Công chúa nhỏ - Chương 09

CHƯƠNG IX: MELCHISEDEC

Nhân vật cuối cùng trong bộ ba đó là Lottie, một
đứa bé chưa từng biết đến nỗi bất hạnh là gì. Em rất ngạc nhiên nhìn thấy sự
thay đổi đột ngột của người “mẹ nuôi” trẻ tuổi của mình. Em cũng đã nghe được
mọi người bàn tán với nhau về những điều đã xảy ra đối với Sara, thế nhưng vẫn
không sao hiểu nổi tại sao Sara lại có thể khác đến vậy, tại sao bỗng dưng chị
lại chỉ mặc bộ váy màu đen cũ kỹ và tại sao bây giờ Sara vào lớp lại là để dạy
học chứ không phải ngồi học tại chỗ danh dự của mình như mọi khi nữa. Còn rất
nhiều lời đàm tiếu xung quanh các em nhỏ khi chúng phát hiện ra Sara không còn
ở trong căn phòng xinh đẹp, mà chúng luôn ngưỡng mộ, cùng với Emily lúc nào cũng
ngồi lặng im trên ghế nhìn mọi người. Cái khó nhất đối với Lottie là Sara nói
quá ít mỗi khi mọi người muốn hỏi về mình. Mới bảy tuổi đầu Lottie chẳng thể
nào tự mình giải thích nổi những gì vẫn đang còn là bí ẩn nếu như không được
giải thích thật rõ ràng.

Buổi sáng đầu tiên khi Sara đảm nhận một lớp tiếng
Pháp với đám trẻ nhỏ, Lottie đã mạnh dạn hỏi với vẻ đầy tự tin: “Có phải bây
giờ chị rất nghèo không Sara? Có phải chị nghèo giống như người ăn xin phải
không chị?”

Bàn tay mũm mĩm của nó nắm lấy bàn tay gầy guộc
của Sara và nhìn với đôi mắt to tròn ươn ướt. Sợ Lottie khóc, Sara lấy hết can
đảm dỗ dành an ủi nó:

“Người ăn xin làm gì có nhà mà ở, còn chị có chỗ ở
cơ mà.”

Lottie lại sốt sắng hỏi: “Thế bây giờ chị ở đâu,
em thấy có người khác ở trong phòng chị rồi mà?”

“Chị dời sang phòng khác rồi.” Sara nói.

“Phòng mới có đẹp không chị? Em muốn xem có được
không?” Lottie hỏi dồn dập.

“Em đừng nói nữa, cô Minchin đang nhìn chúng ta
kìa, nếu không cô ấy sẽ mắng chị vì để em nói chuyện đấy,” Sara vội nhắc Lottie.

Sara phát hiện ra rằng hình như người ta bắt cô
phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì mà họ cho là sai trái. Nếu như lũ trẻ
không tập trung học, nếu chúng nói chuyện và kể cả nếu như chúng không nghỉ
trưa, cũng chính Sara chứ không phải ai khác là người bị quở mắng.

Vốn là một đứa bé cứng đầu cứng cổ, nếu như Sara
không nói cho nó biết chỗ ở của mình thì rồi thế nào Lottie cũng tìm ra được
bằng cách này hay cách khác. Nó tự tìm hiểu trong đám bạn nhỏ của mình và lắng
nghe lỏm các câu chuyện của các chị lớn hơn khi họ chuyện phím với nhau. Vào
một buổi chiều muộn, khi đã thu lượm được những thông tin khá chắc chắn mà mọi
người vô tình để lộ ra. Lottie quyết định tiến hành cuộc thám hiểm của mình. Nó
leo khắp các tầng và chưa bao giờ biết đến có sự tồn tại của tầng áp mái nếu
như không có cơ hội leo lên đến đó. Nhìn thấy hai chiếc cửa gần nhau nó đánh
bạo đẩy một bên ra và thật bất ngờ nhìn thấy Sara đang đứng trên chiếc bàn cũ
nát nhìn ra cửa sổ.

“Mẹ Sara! Mẹ Sara!” Nó kinh ngạc kêu lên khi thấy
Sara trong căn phòng trần trụi chẳng có đồ đạc gì và thật xấu xí và có vẻ như
rất xa lạ với thế giới xung quanh mà nó đã quen thuộc. Đôi chân ngắn tũn nhỏ bé
của nó hôm nay đã phải leo hàng trăm bậc thang để tìm ra được nơi ở mới của
Sara.

Sara quay lại khi nghe tiếng Lottie và đến lượt
Sara phải kinh ngạc và lo sợ. Điều gì có thể xảy ra nếu như con bé òa lên khóc
và nếu như có ai nghe được câu chuyện của hai đứa thế là cả hai đều sẽ bị phiền
toái. Em vội nhảy xuống khỏi bàn và chạy vội đến chỗ con bé vỗ về, cầu khẩn:
“Đừng khóc và đừng gây bất kỳ một tiếng động nào cả, nếu không chị sẽ lại bị
chửi mắng đấy, chị đã nghe chửi suốt cả ngày nay rồi… Nơi này cũng có tồi lắm
đâu Lottie,” Sara dỗ dành.

“Thật vậy không?” Lottie hổn hển, nhìn xung quanh
căn phòng một lượt, đôi môi bặm chặt. Tuy là một đứa bướng bỉnh nhưng Lottie
vẫn cố kiềm chế để khỏi bật khóc vì sợ người mẹ nuôi của mình bị quở mắng. Và
bỗng nhiên nó cảm thấy nơi nào có Sara thì nơi đó sẽ trở nên đẹp đẽ và hỏi thầm.
“Tại sao lại thay đổi như vậy hả Sara?”

Sara ôm ghì lấy con bé và cố gượng cười, một cảm
giác dễ chịu ấm áp truyền qua em từ cơ thể mũm mĩm thơ ngây của Lottie. Hôm đó
thật là một ngày nặng nề đối với em và lúc Lottie đến cũng là lúc em đang nhìn
ra cửa sổ với đôi mắt cay xè.

“Em biết không, ở đây có thể nhìn thấy tất cả mọi
thứ mà ở dưới kia em đâu có nhìn được.” Sara khích lệ.

“Xem gì hả chị?” Lottie hỏi, sau sự tò mò mà Sara
đã khơi dậy.

“Em có nhìn thấy những ống khói kia không? Chúng
rất gần với mình, còn những đám khói cuộn tròn trông như những bông hoa khổng
lồ này nữa. Em có thể nhìn thấy những đám mây đang bay lượn trên bầu trời này
và cả những chú chim sẻ nữa. Chúng nhảy tung tăng và chuyện trò líu ríu với
nhau thật vui và giống như là con người vậy. Ở đây còn có thể nhìn thấy cửa sổ
của những phòng áp mái của các nhà khác nữa chứ, thỉnh thoảng lại thấy mấy cái
đầu nhô ra và chị lại tự hỏi không biết người đó là ai nhỉ. Và ở đây lúc nào
mình cũng được ở trên cao như ở một thế giới khác vậy.”

“Ôi thế thì cho em xem với, nhấc em lên đi.”
Lottie phấn chấn nói.

Sara nhấc Lottie lên và cả hai đều đứng trên chiếc
bàn cũ nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ trên mái nhà.

Nếu ai chưa từng trải qua những gì mà hai đứa bé
gái nhỏ đang làm, thì sẽ không tưởng tượng được cái thế giới khác lạ mà chúng
đang chiêm ngưỡng là như thế nào. Cái thế giới mà chúng đang nhìn là những máng
hứng nước mưa chìa ra hai bên, dồn nước mưa vào ống thoát nước, những chú chim
sẻ, quen coi mái nhà như nhà của mình nhảy nhót chẳng chút sợ hãi. Hai con chim
đậu trên đỉnh ống khói gần nhất đang mổ nhau chí chóe, cho đến khi một con chịu
thua bay đi mới thôi. Còn nhà bên cạnh hiện đang bỏ không nên lúc nào cửa sổ
cũng đóng im ỉm.

“Ước gì nhà bên cạnh cũng có người ở thì tốt biết
mấy,” Sara nghĩ. “Hai cửa sổ trên mái nhà thật gần nhau và nếu như bên đó cũng
có một cô bé thì chúng có thể nói chuyện thật dễ dàng và còn có thể trèo qua
cửa sổ thăm nhau nữa nếu như không sợ ngã.”

Lottie vui vẻ reo lên khi phát hiện ra là ở phòng
áp mái thấy bầu trời như gần với mình hơn nhiều so với nhìn từ dưới đất. Ở đây
trừ những ống khói ra thì những gì xảy ra dưới mặt đất đều dường như là không
có thật hoặc thuộc về một thế giới khác. Khó có thể tin rằng lại có sự tồn tại
của cô Minchin, cô Amelia, nhà trường và những vòng bánh xe quay tại quảng trường
lại thuộc về một thế giới khác.

“Ôi chị Sara. Em cũng thích căn phòng áp mái này,
em thích thật đấy vì nó đẹp hơn ở dưới kia.” Lottie reo lên và vặn người trong
vòng tay bảo vệ của Sara.

“Nhìn con chim sẻ kia kìa, giá như có chút vụn
bánh mà cho nó nhỉ,” Sara thì thầm.

“Em có đấy, em còn nửa cái bánh mua từ hôm qua và
vẫn còn một ít ở trong túi,” Lottie cao giọng vui sướng.

Khi hai chị em ném chút mẩu bánh vụn cho con vật
bé nhỏ, nó liền bay lên và đậu trên nóc ống khói cạnh đó. Hiển nhiên là chú
chim này chưa từng quen biết với sự thân thiện và chưa từng được chăm sóc bao
giờ nên không mong đợi như vậy từ căn phòng áp mái này. Trong khi Lottie vẫn im
lặng còn Sara bắt chước tiếng loài chim để gọi thì chú chim nhận ngay ra rằng
những mẫu bánh làm chú giật mình khi nãy lại là biểu hiện của sự hiếu khách và
thân thiện. Chú nép đầu vào một bên, từ trên đỉnh ông khói nhìn những mẫu vụn
bánh với cặp mắt sáng chớp chớp, Lottie vẫn cố giữ im lặng và hỏi nhỏ: “Liệu nó
có đến không? Nó có đến không?”

“Mắt nó nhìn như muốn nói nó sẽ đến,” Sara cũng
thì thầm đáp lại. “Nó đang nghĩ xem nó có dám đến không. Có, nó sẽ đến! Có, nó
sẽ đến!”

Con chim bay sà xuống chỗ vụn bánh, nhưng cẩn thận
dừng lại cách đó một chút, nép đầu sang một bên đề phòng, biết đâu Sara và
Lottie lại chẳng là những con mèo khổng lồ có thể nhảy ra vồ lấy chú bất kỳ lúc
nào thì sao. Cuối cùng trái tim chú đã mách bảo rằng chú được an toàn tuyệt đối
với hai cô bé tốt bụng này cho dù diện mạo của họ thế nào đi nữa và chú quyết
định tiến đến gần hơn và nhắm vào mẩu bánh to nhất chộp ngay lấy rồi lại vội
vàng bay vụt sang phía bên kia của ống khói.

“Bây giờ nó hiểu chúng mình rồi, thế nào nó cũng
sẽ trở lại để ăn tiếp những mẩu vụn bánh còn lại,” Sara nói.

Đúng vậy con chim sẻ đó đã quay trở lại không
những một mình mà còn mang theo cả một người bạn nữa, con chim bạn đó bay đi và
lại mang về một người bà con nữa và tối hôm đó chúng có một bữa tiệc thật thịnh
soạn và vui vẻ. Chúng cũng cười nói ríu rít, hò reo và thỉnh thoảng lại nép đầu
sang một bên, quan sát Sara và Lottie. Lottie vui đến nỗi quên hẳn cảm giác
kinh hoàng ban đầu khi nó nhìn vào căn phòng trên gác xép của Sara. Thật ra khi
nhấc Lottie xuống khỏi bàn, quay về với thực tại, Sara đã tạo cho em một cảm
giác về nhiều thứ “đẹp” mà bản thân mình cũng không nghi ngờ sự tồn tại của
chúng. Sara từ từ diễn giải: “Căn phòng này thật xinh xắn và ở tít trên cao,
cao hơn tất cả mọi thứ, giống như một tổ chim ở trên cây. Cái trần nhà cũng
thật vui mắt, em khó mà có thể đứng thẳng lên ở góc nhà và mỗi buổi sáng, chị
chỉ có thể nằm trên giường nhìn thẳng lên trời qua ô cửa sổ của mái nhà giống
như một cái đèn trần hình vuông. Mỗi khi có ánh nắng mặt trời, chị có thể nhìn
thấy những đám mây hồng trôi qua trôi lại, và cảm thấy như chỉ cần với tay ra
là có thể chạm vào chúng được. Còn nếu trời mưa, tiếng những giọt nước mưa đập
vào cửa sổ như chúng đang nói chuyện với mình. Khi trời có sao, em có thể nằm
và đếm xem có bao nhiêu vì sao đã đi qua ô cửa sổ nhà mình, thật nhiều không
đếm xuể. Em nhìn xem ở góc nhà có cái lò than cũ đã gỉ rồi, nhưng nếu đem đánh
đi và đốt lửa lên cũng không đến nỗi tồi phải không. Căn phòng nhỏ này cũng đẹp
đấy chứ.”

Sara vừa nói vừa cầm tay Lottie dắt em đi xem và
làm các điệu bộ để làm tăng thêm vẻ đẹp cho căn phòng và khiến cho Lottie tin
rằng căn phòng đẹp thật bởi vì Lottie bao giờ cũng tin vào những gì Sara nói.

Sara lại mô tả tiếp: “Hãy tưởng tượng ra một tấm
thẩm Ấn Độ thật dày, thật êm ở chỗ này, còn góc kia là một chiếc sofa nhỏ với
những chiếc gối ôm thật mềm và mình có thể nằm cuộn tròn trên chiếc ghế đó. Còn
bên trên nó có thể là chiếc giá đầy sách mà mình có thể với được một cách dễ
dàng. Trước mặt lò sưởi là chiếc thảm lông, còn trên tường sẽ là những bức
tranh để che đi những chỗ vôi đã bị tróc. Dĩ nhiên là tất cả sẽ phải nhỏ cho
vừa với căn phòng này nhưng chắc chắn là sẽ phải rất đẹp; trên bàn là chiếc đèn
với ánh sáng màu hồng và đương nhiên là nó phải ở ngay giữa phòng và trên bàn
là các đồ dùng để uống trà; một chiếc ấm đồng reo lên trên bếp lửa. Mọi thứ
chắc chắn sẽ rất đẹp. À có lẽ mình cũng cần phải dỗ dành đàn chim sẻ cho chúng
yên tâm làm bạn với chúng mình và sẽ đến thường xuyên rồi gõ vào cửa sổ xin
được vào chứ.”

Nói đến đây Lottie vội reo lên: “Chị Sara! Thế em
cũng muốn ở trên này!”

Sara phải cố gắng lắm mới thuyết phục được Lottie
xuống, và sau khi đưa em trở về, Sara quay lại căn phòng áp mái của mình, đứng
giữa nhà nhìn xung quanh. Niềm vui từ những ảo tưởng em tô vẽ ra để làm Lottie
vui đã tan biến mất chỉ còn lại đó chiếc gường cứng ngắc phủ mảnh vải cũ xám ngoét,
bẩn thỉu. Tường đã tróc hết lớp sơn để lộ ra những vết rạn nứt chằng chịt, sàn
nhà lạnh ngắt trần trụi không có thảm trải và chiếc lò sưởi cũ rích han gỉ nằm
bẹp dí tại xó nhà bên cạnh chiếc ghế gãy xiêu vẹo, và là chỗ ngồi duy nhất
trong phòng. Ngồi trên chiếc ghế xiêu vẹo, úp mặt vào hai bàn tay Sara cảm thấy
cô đơn quá. Sự hiện diện rồi lại biến mất của Lottie càng làm cho tình cảnh trở
nên tồi tệ hơn, em có cảm giác hẫng hụt như là một tù nhân sau khi người đến
thăm đã ra về.

“Đây thật là một nơi cô quạnh, có thể nói là cô
quạnh nhất trên thế gian này,” Sara tự nhủ.

Em vẫn ngồi yên trong tư thế như vậy cho đến khi
suy nghĩ của em bị gián đoạn bởi một tiếng động gần đó. Em ngẩng đầu lên để
đoán xem tiếng động đó phát ra từ đâu. Nếu là một cô bé nhút nhát thì chắc chắn
Sara đã vội rời bỏ chiếc ghế xiêu vẹo đó ngay, khi nhìn thấy một con chuột to
đang ngồi nghểnh mũi hít hít vào không khí với dáng điệu khoái chí. Một vài
mảnh vụn bánh của Lottie đã vương trên sàn và mùi vị của nó đã kéo chú chuột ra
khỏi hang. Trông nó thật ngộ nghĩnh và giống như một chú lùn trong chiếc áo
lông xám đến nỗi Sara không rời mắt khỏi nó. Nó cũng nhìn lại Sara bằng đôi mắt
sáng như muốn hỏi điều gì. Trông dáng vẻ nghi ngại của nó, Sara bật nảy ra một
ý nghĩ rất ngộ nghĩnh, ngây thơ.

“Tao dám chắc rằng làm kiếp chuột cũng chẳng thích
thú chút nào,” Sara chế nhạo. “Chẳng ai yêu thích mày cả, nhìn thấy mày mọi
người đều bỏ chạy và kêu lên ‘eo ôi loài chuột ghê tởm’, còn tao thì chẳng muốn
mọi người bỏ chạy mỗi khi nhìn thấy tao và kêu lên ‘ôi Sara kinh tởm’ chút nào
cả. Thật khác nhau nếu như được sinh ra làm loài chim sẻ. Thế nhưng khi tạo hóa
sinh ra con chuột, có ai đó hỏi nó xem liệu nó có muốn được làm kiếp chuột hay
không đâu và cũng làm gì có ai hỏi xem nó có muốn được làm kiếp chim sẻ không
đâu?”

Sara ngồi lặng im đến nỗi con chuột có đủ can đảm
để tiến sát đến những mẩu bánh vụn. Có lẽ nó cũng có trái tim giống như trái
tim của con chim sẻ và trái tim đó cũng mách bảo nó rằng Sara không phải là
loài đáng sợ. Con chuột có vẻ đói lắm rồi và chắc nó phải có một gia đình, vợ
con nó cũng đang đói bụng đợi nó mang về cho chút đỉnh. Chúng đã có những ngày
dài không may mắn ở đây rồi. Chuột bố đã phải bỏ những đứa con đang khóc vì đói
ra đi kiếm ăn và quyết liều một phen để nhặt những mẩu bánh vụn và thế là nó
cẩn thận bò tới gần hơn.

“Tiến gần lại tao đi, tao không phải là cái bẫy
đâu, mày có thể nhặt những mẩu bánh đó, con chuột đáng thương ạ! Những tù nhân
ngục Bastile cũng đã từng làm bạn với chuột, cứ cho là tao cũng là bạn của
chúng mày đi,” Sara khích lệ.

Tôi không biết loài vật có thể hiểu biết được bao
nhiêu nhưng chắc chắn là chúng có hiểu và có lẽ có một thứ ngôn ngữ không nói
thành lời và tất cả muôn loài trên thế gian này đều hiểu được. Có lẽ cũng có
những linh hồn ẩn náu trong mọi vật và có thể nói chuyện với những linh hồn
khác mà không cần thốt lên bằng lời. Bất chấp mọi lý do, con chuột đã hiểu rằng
nó sẽ được an toàn ngay cả khi nó vẫn là loài chuột. Nó cảm nhận rằng cô gái
ngồi trên chiếc ghế xiêu vẹo bọc vải đỏ đó sẽ không nhảy lên, hoặc ném vào nó
một vật cứng nào đó làm nó bị thương phải lết về hang với cái lưng quằn hoặc
với chiếc chân què. Nó thật sự là con chuột đẹp và chẳng đáng sợ chút nào. Khi
nó đứng bằng đôi chân sau, nghếch đầu hít hít vào không gian với đôi mắt sáng
nhìn chằm chặp vào Sara, chắc nó hy vọng rằng cô đã hiểu nó và chẳng nỡ căm
ghét nó như kẻ thù. Sau khi cái điều bí ẩn chẳng nói thành lời ấy mách bảo nó
rằng nó sẽ được an toàn thì nó bắt đầu mạnh dạn tiến thẳng đến những mẩu vụn
bánh và ăn ngấu nghiến. Vừa ăn thỉnh thoảng nó lại nhìn Sara như những chú chim
sẻ đã từng nhìn em và với một cử chỉ rất biết lỗi làm cho Sara rất xúc động.

Sara ngồi im không nhúc nhích quan sát nó. Có một
mẩu bánh to hơn hẳn các mẩu khác, có thể không gọi nó là vụn bánh được mà phải
là một miếng bánh. Chắc hẳn là con chuột rất muốn miếng bánh đó, nhưng nó lại
rơi ngay sát chân ghế nơi Sara ngồi, nên nó còn dè chừng ngần ngại.

“Chắc nó muốn mang miếng bánh đó về hang cho gia
đình,” Sara nghĩ vậy. “Nếu mình không khuấy động thì chắc nó sẽ dám đến gần để
nhặt thôi.”

Thậm chí Sara còn không dám thở mạnh, chăm chú
ngồi quan sát con chuột. Nó rón rén đến gần hơn và ăn thêm một vài vụn bánh
nữa, dừng lại ngửi ngửi rồi lại ngoảnh sang nhìn Sara chằm chặp, rồi đột nhiên
nó đánh liều chộp lấy miếng bánh giống hệt như những gì con chim sẻ đã từng
làm. Ngay sau khi đã chộp và làm chủ được miếng bánh nó chuồn thẳng vào sau
cửa, biến mất qua một kẽ nứt của miếng gỗ viền chân tường.

“Tao biết là mày muốn miếng bánh đó cho lũ con của
mày mà và tao tin rằng tao cũng sẽ làm bạn với mày được.” Sara nói một mình.

Khoảng một tuần sau đó, Emengade đã tìm được cơ
hội hiếm hoi cảm thấy an toàn để lén lên phòng áp mái. Sau khi gõ cửa vài lần
và chờ đợi khoảng vài phút vẫn không thấy Sara mở cửa. Emengade nghĩ chắc Sara
đã ngủ. Nhưng rồi nó lại rất ngạc nhiên khi nghe tiếng thì thầm trong nhà,
tiếng cười nói âu yếm dỗ dành ai đó từ trong phòng vọng ra.

“Đây!”
Emengade nghe thấy tiếng nói. “Nhặt lấy và đi về đi Melchisedec, đi về với vợ
con mày đi!”

Ngay
lúc Sara mở cửa, Emengade đứng ở cửa nhìn Sara chằm chặp vẻ hoảng hốt hỏi: “Ai -
bạn đang nói chuyện với ai đó Sara?”

Sara
thận trọng kéo Emengade vào, với dáng điệu vui vẻ như có điều gì làm em rất hài
lòng.

“Bạn
phải hứa sẽ không hoảng sợ và không thét lên nhé, nếu không tôi sẽ không kể cho
bạn nghe đâu,” Sara trả lời.

Emengade
thật sự đã muốn kêu lên ngay từ lúc đó nhưng cố kiềm chế và nhìn xung quanh căn
phòng nhưng chẳng thấy một ai và chợt nghĩ, “Sara phải nói chuyện với một ai đó
chứ, hay với các hồn ma?” Nó dè dặt hỏi một cách sợ hãi. “Có cái gì đáng sợ à?”

“Một
vài người sợ chúng.” Sara đáp lại “Tôi cũng vậy nhưng chỉ lúc đầu thôi chứ bây
giờ thì hết sợ rồi.”

Emengade
hỏi tiếp “Có phải ma không?”

“Không.”
Sara cười vui vẻ nói. “Chính
là con chuột của tôi.”

Emengade nhảy bật lên rồi lại ngồi xuống vào giữa
chiếc giường cũ kỹ, dơ bẩn, cuộn chân vào chiếc váy ngủ và chiếc khăn choàng.
Cô không kêu lên nhưng nói hổn hển kinh ngạc: “Eo ơi là con chuột, con chuột
ư?”

“Tôi e là bạn sẽ sợ đấy nhưng chẳng có gì đáng sợ
đâu, tôi đã huấn luyện nó rồi. Nó trở nên thân thiện với tôi và sẽ xuất hiện
mỗi khi tôi gọi. Bạn có muốn nhìn nó không hay là sợ?”

Sự thực là với những thức ăn vét từ các đĩa trong
nhà bếp, ngày nào Sara cũng đem phần về cho gia đình chuột và ngày lại ngày
tình bạn của em với con chuột đã nảy sinh và phát triển. Nhiều lúc em đã quên
hẳn người bạn nhỏ bé của mình chỉ là một con chuột.

Lúc đầu Emengade rất hoảng sợ không dám cựa quậy
mà ngồi thu tròn thành đống trên giường, cuộn chân vào trong váy, nhưng dáng vẻ
của Sara đã làm nó trấn tĩnh phần nào và câu chuyện của Sara về sự xuất hiện
của Melchisedec từ lúc ban đầu đã khêu gợi trí tò mò của nó. Cuối cùng nó cũng
dám cúi ra phía trước theo dõi Sara đang quỳ xuống cạnh cái lỗ trên mảnh gỗ
viền quanh chân tường và hỏi: “Nó - nó không chạy ngay ra và nhảy tót lên
giường chứ?”

“Không đâu, nó cũng lịch sự như chúng mình vậy.”
Sara nói và bắt đầu huýt sáo nhè nhẹ, một cách dỗ dành, nhẹ đến nỗi chỉ có thể
nghe được trong không gian hoàn toàn yên lặng. Sara huýt sáo một vài lần, hoàn
toàn bị cuốn hút vào việc đó như đang niệm thần chú vậy. Cuối cùng đáp lại
tiếng gọi đó một con chuột xám màu rượu whisky, mắt sáng đã nhô đầu ra khỏi lỗ.
Sara đã cầm sẵn trong tay mẩu vụn bánh và thả xuống. Melchisedec lặng lẽ bò tới
ăn và cũng lại ngậm một mẫu to nhất cần mẫn như một thương gia, mang về hang.

“Bạn thấy chưa,” Sara nói. “Nó mang thức ăn về cho
vợ con nó đấy. Mỗi lần nó trở về tôi lại nghe thấy tiếng gia đình nó kêu chít
chít vui vẻ. Có ba tiếng kêu khác nhau. Một là của các con nó, một là của vợ nó
và loại cuối cùng là của chính nó, con chuột có tên là Melchisedec.”

Emengade bắt đầu thấy buồn cười và nói:

“Ôi! Sara! Bạn thật kỳ lạ và cũng thật dễ thương.”

“Tôi biết tôi đúng là kỳ cục,” Sara vui vẻ thú
nhận. “Và tôi cũng cố gắng tỏ ra dễ thương với chúng.” Em vừa nói vừa lấy bàn
tay nhỏ bé của mình dụi vào trán vẻ bối rối, nhưng thật dịu dàng, thật đáng
yêu.

Sara nói tiếp: “Bố luôn cười tôi vì cái tính kỳ
quặc đó nhưng tôi lại thích như vậy. Ông thường cười những ý nghĩ kỳ quặc của
tôi nhưng lại rất thích nghe những câu chuyện kỳ quặc mà tôi dựng nên, còn tôi
thì lại không thể sống nếu như không làm những điều kỳ quặc đó.” Sara dừng lại,
một lần nữa đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng áp mái của mình rồi nói tiếp với
một giọng đượm buồn “Tôi tin rằng tôi sẽ không thể sống ở đây được nếu tôi
không nghĩ ra những câu chuyện như vậy.”

Cũng như mọi khi, Emengade vẫn rất hứng thú nghe
Sara kể chuyện và tán thưởng: “Khi bạn kể về chúng hay nói chuyện về Melchisedec
tôi cứ có cảm tưởng như nó là con người vậy.”

“Nó là người thật mà, nó cũng biết đói, biết sợ
như chúng mình và nó cũng lấy vợ và có cả con cái nữa,” Sara giải thích. “Làm
sao chúng mình có thể biết là chúng cũng suy nghĩ như con người chứ? Mắt nó
nhìn tôi cũng tình cảm như con người ấy, chính vì vậy mà tôi đã đặt tên nó là
Melchisedec đấy.” Sara ngồi xuống sàn khoanh chân theo cách riêng của mình rồi
lại tiếp tục câu chuyện đầy lý thú.

“Hơn nữa Melchisedec là con chuột được gửi từ ngục
Bestile đến đây để làm bạn với tôi đấy. Tôi thường nhặt những mẩu bánh mà người
nấu bếp vứt đi, thế là đủ nuôi gia đình chuột rồi.”

“Ở
đây giống ngục Bastile thật ư?” Emengade hứng thú hỏi. “Hay bạn giả vờ như
vậy?”

“Gần
như vậy,” Sara trả lời. “Nhiều khi tôi cứ cố tưởng tượng ra nó giống một nơi
nào khác, và ngục Bastile là gần gũi với chỗ này hơn cả nhất là vào những ngày
lạnh giá.”

Nghe
Sara nói vậy, Emengade đứng bật dậy khỏi giường hoảng hốt khi nghe thấy tiếng
động như có ai đó gõ hai tiếng rất lạ vào tường.

“Cái
gì vậy?” Emengade kêu lên.

Sara
đứng dậy trả lời một cách hài hước: “Đó là một tù nhân khác ở xà lim bên cạnh.”

“Becky!”
Emengade kêu lên kinh ngạc.

“Đúng
vậy,” Sara nói. “Nghe này, hai tiếng gõ có nghĩa là Becky muốn hỏi: ‘Người bạn
tù ơi, bạn có nhà không?’.” Sara cũng gõ ba tiếng nhẹ vào tường như ám hiệu trả
lời. Em lại giải thích: “Ba tiếng gõ nghĩa là có tôi đang ở đây và mọi việc đều
bình thương.”

Rồi
lại có bốn tiếng gõ vọng vào từ bên kia tường phía phòng của Becky.

Sara
giải thích tiếp: “Như vậy có nghĩa là người bạn đồng cảnh ơi, chúng ta hãy ngủ
ngon nhé.”

Nét
mặt Emengade ửng lên vì vui mừng, reo lên khe khẽ: “Ôi Sara! Những gì vừa xảy
ra cứ như trong tiểu thuyết vậy.”

“Đúng
thế,” Sara đáp lại, “mọi cái đều trở thành chủ đề cho những câu chuyện. Bạn là
một câu chuyện và tôi cũng là một câu chuyện, và cả cô Minchin cũng là một câu
chuyện.”

Sara
ngồi xuống tiếp tục chuyện trò với Emengade, hai đứa mải vui và Emengade quên
khấy rằng chính mình cũng là một dạng tù nhân bỏ trốn và Sara phải nhắc nó về
đi ngủ chứ không thể ở trong ngục Bastile suốt cả đêm được và không được gây
tiếng động nào khi lén chui vào giường.