Mai Hương và Lê Phong - Chương 01
Chương 1: Người phải chết
Trời lạnh nhưng nắng ráo.
[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại http://www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Ánh
mặt trời buổi sáng tươi cười gội xuống những chòm lá cây thu, tươi cười chiếu
lên các mặt tường cao lộng lẫy, vuốt ve màu áo của những cô nhan sắc đi cạnh
những cậu lịch sự, và soi lấp loáng những xe hơi tối tân đang đỗ ở trước Đông
Dương đại học đường.
Lớp dinh cơ
nghiêm trang yên lặng này hôm đó bỗng như nhuộm màu trai trẻ.
Một người
thiếu niên ăn mặc chải chuốt quần áo “flanelle” xám, đầu trần mượt láng, tay
đeo một chiếc máy ảnh contax nhỏ, nhanh nhẹn bước lên thềm.
Chàng ta vui
vẻ chào bọn người đứng tụ họp ở bên cửa chính, nhẹ nhàng len qua mấy bọn người
khác, lúc vào tới “phòng đợi”, một cái phòng trống trơn rất cao và rất rộng -
Chàng ta đứng ghé vào cần bên phải là cửa giảng đường.
Hai tay xoa
vào nhau ra chiều thích ý, người thiếu niên lẩm bẩm:
- Mình đã
tưởng đến muộn thế mà chưa có gì.
Ngoắt quay
ra, chàng ta nhìn mấy ông giáo sư, mặc áo rộng đen bằng đôi mắt kính cẩn, nhưng
hơi có vẻ ranh mãnh khôi hài rồi lại nhìn mấy người sinh viên trường y học đứng
gần đấy. Họ đạo mạo trong bộ lễ phục mới và khấp khởi sượng sùng như mấy chú rể
đến nhà tân nhân. Đó là mấy ông y khoa bác sĩ mới đỗ kì vừa rồi.
Những tiếng
nói chuyện vang lên. Câu chuyện phần nhiều nói về cuộc phát bằng long trọng đầu
tiên ở nước Việt Nam và về bài luận án rất có giá trị của Trần Thế Đoàn một
người đỗ đầu y khoa bác sĩ.
Mấy người
trông đây trông đó tỏ ý ngạc nhiên:
- Gần chín
giờ rồi. Mà này, anh có thấy Đoàn đâu không?
- Không, có
lẽ chưa đến.
- Sao bây
giờ chưa đến nhỉ? Anh này có vẻ một danh nhân muốn cho mọi người chờ đợi
mình...
Mấy tiếng
cười lanh lảnh ở gần đó. Người thiếu niên chú ý thì thấy một cô thiếu nữ đang
đọc tấm bảng yết tên những nhà tân khoa.
- Trần Thế
Đoàn. Cái tên nghe lạ nhỉ.
Rồi cô hỏi
một người bên cạnh:
- Người thế
nào anh biết không?
- Biết.
Người còn trẻ lắm, giỏi trai nữa. Anh Đoàn không có vẻ một nhà thông thái như
các cô tưởng đâu.
- Thế chúng
tôi tưởng thế nào? Anh chỉ hay nói mò. Một nhà thông thái cũng như người thường
chứ sao? Mà nhà thông thái bây giờ có lẽ lại lịch sự hơn các anh nữa.
Nhưng không
để ý đến vẻ náo động ấy, người thiếu niên cứ đi đi lại lại một cách lơ đãng,
thỉnh thoảng đứng lại biên mấy chữ lên một cuốn sổ tay. Rồi lại thản nhiên lững
thững đi trong phòng như đi giữa chỗ vắng. Tuy vậy, ai nhận kĩ, cũng thấy đôi
mắt anh ta vẫn tinh nhanh và quan sát từng cử chỉ của mọi người, quan sát rất
chóng nhưng rất chu đáo. Nét mặt linh động với cái miệng mím lại chốc chốc
thoáng qua một nụ cười tỏ ra anh đương nghĩ đến một chuyện gì, mà chuyện ấy hẳn
là vui lắm.
Đi tới cạnh
bọn phóng viên, họ đến đó để làm bài tường thuật, người thiếu niên bỗng trông
ra ngoài đường, vẻ mặt sáng hẳn lên, rối vội vã như có việc khẩn cấp vô cùng,
anh chàng chạy ra cửa, ở đó, người ta đang dồn lại bắt tay một người mới đến,
hấp tấp và lúng túng trong bộ Smoking mới may.
Người thiếu
niên đến trước mặt người kia lễ phép nói:
- Thưa ông,
nếu tôi không nhầm, ông chính là ông Trần Thế Đoàn?
Người mặc
Smoking nhã nhặn thưa:
- Vâng,
chính tôi.
- Còn những
ba phút nữa mới mở cuộc phát bằng, vậy tôi muốn xin ông ba phút ấy.
- Nhưng...
- Ông đừng
từ chối, ông Toàn quyền chưa đến. Tôi có một việc rất quan trọng muốn thưa với
ông.
Rồi dìu Đoàn
vào một góc phòng, người thiếu niên mỉm cười rút sổ tay đưa mắt nhìn Đoàn và
nói:
- Xin ông
thứ lỗi cho, tôi biết ông vội lắm, nhưng ông còn đủ thời giờ. Tôi là một người
đi nhặt tin cho báo “Thời Thế” và muốn phỏng vấn ông ở đây.
Đoàn có vẻ
ngạc nhiên và tỏ ý khó chịu:
- Ông phỏng
vấn tôi?
- Vâng, tôi
biết ông vẫn khiêm tốn, ông không ưa việc vô ích ấy, và không nhận cho ai phỏng
vấn bao giờ. Nhưng báo “Thời Thế” là một báo đứng đắn rất xứng đáng được truyền
những lời quý hóa của một nhà thông thái của quốc dân.
Không để
Đoàn ngắt lời, người thiếu niên lại nói:
- Vả lại
cuộc phỏng vấn sẽ rất nhanh chóng. Hai phút là cùng. Tôi sẽ đề tựa là: “Cuộc
phỏng vấn vội vàng hai phút với bác sĩ Đoàn, tác giả tập luận án về những ánh
sáng trong sự kinh nghiệm của y học Đông Dương”. Thưa ông, những điều dẫn chứng
trong y lý đó là do sách tây dịch hay ông đọc trong nguyên bản?
Giọng nói
thành thực và đôi mắt vui vẻ của người thiếu niên, khiến bác sĩ Đoàn không nỡ
cự tuyệt. Đoàn ôn tồn đáp:
- Tôi đọc
toàn ở các sách Tàu.
- Tôi cũng
đoán thế. Nhưng chữ nho ông mới học, hay trước kia ông đã học rồi...
Trần Thế
Đoàn đáp:
- Tôi tưởng
điều đó có quan hệ gì...
- Có chứ,
xin ông cứ cho biết...
- Tôi cần
phải khảo cứu đến các sách Tàu nên mới để tâm học cẩn thận, trước kia thì
không.
- Đó là một
điều chưa báo nào biết mà nói đến. Ngoài việc y học, ông còn để tâm đến khoa
học nào khác nữa không
- Có, có vật
lý học và hóa học tôi vẫn chuyên chú đến, có hai khoa ấy giúp ích cho những
cuộc nghiên cứu của tôi sau này rất nhiều, nhưng bây giờ hết giờ rồi, nếu ông
muốn, tôi xin đáp sau khi về nhà.
Người thiếu
niên bỗng hỏi một câu đột nhiên:
- Lúc nãy
ông ở nhà viết một bức thư dài phải không? Ông cần viết đến nỗi chút nữa thì lỡ
mất một việc quan trọng là hôm nay có cuộc phát bằng long trọng.
Đoàn kinh
ngạc nhìn người thiếu niên thì anh ta tiếp:
- Mà lại vừa
nhận được một bức thư lạ, một bức thư làm cho ông bối rối có phải không?
Vẻ kinh ngạc
của Đoàn lại càng rõ rệt, nhưng người thiếu niên cứ bình tĩnh nói, tiếng hạ
thấp, có ý chỉ riêng Đoàn nghe.
- Thưa ông,
bức thư ấy nói những gì, xin ông cho biết.
Bây giờ Đoàn
mới trấn định được tâm trí, hỏi lại người thiếu niên:
- Những điều
ấy có liên lạc gì với việc ông phỏng vấn tôi?
- Vâng!
Không có liên lạc gì, hay chỉ liên lạc ít thôi, nhưng đó là điều rất quan hệ.
Thưa ông Trần Thế Đoàn, xin ông nghe tôi và trả lời cho tôi rành mạch. Ông có
những kẻ thù ghê gớm toan hại ông, những kẻ thù ấy ông có biết không và nếu
biết, ông có rõ được một chút gì về mưu mô của họ không?
Đoàn lúc ấy
lại nhìn người thiếu niên một cách rất kì dị, chưa kịp đáp thì anh ta lại nói:
- Xin ông
cho biết, đó là những điều cực kì quan trọng, vì...
Đoàn bỗng
hỏi:
- Nhưng ông
là ai?
- Tôi là
phóng viên báo “Thời Thế”.
- Vâng.
Nhưng là người... Tên ông là gì?
- Tên tôi là
Lê Phong, và là người rất có cảm tình với ông.
- Ông Lê
Phong! Tôi vẫn biết tiếng ông... Tôi định đến thăm ông để hỏi những việc riêng
và cần ông giúp.
Lê Phong
đáp:
- Càng hay,
vì những việc riêng ấy chính lúc này là lúc ông nên nói ra.
- Không, tôi
không nói ở đây được xin mời ông lại chơi nhà hay chốc nữa ra, tôi sẽ xin đến
báo “Thới Thế”. Bây giờ (Đoàn nhìn đồng hồ) bây giờ gần đến giờ rồi, xin lỗi
ông. À mà tại sao ông biết?
- Biết gì
kia?
- Biết các
điều ông hỏi tôi. Ông biết từ bao giờ?
- Vừa rồi.
- ...?...
- Vâng. Vết
mực ở ngón tay ông, ông viết bức thư dài, ông chưa kịp rửa tay, và đến muộn,
còn bức thư mới nhận được, ông nhét nó vào túi áo một cách cũng vội vã đến nỗi
để tôi trông thấy mé phong bì nhô lên... Còn về những kẻ thù của ông thì tôi
cũng vừa mới thấy trong lúc tôi nói chuyện với ông, tôi vẫn để ý đến hai người
lạ mặt đứng cách đây ngót mười thước và nhìn ông một cách hằn học không biết
ngần nào. Chúng lẩn xa rồi.
Nhưng tôi
vẫn nhận được: một người ăn vận quần áo tím thẫm, đeo kính trắng, quấn phu la
tuy trời không rét lắm, còn người kia thì rỗ hoa mặc quần áo màu tro, cao lớn,
và cụt một tay.
Đoàn kêu sẽ
lên một tiếng:
- Trời ơi?
Người cụt tay!
- Vâng cụt
tay trái, tay ấn thọc luôn vào túi, nhưng tôi vẫn chú ý nên không giấu được
tôi...
Đoàn nhắc đi
nhắc lại:
- Người cụt
tay? Trời ơi? Tôi hiểu rồi, suốt mấy ngày nay, khi ở trường ra, khi sắp bước vào
nhà, khi đi xem chiếu bóng hay ở hiệu cao lâu, lúc nào cũng vậy, ở đâu cũng
vậy, tôi thường gặp hắn, tôi cũng chú ý đến cái tay cụt ấy, nhưng tôi không ngờ
gì... Đến bây giờ...
Mặt Đoàn tái
xanh đi. Chàng hốt hoảng nhìn ra, không trả lời những tiếng chào hỏi của những
người bạn qua đấy như trước nữa. Chàng thốt nhiên nắm lấy tay Lê Phong:
- Ông Lê
Phong, nếu vậy thì tính mệnh tôi nguy mất, tính mệnh tôi nguy thật, ông... Tôi
nhờ ông tìm giúp kẻ thù tôi nhé... ông ngăn cản hộ, tôi biết chỉ ông ngăn cản
nổi...
Giọng nói
mỗi lúc một thêm van vỉ:
- Vâng, xin
ông giúp tôi, ông cứu tôi... Trời! Đến lúc này, việc tôi sắp thành, kết quả gần
thấy rồi, mà... Hôm nay là một ngày quan trọng trong đời tôi, nhưng tôi cũng
không được vui mấy.
- Thế ra ông
biết cách hành động của kẻ thù đã lâu.
- Tôi biết
gì? Có lẽ tôi ngờ thôi... Tôi vẫn ngờ rằng có kẻ muốn hại tôi, nhưng mãi hôm
nay, mãi lúc này, tôi mới biết rõ.
- Thế sao
ông không đi trình sở Liêm phóng?
- Tôi cũng
định thế, nhưng xét ra có điều bất tiện. Ông Lê Phong, ông tìm ra nhé! ông đi
bắt ngay hộ hai đứa nhé. Tôi đến điên cuồng lên mất?
Lê Phong ôn
tồn nói:
- Đi bắt!
Tôi chỉ là người nhà báo... Vả lại chúng nó không ở đây nữa, chúng hẳn tránh xa
rồi.
- Ông chắc
không?
Lê Phong
toan trả lời “Tôi đoán thế”. Nhưng muốn an ủi Đoàn, anh ta nói:
- Chắc.
Nhưng ông vẫn phải đề phòng cẩn thận. Bây giờ xin ông cứ yên tâm vào giảng
đường vì hình như đến giờ rồi. À quên, ông đứng lại để tôi chụp ông bức ảnh.
Bấm xong bức
ảnh. Lê Phong bắt tay người thiếu niên bác sĩ lúc đó vừa có người ra gọi, rồi
lững thững đến ngồi lên một cái ghế dài gần cửa, cặm cụi viết lên cuốn sổ tay.
Anh ta vừa
viết được cái đầu đề:
- “Một cuộc phỏng vấn vội vàng. Mấy phút cùng thiếu
niên bác sĩ Trần Thế Đoàn, một nhà thông thái kì dị...”
Bỗng đập tay
xuống ghế chép miệng:
- Ồ ngốc
chưa! Vội gì thì vội, nhưng quên không xem bức thư lạ lùng kia thì ngu thực...
Ngẫm nghĩ
một lát, lấy đồng hồ xem. Lê Phong toan đứng dậy, nhưng vẫn ngồi yên. Anh tắc
lưỡi một cái, rồi viết rất nhanh, vừa viết vừa đưa mắt nhìn mấy người đến chậm
vội vã bước vào giảng đường.
Lúc bốn
trang giấy nhỏ đã đầy chữ. Lê Phong bước ra ngoài, đến bên một người ghếch xe
đạp đợi ở vệ đường, đưa cái “Tin” mới xé ở sổ tay ra cho hắn và dặn:
- Anh về
ngay tòa báo, bảo sửa qua bài tôi viết, rồi đăng ngay, cần lắm. Trang nhất, đầu
đề rất to, mau lên cho kịp số hôm nay.
Rồi ngoắt
quay vào, anh lẩm bẩm nói một cách rất sung sướng:
- Nào! Lê
Phong, đem hết sức hết trí ra! Câu chuyện không đến nỗi tầm thường lắm.
Sắp bước lên
thang để vào chỗ dành riêng cho các phóng viên, Lê Phong chợt để ý đến một mảnh
giấy nhỏ rơi dưới đất. Anh nhặt lên và bất giác kêu lên một tiếng sẽ: “Ô! Lạ
chưa!”. Trên mảnh giấy có nấy hàng chữ này, lối chữ in hoa, vạch bằng bút chì:
“Lê Phong,
anh coi chừng đó, đứng dúng tay vào việc này mà mang họa. Hôm nay Trần Thế Đoàn
phải chết, nhưng anh không được tìm, được hiểu, được trông thấy, nghe thấy một
điều gì.”