Công chúa nhỏ - Chương 01

CHƯƠNG I: SARA

Vào
một ngày đông ảm đạm, một màn sương màu vàng bao trùm lên cây cối trên đường
phố Luân Đôn, đầy đến nỗi tất cả các cửa hàng đều phải bật đèn lên như ban đêm
vậy. Một bé gái trông vẻ mặt hơi khác thường ngồi cùng cha trên một chiếc xe đi
chầm chậm trên các đường phố chính.

Em
ngồi co chân lên, dựa vào bố, dán mắt qua cửa sổ ngắm nhìn mọi người qua lại với
những ý nghĩ cổ điển kỳ quặc được thể hiện qua ánh mắt to tròn của em. Người bố
ôm lấy vai con gái. Dáng hình nhỏ bé của em chẳng phù hợp với cách nhìn và
những gì thể hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Khuôn mặt đó còn già dặn
hơn cả đứa trẻ mười hai tuổi chứ không phải là đối với một em gái mới chỉ có
bảy tuổi như Sara Crewe. Sự thực là lúc nào em cũng chìm trong những mơ mộng và
những suy nghĩ về những chuyện không bình thường. Chính em cũng chẳng thể nhớ
nổi có khi nào mình không nghĩ đến thế giới của người lớn không. Em có cảm
tưởng như mình đã sống một quãng đời dài lắm rồi.

Lúc
này đây em đang nhớ về những gì đã xảy ra trong chuyến đi mà em cùng cha,
thuyền trưởng Crewe, đã thực hiện từ Bombay về Luân Đôn. Em nghĩ về những con
tàu đồ sộ, những thủy thủ người Ấn Độ lặng lẽ đi tới đi lui trên thuyền, về
những đứa trẻ chơi trên boong tàu nóng bức và cả những người vợ của những sĩ
quan trẻ tuổi, họ thường bắt chuyện với em và bật cười khi em nói những gì ngộ
nghĩnh.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Phần
lớn suy nghĩ của em tập trung vào những điều kỳ lạ khi em còn ở Ấn Độ dưới ánh
nắng cháy bỏng hay ở giữa đại dương và rồi lại đi trên chiếc xe lạ hoắc qua những
dãy phố xa lạ, nơi mà ban ngày cũng tối như ban đêm vậy. Bất chợt em cảm thấy
bối rối và ngồi xích lại gần bố, thì thầm với giọng huyền bí gọi “Bố ơi”.

“Gì
vậy con yêu?” Thuyền trưởng Crewe hỏi và kéo con gái lại gần mình hơn, nhìn vào
mặt con và tự hỏi “Không biết con bé đang nghĩ gì?”

“Đây
có phải là ‘nơi đó’ không bố?” Sara thì thầm và càng xích lại gần cha hơn. “Có
phải ‘nơi đó’ không bố?”

“Đúng
rồi con gái bé bỏng của bố, cuối cùng thì bố con mình cũng đã đến nơi rồi.” Mặc
dù mới bảy tuổi nhưng em đã nhận ra rất rõ rằng bố đã rất buồn khi phải trả lời
câu hỏi của em. Đối với Sara, bố đã phải chuẩn bị tư tưởng cho em rất lâu về
cái “nơi đó” theo cách gọi của em. Em mất mẹ ngay sau khi cất tiếng khóc chào
đời nên em chẳng có chút kỷ niệm gì về mẹ và chưa bao giờ có khái niệm nhớ mẹ
cả. Người bố trẻ, đẹp, giàu có và hết mực cưng chiều con là mối quan hệ máu mủ
duy nhất mà em có trên đời. Hai bố con rất yêu quý, quấn quýt nhau và thường
chơi đùa cùng nhau. Em hiểu cha mình giàu vì nghe được những người xung quanh
bàn tán như vậy khi họ cho là em không chú ý nghe. Họ cũng bàn tán với nhau
rằng lớn lên Sara cũng sẽ giàu có nhưng em chưa thể hiểu hết ý nghĩa của từ
giàu có là như thế nào. Em luôn sống trong căn nhà xinh đẹp và luôn có những
người hầu luôn cúi đầu chào và gọi em là “cô chủ nhỏ” và luôn chiều theo mọi ý
muốn của em. Sara có rất nhiều đồ chơi, vật cảnh và cả một người hầu gái rất
biết nghe lời và kính nể em. Dần dần em hiểu ra rằng người giàu thường có những
thứ này. Đó là tất cả những gì mà em hiểu được về hai từ “giàu có”.


lẽ từ khi em chào đời chỉ có mỗi một chuyện duy nhất làm em khó chịu đó là mỗi
khi nghĩ đến cái “nơi đó”, nơi mà em sẽ phải đến ở một mình vào một ngày nào
đó. Người lớn cho rằng khí hậu ở Ấn Độ rất không tốt cho trẻ em nên người ta
thường gửi con đi học ở đâu đó càng sớm càng tốt, thường là các trường học ở
nước Anh. Em cũng đã chứng kiến các bạn nhỏ khác cũng bị gửi đi và cũng được
nghe các ông bố bà mẹ đọc những lá thư của con cái mình, nên em hiểu rằng em
cũng có nghĩa vụ phải đi học như thế nhưng em vẫn buồn vì sẽ không được cùng
cha đi đến những vùng xa lạ và nhất là không được ở cùng với người cha yêu quý
của mình nữa.

“Bố
có đến ‘nơi ấy’ cùng con được không?” Câu hỏi này Sara đã đặt ra từ lúc em mới
lên năm tuổi. “Bố cũng đi học chứ? Con sẽ giúp bố làm bài tập.”

“Con
có phải ở lại đây lâu đâu. Con sẽ đến một căn nhà đẹp đẽ, ở đó có rất nhiều các
bạn nhỏ như con và các con sẽ cùng chơi với nhau. Bố sẽ gửi cho con thật nhiều
sách để con đọc. Con sẽ lớn nhanh như thổi đến nỗi chỉ một năm sau thôi là con
đã đủ lớn và đủ khôn để trở về chăm sóc bố được rồi.”

Sara
rất thích thú với ý nghĩ được chăm sóc, dọn dẹp nhà cửa giúp bố, đi dạo cùng bố
và được ngồi đối diện với bố ở đầu bàn ăn mỗi khi bố mở tiệc hoặc được nói
chuyện hay đọc sách cùng bố. Đó là tất cả những gì Sara mơ ước ở trên đời này.
Nếu như phải đi đến “nơi đó” ở nước Anh để có thể đạt được mơ ước của mình thì
em sẵn sàng đi ngay. Sara chẳng mấy quan tâm đến việc bố nói sẽ có rất nhiều
bạn gái khác mà em chỉ quan tâm đến sẽ có rất nhiều sách, có sách là em đã được
an ủi phần nào trong những ngày xa bố vì em thích sách hơn bất cứ cái gì. Em đã
từng sáng tác ra những câu chuyện về các đồ vật xung quanh và tự kể lại cho
mình nghe. Thỉnh thoảng em cũng kể lại những câu chuyện tự mình hư cấu cho bố
nghe và bố cũng thích thú nghe chẳng kém gì em.

“Bố,”
Sara nói yếu ớt. “Con nghĩ là từ nay chắc cha con mình phải chấp nhận số phận
thôi.” Ông cười vì cách dùng từ rất người lớn của con rồi hôn con âu yếm. Ông
không hề có ý định cam chịu mặc dù ông phải giấu kín trong lòng. Ông đã quá
quen với sự có mặt của Sara và nghĩ rằng ông sẽ rất cô đơn khi quay về Ấn Độ
một mình, bước vào căn nhà mà ông biết chắc rằng không còn có đứa con gái bé
bỏng trong bộ váy trắng chạy ùa ra đón ông nữa. Nghĩ tới đó ông ghì chặt Sara
vào lòng trong khi cỗ xe lăn đến góc phố rộng nhưng buồn tẻ, nơi có ngôi nhà mà
cha con ông phải tới.


là một ngôi nhà gạch lớn, xấu xí giống như những căn nhà khác trong cùng dãy
phố. Trước cửa nhà có treo một chiếc biển bằng đồng có khắc chữ màu đen:

“CÔ MINCHIN

TRƯỜNG DÒNG
DÀNH CHO NỮ SINH”

“Chúng
ta đến nơi rồi Sara,” người thuyền trưởng nói với con, cố giữ cho giọng mình
vui vẻ và nhấc bổng cô bé ra khỏi xe, bước lên bậc cửa và nhấn chuông. Sara cho
đến tận sau này vẫn thường nghĩ rằng ngôi nhà đó phần nào giống hệt tính cánh
của cô Minchin. Căn nhà đầy đủ tiện nghi nhưng mọi cái đều xấu xí. Bộ xương của
ghế thì hình như quá cứng. Tại phòng lớn mọi vật đều nặng nề cứng nhắc và được
đánh bóng lộn, ngay cả mặt đồng hồ hình mặt trăng ở góc nhà trong cũng bóng
lộn. Hai bố con được đưa vào phòng vẽ có trải thảm kẻ những ô vuông. Ở đây đặt
một chiếc đồng hồ mặt đá nặng trịch.

Ngồi
xuống một trong những chiếc ghế cứng đó, em đưa mắt nhìn quanh và thì thầm với
bố: “Con không thích nơi này bố ạ và con dám chắc là những người lính, kể cả
những người dũng cảm cũng chẳng ai thích ra trận cả.”

Nghe
vậy thuyền trưởng Crewe không nhịn được cười nữa. Là người bố trẻ và cũng dí
dỏm, ông chưa bao giờ ngán khi nghe những câu nói buồn cười của Sara. Ông cười
và nói:

“Ôi
con gái bé bỏng, bố sẽ làm gì một khi không có ai nói những điều như vậy với
bố, mà cũng chẳng ai nói kiểu nghiêm túc như con đâu.”

“Tại
sao bố nói là nghiêm túc mà bố lại cười?” Sara ngạc nhiên hỏi lại.

“Bởi
vì con nói những điều nghiêm trọng đó một cách buồn cười.” Ông trả lời con và
càng cười thoải mái hơn rồi đột nhiên ông kéo mạnh Sara vào lòng ghì chặt em
trong tay và hôn em lãnh liệt. Ngay lập tức nụ cười tắt ngấm và nước mắt chỉ
chực trào ra trong mắt ông.

Vừa
lúc đó cô Minchin bước vào phòng. Một lần nữa Sara lại cảm thấy cô giống hệt
như căn nhà của cô, cao to, chỉnh tề nhưng tẻ nhạt, xấu xí. Cô có đôi mắt to,
lạnh lùng lờ đờ như mắt cá, nụ cười cũng tẻ nhạt, lạnh lùng như loài cá vậy.
Khi nhìn thấy cho con Sara, cô liền nở một nụ cười gượng gạo. Em đã nghe rất
nhiều về những điều mà những người lính trẻ mong muốn qua một phụ nữ và chính
bà đã giới thiệu trường này cho bố em. Em cũng nghe được rằng bố em, một người
giàu có, sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho đứa con gái bé bỏng duy nhất của mình
ăn học.

“Thật
là đặc ân cho chúng tôi có được một học trò xinh đẹp và đầy triển vọng như con
gái của ông, thưa thuyền trưởng Crewe.” Cô Minchin nói, nắm lấy tay Sara lắc
lắc và nói tiếp: “Bà Meredit đã kể cho chúng tôi sự thông minh khác thường của
cháu. Những đứa trẻ thông minh như vậy đúng là một kho báu nhỏ cho nhà trường
chúng tôi.”

Sara
đứng im không nhúc nhích, nhìn thẳng vào mặt cô Minchin và lại vẫn tiếp tục với
những ý nghĩ kỳ quặc của mình như thường lệ.

“Tại
sao cô ấy lại bảo mình là một cô bé xinh đẹp?” Sara nghĩ “Mình chẳng xinh đẹp
chút nào, chỉ có Isoben, con gái đại tá Grange mới xinh đẹp thôi. Em ấy có má
lúm đồng tiền và hai gò má ửng hồng, tóc dài vàng óng. Còn mình thì tóc lại đen
và ngắn cũn trong khi mắt lại xanh đậm. Hơn nữa mình lại quá gầy. Cô ấy nói
chẳng đúng gì cả, mình là một trong những đứa trẻ xấu nhất mình đã từng gặp. Cô
ấy bắt đầu nói luyên thuyên rồi.”

Em
đã nhầm khi cho mình là xấu. Đúng là em chẳng giống như đứa con gái của đại tá
Grange chút nào cả. Có thể nói em gái nhỏ đó là niềm kiêu hãnh của trung đoàn
nhưng Sara có những nét duyên dáng đáng yêu của riêng mình. Em là một đứa trẻ
nhạy cảm với nét mặt luôn căng thẳng nhưng lại rất hấp dẫn, hơi cao hơn tuổi
mình một chút. Mái tóc đen, dày và quăn ở ngọn, cặp mắt to xanh xám huyền diệu
với hai hàng mi dài và đen. Bản thân em có vẻ không thích màu mắt của mình
nhưng mọi người khác đều rất thích cặp mắt đó. Mặc dù em vẫn tin chắc rằng mình
là một đứa trẻ xấu xí nhưng cũng chẳng mảy may vui mừng trước những lời phỉnh
nịnh của cô Minchin.

“Cũng
sẽ là giả dối nếu như mình khen cô ấy xinh,” Sara nghĩ, “và mình phải biết là
mình đang lừa dối chứ. Mình biết rằng mình cũng xấu chẳng kém gì cô ấy nhưng vì
sao cô ấy phải nói thế chứ?”

Khi
đã hiểu nhiều hơn về cô Michin, Sara mới biết lý do tại sao cô ấy lại nói những
lời dối trá, phỉnh nịnh ấy. Cô Minchin lặp đi lặp lại cái điệp khúc đó với tất
cả những ông bố, bà mẹ đưa con đến trường của họ.

Sara
đứng cạnh cha lắng nghe câu chuyện giữa bố và cô Minchin. Em hiểu ra rằng em bị
đưa đến đây là vì hai đứa con nhỏ của bà Meredit đều đã học ở trường này và
thuyền trưởng Crewe rất tôn trọng những kinh nghiệm của bà ta. Sara là một học
sinh nội trú đặc biệt, em có căn hộ riêng thậm chí còn được hứa hẹn nhiều điều đặc
lợi hơn những học sinh khác có cùng hoàn cảnh như em. Em sẽ có một phòng ngủ
thật đẹp, một phòng sinh hoạt của riêng em, một con ngựa con cùng với cỗ xe
riêng và một người hầu gái để thay thế cho người hầu cũ ở lại bên Ấn Độ.

“Tôi
chẳng lo lắng gì nhiều về việc học của con tôi cả.” Ông bố vừa nói vừa nở một
nụ cười vui vẻ, nắm lấy tay Sara vỗ nhè nhẹ. “Cái khó là làm sao ngăn cho cháu
đừng học nhanh quá. Lúc nào nó cũng chúi mũi vào đọc sách. Thực ra không phải
là đọc mà là ngốn sách cô Minchin ạ. Nó ngốn sách cứ như thể là con sói con chứ
không phải là cô con gái nhỏ nữa. Nó lúc nào cũng đòi sách để đọc ngấu đọc
nghiến mà lại toàn thích sách của người lớn, thích những cuốn sách dày hay
những tác phẩm đồ sộ bất kể bằng tiếng Pháp, tiếng Đức hay tiếng Anh đều được
hết. Và cũng chẳng cần quan tâm xem chúng là loại sách gì, lịch sử, tiểu sử hay
thơ ca, tất cả các thể loại Sara đều thích cả. Cô hãy kéo cháu ra khỏi việc đọc
sách quá nhiều, cho cháu tập cưỡi ngựa và thỉnh thoảng đi dạo phố để mua thêm
búp bê mới.”

“Bố
ơi nếu con cứ tiếp tục mua thêm búp bê mới thì con sẽ có quá nhiều và như vậy
con không yêu quý được tất cả bọn chúng. Búp bê cũng phải trở thành những người
bạn thân thiết của mình chứ. Emily sắp tới sẽ là người bạn thân của con.” Nghe
Sara nói vậy thuyền trưởng Crewe và cô Minchin đưa mắt nhìn nhau.

“Emily
là ai vậy?” Cô Minchin hỏi.

“Trả
lời cô đi con.” Ông giục con và cười vui vẻ.

Đôi
mắt xanh xám của Sara nhìn rất nghiêm nghị và em trả lời rất nhỏ nhẹ: “Emily là
tên con búp bê mà em chưa có, nó là con búp bê bố sắp mua cho em. Hai bố con sẽ
cùng đi tìm nó và em đặt tên cho nó là Emily, nó sẽ là bạn em khi vắng bố. Em
muốn có nó để kể chuyện về bố cho nó nghe.”

Lần
này thì nụ cười tẻ nhạt của cô Minchin đầy vẻ phỉnh nịnh. Cô nói: “Thật là một
đứa trẻ độc đáo! Một sinh vật nhỏ bé đáng yêu làm sao!”

“Đúng
thế. Sara thật sự là một đứa trẻ tuyệt vời, cô hãy chăm sóc con gái thân yêu
của tôi cẩn thận nhé.” Thuyền trưởng nói và kéo con vào lòng.

Sara
ở cùng với bố tại khách sạn vài ngày cho đến khi ông lên thuyền quay trở lại Ấn
Độ. Hai bố con đi rất nhiều các cửa hiệu lớn và mua rất nhiều thứ. Thật sự hai
bố con đã mua nhiều hơn rất nhiều những thứ mà Sara cần vì thuyền trưởng Crewe
thuộc dạng những ông bố trẻ, tính nông nổi và có phần ngây thơ nữa. Ông muốn
cho con gái mình thật đầy đủ và có tất cả những gì em muốn cũng như những thứ
mà ông muốn em có. Ông cũng đã mua cả một chiếc rương thật lớn, quá sang trọng
so với nhu cầu một đứa trẻ lên bảy. Bố còn mua cho Sara cả những chiếc váy
nhung viền lông, cả váy ren, váy thêu và những chiếc mũ có gắn lông đà điểu
thật mềm mại rồi cả tất lụa nữa, cơ man nào là thứ sang trọng đến nỗi những
người bên trong quầy phải thì thầm với nhau và phỏng đoán cô gái bé nhỏ với đôi
mắt to kỳ quặc kia chắc phải là một công chúa đến từ một xứ sở xa lạ nào đó hay
ít nhất cũng là con gái của một vương công Ấn Độ.

Thế
là cuối cùng hai cha con cũng tìm được Emily sau khi đã đi qua biết bao cửa
hàng và ngắm nghía không biết bao nhiêu con búp bê để cuối cùng chọn được một
mình nó.

“Con
muốn nó phải thật sinh động và không được giống búp bê.” Sara nói: “Bố ơi con
muốn một con búp bê mà trông nó phải như là đang lắng nghe con khi con nói
chuyện với nó. Cái dở nhất của búp bê là chúng chẳng bao giờ tỏ ra lắng nghe cả
bố ạ.” Sara tiếp tục chia sẻ ý nghĩ của mình với bố hay nói đúng hơn là đưa ra
những tiêu chuẩn để chọn một con búp bê vừa ý mình. Chính vì vậy hai cha con đã
đi hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, xem xét cẩn thận từng con một, to có,
nhỏ có, mắt đen có, mắt xanh có, tóc nâu quăn có, tóc vàng có, cả những con có
mặc quần áo và cả những con không mặc quần áo.

“Bố
nhìn này,” Sara nói khi hai bố con đang xem xét một con búp bê không mặc quần
áo. “Nếu mình mua một con không có quần áo con sẽ đem nó đến thợ may và may cho
nó những bộ váy áo vừa với nó. Chúng sẽ vừa hơn nếu như nó được thử trước.”

Sau
khi đã xem mãi mà vẫn chưa hài lòng, hai cha con quyết định xuống đi bộ để nhìn
qua các cửa sổ nhà hàng và mặc cho xe theo sau. Họ bỏ qua vài ba cửa hiệu không
vào và khi đến gần một cửa hiệu không lớn lắm thì Sara đột nhiên sững lại kéo
tay bố thốt lên.

“Bố
ơi Emily đây rồi!” Má em ửng hồng, đôi mắt xanh xám của em như muốn nói em đã
tìm được một người bạn; em cảm thấy thân thiết, gần gũi và yêu thích nó ngay từ
cái nhìn đầu tiên.

“Chắc
là Emily đang ngồi đây đợi mình bố ạ,” Sara vui vẻ nói và thúc giục. “Mình vào
với nó đi bố.”

“Lạy
Chúa! Bố nghĩ phải có ai đó giới thiệu mình với Emily chứ.” Thuyền trưởng Crewe
nói.

“Không
sao, thế này nhé, bố giới thiệu con rồi con lại giới thiệu bố với nó,” Sara ứng
khẩu rất nhanh rồi lại tiếp. “À mà không cần đâu bố ạ, con nhận ra nó ngay từ
phút đầu tiên gặp nó nên chắc nó cũng biết con rồi.”


lẽ Sara đã đúng khi nói là Emily đã biết em. Cặp mắt Emily thật rạng rỡ, tinh
khôn khi Sara bế nó trên tay. Nó hơi to nhưng cũng không quá to để em có thể bế
bồng một cách dễ dàng. Tóc nó nâu vàng quăn rất tự nhiên, rủ xuống như chiếc
khăn choàng qua vai. Cặp mắt cũng màu xanh xám sâu thẳm và trong veo với hàng
mi dày, mềm mại trong rất thật.

Sara
nhìn thẳng vào mặt con búp bê, tay nắm khuỷu chân nó và nói: “Tất nhiên nó phải
là Emily rồi bố ạ.”

Thế
là đã tìm được Emily và tất nhiên là nó cũng được đưa đến một cửa hiệu bán quần
áo để mua sắm. Cũng một chiếc rương sang trọng chẳng kém gì của Sara cùng với
váy áo thiêu ren, nhung lụa, mũ, áo choàng và cả quần áo lót có viền đăng ten
rất đẹp. Nó còn có cả găng tay, khăn tay và quần áo để mặc trong mùa đông.

“Con
muốn lúc nào Emily trông cũng đàng hoàng như một đứa bé được một người mẹ chăm
sóc cẩn thận. Con sẽ là mẹ của nó và tất nhiên con cũng vẫn là bạn của nó.”

Thuyền
trưởng Crewe rất vui khi đi mua sắm cùng con gái, nhưng sâu thẳm trong trái tim
ông đang bị cắn rứt bởi một ý nghĩ rằng như vậy có nghĩa là ông đang sắp sửa
phải chia tay với đứa con thân yêu mà ông đã quá quen với sự có mặt của con như
một người bạn đồng hành bé nhỏ.

Đêm
hôm đó ông bật dậy vào lúc nửa đêm đứng nhìn con đang ôm Emily ngủ ngon lành.
Lọn tóc đen của con lòa xòa trên mặt gối hòa cùng với mớ tóc nâu của Emily. Cả
hai đứa đều mặc váy ngủ có viền đăng ten và cả hai đều có cặp lông mi dài và
cong chiếu xuống gò má. Trông Emily rất giống đứa trẻ thật. Ông rất vui vì có
nó ở bên cạnh Sara thế nhưng không khỏi đượm buồn, ông thở dài não nuột và xoa
xoa hàng ria mép với dáng điệu rất trẻ con rồi nói với chính mình: “Ôi Sara bé
bỏng của bố, bố không tin là con có thể thấu hiểu hết nỗi lòng của bố và con
không thể biết được bố của con nhớ con đến nhường nào đâu.”

Ngay
ngày hôm sau ông đưa con quay trở lại trường của cô Minchin và để em ở lại đó
vì sáng hôm sau ông đã phải trở về Ấn Độ rồi. Ông giải thích cho cô Minchin là
luật sư của ông, các ngày Barrow và Skipworth sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các
vấn đề liên quan đến công việc của ông tại nước Anh sẽ tư vấn cho cô những gì
cô còn thắc mắc và đồng thời cũng là những người sẽ thanh toán mọi khoản chi
phí cho Sara. Ông sẽ viết cho con gái hai tuần một lần và hứa sẽ đáp ứng mọi
yêu cầu của Sara để con được vui vẻ. Ông căn dặn thêm cô Minchin: “Sara là một
đứa trẻ nhạy cảm, nó chẳng bao giờ muốn nhận bất cứ vật gì không an toàn cả.”

Hai
cha con cùng đi vào phòng của Sara để nói với nhau những lời tạm biệt. Sara
ngồi trên đùi bố, vân vê ve áo choàng của ông và nhìn ông rất lâu một cách cứng
cỏi.

“Con
hiểu bố chứ Sara bé nhỏ của bố?” Ông hỏi và vuốt tóc con nhè nhẹ.

“Không,”
em trả lời. “Con không phải chỉ hiểu bố mà trái tim của bố lúc nào cũng ở trong
trái tim con.” Hai cha con ôm ghì lấy nhau và hôn nhau tha thiết, dường như
chẳng ai muốn rời nhau ra cả.

Khi
chiếc xe chở bố rời khỏi cửa, Sara ngồi ở cửa phòng của em, tay chống cằm, mắt
không rời khỏi chiếc xe cho đến khi nó rẽ quặt vào góc phố nơi quảng trường.
Emily cũng ngồi cạnh và dõi theo xe của bố. Khi cô Minchin sai người em của
mình, cô Amelia đến xem đứa bé thế nào thì cô không sao mở được của.

“Tôi
khóa cửa rồi.” Có tiếng nói vọng ra từ bên trong với giọng điệu lạ lùng nhưng
rất lịch sự. “Tôi muốn ở một mình, xin cô vui lòng.”

Amelia
là một người phụ nữ béo lùn có vẻ khù khờ nên rất kính nể chị gái. So với cô
Minchin thì tính cách cô Amelia quả là có dễ chịu hơn nhưng lại chẳng bao giờ
dám làm phật ý chị mình cả. Cô đi xuống cầu thang, vẻ mặt rất căng thẳng.

“Em
chưa bao giờ thấy một đứa trẻ buồn cười như vậy, một đứa bé đúng là già trước
tuổi,” cô Amelia than thở. “Nó tự nhốt mình trong phòng và không gây một tiếng
động nào dù là nhỏ nhất.”

“Thế
còn tốt hơn rất nhiều so với những đứa trẻ khác, chúng đập phá, gào thét còn
khó chịu hơn.” Cô Minchin đáp lại. “Tôi cứ tưởng là một đứa trẻ lồng hổng như
nó sẽ làm kinh động cả cái trường này lên ấy chứ. Nó là một đứa trẻ xưa nay vẫn
muốn làm gì thì làm mà.”

“Em
vừa mở rương của nó ra để xếp quần áo cho nó, em chưa từng nhìn thấy những thứ
sang trọng như vậy bao giờ: Áo khoác lông chồn và đồ lót được viền bằng ren
Va-lăng-xiên chính hiệu. Chị cũng đã nhìn thấy một vài thứ của nó rồi, chị thấy
chúng thế nào?” Amelia hỏi chị.

“Thật
lố bịch,” Cô Minchin trả lời cộc lốc. “Nhưng dù sao thì những bộ váy đẹp đó
cũng làm cho lũ học sinh trông đẹp hơn lên khi chúng xếp hàng đi nhà thờ vào
các ngày chủ nhật. Chúng sẽ đi ở hàng đầu. Đúng là con bé được chu cấp quá đầy
đủ như công chúa nhỏ vậy.”

Trong
khi đó, trên tầng, trong căn phòng khóa trái, Sara và Emily ngồi trên sàn nhà
mắt vẫn dán vào góc phố nơi chiếc xe chở bố quẹo sang và biến mất trong khi
người thuyền trưởng cố ngoái đầu lại vẫy và gửi lại những chiếc hôn. Ông không
đủ can đảm để dừng lại.