Công chúa nhỏ - Chương 05

CHƯƠNG V: BECKY

Một trong những điều có sức lôi cuốn nhất ở Sara,
những điều khiến em được các bạn yêu quý và cũng làm cho Lavinia và một số đứa
trẻ khác ghen ghét là khả năng kể chuyện của em. Sara có thể biến những điều em
nói thành những câu chuyện mặc dù đôi khi chúng thực ra không phải là những câu
chuyện có đầu có đuôi.

Những ai đã từng đến ngôi trường này, đã được nghe
em kể chuyện sẽ biết thế nào là sự ngạc nhiên, sẽ hiểu tại sao bọn trẻ cứ đi
theo Sara và lắng nghe những câu chuyện bất tận của em, sẽ được chứng kiến
những buổi dạ tiêc, mọi người vây quanh để nghe Sara kể chuyện còn những người
đứng vòng ngoài thì cố gắng chen chân vào vòng trong. Không những Sara có tài
kể chuyện mà em còn như say mê với việc kể chuyện cho người khác nghe. Khi em
ngồi hoặc đứng giữa một đám đông quây tròn để kể chuyện thì đôi mắt màu xanh lá
cây của em mở to hơn, lấp lánh, hai má đỏ ửng và em bắt đầu diễn tả mọi tình
tiết của câu chuyện bằng giọng nói lúc trầm, lúc bổng, một cách say mê như
người nhập đồng. Em xoay người bên này rồi lại xoay người bên kia, cúi khom
người và đôi bàn tay thì diễn tả những câu chuyện đầy kịch tính. Em quên mất
mình đang kể chuyện trước các bạn, nhưng sự thật là em đang hóa thân vào từng
câu chuyện thần tiên, chuyện về các ông vua và các bà hoàng hậu, về những quý
bà xinh đẹp trong các cuộc viễn du mà em tự nghĩ ra. Những lúc kết thúc câu
chuyện, Sara thở hồn hển khuôn mặt biểu hiện sự phấn khích tột độ. Em đặt nhẹ
tay lên bộ ngực gầy đang thở dồn dập và cười khe khẽ như cười với chính mình
vậy.

Khi kể chuyện em thường nói: “Có vẻ như các câu
chuyện đó không phải là chuyện bịa mà thậm chí chúng còn thực hơn cả các bạn,
hơn cả lớp học này. Tớ cảm thấy như tớ đang hóa thân vào từng nhân vật trong
chuyện. Thật lạ lùng!”

Thấm thoát, Sara đã học ở đây được hai năm. Một
buổi chiều đông đầy sương mù của thành Luân Đôn. Sara vừa bước ra khỏi xe ngựa,
mình bọc bên trong tấm áo nhung viền lông ấm áp. Khiến cho dáng em to hơn bình
thường. Những ngày qua đây, Sara thường bắt gặp một bóng người nhỏ bé bẩn thỉu
đang đứng trên bậc tam cấp, nghển cổ, mở to đôi mắt và nhìn chằm chằm về phía
mình qua hàng rào. Có một điều gì đó tha thiết và ngượng ngập trên khuôn mặt
lấm lem kia đã khiến em chú ý. Sara quay lại nhìn và mỉm cười. Đây là cách mà
em vẫn hay chào mọi người. Rõ ràng người có bộ mặt nhem nhuốc với đôi mắt mở to
kia có vẻ sợ người ta bắt gặp vì dám để ý đến những học sinh quan trọng của
trường. Cô bé đó thụt ngay đầu vào nhanh như cái lò xo và chạy biến vào trong
bếp nhanh đến nỗi nếu bộ dạng cô bé không khốn khổ và bẩn thỉu thì Sara đã
không kìm được và bật cười rồi. Buổi tối hôm đó, khi Sara đang ngồi giữa các
bạn trong góc lớp kể chuyện thì cô bé ban chiều ngượng nghịu đi vào phòng, kéo
theo một thùng than to quá cỡ, em quỳ trên tấm thảm trước lò sưởi, cời đống lửa
lên và gặt tàn than sang hai bên. Lúc này trông em có vẻ sạch sẽ hơn buổi chiều
nhưng bộ dạng có vẻ rất sợ hãi. Em sợ nhìn thấy bọn trẻ trong lớp và sợ phải
nghe thấy chúng nói. Em nhặt từng viên than cho vào lò cẩn thận đến nỗi không
gây ra tiếng động nào và em cũng rất nhẹ nhàng gạt tàn than quanh tấm kê lò
bằng sắt. Nhưng chỉ hai phút sau Sara đã nhận ra cô bé đã bị câu chuyện của
mình cuốn hút và em nhận thấy cô bé đang chậm rãi làm việc đó để có thể nghe
thêm dược một chút những gì mà Sara đang nói. Vì vậy Sara cố ý nói to hơn và
phát âm rõ ràng hơn.

“Các nàng tiên cá bơi nhè nhẹ trong làn nước trong
xanh như pha lê kéo theo là những tấm lưới đan bằng ngọc trai của biển sâu. Công
chúa đang ngồi trên một tảng đá màu trắng và ngắm họ…”

Đó là một câu chuyện tuyệt vời về một nàng công
chúa yêu chàng hoàng tử cá đã về sống với chàng trong một cung điện dưới đáy
biển.

Cô bé ngồi trước lò sưởi đang quét tàn than hết
lần này đến lần khác. Hai lần, ba lần. Đến lần thứ ba thì câu chuyện của Sara
đã hấp dẫn em đến mức trông em như đang bị bỏ bùa mê. Em quên khuấy rằng mình
không có quyền được nghe chuyện và em cũng quên tất cả mọi thứ trên đời. Em quỳ
gối xuống sàn và ngồi trên gót chân, tay cầm hờ hững chiếc chổi nhỏ. Giọng của
Sara vẫn đều đều dẫn dắt em vào cõi thần tiên nơi biển cả, nơi có những hang
động quanh năm lộng gió, nơi tràn ngập ánh sáng màu xanh trong suốt, nơi mà cát
trải đều như thảm bụi vàng. Những bông hoa và cỏ biển kỳ thú uốn lượn quanh em,
xa xa các thiên thần đang hát xen lẫn tiếng nhạc rộn rã. Chiếc chổi rơi khỏi
bàn tay chai sạn của cô bé khiến Lavinia Herbert quay lại nhìn, nó nói:

“Nó đang nghe câu chuyện của chúng ta đấy.”

Kẻ tội đồ khốn khổ chộp lấy chiếc chổi và lê bước
về phía thùng than. Em vồ lấy thùng than và chạy ra khỏi phòng nhanh như một
con thỏ trong cơn hoảng hốt.

Sara cảm thấy tức giận với Lavinia.

“Tớ biết rằng cậu ấy đang nghe tớ kể chuyện,” Sara
nói. “Tại sao cậu ấy không được phép nghe?”

“Hứ!” Lavinia dằn giọng. “Tớ không biết mẹ cậu có
cho cậu kể chuyện cho bọn người hầu nghe không, nhưng tớ chắc rằng mẹ tớ sẽ
không bao giờ cho phép tớ làm chuyện đó.”

“Mẹ của tớ,” Sara nói vẻ xúc động mạnh. “Tớ tin
rằng mẹ tớ sẽ không ngăn cản tớ làm điều đó. Mẹ tớ biết rằng các câu chuyện
thuộc về tất cả mọi người, không phân biệt ai cả.”

“Tớ nghĩ rằng,” Lavinia phản đối với vẻ hơi gay
gắt. “Tớ nghĩ rằng mẹ cậu đã chết, làm thế nào mà bà ấy biết được?”

“Cậu làm thế nào mà biết được mẹ tớ có biết hay
không?” Sara nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. Thỉnh thoảng giọng em lại nhỏ
nhẹ và kiên quyết như vậy.

“Mẹ của Sara cái gì cũng biết,” Lottie nói. “Mẹ
của em cũng thế, không kể Sara là mẹ của em ở đây. Mẹ khác của em cũng biết tất
cả mọi thứ. Những đuờng phố tràn đầy ánh sáng, những cánh đồng hoa Lily trải
ngút tầm mắt tất cả mọi người đang chạy tung tăng vui đùa và hái những ôm hoa
đầy chặt. Sara đã kể điều đó khi em đi ngủ.”

“Cậu thật ma quái,” Lavinia nói và quay sang Sara.
“Cậu đã bịa ra các câu chuyện về thiên đường.”

“Có vô số các câu chuyện kỳ thú hơn trong sách
Khải huyền mà tớ đã đọc nữa cơ!” Sara trả đũa. “Nào, hãy xem nhé, làm thế nào
mà cậu biết được các câu chuyện của tớ là các câu chuyện cổ tích. Nhưng tớ có
thể nói cho cậu biết,” Sara nói vẻ hơi mỉa mai. “Cậu sẽ không bao giờ biết rằng
chúng là các chuyện cổ tích nếu như cậu không phải là người tử tế - tử tế hơn
bây giờ. Thôi, Lottie đi theo chị.”

Nói xong Sara bước ra khỏi phòng, trong lòng hy
vọng rằng có thể tìm được cô bé người ở nhưng Sara nhìn quanh vẫn không thấy cô
bé đâu.

“Chị Mariette! Người nhóm bếp lò sưởi là ai thế?”
Đêm hôm đó Sara hỏi Mariette và thế là Mariette được thể kể hàng tràng dài về
cô bé đốt lò cho Sara nghe.

“Quý cô Sara đã hỏi đúng người rồi đấy! Cô bé đó
là một con người khốn khổ vừa thế chân công việc rửa bát thuê trong trường vì
người làm công trước mới nghỉ việc, nhưng ngoài việc rửa bát nó còn phải làm
tất cả các công việc khác. Nó phải đánh xi các đôi giày của mọi người trong
nhà, mang các thùng than lên xuống cầu thang, lau sàn nhà, lau cửa sổ và bị sai
khiến bởi bất kỳ ai. Năm nay nó mười bốn tuổi nhưng trông còi cọc như đứa bé
mười hai tuổi.” Rõ ràng Mariette có vẻ thương cô bé. “Cô bé nhút nhát đến nỗi
nếu có ai đó tình cờ bắt chuyện thì đôi mắt sợ hãi của nó mở to tới mức như sắp
bật ra ngoài.”

“Tên bạn ấy là gì ạ?” Sara hỏi, lúc này em đang
ngồi cạnh bàn, hai tay đỡ cằm và chăm chú lắng nghe chị Mariette kể.

“Tên của cô bé là Becky!” Mariette nói. “Chị hay
nghe thấy mọi người dưới tầng hầm gọi: ‘Becky làm việc này’ và ‘Becky làm việc
kia’ liên tục không nghỉ trong ngày.”

Sara ngồi nhìn ngọn lửa suy nghĩ về Becky sau khi
chị Mariette đi khỏi. Trong đầu em nghĩ ra một câu chuyện trong đó Becky là
nhân vật chính - một người luôn bị ngược đãi và hành hạ tàn nhẫn. Sara nghĩ có
lẽ Becky luôn bị đói. Em hy vọng sẽ tiếp xúc Becky vào một dịp nào đó. Sau đó
em cũng gặp Becky nhiều lần nhưng lúc nào Becky cũng có vẻ vội vã và như trốn
tránh nên Sara không có cơ hội nói chuyện với nó.

Nhưng vài tuần sau, vào một buổi chiều sương mù,
khi Sara quay về phòng mình, em chợt bắt gặp ngay một hình ảnh rất cảm động,
Becky đang ngồi gà gật trên chiếc ghế xinh xắn được làm riêng cho Sara đặt phía
trước lò sưởi, trên mặt còn lấm lem vệt than. Chiếc tạp dề cứng lấm bẩn vì
than, chiếc mũ nhỏ nhàu nát đội lệch trên đầu và dưới chân là thùng than rỗng
không. Trông Becky vô cùng mệt mỏi, có thể công việc ở đây quá sức đối với một
cơ thể còm cõi như cô bé. Becky thường phải làm công việc dọn giường vào buổi
tối cho mọi người. Ở đây có nhiều người phải phục vụ cho nên cô bé phải chạy đi
chạy lại cả ngày. Hôm nay, Becky đã cố ý dọn phòng của Sara sau cùng. Phòng của
Sara khác những căn phòng khác. Trong khi phòng của các học sinh khác nhỏ và ít
đồ đạc thì phòng của Sara đầy ắp những thứ đắt tiền sang trọng. Nhất là đối với
một người ở như Becky thì những đồ đạc đó quá sang trọng. Thực tế thì căn phòng
này rất xinh xắn, sáng sủa và không lớn lắm. Trong phòng có treo nhiều tranh,
sách và vô khối những thứ hấp dẫn được Sara mang từ Ấn Độ sang. Trong phòng có
kê một chiếc ghế sofa, một chiếc ghế tựa thấp và êm. Emily đang ngồi trên một
chiếc ghế dành riêng cho búp bê khuôn mặt như thiên thần. Chiếc lò sưởi được
đánh sáng bóng và ngọn lửa thì hầu như không bao giờ tắt. Becky để dành căn
phòng của Sara đến cuối buổi bởi vì cô bé nghĩ mình có thể nghỉ ngơi đôi chút
trong phòng được. Becky luôn hy vọng tranh thủ mấy phút để được ngồi trên chiếc
ghế mềm và quan sát xung quanh. Cô bé nghĩ về sự may mắn hiếm có của cô chủ nhỏ
trong căn phòng này - người chủ sở hữu của tất cả những thứ đẹp đẽ trong căn
phòng, người mà Becky đã cố gắng nhìn trộm qua hàng rào quảng trường khi đang
đi ra phố rét mướt trong bộ quần áo ấm áp và sang trọng.

Chiều hôm nay, khi vừa ngồi nghỉ trên chiếc ghế kê
cạnh lò sưởi trong phòng của Sara, một cảm giác dễ chịu chưa từng có lan tỏa trên
đôi chân ngắn ngủn và đau nhức khiến cho toàn thân cô bé cũng có cảm giác êm ái
khôn tả. Hơi ấm từ ngọn lửa lan tỏa mơn man khắp da thịt như bùa mê làm cô bé
ngây ngất. Becky nhìn chăm chú và những viên than hồng, trên khuôn mặt nhem
nhuốc khẽ thoáng một nụ cười mệt mỏi. Đầu cô bé ngoẹo xuống như không quan tâm
tới mọi thứ bên ngoài, hai mắt díp lại và thế là cô bé rơi nhanh vào giấc ngủ.
Thực ra, cho đến khi Sara vào phòng thì Becky mới chỉ ngủ được mười phút nhưng
giấc ngủ của em như giấc ngủ hàng trăm năm của nàng công chúa ngủ trong rừng
trong chuyện cổ tích. Nhưng hỡi Becky khốn khổ - trông cô bé chẳng giống một
nàng công chúa ngủ trong rừng chút nào. Em chỉ là một cô bé rửa bát thuê xấu
xí, luôn hốt hoảng và mệt mỏi.

Để so sánh với Becky, Sara như người của thế giới
khác. Nhất là ngày hôm nay.

Buổi chiều hôm nay thật đặc biệt, Sara tham dự lớp
học khiêu vũ. Nhưng hôm nào mà có sự hiện diện của vũ sư thì hôm ấy sẽ là một
dịp đặc biệt mặc dù tuần nào cũng có một dịp như thế. Các học sinh được mặc
những chiếc áo choàng đẹp hơn mọi ngày. Sara khiêu vũ rất đẹp, em học rất tiến
bộ. Vì thế chị Mariette có nhiệm vụ làm cho em càng xinh đẹp và nổi bật bao
nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Hôm nay Sara mặc một chiếc áo dài màu hồng. Chị
Mariette mua những nụ hoa thật và kết thành vòng đội lên má tóc đen của Sara. Sara
vừa học một điệu nhảy mới thật nhẹ nhàng và vui nhộn. Em nhảy như bay, lướt
khắp căn phòng giống như một con bướm màu hồng, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt
màu hồng rạng rỡ của em. Khi quay về phòng, bước chân của Sara vẫn còn cảm giác
bồng bềnh như đang khiêu vũ. Becky thì ngồi đó, ngủ gật, chiếc mũ lệnh muốn rơi
ra khỏi đầu.

“Ôi!” Sara giật mình kêu lên khi nhìn thấy Becky
khốn khổ.

Sara không hề cảm thấy tức giận khi Becky với bộ
dạng bẩn thỉu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ của riêng mình. Ngược lại em có vẻ
vui vui khi nhìn thấy điều đó. Khi nhân vật khốn khổ kia tỉnh dậy, Sara có thể
nói chuyện với cô ta. Em nhẹ nhàng đến gần và đứng nhìn cô bạn. Becky ngáy nhè
nhẹ.

“Mình ước sao tự bạn ấy sẽ tỉnh dậy!” Sara nghĩ:
“Mình không muốn đánh thức bạn ấy nhưng bà Minchin chắc chắn sẽ rất tức giận
nếu nhìn thấy cảnh này. Mình sẽ đợi thêm mấy phút nữa.”

Em ngồi lên mép bàn, đung đưa đôi chân khẳng khiu
và suy nghĩ phải làm gì. Lúc này cô Amelia có thể đến bất cứ lúc nào, nếu cô ấy
đến thì chắc chắn Becky sẽ bị mắng.

“Nhưng bạn ấy rất mệt mỏi!” Em nghĩ thầm: “Bạn ấy
quá mệt mỏi.”

Ngay lúc ấy, một viên than lóe sáng đã gián đoạn
suy nghĩ của Sara. Viên than rơi ra khỏi một cục than to và rơi xuống tấm chắn
lò sưởi. Becky giật mình mở mắt và tỏ vẻ hốt hoảng. Em cũng không biết mình đã
ngủ gật. Em chỉ ngồi xuống ghế một lúc và cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ lỏ sưởi.
Còn bây giờ em đang ngồi đây hoảng sợ, trước mặt là cô gái nhỏ nổi tiếng nhất
trường. Cô ấy cũng ngồi khá gần với em và trông cô ấy như một nàng tiên màu
hồng còn đôi mắt của cô ấy thì lộ vẻ thích thú khi nhìn thấy em.

Becky đứng bật dậy, tay chụp lấy mũ, em cảm thấy
chiếc mũ như treo lơ lửng trên tai em. Em vội vã nắn sửa lại chiếc mũ trên dầu
cho ngay ngắn.

“Ôi! Chắc chắn mình sẽ gặp rắc rối. Nếu cô ấy giận
dữ thì thật khốn khổ cho mình.” Việc dám ngồi ngủ gật trên chiếc ghế dành riêng
cho quý cô khiến em có thể bị đuổi việc và thậm chí sẽ không được thanh toán
tiền công.

Becky bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào.

“Ôi thưa cô, thưa cô!” Becky nói trong tiếng nức nở,
“xin cô thứ lỗi, ôi tôi đã…”

Sara nhảy xuống sàn nhà và tiến gần đến Becky

“Đừng sợ!” Sara nói, thái độ rất đúng mực như đối
với một người bạn ngang hàng với em. “Điều đó chẳng có vấn đề gì cả!”

“Tôi không có ý định làm thế, thưa cô!” Becky
chống chế. “Đó là vì ngọn lửa ấm quá, còn tôi thì mệt quá. Tôi không cố ý
hỗn hào như thế đâu!”

Sara bật cười thân thiện và đặt tay lên vai Becky.

“Bạn mệt quá mà! Bạn không thể chống lại được điều
đó. Bạn vẫn chưa tỉnh hẳn cơ mà!” Sara nói.

Becky khốn khổ nhìn Sara kinh ngạc. Từ trước tới
nay em chưa bao giờ nghe một ai nói với em bằng giọng nói ngọt ngào và thân
thiện như thế. Em thường bị sai bảo lung tung, bị mắng chửi vô cớ, bị bợp tai
một cách tàn nhẫn. Còn cô bé này, người đang rực rỡ kiêu sa trong bộ quần áo khiêu
vũ màu hồng nhìn em với một vẻ trìu mến độ lượng chưa từng có. Cứ như là em
được quyền mệt mỏi, được quyền ngủ. Bàn tay mềm mại của cô bé động vào vai em
là điều cảm động nhất mà em cảm được từ nhỏ đến giờ.

Sự lo lắng lẫn buồn rầu trên khuôn mặt lấm vệt
than tỏ vẻ rất hối tiếc đến nỗi Sara không thể chịu đựng được. Em đặt bàn tay
lên má của Becky và hỏi:

“Tại sao cơ chứ?” Em nói. “Chúng ta có khác gì
nhau đâu. Tôi cũng là một bé gái như bạn. Việc tớ không phải là bạn và bạn
không phải là tớ chẳng qua chỉ là một tai nạn thôi mà.”

Becky nghe và chẳng hiểu mô tê gì cả. Đầu óc em
không thể bắt kịp những ý nghĩ kỳ lạ của Sara. Đối với em tai nạn có nghĩa là
một thảm họa xảy ra khi ai đó bị xe húc phải, bị ngã ra khỏi cái thang và được
mang tới bệnh viện.

“Một tai nạn?… Thưa cô,” Becky run rẩy. “Có thật
là một tai nạn!”

Sara trả lời, mắt mơ màng nhìn Becky nhưng Sara
chuyển sang nói với Becky về chuyện khác. Em nhận thấy Becky không hiểu được
những gì em nói.

“Bạn làm xong việc chưa?” Em hỏi. “Bạn có thể ở
lại đây thêm mấy phút không?”

Becky xúc động đến nghẹn thở.

“Ở đây? Thưa cô? Tôi…?”

Sara chạy ra mở cửa nhìn ra ngoài và lắng nghe.

“Ở ngoài không có ai cả?” Sara giải thích. “Nếu
bạn dọn xong giường ngủ rồi thì bạn có thể ở đây thêm một chút. Tớ nghĩ… có lẽ…
bạn muốn ăn một miếng bánh.”

Mười phút sau đó đối với Becky như là một cơn mê.
Sara mở tủ thức ăn và đưa cho Becky một miếng bánh to. Sara có vẻ rất mừng khi
thấy Becky ăn miếng bánh một cách ngon lành. Em hỏi chuyện và cười với Becky
liên tục cho đến khi Becky hoàn hồn. Một hai lần Becky mới thu đủ can đảm để
hỏi lại Sara một câu:

“Có phải…?” Em đánh bạo hỏi, mắt nhìn chiếc áo
choàng khiêu vũ màu hồng mà Sara đang mặc một cách say mê. Giọng em hỏi như một
lời thì thầm. “… Đây có phải là một chiếc áo đẹp nhất của cô không?”

“Đây là một trong những bộ váy áo khiêu vũ của tớ,”
Sara trả lời. “Tôi thích nó lắm, cậu cũng thích nó à?”

Becky bị hấp dẫn đến mức không nói được. Cuối cùng
cô bé cất giọng sợ sệt:

“Một lần tôi đã nhìn thấy một nàng công chúa khi
đang đứng giữa một đám đông trên phố Coving Garden để xem những ông bà tai to
mặt lớn vào nhà hát. Cô ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô ấy là
người con gái đã lớn, mặc một bộ quần áo toàn màu hồng có thêu hoa. Tôi chợt
nghĩ đến cô ấy khi nhìn thấy cô lúc cô đang ngồi trên bàn, thưa cô! Trông cô
giống cô ấy lắm.”

“Tớ cũng thường nghĩ rằng,” Sara nói giọng đầy suy
tư. “Rằng lẽ ra tớ nên là một công chúa. Tớ tự hỏi không biết lúc ấy tớ sẽ cảm
thấy như thế nào. Một lúc nào đó tớ chắc chắn sẽ giả vờ làm một công chúa cho
mà xem!”

Becky nhìn Sara khâm phục và cũng như trước, em
cũng không hiểu những câu nói của Sara. Em nhìn Sara với một vẻ thán phục kỳ
lạ. Ngay sau đó, Sara nhanh chóng thoát khỏi trạng thái suy tư đó, em quay lại
phía Becky và hỏi:

“Becky,” em nói. “Bạn chưa nghe câu chuyện mà sáng
nay tớ kể cho mọi người bao giờ phải không?”

“Đúng vậy thưa cô!” Becky thú nhận với vẻ hoảng
hốt. “Tôi biết tôi không nên thế nhưng đó là một câu chuyện hay, tôi biết, tôi
không thể khác được.”

“Tớ muốn bạn nghe chuyện đó,” Sara nói. “Nếu bạn
kể chuyện thì điều mong muốn nhất lúc ấy là bạn sẽ kể cho những ai muốn nghe
bạn kể. Tôi không biết tại sao lại như thế. Bạn có muốn nghe nốt phần còn lại
không?”

Becky lại cảm thấy hụt hơi.

“Tôi… nghe… á?” Em kêu lên. “Tôi sẽ được nghe cô
kể như các học sinh khác phải không ạ? Thưa cô, tôi sẽ được nghe câu chuyện về
chàng hoàng tử và những nàng tiên cá màu trắng với những ngôi sao trên mái tóc
luôn cười đùa.”

Sara gật đầu:

“Bây giờ tớ e bạn sẽ không đủ thời gian để nghe
hết đâu! Nhưng nếu bạn nói cho tố biết mấy giờ bạn có thể lên phòng tớ thì tớ
sẽ sắp xếp thời gian để kể cho bạn nghe dần dần từng ngay cho đến khi hết thì
thôi. Đó là một câu chuyện khá dài và tớ lại hay thêm vào các tình tiết mới.”

“Thế thì…” Becky thở gấp gáp. “Tôi sẽ không ngại
những thùng than nặng, tôi sẽ không ngại người đầu bếp mắng chửi nếu như tôi có
một điều may mắn như thế để mong chờ!”

“Bạn có thể lắm chứ,” Sara nói. “Tớ sẽ kể hết cho
bạn nghe.”

Khi Becky xuống tầng dưới, em trở thành một người
khác hoàn toàn. Em không còn vẻ mệt mỏi, không còn còng lưng bởi sức nặng của
giỏ than nữa. Sara lại vừa đưa thêm cho em một miếng bánh nữa. Em được ăn, được
sưởi ấm nhưng không chỉ có bánh và hơi ấm. Có một điều kỳ diệu, đã sưởi ấm lòng
em và làm cho em không còn cảm thấy đói nữa. Đó chính là Sara.

Khi Becky đi khỏi, Sara ngồi trên bàn, hai chân em
để lên ghế, hai cùi tay để lên đầu gối, hai tay chống cằm.

“Nếu mình là một công chúa… một công chúa thực sự.”
Em thì thầm một mình. “Mình có thể đem đến cho những người nghèo khổ niềm vui
và tiền bạc. Nhưng nếu mình là một công chúa giả vờ thì mình có thể làm được
một số việc cho mọi người. Những việc tương tự như vừa rồi chẳng hạn. Bạn ấy
rất vui khi được nghe mình kể chuyện và mình nghĩ đó là điều mà người ta thường
gọi là hạnh phúc. Mình sẽ giả vờ là một công chúa để làm mọi việc miễn sao mọi
người hạnh phúc. Mình là người đem hạnh phúc đến cho người khác.”