Khi Sư Phụ Hắc Hóa - Chương 22
Khi Sư Phụ Hắc Hóa
Chương 22: Sư phụ kì quái
Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Ngày thứ hai Hạ Lan Vi đã dậy từ lúc sáng sớm.
Hôm qua ngủ một giấc thật sâu làm thể xác và tinh thần của nàng đều trở nên thoải mái, nàng duỗi lưng, đi ra khỏi phòng.
Trên cây đào hoa nở rộ, có mấy cánh hoa rơi lả tả, bàn đá ở dưới thân cây lại không có một bóng người.
Nàng nhìn một vòng xung quanh, cũng không thấy được bóng dáng của người đó như ngày thường, chỉ có Cô Cô Gà mập mạp đang rỉa lông, giơ chân bới bới chỗ rễ cây.
Nàng quay người gõ cửa phòng Hi Loan, trong phòng im ăng không có một tiếng động, hồi lâu cũng không có người mở cửa.
Nàng đi đến chỗ bà đá ngồi xuống, đợi nửa khắc, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi Cô Cô Gà đang mải mê bới đất: "Ngươi biết sư phụ đi đâu không?"
Giống như lúc nàng đi tìm sư phụ chơi cờ, hắn trả lời không rảnh sau đó liền quay người đi uống trà; tìm sư phụ luyện kiếm, sư phụ lại khoái thác muốn nàng tự luyện.
Lúc cùng ăn cơm, tuy rằng từ trước đến nay sư phụ cũng không nói nhiều lắm nhưng ít nhất thỉnh thoảng vẫn sẽ trả lời, còn thường xuyên gắp đồ ăn cho nàng, đâu giống như bây giờ, im lặng từ đầu đến cuối, giống như một người gỗ.
Ngay cả Cô Cô Gà cũng nhìn ra, lắc lắc đầu hỏi nàng có làm chuyện gì chọc cho đạo quân không vui hay không.
Trong lòng Hạ Lan Vi bị đè nén không thôi.
Mấy ngày qua sư phụ vẫn luôn trốn tránh làm nàng chưa gặp được mấy lần, làm gì có cơ hội để làm chuyện gì, chỉ có chuyện ngày đó đi Tuý Hoa lâu cùng với Lâm Tư Dao.
Chính là...
Hạ Lan Vi cắn đũa, trộm nhìn qua khuôn mặt vô cảm đang ưu nhã ăn cơm của sư phụ nhà mình, mặt nhăn thành một đoàn.
Sư phụ sẽ không phải vì chút việc nhỏ đó mà tức giận chứ?
Lại còn tức giận lâu như vậy?
Nhưng mà trong nhưng ngày qua nàng đã tìm vô số lý do để tiếp cận sư phụ mỹ nhân, đúng là đều bị sư phụ từ chối.
Nàng nghĩ mãi, vẫn không thể giải thích được, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên hỏi cho rõ ràng là tốt nhất, vì thế ho nhẹ một tiếng, lớn gan nói: "Sư phụ."
"Ừm?"
Hi Loan hờ hững đáp, thậm chí không liếc mắt qua nhìn nàng, chỉ là ở phía dưới bàn đối diện, bàn tay thon dài lặng lẽ nắm chặt.
Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt xa cách của Hi Loan. Khoé mắt Hạ Lan Vi cảm thấy chua xót, vốn dĩ chuẩn bị nói bóng gió để dò xét, cứ như vậy mà buột miệng nói ra: " Sư phụ, người giận đồ nhi phải không?"
Tay cầm đũa của Hi Loan dừng một chút, nâng đôi mắt đẹp lên bình tĩnh nhìn Hạ Lan Vi chậm rãi nói: "Tại sao lại tức giận chứ?"
Bàn tay phía dưới nắm lại thật chặt.
Hạ Lan Vi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của sư phụ nhà mình, bình tĩnh nghiêm túc không giống như đang nói dối, chỉ là...
Nàng xích lại gần một chút, kéo tay áo của sư phụ theo bản năng, có chút uỷ khuất nói: "Chính là gần đây sư phụ đều không gặp đồ nhi."
Hạ Lan Vi vốn dĩ vô tâm, có thể làm nàng không tự giác lộ ra bộ mặt uỷ khuất, có thể thấy được là đáy lòng thật sự để ý, có chút uỷ khuất.
"Là con suy nghĩ nhiều rồi."
Hi Loan mở miệng nghiên đầu nhìn Hạ Lan Vi bình tĩnh nói: "Mất ngày nay vi sư thật sự có chuyện quan trọng phải làm, nên con suy nghĩ nhiều rồi."
Nói xong nhẹ nhàng kéo ống áo bị Hạ Lan Vi nắm ra.
Hạ Lan Vi uể oải ỉu xìu đồng ý, rõ ràng đã nghe được đáp án, nhưng nàng vẫn không thể nào vui nổi, mí mắt cụp xuống, lông mi tạo thành bóng mờ nhạt nhạt phía dưới.
"Người——"
Hi Loan dừng một chút, đứng lên nhìn Hạ Lan Vi, trường bào màu trắng lay động trong không khí, tiếp tục nói: " Người tu tiên hẳn là nên đem tâm tư đặt trên chuyện tu luyện, con tuy có thiên phú nhưng cũng không thể lười biếng, càng không thể——"
"Càng không thể có tâm tư đen tối, làm những việc trái với chính đạo." Nói xong Hi Loan ngay lập tức xoay người rời đi.
Lúc xoay người, trong nháy mắt khuôn mặt nghiêm túc của đạo quân Hi Loan nhẹ nhàng thở phào.
Mà Hạ Lan Vi mặc dù không hiểu gì cũng nhanh chóng đi về phòng.
Trong phòng Cô Cô Gà ngậm một hòn đá màu đen lớn như ngón tay cái, vừa thấy Hạ Lan Vi đi vào, nó đưa đá trong miệng tới, vùng vẫy cánh nhìn Hạ Lan Vi vui vẻ nói: "Nữ nhân."
Hạ Lan Vi cả người thất thần giống như ban phát ân huệ mà liếc mắt nhìn Cô Cô Gà một cái. Lông xinh đẹp bóng loáng của Cô Cô Gà khẽ động, mổ mổ đá trên mặt đất, hưng phấn nói: "Chúng ta chơi cờ caro đi! Chính là loại ngày hôm qua ngươi dạy ta đó!"
Không sai...
Đã nhiều ngày sư phụ không để ý tới nàng, bóng dáng của Lâm Tư Dao cũng không thấy, Hạ Lan Vi bị đè nén cảm thấy nhàm chán đến không chịu nổi, bắt đầu đánh cờ năm quân cùng một con gà.
Nghĩ đến mình bây giờ phải lưu lạc đến tình trạng này nàng càng buồn hơn, hữu khí vô lực khoát tay biểu thị chính mình không có hứng thú.
Cô Cô Gà khẽ hừ một tiếng, gắp một hòn đá đặt ở trên một ô vuông của bàn cờ, lẩm bẩm:
"Không chơi thì không chơi...bổn gà cũng có thể tự chơi được."
Hạ Lan Vi nằm trên giường, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, suy nghĩ. Thật lâu sau, nàng mới sâu kín nói ra.
"Cô Cô Gà..."
Cô Cô Gà đang tự mình chơi đến khí thế ngất trời căn bản không rảnh để ý đến Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi cũng không thèm để ý, nhìn chằm chằm đỉnh màn tiếp tục nói.
"Nếu có một ngày, ta đi rồi——"
Giọng nàng bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Nếu ta đi rồi thì ngươi có còn nhớ ta không?"
"Còn có sư phụ...cũng không biết người sẽ như thế nào..." Hạ Lan Vi lẩm bẩm.
"Hoan hô! Bên trái của ta thắng!"
Cô Cô Gà vui mừng nhảy nhót, xoay người nhìn Hạ Lan Vi đang năm trên giường, đầu gà lắc qua lắc lại, vỗ vỗ cánh, giống như bộ dáng chống nạnh nói: "Nữ nhân, ngươi lại nghĩ đến lén chuồn đi đâu chơi à?"
"Nếu ngươi mang quả khô về cho ta, chính là ở quán Trần Kí trong Linh Xuyên thành mà ta thích ăn nhất, ta sẽ thương tình tha thứ cho ngươi! Cũng không mách với đạo quân!"
Hạ Lan Vi ném cái gối đầu từ trên giường xuống, Cô Cô Gà hét lên một tiếng, đập cánh kêu một hồi. Nàng kéo chăn qua trùm kín mặt mình, âm thầm trợn mắt.
Quả nhiên nàng không nên kỳ vọng gì ở con gà không đứng đắn kia.
*************
Đêm đến.
Chân trời có mây đen, một đám mây đen lớn chậm rãi đi đến, che khuất mặt trăng tròn, trong rừng bóng cây khẽ lay động, đen nhánh yên tĩnh.
Một nam tử nam tử mặc quần áo màu đen tuyền đứng tựa vào thân cây, tóc đen trút xuống như thác nước, óng ánh đen bóng. Gió thổi qua, lộ ra nửa khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc.
Hạ Lan Vi nhíu mày, người này là ai?
Bên cạnh nữ tử mặc váy lụa màu trắng khuôn mặt lạnh lùnh như ánh trăng, vội vàng bước tới.
Nam tử mặc quần áo đen chậm rãi xoay người, lộ ra đôi mắt màu đỏ đậm yêu dã.
Khoé miệng hơi nhếch lên, yêu mị quỷ dị.
Là sư phụ.
Hạ Lan Vi kinh hãi.
Mặt nữ tử mặc bạch y băng hàn, lạnh lùng nói: " Hi Loan người tự nhiên còn dám xuất hiện trước mặt ta."
Hi Loan cứ như không nghe thấy, áo đen thêu hoa văn màu đỏ đậm bay bay theo gió, chàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, quỷ dị như thanh âm của ma quỷ, khí thế bức người.
Ngay sau đó, bạch y nữ tử rút trường kiếm ra, đâm xuyên qua ngực Hi Loan, khoé miệng của Hi Loan chảy máu ào ạt, thân hình cao lớn của chàng thẳng tắp quỳ xuống, cánh tay thon dài ở trong tay áo vô lực rũ xuống, mất đi cảm giác.
"Ngươi nên chết sớm." Bạch y nữ tử oán độc nói.
Hạ Lan Vi mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Thì ra là nằm mơ.
Nàng may mắn thở phào một hơi, vỗ vỗ lồng ngực đang sợ hãi.
Giờ phút này ánh nắng mặt trời đã chiếu xuống ngoài cửa sổ, một nam tử bạch y đẩy cửa đi vào.
Hi Loan bưng thuốc đi vào, thấy Hạ Lan Vi ở trên giường đã tỉnh lại, vội vã đi đến mép giường, lo lắng nhẹ nhàng hỏi: " Con tỉnh rồi à? Đã ốm ba ngày rồi, sao vẫn chưa khoẻ nhỉ?"
Hạ Lan Vi lắc đầu.
Hi Loan bưng lên một chén thuốc màu đen đặc quánh, múc một muỗng lên thổi mất cái, đem đến bên miệng Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi hỏi đắng không, chàng liền gật đầu theo bản năng.
"Ngoan."
Hi Loan thân mật sờ đầu nàng, nhẹ nhàng dỗ dành nói: " Không uốmg thuốc thì sao có thể khỏi được? Nào ngoan ngoãn uống thuốn đi..."
Hạ Lan Vi trố mắt, nhưng vẫn quan ngoãn há miệng, uống hết từng ngụm, thế nhưng lại không cảm thấy đắng lắm.
Nàng nhớ tới cảnh trong mộng, nghĩ một chút thôi đã cảm thấy sợ, lòng có chút đau nhào vào trong ngực Hi Loan một phen, nức nở nói: "Sư phụ con vừa mới mơ thấy ngừoi bị giết! Con thật sợ hãi."
Hi Loan thở dài, hôn lên trán nàng nói: "Nha đầu ngốc vi sư sẽ mãi mãi không rời xa con."
Hạ Lan Vi ở trong ngực Hi Loan liên tục gật đầu, nàng nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn tú của Hi Loan giống như tiên, lòng vừa động, nói:
""Sư phụ kỳ thật đồ nhi vẫn luôn đối với người có—-"
Hi Loan không nói gì chỉ nhìn nàng mỉm cười giống như là cổ vũ nàng tiếp tục nói.
Hạ Lan Vi nhận đủ dũng khí, mở miệng: "Sự phụ thật ra đồ nhi thích——"
Cơn đau kịch liệt truyền đến, làm cho Hạ Lan Vi chợt nói không ra tiếng, ngũ tạng giống như bị đốt. Khoé miệng nàng bắt đầu chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn Hi Loan, Hi Loan vẫn duy trì nguyên nụ cười sủng nịnh đó.
Một bạch y nữ tử từ bên ngoài đi vào, đi đến mép giường đắc ý nhìn Hạ Lan Vi.
"Ngươi...ngươi là..."
Bạch y nữ tử cười to vài tiếng: "Ta là ai..."
Nàng ta chậm rãi tới gần, khuôn mặt thanh lãnh nhiễm oán độc, ánh mắt loé lên tia tà ác, "Ta chính là nữ chính..."
Nàng ta cúi người xuống, giọng nói lạnh băng như rắn độc, "Thấy không, đây là kết cục khi đoạt nam nhân của nữ chính..."
Hạ Lan Vi bắt đầu phun ra từng ngụm máu tươi, tầm mắt dần dần mơ hồ. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng cười của nữ chính.
Nàng cố sức mở mắt ra nhìn về phía Hi Loan, Hi Loan vẫn sủng nịnh ôn nhu nhìn nàng chết đi.
"A a a!"
Hạ Lan Vi bật dậy trên người toát ra từng trận mồ hôi lạnh.
Nàng cảnh giác nhìn xung quanh.
Cô Cô Gà nhảy ba bước đến quan tâm hỏi: " A Lan ngươi sao thế? Nói mớ từ nãy đến giờ."
Hạ Lan Vi xoa xoa đầu, nhìn chằm chằm Cô Cô Gà đánh giá bày biện trong phòng một chút, thoạt nhìn hết thảy đều bình thường.
Xác định chính mình không phải đang mơ liền thả lỏng.
Chỉ là hồi tưởng lại giấc mơ vừa nãy mộng trong mộng...
Mặt nàng thêm tái nhợt, gắt gao nắm chặt chăn trong tay, như nhất thời rơi vào trong hầm băng, cả người rét run, trái tim trở nên lạnh giá.
Ở Đạo Diễn tông cứ cách ba năm sẽ tổ chức một đại hội võ thuật, đệ tử trên 15 tuổi mới có thể tham gia.
Hôm nay là ngày thứ nhất đại hội diễn ra. Người dành chiến thắng năm xưa đã lên đài từ sớm.
Đệ tử 36 phong các, chỉ cần có điều kiện phù hợp đều có thể báo danh để tham gia. Cho dù không phù hợp điều kiện báo danh, cũng đi đến xem náo nhiệt, nhìn người ta thi đấu.
Đại hội bàn luận võ này xem như việc trọng đại của Đạo Diễn tông, võ trường trống trải của ngày xưa cũng trở nên chen chúc đầy ắp người, trong chốc lát, có chút chật chội.
Hạ Lan Vi dậy từ sớm, nghĩ đến không có việc gì để làm, liền đi đến võ trường xem thi đấu. Thế nhưng giờ phút này, hai mắt nàng vô thần, đáy mắt có bóng tối, toàn thân tản ra khí thế người sống chớ đến gần