Tôi và bạn trai kinh tế - Chương 09 part 1

Chương 9: Bền vững muôn đời

Bây giờ Tiểu Quân đã hiểu rõ, chuyện kết hôn, việc khó khăn nhất không phải là có thể tìm được người đó hay không mà việc khó khăn nhất là bạn và anh ta có thể kiên trì bước qua bóng tối trước ánh bình minh hay không?

 

Cả đêm Tiểu Quân không về. Sáng sớm tinh mơ, cô mới mở cửa vào nhà.Tối qua, cô tắt điện thoại, vừa mở ra, cô liền thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ số máy của nhà mình.

Chắc cô có thể tưởng tượng ra phản ứng của mẹ. Tuy giơ đầu ra cũng chẳng được mà rụt đầu lại cũng không xong nhưng cô vẫn muốn đối diện với tất cả những gì sắp xảy ra. Trước khi bước vào cửa, cô hít một hơi thật sâu.

Bà Hà đã biết tin tức từ rất lâu nên mất ngủ cả đêm. Bà không lo con gái mất tích, thực ra dùng gót chân để nghĩ cũng biết tối qua Tiểu Quân không về nhà, chẳng phải sợ bị bà mắng sao?

Lý Tuấn Khanh là ứng viên sáng giá nhất trong mắt bà. Nhà họ Lý giàu có lại không yêu cầu cao với con dâu, chỉ cần con trai họ thích là được. Thật không ngờ một cơ hội tốt như vậy đã bị Tiểu Quân vứt đi sau một bữa trưa.

Sau khi nhận được tin, bà tức đến bốc hỏa nhưng gọi điện mãi mà không được. Vừa thấy con gái là cơn giận lại bốc lên, bà mắng xối xả cho cô một trận:

- Con vẫn còn biết về nhà cơ à? Chà! Con còn biết về nhà cơ đấy. Cả đêm không về, cũng chẳng thèm gọi điện, con còn coi hai ông bà già này ra gì không hả?

- Con phải làm thêm. Con đã nói với bố rồi mà.

Bà Hà lạnh lùng hỏi lại:

- Làm thêm ư? Con không muốn về nhà nghe mẹ mắng phải không? Dì Lan đã nói với mẹ cả rồi. Ăn cơm với người ta rồi trở mặt, lại còn nói mình đã có bạn trai rồi. Sợ mẹ mắng con hả? Sợ mẹ mắng thì đừng có nói năng linh tinh như vậy? Bạn trai của con ở đâu? Con nói đi, bạn trai của con ở đâu?

Tiểu Quân bị ép tới mức phải lùi lại một bước, tựa vào cánh cửa “rầm” một tiếng. Cô cười đau khổ nói:

- Mẹ, con không nói linh tinh. Con có bạn trai rồi. Chúng con đang dự định kết hôn.

Căn phòng yên lặng, tiếng bà Hà như bị chặt đứt. Bà trợn tròn mắt nhìn con gái mình rồi hít một hơi thật sâu.

Vẫn là bố mở miệng trước. Ông bước tới vỗ vai con gái:

- Thật ư? Tiểu Quân, chuyện lớn như vậy sao giờ con mới nói? Khi nào con cho bố mẹ gặp mặt anh ta đây?

- Hai hôm nữa ạ. Để anh ấy chuẩn bị một chút đã ạ. - Tiểu Quân nhìn bố nói, thái độ hết sức nhẹ nhàng.

Tình cảm của cô dành cho bố rất phức tạp, cô yêu quý ông nhưng lại thấy ông quá nhu nhược. Cho dù mẹ có nói những lời quá đáng đến mấy thì ông cũng đều cười khì khì, làm như không có chuyện gì. Đặc biệt là mấy năm nay, cô nhìn mà cảm thấy rất buồn.

Bà Hà cũng dịu lại, bà hỏi:

- Tiểu Quân…

Tiểu Quân quay đầu bước về phía phòng và buông lại hai câu khiến mẹ cô tức nổ đom đóm mắt.

- Mẹ, mẹ đừng hỏi. Anh ấy không giàu có đâu.

Cửa phòng đóng lại, Tiểu Quân bỏ ông bà Hà đứng đó nhìn nhau.

Bà Hà nhất thời không dám tin vào tai mình nữa. Một lúc sau, bà mới gào lên:

- Ông Hà, ông nghe nó nói gì không? Ông nghe đi.

Bà Hà nói và bước về phía phòng con gái mình nhưng vai bà nặng trĩu. Chồng bà đã ngăn lại, bà quay đầu nhìn ông một cách khó hiểu.

- Con gái mệt rồi. Bà để cho nó ngủ một lát. Là người thế nào thì cứ đợi chúng ta gặp rồi tính. - Ông Hà nhìn cửa phòng con gái nói, tay ông vẫn giữ chặt tay vợ mình.

Thái độ của ông Hà không thể coi là nghiêm khắc. Nhưng bao nhiêu năm nay, bà đã quen với việc làm mọi thứ trong nhà đều theo ý mình, muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó. Bà chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Lúc đó, bà đã giật mình chỉ biết trợn tròn mắt nhìn ông. Bờ vai nặng trĩu, bà mở miệng mà không thốt nên lời. Cuối cùng, bà chùng vai xuống, im lặng.

Sau khi quyết định sẽ kết hôn với Tiểu Quân, Khởi Trung đã làm rất nhiều việc.

Đầu tiên, anh báo tin này cho bố mẹ biết. Rồi thu xếp thời gian gọi điện đến Canada. Người nghe điện thoại là chị gái anh, anh mới nói được hai câu, chị ấy dã buông ống nghe xuống, rồi sau đó là một loạt tiếng bước chân tiếp theo tiếng gọi của chị ấy.

- Bố! Mẹ! Anh ơi! Mau đến đây đi ạ, Khởi Trung nói em ấy sắp kết hôn rồi.

Anh ở đầu dây bên này mà toát mồ hôi, ít nhất là trong lòng anh nghĩ vậy.Nhưng những người phụ nữ trong nhà anh đều là người của phái hành động. Giọng mẹ anh lập tức vang lên, càng kích động hơn, bà chộp lấy ống nghe.

- Thật ư? Con có bạn gái thật ư? Con có ảnh không? Khi nào thì chúng ta đi gặp cô ấy? Không đúng, không đúng, khi nào chúng ta có thể đi gặp người ta? Mẹ phải chuẩn bị chút đồ. Ông Trần, lần này chúng ta phải về ngay. Khi nào chúng ta sẽ về nước đây? Tôi phải mặc gì nhỉ?

Giọng mẹ anh rất to khiến Khởi Trung phải cầm điện thoại ra xa tai một chút. Đầu bên kia truyền lại giọng từ tốn của bố:

- Tín Hoa, bà đừng kích động như vậy. Hãy hỏi cho rõ rồi tính.

Anh cũng ở đầu dây bên này thở dài. Anh nghĩ bố và anh rể thật là khổ, may mà Tiểu Quân không giống tính họ nên anh rất thích.

Nghĩ đến Tiểu Quân là anh lại mỉm cười. Thật ra, chỉ cần là cô thì anh đều thích cả.

Bố anh cầm điện thoại, hỏi một chút về tuổi tác, nghề nghiệp của Tiểu Quân. Trước khi gọi điện thoại, anh đã gửi ảnh vào hòm thư diện tử cho chị gái. Chị gái ở bên kia cũng nhanh chân nhanh tay mở ra gọi mẹ anh lại xem, lại một tràng trầm trồ rộ lên.

Cuộc điện thoại giữa hai người đàn ông bị ngắt quãng một cách bất đắc dĩ. Ông Trần cũng đến xem ảnh và khen một câu:

- Xinh lắm! Con trai, con giỏi đấy!

Khởi Trung cười khì khì nói tiếp. Bố anh nghe rồi gật đầu, ông nói điều kiện hai bên khá thích hợp. Cuối cùng, ông hỏi anh đã gặp mặt bố mẹ đối phương chưa?

Khởi Trung trả lời là chưa nhưng anh định hai hôm nữa sẽ đến gặp họ. Mẹ anh lại giật lấy điện thoại dặn dò. Ban đầu anh còn nghe, sau đó xem giờ và đành phải cầu xin mẹ:

- Mẹ, con còn phải đi làm. Gọi điện thoại quốc tế đắt lắm!

Mẹ vẫn không tha, nói:

- Đi làm quan trọng hay hỏi vợ quan trọng? Con chẳng hiểu quy tắc gì cả. Lần đầu tiên đến nhà người ta cần phải tuân theo rất nhiều quy tắc. Đến lúc đó, nói lỡ lời, mua nhầm đồ thì có thể bị người ta đuổi ra khỏi nhà đấy.

Làm gì có chuyện đó chứ?...Khởi Trung nghe xong mà dở khóc dở cười, chẳng còn sức để phản đối.

Sau đó Khởi Trung mới phát hiện ra, có lúc người già nói chuyện đúng là đều có lường trước. Lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ Tiểu Quân quả đúng là không được thuận lợi lắm.

Tiểu Quân đã cảnh báo trước với Khởi Trung. Trước khi anh đến nhà gặp bố mẹ, cô đã nhắc đến vấn đề này.

Từ khi Tiểu Quân và Khởi Trung bắt đầu yêu nhau, những ngày cuối tuần và ngày lễ, cô và anh đều thống nhất là sẽ đến nhà anh ăn cơm.

Tài nấu ăn của Khởi Trung rất khá. Hơn nữa, anh lại rất thích làm việc đó. Anh thường thử làm món ăn các nước và đương nhiên Tiểu Quân là người đầu tiên nếm thử. Thỉnh thoảng Mỹ Mỹ và Thái Quân cũng đến ăn cơm. Tóm lại là vô cùng thú vị!

Nhưng hôm nay, khi ăn cơm, Tiểu Quân không quên chuẩn bị sẵn những điều cần nói. Bê bát cơm lên, cô mới nói rõ đầu đuôi của việc tại sao đến quán rượu. Cuối cùng, cô mới nhắc đến mẹ mình.

Khi cô nói đến chuyện công việc, anh nghe rất chăm chú. Nghe xong, anh mới nói:

- Tiểu Quân, nếu em làm việc mà không thấy vui thì…

Tiểu Quân cười:

- Thì làm sao? Nếu em làm việc mà không thấy vui thì anh sẽ nuôi em sao?

Anh nghĩ ngợi một lát. Thực ra, cô cũng không chờ đợi câu trả lời của anh nhưng thấy anh như vậy thì trong lòng cô cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều. Trong lòng cảm thấy rất vui. Cô nắm lấy tay anh rồi không đợi anh trả lời đã nói tiếp:

- Anh yên tâm. Em đã lén nộp đơn xin việc để tìm công ty khác rồi.

Anh nắm lấy tay cô rất dịu dàng. Không kìm được, anh lại vuốt tóc cô:

- Chỉ cần em vui là tốt rồi. Nếu muốn nghỉ ngơi thì em cũng có thể ở nhà một thời gian. Không cần phải vội.

Tiểu Quân gật đầu. Cô thích công việc của mình. Núi không chuyển thì nước chuyển, làm ở đây không thoải mái thì đổi sang nơi khác là được rồi. Về nhà làm gì chứ? Hằng ngày ở nhà như mẹ cô sao? Hồi trước, Chí Hào đã từng vô số lần bảo cô nghỉ việc nhưng cô không đồng ý. Bây giờ chỉ vì chuyện của Triệu Tinh mà bỏ việc thì không đáng, cô đâu có làm sai gì chứ?

Vấn đề này tạm dừng ở đây. Cô cúi đầu dùng đũa gõ lên đĩa vài cái rồi ngẩng đầu nói:

- Còn một chuyện nữa. Nó có liên quan đến mẹ em.

Khi nói câu này, thái độ của cô nghiêm túc hẳn. Cô thấy lông mày Khởi Trung cũng dựng lên. Thi thoảng anh có nghe Tiểu Quân nhắc đến mẹ cô, nói rằng bà rất ghê gớm. Lại còn một lần Tiểu Quân bỗng nhiên bỏ ra ngoài giữa đêm rồi nói rằng mình cãi nhau với mẹ. Anh nghĩ chắc là mẹ con họ có mâu thuẫn với nhau nhưng điều này cũng không có gì là lạ, răng còn có lúc cắn phải lưỡi nữa là hai mẹ con ở bên nhau từ sáng đến tối.

Tiểu Quân nhìn nét mặt của Khởi Trung mà cảm thấy rất khó mở miệng nhưng nghĩ sớm muộn gì anh cũng phải hiểu mẹ mình nên đành nói:

- Mẹ em… vừa giới thiệu cho em một đối tượng nhưng đã bị em từ chối rồi.

Anh bàng hoàng một chút rồi hỏi cô:

- Mẹ em giới thiệu cho em ư? Em không thích sao?

Tiểu Quân trợn mắt nhìn anh:

- Thích mà giờ em còn ngồi ở đây sao?

Anh đã định thần lại. Anh cười nắm lấy tay cô:

- Anh xin lỗi. Anh đùa đấy mà. Em đã nói với mẹ em chuyện của chúng ta chưa?

- Em nói rồi.

Anh mỉm cười:

- Anh cũng nói rồi. Bố mẹ anh đang chuẩn bị về nước.

Nụ cười của anh thật nồng ấm. Tiểu Quân mở miệng định nói rồi lại thôi. Cô không nói chuyện mẹ cô đã phản ứng thế nào sau khi nghe cô nói về anh.

- Anh biết rồi. Em sợ mẹ em không hài lòng về anh chứ gì? Em yên tâm. Anh sẽ thể hiện thật tốt.- Tâm trạng rất vui. Khởi Trung nháy mắt với cô rồi lại nói tiếp. - Trước kia chị gái anh lấy chồng, mẹ anh cũng không đồng ý. Bà nói anh rể không đẹp trai, sau này sẽ sinh ra con tinh tinh mất. Hai người cãi nhau suốt ngày. Bây giờ, em thấy đấy, không biết bà thương yêu Thiên Thiên, cháu anh đến nhường nào. Phải rồi. Em đã xem bức ảnh mới nhất của Thiên Thiên chưa?

- Bức ảnh Thiên Thiên ăn kem ư? Em xem rồi. Đáng yêu thật đấy. Còn cả Tiểu Cương nữa. Dạo này, cậu bé thế nào rồi? Cậu bé có gọi điện cho anh không? - Người nhà Khởi Trung không ở Thượng Hải nhưng anh thường cho Tiểu Quân xem những bức ảnh mới nhất và rất thích nói chuyện với cô về họ. Tiểu Quân rất ít khi liên lạc với họ hàng nên thành thử sau này cô còn quen người nhà của anh hơn họ hàng của mình.

- Gọi rồi. Nó đòi lên Thượng Hải chơi. Nó còn đòi rủ em đánh cờ.– Khởi Trung cười trả lời cô.

Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Cứ như vậy đến hết bữa cơm mà Tiểu Quân vẫn không nói được điều mình muốn nói nhất. Khi Khởi Trung rửa bát, cô ngồi gọt hoa quả mà thở dài trong lòng. Tâm trạng anh rất vui! Anh vừa rửa bát vừa hát một bài hát cũ.

- Có bao nhiêu tình, có thể quay lại, có bao nhiêu người, cam lòng chờ đợi. Khi tình yêu đã trải qua muôn vàn trắc trở, liệu rằng còn có đủ dũng khí để yêu…

Nhân vô thập toàn, con người chẳng có ai là hoàn hảo cả. Khởi Trung rất giỏi, chỉ là khiếu âm nhạc không tốt lắm. Khi hát, anh thường hát sai nhạc. Lúc mới nghe, Tiểu Quân thấy rất buồn cười nhưng sau đó sống mũi cay cay, cô bỏ hoa quả xuống, chạy đến ôm eo anh, từ từ áp mặt lên tấm lưng ấm áp của anh.

Anh dừng lại, để nguyên bàn tay đầy bọt quay lại hỏi cô:

- Em làm sao thế?

Tiểu Quân lắc đầu. Thật kì lạ! Trước đây, cô chưa bao giờ thấy mình lại yêu người đàn ông này đến thế nhưng từ sau khi anh nói với cô hai từ “kết hôn” thì cô dần dần nảy sinh tình yêu với anh. Lúc nào, cô cũng muốn ở bên anh, dù không làm gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh rửa bát cô cũng thấy yên lòng.

Cuộc sống như thế này thật ấm cúng. Nó giống như phản xạ của chú ếch khi thả vào nước ấm, mất đi cảm giác, không thể thoát ra được nữa.

Quá khứ của cô không giống như vậy, mẹ cô rất tham vọng, cô cũng vậy? Người đàn ông như Chí Hào cũng bị cô hấp dẫn, từ tận đáy lòng, cô cảm thấy mình cũng có phần kiêu ngạo. Nhưng ba năm trôi qua, cô vốn cho rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả, rằng một ngày nào đó cô có thể mở mày mở mặt nhưng kết quả thì sao?

Kết quả là những gì cô có thể nắm giữ được, chỉ có Khởi Trung thôi.

Có thể cô sẽ yêu anh. Ý nghĩ này mới thoáng qua trong tim Tiểu Quân. Trước mặt tối om, anh xoay người giơ hai bàn tay ướt sũng lên, cúi xuống hôn cô.

Lần đầu tiên Khởi Trung gặp mặt bố mẹ Tiểu Quân không phải là ở nhà cô.

Mẹ Tiểu Quân không thích tiếp khách ở nhà. Căn nhà chật chội là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác là cả đời này bà để ý nhất là chuyện người khác khen ngợi bề ngoài và vị trí của ngôi nhà này nhưng khi vào bên trong thì lại thất vọng trước sự chật chội của nó.

Đối với người khác, chẳng qua chỉ là nhất thời kinh ngạc nhưng đối với bà thì nó lại là nỗi đau khổ cả đời. Cũng vì vậy mà bất đắc dĩ, bà đều gặp bạn bè họ hàng ở bên ngoài. Mọi người cùng ra ngoài ăn cơm, nói chuyện.

Khởi Trung không hề phản đối. Đối với anh, lần đầu tiên ra mắt chỉ là hình thức để bố mẹ đối phương biết mình, để quen biết nhau một chút nên ở đâu cũng vậy thôi. Hơn nữa, anh luôn tò mò về bố mẹ của Tiểu Quân, cô rất ít khi nhắc đến họ. Thi thoảng cũng chỉ nhắc đến qua loa nên anh cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng anh không quá lo lắng về chuyện này. Hôn nhân là vấn đề của hai người. Anh và Tiểu Quân đã chấp nhận nhau như vậy thì anh cũng sẽ qua được cửa của bố mẹ cô thôi.

Nhưng sau này anh mới phát hiện ra rằng, nếu muốn cuộc hôn nhân thật sự thành công thì tuyệt đối không chỉ là chuyện hai người chấp nhận nhau mà là hai gia đình, thậm chí là mối quan hệ xã hội rộng lớn đằng sau hai gia đình?

Mẹ Tiểu Quân không hài lòng về anh. Khởi Trung phát hiện ra điều này ngay từ lần đầu tiên gặp họ. Bốn người ngồi ăn một bữa cơm ở một bàn đặt sẵn tại nhà hàng Thượng Hải. Mẹ Tiểu Quân liên tục hỏi anh về tuổi tác, nghề nghiệp, gia cảnh rồi lại hỏi bố mẹ anh làm gì. Anh trả lời quê nhà anh ở Tô Châu. Bố mẹ anh làm việc ở Thượng Hải. Bây giờ cả hai đã nghỉ hưu và năm ngoái đã sang Canada.

Nghe đến đây, mắt bà Hà sáng lên. Bà hỏi anh:

- Họ di dân sang đấy ư?

Khởi trung lắc đầu:

- Chồng chị gái cháu là người Hoa quốc tịch Canada. Sau khi kết hôn, chị ấy sang đó với anh rể cháu. Sau khi chị ấy sinh con thì bố mẹ cháu sang đấy trông con giúp chị ấy ạ.

Bà Hà “ờ” một tiếng rồi quay sang nói với Tiểu Quân:

- Con xem, chị gái của Khởi Trung thật biết chọn chồng. Lấy chồng xong là bay sang nước ngoài, lại còn đưa bố mẹ mình sang đó hưởng phúc nữa chứ.

Tiểu Quân cúi đầu uống canh, vờ như không nghe thấy gì.

Bà Hà lại hỏi Khởi Trung:

- Vậy cháu cũng sang bên đó chứ?

- Không ạ. Cháu thấy ở trong nước rất tốt. Hai năm nay, tình hình kinh tế nước ngoài không được tốt lắm. Anh rể cháu đang sợ thất nghiệp nên còn định về nước làm ăn.

- Hả? Anh rể cháu làm thuê cho người ta ở nước ngoài ư? - Bà Hà tỏ thái độ không hài lòng.

Tiểu Quân cảm thấy giọng điệu của mẹ mình rất tệ. Cô chau mày:

- Mẹ, ở đâu mà chẳng phải đi làm. Nếu ai ở nước ngoài đều làm ông chủ thì có nhiều ông chủ vậy sao?

Bà Hà sa sầm mặt mày:

- Cho dù có mà con không thích thì cũng chẳng ích gì.

Ông Hà cười gắp thức ăn cho vợ mình:

- Ăn đi, ăn đi. Khởi Trung, cháu cũng ăn đi.

Bà Hà chẳng thèm để ý đến chồng và con gái, tiếp tục hỏi:

- Vậy cháu có nhà rồi chứ?

- Anh ấy sống ở phố Đông ạ. - Không nhẫn tâm nhìn Khởi Trung bị mẹ mình dồn ép như vậy, Tiểu Quân liền trả lời thay anh.

- Ở khu nào của phố Đông?

- Kim Kiều ạ. - Khởi Trung giải thích. - Cháu làm việc ở Trương Giang. Kim Kiều cách Trương Giang không xa nên đi làm khá thuận tiện ạ.

- Kim Kiều ư? - Bà Hà kéo dài giọng, tỏ ra rất miễn cưỡng. - Nhà chúng tôi ở phố Tây. Tôi chưa đến Kim Kiều bao giờ cả.

- Đi tàu điện ngầm nhanh lắm ạ. - Tiểu Quân lại mở miệng.

Bà Hà trừng mắt nhìn con gái, ông Hà lại một lần nữa ra mặt. Ông cười nói:

- Bây giờ đi tàu điện ngầm rất tiện lợi. Hồi trước, tôi đi thăm ông cậu ở phố Đông mà phải đổi xe mất ba bốn lần. Bây giờ đi tàu điện ngầm một loáng là tới, chắc không đến nửa tiếng đồng hồ đâu.

- Phải. Xuống tàu đi bộ mất bốn mươi lăm phút, hai bên đường chẳng có lấy một cái siêu thị. - Bà Hà khịt mũi.

Đến lúc này, dù không quen nhưng Khởi Trung cũng đã hiểu ý của bà Hà. Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Quân, cô cũng đang nhìn anh. Anh vốn đã có chút bối rối, cô cũng cảm thấy lo lắng không yên nhưng khi hai người nhìn nhau thì không biết tại sao cả hai đều dần dần trấn tĩnh lại.

Bà Hà chau mày, bất đắc dĩ cúi xuống uống một ngụm canh. Ông Hà tỏ ra rất khách sáo. Ông nói chuyện với Khởi Trung một lát. Phạm vi câu chuyện khá rộng. Sau đó, ông nói đến giải bóng đá liên đoàn vừa kết thúc hai ngày trước. Hai người nói chuyện với nhau rất hợp, rất vui vẻ, rất đồng cảm.

Trên đường về nhà, bà Hà luôn oán thán nói tầm nhìn của con gái quá kém, tìm được người đàn ông chẳng được điều kiện gì, nhà thì ở quê, xe thì không có. Tiểu Quân phản đối:

- Anh ấy có xe. Công ty phân cho anh ấy mà.

Bà Hà dậm chân:

- Công ty phân với mình mua giống nhau sao? Hơn nữa, công ty phân cho xe gì chứ? Xe đạp cũng là xe.

Ông Hà nghe mà phì cười:

- Chẳng phải năm đó, tôi đạp xe đến đón bà sao? Được rồi. Con gái thích là được rồi. Tôi thấy Tiểu Trần rất thật thà. Được đấy.

- Ông thì cái gì mà chẳng được. Trong mắt ông có cái gì không được? - Bà Hà quay lại nhìn chồng và con gái. Quá bực mình, giọng bà kiên quyết. - Dù sao tôi cũng không hài lòng. Điều kiện của cậu Lý tốt như vậy thì không muốn lại đi tìm anh chàng này. Đầu óc con làm sao thế hả?

 

Đầu quân cho công ty Khởi Hoa, làm việc ở nước ngoài… tất cả những gì cô chưa từng nghĩ tới bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống. Tiểu Quân vô cùng kinh ngạc, đầu óc cô quay cuồng đến nỗi quên cả việc phải trả lời Ngô Tuệ thế nào.

Cuối cùng, Ngô Tuệ đứng lên trước. Trước khi đi, cô ta còn nhìn cô nói nốt những điều cuối cùng:

- Cô Hà, tôi cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ. Dự án rất gấp nên công ty không thể vì một người mà chờ đợi quá lâu được. Nếu cô không có câu trả lời thì chúng tôi sẽ lựa chọn người khác.

Phong thái của Ngô Tuệ vô cùng duyên dáng, ngay cả lúc nói chuyện cũng giữ nụ cười trên môi. Nói xong, cô ta còn chìa tay ra bắt tay Tiểu Quân:

- Cô Hà, tôi đợi câu trả lời của cô. Tạm biệt.