Nhàn vân công tử - Chương 06 part 2
Nàng than thầm trong lòng. Ăn nhờ ở đậu mà...... Nữ nhân chốn giang hồ
không nên câu nệ tiểu tiết, nghe nói lúc nàng rơi xuống vực thẳm bị hôn
mê nằm trong lòng hắn, là hắn ôm nàng đi một hồi rồi mới giao cho những
người khác, không câu nệ tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết.
Hắn cùng nàng một đường trở về tẩm lâu, trên đường có đệ tử đi ngang qua, lập tức tiến lên bẩm báo:
“Công tử, Ngọc Diện thư sinh cầu kiến.”
“Ngọc Diện thư sinh?” Nàng cười: “Danh hiệu người này thật thú vị.”
“Ngọc Diện hàm ý là tướng mạo tuấn mỹ.” Công Tôn Vân thuận miệng đáp. “Vô Ba, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nàng
ậm ừ vào viện, quay đầu thấy hắn vẫn còn đang trầm tư đứng tại chỗ.
Nàng nhún vai, đẩy cửa vào tẩm phòng, không bao lâu, nàng nghe thấy
tiếng chân nhè nhẹ rời khỏi.
Nàng đẩy cửa sổ ra, gió đêm phất vào
mặt, hắn quả nhiên đã rời khỏi. Nàng ngắm cảnh đêm một hồi, cởi xuống
chiếc đai lưng bằng gấm dài gần chấm đất.
Đuôi đai lưng hơi ẩm ướt,
là vì vừa rồi thiếu chút nữa rơi xuống hồ. Nàng nhìn chằm chằm trong
chốc lát, quay đầu thấy trong tủ quần áo có một bộ đồ mới.
Nàng tò mò
mở bộ đồ mới ra, kiểu dáng không khác gì bộ nàng đang mặc trên người,
cũng là màu trắng tinh khiết, đai lưng cũng rũ dài chấm đất. Hắn thông
minh, đoán được trong lòng nàng sợ hãi, bất kể thay đổi y phục nào, đai
lưng đi kèm cũng phải thật dài.
Lòng bàn tay nàng hơi đổ mồ hôi, nhớ
tới ngày đó nếu không phải đai lưng bên hông dài mà cuốn lấy ngọn cây,
nhất thời trong khoảnh khắc rơi xuống, nàng đã sớm bị tốc độ rơi cực
nhanh như thế làm vỡ óc ra rồi. Từ đó về sau, cho dù việc gì nàng cũng
có thể nhẫn, nhưng vẫn theo bản năng quấn quít không rời chiếc đai lưng
thật dài.
Cứu người nhà trước là đương nhiên, đáng tiếc nàng chỉ có một mình.
Chỉ có mình mới có thể tự cứu chính mình, ai cũng không đáng tin cậy.
Nghĩ
nghĩ, nàng thở dài. Cái này gọi là một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn
sợ dây thừng, không biết câu này nàng có dùng sai hay không?
Mùa
đông năm nay coi như ấm, nàng dưỡng bệnh cũng không vất vả, nàng khoái
trá nằm trên giường. Giường này nàng ngủ thật sự yên tâm, không giống
như trước kia, chỉ khi nào có Hà Tai ở bên cạnh, nàng mới dám ngủ. Ở đây
tháng ngày trôi qua thực nhàn nhã, có khi khiến nàng nghĩ đây chỉ là
một giấc mộng.
Chờ tỉnh mộng, mới có thể phát hiện ra nàng đã sớm vỡ toang đầu nằm dưới vực thẳm.
“Cô nương.”
Nàng bật mở mắt ra, theo trực giác nhìn quanh phòng một cách đề phòng.
Đó là thanh âm của Hà Tai, hầu như sát tai nàng.
Nàng cẩn thận nhìn bốn bề đen như mực trong phòng, xác định không có người, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu
đầy mồ hôi, nàng bước xuống giường uống chừng một ly nước lạnh. Buổi
tối ăn toàn gà xối mỡ quả nhiên khiến nàng miệng khô lưỡi khô, nàng lại
đẩy cửa sổ ra, xa xa đèn đuốc đã tắt, gió lạnh khiến nàng cảm thấy thả
lỏng.
Hiện giờ nàng cũng không bao giờ còn vỗ về ngọc tiêu theo bản
năng nữa, cũng không còn tiếng lục lạc đi theo nàng, nhưng nàng vẫn nhớ
tới Hà Tai.
Nàng không muốn ở lại trong phòng, nên mở cửa ra ngoài đi
loanh quanh một chút. Vân gia trang từng gốc cây ngọc cỏ đều khiến nàng
vô cùng an tâm, tuy rằng đây cũng không phải là hiện tượng tốt, nhưng
thỉnh thoảng tự dung túng một chút, chắc cũng không sao.
Đi mãi, đi
mãi, nàng giật mình nhận ra mình đang đứng trước tẩm lâu của Công Tôn
Diêu. Nàng suy nghĩ một hồi rồi đẩy cửa mà vào, bên trong ánh nến chưa
tắt, nhưng không có ai ở đó.
Nàng ngồi xuống cạnh giường, nhìn thiếu niên vẫn ngủ say như trước.
Mỗi
ngày phụng dưỡng viếng thăm, không phải là muốn nàng áy náy, mà là muốn
nàng xem Công Tôn Diêu như người trong nhà, sao nàng lại không biết
chuyện đó? Nàng thở dài:
“Hôm nay ta lén mua về một con gà nướng, bị
bắt phải chia cho Nhàn Vân. Người trong trang các ngươi thật sự kỳ quái,
thích dưỡng sinh như vậy, sống đến bảy, tám mươi tuổi thì sao?” Khóe
miệng khẽ cong lên. “Nhưng mà, ta tôn trọng sở thích của các ngươi.”
Nàng lại nói: “Nghe nói, ta và ngươi đều cùng được đưa về Vân gia trang
một lượt, rõ ràng người có cơ hội sống sót nhiều hơn là ngươi, kết quả
là ta đã tỉnh lại trước. Nếu có thể tỉnh lại, sẽ trở thành một người
mới, có phải không?”
Hà Tai, Hà Tai..., nàng từng nghĩ, nếu quả thật
có thể thoát khỏi giáo chủ, nàng và Hà Tai sẽ đến một nơi không ai biết,
sống một cuộc sống huynh muội...... Đương nhiên, nàng vẫn luôn tự nhắc
nhở mình, sự thật là cuối cùng cũng sẽ chỉ có mỗi một mình nàng thôi,
quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Nhàn Vân đã mấy lần muốn nhận ta làm nghĩa muội, ngươi nói xem, ta có nên đồng ý hay không?” Nói xong, nàng bật cười.
Năm
mười tuổi nàng bị bắt thu Hà Tai làm Thiên nô, một tiểu hài tử vì sống
sót, đành phải thân cận với một thiếu niên mười sáu tuổi, dần dà tuy bề
ngoài tựa như thân nhân sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn
không thể so với huynh đệ cùng chung huyết thống.
Có lẽ bởi vì luôn luôn tự xây hào chắn phòng ngự quanh mình nên nàng chưa bao giờ từng nghĩ đến phương diện tình cảm nam nữ...
“Nhàn
Vân đối với ta có chút tình ý, nhưng tình ý này là thật hay không?”
Nàng tò mò nghĩ. Năm ấy nàng mười bốn tuổi, hắn thấy những gì?
Cho dù
thấy nàng khỏa thân cũng không sao, nàng cũng không nghĩ rằng hắn phải
chịu trách nhiệm gì. Ở chung lâu mới phát hiện, người này bề ngoài khách
khách khí khí, nhưng thật ra yêu hận rõ ràng, cái gì không thích thì
không chạm vào, tương đối có chút khiết phích. Lần trước nàng thấy hắn
dùng cơm cùng người khác, đồ ăn nào người ta chạm qua, hắn sẽ không đụng
vào. Hắn lại nguyện ý cùng bọn Sổ Tự công tử và nàng ăn chung, có phải
nàng đã trở thành một phần tử của Vân gia trang rồi hay không?
Ý
tưởng này rất khá, nhưng không thể nghĩ nhiều. Công Tôn Vân như loại hoa
anh túc độc, một khi thật sự dính vào, sợ là rốt cuộc sẽ rời không được
hắn. Đây là nửa năm qua nàng vì bị dần dần sa đọa vào mà rút ra kết
luận.
Mỹ sắc như vậy, tĩnh dật như vậy, quả thật là......Ừ, nàng rất thích.
Một
tiếng động rất nhỏ vang lên khiến nàng tưởng chừng có người đến trông
nom bệnh nhân ban đêm, nàng cũng đã đến giờ phải về phòng lại rồi, nhưng
đôi mắt lại trợn trừng lên nhìn bệnh nhân trên giường.
Không biết từ khi nào bệnh nhân trên giường đã mở mắt ra, tuy có chút bực bội nhưng vẫn nhìn nàng một cách kinh ngạc.
Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
“Ngươi......”
Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
“Tỉnh rồi a! Thật sự là quá tốt!” Một thanh âm thản nhiên vang lên từ phía sau lưng nàng.
Nàng quay đầu lại, thấy Nhàn Vân đang đứng cạnh bên người nàng.
Công Tôn Vân thấy nàng ngẩn ra, vươn tay chạm nhẹ vào khóe mắt của nàng, nàng theo trực giác lảng tránh.
“Ta không có ý gì khác, trong mắt của ngươi......có lệ.”
Nàng sờ sờ khóe mắt, lại nhìn về phía Công Tôn Diêu. Công Tôn Diêu nhìn nàng, lại nhìn Nhàn Vân, nói giọng khàn khàn:
“Ngươi là ai?”
“Ta?”
Nàng cười nói: “Ta là Giang Vô Ba, ở nhờ tại Vân gia trang.” Nàng nhẹ
nhàng cầm bàn tay nhỏ bé gầy yếu của hắn. “Ngươi đợi chút, ta đi tìm Ngũ
công tử.”
Đang muốn buông tay, Công Tôn Diêu ngược lại dùng hết sức
giữ chặt lấy tay nàng. Hắn nhìn Công Tôn Vân, lại nhìn về phía Giang Vô
Ba nàng, nhẹ giọng nói: “Thanh âm của ngươi...... Ta vẫn thường nghe
thấy trong mộng......Gà nướng của ngươi......đừng để Ngũ ca biết......”
Nàng
nghe vậy, bật cười ra tiếng. “Được.” Vừa muốn đứng dậy, thiếu niên kia
vẫn nắm tay nàng không buông, nàng theo bản năng vỗ về chiếc đai lưng
quá dài kia, nói: “Ta cùng Nhàn Vân đi rồi sẽ quay lại.”
Hắn há mồm muốn nói gì đó, nàng lại trừng mắt nhìn hắn.
Cuối
cùng, hắn cũng buông tay, nhắm mắt lại. “Giang cô nương, trong tủ quần
áo của ta có một cái hộp nhỏ, là vị Kiền thảo, ngươi thuận đường cầm đưa
cho Ngũ ca giùm, bảo hắn mang thêm mấy hộp lại đây, khi ta bệnh thích
ngửi mùi này.”
“Được.” Nàng quay đầu. “Nhàn Vân, ngươi đi lấy hay là ta đi lấy?”
“Ngươi đi lấy đi.” Nhàn Vân ngồi xuống cạnh giường, trông chừng Công Tôn Diêu một lát.
Nàng
mở tủ quần áo ra, thấy có vài chiếc hộp nhỏ tinh xảo giống nhau như
đúc, nàng mở ra từng hộp, rốt cuộc cũng tìm được vị Kiền thảo, nàng âm
thầm thở phào, rồi sau đó cất lấy.
Nàng và Nhàn Vân cẩn thận ra khỏi tẩm lâu, nàng lại mở hộp ngửi. “Mùi này thật thơm.”
“Thật không?” Hắn thản nhiên nói.
“Nửa đêm mà ngươi còn đến thăm Thất công tử?” Nàng thuận miệng hỏi.
Gió đêm vẫn như trước, nhưng không khí lại mang chút mùi kỳ dị.
“Không, ta vốn là đi tìm ngươi, thấy ngươi ra khỏi phòng, liền một đường theo đến đây.”
“Nửa đêm ngươi tìm ta có việc gì?” Nàng liếc hắn.
Hắn ngừng lại cước bộ, nhìn không chuyển mắt. “Vô Ba, ngươi còn không biết tâm ý của ta sao?”
Nàng mỉm cười: “Ta biết.”
“Vậy......”
“Nhàn Vân, ta đối với ngươi cũng có ý như vậy.” Nàng vô cùng sảng khoái nói.
Hắn nghe vậy, trong mắt lóe sáng, tiến gần tới. “Một khi đã như vậy......”
Nàng lại sờ sờ sợi đai lưng của mình, ôn nhu nói:
“Thật
kỳ lạ, lúc trước ta còn có thể kềm lòng, nhưng hiện giờ, hoa thơm trăng
sáng, ngày lành cảnh đẹp như vậy, ta đột nhiên rất muốn biết bộ dạng
sau khi ngươi thoát y phục ra sao.” Thấy hắn ngẩn ra, nàng vừa cười nhẹ
vừa nhắm mắt lại.
Nàng nghe thấy hô hấp của hắn không ổn định, hơn
nữa lại dần dần đến gần nàng, hiển nhiên sẽ hạ xuống môi hôn, tay phải
nàng sáng ngời, xuyên qua bộ bạch y của đối phương, cắt xuống da thịt.
Máu tươi phun trào.
Nàng
cười nhẹ, thừa dịp đối phương đang kinh ngạc, không hề nể tình lại xẹt
qua một đao, trực tiếp nhắm vào gân tay của đối phương. Rốt cuộc đối
phương cũng lấy lại tinh thần, lập tức nhào về phía trước muốn chế ngự
tay của nàng.
Nàng nhẹ nhàng nhảy vọt về phía sau, không kêu to, cũng
không hốt hoảng bỏ chạy, cước bộ có chút lảo đảo, lúc này mới phát hiện
ra chiếc hộp nhỏ của Công Tôn Diêu đưa có cất chứa thuốc chống mị
hương, nhưng vẫn không thể ngăn cản nàng toàn thân mềm nhũn.
“Giang Vô Ba, để xem đêm nay ngươi làm sao mà thoát?” Đối phương ở vào tình thế bắt buộc.
Nàng tránh được mấy chiêu, đối phương giẫm lên đai lưng của nàng, thừa dịp lúc nàng sửng sốt, dùng sức kéo đai lưng của nàng.
Trí
óc nàng phản ứng rất nhanh, nhưng động tác lại chậm một bước, trong
chớp mắt cởi bỏ đai lưng để thoát thân, nhưng đối phương từ phía sau nắm
lấy đầu kia của đai lưng, cổ tay lật lại, đai lưng lại quấn quanh lên
người nàng, nàng thuận thế lui vào lòng người nọ, huơ chủy thủ chém đứt
nửa chiếc đai lưng.
Lúc cần cắt thì phải cắt, cứu không được mạng người, lưu lại chỉ vô ích mà thôi.
“Nhàn
Vân công tử!” Đối phương kinh hoảng nhìn về phía đối diện, đang muốn
thoát ra bỏ chạy trối chết, nào ngờ vài tên đệ tử Vân gia trang đã xông
tới bắt lấy hắn.
“Lão ngũ mau lại đây.” Công Tôn Vân lạnh giọng nói: “Vô Ba trúng Mị hương.”
Công Tôn Chỉ lập tức chạy tới, bắt mạch cho nàng, lén liếc mắt nhìn Công Tôn Vân một cái, lẩm bẩm nói:
“Trúng Mị hương, rất dễ giải quyết a.”
Nàng
nháy mắt mấy cái, đang muốn đứng thẳng thân hình lên, lại phát hiện nam
nhân phía sau vẫn đỡ nhẹ lấy thắt lưng của nàng, để nàng tựa vào trong
lòng hắn.
Công Tôn Chỉ gật đầu. “Tốt nhất ngươi nên tránh đi lại lộn
xộn, bởi vì Mị hương trên người ngươi sẽ lan tỏa tùm lum. Thật ra nếu
ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại trong phòng thì đã không xảy ra chuyện gì
rồi, tại sao đột nhiên đến phòng của A Diêu...... Khoan đã, ngươi đã
ngửi qua Bách Thượng thảo?”
“Phải” Nàng chậm rì rì đáp lại: “A Diêu đưa.”
Lặng im một hồi sau, Công Tôn Chỉ nhảy dựng lên, cũng không quay đầu lại hô lên:
“Mau đi ngủ đi, gặp mấy cơn mộng xuân sẽ không sao nữa!”
“Mộng
xuân......” Nàng thở dài, đã biết Bách Thượng thảo kia cũng không phài
hoàn toàn là giải dược. Nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa từng gặp qua mộng
xuân a.
Tìm ai mà mộng a?
“Để ta đưa ngươi về phòng.” Công Tôn Vân đột nhiên nói.
“Ngươi không đi xem A Diêu sao?”
“Hiện
tại có Lão ngũ là đủ rồi.” Hắn để nàng đi trước, nhưng từ đầu đến cuối
không rời nàng một bước, nhất là khi có đệ tử đi ngang qua, hắn đều
khiến bọn họ giữ một khoảng cách xa. “Vài tháng trước giang hồ xảy ra
một ít việc nhỏ, ngươi và Lão Thất đều đang bị thương nặng, ta cũng
không lưu ý mấy. Mãi đến khi Lão Tam nói ra, mấy tháng nay giang hồ xảy
ra vài chuyện lạ, rõ ràng nam nữ lưỡng tình tương duyệt, nhưng cuối
cùng......mấy nam tử đó lại không chịu nhận trách nhiệm, Lão Tam tra lại
mấy quyển sách thuật chuyện giang hồ, lúc này mới phát hiện rằng mỗi
khi xảy ra chuyện, Ngọc Diện thư sinh đều đến nơi đó làm khách. Mà hôm
nay đã trễ như vầy, hắn lấy lý do muốn tham khảo sách trong Cấp Cổ các,
ngủ đêm lại ở Vân gia trang.”
“Thì ra là thế, thuật dịch dung của hắn
thật sự là tuyệt diệu phi thường.” Đến trước cửa phòng của nàng, nàng
nói: “Danh hào tiên tử ở Vân gia trang chỉ có một mà thôi, trước kia ta
còn không biết là ta có thể dẫn tới hái hoa tặc. Nhàn Vân, cuối cùng ta
cũng hiểu được vì sao ngươi lén nói lén cười, keo kiệt từng nụ cười đối
với người ngoài, nếu có ai muốn dịch dung giả mạo ngươi, rất dễ dàng
nhận ra được. Từ đầu đến cuối Ngọc Diện thư sinh đều ăn nói trịnh trọng
trang nghiêm, giống y hệt lúc ngươi ở ngoài trang.”
“Thì ra ngươi đã sớm nhận ra được điều này.”
Nàng
giương mi lên, để ý thấy thần sắc của hắn thập phần kềm chế, tựa hồ tự
biết bản thân mình xuân sắc khôn cùng, không muốn lộ ra, sợ nàng lập tức
nhào tới.
Nói thật, mị hương chỉ làm cho nàng mềm nhũn cả người, hơi
có chút nóng lên, nhưng cũng không có cảm giác gì khác thường. Nàng
nghĩ công phu nhẫn của nàng thật sự thuộc hàng thượng thừa.
Nàng đang muốn vào phòng, hắn lại nói sau lưng nàng:
“Đã nửa năm rồi, nhưng ngươi vẫn không kêu ra tiếng. Chuyện ngày đó thật sự đã tổn thương ngươi rất sâu, có phải không?”
Nàng hơi kinh ngạc quay người lại. Hắn đang nói......là chuyện vừa rồi nàng không kêu cứu sao?
Lòng bàn tay ấm áp kia lại che phủ lên đôi mắt của nàng, lần này nàng cũng không tránh đi. Hắn nói, giọng khàn khàn:
“Không
thành vấn đề, một năm cũng được, hai năm cũng được, ta đều ở đây, đợi
đến một ngày ngươi chịu kêu lên. Lần đầu tiên ta cứu không được ngươi,
lần thứ hai, lần thứ ba, cho dù biết rõ chỉ phí công, nhưng ta cũng sẽ
đi cứu ngươi. Vô Ba, có phải lòng ngươi không có chỗ cho bất cứ kẻ nào
hay không.”
Nàng trầm mặc.
Lòng bàn tay hắn dời khỏi đôi mắt của nàng, hiện tại, nàng có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn. Hắn nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói:
“Ngủ sớm một chút đi.”
Nàng
vào phòng đóng cửa lại. Nàng tựa lưng vào cửa, lòng bàn tay trái đặt
lên mắt. Tay trái của nàng là trăm cay nghìn đắng lắm mới cứu chữa lại
được, ngũ tạng lục phủ của nàng là mất một thời gian dài mới điều dưỡng
tốt lại được. Nỗi đau lần đó, nàng vĩnh viễn sẽ không quên, cũng không
dám quên.
Nàng không thể quên được nỗi đau đớn khi rơi xuống vực
thẳm, cũng không thể quên được có một nam nhân dầm mưa tầm tả đi tìm
nàng. Nàng biết hắn đang làm gì, hắn đang bào mòn ý chí của nàng.
Nàng nghĩ nghĩ, xúc động lên lại mở cửa ra, đón nhận ánh mắt có chút kinh ngạc của hắn.
“Nhàn Vân, ngươi còn chưa đi a...... Ở lại đến phút cuối cùng, sẽ luôn luôn có kẹo để ăn, là ám chỉ như thế này sao?”
Hắn chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi muốn nhận ta làm nghĩa muội sao?”
Cặp mắt anh tuấn lóe sáng khác thường, hắn trầm mặc một hồi, đôi môi mỏng nhếch lên, nói:
“Chỉ cần ngươi nguyện ý, Vô Ba, Hoàng Phủ Vân, Vương Vân, tất cả đều là nghĩa muội suốt cả đời của ta.”
Rốt cuộc nàng chắp tay làm lễ, cười nói: “Nhàn Vân đại ca, từ nay về sau mong ngươi chiếu cố cho ta nhiều hơn.”
Đuôi mày đáy mắt của hắn đều tràn ngập ý cười, ôn nhu nói:
“Lễ nghi kết bái nghĩa huynh muội không thể bỏ, ngày mai làm một lễ kết bái đơn giản là được rồi.”
Nàng thở dài: “Đúng vậy, đêm nay......rất phiền phức, có phải không?”
Hắn rũ mắt xuống. “Vất vả ngươi rồi.”
“Mộng xuân rất vất vả sao?” Nàng kinh ngạc hỏi. “Ta từ nhỏ đến lớn còn chưa có phát qua mộng xuân, không biết tối hôm nay......”
Hắn chậm rãi ngước mắt lên, chậm rãi cười, chậm rãi nói:
“Vô
Ba, ngươi từ trước đến nay đều rất thông minh, Công Tôn gia cũng không
có chi nào khác, không có biểu tỷ muội gì cả, cũng vạn vạn lần không có
thân nhân nào khác, ta ở bên ngoài chưa bao giờ nhận người thân họ hàng
ruột thịt, nếu hôm nay ngươi và ta kết làm nghĩa huynh muội, ngươi hẳn
nên chuẩn bị tâm lý mới phải.”
“Mộng đều là phản ảnh khát vọng chân
thật nhất của con người, làm sao ta biết đêm nay sẽ mộng thấy ai, như
vậy đi, ngày mai vừa tỉnh lại, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngủ ngon, nghĩa
huynh của ta.” Nàng mặt mày tràn trề tươi cười, đóng sầm cửa lại trước
mặt của hắn.
Vừa đóng cửa lại, nàng thật muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn ráng nhẫn nại kềm chế lại.
Trong
phòng vẫn tối đen như trước, nàng tháo đai lưng xuống, cởi hết y phục
ra, chỉ chừa lại y phục lót. Nàng nghĩ nghĩ, đến tủ quần áo, ngắm bộ đồ
mới màu nguyệt bạch một hồi lâu, lại mơn trớn chiếc đai lưng dài chấm
đất kia.
Nàng hít một hơi thật sâu, dứt khoát cắt đi một đoạn đai lưng, tùy tiện vứt đi, trèo thẳng lên giường chui vào trong chăn.
Được thôi, nàng cũng chưa từng gặp mộng xuân, giờ cũng muốn biết mộng xuân đến như thế nào?
Nàng liếc mắt ra ngoài cửa phòng.
Ngoài cửa có một thân ảnh.
Không
biết tại sao nàng cảm thấy vô cùng an tâm, đồng thời mị hương bắt đầu
phát tác, đầu nàng có chút choáng váng, mắt hoa lên, một luồng hơi nóng
bốc lên tiến vào trong cơ thể......
Đến đi! Nàng vô cùng muốn biết nam nhân trong mộng sẽ là ai.