Pháo đài số - Chương 089 ---> 094

Chương 89

Mặt trời chiếu muôn ngàn tia nắng ban mai ấm áp xuống những mái nhà vùng Seville và rọi vào từng ngõ hẻm. Tiếng chuông nhà thờ từ tháp Giralda vang lên báo hiệu một ngày mới.

Đây là thời điểm mà mọi cư dân ở đây đều đón chờ. Ở mọi nơi trong thành phố cổ này, những cánh cổng bỗng rộng mở và người người đổ ra đường. Sự sống giống như dòng máu chảy đều khắp các mạch máu của vùng Santa Cruz, tất cả đều hướng về trung tâm trái tim của thị trấn hướng về cốt lõi của lịch sử, hướng về Chúa, hướng về thánh đường linh thiêng nhất.

Đâu đó trong tâm trí Becker vang vọng tiếng chuông. Mình đã chết hay còn sống? Anh mở mắt một cách miễn cưỡng và hé nhìn tia nắng đầu tiên của buổi bình minh. Anh biết rõ mình đang ở đâu.

Anh quan sát xung quanh và tìm kiếm kẻ đang muốn sát hại mình.

Nhưng người đàn ông đeo kính gọng kim loại ấy đã biến mất. Thay vào đó là những gia đình người Tây Ban Nha trong những bộ trang phục lịch lãm, bước qua cổng rồi hoà vào dòng người trên đường, chuyện trò và cười nói.

Phía cuối hẻm, khuất tầm mắt Becker, Hulohot đang lầm rầm nguyền rủa đầy tức tối. Lúc đầu chỉ có một đôi vợ chồng ngăn cản hắn tiếp cận con mồi. Hulohot tin chắc họ sẽ đi khỏi. Nhưng tiếng chuông cứ liên tục vang lên và mọi người đua nhau đổ ra đường.

Lại một đôi nữa, lần này có thêm trẻ con. Họ chào nhau rồi trò chuyện, cười đùa, hôn má nhau ba lần. Lại một nhóm khác xuất hiện, và lần này Hulohot không còn quan sát được con mồi nữa.

Giận sôi lên, hắn cũng hoà vào dòng người lúc một đông đúc. Hắn phải tóm bằng được Becker!

Kẻ giết người cố lách xuống cuối ngõ. Nhưng hắn đang mắc kẹt giữa một biển người với nào áo khoác, cà vạt, nào váy đầm đen, nào áo choàng may đăng ten của những bà to quá khổ. Tất cả họ chẳng ai để ý đến sự hiện diện của Hulchot. Họ bước đi hối hả, tất thảy đều mặc đồ màu đen, tất thảy đều đi về một hướng và chặn mất đường của hắn. Hulohot cố lách qua đám đông và tiến nhanh đến cuối con hẻm, tay lăm lăm vũ khí. Nhưng ngay sau đó hắn gào lên như một con ác thú. David Becker đã biến mất tự lúc nào.

Becker hối hả lê một chân len qua đám đông. Hãy đi theo đám đông, anh nghĩ. Họ biết đường ra. Anh đến chỗ ngõ giao nhau và con hẻm dần mở rộng ra trước mắt. Mọi cánh cổng vẫn mở và mọi người tiếp tục đổ ra đường. Chuông nhà thờ vẫn gióng giả vang lên.

Một bên mạng sườn của Becker như đang bị thiêu đốt, nhưng anh cảm thấy máu đã ngừng chảy. Anh tiếp tục đi. Đâu đó phía sau anh là tên sát thủ đang lăm lăm khẩu súng trong tay.

Becker cúi đầu xuống thật thấp và len vào giữa những tốp người đang trên đường đến nhà thờ. Không còn xa nữa. Anh có thể cảm nhận được điều đó. Đám người lúc một đông hơn. Con hẻm rộng dần ra. Giờ không còn như một dòng suối nhỏ nữa, con đường mở ra như một dòng sông lớn. Khi đi vòng qua chỗ rẽ, Becker đột nhiên nhìn thấy, sừng sững trước mắt anh - thánh đường và tháp Giralda.

Tiếng chuông dội inh ỏi vào những bức tường cao của toà tháp.

Mọi người dồn lại, tất cả đều mặc trang phục màu đen, đều băng qua quảng trường và hướng về cửa thánh đường Seville. Becker cố gắng chen ngang để hướng tới Mateu Gago, nhưng anh bị mắc kẹt.

Anh bị ép chặt, vai liền vai, từ đầu gối đến ngón chân đều bị mắc trong đám đông đang chen lấn xô đẩy. Cảm nhận của những người Tây Ban Nha về khoảng cách bao giờ cũng khác với mọi dân tộc khác. Becker bị ép chặt giữa hai bà béo, cả hai đều nhắm nghiền mắt và mặc cho đám đông đưa họ đi. Họ lầm rầm cầu nguyện, tay nắm chặt tràng hạt.

Khi đám đông hợp thành một khối chặt như nêm, Becker một lần nữa cố gắng rẽ phải, nhưng đám đông cản anh lại. Người thì đi nhanh, người thì xô đẩy, người thì nhắm mắt phó mặc và còn có người chỉ lầm rầm cầu nguyện. Anh cố xoay người lại, cố tạo một lực đẩy ngược lại đám đông đang xô đẩy. Nhưng vô ích. Chẳng khác nào bơi ngược dòng trên một khúc sông nước chảy xiết và sâu tới cả dặm. Anh vẫn cố xoay người. Những cánh cửa Thánh đường hiện ra lờ mờ trước mắt anh như điểm khởi đầu của một hành trình tăm tối mà anh không hề muốn đem thân vào. David Becker nhận ra anh đang tiến vào nhà thờ.

Chương 90

Tiếng còi báo động từ trung tâm Cryto đang vang lên không ngớt. Strathmore không biết Susan đã đi được bao lâu. Ông ngồi một mình trong bóng tối, tiếng o o phát ra từ dòng chữ TRANSTR như đang nhắc nhở. Mình vẫn là người sống sót…mình vẫn là người sống sót…

Đúng vậy, ông nghĩ. Mình là người sống sót - nhưng là sự sống sót vô nghĩa chẳng có gì đáng tự hào cả. Thà chết còn hơn là sống trong bóng tối của sự ô nhục như thế này.

Nhục nhã - đó là những gì đang chờ đợi ông phía trước. Ông đã che dấu thông tin, đã cố tình không báo cáo giám đốc. Ông đã thả một con virus vào mạng máy tính an toàn nhất trên toàn liên bang!

Chẳng còn gì nghi ngờ nữa, ông sẽ bị nguyền rủa cho tới chết. Ông dự định thể hiện tinh thần ái quốc, nhưng sự việc tiến triển ngược lại hoàn toàn. Chỉ còn lại cái chết và tội phản quốc. Sẽ có những phiên toà, hình phạt, dư luận công chúng. Ông đã phục vụ quốc gia với tất cả tấm lòng và sự chính trực bao nhiêu năm trời, để rồi đến phút cuối là một số không to tướng.

"Mình là người sống sót", ông thầm nghĩ.

"Mày là kẻ nói dối". Cũng chính ông lại tự trả lời.

Đó là sự thực ông là một kẻ nói dối. Ông đã không trung thực hoàn toàn với mọi người. Susan Fletcher là một trong số những người đó. Có quá nhiều thứ ông đã không nói cho cô biết - những thứ giờ khiến ông cảm thấy xấu hổ với chính mình.

Bao nhiêu năm trời hình ảnh của Susan cứ ám ảnh ông không rời. Đêm đêm ông mơ thấy cô, rồi gọi tên cô trong giấc ngủ. Ông không thể không nghĩ về cô. Trong tâm trí ông Susan thật tuyệt vời, thông minh và xinh đẹp. Vợ ông đã cố chịu đựng và bỏ qua cho ông, nhưng bà ấy đã thực sự tuyệt vọng khi gặp Susan. Bà Strathmore không bao giờ lên án chồng vì những tình cảm ấy. Bao lâu nay bà đã cố kìm nén nỗi đau trong lòng, nhưng rồi nỗi đau ấy lớn dần vượt quá sức chịu đựng của con người. Bà tuyên bố li hôn vì không thể chung sống với cái bóng của một người đàn bà khác trong cuộc hôn nhân của họ.

Dần dần tiếng chuông báo động đã đánh thức Strathmore khỏi ảo tưởng. Ông cố gắng bật dậy để tìm cách thoát ra khỏi sự mê muội hiện tại. Bộ não của ông miễn cưỡng khẳng định những gì trái tim mình đã hoài nghi. Chỉ có một cách thực sự thoát khỏi tình trạng này, chỉ một cách mà thôi.

Strathmore chăm chú nhìn bàn phím và bắt đầu gõ. Không cần bật màn hình, ông biết rõ mình đang làm gì. Ông gõ từng phím chữ chậm chạm nhưng dứt khoát:

"Những người bạn thân mến của tôi, hôm nay tôi sẽ từ biệt cõi đời này"

Bằng cách này, sẽ chẳng còn ai nghi ngờ hay băn khoăn gì nữa.

Sẽ không có thẩm vấn. Sẽ không có buộc tội. Ông sẽ quét sạch những gì đã xảy ra. Rất nhiều người đã chết… nhưng còn một mạng sống cần phải giữ lấy.

Chương 91

Trong thánh đường, ánh ban mai bị thay dần bằng bóng tối. Hơi ấm mặt trời bị thay thế bởi sự giá lạnh đến ghê người. Tiếng xe cộ bên ngoài không thể vọng qua những bức tường đá granít dày.

Những cột đèn trong thánh đường không đủ sức xua tan bóng đêm dần ngự trị. Bóng tối bao phủ hầu khắp mọi nơi. Một miếng kính cũ đã ngả mầu ở trên cao thanh lọc những xấu xa, nhơ bẩn của trần gian ngoài kia thành những tia sáng màu xanh và đỏ yếu ớt.

Thánh đường Seville, giống như nhiều thánh đường khác ở châu Âu, được xây theo kiến trúc hình chữ thập. Nơi hành lễ và bàn thờ được đặt ở giữa và nối với điện thờ chính. Những chiếc ghế dài được xếp theo hàng dọc dài khoảng 113 yard tính từ điện thờ đến chỗ đặt thánh giá. Bên trái và bên phải của điện thờ là gian nhà ngang, phòng xưng tội, những nấm mồ thiêng và một vài dãy ghế phụ.

Becker thấy mình bị mắc kẹt giữa hai chiếc ghế giữa nhà thờ.

Trên đầu, một khoảng không cao vòi vọi, một lư hương cỡ bằng chiếc tủ lạnh treo lơ lửng đang toả hương trầm. Tiếng chuông tiếp tục vang lên từ thánh đường Giralda, âm thanh vang dội qua những bức tường đá. Ánh mắt Becker hướng vào bức tường được trang trí công phu sau điện thờ. Anh thầm cảm ơn Chúa. Anh đang thở Anh còn sống. Cứ như một phép màu.

Trong khi vị linh mục đang sửa soạn bài giảng mở đầu buổi lễ, Becker xem xét vết thương bên mạng sườn. Có một vệt máu trên áo sơ mi của anh, nhưng máu đã ngừng chảy. Vết thương nhỏ, giống một vết rách hơn là một vết đâm. Becker gập mép áo sâu vào trong và chỉnh lại cổ áo. Đằng sau anh, những cánh cửa đang từ từ khép lại. Anh biết nếu có kẻ bám theo anh thì giờ này chắc cũng bị mắc kẹt ở ngoài rồi. Thánh đường Seville chỉ có một lối đi chính, được thiết kế từ thời nhà thờ được sử dụng làm pháo đài, một nơi an toàn để tránh quân Moro xâm lược. Với một lối đi duy nhất như thế này, thì chỉ có một cửa cần bảo vệ. Ngày nay thì lối đi này còn có một chức năng khác - nó đảm bảo tất cả du khách đến thánh đường đều phải mua vé vào cửa.

Cánh cửa cũ kỹ cao khoảng bốn mét đã đóng lại. Becker đang ngồi đây, trong ngôi nhà của Chúa. Và chợt nhận thấy mình là người duy nhất trong nhà thờ không mặc đồ đen, anh nhắm mắt và cố khom lưng xuống. Dàn đồng ca bắt đầu hát.

Phía cuối nhà thờ, một bóng người đang di chuyển chậm chạp dọc theo hành lang, ẩn trong bóng tối. Hắn ta kịp len vào nhà thờ ngay trước khi những cánh cửa được đóng lại. Hắn mỉm cười một mình. Cảm giác hứng thú trong cuộc săn đuổi này đang mỗi lúc một tăng. Becker đang ở đây…Ta có thể cảm nhận thấy điều đó.

Hắn di chuyển một cách thận trọng, bước từng hàng một. Trên đầu, chiếc lư hương đung đưa đều đều tựa hồ như một quả lắc… Chết ở một nơi như thế này quả là lý tưởng. Hulohot nghĩ. Ta hy vọng ta về sau cũng sẽ được như vậy.

Becker quỳ gối xuống sàn thánh đường lạnh lẽo và cúi đầu để tránh bất cứ cái nhìn nào. Người đàn ông ngồi cạnh anh cúi xuống nhìn - đây là một hành vi bất thường trong ngôi nhà của Chúa.

- Xin lỗi - Becker nói - Tôi bị ốm.

Becker biết anh phải quỳ thật thấp. Anh vừa thoáng nhìn thấy cái bóng quen thuộc lướt qua hành lang. Chính là hắn! Hắn đang ở đây!

Mặc dù đang ở giữa đám đông khổng lồ này, Becker vẫn sợ rằng anh rất dễ bị phát hiện. Giữa đám đông toàn đồ đen này, chiếc áo anh đang mặc chẳng khác gì một tấm biến phủ sơn phản quang trên đường. Anh đã định cởi ra nhưng chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng không có gì khá khẩm hơn. Thay vào đó anh cúi thật thấp xuống. Ông già ngồi ghế bên cạnh có vẻ giận dữ.

- Sao vậy? - Ông ta gầm gừ. Sau đó ông ta thì thầm, nửa châm biếm - Tôi gọi bác sĩ nhé?

Becker ngước nhìn khuôn mặt đầy nốt ruồi của ông già và đáp:

- Không, cảm ơn, tôi không sao.

Có vẻ càng giận dữ hơn ông ta nói: "Thế thì ngồi xuống! " Ai đó bên cạnh ra hiệu phải im lặng. Ông già mím môi và nhìn thẳng về phía trước.

Becker nhắm nghiền mắt và cúi xuống thật thấp, phân vân không biết buổi lễ sẽ kéo dài đến bao giờ. Becker, vốn là người theo đạo Tin Lành, luôn cho rằng đặc điểm của đạo Thiên Chúa là dông dài và chậm chạp. Anh thầm ước cho đó là sự thật, vì ngay sau khi buổi lễ này kết thúc, anh sẽ buộc phải đứng dậy và theo mọi người ra ngoài. Mặc chiếc áo kaki sáng màu này hẳn anh sẽ khó thoát khỏi tay tên sát thủ kia.

Becker biết anh không còn sự lựa chọn nào khác. Cách duy nhất bây giờ là quỳ gối trên sàn nhà lạnh ngắt của thánh đường rộng lớn này. Cuối cùng ông già nọ cũng chẳng buồn để ý đến anh nữa. Tất cả mọi người đều đã đứng dậy và đang hát thánh ca. Becker vẫn quỳ gối. Chân anh bắt đầu tê cứng như bị chuột rút. Chẳng có chỗ nào để duỗi chân ra cả. Hãy kiên nhẫn, anh nghĩ. Hãy kiên nhẫn.

Anh nhắm mắt lại và thở thật sâu.

Chỉ vài phút sau, Becker cảm thấy có người đang đá mình. Anh nhìn lên. Ông già nọ đang đứng đó, bên phải anh, tức tối, chờ anh tránh ra khỏi dãy ghế.

Becker hoảng hồn. Ông ta muốn ra về? Mình sẽ phải đứng dậy!

Becker ra hiệu bảo ông ta bước qua đầu anh. Ông già cố kiềm chế cơn giận của mình. Ông ta giật vạt áo, kéo chúng xuống đầy tức giận và ngả người về phía sau để cho anh thấy tất cả những người còn lại trong dãy ghế vẫn đang chờ ra khỏi đây. Becker nhìn sang trái và thấy người phụ nữ trước đó ngồi cạnh anh giờ không còn ở đó nữa. Những chiếc ghế bên trái hoàn toàn trống, người ta đã bước ra hành lang chính.

Buổi hành lễ chưa thể kết thúc được! Không thể như thế! Mọi thứ vừa mới đến xong cơ mà!

Nhưng khi Becker nhìn thấy cậu bé ở điện thờ đứng cuối hàng và hai hàng người đơn lẻ đang di chuyển trên hành lang chính hướng tới điện thờ anh hiểu điều gì đang diễn ra.

Lễ ban thánh thể. Anh rên rỉ. Những người Tây Ban Nha tiến hành nghi lễ này trước!

Chương 92

Susan theo lối cầu thang đi xuống tầng hầm. Hơi nước dày đặc bao trùm TRANSLTR. Các tấm sàn ướt nhoèn vì hơi nước ngưng đọng. Cô suýt ngã vì đế giầy không đủ độ bám. Cô phân vân không biết TRANSLTR còn duy trì hoạt động được bao lâu nữa. Còi báo động vẫn tiếp tục rú từng hồi. Hệ thống đèn báo động cứ hai phút lại nhấp nháy. Dưới đó ba tầng, những chiếc máy phát đang rung lên nặng nhọc. Susan biết công tắc mạch ở chỗ tận cùng của toà nhà, chỗ đang bị hơi nước mờ mịt bao phủ. Cô cảm thấy thời gian đã gần hết.

Ở trên gác, Strathmore cầm khẩu Beretta trong tay. Ông đọc lại những gì vừa đánh máy và đặt tờ giấy xuống sàn nhà. Những gì ông sắp làm là một hành động hèn nhát, chắc chắn là thế. Ta là người sống sót, ông nghĩ. Ông nghĩ về con virus trong ngân hàng dữ liệu của NSA, về David Becker ở Tây Ban Nha, và về những kế hoạch cho cánh cửa hậu. Ông đã nói dối quá nhiều, và giờ thực sự cảm thấy hối lỗi. Ông biết đây là cách duy nhất để thoát khỏi trách nhiệm… cách duy nhất để thoát khỏi sự nhục nhã. Ông cẩn thận nâng khẩu súng, rồi nhắm mắt lại và bóp cò.

Susan xuống được khoảng sáu tầng thì nghe thấy tiếng súng.

Tiếng nổ vang lên từ khá xa và gần như bị tiếng máy phát át đi.

Chưa bao giờ nghe thấy tiếng súng, ngoại trừ trên tivi, nhưng cô biết chắc đó là tiếng súng.

Cô dừng lại một lúc, tiếng súng như vang lên trong tâm trí.

Hoảng hốt, cô nghĩ đến tình huống xấu nhất. Cô nhớ lại những ước mơ của ngài chỉ huy - cánh cửa hậu của Pháo Đài Số, nếu thành công sẽ là một kỳ tích. Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh con virus trong ngân hàng dữ liệu, cuộc hôn nhân đổ vỡ của ông, và cả cái gật đầu ủng hộ mà ông dành cho cô. Chân Susan loạng choạng, cô quay trở lên, tay không dám rời tay vịn cầu thang. Chỉ huy! Không!

Susan thấy toàn thân như tê dại, đầu óc trống rỗng. Tiếng súng dội lại một lần nữa khiến cô rối bời. Lý trí mách bảo cô phải xuống tiếp nhưng đôi chân thì cứ bước ngược lên.

- Chỉ huy! - Lập tức cô quay trở lên, quên hẳn những nguy hiểm đang rình rập.

Cô cố chạy thật nhanh, chạy mải miết rồi trượt ngã trên sàn kim loại. Phía trên đầu, hơi ẩm chẳng khác nào mưa phùn. Khi tới được đầu cầu thang và trèo lên, cô cảm thấy như bị đẩy lên trên bởi đám hơi nước khổng lồ đang bốc lên ngùn ngụt. Cô ngã lăn trên sàn Crypto, không khí lạnh giá như những mũi kìm châm vào từng thớ thịt. Chiếc áo blu trắng của cô dính bết vào người, toàn thân ướt sũng.

Tối mịt mùng. Susan dừng lại, cố gắng chịu đựng. Tiếng súng vẫn tiếp tục vang vọng trong đầu. Hơi nước nóng bốc lên từ cánh cửa xếp giống như khí ga bốc ra từ miệng núi lửa và sắp sửa phun nham thạch.

Susan thầm nguyền rủa bản thân vì đã để khẩu Beretta lại bên Strathmore. Có phải trước đó cô đã để súng lại chỗ Strathmore? Hay ở trong Node 3? Khi mắt đã quen với bóng tối, cô nhìn thấy lỗ hổng tại Node 3 trên tường. Ánh sáng lờ mờ hắt ra từ màn hình máy tính, nhưng từ khoảng cách này cô nhìn thấy Hale vẫn nằm bất động trên sàn y như ban nãy. Và nơi Strathmore vẫn không có động tĩnh gì. Quá sợ hãi trước những gì vừa chứng kiến, cô quay về phòng ngài chỉ huy.

Chưa kịp cất bước, Susan chợt nhận thấy một điều lạ lùng. Cô quay lại vài bước và nhìn vào Node 3 một lần nữa. Trong ánh sáng mờ nhạt cô có thể nhìn thấy cánh tay Hale. Nó không xuôi theo người anh ta nữa. Anh ta không bị bó lại giống như một xác ướp nữa. Cánh tay anh ta gác qua đầu. Anh ta nằm chình ình trên sàn nhà. Hay ta anh ta đã tự cởi trói rồi? Chẳng có cử động nào. Hale đã chết từ bao giờ.

Susan ngước nhìn phòng Strathmore ở tầng trên.

- Ngài chỉ huy? - cô gọi.

Im lặng.

Cô từ từ tiến đến Node 3. Có một vật gì đó trong tay Hale. Vật đó le lói phản chiếu ánh sáng hắt ra từ màn hình vi tính. Susan đến gần hơn… gần hơn nữa. Đột nhiên cô nhận ra Hale đang cầm gì trong tay. Đó chính là khẩu Beretta.

Susan há hốc miệng. Cô nhìn cánh tay, rồi khuôn mặt của Hale.

Những gì cô thấy thật kinh khủng. Một nửa khuôn mặt Hale bê bết máu. Máu bắn tung toé trên thảm trải sàn.

Ôi lạy Chúa! Susan loạng choạng bước thụt lùi. Đó không phải là phát súng của ngài chỉ huy mà là của Hale.

Ngỡ ngàng, Susan đến bên cái xác. Rõ ràng là Hale đã tự giải thoát cho mình. Dây điện lúc trước được lấy ra từ máy in để dùng làm dây trói bị vứt ngổn ngang trên sàn, ngay bên cạnh thi thể to lớn của anh ta. Chắc mình đã để khẩu súng trên ghế, cô nghĩ. Vũng máu chảy ra từ vết đạn trong sọ anh ta giờ đã chuyển sang màu đen dưới ánh sáng xanh.

Trên sàn, cạnh Hale, có một mẩu giấy. Susan loạng choạng bước qua và nhặt lên. Đó là một bức thư.

"Gửi những người bạn của tôi, tôi phải từ biệt cõi đời này trong nhục nhã vì những tội lỗi sau…"

Susan không tin vào mắt mình, cô đang cầm trên tay một bức thư tuyệt mệnh. Susan đọc chậm chạp. Thật hoang đường - không hề giống Hale ngày thường một chút nào - tại sao lại là một danh sách các tội lỗi ở đây? Anh ta đã thú nhận tất cả, Hale thú nhận rằng NDAKOTA chỉ là một trò lừa đảo, chính anh ta đã thuê một kẻ hám tiền giết Ensei Tankado và lấy mất chiếc nhẫn, đẩy Phil Chartrukian rơi xuống tầng hầm, và cuối cùng lên kế hoạch bán Pháo Đài Số.

Susan nhìn dòng cuối cùng. Cô không muốn tin hai chữ ấy là có thật những con chữ cuối cùng khiến toàn thân cô tê dại.

"Trên hết, tôi thành thực xin lỗi David Becker. Hãy tha lỗi cho tôi, tôi đã mù quáng vì tham vọng".

Susan đứng run rẩy bên xác Hale. Có tiếng chân chạy phía sau.

Susan từ từ quay người lại.

Strathmore xuất hiện phía sau cửa sổ vỡ, mặt tái nhợt và thở không ra hơi. Ông nhìn xuống xác Hale, lặng người đi vì kinh ngạc.

- Chúa ơi! - Ông nói - Chuyện gì thế này?

Chương 93

Lễ ban thánh thể.

Hulohot xác định được Becker ngay lập tức. Chiếc áo kaki không thể lẫn vào đâu được, đặc biệt lại thêm cả vết máu khô ở một bên vạt áo. Kẻ mặc áo kaki đang tiến dần vào giữa hành lang đông đúc. Hắn chẳng thế nào biết mình đang ở ngay đây.

Hulohot nhếch mép cười tinh quái. Hắn ta sắp tiêu rồi.

Hắn đẩy miếng kim loại nhỏ tiếp điểm trên những ngón tay, sẵn sàng báo cho kẻ chủ mưu ở Mỹ một tin vui. Sớm thôi, hắn nghĩ, sớm thôi mà.

Với điệu bộ y như con dã thú đang di chuyển ngược chiều gió, Hulohot tiến về phía cuối nhà thờ. Rồi bắt đầu đến gần lối đi giữa. Hulohot không có ý định tìm kiếm Becker lẫn trong đám đông đang rời khỏi nhà thờ. Con mồi đã bị mắc bẫy, vận may đã đến dù hơi muộn - Tên sát nhân nghĩ vậy. Hulohot có thể dễ dàng khử hắn một cánh kín đáo. Thiết bị giảm thanh của hắn là loại tốt nhất trên thị trường, và tiếng súng chỉ khẽ như tiếng hắng giọng. Mọi việc sẽ ổn cả.

Khi Hulohot đi gần sát đến chiếc áo kaki, hắn không thèm để ý những lời phàn nàn của những người hắn vừa chen qua. Đám đông có thể hiểu được sự phấn khích của người đàn ông này muốn nhận được lời ban phúc của Chúa, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, trong thánh đường này mọi người chỉ được đi theo hai hàng đơn.

Hulohot tiếp tục di chuyển. Hắn đang tiếp cận đối tượng rất nhanh. Hắn mở chốt khẩu súng giấu trong túi áo khoác.

Thời cơ đã đến. Từ đầu đến giờ, David đã may mắn nhiều rồi. Quá nhiều rồi.

Chiếc áo kaki lấp ló trong đám người đi trước, mặt hướng về phía trước, đầu vẫn cúi xuống. Hulohot mường tượng ra vụ ám sát. Mọi hình ảnh rất rõ ràng- bám theo Becker, hạ thấp súng, bắn hai phát vào lưng đối tượng, Becker sụp xuống, Hulohot đỡ lấy nạn nhân đưa vào chỗ ngồi như thế hắn là một người bạn.

Sau đó, Hulohot chạy nhanh ra phía sau nhà thờ như thể chạy đi gọi người giúp đỡ. Trong lúc hỗn loạn, hắn sẽ biến mất trước khi mọi người hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Năm người. Bốn. Ba.

Hulohot rút súng ra khỏi túi, hạ thấp nòng xuống. Hắn sẽ bắn từ hông dọc lên xương sống của Becker. Làm như vậy viên đạn sẽ trúng vào xương sống hoặc phối trước khi vào tim. Cho dù viên đạn không trúng vào tim thì Becker cũng chết. Bởi phổi đã bị thủng thì không thể cứu vãn được, trừ khi nơi nào đó y học tiến bộ. Nhưng ở Tây Ban Nha, thì không thể cứu sống được.

Hai người… một. Và Hulohot đã đến đích. Hắn lách sang phải khéo léo như một vũ công, đặt tay lên vai người mặc áo kaki, ngắm và… bắn, hai phát đạn.

"Áo kaki" cứng đờ. Rồi ngã xuống. Hulohot xốc nách nạn nhân. Rất nhanh chóng, hắn đưa cái xác vào ghế trước khi có bất cứ vết máu nào loang trên lưng. Mọi người xung quanh quay lại nhìn hắn.Không thèm để ý. Hulohot sẽ nhanh chóng tẩu thoát.

Hắn mò mẫm lần những ngón tay đã đờ của nạn nhân để tìm chiếc nhẫn. Không thấy đâu. Hắn thử lại. Trên những ngón tay chẳng có gì. Hắn tức tối xoay mặt người đàn ông lại. Thật kinh hoàng. Khuôn mặt ấy không phải là David Becker.

Rafael de la Maza, một nhân viên ngân hàng ở ngoại ô thành phố Seville, chết gần như ngay tức khắc. Tay anh ta vẫn đang cầm 50,000 pezơta, số tiền mà một người Mỹ lạ mặt đã trả để đổi lấy cái áo đen cộc tay rẻ tiền anh ta đang mặc trên người.

Chương 94

Midge Milken giận dữ đứng tại chỗ vòi nước lạnh gần lối ra vào của phòng họp. Fontaine đang làm cái quái gì không biết? Bà ta vò nhàu chiếc tách bằng giấy và ném thẳng vào thừng rác một cách không thương tiếc. Chắc hẳn có điều gì xảy ra bên trong Crypto rồi! Mình có thể cảm thấy điều đó! Midge biết rằng chỉ có một cách duy nhất để chứng minh rằng suy đoán của mình là đúng. Bà ta sẽ tự đến kiểm tra Crypto - theo dõi Jabba nếu cần thiết.

Midge quay gót và tiến tới cánh cửa.

Brinkerhoff đột ngột xuất hiện và chặn đường. Ông ta hỏi Midge:

- Bà định đi đâu?

- Về nhà! - Midge nói dối.

Nhưng Brinkerhoff không cho bà ta đi qua.

Midge quay sang nhìn thẳng Brinkerhoff:

- Fontaine bảo anh không cho tôi ra ngoài phải không?

Brinkerhoff nhìn tránh ra chỗ khác.

- Chad, tôi xin nói với anh rằng có chuyện gì đó xảy ra với Crypto rồi - một điều gì đó thật kinh khủng. Tôi không hiểu tại sao Fontaine lại câm lặng như thế, nhưng TRANSLTR đang gặp trục trặc. Tối nay có cái gì đó hỏng hóc ở dưới kia kìa?

- Midge - anh ta cố thuyết phục, đi qua mụ và hướng tới cánh cửa sổ phòng họp, anh nói với mụ hãy để giám đốc tự giải quyết chuyện đó.

Midge nhìn anh ta lạnh lùng.

- Anh có biết điều gì sẽ xảy ra với TRANSLTR nếu hệ thống tản nhiệt bị hỏng không?

Brinkerhoff nhún vai rồi tiến đến cửa sổ. Anh khẳng định với mụ ta là nguồn điện lại có ngay bây giờ thôi. Anh ta kéo nhẹ tấm rèm và nhìn sang.

- Sao vẫn tối om thế kia? - Midge hỏi.

Nhưng Brinkerhof không trả lời. Anh ta ngẩn ra như bị bùa mê.

Khung cảnh dưới mái vòm Crypto thật lạ lẫm. Khắp mái vòm bẳng kính, đèn báo động đang nhấp nháy liên hồi, và cả một cột hơi nước đang cuồn cuộn bên trong. Brinkerhoff sững sờ, nhìn toà nhà dưới vòm kính không chớp mắt. Và trong trạng thái hoảng loạn, anh ta gào lên:

- Giám đốc! Giám đốc!