Pháo đài số - Chương 080 - 081 - 082

Chương 80

Hale đè cổ Susan và hét lên trong bóng tối.

- Ngài chỉ huy, tôi đã bắt được cô gái bé nhỏ của ông rồi. Tôi muốn ra khỏi đây.

Đáp lại yêu cầu của anh ta là sự tĩnh lặng. Vòng tay của Hale khép chặt hơn.

- Tôi sẽ bẻ gẫy cổ cô ta!

Một khẩu súng đã lên cò chĩa thẳng phía sau họ. Giọng Strathmore bình tĩnh và đều đều:

- Hãy thả cô ấy ra.

Susan nhăn mặt đau đớn và phát tiếng:

- Sếp!

Hale xoay người Susan về phía có tiếng nói. Hắn ta thách thức ngài chỉ huy:

- Bắn đi, rồi ông sẽ bắn vào Susan quý giá của ông. Đã sẵn sàng nắm lấy cơ hội đó chưa?

Giọng Strathmore lại gần hơn.

- Hãy để cô ấy đi.

- Không đời nào. Ông sẽ giết tôi.

- Tôi sẽ không giết ai cả.

- Ồ vậy hả. Hãy nói điều ấy với Chartrukian!

Strathmore lại gần hơn.

- Chartrukian đã chết rồi.

- Không, chó chết thật. Ông đã giết anh ta. Tôi đã nhìn thấy!

- Thôi đi, Greg! - Strathmore bình tĩnh nói.

Hale giữ Susan và nói vào tai cô:

- Strathmore đã đẩy Chartrukian- Tôi thề đấy!

- Cô ấy sẽ không bị lừa bởi cái trò chia rẽ nội bộ của anh đâu. - Strathmore nói và tiến lại gần hơn một chút nữa - Hãy thả cô ấy ra.

Hale thở phì phì vào bóng tối.

- Lạy Chúa, Chartrukian chỉ là một đứa trẻ, tại sao ông lại làm thế với nó? Để bảo vệ cái bí mật nhỏ nhoi ấy của ông ư?

Strathmore đứng lặng im.

- Bí mật nhỏ ấy là cái gì?

- Ông biết thừa cái bí mật chết tiệt ấy là cái gì. Pháo Đài Số!

- Tôi… tôi… - Strathmore nói nhún nhường, giọng ông ta như một tảng băng. - Vậy là anh thực sự biết về Pháo Đài Số. Tôi đã bắt đầu nghĩ là anh cũng sẽ phủ nhận điều đó.

- Ông là đồ chết tiệt.

- Một sự tự vệ thông minh.

- Ông là kẻ ngu ngốc - Hale nhổ nước bọt xuống sàn - Vì thông tin của ông, TRANSLTR đang quá nóng.

- Thật sao - Strathmore cười khùng khục - Để tôi đoán nhé! Tôi nên mở cửa và gọi đội an ninh hệ thống?

- Chính xác! - Hale phản lại - Nếu không làm vậy ông thật ngu ngốc.

Lần này Strathmore cười to.

- Đó có phải là màn kịch lớn của anh không? TRANSLTR đang quá nóng nên phải mở cửa và để bọn tôi ra?

- Đúng vậy đấy! Đồ chết tiệt. Tôi vừa kéo nó xuống lưng chừng. Máy nguồn không thể kéo đủ chất làm lạnh! - Hale khẳng định.

- Cảm ơn vì lời gợi ý. - Strathmore nói - Nhưng TRANSLTR có phần tắt tự động, nếu nó quá nóng, Pháo Đài Số sẽ tự ngắt tất cả.

Hale cười gằn.

- Ông điên rồi. Tôi cần quan tâm làm quái gì việc TRANSLTR nổ hay không. Dù gì cái máy chết tiệt đó cũng nên bị cấm.

Strathmore thở dài.

- Tâm lí trẻ chỉ có tác dụng đối với bọn trẻ con, Greg. Hãy để cô ấy đi.

- Để ông có thể bắn tôi à?

- Tôi sẽ không bắn anh. Tôi chỉ muốn có mật khẩu.

- Mật khẩu nào?

Strathmore lại thở dài.

- Mật khẩu Tankado đưa cho anh.

- Tôi không biết ông đang nói cái gì.

- Nói dối! Tôi thấy thư của Tankado trong hòm thư của anh! - Susan cố khẳng định.

Hale bỗng cứng đờ. Anh ta quay Susan.

- Cô đã vào hòm thư của tôi à?

- Và anh đã dừng chương trình của tôi - Cô ngắt lời.

Hale thấy máu dồn lên tới tận mặt. Anh ta nghĩ là mình đã che giấu hết những dấu vết của mình. Hale không ngờ Susan lại biết được những gì hắn làm. Thật chẳng có gì mà phải ngạc nhiên, và anh đã hiểu lý do tại sao cô ta lại không coi trọng những gì anh ta nói. Hale thấy dường như mọi bức tường đang thu hẹp lại. Anh ta biết mình không thể nói tiếp theo cách này! Không phải lúc. Anh ta thì thầm vào tai cô trong tuyệt vọng:

- Susan, Strathmore đã giết Chartrukian!

- Hãy để cô ấy đi! - Chỉ huy nói điềm tĩnh - Cô ấy không tin anh.

- Tại sao cô ta lại tin ông chứ? Ông là kẻ nói dối chó chết. Ông đã tẩy não cô ta. Ông chỉ nói với cô ta những gì có lợi cho mình. Cô ta có biết thực sự ông dự định những gì với Pháo Đài Số không? - Hale cố phản lại.

Strathmore mỉa mai:

- Đó là gì vậy?

Hale biết rằng những gì sắp nói sẽ đem lại cho anh ta tự do hay mức án tử hình. Hale lấy một hơi dài rồi nói:

- Ông định viết một cửa hậu trong Pháo Đài Số.

Đáp lại lời Hale là một sự im lặng bối rối trong bóng tối. Hale biết anh ta đã nói đúng. Rõ ràng sự điềm tĩnh của Strathmore đang bị đem ra thử thách.

- Ai nói với anh điều đó? - Ông hỏi, giọng sắc lạnh.

- Tôi đã đọc thấy nó trong một công trình nghiên cứu của ông - Hale trả lời một cách đầy tự mãn, cố gắng nhấn mạnh sự thay đổi của tình hình.

- Không thể nào. Tôi không bao giờ in những công trình nghiên cứu của mình.

- Tôi biết. Tôi đã đọc ở hộp thư của ông.

Strathmore có vẻ nghi ngờ, anh ta hỏi lại:

- Anh đã vào văn phòng của tôi à?

- Không. Tôi theo dõi ông từ Node 3 - Hale cố dặn một nụ cười tự trấn an. Anh ta biết mình cần sử dụng tất cả những kĩ năng thương lượng đã học được khi phục vụ trong Hải quân để có thể thoát khỏi Crypto an toàn.

Strathmore tiến lại gần hơn, khẩu Beretta nằm im lìm trong bóng tối.

- Làm sao anh biết về cửa hậu? - Strathmore hỏi lại.

- Tôi nói với ông rồi. Tôi rình mò hộp thư của ông.

- Không thể nào như thế.

Hale rặn ra một nụ cười tự mãn.

- Một trong những vấn đề của việc thuê những người giỏi nhất, ngài chỉ huy ạ, đó là đôi khi họ thông minh hơn ông.

- Chàng trai trẻ - Strathmore tức tối - Tôi không biết anh lấy thông tin đó từ đâu, nhưng anh đã tưởng tượng nhiều quá rồi. Anh sẽ để cô Fletcher đi bây giờ hoặc là tôi sẽ gọi đội an ninh tới, để anh bị tống giam vào tù suốt đời.

- Ông sẽ không làm thế - Hale chỉ ra một sự thật - Nếu ông gọi đội an ninh tôi sẽ làm kế hoạch của ông bị tiêu tan. Tôi sẽ nói với họ mọi chuyện - Đang nói anh ta dừng lại - Nhưng nếu để tôi đi khỏi nơi này một cách nhẹ nhàng, tôi sẽ không bao giờ nói một lời nào về Pháo Đài Số.

- Không đâu! - Strathmore phản pháo - Tôi muốn có mật khẩu.

- Tôi không có mật khẩu chết tiệt nào cả.

- Nói dối đủ rồi đấy! - Strathmore quát to - Nó ở đâu?

Hale bóp chặt cố Susan.

- Để tôi đi không thì cô ta sẽ chết.

Trong đời mình, Trevor Strathmore đã nếm trải nhiều những cuộc thương lượng rủi ro cao đủ để hiểu rằng tinh thần Hale lúc này cực kì nguy hiểm. Anh chàng giải mật khấu trẻ tuổi đang ở thế cùng đường mà một kẻ cùng đường bao giờ cũng là đối tượng nguy hiểm nhất - tuyệt vọng và không thể đoán trước được. Strathmore biết bước tiếp theo của mình rất quan trọng. Mạng sống của Susan và cả tương lai của Pháo Đài Số phụ thuộc vào đó.

Strathmore biết điều đầu tiên ông cần phải làm là giải toả sự căng thẳng của sự việc này. Sau một khắc dài ông thở dài một cách miễn cưỡng.

- Được rồi, Greg! Anh thắng rồi. Bây giờ anh muốn tôi phải làm gì?

Im lặng. Dường như Hale không biết chắc phải làm gì trước giọng điệu hợp tác của Strathmore. Anh ta hơi thả lỏng cổ Susan một chút.

- Ừm. - Anh ta lắp bắp, giọng hơi run nhưng rõ ràng. - Đầu tiên đưa cho tôi khẩu súng. Cả hai người cùng đi với tôi.

- Con tin à - Strathmore cười lạnh lùng - Greg, anh phải làm tốt hơn thế. Có hàng chục lính gác trang bị vũ khí ở quanh đây và nơi để xe.

- Tôi không phải là một thằng ngốc! - Hale chớp lời. - Tôi sẽ đi bằng thang máy của ông, Susan đi cùng tôi! Ông ở lại.

- Tôi ghét phải nói với anh điều này nhưng trong thang máy không có điện! - Strathmore trả lời.

- Nói dối! Thang máy hoạt động nhờ vào điện từ toà nhà chính! Tôi đã nhìn thấy trong biểu đồ!

- Chúng tôi đã thử rồi. Nhưng thang máy đã ngưng hoạt động.

Giọng Susan bị nghẹn, cô cố làm biến chuyển tình hình.

- Không thể tin được, các người là một lũ chết tiệt.

Hale khép chặt tay của anh ta lại. Anh ta nói thêm:

- Nếu không sử dụng được thang máy, tôi sẽ xoá sổ TRANSLTR và phục hồi nguồn năng lượng.

- Thang máy có mật khẩu, Susan cố nói.

- Tuyệt lắm! - Hale cười.

- Tôi chắc rằng ngài chỉ huy đây sẽ nói cho chúng ta biết, phải không thưa ngài?

- Không đời nào! Strathmore rít lên.

Hale cũng rất điên tiết.

- Nào bây giờ nghe đây, lão già, đây là cơ hội của ông! Hãy để tôi và Susan ra ngoài bằng thang máy của ông, sau một vài giờ lái xe tôi sẽ để cô ta đi.

Strathmore thấy sự liều lĩnh của Hale đang gia tăng. Ông đã để Susan dính vào vụ này, ông cần phải để cô thoát ra. Giọng ông khô như đá:

- Thế còn kế hoạch với Pháo Đài Số của tôi thì sao?

Hale cười:

- Ông có thể viết cửa hậu của ông. Tôi sẽ không hề nói một lời - Nhưng giọng anh ta lại trở nên đáng ngại. - Nhưng nếu một ngày tôi nghĩ là ông đang theo dõi tôi thì tôi sẽ nói chuyện này với báo chí. Tôi sẽ nói với họ rằng Pháo Đài Số bị hư hỏng và cả cái cơ quan chết tiệt này nữa.

Strathmore cân nhắc lời đề nghị của Hale. Rất rõ ràng và đơn giản là phải chọn giải pháp. Susan được an toàn, còn Pháo Đài Số thì vẫn có cửa hậu. Chỉ cần Strathmore không đuổi bắt Hale, cửa hậu sẽ vẫn là một bí mật. Strathmore biết Hale sẽ không ngậm miệng được lâu. Nhưng… Pháo Đài Số vẫn là thứ bảo đảm duy nhất của Hale - có thể anh ta thông minh. Dù chuyện gì xảy ra,

Strathmore biết rằng nếu cần thiết Hale có thể bị khử sau.

- Quyết định đi lão già! - Hale chế giễu. - Chúng ta sẽ đi hay không? - Tay Hale kẹp chặt cổ Susan như gọng kìm.

Strathmore biết nếu ông lấy điện thoại và gọi cho đội An ninh ngay bây giờ, Susan sẽ còn được sống sót. Ông đánh cuộc cả mạng sống của mình là như vậy. Ông có thể nhìn thấy cái cảnh đó rất rõ ràng. Cuộc gọi sẽ làm Hale ngạc nhiên. Anh ta sẽ hoảng sợ, và cuối cùng phải đối mặt với một đội quân nhỏ, anh ta sẽ không thể làm được gì. Sau một lúc điều đình ngắn ngủi, anh ta sẽ đầu hàng. Nhưng nếu mình gọi đội An ninh, Strathmore nghĩ, kế hoạch của mình sẽ tan thành mây khói.

Hale lại xiết chặt tay. Susan kêu lên đau đớn.

- Gì nữa đây? - Hale hét lên - Tôi sẽ giết cô ta chứ!

Strathmore cân nhắc các lựa chọn. Nếu ông để Hale mang Susan đi khỏi Crypto, sẽ không có gì để đảm bảo là an toàn cả. Anh ta có thể lái xe đi một quãng, đậu xe trong rừng… anh ta có một khẩu súng… Strathmore thấy lòng mình quặn lại… Chẳng thể nói trước được gì trước khi Hale thả tự do cho Susan. Mình phải gọi cho đội An ninh. Strathmore quyết định. Mình còn có thể làm được gì khác đây? Ông hình dung ra cảnh Hale ở trước toà, nói toàn bộ những gì hắn biết về Pháo Đài Số. Kế hoạch của mình sẽ tiêu tan mất. Chắc chắn phải có cách nào khác.

- Quyết định đi! - Hale hét lên, anh ta kéo lê Susan về phía cầu thang.

Strathmore không nghe. Nếu cứu Susan đồng nghĩa với việc kế hoạch của ông tiêu tan, thì hãy cứ để mọi việc như vậy. Chẳng có gì đáng giá một khi ông mất cô. Susan Fletcher là cái giá mà Trevor Strathmore từ chối phải trả.

Hale vặn tay Susan ra đằng sau lưng cô và ấn cổ cô về một phía.

- Đây là cơ hội cuối cùng đấy, lão già! Đưa súng đây!

Strathmore vẫn tiếp tục suy nghĩ để tìm một sự lựa chọn nào khác. Luôn luôn phải có sự lựa chọn nào khác. Cuối cùng ông nói, lời nói thật nhẹ nhàng, buồn bã.

- Không, Greg. Tôi rất tiếc. Tôi không thể để anh đi.

Hale nghẹn lại vì sửng sốt quát:

- Cái gì?

Susan thở hổn hển và kêu lên:

- Sếp! Không!

Hale xiết chặt tay rồi tuyên bố:

- Ông gọi đội An ninh, còn cô ta sẽ phải chết!

Strathmore rút chiếc điện thoại ra khỏi hông và gõ nhẹ.

- Greg, anh đang lừa phỉnh chúng tôi đấy.

- Ông sẽ không bao giờ làm thế! - Hale gào lên. - Tôi sẽ nói. Tôi sẽ làm kế hoạch của ông ra tro! Ông chỉ còn vài tiếng nữa là thực hiện được giấc mơ của mình! Kiểm soát được hết thông tin dữ liệu trên toàn thế giới! Hoặc sẽ không còn TRANSLTR. Không còn các giới hạn, chỉ có thông tin tự do. Đó là cơ hội cả đời người. Ông sẽ không để nó trôi qua đâu.

Giọng Strathmore lạnh như thép.

- Hãy nhìn đây này!

- Nhưng… Nhưng còn Susan thì sao - Hale lắp bắp - Ông gọi điện và cô ta sẽ chết.

Strathmore vẫn giữ nguyên lập trường.

- Đó là cơ hội tôi sẵn sàng đón nhận.

- Chết tiệt! Ông mê cô ta hơn Pháo Đài Số! Tôi biết ông. Ông sẽ không mạo hiếm thế.

Susan bắt đầu phản ứng giận dữ nhưng Strathmore ra hiệu để cô biết.

- Chàng trai trẻ ạ, anh không hiểu tôi. Tôi sẽ mạo hiểm vì mạng người. Nếu anh muốn chơi trò bóng rổ, chúng ta hãy cùng chơi.

Ông bắt đầu ấn những phím điện thoại:

- Anh đã đánh giá sai về tôi! Không một ai đe doạ mạng sống nhân viên của tôi rồi có thể ra đi dễ dàng được! - Ông đưa điện thoại lên và nói với người cầm máy.

- Tổng đài, gọi cho tôi đội An ninh!

Hale bắt đầu vặn cổ Susan.

- Tôi… Tôi sẽ giết cô ta. Tôi thề đấy!

- Anh sẽ không bao giờ làm thế! - Strathmore tuyên bố - Giết Susan chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn - Ông ngưng lại và đưa điện thoại lên miệng:

- Đội An ninh! Chỉ huy Travor Strathmore đây. Chúng tôi có một vụ bắt cóc con tin ở Crypto. Hãy cử một số người đến đây! Đúng rồi! Chết tiệt! Chúng tôi cũng gặp một số sự cố về máy phát. Tôi muốn điện từ tất cả các nguồn sẵn có từ bên ngoài được đưa vào đây. Tôi muốn tất cả hệ thống lại hoạt động trong vòng năm phút nữa. Greg Hale đã giết một nhân viên an ninh hệ thống của tôi và hiện đang bắt giữ một nhân viên mật mã của tôi làm con tin. Nếu Hale không hợp tác, hãy dùng những tay bắn tỉa để hạ hắn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Bây giờ hãy làm đi!

Hale đứng yên không nhúc nhích. Hắn như bị tê liệt vì không thể tin nổi những gì hắn vừa nghe. Vòng tay hắn trên cổ Susan hơi nới lỏng ra.

Strathmore đóng điện thoại lại và đặt nó lại vào hông.

- Đến lượt anh đó, Greg! - ông nói.

Chương 81

Becker mệt mỏi, anh đang đứng cạnh bốt điện thoại ở khu sân bay đông đúc. Mặc dù mặt đỏ bừng bừng và hơi buồn nôn nhưng anh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Vậy là đã kết thúc, kết thúc thật rồi. Anh đang trên đường trở về nhà. Chiếc nhẫn trên tay anh là vật mà mấy hôm nay anh tìm kiếm. Anh duỗi bàn tay ra dưới ánh sáng và liếc nhìn chiếc nhẫn. Lúc này anh không đủ tập trung để đọc ra hàng chữ nhưng rõ là lời đề tặng không phải bằng tiếng Anh. Ký tự đầu tiên là Q, O hay 0 gì đó, mắt anh đau đến mức anh không thể phân biệt nổi. Becker nhìn mấy kí tự đầu tiên, chúng chẳng có nghĩa gì cả. Liệu đó có phải là mật khẩu an ninh quốc gia không nhỉ?

Becker bước vào buồng điện thoại và gọi cho Strathmore. Trước khi anh ấn xong phần mã quốc tế, anh nghe thấy giọng nói trong điện thoại: "Hãy cúp máy và gọi lại sau" - Becker cau mày và gác máy. Anh quên mất rằng kết nối điện thoại quốc tế ở Tây Ban Nha giống y như trò cò quay. Rất tốn thời gian và phụ thuộc nhiều vào may rủi. Anh phải gọi lại một vài phút sau nữa.

Becker cố gắng quên đi những dấu hiệu làm mắt anh cay sè.

Megan đã dặn anh rụi mắt chỉ làm chúng đau hơn; anh ta đã không tưởng tượng được. Nóng lòng, anh lại gọi điện thoại. Vẫn không kết nối được. Becker không thể đợi thêm nữa. Mắt anh như có lửa, anh cần rửa mặt. Strathmore sẽ phải đợi thêm một hai phút nữa. Becker cảm thấy mình chẳng nhìn thấy gì nữa, anh đi về phía phòng tắm.

Anh lờ mờ thấy chiếc xe ngựa sạch sẽ vẫn đứng trước phòng dành cho đàn ông, anh quay sang phòng có chữ DAMAS. Anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng động phía bên trong, anh gõ cửa và hỏi:

- Hola?

Im lặng.

Có thể là Megan, anh nghĩ. Cô còn năm tiếng nữa mới đến giờ bay. Và cô có nói cô sẽ đi rửa tay.

- Megan?

Becker lại gọi. Và anh gõ cửa. Không có tiếng đáp lại. Anh đẩy cửa vào.

- Có ai ở đây không?

Anh vừa hỏi vừa đi vào. Phòng tắm trống trơn. Becker nhún vai rồi đi đến bồn rửa. Chiếc bồn rất bẩn thỉu nhưng nước thì lại mát lạnh. Becker thấy từng lỗ chân lông của mình co lại khi anh vốc nước lên mắt. Anh nhìn mình trong gương. Trông anh cứ như đã khóc rất nhiều ngày.

Anh lấy tay áo lau khô mặt, và bỗng dưng anh sực tỉnh. Trong lúc hào hứng anh chợt quên mất mình đang ở đâu. Anh đang ở sân bay. Ngay ngoài kia, tại một trong ba khu máy bay đỗ, một chiếc Learject 60 đang đợi đưa anh về nhà. Viên phi công đã nói rất rõ, tôi nhận được lệnh sẽ ở đây cho đến khi anh quay trở lại.

Thật khó mà tin được. Becker nghĩ, sau tất cả những chuyện này anh quay lại vạch xuất phát. Anh đang làm gì ở đây nhỉ? Anh cười. Mình chắc rằng viên phi công có thể nhắn cho Strathmore rồi.

Cười một mình, Becker nhìn vào gương, anh sửa cà vạt ngay ngắn. Anh toan bước đi thì qua gương anh thấy một vật gì ngay sau mình. Anh quay lại. Đó là một đầu chiếc khăn của Megan.

- Megan!

Anh gọi. Không có tiếng đáp lại.

- Có phải là Megan không nhỉ?

Becker bước đi. Anh nói một mình khi bước qua bên kia vách ngăn. Không ai trả lời lời nói của anh. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Cửa mở toang.

Becker ghìm lại không hét lên hãi hùng. Megan đang ở trong nhà vệ sinh, mắt cô trợn ngược. Máu đang rỉ ra từ một lỗ đạn ngay ở giữa trán của cô.

- Ôi Chúa ơi! - Becker kêu lên sửng sốt.

- Está muerta! - một giọng rền rĩ thốt lên ngay sau Becker - Cô ấy chết rồi.

Như trong một giấc mơ, Becker quay lại.

- Senor Becker - Giọng kì quái hỏi.

Bối rối, Becker thấy người đàn ông đang đi vào phòng vệ sinh.

Trông hắn quen quen.

- Soy Hulohot- kẻ giết người nói - Tôi là Hulohot - Những lời nói phát ra như từ đáy dạ dày hắn. Hulohot chìa tay ra - El anillo. Chiếc nhẫn.

Becker thờ ơ.

Người đàn ông đưa tay vào túi, lấy ra khẩu súng. Hắn giơ vũ khí lên, nhắm vào trán Becker.

- El anillo.

Rõ ràng chỉ trong một giây, Becker thấy một cảm giác lạ mà trước kia anh chưa bao giờ biết đến. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tất cả các thớ thịt trên cơ thể anh căng lên tức thời. Bay qua không khí khi viên đạn phát ra, anh ngã xuống gần đầu của Megan.Viên đạn làm bức tường phía sau nổ tung.

- Mierda! - Hulohot tức tối. Bằng cách nào đó, David Becker lao ra khỏi cửa ngay khoảnh khắc cuối cùng có thể. Tên giết người bám sát theo anh.

Becker băng qua cơ thể bất động của Megan. Có tiếng chân phía sau. Tiếng thở. Tiếng súng đang lên đạn.

- Tạm biệt! - người đàn ông nói nhỏ khi hắn ta nhào tới như con báo, hắn chĩa súng vào phía vách ngăn.

Súng nổ. Có ánh sáng màu đỏ. Không phải máu. Đó là một vật gì khác. Một vật hiện ra từ đâu vướng vào chân hắn, ngực hắn đập mạnh xuống đất làm súng nổ sớm hơn một khắc. Đó là chiếc khăn của Megan.

Becker nhảy ra từ vách ngăn. Anh dùng vai của mình đẩy người đàn ông về phía bồn. Một cuộc va chạm đến rợn người. Chiếc gương vỡ tan. Khẩu súng rơi xuống. Hai người đàn ông đổ xuống nền nhà. Becker đẩy người mình ra, lao ra ngoài. Hulohot quờ quạng tìm khẩu súng, hướng theo Becker và bắn. Viên đạn găm vào cánh cửa phòng tắm vừa sập lại.

Khoảng không mở rộng của khu sân bay đông đúc đã lờ mờ hiện ra trước Becker như một sa mạc không thể vượt qua. Đôi chân guồng vội vã, nhanh hơn cả anh nghĩ.

Khi anh trượt qua cánh cửa xoay tròn, một tiếng đạn vang lên ngay phía sau anh. Mảng kính thuỷ tinh trước mặt vỡ vụn. Becker dùng vai đẩy mạnh khung cửa, chiếc cửa xoay tròn về phía trước.

Một khắc sau anh loạng choạng trên vỉa hè bên ngoài.

Một chiếc taxi đang đợi.

- Déjame entrar! - Becker hét lên, và anh đấm vào cửa kính, anh nói - Cho tôi vào!

Người lái xe lắc đầu: người khách kính gọng kim loại đã trả tiền để anh ta đợi ở đây. Becker quay lại và thấy Hulohot tay cầm súng, đang chạy rất nhanh qua đám đông. Becker nhìn thấy chiếc Vespa nhỏ của mình bên vệ đường. Mình tiêu rồi, anh nghĩ thế.

Hulohot đi qua cánh cửa đang quay tròn đúng lúc Becker đang đạp nổ chiếc Vespa của mình một cách tuyệt vọng. Hulohot mỉm cười và đưa súng lên.

- Chết tiệt! Becker lóng ngóng với cái cần khởi động. Anh lại đạp nổ lần nữa. Máy hộc lên rồi chết.

- Elanillo. Chiếc nhẫn - Giọng nói đã gần hơn.

Becker nhìn lên. Anh thấy nòng súng đang xoay. Anh lại đạp nổ.

Phát súng của Hulohot trượt qua đầu Becker khi chiếc xe của anh khởi động được và chồm lên phía trước. Becker ghì chặt chiếc xe lúc nó nảy lên xuống trên khu đường đắp cao đầy cỏ dành cho xe lửa và loạng choạng của khỏi góc toà nhà vụt ra cầu tàu.

Hulohot tức giận chạy về phía chiếc taxi đang đợi mình. Vài giây sau, người lái xe nằm chỏng gọng trên vỉa hè, sững sờ nhìn chiếc xe của mình lao ra khỏi đám bụi.

Chương 82

Sau khi đã bớt choáng váng bởi những lời ám chỉ của ngài chỉ huy với đội An ninh, Greg Hale thấy mình trở nên yếu ớt vì sự sợ hãi. Đội An ninh đang đến. Susan bắt đầu trượt ra khỏi tay hắn.

Hale bừng tỉnh, anh ta bám chặt lấy hông cô, kéo cô lại.

- Để tôi đi! - Cô kêu lên, qua mái vòm giọng nói của cô vang vọng lại.

Đầu óc Hale trong trạng thái căng thẳng. Anh ta hoàn toàn ngạc nhiên vì cuộc điện thoại của ngài chỉ huy. Strathmore đã gọi cho đội An ninh! Ông ta chấp nhận hi sinh những kế hoạch của mình với Pháo Đài Số.

Có đến hàng triệu năm nữa thì Hale cũng không thể tưởng tượng nổi Strathmore để Pháo Đài Số trôi qua như thế. Cánh cửa sau cài vào Pháo Đài Số là cơ hội cả đời ông ta.

Khi sợ hãi, tâm trí Hale như đang chơi trò bịp bợm với chính anh ta. Hale thấy nòng khẩu Beretta của Strathmore ở mọi nơi. Anh ta bắt đầu quay cuồng, giữ chặt Susan, cố tránh phát bắn của Strathmore. Sợ hãi, Hale kéo lê Susan tới phía cầu thang. Chỉ năm phút nữa, nơi này sẽ tràn ngập ánh sáng, cửa sẽ mở, và đội SWAT sẽ tràn vào.

- Anh đang làm đau tôi! - Susan nghẹt thở kêu lên. Cô hổn hển, loạng choạng vấp phải những ngón chân xoay xở một cách tuyệt vọng của Hale.

Hale cân nhắc giữa việc thả Susan ra và việc lao điên cuồng vào chiếc thang máy của Strathmore, nhưng như thế là tự sát. Anh ta không có mật khẩu. Hơn nữa, một khi ra khỏi NSA mà không có con tin anh ta sẽ không làm được gì cả. Ngay cả chiếc Lotus của anh ta cũng không thể chạy thoát khỏi một đội máy bay của NSA.

Susan là người duy nhất sẽ giúp anh ta không bị Strathmore giết chết

- Susan! - Anh ta thốt lên, kéo lê cô về phía cầu thang. - Đi với tôi! Tôi sẽ không làm cô đau!

Khi Susan chống cự lại anh ta, Hale nhận ra hắn đang gặp thêm những rắc rối nữa. Ngay cả khi bằng cách nào đó đi chăng hắn có thể làm cho thang máy của Strathmore mở cửa, và kéo Susan đi với mình, chắc chắn cô ta sẽ chống cự lại suốt chặng đường họ đi ra khỏi toà nhà. Và Hale biết rõ rằng thang máy của Strathmore chỉ dừng lại ở một điểm duy nhất: Khu cao tốc dưới tầng hầm. Đó là một đường dẫn bị cấm qua lại, chỉ có một số nhân viên của NSA được đi lại bí mật. Hale không muốn bị lạc trong hành lang của trụ sở NSA với một con tin chống cự. Đó quả là một cái bẫy chết người.

Ngay cả khi anh ta ra được bên ngoài, anh ta cũng không có một khẩu súng nào trong tay. Làm sao anh ta có thể đưa Susan qua chỗ đậu xe? Làm sao anh ta có thể lái xe được?

Và rồi anh ta đã tìm thấy câu trả lời khi nhớ lại câu nói của một trong những giáo sư chiến lược quân sự khi anh ta còn ở Hải quân. Đó là: "Ép buộc một người, người ta sẽ chống cự lại anh, nhưng thuyết phục một người nghĩ theo cách anh muốn, anh sẽ có một đồng minh".

- Susan - Hale nghe mình nói - Strathmore là một kẻ giết người. Cô đang gặp nguy hiểm ở đây!

Dường như Susan không nghe. Hale biết đó là điều kì cục vì dù gì Strathmore cũng sẽ không bao giờ làm Susan đau, và cô ấy biết điều đó.

Hale căng mắt trong bóng tối, băn khoăn không biết ngài chỉ huy đang trốn ở đâu. Bỗng nhiên Strathmore im lặng, điều này làm cho Hale thấy hoảng hốt hơn. Anh ta nhận thấy thời gian của mình đã hết. Đội An ninh có thể đến bất cứ lúc nào.

Với một sức mạnh dâng trào, anh ta vòng tay qua người Susan, kéo cô lên phía cầu thang. Cô móc gót giầy vào nấc thang đầu tiên và kéo người lại nhưng chẳng có tác dụng gì, Hale khoẻ hơn.

Anh ta cẩn thận lôi Susan lên cầu thang. Đẩy cô lên sẽ dễ dàng hơn nhưng đầu cầu thang được máy quan sát vi tính của Strathmore chiếu rọi. Nếu Susan đi trước, Strathmore sẽ bắn vào lưng Hale. Kéo Susan phía sau mình, anh ta có thể dùng cô đỡ đạn.

Leo đến một phần ba cầu thang, Hale thấy có sự chuyển động dưới cuối cầu thang. Strathmore đang di chuyển! Anh ta rít lên.

- Ngài chỉ huy, đừng cố! Ông sẽ chỉ làm cô ta chết thôi!

Hale chờ đợi. Nhưng chỉ có sự im lặng. Anh ta lắng nghe.

Không có gì cả. Phía dưới cầu thang hoàn toàn tĩnh lặng. Có phải là anh ta tự nghĩ ra không nhỉ? Điều đó không quan trọng.

Strathmore sẽ không bao giờ liều mạng bắn khi Susan đang ở giữa anh ta và tầng Crypto thế này.

Nhưng khi Hale dựa vào cầu thang kéo lê Susan thì có điều bất ngờ xảy ra. Có tiếng động phía trên đầu cầu thang phía sau. Anh ta dừng lại, mặt nóng lên. Liệu Strathmore có trượt trên tầng? Linh tính mách báo với Hale rằng Strathmore đang ở dưới cầu thang.

Nhưng khi đó, tiếng động lại vang lên. Lần này to tiếng động to dần lên. Tiếng bước đi rõ ràng trên phía đầu cầu thang.

Hale hoảng sợ nhận ra sai lầm của mình. Strathmore đang ở trên đầu cầu thang ngay phía sau mình. Ông ta ngắm trúng lưng mình. Anh ta tuyệt vọng quay lưng Susan lên phía trên và bắt đầu lùi lại phía dưới.

Khi xuống dưới cầu thang, anh ta nhìn đến man dại lên phía đầu cầu thang, hét lên.

- Lùi lại, ngài chỉ huy! Lùi lại nếu không tôi sẽ bẻ cổ cô ta…

Khẩu Berreta trượt qua không khí, xuống chân cầu thang và đập vào đầu Hale.

Khi Hale nẳm vật xuống dưới sàn. Susan đã thoát khỏi anh ta nhưng lúc này đầu óc cô lại quay cuồng bối rối. Strathmore chộp lấy Susan, ôm và vỗ về cơ thể đang run rẩy của cô.

- Suỵt! - Ông trấn tĩnh – Là tôi đây. Cô ổn rồi!

Susan vẫn run rẩy:

- Sếp… - Cô thở hổn hển - Tôi nghĩ… tôi đã nghĩ ông ở trên kia… tôi nghe thấy….

- Thư giãn đi nào! - Ông thì thầm. - Cô nghe thấy tôi kéo lê tên đó trên đầu cầu thang chứ?

Susan thấy mình trong tình thế khóc dở mếu dở. Strathmore đã cứu cô.

Đứng trong bóng tối, cô thấy tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy có lỗi. Đội An ninh đang đến. Cô đã ngốc nghếch để cho Hale bắt mình, và anh ta đã dùng cô để chống lại Strathmore. Susan biết chỉ huy đã trả một giá đắt để cứu cô.

- Tôi rất tiếc - cô nói.

- Vì sao?

- Những dự định của ông với Pháo Đài Số … chúng đã tan tành.

Strathmore lắc đầu.

- Không sao đâu.

- Nhưng… Nhưng đội An ninh thì sao? Họ sẽ ở đây ngay bây giờ. Chúng ta sẽ không có thời gian để..

- Đội An ninh không đến đâu, Susan. Chúng ta có thời gian để thực hiện công việc của mình.

Susan bối rối. Không đến. Nhưng ông đã gọi điện…

Strathmore cười khoái trá.

- Kế xưa nhất trong sách. Tôi giả vờ đấy!