Mai Hương và Lê Phong - Chương 09
Chương 9: Những chuyện kín của cô Mai Hương
Người thiếu nữ nói rồi lại mỉm một nụ cười buồn, đôi mắt dịu
dàng nhìn Lê Phong long lanh như làn suối trong có tia nắng rọi.
Lê Phong vẫn nhìn cô ta một cách ngờ vực nghiêm khắc, nhưng lòng phân vân như
người không biết xử trí thế nào cho phải đường. Một lát, anh chợt hỏi một câu,
cố ý làm cho người thiếu
nữ lúng túng:
- Từ lúc nãy đến giờ, cô chưa nói rõ cô vào đây làm gì?
Cô ta trả lời:
- Để được gặp ông.
- Sao lại để gặp tôi?
Cái vẻ nhanh nhẹn lại hiện ra trên mặt Mai Hương:
- Vì tôi muốn được gặp ông, mà, nếu tôi đoán không sai, hình như ông cũng muốn
thế.
Lê Phong khó chịu, lại xẵng tiếng hỏi:
- Thì giờ của tôi ít lắm, cô nên nói vắn tắt cho. Phải, tôi muốn gặp cô thực,
muốn gặp cô đã lâu, mà gặp bằng cách khác bây giờ nhiều... Nghĩa là...
- Nghĩa là... Nhưng có lẽ tôi không phải là người cho cô chất vấn. Nay tôi hỏi:
cô đến đây có ý gì?
Người thiếu nữ chừng muốn đáp lại bằng một câu ranh mãnh theo thói quen của cô
ta, nhưng thấy sắc giận của Lê Phong, mới thong thả đáp:
- Thưa ông, tôi đến đây, như lời tôi đã nói vừa rồi, là vì tôi muốn được gặp
ông, nhân thể để cho ông khỏi phải nghi ngờ theo đuổi tôi mãi. Có lẽ những cử
chỉ của tôi trong vụ án mạng vừa rồi đã làm cho ông phải ngạc nhiên nhiều lần,
có lẽ ông nghi cho tôi nhiều điều quá đáng nữa... Nhưng, nếu ông biết rõ, ông
thấy rõ đầu đuôi câu chuyện cũng như tôi thì chắc người thiếu nữ mà lúc nào ông
cũng thấy quanh quẩn ở gần ông chỉ là một người... như mọi người khác. Mà nếu
một vài việc riêng không bắt tôi phải có một vài cử chỉ khác lạ, thì ngay từ
lúc đầu ông đã coi tôi như một người bạn, chứ không phải là một kẻ thù.
Lê Phong chỉ trả lời:
- Xin cô nói vắn tắt cho.
- Thưa ông, câu chuyện của tôi lôi thôi lắm. Đem kể rõ ra đây sẽ làm mất thời
giờ của ông nhiều quá... Còn bây giờ...
- Không. Tôi cần phải biết.
- Trước hết ông hãy cho phép tôi hỏi mấy điều đã. Ông đã thấy manh mối nào
trong vụ ám sát Trần Thế Đoàn chưa?
- Tôi tưởng đã tìm được nguyên ủy vụ này. Mà chậm lắm chỉ mai kia, tôi đã có
thể bắt được bọn hung thủ.
- Mãi mai kia ư?
- Phải, vì bọn này quỷ quyệt lắm. Trong bọn có những người học thức nữa. Mà
nhất là có một tay lanh lợi, nguy hiểm, táo tợn một tay đàn bà...
Người thiếu nữ vẻ mặt rất thản nhiên, nhắc lại lời Lê Phong:
- Một tay đàn bà?
- Phải, một người đàn bà... Một người thiếu nữ, thưa cô Mai Hương, chính là...
Mai Hương mỉm cười:
- Chính là tôi? Chính là người ngồi trước mặt ông? Thưa ông Lê Phong, lúc này
có lẽ là lúc nên suy nghĩ chu đáo nhất. Vâng, tôi xin phục tài ông lắm, mà
không phải chỉ riêng có lần này, vì tôi đọc báo, biết tài và nhất là biết tiếng
ông đã lâu. Nhưng xin ông cẩn thận hơn chút nữa. Một người mà ông nghi là tòng
phạm trong vụ quan trọng này không khi nào dám tự dẫn mình đến trước một người
có tài trinh thám như ông. Trừ ra khi người ấy là một nhân vật giảo quyệt như
bọn gian ác bên Tây, hay trừ khi là nhân vật trong tiểu thuyết...
Lê Phong cau mày nói tiếp:
- Và nhất là khi người ấy là Mai Hương.
- Thế nghĩa là ông cho tôi là thứ nhân vật đáng phục ấy ư? Không! Tôi không
được cái hân hạnh đó. Ông chỉ mới dò được tên tôi thôi, ông chỉ mới biết tôi là
Mai Hương thôi. Nhưng nếu ông điều tra kĩ càng hơn. Ông sẽ biết rằng Mai Hương
còn là một người nữ học sinh ở trường Albert Sarraut tử năm 1925 đến năm 1934,
khi học đến gần hết ban “philo” thì bỏ trường và theo đuổi một công cuộc mà ai
cũng cho là dỡ hơi, là làm nữ tài tử diễn kịch, gia thế không đến nỗi kém, có
thể gọi là giàu được, vì Mai Hương là con thừa tự độc nhất của một người Nam
rất đứng đắn và cũng giàu. Nói thế để ông rõ cho rằng Mai Hương không tội gì đi
làm một kẻ giết người hay tòng phạm với bọn ấy.
Trái lại tôi là một người bị chúng theo đuổi, bị chúng mưu hại, chúng cũng chỉ
mong giết được tôi như đã giết được Trần Thế Đoàn. Duyên cớ vì đâu sẽ có lần
tôi xin kể lại cho ông biết.
“Hiện nay thì phải đề phòng, phải tránh kẻ thù, nhưng chỉ được đề phòng một
cách kín đáo, không dám lộ việc riêng ra với ai, cả với người thân thiết của
tôi cũng vậy. Thưa ông, nếu tôi không có can đảm, thì có lẽ tôi bị hại rồi.
Trong mấy năm nay, một mình tôi đã làm hỏng mưu của bọn kia nhiều lần... nhưng
tôi thoát khỏi tay chúng chỉ để mà thấy cái ghê gớm dữ dội hơn lên, chỉ làm cho
chúng thêm hăng hái căm giận tôi hơn lên. Lúc này là lúc tôi phải lo sợ nhất.
“Chắc hẳn ông cũng biết những kẻ ám sát bác sĩ Đoàn và mưu sát cô Tuyết Loan là
những tay coi thường cả luật pháp, vì chúng làm việc giỏi không biết ngần nào.
Tôi là một người tính mệnh bị cầm lỏng trong tay bọn ấy đó, vừa rồi, khi qua
đây, tôi chợt thấy bóng người theo...”
Lê Phong hỏi:
- Cô đi bộ, đi xe tay, hay đi xe hơi?
- Đi xe hơi. Bởi thế tôi không thể trông thấy rõ người trong chiếc xe đi sau.
Tôi tưởng là chiếc xe thường như mọi xe khác. Nhưng lúc đỗ trước cửa nhà báo
thì xe kia vụt tiến lên hai người trong xe ló đầu... Trời ơi? Tôi hiểu ngay vì
đó là hai người tôi vẫn gớm sợ?
- Người thế nào?
- Hai người ăn mặc rất sang và là bọn tín cẩn nhất của chủ Du...
- Nhưng chủ Du là người thế nào?
- Tên đứng đầu... Vâng, người chủ mưu, mà tôi tưởng ông cũng biết. Chính là một
trong hai người ông gặp ở trong nhà hàng “gô đa” lúc chiều.
Lê Phong ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:
- Cô với bác sĩ Đoàn có liên lạc gì không?
- Không.
- Vậy thì sao cũng bị chúng mưu hại?
Người thiếu nữ thở dài, nhắm mắt, lắc đầu rồi ngửng trông Lê Phong, giọng nói
tha thiết:
- Thưa ông, xin ông hứa giữ kín cho. Tôi đến đây là mong nhờ ông vừa che chở,
vừa khám phá cho một việc rất quan hệ đến đời tôi... Nhưng trước hết xin ông
hứa cho rằng, ông sẽ không cho công chúng biết việc này trên báo. Trong việc
bài tường thuật vụ án mạng, bài tường thuật rất cẩn thận, rõ ràng, tôi thấy ông
không nói đến tôi là người đáng cho ông nghi ngờ nhất, tôi mừng lắm và rất lấy
làm cám ơn ông. Tôi mong rằng ông cũng cứ giữ kín như thế mãi. Bởi vì... tôi
thực có nhiều điều không thể cho ai biết được.
- Tôi không hiểu vì nhẽ gì?
- Thưa ông, có nhiều nhẽ quan trọng lắm. Một ngày kia tôi sẽ xin nói tường tận
cho ông biết, còn bây giờ...
- Bây giờ thì sao?
- Bây giờ xin ông hứa với tôi rằng đừng hỏi điều gì nữa mà dù có hỏi, tôi cũng
chưa thể trả lời được. Vâng, đó là điều trái ý ông thực, nhưng có lẽ riêng chưa
thể chiều được ý ông...
Lê Phong chú ý nhìn Mai Hương một hồi lâu, đôi mắt dò xét cố hiểu lấy một phần
trung tâm trạng người thiếu nữ lạ lùng ấy. Trong vẻ bối rối lo sợ của cô ta, Lê
Phong vẫn thấy sự ngây thơ với cái duyên đậm đà đã khiến cho anh nhiều lần khen
phục.
- Quả thực cô là người khó hiểu.
Rồi lại nhắc lại:
- Phải! Cô thực là người rất dị kì. Tôi không biết có nên tin những chuyện cô
vừa kể cho nghe không. Vì...
- Vì sao kia?
Lê Phong đôi mắt đăm đăm, gõ ngón tay xuống bàn:
- Vì... Vì có nhưng trường hợp rất lạ lùng, rất rắc rối... Thí dụ như những bức
thư đe dọa, những bức thư mà tôi xét ra chính tay cô viết, nét chì tuy cứng -
vì viết theo lối chữ hoa - nhưng mảnh giấy quyết nhiên là của cô. Vậy thì tại
sao cô viết cho tôi. Tại sao cô báo cho tôi biết tin Trần Thế Đoàn bị giết sáng
ngày... Rồi lúc tôi theo vết xe cô... mà cả người đánh điện thoại về đây cho
tôi. Người ấy cũng lại là cô nốt.
Người thiếu nữ không đáp. Cô ta rầu rầu trông xuống, thỉnh thoảng thấy giọng
gắt của Lê Phong, cô mới nhìn mau lên một cái, rồi lại trông xuống ngay, Lê
Phong hỏi nữa:
- Tại sao? Cô phải trả lời tói. Ít ra cô cũng phải cho tôi biết những cử chỉ kì
quặc ấy?...
Mai Hương vẫn lặng thinh, Lê Phong liền đứng dậy, chống hai tay lên bàn, nhìn
tận mặt cô ta, tỏ ra rất quả quyết:
- Cô Mai Hương? Lúc này là lúc cô phải nói, cô phải nói rõ... Chứ mơ hồ như
thế không được nữa... Thế nào? Sao không trả lời tôi?
- Thì... thì tôi xin nói với ông rằng...
- Nhưng tôi không thể nghe cô được. Những chứng cớ buộc tội cô rành rành ra
đấy...
Lúc đó, vẻ mặt người thiếu nữ hơi đổi khác. Có lẽ là bực tức. Có lẽ là sợ hãi.
Nhưng cô dịu lại ngay, trông Lê Phong bằng cặp mắt đau đớn. Nửa như van lơn,
nửa như oán trách. Rồi cô nhẹ nhàng nói:
- Ông thực là người ác nghiệt quá. Tôi tưởng ông hiểu cho. Tôi tưởng đến đây
liệu chiều cầu cứu với ông...
- Cô cầu cứu tôi mà lại lạ lùng thế!
- Xin ông bình tĩnh lại... Có những điều cần yếu, tôi coi trọng hơn mọi sự cần
yếu ở đời... hơn cái tính mệnh tôi nữa. Tính mệnh của tôi lúc này nguy lắm. Tôi biết thế
lắm... Trời ơi, ông không thể tưởng tượng được cái khổ của một người con gái bị
săn đuổi ư?
Giọng của cô mỗi lúc một tha thiết hơn, mỗi lúc một thêm chân thực. Hai tay cô
run lên theo lời nói cảm động. Rồi như cô sực nhớ tới một điều gì, mặt cô bỗng
tái xanh, mắt nhìn Lê Phong, luôn luôn ngơ ngác như người hoảng hốt.
Cô vừa thở vừa nói tiếp:
- Vâng, có nhiều kẻ săn đuổi tôi... có những người thề giết tôi. Cái chết ghê
gớm, cái chết vô hình lúc nào cũng ở cạnh tôi. Thưa ông.. Vâng... Hay là tôi
không dám giấu ông nữa. Tôi nói ra, tuy chưa chắc ông đã tin ngay việc khủng
khiếp của tôi tuy biết rằng có lẽ tôi nói xong chắc có khỏi bị hại ngay tức
khắc không...
- Bị hại tức khắc ngay ở đây?
- Vâng... vì lường sao được bọn quỷ quyệt kia.
Lê Phong thấy câu chuyện càng thân lại hỏi dồn:
- Ồ? Thế ra... việc của cô ghê gớm đến thế thực ư!
Mai Hương gật đầu nói sẽ:
- Vâng? Vâng! Kể thực tôi làm việc huyền diệu quỷ thần! Nhưng dẫu nguy hiểm,
tôi cũng xin nói ngay, vâng nói ngay bây giờ, rồi muốn xảy ra chuyện gì thì xảy
nhưng...
Cô ta hơi lưỡng lự trong giọng quả quyết:
- Nhưng... Hay xin ông để sau này tôi hãy nói...
Lê Phong, mặt sắt lại, hai tay ấn chặt xuống bàn:
- Không, tôi thề với cô rằng cô sẽ không việc gì. Cô nói đi?
- Nói mau? Nếu bọn kia chạm đến một sợi tóc của cô, thì...
Người thiếu nữ hết sức nén sự cảm động, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, rồi ra
vẻ quả quyết, cô bắt đầu nói:
- Trong vụ ám sát Trần Thế Đoàn, và trong các việc mưu sát hiện đang ngấm
ngầm... Người đáng sợ hơn hết, khôn ngoan hơn hết là người tôi biết rõ tên
tuổi, nhà cửa... Mà người ấy chính là...
Bỗng nhiên người thiếu nữ ngừng lại, đứng phắt lên mắt trợn trừng mở rất lớn.
Trong ngót nửa phút, mặt cô ta là hình ảnh của một sự kinh hoảng không thể tô
được: môi hé run bần bật, hai tay bíu một cách tuyệt vọng lên thành bàn.
- Cô Mai Hương! Cô sao vậy?
Mai Hương chưa thể trả lời được, chỉ cứ thế, trông ra phía trước cửa sổ trước
mặt. Mãi sau mới lẩm bẩm:
- Trời ơi? Trời ơi?
- Sao? Cái gì?
- Chúng nó nghe rõ cả rồi? Chúng sắp giết tôi rồi.
- Mà ai?!
- “Chúng nó” bọn kẻ thù?... Trời ơi? Tôi vừa thấy bóng người hiện ra.
- Nhưng đâu?
- Ở cửa sổ kia, một bóng người nhô lên, trời ơi!
Lê Phong ngoắt quay lại. Cửa sổ kính vẫn đóng. Trên nền ren căng, ánh nắng in
hình mấy chiếc lá cây cao...
- Đâu? Có ai đâu?
Lê Phong toan nhảy ra mở cửa xem, nhưng nhìn lại thấy một người thiếu nữ mắt lờ
đờ, mặt xám xanh đang lảo đảo chực ngã.
Anh vội chạy đến bên đỡ, thì vừa lúc cô gieo người xuống ghế, thân ngả lên tay
anh, và hai mắt nhắm nghiền.
- Cô Mai Hương? Cô Mai Hương!
Lê Phong cuống quýt lên, trông trước trông sau, rồi lại nhìn vào nét mặt im
lặng của người thiếu nữ.
- Cô Mai Hương!
Nhưng cô ta vẫn im bặt, không đáp, toàn thân rũ xuống, yên tĩnh phó cho hai tay
che chở của người thiếu niên.
Lần đầu tiên Lê Phong thấy cái cảm giác rất êm đềm, đầm ấm, đượm vào tận tâm
hồn.
Anh trông xuống con người yểu điệu mà kì dị ấy – con người có bao nhiêu điều bí
mật vây bọc quanh mình - thì tự thấy có một sức mạnh lạ thường ở người anh bồng
bột lên. Anh coi mình như một vị thần hộ mệnh có dư can đảm, có dư lòng nghĩa
hiệp để bảo vệ người thiếu nữ.
Lê Phong say sưa hít thở cái hương phảng phất ở bên mình, se sẽ ôm chặt lấy Mai
Hương ghé đầu xuống gần mặt cô, và êm ái hỏi:
- Mai Hương? Mai Hương? Em là ai? Mà khó hiểu thế.
Người thiếu nữ lúc ấy chỉ là một bực nhan sắc dịu dàng, yếu đuối ẩn náu trong
sự bao dung của Lê Phong. Hơn nửa phút đồng hồ, anh vẫn đỡ cô trong tay, đợi
cho cái vẻ kinh sợ trên mặt kia biến dần và đợi cho hơi thở của cô điều hòa
lại.
Khi anh thấy đôi gò má đã phơn phớt có sắc đỏ, anh mới nhẹ nhàng bế cô lên, lấy
chân kéo nhích cái ghế bành lớn lại gần, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh quỳ một gối lên ghế, cánh tay phải nâng dưới đầu người thiếu nữ lúc đó vẫn
chưa tỉnh, tay trái vẫn giữ lấy năm ngón tay lạnh giá của cô.
Lê Phong yên lặng, ngắm cặp môi thanh trên nét mặt đăm đăm ấy, cặp môi tươi
thắm, nét cong uốn rất tinh xảo, và hình như bao nhiêu duyên, bao nhiêu tình
tứ, bao nhiêu ân ái đều thâu góp lại để khi hé nở sẽ thành một nụ cười say sưa.
Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền. Nhưng vẻ mặt mỗi lúc thêm một bình tĩnh, Lê Phong
lẩm bẩm nói:
- Không hề gì, cơn lo sợ đã qua. Cô sắp hồi tỉnh... Mai Hương tỉnh lại sẽ nói,
sẽ kể rõ cho tôi các điều bí mật... Tôi sẽ tìm hết cách để giúp cô, để săn đuổi
bọn gian ác vẫn ngấm ngầm hại cô!... Không... chúng nó sẽ không thể thi hành
được mưu kế nào mà không có tôi ngăn trở... Mai Hương sẽ không giấu tôi nữa, sẽ
nói thực rõ, nói hết, có phải không Mai Hương. Mai Hương lúc nào cần đến tôi
cũng đã thấy tôi ở sẵn bên cạnh...
Tiếng nói của anh rất nhỏ, nửa như mình tự bảo mình, nửa như nói cho người
thiếu nữ nghe, giọng anh cảm động dần dần thấp xuống, và ân ái như những lời
khuyên nhủ dỗ dành.
Một tiếng thở nhẹ và dài của Mai Hương khiến anh ngừng lại.
Lê Phong nhìn xuống, thì đôi mắt Mai Hương đã mở, trông thẳng vào mặt anh như
ngạc nhiên, rồi như trách móc, nhưng Lê Phong thoáng thấy vẻ sung sướng tin cẩn
ở trong, anh vẫn cầm tay cô và vẫn để cho đầu cô ngả đặt lên vai mình? Toan nói
mấy câu ân cần, bỗng người thiếu nữ chau mày, hai mắt long lanh lo ngại. Cô se
sẽ kéo tay về và ngồi thẳng dậy, sượng sùng nhìn Lê Phong rồi lại sượng sùng
trông đi.
- Cô Mai Hương?
Nhưng người thiếu nữ đã đứng lên, yên lặng đến bên bàn cầm lấy cái ví đầm sửa
qua lại mái tóc, xem qua đồng hồ tay, rồi yên lặng bước ra cửa.
- Cô Mai Hương! Cô đi đâu bây giờ?
Người thiếu nữ quay đầu lại, nhưng vẫn không đáp. Anh phải hỏi lên lần nữa, cô
mới se sẽ đáp:
- Thưa ông... Tôi ra.
- Nhưng...
- Vâng, tôi phải đi. Không thể ở đây được.
- Nhưng sau câu chuyện kì quái vừa rồi.
- Câu chuyện nào, thưa ông?
- Thì cô vừa cho tôi biết rằng cô đương bị kẻ mưu hại...
Người thiếu nữ lạnh lùng đáp:
- Không, không có chuyện gì hết. Vừa rồi tôi nói lầm đấy. Xin ông quên chuyện
ấy đi...
Lê Phong càng lấy làm lạ hơn:
- Ơ hay, chả nhẽ... mà... cô không nhớ rằng chính cô vừa đây đã sợ hãi ngất
người đi đấy ư? Không! Có thế nào, cô cứ cho tôi biết... Tôi không thể để cô ra
một mình được. Nhiều việc ly kì như thế, mà sao cô lại giấu tôi.
Mai Hương ra vẻ ngẫm nghĩ. Một lát cô nhạt nhẽo mỉm cười:
- Tôi không giấu ông chi hết. Câu chuyện lúc nãy xin ông cứ tưởng như tôi không
nói. Cũng xin ông đừng để ý đến tôi nữa. Tôi... Không tôi phải đi khỏi đây ngay
bây giờ!
Lê Phong nhảy ra giữ lấy nắm cửa:
- Không! Không thể được? Cô phải ở đây! Kẻ thù cô dầu có quỷ quyệt đến đâu, tôi
cũng không để yên chúng nó.
Thì Mai Hương ra ý bất mãn, cô nhìn Lê Phong se sẽ nói:
- Xin ông để tôi ra. Xin ông vì bao nhiêu sự thống khổ của tôi để cho tôi ra
ngay, ra khỏi đây ngay bây giờ?
Đôi mắt cô tha thiết, van lơn, nét mặt lộ ra những nỗi đau khổ, cảm động, không
biết chừng nào.
Lê Phong thì không biết nên xử trí ra sao, không tưởng đến sự nhất quyết ngăn
cản cô. Lúc cô sẽ gạt cái tay giữ nắm cửa, rồi mở cửa bước ra, anh cũng để yên.
Mãi lúc cô bắt đầu
bước xuống bậc thang, anh mới vội chạy xuống gọi:
- Cô Mai Hương
Anh theo liền sau lưng cô ta, thiếu chút nữa thì giữ lấy vai cô không cho xuống
nữa:
- Cô Mai Hương! Nếu cô không nói rõ đầu đuôi việc này, thì tôi thề rằng...
Mai Hương lại quay lại, nhìn Lê Phong một cách khổ sở tuyệt vọng, đôi mắt năn
nỉ lóng lánh như chực khóc...
- Cô ở lại, cô nên nói rõ cho tôi biết đã.
Người thiếu nữ chỉ đáp:
- Xin ông để tôi ra!
Và khi thấy người thiếu niên vẫn chưa chịu nghe, cô lại nói:
- Tôi van ông.
Rồi thoăn thoắt chạy xuống.
Bên ngoài, chiếc xe hơi “Nerva Sport” vẫn đợi, cô ta chạy ra, mở buồng máy trông
qua, rồi đưa mắt nhìn quanh quất đây đó một vòng. Không thấy gì khả nghi, cô
mới nhảy lên xe, rồi cho chạy ngay, không để ý đến Lê Phong đang nhìn theo ở
trước cổng tòa báo.
Lê Phong đứng thẫn thờ đó cho đến khi chiếc xe khuất hẳn về lối chợ Đồng Xuân,
trong lòng thấy buồn bã một cách rất êm đềm. Anh thở dài và tự cái sâu xa của
tâm hồn anh, nhưng lời dịu dàng như âm thầm réo rắt:
- Mai Hương ơi? Cái tên của em đẹp biết chừng nào, ân ái biết chừng nào? Nhan
sắc em dịu dàng biết chừng nào? Em là một người để cho người ta yêu quý, để cho
người ta nâng niu, một người chỉ để hưởng những hạnh phúc trong trẻo nhất
đời... Thế mà sao đời em lại lạnh lùng đến thế, lòng em lại khó hiểu đến thế,
hỡi Mai Hương.