
sống mới của Sara đó là sự thay đổi vị trí của em giữa các bạn cùng lớp trước
kia. Giờ đây vì không còn là nhân vật quan trọng nhỏ tuổi nữa, Sara đã không
được gọi là một thành viên của lớp nữa. Sara bận tối mắt với công việc nên hiếm
có cơ hội được nói chuyện với các bạn cũ. Em cũng thừa biết rằng bà Minchin
muốn em sống rời xa các bạn học cũ.

“Ta sẽ không cho nó có cơ hội nói chuyện hoặc làm
thân với bọn trẻ,” bà Minchin nói. “Bọn trẻ con, nhất là bọn con gái thường hay
mủi lòng. Nếu Sara kể những câu chuyện lãng mạn của nó cho bọn trẻ nghe chúng
sẽ coi nó như là một nhân vật chính bị hành hạ và đầy ải trong một câu chuyện.
Cha mẹ của bọn trẻ sẽ hiểu sai về ngôi trườg và vì thế bọn trẻ cần tránh xa nó
ra. Sara phải sống một cuộc sống khác phù hợp với thân phận mới của nó, ta đã
cho nó chỗ trú ngụ, như thế là quá tốt đối với nó rồi.”

Sara không coi đó là quyền lợi mà bà Minchin đã bố
thí cho em, nhưng là người tự trọng nên em cảm thấy trái tim đau nhói khi có ý
định bắt chuyện với các bạn cũ và nhận thấy sự sợ sệt và nghi ngờ của bọn chúng
dành cho mình. Thực tế các học sinh của bà Minchin là một bọn trẻ nhỏ thực dụng
và đần độn. Chúng quen với sự giàu sang và sung sướng. Hàng ngày chúng chứng
kiến thay đổi trong cuộc sống của Sara, quần áo của em ngày càng ngắn đi vì em
không có quần áo mới để thay thế, khuôn mặt em mệt mỏi hơn và kỳ lạ hơn, đôi
giày Sara đi bị thủng lỗ chỗ. Mọi người sai Sara ra phố, mua hoa quả, đồ khô.
Em bê hàng rổ những thứ mua được đi ngang qua các phố một khi mụ đầu bếp cần
gấp những thứ đó. Bọn trẻ coi việc nói chuyện với Sara giống như việc nói chuyện
với một kẻ tôi tớ.

“Hãy nghĩ lại câu chuyện về những mỏ kim cương mà
xem! Trông nó thật kỳ quái! Tớ chưa bao giờ yêu quý nó cả nhưng quả thật tớ
không thể chịu đựng cái cách mà nó nhìn người khác cứ như là nó muốn soi mói
người ta!”

“Đúng thế,” Sara nói khi tình ngờ nghe Lavinia
bình phẩm về mình. “Đó là mục đích của tớ khi tớ nhìn người khác. Tớ muốn biết
về người khác. Tớ nghĩ nhiều về họ.”

Sự thực là Sara đã nhiều lần kiềm chế mình bằng
cách nhìn thẳng vào Lavinia khi nó có ý định chơi xấu em, mỗi khi nó thể hiện
sự hả hê đối với đối thủ của nó.

Bản thân Sara không bao giờ ác ý với ai hoặc dây
dưa với ai. Em làm việc giống như một kẻ nô lệ. Hàng ngày em phải mang vác
những rổ, thúng hàng qua những con phố lầy lội. Em miệt mài với những bài giảng
môn Pháp văn cho các học sinh bé. Càng ngày em càng gầy gò và khuôn mặt trở nên
hốc hác. Người ta bắt em ăn ở tầng dưới dành cho người hầu. Không ai coi trọng
sự có mặt của em. Trái tim em bị tổn thương và đau nhói nhưng em không bao giờ
thổ lộ điều đó cho bất cứ ai.

“Những người lính thường không kêu ca bao giờ cả!”
Em nói qua hàm răng nghiến chặt. “Mình cũng sẽ không than vãn. Mình cứ giả vờ
rằng mình đang tham gia vào một cuộc chiến tranh và mình là một người lính.”

Nhưng có lúc trái tim non nớt và đau đớn của em
lại được sưởi ấm khi có sự có mặt của một trong ba người bạn.

Trước tiên là Becky - đúng, chỉ có Becky đã ở cùng
với em ngay trong đêm đầu tiên trên căn gác tối om. Sara cũng đã vơi bớt phần
nào cảm giác cô đơn khi nghĩ rằng phía bên kia bức tường, đằng sau nơi mà bọn
chuột cống đang chạy rúc rích kia còn có ngươi bạn nhỏ đáng thương hơn mình. Từ
đó về sau, cảm giác ấm áp mỗi lúc một tăng dần. Ban ngày em không có cơ hội nói
chuyện với Becky vì cả hai đều phải làm việc. Mọi hành động nói chuyện trong
giờ làm việc sẽ bị coi như sự cố ý chây lười và ăn bớt thời gian.

“Thưa cô, đừng ngại!” Becky nói nhỏ vào buổi sáng
đầu tiên khi Sara chuyển lên gác xép. “Đừng ngại nếu tôi nói điều gì không
phải. Người ta sẽ mắng chúng ta nếu tôi nói thêm những câu: Làm ơn, cảm ơn, xin
lỗi… nói những câu ấy vì sợ người ta phạt, họ cho rằng tôi đã cố tình lãng phí
thời gian.”

Nhưng trước khi xuống tầng dưới nhóm bếp, bao giờ
Becky cũng sang phòng của Sara, cài giúp cúc áo và giúp Sara làm mấy việc lặt
vặt. Rồi khi đêm đến, bao giờ Sara cũng nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ của
Becky tỏ ý hỏi Sara có cần giúp gì không. Mấy tuần đầu Sara buồn bã đến mức
không muốn nói gì nên Becky càng ít nói chuyện và sang thăm Sara. Trái tim của
Becky mách bảo với em rằng đối với người đang buồn bã thì tốt nhất là nên để họ
một mình.

Người thứ hai trong ba người bạn của Sara là
Ermengarde. Nhưng trước khi Ermengarde tìm ra được chỗ ở mới của Sara thì đã
xảy ra một sự việc kỳ lạ.

Khi Sara đã nguôi ngoai bớt nỗi đau và đang quen
dần với cuộc sống hiện tại thì em chợt nhận ra hình như mình đã quên khuấy mất
sự tồn tại của Ermengarde trên đời. Tuy là hai người bạn nhưng Sara luôn cảm
thấy mình như già hơn Ermengarde hàng mấy tuổi. Ermengarde là một đứa trẻ chậm
chạp nhưng lại rất tình cảm. Em đến với Sara bằng tình cảm tự nhiên giản dị. Em
thường mang bài tập đến nhờ Sara giảng lại. Em chăm chú nghe như nuốt lấy từng
lời và sau nó quấn lấy Sara đòi Sara kể chuyện. Ermengarde không có chuyện gì
thú vị để kể, em thường phải đánh vật với từng trang sách. Tóm lại, Ermengarde
không phải là tuýp người mà người ta có thể nhớ đến khi gặp biến cố lớn trong
đời và thế là Sara quên mất Ermengarde.

Đặc biệt trong khoảng thời gian đó Sara càng dễ
quên Ermengarde hơn vì Ermengarde nghỉ học và về nhà. Khi quay lại cô bé không
thấy Sara đi học như trước. Một hôm, Ermengarde tình cờ gặp Sara khi Sara đang
đi dọc hành lang, tay ôm một tướng quần áo xuống tầng dưới để vá lại. Bản thân
Sara đã biết tự may vá. Trông em bây giờ nhợt nhạt và khác xưa nhiều, trên mình
khoác một chiếc áo dài nhưng vì dùng quá lâu nên nó ngắn đến nỗi lộ cả đôi chân
đen đủi và gầy guộc của em.

Ermengarde là một cô bé chậm hiểu nên đối với em
sự thay đổi trong cuộc sống của Sara đã gây cho em một sự bất ngờ. Em không
nghĩ ra một điều gì để nói với Sara. Ermengarde biết chuyện gì đã xảy ra nhưng
em không thể tưởng tượng được hoàn cảnh hiện giờ của Sara lại như thế này. Sara
bây giờ nhìn đáng thương đến kỳ lạ, vẻ bề ngoài không khác gì của một người
hầu. Tình huống này lại làm cho Ermengarde lúng túng, em không nói gì mà lại
bất chợt cười phá lên và kêu lên một cách vô tư.

“Ôi! Sara! Có phải bạn đấy không?”

“Ừ,” Sara trả lời, một ý nghĩ bất chợt thoáng qua
đầu em và làm khuôn mặt em nóng bừng. Sara ôm chồng quần áo trên tay, cằm đặt
lên trên cố giữ cho chúng khỏi đổ. Cái nhìn từ đôi mắt xanh thẳm của Sara càng
khiến Ermengarde đã vốn kém khôn ngoan lại càng bị quẫn hơn. Em cảm thấy như
Sara đã biến thành một cô gái khác mà trước đây em chưa từng gặp. Có lẽ đó là
bởi vì Sara bỗng nhiên trở nên khốn khổ, em phải làm cả công việc khâu vá và
những việc trước đây Becky vẫn làm.

“Ôi!” Ermengarde lắp bắp. “Thế… thế cậu có khỏe
không?”

“Tớ không biết!” Sara trả lời. “… Thế còn cậu?”

“Tớ cũng bình thường!” Ermengarde ngượng ngập, sau
đó bỗng nhiên em nghĩ ra một câu thân mật hơn và hỏi rất nhanh. “Cậu… cậu gặp
chuyện không vui à?”

Sara cảm thấy bực bội. Lúc đó trái tim tan nát của
em đập loạn xạ trong lồng ngực, em nghĩ rằng nếu có người nào đó ngu ngốc như
Ermengarde thì tốt hơn hết là nên tránh xa.

“Thế cậu nghĩ như thế nào?” Em nói. “Thế cậu nghĩ
rằng tớ vui lắm hay sao?”

Nói xong em bước thẳng mà không nói thêm một lời
nào.

Thời gian trôi qua, Sara sẽ nhận ra rằng nếu sự
khổ cực trong cuộc sống vừa qua không làm em quên nhiều điều thì có lẽ em đã
không trách cô bạn Ermengarde ngốc nghếch đến khốn khổ và cả sự lúng túng rụt
rè mà cô bé đã thể hiện khi gặp em. Ermengarde luôn rụt rè. Cô bé càng rụt rè
bao nhiêu thì sự thể hiện ra ngoài càng ngốc nghếch bấy nhiêu.

Một ý nghĩ chợt vụt qua đầu làm em trở nên quá nhạy
cảm với hoàn cảnh hiện tại của mình.

“Cậu ta cũng giống như những người khác!” Sara
nghĩ. “Thực ra cậu ấy không muốn nói chuyện với mình. Cậu ấy biết rằng không ai
muốn nói chuyện với mình!”

Nhiều tuần lễ sau, giữa hai cô bé vẫn có hố ngăn
cách lớn. Nếu có tình cờ chạm mặt nhau, Sara cũng cố ý nhìn đi nơi khác còn
Ermengarde thì lại xấu hổ lúng túng đến nỗi không nói được gì. Đôi lần hai cô
bé cũng gật đầu khi đi ngang qua nhau nhưng có những lúc hai người thậm chí
không chào nhau lấy một câu.

“Nếu cậu ấy không thèm nói chuyện với mình…” Sara
nghĩ. “Mình sẽ tránh mặt cậu ấy! Bà Minchin cũng muốn như thế.”

Bà Minchin cũng có ý định như thế thật nên những
ngày sau đó Sara và Ermengarde hầu như không gặp lại nhau. Trong thời gian đó
trông Ermengarde thẫn thờ một cách đáng thương. Em luôn tỏ ra buồn bã. Em
thường ngồi co ro trên bậu cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài không nói một lời. Một lần
Jessie đi qua thấy thế bèn dừng lại một cách tò mò và hỏi:

“Tại sao cậu khóc Ermengarde?”

“Không phải tớ đang khóc!” Ermengarde trả lời vẻ
lúng túng.

“Đúng mà!” Jessie nói. “Một giọt nước mắt to tướng
đang lăn trên mũi cậu kia kìa… lại một giọt nữa kìa!”

“À!” Ermengarde nói. “Tớ khổ tâm lắm, không ai
hiểu đâu.”

Nói rồi em xoay tấm lưng múp míp lại, rút khăn mùi
xoa ra và ấp vào mặt.

Đêm hôm đó Sara trở về gác xép muộn hơn thường lệ.
Hôm nay em phải làm việc cho đến tận lúc các học sinh đã lên giường đi ngủ và
sau đó em còn phải ngồi học một mình trong lớp nữa. Khi leo lên hết bậc cầu
thang, thật ngạc nhiên, em nhìn thấy có ánh đèn phát ra từ dưới khe cửa phòng
mình.

“Không có ai ở đó trừ mình ra!” Em nghĩ nhanh.
“Nhưng có người nào đó đã thắp nến trong đó!”

Đúng là có người đã thắp nến trong phòng của Sara
nhưng ánh nến đó không phải phát ra từ cây nến Sara vẫn dùng, loại mà em thường
lấy ở bếp lên mà là loại nến mà các học sinh vẫn hay thắp trong phòng ngủ. Có
người đang ngồi trên chiếc ghế thấp để sàn, mặc quần áo ngủ, quấn một chiếc
khăn san màu đỏ. Người đó chính là Ermengarde.

“Ermengarde!” Sara kêu lên, sự việc bất ngờ đến
nỗi em hầu như hoảng sợ. “Cậu sẽ gặp rắc rối cho mà xem!”

Ermengarde đang ngồi trên chiếc ghế bỗng đứng bật
dậy. Chân cô bé đang đi đôi dép cao cổ vẫn dùng để đi trong phòng ngủ, em chạy
về phía Sara. Hai mắt và mũi em đỏ ửng vì khóc nhiều.

“Tớ biết là tớ sẽ gặp rắc rối nếu tớ bị phát hiện,”
Ermengarde nói. “Nhưng tớ không quan tâm, tớ chẳng quan tâm một chút nào! Sara!
Hãy nói với tớ xem nào! Có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao cậu không thích tớ
nữa?” Giọng nói nghẹn ngào của Ermengarde khiến Sara cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ
họng. Giọng nói ấy nghe mới giản dị và thân thiết làm sao, nó giống như chính
cô bạn Ermengarde ngày trước đã có lần tỏ ý muốn được làm bạn thân của em.
Ermengarde muốn nói với Sara rằng mấy tuần vừa qua cô bé thực sự không muốn thể
hiện như thế. Ermengarde đã làm Sara hiểu lầm.

“Tớ rất quý cậu!” Sara trả lời. “Tớ nghĩ… cậu thấy
đấy, mọi thứ đã khác trước… tớ đã nghĩ rằng cậu cũng thay đổi.”

Ermengarde mở to đôi mắt đẫm nước.

“Tại sao? Chỉ có cậu là thay đổi thôi,” Ermengarde
kêu lên. “… cậu không muốn nói chuyện với tớ, tớ không biết phải làm gì? Chính
cậu mới thay đổi sau khi tớ quay lại trường.”

Sara suy nghĩ trong giây lát, em nhận thấy mình đã
phạm phải sai lầm.

“Tớ cũng đã khác trước!” Em giải thích. “Mặc dù
không giống như cậu nghĩ. Bà Minchin không muốn tớ bắt chuyện với các bạn. Hầu
như tất cả các bạn không muốn nói chuyện với tớ. Tớ nghĩ… có lẽ… cậu cũng thế
vì vậy tớ đã cố ý tránh mặt cậu!”

“Ôi! Sara!” Ermengarde kêu lên tỏ ý trách móc.

Thế rồi hai cô bé nhìn nhau thêm một lân và cuối cùng
lao vào vòng tay của nhau.

Mái đầu của Sara gục trên tấm khăn san màu đỏ của
Ermengarde đang choàng lên người. Khi Ermengarde tỏ ý muốn đẩy nhẹ em ra, Sara
cảm thấy một nỗi cô đơn ghê gớm. Sau đó cả hai cùng ngồi bệt xuống sàn, Sara
vòng tay ôm lấy đầu gối, Ermengarde thì cuộn thu lu người trong chiếc khăn.
Ermengarde nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khác lạ với đôi mắt to của Sara một cách
trìu mến.

“Tớ không chịu được nữa,” em nói. “Tớ dám nói rằng
cậu thì có thể sống mà không cần tớ. Nhưng Sara ạ! Tớ thì không thể sống khi
thiếu cậu được! Tớ gần như sắp chết! Vì vậy tối nay khi tớ đang trùm tấm vải
trải giường và khóc, tớ chợt nghĩ rằng mình cần phải leo lên đây và cầu xin cậu
để chúng mình vẫn tiếp tục là bạn.”

“Cậu tốt bụng hơn cả tớ!” Sara nói, “tớ tự trọng
quá nên không thể kết bạn với người khác được. Cậu thấy đấy, thử thách cho thấy
tớ không phải là một đúa trẻ tốt bụng, tớ e rằng như thế. Có lẽ…” Sara nhăn
trán suy nghĩ rất đăm chiêu. “… cuối cùng thì cậu cũng biết hết tính xấu của
tớ. Tớ biết thử thách đó chẳng hay ho một tý nào. Tớ nói thật…” Sara thú nhận. “Tớ
cho rằng chúng sẽ tốt trong những trường hợp khác cho dù chúng ta có thể không
biết chúng hay như thế nào. Có lẽ những thử thách đó lại đang đến với bà
Minchin ấy chứ.”

Ermengarde nhìn quanh căn phòng với một sự tò mò
xen lẫn lo sợ

“Sara!” Em nói. “Cậu nghĩ cậu có thể sống được ở
đây hay sao?”

Sara cũng nhìn quanh:

“Dù tớ đã… nhưng mọi thứ đã khác, tớ có thể sống ở
đây được,” Sara trả lời, “hoặc tớ giả vờ rằng căn phòng này giống một căn phòng
trong câu chuyện nào đó.”

Sara nói chậm rãi, trí tưởng tượng của em bắt đầu
hoạt động. Từ ngày cuộc sống của em thay đổi em chưa bao giờ được tưởng tượng
như trước kia. Em cảm thấy mọi việc thật sự đáng sợ

“Có những người phải ở những nơi tồi tệ hơn. Hãy
xem bá tước Monte Critso trong nhà ngục Chateau hoặc những người tù trong nhà
ngục Bastille.”

“Ngục Bastille!” Ermengarde thì thầm, mắt nhìn
Sara và bắt đầu bị lôi cuốn. Em nhớ lại những câu chuyện về cuộc cách mạng Pháp
mà Sara đã kể cho em nghe. Chúng in đậm trong đầu em bởi Sara đã kể các tình
tiết một cách khéo léo. Không ai ngoài Sara có thể làm được điều đó.

Một tia sáng long lanh ánh lên trong đôi mắt Sara.
Sara nói và ôm chặt hai đầu gối.

“Ngục Bastille là một nơi tuyệt vời để mình có thể
giả vờ. Tớ giả vờ làm người tù trong ngực Bastille. Tớ đã ở đó hết năm này qua
năm khác. Mọi người quên khuấy rằng tớ vẫn đang còn tồn tại trên đời. Bà
Minchin là người coi ngục và Becky…” Lại một tia sáng hiện lên trong mắt em, “Becky
là người tù nằm ở phòng bên.”

Ermengarde quay nhìn Sara. Sara nhận thấy
Ermengarde có vẻ mặt giống mình ngày trước.

“Tớ nghĩ tớ sẽ giả vờ như thế và tớ sẽ cảm thấy
thoải mái hơn rất nhiều.”

Ermengarde ngay lập túc mê mẩn nhưng vẫn hơi sợ.

“Thế cậu sẽ kể tiếp cho tớ nghe chuyện đó chứ?” Ermengarde
nói. “Ban đêm tớ sẽ bò lên đây những lúc họ không để ý và nghe những câu chuyện
mà cậu tưởng tượng trong ngày, như thế thì mình sẽ là những người bạn thân nhất
trên đời.”

“Ừ!” Sara trả lời. “Lửa thử vàng! Bước ngoặt trong
cuộc đời tớ đã thử thách cậu và cũng chính nó đã cho tớ nhận thấy rằng cậu là
bạn tốt của tớ.”