Vụ bí ẩn vòng tròn thần bí - Chương 19 - 20

Chương 19

Cái bẫy

Hannibal mỉm cười nghe điện thoại.

- Vâng, thưa cô. Đúng như cháu hi vọng. Nếu Gray mời cô ăn hay uống gì tối nay, thì cô cứ giả vờ nhận. Cô nhớ báo cho cả cô Adams. Hai cô phải thật tỉnh táo khi khách đến gặp Gray. Tất nhiên là hai cô sẽ giả vờ như đang ngủ say. Cháu nghĩ là nhờ vậy, ta sẽ có thể làm sáng tỏ mọi điều bí ẩn và cung cấp bằng chứng cần thiết cho cảnh sát. Nhưng cần có sự hiện diện của một người nữa: Jefferson Long.

Điện thoại có những tiếng rè rè không ai nghe được, ngoại trừ Hannibal, rồi cậu trả lời:

- Hoàn toàn không có gì khó. Cô có thể liên lạc với ông ấy thông qua công ty Veni Vidi Vici; ông ấy làm việc tại đó. Cô cứ nói là có nhắc đến ông ấy trong cuốn hồi ký của mình và cần gặp ông ấy để kiểm tra nội dung vài mẩu chuyện, xem có phiền gì tới ông ấy không? Ông ấy sẽ cấp tốc đến ngay thôi. Cô cứ hẹn ông ấy khoảng chín giờ… Dạ có, thưa cô. Tụi cháu cũng sẽ có mặt. Cô nhớ đừng thả chó.

Thám tử trưởng gác máy.

- Bà Bainbridge nghe lén được cú điện thoại của Gray. Hắn nói chuyện với một người mà hắn gọi là Charlie. Hắn dặn là phải tới tối nay; hắn sẽ chuẩn bị sẵn tiền.

- Chắc là Charles Goodfellow! - Peter kêu.

- Có lẽ vậy. - Hannibal thừa nhận. Và nếu bà Bainbridge dụ được Jefferson Long về nhà mình, thì ta sẽ giải quyết được tất cả cùng một lúc. Mình nghĩ nhìn thấy Long, Gray và Goodfellow đụng mặt nhau sẽ rất thú vị. Ai đi cùng mình?

- Mình sẽ không bỏ dịp này, dù có phải đánh đổi toàn bộ số vàng trên thế giới này đi nữa. - Peter nói.

- Tôi hy vọng sẽ được cậu mời. - Harace Tremaney nói theo.

- Tất nhiên, em mời cả chú Will nữa. Chắc là chú ấy đã lo nhiều lắm, và chú ấy sẽ rất mừng khi thấy mọi chuyện ổn thỏa.

- Đồng ý, nhưng biết tìm chú ấy ở đâu bây giờ?

- Chú ấy thường mua xì gà ở chỗ nào ạ?

- Ý cậu muốn nói gì? - Anh Mập chưng hửng hỏi.

- Sáng hôm qua, trước khi đi, chú ấy có than là hết xì gà. Em đoán chú ấy hút loại xì gà hiếm và đắt tiền. Đúng không?

- Phải. Chú Will hút xì gà Hà Lan đặc biệt, rất khó tìm.

- Chú ấy có lấy xe khi đi không?

Anh chủ nhiệm nhà xuất bản gật đầu.

- Nếu chú ấy ngồi trong xe, thì mấy điều xì gà sẽ không giúp gì được ta, nhưng thật ra mà nói, em nghĩ chú ấy đang lẩn trốn ở một nơi nào đó. Chú ấy hoảng sợ và có lẽ nghĩ mình đang bị cảnh sát truy nã. Nhưng dù có ở đâu đi nữa, thì chú ấy vẫn hút thuốc. Những người hút thuốc càng hút nhiều hơn nữa khi đang căng thẳng. Chú Will mua xì gà ở đâu ại?

- Trong một cửa hàng nhỏ, đường Burton. Người cung cấp xì gà đúng hiệu ưa thích của chú ấy.

- Em dám cá chú ấy có ghé qua đó trong vòng hai mươi bốn tiếng vừa qua.

Vài phút sau, xe của anh chủ nhiệm nhà xuất bản chạy về hướng đường Burton.

- Anh sẽ nói chuyện với chủ tiệm nhé, - Hannibal nói với Horace Tremayne. Nếu bọn em hỏi dồn dập, ông ấy sẽ nghi. Còn anh... anh cứ nói là đã gây lộn với chú ấy. Chú ấy giận dữ bỏ đi. Anh hỏi xem chủ tiệm có gặp chú ấy mới đây không?

- Nghe giống như tập truyện phim truyền hình nhiều tập rẻ tiền. - Horace bắt bẻ.

- Anh đừng lo, ông chủ tiệm sẽ dễ tin anh hơn khi anh nói sự thật, tức là bảo rằng chú ấy đã bỏ trốn.

Anh chủ nhiệm nhà xuất bản cười. Chẳng bao lâu, xe dừng trước một cửa hiệu nhỏ có bảng đề Humidor.

- Các cậu có đi với tôi không?

- Babal đi đi. - Bob nói. Nếu vào cả lũ thì sợ ông ấy nghi.

Vậy là Hannibal và anh chủ nhiệm nhà xuất bản cùng bước vào cửa hiệu, nơi một người đàn ông tóc bạc trắng đang lau bụi quầy bán.

- Chào anh Tremayne, - ông nói. - Chẳng lẽ ông chú của anh đã hút hết xì gà rồi hay sao?

- Ơ, dạ không, không phải vậy. - anh Mập trả lời. Mặt đỏ hơn bình thường. Hôm qua chú ấy mua nhiều lắm à?

- Nhiều lắm.

- Vậy thì hay quá. Vì... anh biết không,, hai chú cháu tôi mới cãi lộn với nhau tối hôm qua. Chú ấy bỏ nhà ra đi và vẫn chưa về. Tôi muốn gặp chú và... ờ... xin lỗi chú. Chú có nói với anh chú đi đâu không?

- Không, rất tiếc.

Hannibal thì thầm vào tai anh Mập.

- Chú đi xe à?

- Hình như không. - Ông chủ tiệm trả lời. Tôi có cảm giác chú ấy đi bộ thì đúng hơn. Khi ra, chú rẽ sang phải, tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi.

- Cám ơn anh nhiều. - Horace nói.

Anh hấp tấp bước ra khỏi tiệm và xém nữa thì ngã dài trước cửa.

- Tôi không hiểu làm cách nào các cậu có thể làm việc này suốt, - anh nói khi trở lên xe cùng ba thám tử. Tôi bị luýnh quýnh bốn lần trong cửa tiệm này.

Hannibal có vẻ khá hài lòng.

- Ông chủ tiệm có nói rằng chú Will đi bộ. Vậy là có nhiều khả năng chú ấy trốn trong khu này. Anh cứ lái xe thật chậm. Hướng kia.

- Anh chủ nhiệm nhà xuất bản khởi động xe. Con đường có đầy những tòa nhà nhỏ và biệt thự. Hannibal nhìn kỹ khi đi ngang qua. Đột nhiên, Bob cúi ra ngoài xe, chỉ một nhà trọ nhỏ bên trái.

- Đây. - Hannibal la lên. - Đúng một nơi mà ông Tremayne có thể chọn: khá sang trọng, có nhà đậu xe khóa kín. Như vậy không ai thấy xe.

- Nhà xe đóng kín duy nhất là của phòng 23. - Peter nhận xét.

Anh chủ nhiệm nhà xuất bản đậu xe vào khoảng trống dành cho phòng 23, rồi một hồi sau, anh đập cửa.

- Chú Will! Mở cửa cho cháu!

Không có trả lời.

- Chú ơi, - Hannibal nói. Tụi cháu biết không phải chú gây hỏa hoạn ở nhà xuất bản Amigos. Tụi cháu sẽ giăng bẫy bắt những thủ phạm thật sự và chứng tỏ bọn chúng có tội. Nếu chú muốn giúp tụi cháu tóm bọn chúng, thì sẽ hay lắm.

Thêm một hồi im lặng thật lâu, rồi cánh cửa phòng 23 mở ra.

Ông William Tremayne, vẫn ăn mặc thanh nhã, xuất hiện trên ngưỡng cửa.

- Được rồi, - ông nói. Mời các cậu vào. Bẫy gì vậy?

Chương 20

Sum họp

Buổi chiều đang xuống khi Horace Tremayne chạy ngược trên con đường cái ven biển đến trang trại Bán Nguyệt. Ba Thám Tử Trẻ và chú Will đi cùng. Lần này, William Tremayne có vẻ thích thú. Mắt ông sáng lung linh và thỉnh thoảng ông vỗ nhẹ túi có khẩu súng.

Một chiếc Mercedes đang đậu gần hiên. Phía sau là chiếc xe Ford màu sáng.

- Có lẽ xe Ford là của Thomas, vì Gray đi xe Mercedes. - Hannibal nói. Ta phải làm thế nào để bọn chúng không rời khỏi đây trước khi ta muốn.

Peter mỉm cười và đến mở thử cửa xe. Không có xe nào khoá cửa cả.

- Hay quá! - Thám tử phó nói.

Peter lấy cây kìm ra khỏi túi và bắt tay vào việc. Vài giây sau, Peter đã tháo hết dây điện công tắc, xe sẽ không nhúc nhích được nữa.

- Mình sẽ trốn ở đây cho đến khi ông Long đến. - Peter nói với mọi người. Chúc may mắn nhé.

Hannibal, Bob và hai chú cháu Tremayne bước lên thềm. Tiếng sủa xa và yếu vang đến.

- Có lẽ Bruno đã bị nhốt dưới tầng hầm. - Bob nói.

- Càng tốt. - Hannibal đáp. Mình không muốn gặp nó chút nào. Nhất là vì nó chỉ coi Gray là chủ của nó.

Hannibal tự nhiên băng qua hiên, bấm chuông.

Tiếng chân bước vang lên,

- Ai đó? - Tiếng Gray hỏi.

- Tôi có đồ phải giao cho ông Gray! - Hannibal nói lớn tiếng.

Cửa mở ra, Gray xuất hiện.

- Ông William Tremayne và ông Horace Tremayne cần nói chuyện với ông. - Hannibal giải thích rồi bước sang một bên.

Anh Mập bước lên, đặt một chân qua cửa.

- Xin lỗi vì đến trễ như thế này, - anh nói. - Nhưng tôi nghĩ lúc này là thích hợp nhất.

Gray bước lui.

- Anh Tremayne... Có chuyện gì vậy? Tôi rất muốn mời anh vào nhà, nhưng các chị đi ngủ rồi và tôi không muốn làm phiền các chị.

Horace Tremayne đẩy mạnh cửa bước vào cùng cả nhóm.

- Anh đã biết Hannibal Jones. - Horace nói. Một cậu bé rất tò mò và không được tế nhị, kín đáo lắm. Mà tối nay sự tò mò của cậu ấy và của tôi cần được thoả mãn.

Do anh chủ nhiệm nhà xuất bản và Hannibal vẫn tiếp tục bước tới, nên Gray phải lùi lại đến phòng khách nơi Harold Thomas đang ngồi, tay ôm một gói đồ mà ông lúng túng không biết giấu đâu.

- Té ra bản thảo đây, - Hannibal nói. Ông đã lấy cắp ở nhà ông Tremayne tối hôm ông đốt cháy nhà xuất bản Amigos.

Thomas làm rơi cái gói, gói mở bung ra, những trang giấy rải ra khắp sàn nhà. Người đàn ông quay gót chạy đến cửa sổ.

- Đứng yên! - Chú Will ra lệnh.

Thomas liếc nhìn qua vai, thấy khẩu súng của William Tremayne, ông từ bỏ ý nghĩ chạy trốn.

Horace lượm bản thảo lên, đọc lướt một hai đoạn. Rồi anh mỉm cười:

- Đúng là tập bản thảo. - Anh nói.

Hannibal quay trở ra tiền sảnh.

- Cô Bainbridge ơi! - Thám tử trưởng gọi.

- Chị ấy ngủ rồi. - Gray nói. Và tốt hơn là cậu đừng đánh thức chị ấy. Tôi chẳng hiểu gì chuyện bản thảo, tôi không quen ông này và...

Gray không nói được hết câu, Madeline Bainbridge đang bước xuống thang lầu. Mái tóc sáng búi sau ót và khuôn mặt đượm vẻ chiến thắng buồn bã.

- Marvin à, - bà trách móc. Anh rất muốn tôi ngủ, nhưng tôi đã thức đây.

Bà nhìn chăm chăm vào Harold Thomas đang đứng đó há miệng to.

- Còn kia là anh bạn Charles, - bà nói tiếp. Tôi rất muốn nói là tôi vui mừng khi được gặp lại anh, nhưng như vậy sẽ là nói láo.

Bà ngồi xuống, rất oai phong. Clara Adams cũng đang bước xuống cầu thang, đôi mắt màu nhạt sáng rực rỡ do kích động. Bà ngồi vào bờ cửa sổ phía sau nữ diễn viên.

- Cái gì đây? - Madeline hỏi và chỉ ram giấy anh Mập đang cầm.

- Thưa bà, tôi là Horace Tremayne. - Anh chủ nhiệm nhà xuất bản tự giới thiệu, và đây là bản thảo mà ông Gray đã trao cho tôi tại văn phòng vào hôm những cuốn phim của bà bị đánh cắp ở phòng thí nghiệm phim Craft lại Santa Monica.

Bà Bainbridge liếc qua trang đầu tiên.

- Sao y bản thảo trong phòng tôi. - Bà tuyên bố. - Marvin, anh đã chép lại của tôi để bán à? Như vậy có hơi vô lễ không? Và hoàn toàn ngu ngốc nữa. Thế nào rồi tôi cũng biết rằng hồi ký của tôi được đăng!

Có tiếng chân ngoài hiên. Rồi chuông cửa vang lên.

- Có lẽ là Jefferson Long. - Madeline nói. Clara ơi, mở cửa đi.

Clara tuân lệnh và dẫn ông Long vào. Mặt ông sượng lại khi thấy những người đang sum họp trong phòng khách. Ông cúi chào nữ diễn viên.

- Tôi không biết là hôm nay có cuộc họp mặt.

- Cuộc họp mặt đầu tiên sau bao nhiêu năm. - Bà nói. Mời anh ngồi xuống. Anh bạn trẻ Hannibal Jones đây, mà anh đã biết, sẽ giải thích cho ta nghe tại sao Marvin đã bỏ công chép lại hồi ký của tôi, mang đi bán cho ông Tremayne, và sau đó cho người lầy cắp. Dù sao, tôi đoán là chuyện đã xảy ra như thế.

- Dạ đúng. - Hannibal nói. Sau đây là toàn bộ câu chuyện, như đã được tái dựng lại và có lẽ sẽ được kiểm chứng lại luôn:

Cách đây một thời gian, Marvin Gray đã gặp Charles Goodfellow, tức Harold Thomas trong một nhà hàng Inđônêxia: Quần Đảo Java. Tất nhiên là hai người nhận ra nhau, Gray được biết rằng Goodfellow làm việc ở một nhà xuất bản. Gray là người rất khôn, nghĩ bụng mình có thể chép lại hồi ký của bà Bainbridge và bán cho chủ của Goodfellow, rồi thuyết phục chính Goodfellow - bằng cách mua chuộc hay dọa nạt - phải ăn cắp bản thảo trước khi kịp photo lại, để không cho bản thảo được xuất bản. Việc này cần thiết, vì bà Bainbridge sắp tự tìm cho mình một nhà xuất bản.

Ý của Gray là bỏ túi khoản ứng trước mà tác giả thường nhận được khi nộp bản thảo. Khi bản thảo giả đã được hủy, thì Gray sẽ câu giờ một chút, rồi bán bản thảo thật đã được viết xong cho một nhà xuất bản nào đó, có thể lại bán cho chính ông Tremayne nữa. Bởi vì ông ta nghĩ anh Horace sẽ cảm thấy mình rất có lỗi vì đã đánh mất bản thảo đầu tiên.

Goodfellow nhận lời. Ông sợ Gray đi gặp ông Tremayne và cho biết mình đang sống dưới một tên giả, cả việc xưa kia đã toan ăn cắp kim cương của bà Bainbridge. Thế là Goodfellow đốt cháy nhà xuất bản Amigos, hi vọng bản thảo sẽ bị thiêu hủy cùng. Khi biết mình thất bại, ông ta lao đến nhà hai chú cháu Tremayne và lấy cắp bản thảo. Ông đã làm thêm chìa khóa nhì từ bộ chìa khóa mà anh Horace giữ trong phòng làm việc. Cháu nghĩ đây là thói quen của ông, và ta sẽ tìm thấy cả hộ chìa khóa làm thêm của xưởng dược phẩm nơi ông làm trước kia. Ông lấy magnê chính tại chỗ làm cũ, để chế tạo thiết bị gây cháy. Magnê là chất được dùng trong hóa học. Nhưng ông ta đã sai lầm nhét một mảnh vào túi áo ông William Tremayne hôm lấy bản thảo. Ở điểm này, ông ấy đã đi hơi xa quá.

- Thế còn mấy cuốn phim của tôi? - Madeline hỏi. - Làm một bản hồi ký giả của tôi chỉ là trò đùa so với vụ lấy cắp phim. Phim ăn cắp sẽ mang lại một phần tư triệu đô-la cho bọn lưu manh ấy!

- Thưa cô, - Hannibal trả lời. Bọn lưu manh ấy, như cô gọi, đã nhận tiền chuộc chiều nay. Truyền hình đã thông báo trong bản tin sáu giờ. Công ty Veni Vidi Vici đã để một gói chứa hai trăm năm mươi ngàn đô-la ở bãi đậu xe gần Hollywood Bowl. Ít lâu sau, công ty nhận được cú điện thoại báo rằng phim nằm trong chiếc xe tải nhẹ đậu tại Bronson Canyon.

- Nhưng Marvin không hề rời khỏi nhà chiều hôm nay! - Madeline ngạc nhiên nói.

- Ông Gray không dính líu đến vụ phim, - Hannibal nói. Vụ này là một cú của Charles Goodfellow... theo sự chỉ đạo của Jefferson Long!

- Cái gì? - Long hét lên. Mày có im không, thằng nhóc!

- Ta có nhân chứng, - Hannibal trả lời. Cả Goodfellow và Long đều là thủ phạm.

- Mày điên rồi! - Long la lên.

Hannibal không thèm trả lời. Thám tử trưởng ra đến cửa, mở ra.

- Vào đi. - Hannibal nói.

Thám tử trưởng quay vào cùng Peter.

- Ông có vẻ ngạc nhiên à? - Hannibal nói với Jefferson Long. Đúng là lần cuối cùng ông gặp Peter, thì cậu ấy đang bất tỉnh. Lúc ấy, ông vừa nhét Peter vào cốp chiếc xe bỏ!