Áo Mũ Chỉnh Tề - Chương 34
Áo Mũ Chỉnh Tề
Chương 34
Không một ai có thể thuyết phục bà Thương, Thương Tịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, cô định tìm bác sĩ hỏi liệu có thể tranh thủ thời gian để làm phẫu thuật hay không, không ngờ cô lại nhận về một câu nói có thể giết người từ bác sĩ Văn Tiến
"Căn cứ vào kết quả kiểm tra mới nhất, chúng tôi phát hiện các chức năng của bác Thương đều đang suy yếu một cách nhanh chóng, có lẽ đã không còn kịp phẫu thuật rồi"
Có ý gì, chẳng lẽ hy vọng duy nhất của cô cũng tan biến rồi ư?
Vì lo lắng nên Cố Thùy Vũ đi theo cô tới, thấy vậy, anh tiến lên đỡ lấy cô, nhìn Văn Tiến hỏi, "Lẽ nào không còn cách khác sao?"
"Ôi, thị trưởng Cố, nếu còn một tia hy vọng thì chúng tôi sẽ tận lực cố gắng, nhưng tình trạng của bác Thương...chúng tôi hết cách xoay chuyển rồi"
Đôi mắt to của Thương Tịnh trở nên trống rỗng, cả người cô mềm nhũn dựa vào lòng Cố Thùy Vũ. Muốn cô phải trơ mắt nhìn mẹ ra đi mà không thể làm gì sao? "Sao có thể thế...."
"Thương Tịnh!" Cố Thùy Vũ đau lòng, ôm chặt lấy cô
Kết quả, Thương Tịnh không kể cho cha mẹ biết cuộc đối thoại giữa cô và bác sĩ Văn, nhờ có sự âm thầm giúp đỡ của Cố Thùy Vũ, cô đã chấp nhận được cái thực tế tàn khốc này, vài ngày sau, một nhà ba người lên tàu quay về. Cố Thùy Vũ còn phải chủ trì công tác báo cáo chính quyền nên không thể tiễn cô, anh chỉ gọi điện khuyên nhủ vài câu, Thương Tịnh lặng lẽ nghe, cuối cùng cô nói lời tạm biệt với anh, "Tạm biệt, Cố Thùy Vũ"
"Ừm, tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé"
Trở lại quê hương ở thành phố A, Thương Tịnh trải qua một quãng thời gian sum họp gia đình với cha mẹ, vui vẻ nhưng lại mang theo một chút nỗi đau mờ nhạt, Thương Tịnh chưa từ bỏ ý định, cô vẫn đi tìm đủ loại phương thuốc cổ truyền, vì mẹ làm đủ loại thức ăn trị liệu, bà Thương chỉ biết cười trừ. Cô cũng lặng lẽ kể cho bà về chuyện mình và Cố Thùy Vũ, Thương Tịnh nói sơ qua về tình hình thực tế, nhưng không hề nhắc tới chuyện mình đã thất thân, bà Thương nghe xong, trìu mến sờ đầu cô, "Làm khó cho con rồi, Tiểu Tịnh"
Thương Tịnh nhào vào lòng mẹ.
Bà Thương thở dài, bà biết sức quyến rũ của người đàn ông kia là mối nguy hiểm tràn trề, là số kiếp trong cuộc đời con gái bà, nhưng chỉ là không biết đối với cậu ta, liệu Tiểu Tịnh có phải là kiếp số không?
Đáng tiếc, bà đã không còn đủ sức bảo vệ con gái tới giây phút cuối cùng nữa. Mũi bà tràn đầy vị chua xót, bà ôm thật chặt báu vật trong lòng bà.
Hai tháng sau, sau khi bà Thương lặng lẽ vượt qua 5 tháng cuối cùng của cuộc đời thì bình thản tạ thế, chuyện đã trong dự tính nhưng đột nhiên trong lòng Thương Tịnh như bị khoét mất một khoảng trống, có điều cô không khóc nổi, cô tỉnh táo một cách lạ thường, cùng với cha lo liệu thủ tục cho tang lễ của mẹ, ông Thương dù cũng đang đau khổ nhưng bắt đầu lo lắng về tình trạng này của con gái, ngược lại, cô an ủi ba đừng quá bi thương, mẹ đi coi như là sự giải thoát cho bà.
Bạn bè tới phúng viếng không hề ít, Thương Tịnh lặng lẽ quỳ gối trước linh cữu của mẹ đáp lễ lại những lời an ủi hoặc những lời thâm thúy của mọi người, sau đó cô cũng chẳng thể nhớ nổi họ đã nói những gì nữa.
Ngày cuối cùng của tang lễ, Cố Thùy Vũ mệt mỏi chạy tới.
Anh mặc một bộ âu phục đen xuất hiện trước mặt Thương Tịnh, rồi quay về phía di ảnh mẹ cô lạy ba lạy, Thương Tịnh ngây người nhìn chằm chằm anh, quên cả phải đáp lễ.
"Xin lỗi, tôi tới muộn quá"
Thương Tịnh gắng sức kéo anh tới căn phòng bên cạnh, "Anh không nên tới đây!"
"Em lại gầy đi rồi"
"Tại sao anh lại đến, anh không đến thì tôi cũng sẽ chẳng khóc...." Thương Tịnh vừa nói vừa ngồi sụp xuống đất
Cố Thùy Vũ vội ngồi xuống theo, hai cánh tay vòng quanh người cô, "Vì sao không khóc?" Chẳng phải khóc ra mới tốt sao
"Bởi vì ba sẽ rất khổ sở, tôi mà khóc thì ba không thể bộc lộ nỗi đau của bản thân ông ra nữa, tại sao anh lại tới chứ...." Thương Tịnh nắm chặt cánh tay của Cố Thùy Vũ, bật ra những tiếng khóc nức nở mà cô cố gắng đè nén
"Ngoan, Tịnh Tịnh, khóc đi em, bây giờ ba không nhìn thấy em đâu, ngoan nào, khóc lên đi" Cố Thùy Vũ đau lòng kéo cô vào sát ngực mình
"Huhu..." Thương Tịnh không thể kìm chế nổi nữa, cô ra sức khóc thành tiếng
Rốt cục cô đã có thể đem hết tất cả đau thương chuyển thành tiếng khóc rồi. Ở đây, cô không thể không dựa vào lòng người đàn ông ấy được.
Đưa tang xong, Cố Thùy Vũ bị giục phải rời đi, anh ra hiệu tài xế đợi bên ngoài rồi quay lại nói với Thương Tịnh, "Em muốn nghỉ ngơi một hai tháng, hay muốn đi làm luôn? Chỗ của Hứa tổng bất cứ lúc nào em cũng có thể tới"
"Cảm ơn anh, để tôi cân nhắc thêm đã" Thương Tỉnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh
"Ừ, đừng gấp, nếu thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi"
"Tôi biết rồi, anh đi nhanh đi, tài xế có vẻ rất sốt ruột"
"Ừm, tôi đi đây"
"Tạm biệt"
"Tạm biệt"
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Cố Thùy Vũ đang xa dần, Thương Tịnh thở dài, giây phút này, cô tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, đúng là cô rất yêu người đàn ông mà cô không được phép yêu kia, nhưng cô tuyệt đối không thể buông thả thứ tình cảm này, cô nhất định phải đem tất cả những cảm xúc vui buồn giận dữ mà anh ấy mang tới cho mình giấu xuống tận đáy lòng, còn phần tình cảm đã khiến cho cô có những cảm giác tuyệt vời này, cô sẽ không bao giờ quên.