Đế Hoàng Thư - Chương 61
Đế Hoàng Thư
Chương 61: Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả.
Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
Chương 62
Nhìn thấy bóng dáng chậm rãi đi vào của An Ninh, chúng thần hai mặt nhìn nhau, An Ninh ngoài thân phận công chúa Đại Tĩnh ra, còn là một vị đại tướng trấn giữ Tây Bắc, chỉ có điều tính tình nàng nóng nảy, vì thế cũng không có ai yêu cầu nàng thượng triều bàn việc chính sự như các triều thần khác.
Nàng mặc trang phục nghiêm trang thượng triều như hôm nay, hình như là lần đầu. Xuất hiện trịnh trọng như thế này, lẽ nào vị công chúa mạnh mẽ này cuối cùng cũng thông suốt rồi, đến xin Bệ hạ ban hôn. Ý nghĩ này vừa lướt qua, những lão đại thần trong nhà có con cháu đến tuổi thành thân ngẩng đầu lên nhìn thấy An Ninh đằng đằng sát khí, đồng loạt đều rụt đầu về.
A di đà phật, hoàng gia quý tộc cái kiểu này, vẫn là thôi đi.
An Ninh một đường đi đến giữa đại điện quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu."
Trong mắt Hàn Diệp ẩn giấu nghi hoặc, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Nhậm An Lạc đang nhìn An Ninh bằng ánh mắt hờ hững lạnh lùng, có chút kinh
"An Ninh, con có chuyện gì?"
Gia Ninh Đế trước giờ đối với nữ nhi này vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn, ấm áp hỏi.
An Ninh không trả lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm An Lạc, khóe miệng của Nhậm An Lạc khẽ cong lên, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn nàng.
"Phụ hoàng, người trong giang hồ náo loạn không yên, không hề tuân theo pháp luật, hoàng huynh là Thái tử của Đại Tĩnh ta, can hệ đến cả quốc gia, không thể dễ dàng mạo hiểm."
Gia Ninh Đế cao giọng: "Hửm? Vậy ý của con là.....?"
"Nhậm tướng quân xuất thân sơn dã, thiết nghĩ có thể đối phó với đám người trong giang hồ, chi bằng để nàng đi cùng với hoàng huynh, bảo vệ an toàn của huynh ấy, hơn nữa còn có thể dễ dàng giải quyết chuyện này mà không động binh đao."
An Ninh vừa nói ra, chúng thần đều thấy bất ngờ, chỉ là vài nhân sĩ võ lâm mà thôi, không chỉ Thái tử đương triều phải đích thân ra mặt, bây giờ còn thêm một Thượng tướng quân, thật sự quá lãng phí.
Nhưng ai cũng biết An Ninh công chúa rất thân thiết với Thái tử, nàng lo lắng cho an toàn của Thái tử cũng có thể hiểu được.
Cả Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đều ngẩn ra, Nhậm An Lạc nhìn An Ninh một cái, ánh mắt không rõ đang nghĩ gì.
Nghe được lời này, ánh mắt của Gia Ninh Đế rơi xuống trên người Nhậm An Lạc, hắn suy ngẫm một hồi, trầm giọng nói: "Cũng tốt, người trong võ lâm thích cậy mạnh lại hung ác, có Nhậm khanh đi cùng, trẫm cũng an tâm. Nhậm khanh, ngươi cứ ở bên cạnh giúp đỡ Thái tử, trẫm ở kinh thành chờ các ngươi khải hoàn hồi kinh."
Thần sắc Nhậm An Lạc bình tĩnh, bước vài bước đến bên cạnh An Ninh, nàng lãnh đạm liếc nhìn ngón tay đang nắm chặt của An Ninh, cong môi, dập đầu lĩnh chỉ.
Từ đầu tới cuối, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nhìn sự biến hóa trên triều, sắc mặt ôn hoà không hề dao động.
Hạ triều, Nhậm An Lạc đi xuống Càn Nguyên điện, An Ninh không xa không gần im lặng đi theo sau nàng.
Đến phiến đá trước cổng Triều Dương, Nhậm An Lạc đột nhiên dừng bước, trong hoàng thành rộng lớn, xa xa nhìn lại, bóng hình đỏ tía đạm mạc mà xa cách.
"An Ninh, ta tưởng rằng... .mười năm không gặp, ngươi sẽ mong ta trở lại kinh thành."
Âm thanh đột ngột vang lên như long lỡ đất trời, hốc mắt An Ninh chua chát, cúi đầu nắm chặt hai tay đang rũ bên hông, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Nhậm An Lạc, mấp máy khóe miệng.
"Tử Nguyên....."
Tiếng gọi này cực nhẹ, thoáng chốc đã tan biến trong gió, nàng vội vàng bước lên, muốn nắm lấy tay áo của Nhậm An Lạc, thấy nàng chợt quay đầu nên dừng lại, ngượng ngùng thu tay về.
Đôi mắt kia quá mức bình tĩnh, cứ như lạnh lẽo đến tận xương cốt.
"Ta không phải muốn đuổi ngươi đi, đợi qua khỏi trận phong ba này, tất cả đều bình an vô sự, lúc đó ngươi với hoàng huynh cùng nhau trở về, ngươi sẽ không có việc gì, ta cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết thân phận của ngươi."
An Ninh hỗn loạn gấp gáp trả lời. Nhậm An Lạc chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, không nói lời nào.
Nàng nhìn thấy vẻ dửng dưng của Nhậm An Lạc, liền rũ mắt xuống: "An Lạc, Trung Nghĩa Hầu phủ là gia tộc trăm năm, Hoàng gia chưa ra tay đã dễ dàng sụp đổ như vậy, đến ta còn cảm thấy không đúng, huống chi là phụ hoàng, người chỉ là chưa phát hiện ra ai làm, nếu người biết Nhậm An Lạc chính là Đế Tử Nguyên, thì thiên hạ này cũng không có ai bảo vệ ngươi được ...."
"Cho nên, ngươi vì tốt cho ta, mới đuổi ta ra khỏi kinh thành?"
Khóe môi Nhậm An Lạc nhếch lên giễu cợt.
"Không chỉ như thế."
Biểu tình của An Ninh có chút chật vật, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Nhậm An Lạc, vẻ mặt kiên định: "An Lạc, ta là Công chúa của Đại Tĩnh, Lạc lão tướng quân một đời trung thành với Đế gia, mười vạn quân mã Tấn Nam nhất định đã sớm rơi vào tay ngươi, trừ an nguy của ngươi ra, ta càng lo cho Vân Hạ đã an bình hai mươi năm nay sẽ bùng lên binh đao tái khởi. An Lạc, ta không biết ngươi quay lại rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng ta không thể đem sự an nguy của Đại Tĩnh ra mạo hiểm."
"Nếu ta đã dám hồi kinh, thì tất nhiên không cần ai đến bảo vệ cả."
Nhậm An Lạc quay người rời khỏi, âm thanh chất vấn lạnh lùng từ từ truyền đến: "An Ninh, ta muốn cái gì, ngươi thật sự không biết sao?"
An Ninh hơi khựng lại, biểu tình ảm đạm, đợi Nhậm An Lạc đi xa rồi, mới cất bước rời đi.
Cách mười mét bên ngoài Thái Hòa điện, Hàn Diệp dựa vào cột gỗ trên hành lang, sắc mặt trầm xuống, nhìn bóng dáng hai người khuất xa tầm mắt, y ngẩng đầu, nhìn hoàng cung nguy nga hùng vĩ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bất động một lúc lâu.
Thượng Thư các, thấy Triệu Phúc ngập ngừng muốn nói, Gia Ninh Đế buông tấu chương trong tay, hỏi: "Sao vậy, đến ngươi cũng thấy trẫm phái Thái tử đi núi Hóa Duyên là đại tài tiểu dụng* sao?"
Triệu Phúc vội vàng cúi người đáp: "Nô tài nào dám suy đoán tâm ý của Bệ hạ."
Hắn vừa nói vừa rót trà cho Gia Ninh Đế: "Nô tài đoán rằng Bệ hạ nhất định có tính toán khác."
Gia Ninh Đế gật đầu: "Gần đây trong kinh có quá nhiều chuyện, để Thái tử rời thành cũng tốt."
"Bệ hạ là nói...."
Gia Ninh Đế nhấp một ngụm trà: "Ngươi vẫn muốn giả bộ ngớ ngẩn với trẫm? Cổ gia suy sụp nhanh như vậy, người bình thường không thể làm ra nổi."
"Bệ hạ đang hoài nghi... vị Đế gia kia đã trở lại?"
Triệu Phúc cẩn thận dè dặt hỏi.
Có lẽ bắt đầu từ ngày Đế gia bị diệt vào mười năm trước, Gia Ninh Đế vẫn luôn chờ Đế Thịnh Thiên quay trở lại, chỉ là khi ngày đó thật sự đến, không ai biết được, thiên hạ của Hàn thị liệu có còn ngồi vững được hay không.
Gia Ninh Đế hơi trầm mặc, lúc sau nói: "Hiện giờ còn chưa nói chính xác được, nếu không phải núi Thanh Nam sơn là địa bàn của Trung Nghĩa Hầu phủ, trẫm cũng không suy đoán như vậy, lần này chuyện của Trung Nghĩa Hầu định án như vậy, nếu không có gì xảy ra, thì xem như vận số của Cổ gia đã tận, không liên quan đến người đó."
"Bệ hạ, nhưng nếu như vậy, Ngũ thành binh mã tư bảo vệ an toàn của hoàng thành vô cùng quan trọng, sao Bệ hạ lại đồng ý thỉnh cầu của Công chúa, để Nhậm tướng quân theo thái tử đên núi Hóa Duyên?"
Tuy Nhậm An Lạc làm việc không theo khuôn phép, nhưng thực sự là người xuất chúng, trong triều hiếm ai sánh bằng.
Gia Ninh Đế gõ nhẹ lên bàn: "Thái tử là trữ quân của Đại Tĩnh, trẫm tất nhiên lo lắng cho an toàn của y, hơn nữa....hiện nay trẫm không thể tin ai được, truyền chỉ xuống, trước khi vụ án này kết thúc, Ngũ thành binh mã tư trừ phi có quân lệnh, bất kì ai cũng không được điều động."
Triệu Phúc lĩnh chỉ, đang muốn lui xuống, lại bị Gia Ninh Đế kêu dừng lại.
"Triệu Phúc, an bài thêm vài hộ vệ ở Đông cung, giám sát chặt chẽ Đế Thừa Ân, để ý xem có người ngoài nào tiếp xúc với nàng không?."
Bệ hạ đang muốn đề phòng gia chủ Đế gia cướp đi Đế Thừa Ân, Triệu Phúc "Vâng" một tiếng, đáy lòng vừa động, lui xuống.
Đêm khuya, Nhậm phủ.
Lạc Minh Tây khoác một cái áo lông lớn, cầm một chén trà nóng hầm hập ngồi trên ghế gỗ nhíu mắt nhìn Nhậm An Lạc: "Không ngờ An Ninh công chúa không nói tiếng nào đã khiến muội phải rời khỏi đây đến núi Hóa Duyên, thật không hổ là nữ nhi của Gia Ninh Đế, nàng ta thông minh đấy chứ."
Muốn bảo vệ cả hai bên, chỉ là không biết nàng ta có năng lực này hay không, Lạc Minh Tây âm thầm lắc đầu.
Nhậm An Lạc ngồi trên song cửa sổ, hai chân vắt xuống bên dưới, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không trả lời.
"Bệ hạ đem Ngũ thành binh mã tư nắm chặt rồi, xem ra đã nổi lên nghi ngờ với việc của Cổ gia. Ngày mai muội rời kinh, tính làm như thế nào?"
"Nên làm gì thì làm thôi, ta đi rồi, không phải còn huynh ở đây sao, lại nói chuyến này nhiều lắm cũng chỉ nữa tháng."
"Ta là một tên bệnh tật, không trông cậy được gì đâu."
Lạc Minh Tây lười biếng xua tay: "Phiền phức muội gây ra, tự mà giải quyết đi."
"Uổng phí lương thực Tấn Nam mấy năm nay, Uyển Thư tuy ăn nhiều, nhưng có đôi lúc miễn cưỡng cũng có thể làm được chút việc."
Nhậm An Lạc khinh bỉ liếc hắn một cái, nhìn Uyển Cầm ở bên cạnh nói: "Đại Lý tự nên tra thế nào thì tra, chỉ cần đưa chứng cứ của Trung Nghĩa Hầu ra thôi, việc khác không cần lo lắng."
Lạc Minh Tây nâng mày: "Tử Nguyên, muội không định để Trung Nghĩa Hầu làm chứng chống lại Thái hậu sao?"
Nhậm An Lạc quay đầu lại, cười một tiếng, nhướng mắt lên: "Ta trước giờ chưa từng nghĩ đến việc này, ác danh của Trung Nghĩa Hầu, dù cho hắn làm chứng tố cáo chuyện Thái hậu hãm hại Đế gia năm đó, ai có thể tin được?"
Lạc Minh Tây ngẩn ra: "Vậy muội nghĩ...."
"Đợi ta quay về rồi nói sau đi, chuyến đi núi Hóa Duyên này trốn không thoát được đâu."
Nhậm An Lạc xua tay với Lạc Minh Tây, từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi guốc gỗ quay về phòng.
Thư phòng Đông cung, Hàn Diệp đang đọc sách, nghe thấy cung nhân bẩm báo Đế Thừa Ân cầu kiến, nâng mắt lên nói: "Để nàng vào."
Đế Thừa Ân bưng trà sâm còn nóng bước vào, hành lễ với Hàn Diệp: "Bái kiến Điện hạ."
Biểu tình của Hàn Diệp ôn hòa, chỉ vào ghế mềm đối diện: "Không cần đa lễ, ngồi đi."
Đế Thừa Ân rót cho Hàn Diệp một chén trà sâm, Hàn Diệp lạnh nhạt nói: "Những việc này để cung nhân làm là được rồi."
Đế Thừa Ân cười nói: "Tháng sau Bệ hạ chỉ hôn, chúng ta lập tức kết thành phu thê, về sau những việc này ta sẽ đích thân tự làm....."
Nàng nhìn Hàn Diệp, đáy mắt ẩn chứa tình ý: "Điện hạ mười năm nay đối với ta trước sau như một, ta nhận ơn của Điện hạ, cũng muốn vì điện hạ làm chút chuyện."
Hàn Diệp nghe vậy, tay lật sách ngừng lại, ngẩng lên, nhìn về phía Đế Thừa Ân hàm ý sâu xa: "Có ơn? Nàng đối tốt với ta như vậy, chỉ là muốn trả ơn?"
Ánh mắt Hàn Diệp sáng quắc, trên mặt Đế Thừa Ân hơi kinh ngạc: "Tất nhiên không chỉ là ơn, Thừa Ân đối với Điện hạ...."
Tuy không nói ra miệng, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt nàng, Hàn Diệp cũng có thể đoán ra được vài phần, cười nói: "Nói đi, nàng đến gặp ta, là có chuyện gì?"
Nghe Hàn Diệp nói như vậy, lúc này Đế Thừa Ân mới nói: "Điện hạ, người trong giang hồ trước giờ tàn nhẫn, lần này Điện hạ đi xa ngàn dặm, nhất định phải cẩn thận."
"Yên tâm, có Nhậm tướng quân theo cùng, chuyến đi này không cần lo lắng."
Hàn Diệp nói tiếp: "Đêm khuya rồi, nàng quay về Nguyên Thủy các nghỉ ngơi đi."
Nghe Hàn Diệp nói vậy, thần sắc Đế Thừa Ân cứng đờ, nhưng nhanh chóng che lại, đứng lên hành lễ, chầm chậm rời khỏi.
Trăng tròn treo cao, gió lạnh thổi vào thư phòng, Hàn Diệp buông sách xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút mong chờ nhanh tới ngày mai.
Tả tướng phủ, quản gia đưa một phong mật thư vào tay Khương Du, hắn mở mật thư ra, nhướng mày, đem mật thư đưa lên ngọn nến đốt cháy.
"Lão gia, vị ở Đông cung đó đêm khuya đưa đến, xảy ra việc gì sao?"
"Xem ra nàng ta so với ta còn gấp gáp hơn."
Tả tướng lạnh nhạt nói: "Ngày mai Nhậm An Lạc theo Điện hạ đi núi Hóa Duyên, Đế Thừa Ân muốn lão phu phái người thừa dịp lấy mạng Nhậm An Lạc. Đây đúng là là một cơ hội tốt, ngươi an bài nhân thủ đi."
"Vâng, ta lập tức phái Bạch Hổ đến núi Hóa Duyên mai phục trước."
"Không đủ, để Thanh Long đi cùng."
Tả tướng phân phó.
Quản gia ngơ ngẩn, Thanh Long và Bạch Hổ đều là sát thủ Tướng phủ bồi dưỡng, kiếm pháp tuy không bằng Quy Tây trong Mộc Vương phủ lúc trước, nhưng cũng thuộc vào hàng đứng đầu, song kiếm hợp bích không có đối thủ, ngày thường bọn họ phụ trách an toàn của Tả tướng.
"Lão gia, chỉ là một Nhậm An Lạc, hà tất phái hai người bọn họ cùng đi?"
"Người đi không phải chỉ có mình Nhậm An Lạc, trên núi Hóa Duyên nhân sĩ võ lâm đông đảo, nếu chẳng may Thái tử mất mạng, cũng không liên quan gì đến chúng ta."
Tả tướng sờ sờ râu, sắc mặt mờ ảo dưới ánh nến u ám không rõ, lộ ra một chút ý cười.
———
Chú thích:
*Đại tài tiểu dụng: Chỉ dùng người tài vào việc nhỏ.
———