39 Manh Mối - Chương 07

CHƯƠNG 7

Một dặm gần quảng trường Copley, Irina Spasky, bí danh
Nhóm Ngũ, đang băn khoăn về loại thuốc độc của mình. Ả nạp thứ hỗn hợp vẫn
thường dùng các thiết bị phóng độc nhỏ như móng tay, nhưng e ngại nó sẽ không
đủ mạnh cho cuộc gặp gỡ lần này.

Từ hồi chiến tranh lạnh, ả và đám đồng sự KGB (cơ
quan tình báo Liên Xô cũ) sử dụng những chiếc dù phóng độc hay xịt chất độc vào
bàn cầu. Chao ôi những năm tháng tươi đẹp! giờ thì Irina chỉ còn đơn thương độc
mã, nên phải giữ mọi thứ cho đơn giản. Những đầu kim tiêm bật ra mỗi khi ả gập
đốt ngón tay đầu tiên lại. Tất cả hầu như vô hình và chỉ để lại cảm giác châm
chích tê tê. Thế nhưng chất độc sẽ khiến nạn nhân vô cùng khốn đốn, có thể tê
liệt đến chừng vài ngày- đủ để Irina có một khởi đầu thuận lợi trong cuộc truy
lùng này. Lợi hại hơn hết là hoàn toàn không thể truy ra chất độc và cũng không
có thuốc giải.

Xui rủi thay, thứ chất độc ấy lại ngấm khá lâu. Nạn
nhân của ả có thể không biểu hiện triệu chứng gì trong chừng 8 giờ đồng hồ hoặc
lâu hơn. Nếu ả muốn vô hiệu hóa đối phương nhanh chóng thì buộc phải viện tới
một biện pháp khác.

Không thể khinh suất Ian và Natalie Kabra. Hồi hai đứa
đó mới bảy và mười tuổi, Irina còn có thể khống chế chúng. Giờ chúng đã sang
tuổi 11 và 14… quả thực đây lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Ả đi loanh quanh tại quảng trường Copley, chờ đến khi
trông thấy chúng. Hai bên đã thỏa thuận theo các chiến thuật thông thường để
ngụy trang, cùng tìm một địa điểm và thời gian gặp gỡ. Những đám mây giông đã
kéo đi. Một buổi chiều hè đẹp trời, thứ thời tiết mà Irina căm ghét.. Ba cái
thứ ánh nắng và hoa hoét lẫn trẻ con trẻ kiếc này- xời. Ả thích mùa đông ánh
thép ở St. Petersburg,
thứ thời tiết tuyệt hơn nhiều cho trò gián điệp.

Vừa mua một ly cà phê từ ki-ốt ở vệ đường, ả nhác thây
Ian và Natalie phía bên kia quảng trường, đang đi trước nhà thờ Chúa ba ngôi.
Hai bên bắt gặp ánh mắt nhau trong một thoáng và tiếp tục bước đi.

Irina dịch chuyển. Ả theo chúng cách một quãng, dò thử
xem hai đứa có bị “mọc đuôi” không, có góc nào đám phó nháy núp để chộp ảnh hay
không. Sau mười lăm phút, ả không thấy gì. Ả chờ đến lượt hai đứa quay lại nhìn
mình.

Ngay khi chúng ngoảnh lại, Irina xoay người và bước
đi. Trò chơi đảo lại. Ả dẫn chúng băng qua quảng trường, hướng về thư viện,
biết thừa rằng chúng sẽ thăm dò đuôi của mình. Nếu chúng phát hiện ra điều gì
thì sẽ lẩn đi, Cuộc hẹn sẽ bị hủy.

Sau 15 phút, Irina thay đổi lộ trình và thấy bọn Kabra
bên kia phố Boylston, vẫn âm thầm bám theo mình. Bọn trẻ ngoặt về phía khách
sạn Copley Plaza
và Irina đi theo.

Cả 3 gặp nhau ở sảnh khách sạn đông đúc, nơi không bên
nào có thể phục kích được bên nào.

Ian và Natalie trông thật sảng khoái, ngồi khệnh người
trên những chiếc sofa căng phồng quá mức. Hai đứa đã cởi bỏ bộ y phục tang lễ-
Ian mặc áo polo xanh da trời, quần màu bê và một đôi dép xẹp, còn Natalie Kabra
mặc chiếc đầm vải lanh màu trắng làm nổi bật lên làn da màu cà phê của nó. Đôi
mắt chúng long lanh như hổ phách. Hai đứa trẻ đáng yêu đến nỗi mọi cái đầu đều
dồn về chúng, không hay ho lắm với một cuộc gặp bí mật.

“Hai đứa gây quá nhiều chú ý” Irina quở trách “Cần
phải xấu xí hơn kia”

Natalie Kabra cười phá lên “Chẳng phải như vậy khiến
chị tươi trẻ hơn sao, người họ hàng thương mến?”

Irina muốn cấu cái khuôn mặt của con choắt con mất dạy
này bằng những móng tay tẩm độc của mình, nhưng ả vẫn giũ vẻ bình tĩnh “Cứ việc
sỉ vả tùy thích. Chả nhằm nhò gì đâu”

“Phải” Ian nói “Chúng ta cùng có một chuyện cần giải
quyết. Nào, mời cô ngồi”

Irina cân nhắc. Ả phải ngồi cạnh Ian hoặc Natalie, và không nơi nào
an toàn cả. Thế là ả chọn cô trẻ. Có lẽ sẽ dễ khống chế hơn nếu xảy ra chuyện.
Natalie Kabra mỉm cười và dịch sang một bên để Irina ngồi xuống.

“Chị đã xem xét đề nghị của tụi này chưa?” Ian hỏi

Irina không nghĩ về điều gì khác kể từ lúc nhận được
tin nhắn cách đây 2 giờ, được mã hóa dưới một thuật toán angorit dùng riêng cho
nhà Lucian.

Ả gật đầu “hai đứa có cùng kết luận như ta. Đầu mối
thứ hai không có ở Boston”

“Chính xác” Ian tiếp “Chúng cháu đã nói ông bô bà bô
thuê một chiếc máy bay riêng. Chúng ta sẽ bay trong vòng một tiếng nữa”

Thuê máy bay riêng kia à, Irina nghĩ thầm đầy phẫn
uất. Ả biết cha mẹ hai đứa Kabra từ lâu. Cả hai là những nhà sưu tập nghệ thuật
lừng danh thế giới. Đã có lúc họ là những con người cực kỳ nguy hiểm và giàu có
đầy thế lực trong chi tộc Lucian. Giờ thì cả hai đã về hưu ở London và chả làm gì khác ngoài việc chăm
chút thái quá cho cậu ấm cô chiêu của mình. Họ cho Ian và Natalie thỏa sức du
lịch rồi ký vào những tấm séc để trống chưa ghi số tiền mỗi khi chúng cần.

Hai đứa nhóc hỗn xược này quan tâm tới 39 đầu mối làm
gì kia chứ? Với chúng, đó cũng chỉ là một chuyến phiêu lưu khác thôi mà. Irina
lại có những nguyên nhân của riêng mình cho cuộc truy tìm kho báu này- lý do cá
nhân hơn rất nhiều. nhà Kabra quá giàu có, quá thông minh, quá kiêu hãnh. Một
ngày nào đó, ả sẽ thay đổi điều này.

“Vậy thì” Irina nói tiếp “Hai đứa sẽ đi đến đâu?”

Ian chồm tới, khép hai tay vào nhau. Trông nó không
giống đứa trẻ 14 tuổi. khi cười, nhìn nó ma mãnh như một tay đã trưởng thành
“Cô biết là đầu mối này có liên quan đến Benjamin Flanklin mà”

“Phải”

“Rồi cô biết hai đứa tụi cháu đang đi đâu và đang săn
tìm cái gì chứ”

“Cô cũng biết là” Natalie Kabra thì thào giọng hưng
phấn “Chúng ta không thể để cho bí mật rơi vào tay ai khác. Cùng là người nhà
Lucian, chúng ta phải hợp tác với nhau. Cô cần đặt một cái bẫy”

Mắt Irina giật một cái, chuyện đó vẫn hay xảy ra mỗi
khi cô căng thẳng. Ả ghét điều này, nhưng không sao ngăn nó lại được “Hai đứa
có thể tự mình giăng bẫy mà” Ả nói

Natalie Kabra lắc đầu “Người ta sẽ nghi ngờ chúng
cháu. Nhưng còn cô, cô có thể dẫn chúng đến cái chết”

Irina lưỡng lự, cố tìm một sơ sót nào đó trong kế
hoạch của chúng “vậy cô đây sẽ được gì nào?”

“Chúng là nỗi đe dọa lớn nhất của chúng ta” Ian phân
tích “có thể chúng vẫn chưa nhận thấy điều này, nhưng rồi chúng sẽ nhận ra
thôi. Chúng ta phải khử chúng sớm. Như thế tất cả đều có lợi. hơn nữa, chị sẽ
có toàn quyền sử dụng căn cứ nhà Lucian. Sau đó sẽ có lúc chúng ta đấu với
nhau. Còn ngay lúc này, hai ta cần tiêu diệt sự cạnh tranh”

“Và bọn Madrigal?” Irina thắc mắc

Ả nghĩ mình vừa nhác thấy một thoáng căng thẳng vụt
lướt qua trên khuôn mặt của Ian, nhưng nó cũng chóng mất đi “Lần lượt từng kẻ
thù một, người họ hàng ạ”

Irina không thích phải thừa nhận điều này, nhưng quả
là thằng nhóc có lý. Ả kiểm tra lại các móng tay, làm ra vẻ tình cờ, để chắc
chắn rằng từng mũi tiêm độc đều đã sẵn sàng.

“Hai đứa có thấy lạ không?” Ả từ tốn hỏi “Khi dữ liệu
của nhà Lucian có quá ít thông tin về Flanklin ?” Ả biết quá rõ bọn chúng đã
đăng nhập vào hệ thống máy chủ của chi tộc, hệt như điều ả vừa làm.

Mắt Ian lóe lên sự bực dọc “Phải, lẽ ra phải có nhiều hơn
thế. Rõ rang là Flanklin đang che giấu một điều gì đó.. kể cả đối với chính
người trong họ của mình”

Natalie Kabra cười lạnh lùng với thằng anh “Một người
Lucian không tin tưởng ngay chính họ hàng của mình- hãy thử hình dung xem”

Ian gạt nhận xét đó sang một bên “Than phiền về điều
này cũng không thay đổi được gì. Chúng ta phải đối phó với đám Dan và Amy. Cô
Irina, chúng ta có cam kết chứ?”

Cửa khách sạn mở ra. Một người đàn ông phục phịch mặc
áo vest nâu bước ngang qua, hướng về phía bàn tiếp tân. Gã nom rất không tự
nhiên, có thể là một tay bảo vệ hay một cảnh sát chìm nào đó. Có thể chẳng có
liên quan gì đến ba người bọn họ, nhưng Irina không chắc chắn điều đó. Chúng đã
ngồi ở đây quá lâu. Lâu hơn nữa biết đâu sẽ gặp nguy hiểm.

“Tốt lắm” Irina nói “Vậy ta sẽ là người giăng bẫy”

Ian và Natalie đứng phắt dậy.

Irina thở phào nhẹ nhõm và hẳn là còn thấy hãnh diện
nữa. Nhà Kabra cần đến ả. Rốt cục thì, đằng nào ả cũng là kẻ già dặn và thông
thái hơn nhiều “Rất vui là chúng ta đã có với nhau một thỏa thuận” Ả nói với cả
hai, vẻ rộng lượng “Ta không muốn hại hai đứa tí nào”

“Ồ, tụi cháu cũng vậy mà” Ian hứa “Natalie, anh tin giờ thì đã an toàn rồi”

Irina cau mày, chẳng hiểu mô tê gì. Rồi ả nhìn Natalie
Kabra- con oắt xinh xẻo dường như vô hại trong chiếc đầm trắng- và nhận ra con
nhỏ quỷ kia đang mang một khẩu sung phóng tiêu bằng bạc giấu trong lòng bàn tay
khum khum, chỉ cách ngực Irina có 5 cm. Tim Irina ngừng đập. Chính ả đã từng
dùng ngón này. Những mũi tiêu có thể mang chất độc tệ hại hơn nhiều so với thứ
ả đang giấu trong những móng tay.

Natalie Kabra mỉm cười thật đáng yêu, vẫn giữ nguyên
khẩu sung đã lên nòng “Rất vui được gặp cô, Irina ạ”

“Thật vậy,” Ian cười mãn nguyện “Cháu muốn bắt tay cô,
người họ hàng ạ, nhưng cháu không thích làm hỏng mấy móng tay đặc biệt của cô
đâu. Hãy cho tụi này biết khi nào bọn Amy và Dan bị khử, nhé?”