Pháo đài số - Chương 111 ---> 117

Chương 111

Một tiếng hét chói tai xé tan không khí căn phòng.

- Cá mập!

Đó là Soshi.

Jabba quay ngoắt lại phía màn hình VR. Hai đường mảnh nữa xuất hiện bên ngoài đường tròn đồng tâm trông chúng như một đám tinh trùng đang gắng sức thâm nhập quả trứng.

- Trong nước có mùi máu mà, thưa các vị! - Jabba quay lại phía ông giám đốc. - Tôi cần một quyết định. Hoặc là chúng ta bắt đầu tắt nguồn bây giờ hoặc là chúng ta sẽ chẳng có cơ hội để làm việc đó nữa. Ngay sau khi hai đường này phá được máy chủ Bastion Host, chúng sẽ gửi đi thông điệp kêu gọi cùng tấn công.

Fontaine không phán ứng gì. Ông đang chìm trong suy nghĩ.

Lời nói của Susan Fletcher về cái đoạn mã ở Tây Ban Nha dường như là một hy vọng đối với ông. Ông liếc nhìn Susan ở phía cuối phòng. Cô ấy dường như đang sống trong một thế giới khác của riêng mình, đổ gục trên ghế, đầu gối lên tay. Fontaine không biết chính xác điều gì đã khiến cô phản ứng như vậy, nhưng ông không còn thời gian để nghĩ cho chuyện đó nữa.

- Tôi cần một quyết định, ngay bây giờ! - Jabba gào lên.

Fontaine vẫn nhìn lên. óng nói giọng đầy vẻ bình tĩnh.

- Được, quyết định đây, chúng ta sẽ không tắt nguồn. Chúng ta sẽ đợi.

Giọng Jabba bỗng hạ xuống:

- Cái gì? Nhưng điều đó sẽ có nghĩa là….

- Một trò mạo hiểm! - Fontaine cắt ngang - Một trò mạo hiểm, chúng ta có thể sẽ thắng - Ông nhấc điện thoại của Jabba, bấm một số phím và nói.

- Midge à, tôi, Leland Fontaine đây. Hãy nghe cho kỹ này…

Chương 112

- Ông có biết mình đang làm cái quái gì không ông giám đốc? - Jabba rít lên - Chúng ta đang mất dần khả năng tắt nguồn đấy!

Fontaine không hề trả lời.

Ngay lập tức cánh cửa phía sau mở, Midge lao vào. Bà ta chạy vội lên bục chỉ huy, thở dốc.

- Ngài giám đốc! Tổng đài sẽ kết nối ngay bây giờ!

Fontaine quay lại phía màn hình trên tường. Mười lăm giây sau màn hình bắt đầu xuất hiện.

Lúc đầu hình ảnh còn mờ và nhiễu rồi dần dằn trở nên nét hơn. Hình ảnh được truyền về qua hệ thống số QuickTime cho năm hình một giây. Trên màn hình là hai người đàn ông, một người trông tái mét, toàn thân đầy vết thương trầy xước, người kia là một người Mỹ tóc vàng. Họ cùng ngồi đối diện với màn hình máy quay trông như hai phát thanh viên đang chờ phát sóng.

- Cái quái gì thế? - Jabba hỏi.

- Ngồi yên! - Fontaine ra lệnh.

Hai người đàn ông có lẽ đang ngồi trong một chiếc xe tải. Đây cáp điện treo chằng chịt quanh họ. Âm thanh tiếp tục được kết nối.

Đột nhiên có tiếng tạp âm.

- Âm thanh được tải về - một giọng kỹ thuật viên vang lên từ phía sau - Năm giây nữa sẽ có âm thanh hai chiều.

- Ai vậy? - Brinkerhoff hỏi, vẻ khó chịu.

- Các đặc vụ của chúng ta - Fontaine trả lời, mắt nhìn lên hai nhân viên ông đã điều đi Tây Ban Nha. Đó là một sự đề phòng cần thiết. Fontaine hoàn toàn tin tưởng vào tất cả các bước trong kế hoạch của Strathmore - việc phải trừ khử Ensei Tankado là đáng tiếc song phải làm, viết lại Pháo Đài Số - một quyết định đúng đắn.

Nhưng chỉ còn một điều khiến ông băn khoăn đó là việc thuê Hulohot. Hulohot là một tay chuyên nghiệp nhưng chỉ là lính đánh thuê. Liệu hắn có đáng tin cậy không? Liệu hắn có giữ bí mật đoạn mã hoá giải không? Fontaine phải theo dõi mọi động thái của Hulohot, để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

Chương 113

- Không đời nào! - Một người hét vào màn hình. Chúng tôi đã có lệnh, chúng tôi chỉ báo cáo tình hình cho ngài giám đốc Leland Fontaine, chỉ Ngài Leland Fontaine thôi!

Fontaine có vẻ hơi buồn cười, ông hỏi lại:

- Thế các cậu không muốn biết tôi là ai à?

- Ông có là ai thì cũng thế cả thôi? - Người kia phản ứng dữ dội.

- Hãy để tôi giải thích - Fontaine xen vào - Để tôi giải thích cho các cậu ngay bây giờ.

Chỉ vài giây sau, cả hai người đàn ông đều đỏ mặt, lắp bắp báo cáo với ngài giám đốc Cơ quan An ninh Quốc gia.

- Thưa ngài giám đốc, người tóc vàng run run, tôi là đặc vụ Coliander, còn đây là đặc vụ Smith.

- Tốt - Fontaine nói - Hãy trình bày ngắn gọn!

Ở phía cuối phòng Susan Fletcher đang ngồi đó, cố chống chọi lại sự cô đơn đến nghẹt thở đang vây quanh mình. Mắt cô nhắm nghiền hai tay rung rung, cô khóc, toàn thân cô như tê cứng lại. Sự hỗn độn xung quanh dường như nhoà đi chỉ còn là những âm thanh mờ nhạt xa xôi.

Nhóm người tập hợp trên bục bồn chồn lắng nghe tin tức đặc vụ Smith báo về.

- Theo lệnh của ngài, thưa Giám đốc, chúng tôi đã ở Seville hai ngày lần theo dấu vết của Ensei Tankado.

- Hãy trình bày vụ ám sát! - Fontaine nóng lòng cắt ngang.

Smith gật đầu, anh bắt đầu nói:

- Chúng tôi đã quan sát được từ trong xe tải cách hiện trường khoảng năm mươi mét, vụ thủ tiêu đã diễn ra êm thấm. Hulohot đúng là một tay chuyên nghiệp. Nhưng sau đó kế hoạch của hắn bị thay đổi. Nhiều nhân chứng xuất hiện và hắn đã không lấy được vật đó.

Fontaine gật đầu. Hai đặc vụ đã liên lạc với ông khi ông đang ở Nam Mỹ, báo cáo rằng một số chi tiết đã không theo như kế hoạch. Chính vì tin này mà Fontaine đã rút ngắn thời gian chuyến đi của mình.

Coliander nói tiếp:

- Chúng tôi đã bám theo Hulohot như ngài đã ra lệnh. Nhưng hắn đã không bám theo mục tiêu mà lại bám theo một gã nào đó, có vẻ là việc riêng, rất kín đáo.

- Riêng ư? - Fontaine sửng sốt. Có vẻ như Strathmore đã gạt NSA ra ngoài cuộc rồi.

- Bộ lọc FTP đã bị xoá sổ! - Giọng một kỹ thuật viên.

- Chúng ta phải có vật đó! - Fontaine nhấn mạnh - Hulohot đâu?

Smith nhìn xuống phía vai của mình và trả lời:

- Hắn đang ở đây thưa ngài.

Fontaine thốt lên:

- Đâu?

Đó là tin tốt lành nhất ông nghe được trong ngày hôm đó.

Smith tiến về phía màn hình và di chuyển hướng máy quay.

Ống kính lướt sang phía hai thân thế mềm rũ dựa vào tường. Cả hai đều không cử động. Đó là một gã đàn ông to lớn đeo kính gọng kim loại xoắn, người còn lại là một chàng trai trẻ, tóc đen và người bê bết máu.

- Hulohot là gã bên trái - Smith giải thích.

- Hulohot chết rồi à? - Ngài chỉ huy hỏi.

- Vâng, thưa ngài.

Fontaine biết họ sẽ giải thích điều này sau. Ông nhìn lên vòng tròn bảo vệ mỏng manh trên biểu đồ. Và ra lệnh rất chậm và rõ ràng:

- Điệp viên Smith, tôi cần vật đó!

Smith nói đầy vẻ e ngại:

- Thưa ngài, chúng tôi vẫn chưa biết vật đó là cái gì.

Chương 114

- Thế thì tìm lại đi! - Fontaine ra lệnh.

Ngài chỉ huy nôn nóng nhìn lên màn hình chờ đợi hai đặc vụ lục tìm hai cái xác mềm oặt trên xe, mong tìm thấy một mẩu ghi số hoặc chữ gì đó.

Jabba tái mặt và anh ta thốt lên:

- Ôi, lạy chúa tôi. Họ mà không tìm được nó thì chúng ta sẽ chết!

- Đã mất hoàn toàn bộ lọc bảo vệ FTP! - một giọng la lên - Vòng thứ ba bắt đầu bị tấn công ồ ạt!

Mọi người lại bắt đầu nhốn nháo.

Trên màn hình trước mặt, một đặc vụ giơ tay lên vẻ tuyệt vọng, anh ta nói:

- Thưa chỉ huy, đoạn mã không có ở đây. Chúng tôi đã tìm khắp trên người cả hai, lục túi, quần áo, ví. Chẳng có dấu vết gì cả Hulohot còn đeo cả một máy nhắn tin, chúng tôi cũng đã kiểm tra nhưng không hề thấy một tin nhắn nào hắn gửi đi có dạng dãy số hay chữ gì cả, chỉ là danh sách những nạn nhân của hắn thôi.

- Mẹ kiếp! - Fontaine sôi lên, ông đột nhiên mất bình tĩnh - Nó phải ở đó chứ, tìm đi!

Jabba đã xem quá đủ, rõ ràng là Fontaine đã chơi trò mạo hiểm và đã thua. Bây giờ đến lượt Jabba ra lệnh. Vị lãnh đạo an ninh hệ thống bước xuống bục chỉ huy với dáng điệu của một cơn lốc đang tràn từ trên núi xuống. Ông ra lệnh cho đội quân lập trình viên phía dưới:

- Truy nhập các thao tác hỗ trợ! Bắt đầu tắt nguồn, ngay bây giờ!

- Không thể thực hiện được! - Soshi hét lên - Chúng ta cần nửa giờ để tắt nguồn! Đến khi tắt xong thì cũng đã quá muộn rồi!

Jabba toan nói điều gì đó thì bỗng nghe một tiếng thét đau đớn từ phía cuối phòng.

Mọi người quay lại. Susan Fletcher bỗng đứng bật dậy.. Mặt cô tái mét, mắt dán lên màn hình đang dừng lại ở David Becker, không động đậy, người bê bết máu nằm trên sàn xe.

- Các người đã giết anh ấy! - Cô thét lên - Các người đã giết anh ấy!

Cô nhao người về phía màn hình.

- David….

Mọi người đều bối rối ngước nhìn lên. Susan vẫn tiếp tục gọi tên David, mắt không rời khỏi màn hình.

- David - Cô thở gấp, lê người về phía trước.

- Ôi, David… làm sao chúng có thể…

Fontaine bối rối. Ông hỏi:

- Cô biết anh ta à?

Susan loạng choạng bước qua bục chỉ huy. Cô dừng lại cách màn hình vài feet và nhìn lên, bối rối và đờ đẫn, miệng không ngừng gọi tên người yêu

Chương 115

Tâm trí David Becker đã hoàn toàn trống rỗng. Mình đã chết rồi.

Bỗng dưng anh nghe thấy một âm thanh, từ rất xa…

- David.

Anh cảm thấy đau nhói phía dưới cánh tay. Máu trong cơ thể nóng như có lửa. Cơ thể mình như không còn là của mình nữa rồi. Và anh lại nghe thấy tiếng gọi. Tiếng gọi thật xa, thật khẽ.

Nhưng nó như là một phần của chính anh. Rồi anh lại nghe thấy mấy giọng khác nữa, những giọng này không hề quen thuộc và không quan trọng. Cứ hỗn độn mãi. Anh cố gắng xua chúng đi.

Chỉ còn lại một giọng có ý nghĩa với anh, nó cứ chập chờn lúc rõ lúc yếu "David… em xin lỗi…".

Anh nhìn thấy đốm sáng, lúc đầu mờ, sau đó là một vệt xám. Cứ lớn dần lên. Becker cố gắng cử động, nhưng chỉ thấy đau đớn.

Anh cố nói nhưng không cất được thành lời. Giọng kia vẫn tiếp tục gọi.

Có ai đó ở bên cạnh anh, nâng anh dậy. Becker di chuyển dần về phía có tiếng gọi. Hay là anh được lôi đi? Vẫn tiếng gọi ấy. Anh ngơ ngác nhìn lên màn hình đang toả sáng. Anh nhìn thấy cô ấy trong một màn hình nhỏ. Một cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh từ một thế giới khác. Có phải cô ấy thấy mình sắp chết?

- David….

Giọng nói quen thuộc quá. Cô ấy đúng là một thiên thần, thiên thần đang đến đón anh. Thiên thần lại nói: "David, em yêu anh".

Anh bỗng nhận ra.

Susan tiến gần hơn đến màn hình, gào khóc rồi lại cười đau đớn, điên dại. Cô lau nước mắt:

- David, em, em cứ tưởng…

Điệp viên Smith đỡ David Becker ngồi dậy hướng mặt lên màn hình.

- Cậu ấy chỉ hơi chóng mặt chút thôi, cô ạ. Chờ cậu ấy một chút - Smith nói.

- N… nhưng - Susan run lên, - Tôi đã đọc được dòng tin nhắn, rằng…

Smith gật đầu.

- Chúng tôi cũng vậy. Hulohot vẫn có tật báo tin trước khi hạ được mục tiêu.

- Thế còn máu…

- Chỉ bị thương phần mềm thôi - Smith trả lời - Chúng tôi đã băng bó rồi.

Susan không nói được gì.

Coliander xen vào màn hình.

- Chúng tôi đã làm cho anh ấy bất tỉnh bằng một khẩu súng gây mê tác dụng lâu dài hiệu J23 mới.

Chắc là đau lắm đấy, bọn tôi tìm thấy anh ấy trên phố.

- Cô đừng lo! - Smith an ủi - Cậu ấy sẽ khoẻ thôi.

David Becker nhìn chằm chằm lên màn hình TV trước mặt. Anh thấy mình mất phương hướng, đầu rỗng tuếch. Hình ảnh trên màn hình là một cán phòng, một căn phòng hỗn loạn. Susan đang ở đó, nàng đứng ở khoảng trống giữa phòng, đang nhìn anh.

Nàng đang khóc, cười trong nước mắt.

- Ôi David. Ơn chúa! Em cứ nghĩ đã mất anh rồi! -

Anh lao đến phía màn hình, lôi cái micro sát gần miệng và gọi:

- Susan phải không?

Susan nhìn lên đầy bối rối. Hình ảnh của David vừa nãy nhỏ, giờ đây đã choán hết cả màn hình. Giọng của anh vang lên.

- Susan, anh muốn hỏi em một việc - Giọng của Becker vang vọng cả căn phòng và dường như làm ngưng lại hoạt động của cả cơ sở dữ liệu trong giây lát. Mọi người cùng dừng công việc và quay ra.

- Susan Fletcher! - giọng anh vang lên - Em sẽ lấy anh chứ?

Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Một tập hồ sơ rơi xuống sàn chiếc bút chì lăn lông lốc. Không ai cúi xuống nhặt lên. Chỉ còn nghe thấy tiếng quạt gió trong máy và tiếng hơi thở dồn dập của David Becker trong microphone.

- D… David… - Susan run run, không hề nhận thức rằng có ba mươi bảy người đang chăm chú nhìn mình.

- Anh đã hỏi em rồi mà, anh nhớ chứ! Năm tháng trước. Và em đã nhận lời rồi.

- Anh nhớ - Anh mỉm cười. - Nhưng lần này… - anh giơ cánh tay trái lên màn hình và mọi người nhìn thấy một vệt vàng trên ngón áp út của anh - Nhưng lần này anh có nhẫn.

Chương 116

- Hãy đọc nó đi, Becker! - Fontaine ra lệnh.

Jabba ngồi xuống, người đẫm mồ hôi, tay đặt sẵn sàng trên bàn phím và nhắc lại:.

- Đúng rồi. Hãy đọc dòng chữ khắc trên chiếc nhẫn đi.

Susan Fletcher đứng cạnh họ, đầu gối bủn rủn. Mọi người trong phòng đã dừng làm việc và nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim cỡ lớn có hình của David Becker.

Vị giảng viên xoay chiếc nhẫn trên tay mình trong khi chăm chú xem dòng chữ.

- Và hãy đọc cẩn thận! - Jabba yêu cầu - Chỉ một lỗi thôi là chúng ta tiêu đấy!

Fontaine ném một cái nhìn khó chịu về phía Jabba. Có một điều mà vị giám đốc của NSA biết rất rõ, đó là trong các tình huống căng thẳng thì không bao giờ nên tạo ra thêm áp lực.

- Thư giãn đi, Becker. Nếu sai, chúng ta sẽ nhập đi nhập lại cho đến khi đúng thì thôi!

- Đó là lời khuyên tồi đấy, Becker ạ! - Jabba cáu gắt - Hãy làm đúng ngay từ lần đầu tiên đi. Các mã của các vụ giết người thường không chấp nhận những mã giải có tính chất thử nghiệm và có sai sót đâu. Nếu một lần nhập không đúng thì nó sẽ gia tăng tốc độ phá hoại. Nếu nhập sai hai lần thì chúng ta sẽ bị khoá ở ngoài vĩnh viễn. Trò chơi sẽ chấm đứt.

Vị giám đốc cau mày và quay lưng lại màn hình và ông nói:

- Becker này. Nghe lại nhé. Hãy đọc cẩn thận, cực kỳ cẩn thận nhé.

Becker gật đầu và chăm chú nhìn kỹ chiếc nhẫn giây lát. Rồi bắt đầu bình tĩnh đọc: "Q…U…I…S…cách…C…

Jabba và Susan đồng loạt ngắt lời:

- Cách? - Jabba ngừng đánh - Có một chỗ cách à?…

Becker nhún vai, kiểm tra chiếc nhẫn.

- Đúng thế… nhiều chỗ cách lắm.

- Tôi bỏ sót điều gì à? - Fontaine hỏi - Chúng ta đang chờ đợi cái gì?

- Thưa ngài… - Susan đáp, có vẻ lúng túng - "Đó là…đó chỉ là…

- Tôi đồng ý! - Jabba nói.

- Thật kỳ lạ. Mã khoá hoá giải không bao giờ có chỗ cách cả.

Brinkerhoff nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

- Vậy, anh đang nói gì?

- Anh ấy muốn nói… - Susan đột ngột chen vào - Rằng đây có thể không phải là đoạn mã hoá giải.

Brinkerhoff nói lớn:

- Tất nhiên đó là đoạn mã hoá giải. Còn có thể là gì khác được cơ chứ Tại sao Tankado lại cố tình đem cho đi? Ai lại khắc các chữ cái ngẫu nhiên lên chiếc nhẫn làm gì?

Fontaine yêu cầu Brinkerhoff im lặng bằng một cái nhìn sắc lạnh.

- À! - Becker chen vào, có vẻ lưỡng lự khi tham gia cuộc tranh cãi. Các vị cứ nhắc đến một đoạn ký tự ngẫu nhiên. Tôi nghĩ nên báo cho các vị biết các chữ cái trên chiếc nhẫn này không phải là ngẫu nhiên.

Mọi người trong phòng cùng thốt lên:

- Cái gì?

Trông Becker có vẻ băn khoăn.

- Tôi xin lỗi, nhưng đây rõ ràng là các từ có nghĩa. Tôi công nhận chúng được khắc khá gần nhau, nhưng nếu nhìn thật gần sẽ thấy dòng chữ được khắc thực sự là… nó là chữ La tinh.

Jabba há hốc mồm:

- Anh nói cái gì nghe kinh thế?

Becker lắc đầu:

- Không. Dòng chữ này nghĩa là "Quis custodie ipsos custodie". Dịch đại khái là…

- Ai sẽ giám sát những giám sát viên - Susan ngắt lời David, nói nốt câu đó.

Becker cũng ngắt lời Susan:

- Susan, anh cứ tưởng là em không biết…

- Trích trong Satires của Juvenal! - Cô thốt lên - Ai sẽ giám sát những giám sát viên? Ai sẽ giám sát NSA trong khi chúng ta giám sát thế giới? Đó là câu nói ưa thích của Tankado đấy.

- Vậy! - Midge hỏi - Nó có phải là chìa khoá giải mã hay không?

- Nó phải là chìa khoá giải mã - Brinkerhoff tuyên bố.

Fontaine đứng im lặng, rõ ràng là đang xử lý thông tin.

- Tôi không biết nó có phải là chìa khoá không. - Jabba trả lởi - Tôi không nghĩ là Tankado sẽ lấy một câu có nghĩa làm mã hoá giải.

- Cứ bỏ các chỗ cách đi! Brinkerhoff kêu lên - Và gõ cái mã chết tiệt kia vào.

Fontaine quay sang Susan:

- Đến lượt cô, Fletcher, cô nghĩ sao?

Susan suy nghĩ một lát. Không dám chắc lắm nhưng cô cảm thấy có cái gì đó không ổn. Susan hiểu Tankado tới mức cô biết rằng anh ta yêu thích sự đơn giản. Các phần mềm thử nghiệm và chương trình của anh ta luôn mạch lạc và hoàn hảo. Việc bỏ các chỗ cách có vẻ không rõ ràng. Đó chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đó là một lỗi, rõ ràng là không hoàn hảo - không giống cách Ensei Tankado chuẩn bị cho một cuộc đột kích sinh tử.

- Có vẻ không đúng đâu. - Cuối cùng Susan lên tiếng - Tôi nghĩ đó không phải là mã hoá giải.

Fontaine thở dài, đôi mắt đen nhìn Susan thăm dò.

- Cô Fletcher, theo cô nếu nó không phải là chìa khoá thì tại sao Ensei Tankado lại trao tặng nó? Nếu anh ta biết là bị chúng ta giết, tại sao cô không giả sử là anh ta sẽ muốn trừng phạt chúng ta bằng cách làm cho chiếc nhẫn biến mất?

Bỗng một giọng nói lạ cắt ngang cuộc đối thoại.

- Thưa… ngài Giám đốc!

Tất cả các con mắt đều quay về phía màn hình. Đó là đặc vụ Coliander ở Seville. Anh ta như đang tựa vào vai Becker và nói vào micro.

- Thưa các quý vị, tôi cho là Tankado không biết anh ta đang bị ám sát.

- Anh nói lại xem nào? - Fontaine yêu cầu.

- Hulohot là một sát thủ chuyên nghiệp, thưa các vị. Chúng tôi chứng kiến vụ giết người - chỉ cách có năm mươi mét. Tất cả các bằng chứng đều thể hiện là Tankado không hề hay biết - Smith xen vào.

- Bằng chứng à - Brinkerhoff hỏi - Bằng chứng gì? Tankado đã đem cho chiếc nhẫn đi. Đó là bằng chứng đầy đủ nhất.

- Đặc vụ Smith! - Fontaine ngắt lời - Điều gì khiến anh nghĩ Ensei Tankado không biết anh ta đang bị ám sát?

Smith hắng giọng:

- Hulohot giết anh ta bằng một viên đạn không gây vết thương lan rộng. Đó là một viên đạn cao su bắn vào ngực và vùng xung quanh. Không một tiếng động! Rất sạch sẽ! Tankado sẽ chỉ cảm thấy một cú đấm mạnh trước khi tim ngừng đập.

- Một viên đạn gây chấn thương - Becker trầm ngâm - Điều đó giải thích cho các vết thâm tím.

- Không có lý do gì đế khẳng định rằng Tankado gắn cảm giác đau đớn đó với khả năng bị ám sát - Smith nói thêm.

- Ấy thế mà anh ta vẫn đem cho chiếc nhẫn? - Fontaine thận trọng.

- Đúng thế thưa ngài. Nhưng anh ta không hề tìm kẻ tấn công mình. Một nạn nhân luôn muốn biết kẻ nào đã giết mình khi anh ta đã bị bắn. Đó là bản năng.

Fontaine lúng túng:

- Và anh đang cho là Tankado không tìm kiếm Hulohot?

- Không, thưa ngài. Chúng ta sẽ xem phim nếu ngài muốn.

- Bộ lọc X-11 đang bị tấn công - Chuyên gia kỹ thuật lên tiếng - Con sâu đi được nửa đường rồi.

- Hãy quên cuốn phim đi! - Blinkerhoff tuyên bố - Hãy đánh mã vụ giết người đáng nguyền rủa đó và kết thúc nó.

Jabba thở một hơi dài rồi đột nhiên trở nên bình tĩnh:

- Thưa giám đốc, nếu chúng ta nhập mã sai…

- Đúng! - Susan ngắt lời - Nếu Tankado không nghi ngờ chúng ta giết anh ta thì có một số câu hỏi chúng ta phải trả lời.

- Jabba, còn bao nhiêu thời gian nữa? - Fontaine hỏi.

Jabba nhìn lên màn hình:

- Khoảng hai mươi phút. Tôi cho là chúng ta nên dùng thời gian một cách khôn ngoan.

Fontaine im lặng giây lát, rồi thở dài nặng nề:

- Được rồi. Cho chạy cuốn phim đi!

Chương 117

- Truyền hình ảnh trong vòng mười giây nữa. - Đặc vụ Smith lên tiếng - Chúng tôi đang tua qua tất cả các hình ảnh và âm thanh khác. Chúng tôi sẽ chiếu đúng đoạn anh ta bị giết!

Ai nấy trong phòng đều im lặng, xem và chờ đợi. Jabba gõ một số phím và điều chỉnh lại khung hình. Thông điệp của Tankado xuất hiện ở góc xa bên trái.

BÂY GIỜ CHỈ SỰ THẬT MỚI CỨU ĐƯỢC CÁC NGƯỜI

Phía bên phải của màn hình là quang cảnh bên trong của một chiếc xe tải đang đứng yên, Becker và hai người khác xúm lại quanh chiếc máy quay. Ở giữa, một hình ảnh mờ mờ xuất hiện. Nó chuyển về trạng thái tĩnh và rồi hình ảnh của một công viên hiện ra.

- Chuyển! - đặc vụ Smith thông báo.

Đoạn phim giống như một cuốn phim cũ. Việc cắt bớt hình đã rút đi một nửa lượng thông tin được chuyển tải và làm chậm tốc độ truyền đồng thời gây hiệu ứng nhảy hình.

Hiện lên trên màn hình cảnh một đường phố đông đúc gần mặt tiền của Seville Ayuntamiento. Nền của cảnh là những lùm cây. Công viên không một bóng người.

- Bộ lọc X-11 đã bị hạ! - Chuyên gia kỹ thuật nói to - Con sâu đang tiếp tục tấn công.

Smith bắt đầu tường thuật. Nhận xét của anh ta có vẻ khách quan của một điệp viên giàu kinh nghiệm:

- Đây là viên đạn bay ra từ chiếc xe tải. Cách vùng xảy ra án mạng khoảng năm mươi mét.

Tankado đang tiến đến từ phía bên phải. Hulohot ở trong các bụi cây bên trái!

- Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu - Fontaine nhấn mạnh. - Hãy đi vào trọng tâm đi.

Đặc vụ Coliander bấm một số phím và tốc độ hình ảnh tăng lên. Mọi người đều nhìn lên màn hình khi người đồng sự cũ của họ, Tankado xuất hiện. Phím chạy nhanh làm cho toàn bộ hình ảnh như trong một bộ phim hoạt hoạ. Tankado lê chân cà nhắc bước tới ngã ba. Anh ta lấy tay che mắt và chăm chú nhìn con đường.

- Nó đấy! - Smith cảnh báo - Hulohot là một sát thủ chuyên nghiệp. Gã đã bắn viên đạn đầu tiên.

Smith đã đúng. Có một tia sáng loé lên từ phía sau đám cây phía trái màn hình: Sau đó ít giây Tankado ôm chặt lấy ngực. Anh ta loạng choạng trong chốc lát. Máy quay phim lướt nhanh về phía anh ta. Tankado đứng loạng choạng. Ông kính chuyển sang chế độ cận cảnh tập trung vào anh ta, nhưng không phải lúc nào cũng thu được hình anh ta vào đúng tâm điểm của khung hình. Trong khi đoạn phim vẫn chạy với tốc độ cao, Smith lạnh lùng tiếp tục công việc tường thuật:

- Như mọi người có thể thấy, Tankado ngay lập tức lâm vào tình trạng tim ngừng đập.

Susan cảm thấy mình không thể chịu đựng được những hình ảnh ấy. Tankado ôm ngực bằng bàn tay dị dạng, mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

- Mọi người sẽ nhận thấy - Smith nói thêm - Đôi mắt của anh ta tập trung xuống phía dưới, vào chính anh ta. Chưa một lần anh ta nhìn xung quanh.

- Điều đó quan trọng lắm à? - Jabba nửa khẳng định nửa như muốn hỏi.

- Rất đúng! - Smith nói - Nếu Tankado nghi ngờ có bất kỳ trò bẩn thỉu nào thì anh ta sẽ quan sát khu vực xung quanh, theo bản năng. Nhưng mọi người có thể thấy là anh ta không làm vậy.

Trên màn hình Tankado gục xuống đầu gối, tay vẫn ôm ngực. Anh ta chưa bao giờ nhìn lên. Ensei Tankado là một người cô đơn, và cái chết của anh ta cũng thật cô độc.

- Có một điều lạ lùng - Smith nói, lúng túng - Những viên đạn gây chấn thương thường sẽ không giết người nhanh chóng. Đôi khi, nếu mục tiêu đủ lớn, thậm chí chúng còn không giết được đối tượng.

- Một trái tim yếu ớt! - Fontaine khẽ nói.

Smith nhướng mày, nhấn mạnh:

- Nếu thế thì đấy là sự lựa chọn vũ khí thông minh.

Susan nhìn thấy Tankado quỳ thụp xuống, rồi ngã vật ra. Anh ta nằm đó, nhìn đăm dăm lên trời, ôm ngực. Đột nhiên máy quay chuyển trọng tâm từ anh ta về sau chòm cây nhỏ. Một người đàn ông xuất hiện. Người này đeo kính gọng kìm và cầm một chiếc cặp to quá cỡ. Khi hắn ta tiến gần tới ngã ba chỗ Tankado đang đau đớn, các ngón tay của hắn bắt đầu nhảy một vũ điệu không lời kỳ lạ trên chiếc máy gắn vào bàn tay.

- Anh ta đang dùng kính truyền tin đấy! - Smith thông báo - Gửi một thông điệp rằng Tankado đã chết.

Smith quay sang Becker và cười khùng khục:

- Có vẻ như Hulohot có thói quen xấu là luôn báo cáo về các vụ án mạng trước khi nạn nhân của hắn chết thật sự.

Coliander một lần nữa đẩy nhanh tốc độ phim và máy quay tiếp tục bám sát Hulohot khi hắn bắt đầu tiến về phía nạn nhân.

Đột nhiên một người đàn ông lớn tuổi chạy vội ra từ một khoảng sân nhỏ và quỳ xuống bên anh ta. Hulohot giảm tốc độ tiếp cận.

Sau đó giây lát, thêm hai người nữa xuất hiện từ sân nhỏ đó - một người đàn ông béo phị và một người đàn bà tóc đỏ. Họ cũng đến bên cạnh Tankado.

- Chọn khu vực giết người không thích hợp rồi! - Smith nói - Hulohot lầm tưởng chỉ có mỗi hắn ta và con mồi.

Trên màn hình, Hulohot quan sát một lát rồi rút về phía lùm cây, hình như là để đợi.

- Đây là cảnh anh ta đem cho chiếc nhẫn - Smith nhắc - Chúng ta đã bỏ qua lần đầu tiên.

Susan nhìn chằm chằm vào cơ thể đang yếu dần trên màn hình.

Tankado thở hổn hển, có vẻ đang cố gắng truyền đạt điều gì đó cho những người Samarita đang quỳ bên anh ta. Rồi, trong cơn tuyệt vọng anh ta nhấc cánh tay trái lên, gần chạm mặt người đàn ông lớn tuổi. Anh ta giơ bàn tay dị dạng ấy trước mặt ông già. Máy quay phim thu hẹp phạm vi, tập trung vào ba ngón tay bị biến dạng của Tankado, và trên một ngón tay, rõ ràng có một chiếc nhẫn vàng đang lấp lánh dưới ánh mặt trời Tây Ban Nha. Tankado tháo chiếc nhẫn ra. Người đàn ông nọ lùi lại vì ghê sợ. Tankado quay sang người đàn bà. Anh giơ ba ngón tay biến dạng ngay trước mặt bà ta như cầu xin bà ta hãy hiểu. Chiếc nhẫn loé sáng dưới ánh mặt trời.

Người đàn bà ngó đi nơi khác. Tankado, giờ đây đã nghẹn thở, không thể thốt lên lời, quay sang người đàn ông béo phị và cố gắng lần chót. Bất ngờ người đàn ông đứng tuổi đứng dậy và vội vã chạy đi, có vẻ muốn tìm kiếm sự trợ giúp. Tankado đang yếu dần nhưng vẫn cố giơ chiếc nhẫn, trước mặt người đàn ông béo phị. Ông ta đỡ cổ tay Tankado. Tankado nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình, rồi nhìn chiếc nhẫn và rồi vào mắt người đàn ông kia. Và tựa như một lời cầu khẩn tha thiết lần cuối trước khi ra đi, Ensei Tankado gật đầu thật khẽ như để bảo ông ta hãy nhận lấy. Rồi Tankado lả đi.

- Lạy Chúa tôi! - Jabba rên rỉ.

Đột ngột máy quay quét qua nơi Hulohot đang ẩn náu. Tên sát nhân đã biến mất. Một chiếc xe cảnh sát xuất hiện, tiếng còi hụ xé tan bầu không khí tĩnh lặng của vùng Avenida Firelli. Máy quay hướng trở lại nơi Tankado đang nằm. Người phụ nữ đang ngồi bên anh ta hình như nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, cô ta liếc nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy sự lo lắng và bắt đầu kéo ông bạn đồng hành béo ị, năn nỉ ông ta bỏ đi. Cả hai vội vàng cất bước.

Máy quay tập trung vào Tankado, đôi bàn tay đặt chéo trên ngực bất động. Chiếc nhẫn trên ngón tay anh ta không còn nữa.