Mộng đẹp Tuyền Cơ - Chương 194 - 195

Chương 194: Giết địch không cần dao

Sau khi Kỉ Kiến Thận đăng cơ, Trương Kiều Dư che mắt bằng chức ngự tiền quan văn, phẩm cấp tuy thấp nhưng lại vừa tiện cho y ra vào cung đình như lúc trước làm trợ tá.

Từ trước đến nay, y thập phần tán thành vụ bóc lột sức lao động thặng dư của Tuyền Cơ, thế nên thầm đề nghị dựng một tấm bình phong ở trong thư phòng, tiện cho khi Kỉ Kiến Thận nghị sự quan trọng với đại thần thì Tuyền Cơ có thể lắng nghe. Hơn nữa, ỷ vào bản thân là trưởng bối, hay mượn danh là xin chỉ thị, thực chất là để kiểm tra nàng có thật sự chú tâm nghe, suy nghĩ cẩn thận hay không.

Ngay từ đầu Tuyền Cơ đã biết chính Trương Kiều Dư hiến kế cho Đại ma vương để nô dịch nàng, nhớ lại hồi trước y có thể thiết kế cho nàng đến phòng thu chi ở biệt trang, nhưng là thấy có thể tạm thời tránh đi những mệnh phụ phiền phức kia, cũng liền ngoan ngoãn đồng ý giờ ngọ chiều nào cũng bỏ ra một canh giờ đến ngự thư phòng “buông rèm thính chính”.

Rõ ràng là Hoàng hậu, như thế nào bây giờ lại giống như Thái hậu rồi? Thật là!

Đề tài bàn hôm nay chính là “quân sự”, người dự họp đa số là đại nhân, thảo luận cả nửa ngày, đối với sách lược phòng ngự biên cảnh Ninh quốc cũng không rõ ràng, Tuyền Cơ đối với chuyện đánh tới đánh lui từ trước đến nay hứng thú không lớn, càng nghe càng buồn ngủ.

Thủy quân Lương Vĩnh Thâm vốn là Thủy quân tướng quân Ninh quốc, sau khi hai nước sáp nhập, được Kỉ Kiến Thận tự thân đề bạt làm Tổng đốc Thủy quân, thống lĩnh Thủy quân cả nước. Năm đó hắn ở Ninh quốc luôn bị hai huynh đệ Bạch thị chèn ép, có chí đầy mình, đề ra chiến lược dùng sông làm biên giới, phương pháp chiến đấu là đả kích, tiêu diệt kẻ địch trên nước, bị huynh đệ Bạch thị lấy lý do phí chế tạo thuyền tốn kém quá nhiều mà bác bỏ, kiên trì canh giữ ở ranh giới sông Lung, đợi quân đội Nhạc quốc sau khi đổ bộ xuống, nhân cơ hội đang mệt mỏi để giao chiến.

Công bằng mà nói, ý kiến của huynh đệ Bạch thị này không phải đơn thuần là chống đối, thật ra là do tầng lớp phe phái cầm quyền ở Ninh quốc tranh giành với nhau vô cùng nghiêm trọng, chèn ép lẫn nhau, nên huynh đệ Bạch thị muốn dễ dàng chi ra ngân lượng làm quân phí đều rất khó, càng miễn bàn nói với quân phí đòi hỏi nhiều. Huynh đệ Bạch thị tuy rằng cách làm bảo thủ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Kỉ quốc thì không giống vậy, có khác cũng không nhiều bao nhiêu, có tiền là nhiều thôi! Từ khi Lương Vĩnh Thâm đảm nhiệm cho tới nay, Kỉ Kiến Thận nhiều lần chi mạnh cho y củng cố trang bị Thủy quân, cần mẫn huấn luyện Thủy quân. Nhưng dù sao thì thời gian cũng ít, muốn đạt tới trình độ phong tỏa mặt sông, phong tỏa hết sức mạnh Thủy quân của Nhạc quốc, vẫn là nói quá sớm.

Mà quân đội Nhạc quốc, mấy năm liên tiếp cùng Ninh quốc giao chiến, song phương đều hiểu rõ, quân đội sớm đã thành thạo kỹ xảo tác chiến, vận binh đánh thuyền cũng có rất nhiều thay đổi, chiến thuật đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công cơ bản đã vô dụng.

Kỉ Kiến Thận thăng chức cho Lương Vĩnh Thâm chủ yếu là cũng có nguyên nhân, chiến thuật của Lương Vĩnh Thâm đối với Nhạc quốc mà nói là hoàn toàn xa lạ. Có lẽ là có thể thu được thắng lợi vì hiệu quả đánh bất ngờ này.

Phương pháp của Lương Vĩnh Thâm chỉ dùng thuyền nhỏ để chặn lại công kích mạnh từ tàu chiến của Nhạc quốc trên mặt sông, chỉ cần thân tàu của đối phương bị hư hại, quan binh trên thuyền kia nhất định thành chó rơi xuống nước. Bọn họ có thể trả giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi.

Để làm được như vậy, điều kiện tiên quyết là thuyền nhỏ có thể vòng qua được vòng vây bảo vệ của những chiến thuyền hộ vệ xung quanh bên ngoài thuyền vận binh.

Bây giờ còn chưa phát minh ra pháo. Phương pháp tấn công Thủy quân liền chia làm vài loại: xạ tiễn, đục khoét thuyền, phóng hỏa đốt thuyền cùng với hai thuyền tấn công một thuyền của đối phương. Thuyền dùng để đâm thuyền thì thân thuyền nhỏ lại, ở trên mặt sông tốc độ rất linh hoạt, nhưng chống lại sóng gió cực kém. Những ngọn sóng lớn khi thuyền chiến đi về phía trước trên mặt sông cũng đủ để thuyền nhỏ dạt ra xa. Hơn nữa một khi bị thuyền chiến của đối phương phát hiện. Một trận mưa tên từ trên cao cộng thêm những mồi lửa. Quan binh trên thuyền nhỏ cũng chỉ có thể chịu đòn mà đi tìm chết thôi.

Như vậy còn đỡ. Chứ cho dù là thuyền nhỏ dùng để đâm thuận lợi tiếp xúc đến thuyền lớn của đối phương. Cũng không dám cam đoan có thể hoàn thành trọng trách to lớn là phá hoại được thân tàu của đối phương. Phàm là thuyền dùng để vận chuyển số lượng lớn binh lính, tất nhiên vách thuyền dày và vững chắc. Những phá hoại do thuyền nhỏ tạo thành rất có khả năng là không đủ để khiến cho thuyền của đối phương bị chìm trước khi cập bờ.

Ván cờ này của Lương Vĩnh Thâm, chỉ có hai vấn đề khó giải quyết.

Phía trên ngự tòa, Kỉ Kiến Thận nghiêng đầu thoáng nhìn qua Tuyền Cơ, mỉm cười.

Góc độ các đại thần đứng nhìn không thấy Tuyền Cơ, nhưng vị trí của hắn lại có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của nữ tử này, tỉ như bây giờ mặt nàng đang làm mặt quỷ với hắn.

“Hoàng hậu có ý kiến gì không?” Kỉ Kiến Thận mở miệng hỏi.

Tuyền Cơ vẫn ngồi im ắng sau tấm bình phong, không nói gì, nhâm nhi rượu, một khi Hoàng thượng đã mở miệng, ánh mắt mọi người đều trộm tập trung đến phương hướng tấm bình phong.

Bên trong ngự thư phòng có một nửa là tướng quân từng đích thân ra trận, kỳ thật ngay cả quan văn nho nhỏ cũng cho rằng để cho một nữ nhi là Hoàng hậu can thiệp vào chuyện quân sự quan trọng vô cùng không hợp tình hợp lý, thậm chí còn cho rằng Hoàng thượng mất đi uy nghi thiên tử, cho dù nữ nhi này có được gọi là Thiên nữ đi chăng nữa!

Vốn đối với chuyện Hoàng hậu độc sủng Hậu cung đã kín đáo phê bình, đã vậy còn để cho nàng khua tay múa chân với chuyện quân sự, quả thực không ra thể thống gì!

“Bản cung muốn hỏi Lương Tổng đốc. Thuyền đâm này so với thuyền nhỏ, thiết kế của nó có gì bất đồng?” Thanh âm của Tuyền Cơ trong trẻo, êm tai truyền ra. Một đám đại nam nhân đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm, cũng may nữ nhân này chẳng qua chỉ tò mò hỏi một chút về hình dáng thuyền đâm. Lại không có đề ra chủ ý gì càn quấy.

Lương Vĩnh Thâm cung kính nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu, thuyền đâm này đầu và đuôi đều nhọn, bên trên bọc sắt lá, thuận theo dòng nước xuôi xuống đâm thẳng vào làm nứt thân thuyền kẻ địch, thêm vào đó lúc đâm, những binh sĩ trên thuyền đều dùng binh khí nặng dùng sức tấn công vào thuyền lớn. Trừ bỏ điểm ấy, ngoài ra so với thuyền nhỏ cũng không có gì khác.”

Hắn với mấy quan viên khác là bất đồng, không nói đến Hoàng hậu và hắn đều là người Ninh quốc, hết sức thân thuộc, chỉ là ơn tri ngộ chính tay Hoàng thượng đặc biệt đề bạt cũng đã đủ cho hắn yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Hoàng hậu không dám chậm trễ - sủng ái của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu rất nổi tiếng nha!

“Hoàng thượng, còn nhớ rõ chuyện xảy ra trên núi Xích Thánh? Thần thiếp nghĩ, nếu như để hỏa dược trên thuyền đâm, e là chỉ cần có một thuyền đâm đụng được thuyền lớn của đối phương thôi, cũng đủ để đánh đắm thuyền...”

Hỏa dược tại thế giới này là có, nhưng giống như pháo bình thường, chưa có người từng dùng làm vũ khí trên chiến trường, lần tập kích kinh hoàng ở trên núi Xích Thánh xem như là thử nghiệm.

Về sau Tuyền Cơ lại được nghe Hồng Dực đề cập đến sự kiện tập kích kinh hoàng ngày đó, Hồng Dực còn khó kìm được khen ngợi Kỉ Kiến Thận, nói hắn nghĩ ra biện pháp này đủ ngoan đủ tuyệt, nàng đã sai thuộc hạ nghiên cứu dùng hỏa dược để chế tác vũ khí vân vân.

Trong lòng Tuyền Cơ lúc ấy không biết có mùi vị gì, bởi vì là do nàng cùng Kỉ Kiến Thận thư từ qua lại, trong lúc vô tình có đề cập qua vài chuyện linh tinh như hỏa dược có lực sát thương rất lớn. Như vậy suy ra, kỳ thật gần trăm người chết trên núi Xích Thánh, nàng phải chịu trách nhiệm lớn. Mỗi lần tưởng tượng lại cảnh tượng máu chảy đầm đìa kia, Tuyền Cơ liền cảm thấy sợ hãi, áy náy.

Vốn không nghĩ là sẽ lại nhắc đến việc này, nhưng là nếu như Nhạc quốc phát động xâm lược, vậy không còn gì để nói, đành phải đánh đến ngươi chết ta sống, bất kể âm mưu quỷ kế hay thủ đoạn đê tiện gì đều phải dùng tới.

Lương Vĩnh Thâm nghe xong ý tứ trong lời Tuyền Cơ nói liền phấn khởi không thôi, liên tiếp trầm trồ khen ngợi!

Chuyện núi Xích Thánh tuy rằng Nhạc quốc đã kiệt lực áp chế tin tức lưu truyền ra, nhưng chuyện lớn như vậy sao có thể hoàn toàn giấu kín? Không đến một tháng thiên hạ đã muốn biết hết, không ít quan lớn Hoàng gia các nước còn vì thế mà tăng cường hộ vệ tùy thân, cấm hết thảy nhân vật không rõ đến gần.

Các đại thần đang ngồi nghe xong cũng hiểu được phương pháp này mười phần có thể làm được, Kỉ Kiến Thận liền lệnh cho bọn họ lui xuống xác định rõ các chi tiết rồi bẩm báo lại.

Thấy người đi mất chỉ còn lại cha con Kỉ Kiến Thận, Trương Kiều Dư và mấy người quen, Tuyền Cơ cười tủm tỉm đi ra ngoài tấm bình phong muốn tranh công với Kỉ Kiến Thận.

Trương Kiều Dư xem bộ dạng đắc ý của nàng, nhịn không được đả kích nàng một chút, cười hỏi: “Tuyền Cơ nghĩ thử, khi nào thì Nhạc quốc sẽ khai chiến?”

Tuyền Cơ vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống, qua một hồi, nhận mệnh đáp: “Đại khái chính là sau ngày đại điển lễ phong đó đi...”

Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy Kỉ Kiến Thận kia cười như không cười, biểu tình khủng bố: “Tuyền Cơ thực hiểu tính tình Nhạc Nghịch a...”

Quả nhiên liền ghen tị, ai! Trương gia gia cũng là một kẻ bại hoại mà.

Chương 195: Đánh không lại thì làm thế nào?

Chỉ còn vài ngày là đến đại điển phong Hậu, trái lại Tuyền Cơ lại khá thảnh thơi, bởi vì nhóm mệnh phụ bắt đầu đổi thành huấn luyện cho các cung nữ trình tự lễ nghi trong đại lễ. Lợi dụng một hai ngày ngắn ngủi thảnh thơi không bị quấy rầy, Tuyền Cơ muốn đi bái tế các ám vệ đã hy sinh vì nhiệm vụ ở Hồi Tâm Nhai.

Kỉ Kiến Thận và Kỉ Tư Viễn nghe xong đều cảm thấy không cần thiết, nhưng Tuyền Cơ vẫn khăng khăng, vì thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Tuyền Cơ được Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực hộ tống đến tổng bộ Trầm thị ở bên ngoài cung, nơi mà Triệu Chính đã chờ đợi bên trong.

Sau khi đợi ba người ngồi vào chỗ của mình, Triệu Chính nâng tay lên vỗ vỗ.

Tám tên áo xanh bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, thắt lưng mỗi người đều đeo trường đao. Dịch Thanh Vân nhìn thấy nhướng mày một cái, nhận ra người dẫn đầu - Triệu Thập Lục đã từng mang đội ngũ đuổi giết hắn mấy tháng trời đây mà, còn lại bảy người vừa nhìn đã biết không phải dễ chọc, rõ ràng là nhân vật đứng đầu nhóm sát thủ của Trầm thị.

Tám gã áo xanh đi đến trước mặt Tuyền Cơ không nói một lời đồng loạt quỳ một gối xuống hành lễ, ôm quyền cất cao giọng nói: “Thuộc hạ ra mắt chủ mẫu!”

Tuyền Cơ bị tình thế như vậy dọa sợ, cười gượng nói: “Các vị xin đứng lên, không cần đa lễ.”

Triệu Chính đợi sau khi bọn họ đứng thẳng lên, đi đến trước mặt họ nói: “Chủ thượng đã nói rõ, các vị gặp chủ mẫu như gặp chủ thượng, chủ mẫu là người quan trọng nhất của chủ thượng, về sau an toàn đều giao phó cho các vị.”

Vẻ mặt tám người hơi thay đổi, đồng loạt khom người nói: “Tan xương nát thịt cũng không dám phụ lòng chủ thượng nhờ cậy.”

Dịch Thanh Vân nhìn Hồng Dực líu lưỡi nói: “Muội phu này của ta thật là đành lòng nha, tám gã sát thủ bảo vệ một mình tiểu muội, có bọn họ cho dù là Nhạc Nghịch lại đến Kỉ quốc cướp người cũng không sợ.”

Tuyền Cơ nghe xong, nhìn tám người kia, hiếu kỳ nói: “Võ công của các ngươi tốt lắm ư?”

Đem vấn đề nhỏ này ra hỏi khiến tám gã cao thủ dở khóc dở cười. Không biết nên trả lời thế nào. Triệu Chính nhịn cười nói: “Tốt lắm. À. Mạo phạm nói chứ nếu bọn họ liên kết lại có lẽ chủ thượng tự mình ra tay cũng không thể làm gì được bọn họ.”

“Vậy nhóm các ngươi về sau đều nghe theo ta sao?” Tuyền Cơ cười tủm tỉm hỏi.

“Dạ!” Tám người cùng lên tiếng nói.

Tuyền Cơ gật đầu nói: “Chuyện đầu tiên, về sau đặt sự kính trọng trong lòng là được rồi. Gặp mặt ta không được quỳ hành lễ nữa.”

Tám người hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng Triệu Thập Lục dẫn dầu khom người ôm quyền nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của chủ mẫu.”

“Tốt lắm. Chúng ta đi thôi!” Tuyền Cơ đứng lên chuẩn bị xuất phát.

Tám người Triệu Thập Lục từ trước đến nay quen ẩn núp trong chỗ tối, cho nên cũng không trực tiếp đi theo bên cạnh Tuyền Cơ, chỉ đi theo cách một đoạn âm thầm bảo hộ đoàn xe của Tuyền Cơ.

Tuy rằng Tuyền Cơ không phải ra cung với thân phận Hoàng hậu. Nhưng mà hơn chục thị vệ đi theo bên người, trên xe ngựa xa hoa rộng rãi không chỉ có Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực ngồi mà còn có hai nữ hầu bảo vệ Lam Tích, Lam Tinh, thật sự có thể nói là hoành tráng.

Phô trương như vậy thật sự rất phiền phức, nhưng mà từ đầu đến cuối Tuyền Cơ cũng không có nửa câu ý kiến phản đối.

Việc bất ngờ ở Hồi Tâm Nhai khiến mọi người rất lo lắng đối với an toàn của nàng, nàng cũng biết với thân phận của mình rời khỏi hoàng cung bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với thích khách ám sát do các quốc gia khác phái đến, vì suy nghĩ cho người ở bên cạnh, cũng nên cẩn thận quý trọng chính mình.

Ám vệ hy sinh vì nhiệm vụ ở Hồi Tâm Nhai được an táng ở lăng mộ Hạo Khí bên ngoài kinh thành, Tuyền Cơ dựa theo tục lệ đời trước dọn ra nhang đèn hoa tươi và đồ cúng, khom người bái lạy, sau đó tự mình nhổ cỏ dại trước mộ, lau sạch mộ bia. Từ đầu đến cuối cũng không cho đại ca và đại tẩu cùng Lam Tinh Lam Tích giúp đỡ.

Sau khi làm xong tất cả, Tuyền Cơ ngồi trước mộ nghỉ ngơi, nhìn mộ bia nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, ngươi vì ta mất mạng, nhưng hôm nay ta mới biết được ngươi tên Triệu Tử Hoa, nói thật, ngay cả hình dáng của ngươi ta cũng không nhớ rõ... không biết ngươi đầu thai chưa, quỷ sai đại ca ở dưới rất tốt, ngươi xin hắn một tí để cho hắn tìm cho ngươi gia đình tốt, kiếp sau có đủ cha mẹ, không lo cơm áo, cưới một lão bà xinh đẹp... Ngươi là người tốt, chắc là hắn sẽ đồng ý với ngươi!”

Dịch Thanh Vân ở xa xa nhìn Tuyền Cơ nói chuyện với bia mộ một lúc, nhịn không được nói: “Lòng dạ tiểu muội thật tốt!”

Hồng Dực lạnh nhạt nói: “Lòng dạ đàn bà, sau này không biết có bao nhiêu người vì nàng mà chết nữa, nàng lại đến bái tế sao?”

“Ta cuối cùng cũng đoán được vì sao tiểu muội vẫn không muốn gả cho Trầm Kiếm.” Dịch Thanh Vân nhìn Hồng Dực cười khổ nói.

Hồng Dực nhướng mày, biết chắc chắn hắn còn có câu tiếp theo.

“Muội và Trầm Kiếm là cùng một loại người. Tiểu muội và các người cũng không giống nhau.”

Bái tế xong, Tuyền Cơ không trực tiếp quay về hoàng cung. Ngược lại về phủ Thái tử trước, gọi tám người Triệu Thập Lục bắt đầu bài “phát biểu của lãnh đạo”.

“Ta và các vị lần đầu gặp mặt, muốn hiểu một chút về sở trường của các vị, các người đều là nhân vật đứng đầu trong nhóm sát thủ của Trầm thị, tin rằng sở trường nhất định không phải chỉ có võ công thôi.” Vì sự hợp tác chặt chẽ sau này, Tuyền Cơ cho rằng hiểu sở trường của bọn họ rất quan trọng.

Triệu Thập Lục rõ ràng là người dẫn đầu của những người này, nghe vậy đại diện trả lời: “Ta cùng với Triệu Thập Tam am hiểu đao pháp, Triệu Ngũ, Triệu Cửu am hiểu dùng độc, Triệu Thập Cửu am hiểu dịch dung ẩn nấp, Triệu Thập Tứ am hiểu khinh công, Triệu Tạp Lục am hiểu ám khí, Triệu Thập Nhất am hiểu cơ quan.”

Tuyền Cơ âm thầm gật đầu, thật đúng là ai cũng có sở trường riêng, rất là tốt!

Nhưng mà tên bọn họ tại sao đều là số hiệu a, đặt tên cho bọn họ cũng quá tùy tiện đi!

“Ách, các ngươi có người nhà không?” Câu hỏi này có chút dư thừa, theo tên mà thấy thì những người này chắc chắn là cô nhi.

Quả nhiên, tám người cùng nhau lắc đầu.

Tuyền Cơ thở dài nói: “Hiểu rồi!”

“Bây giờ hỏi các ngươi một vấn đề, nếu có người muốn cướp ta đi, mà thực lực của đối phương so với tám người các ngươi đều mạnh hơn, các ngươi làm thế nào?”

“Không có khả năng!” Triệu Thập Lục ánh mắt cũng không chớp một cái.

Chậc! Thật là đủ tự tin!

“Ta nói là nếu!” Tuyền Cơ rất kiên trì!

“Liều chết bảo vệ chủ mẫu, chiến đấu đến người cuối cùng cũng không rút lui!” Triệu Thập Lục nói như đinh đóng cột.

Tuyền Cơ lắc đầu nói: “Các ngươi thật là người của Trầm thị sao?”

Tám người khó hiểu nhìn Tuyền Cơ, không hiểu ý này.

Tuyền Cơ nói: “Nếu các ngươi là người của Trầm thị, tại sao chuyện lỗ vốn rõ ràng như vậy các ngươi cũng làm?! Nếu đối phương chỉ muốn bắt cóc ta mà không phải giết ta, các ngươi cho không tính mạng không phải là đáng tiếc sao?”

Triệu Thập Lục trầm giọng nói: “Bảo vệ chủ mẫu là trách nhiệm của chúng ta, nếu nhìn thấy chủ mẫu bị người cướp đi, chúng ta tham sống sợ chết mà khoanh tay đứng nhìn, còn cần chúng ta làm gì?”

“Ngu ngốc!” Tuyền Cơ nhớ đến vị ám vệ chết oan tên là Triệu Tử Hoa nằm ở lăng mộ Hạo Khí kia, lớn tiếng nói: “Các ngươi có từng nghĩ đến việc sau khi các ngươi liều chết, ta vẫn sẽ bị người cướp đi, hơn nữa ngay cả người báo tin cầu cứu cũng không có, chờ chủ thượng các ngươi phát hiện ta đã xảy ra chuyện, còn phải phái người đi thăm dò rốt cuộc là ai cướp ta đi, điều này phải lãng phí biết bao thời gian cứu viện?”

Triệu Thập Lục chấn động cả người, quay lại nói với Triệu Thập Tứ am hiểu khinh công: “Nếu xảy ra tình huống như lời chủ mẫu, ngươi thoát thân trước đi báo cáo cho chủ thượng!”

Tốt lắm, còn biết linh hoạt, nhưng mà biết linh hoạt rõ ràng vẫn chưa đủ hoàn toàn.

“Triệu Thập Tứ phải thoát thân, các ngươi cũng phải thoát thân! Càng giữ lại nhiều lực lượng, cứu ta càng chắc ăn hơn!” Tuyền Cơ quả quyết nói.

Triệu Thập Lục nghiêng đầu suy nghĩ, rốt cục gật đầu!