Bùn loãng cũng có thể trát tường - Chương 10 - 11 - 12
Chương X : Thế là ta biến thành thái giám.
Tên rùa rụt cổ Chu Cao Hú kia bị ta chơi cho một vố phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng vẫn ghi hận trong lòng, tìm thời cơ trả đũa ta.
Có một ngày, hắn mang một vị cô nương đến trước mặt Yến Vương tố cáo. Vị tiểu cô nương kia khóc lóc sướt mướt, giơ tay chỉ thẳng vào ta, nói rằng ta chính là tiểu tặc cưỡng dâm nàng, hơn nữa còn kể lại tường tận thời gian, địa điểm, cách thức, giống y như thật.
Yến Vương sau sự kiện ruồi muỗi kia trong lòng vẫn còn chút oán hận, tuy hắn tin rằng ta không làm những chuyện như bị tố cáo này, nhưng kẻ tiểu nhân như hắn vất vả lắm mới nắm được cơ hội tốt đương nhiên không bỏ qua, có thể cho ta chút rắc rối cũng tốt lắm rồi.
Hắn tỏ vẻ nghiêm khắc bắt đầu tra xét chuyện này, việc đầu tiên là phải đưa ra chứng cứ rằng lúc đó ta đang làm gì.
Ta cẩn thận hồi tưởng lại những việc ta làm trong thời gian đó, vừa liếc mắt qua chỗ Chu Cao Hú đã thấy hắn đang cười rất âm hiểm.
Thôi rồi, mắc bẫy rồi. Lúc đó ta đang nhận đồ hối lộ, hôm đó ta cũng cực kỳ kỳ quái, cái tên tiểu lại kia đang yên đang lành tự nhiên mang lễ vật tặng cho ta, giờ xem ra đúng là tên rùa rụt cổ kia cố tình làm hại ta.Ta muốn đưa ra chứng cứ kia, nhưng tránh được tội gian dâm thì lại mắc phải tội tham ô. Làm sao bây giờ. Chẳng nhẽ giữa lúc ta bắt đầu kiếm chác được lại phải phủi tay bỏ đi ?
Bỗng nhiên, một đoạn trí nhớ không xa lắm hiện ra trong óc ta, ta đã có sáng kiến.
Ta đi đến bên cạnh vị tiểu nương kia, nắm tay nàng dí vào đũng quần ta, cho nàng sờ thoải mái, rồi hỏi nàng " Ngươi thử nói với vương gia, ngươi chạm vào cái gì ?" Nàng tắt nghẹn tiếng khóc, đứng thần ra.
Yến vương cũng tò mò trừng mắt hỏi : "Ngươi đụng tới cái gì ?"
Vị tiểu cô nương kia hoảng sợ quỳ mọp xuống đất, dập đầu xin tha thứ : "Xin Vương gia tha mạng. Ta, ta, ta không chạm thấy cái gì cả"
Hai mắt Yến Vương sáng quắc như đèn pha, hắn phất tay nói : "Người đâu, dẫn nữ nhân này đi" Hai tên thị vệ như lang sói lập tức kéo vị tiểu cô nương không ngừng kêu tha mạng ra ngoài.
Yến Vương với vẻ mặt "rốt cuộc đến lượt ngươi" chỉa thẳng về phía ta, ta lập tức quỳ sụp xuống trước khi Yến Vương lên tiếng : "Vương gia, tiểu nhân có tội, thật ra tiểu nhân là một thái giám"
Yến Vương lập tức nói rõ ràng : " Sao ngươi có thể trở thành thái giám được. Thái giám trong triều ta đều có tên đăng ký trong sổ, chỉ cần tra là biết, tội mạo danh là phải mất đầu đấy"
Ta lập tức quỳ rạp trên mặt đất, nói : " Vương gia, tiểu nhân tên thật là Mã Tam Bảo, vốn là thái giám ở trong phủ" Đám thái giám trong phủ này đều bị ta sờ gáy qua, ta có thể khẳng định không có tên nào là Mã Tam Bảo.
Rõ ràng Yến Vương không tin, liền sai thái giám bên cạnh đi tra hồ sơ, sau đó bắt đầu tra vấn : "Ngươi nói ngươi tên là Mã Tam Bảo, thế nhà ngươi ở chỗ nào ? Cha mẹ ngươi là người phương nào ? Tịnh thân khi nào ? Nhập phủ khi nào ?"
Ta giả vờ ôm mặt khóc : "Vương gia ơi ! Khổ thân tiểu nhân lắm ! Tiểu nhân đã quên sạch mọi chuyện trước kia, chỉ nhớ là sư phụ tiểu nhân phát hiện ra tiểu nhân ở một vách núi, lúc đó tiểu nhân chỉ còn thở thoi thóp. Người trị bệnh cho tiểu nhân, lại truyền thụ công phu cho tiểu nhân. Chẳng qua tiểu nhân vẫn không thể nhớ lại những chuyện lúc trước, lão sư phụ nói có khả năng là do ngã dập đầu.
Mấy tháng trước, vì tuổi cao già yếu lão sư phụ đã qua đời, trước khi chết người cho tiểu nhân một khối lệnh bài, nói rằng nó được phát hiện ra cùng lúc với tiểu nhân, là vật tùy thân của tiểu nhân. Lúc đó tiểu nhân mới biết được, nguyên tiểu nhân là thái giám của Yến Vương phủ.
Tiểu nhân muốn biết rốt cuộc mình là người như thế nào, liền quay lại đây, trên đường gặp vị sư phụ hiện tại, liền đi theo người tới đây"
Yến Vương vẫn không tin hỏi lại : "Vậy sao lúc trở về ngươi lại dùng tên giả ?"
" Bởi vì tiểu nhận sợ trước kia đã làm sai cái gì, cho nên muốn xem xét kỹ tình hình, rõ ràng ngọn ngành rồi mới quyết định"
Lúc này tên thái giám tra hồ sơ đã trở lại, nói trong phủ quả thật từng có một thái giám tên là Mã Tam Bảo, ba năm trước đây Nam viện bị cháy, có mấy thái giám bị chết, hắn cũng thất tung từ đó. Yến Vương lấy hồ sơ ra, liền nói : " Không đúng, Mã Tam Bảo năm nay hai mươi bảy tuổi, trông ngươi sao lớn vậy được ?"
Ta vội vàng nói đến mức nước bọt phun phì phì : " Trời ạ ! Thật đúng là như vậy đó ! Sư phụ ơi, ân tình của người đối với đồ nhi, làm sao đồ nhi có thể đáp đền" Ta nghẹn ngào khóc hai tiếng, bắt đầu kể lại chuyện cũ : " Tiểu nhân còn nhớ rõ, năm đó, để cứu tiểu nhân một mạng, sư phụ đã cho tiểu nhân ăn một quả chu quả ngàn năm, ăn trái cây kia có thể trẻ lại một nửa, còn có thể tăng sáu mươi năm công lực. Lúc đó sư phụ có nói tiểu nhân đã bớt tuổi đi, tiểu nhân còn tưởng người lừa đảo, hóa ra có chuyện như vậy thật. Sư phụ ơi, nếu ngài ăn trái cây kia, thì đâu có chết sớm như vậy, chỉ vì cứu con mà thôi. Sư phụ ơi ???" Ta bắt đầu đấm ngực gào khan, trong lòng vẫn nghĩ tới việc trước khi đào tẩu phải lập tức lấy ngân phiếu và bắt theo Trình Dục Chi.
( >_< càng ngày mình càng ngưỡng mộ bạn thật đấy)
Yến Vương bịt tai lại, sốt ruột nói : " Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Trên đời này làm gì có loại trái cây kỳ dị như thế. Ngươi muốn lừa ai hả ?"
Lúc này đã nghe thấy có tiếng Trình Dục Chi đang từ ngoài cửa đi vào, nói : "Vương gia, loại chu quả mà tiểu đồ vừa nhắc tới, quả thật là có"
Yến vương thấy hắn, liền khách khí nói : " Trình tiên sinh, mời ngồi xuống rồi hãy nói"
Trình Dục Chi tiến vào phiên tòa thẩm tra ta, ta lập tức ngừng gào khóc, đi tới bên cạnh hắn, ôm lấy chân hắn kêu :" Sư phụ, ta không lừa ai cả, người hãy làm chủ cho ta." Nhân thể dựa đầu vào chân hắn, nằm úp mặt xuống đất nửa ngày liền khó chịu gần chết.
Lúc này Yến Vương cũng tò mò hỏi : "Trình tiên sinh, trên đời này có thứ trái cây thần kỳ như thế sao ?"
Trình Dục Chi nghiêm mặt nói : " Bẩm Vương gia, quả thật là có, chẳng qua tiểu đồ có nói sai một chút, quả này trăm năm mới kết trái một lần, mỗi lần chỉ có hai trái. Ngày nó Thiên Cơ lão nhân túc trực ở bên cạnh cây suốt năm mươi năm mới thu được hai trái, tiếc là sau đó cây kia đã chết héo. Hai quả chu quả này đúng là tuyệt phẩm hiếm có. Người từng tặng cho gia tổ một quả, gia tổ đem nó chế thành thuốc, chính là "Tốc hiệu cứu tâm hoàn" Ta đoán người tiểu đồ gặp chắc là Thiên Cơ lão nhân."
Ta liền làm bộ tỉnh ngộ : " Trách không được mỗi lúc ta hỏi gì, vị lão sư phụ kia chỉ nói một câu : " Thiên cơ không thể tiết lộ", ta có hỏi lại thì người cũng không trả lời, còn nói là phạm húy, hóa tên người đúng là Thiên Cơ.
Yến Vương hiển nhiên rất hứng thú với loại trái cây kỳ lạ kia, lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề xung quanh, Trình Dục Chi cũng giải thích cặn kẽ. Ta thì khỏi nói rồi, không nghĩ tới mèo ốm mà cũng làm chết chuột, lại có cái loại trái cây thần kỳ như thế, ta liền dỏng tai lên nghe. Cuối cùng, Yến Vương cũng vì chu quả cây kia chết héo mà thở dài than thở.
Yến Vương đương nhiên tin tưởng lời nói của Trình Dục Chi. Nói thật ra, trong phủ này chẳng có bất kỳ ai hoài nghi Trình Dục Chi cả, bởi vì hắn là chính nhân quân tử tuyệt đối, chưa bao giờ nói dối. Nếu một ngày nào đó hắn nói rằng lợn là vốn là do quả mọc trên cây, thì mọi người cũng tuyệt đối tin rằng, chính lợn mới nói sai.
Nhưng Yến Vương vẫn không chịu tin ta, hắn còn muốn tìm thái giám quen biết với Mã Tam Bảo tới để nhận diện ta.
Đến mức này thì ta cũng không sợ, dù sao ta có thể đổ hết mọi việc lên đầu cái chu quả nọ. Nhưng ta cũng không muốn quỳ tiếp nữa, liền cảnh tỉnh hắn một chút. Ta nhìn vào giữa hai chân hắn, kêu to :" Ôi, ruồi bọ kia"
Yến vương giật mình một cái, lập tức mất sạch hứng hú, nói : " Quên đi, đã như thế, về sau ngươi sửa lại thành Mã Tam Bảo đến nội đình hầu hạ đi. Còn nữa, về sau đừng có tự xưng là tiểu nhân gì gì đó, bổn vương bị ngươi làm cho nhức hết cả đầu rồi"
Ta vội vàng kéo chặt ống quần Trình Dục Chi, Trình Dục Chi tỏ vẻ khách khí nói với Yến Vương : " Vương Gia, ta đã quen có hắn hầu hạ, để hắn đi theo ta có được không ?"
Trình Dục Chi hiếm hoi lắm mới mở miệng cầu xin, Yến Vương cũng không thể bác bỏ mặc mũi của hắn, liền lập tức đồng ý.
Ta đi theo Trình Dục Chi về tiểu viện của chúng ta, ta lập tức sổ một tràng liên thanh chất vấn Trình Dục Chi : " Không có chu quả, thì cái loại "Tốc hiệu cứu tâm hoàn" của nhà ngươi không có cách nào để chế tạo ra tiếp à? Ta có nên trữ hàng để về sau nâng giá không ? Còn nữa, cái cây chu quả kia quả thật đã chết rồi sao ? Có phải giả chết không ? Cái cây kia ở đâu ? Ta phải chạy đến xem, biết đâu lại có quả nữa ? Ta muốn có hai quả, ta phát tài rồi ?" Hai mắt ta sáng trưng như hai đĩnh vàng nhìn chằm chằm vào Trình Dục Chi.
Trình Dục Chi thản nhiên nhìn ta một lát, cuối cùng nói " Ngu ngốc!" Sau đó xoay người đi không thèm để ý đến ta nữa.
Hắn, hắn, hắn vừa mới mắng người xong ? Trình Dục Chi hoàn mỹ như Bồ Tát lại biết mắng người ? Ta hoảng hồn trước sự thực này, qua một lúc sau mới nhớ ra, hắn vừa mắng ta.
Ngu ngốc ? Ta mà ngu ngốc hả ? Những câu nói dối lợi hại như vậy, ta đều có thể tuôn ra ào ào, ta còn chưa đủ thông minh sao ? ( Trình Dục Chi phê : Ta cũng làm quá dễ dàng. Kể cả chuyện Nữ Oa vá trời cũng không làm khó được ta)
Ta nhảy đến trước mặt hắn, hùng hổ nói : " Ngươi dám mắng ta ? Người thông minh như ta đây mà ngươi dám mắng là ngu ngốc hả ? Không được, mau bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho ta"
Hắn đau dầu nhìn ta, cuối cùng nói bất đắc dĩ : " Ta tự mắng mình là ngu ngốc, được chưa ?"
Ta liền cự tuyệt : " Thế cũng không được. Nếu ngươi ngu ngốc, ta là đồ đệ của ngươi, chẳng phải ta cũng là đại ngu ngốc hay sao. Ngươi vẫn phải bồi thường cho ta"
Hắn tiêu sái nhận mệnh bước tới bên bàn, cầm bút hỏi ta " Thế lần này viết giấy nợ bao nhiêu ?"
" Thấy ngươi đáng thương như vậy, thôi nợ ba nghìn lượng đi"
Về sau, ta dùng mọi cách cũng không hỏi được nơi có cây chu quả, ta liền bảo y là tên thư sinh thối phiền toái.
Đối thoại hôm đó đã lưu truyền khắp trong phủ, mọi người đều thản nhiên tiếp nhận chuyện này. Bọn họ có kẻ hâm mộ " Khó trách hắn còn ít tuổi mà công lực cao cường như vậy, hóa ra là do đã ăn phải chu quả", lại có kẻ tỏ vẻ khinh thường " Hóa ra hắn là kẻ bất nam bất nữ, hắn vô đạo đức như vậy, hóa ra là vì thân thể không được trọn vẹn à. Có thể lượng thứ, có thế lượng thứ."
Về sau, trong ánh mắt bọn họ nhìn ta đều có vẻ khinh thường và thương hại. Mà bọn thái giám đều cảm thấy hãnh diện vì ta.
Chương XI : Có biến
Sau khi làm thái giám, sinh hoạt của ta cũng không có thay đổi gì lớn, vẫn là tâm phúc của Yến Vương như trước kia, thỉnh thoảng vẫn lừa đảo bắt chẹt, bức Trình Dục Chi phải kí giấy nợ.
Có một buổi sáng tỉnh giấc, ta hỏi Trình Dục Chi : “ Sư phụ, buổi tối có phải lúc đi ngủ ngươi mang theo cái chày giã thuốc không, nó cứ chọc chọc làm ta khó chịu quá.”
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, không hiểu sao máu mũi bắt đầu phun ra.
Từ sau lần đó, ta thấy hắn thường chảy máu mũi, sau đó hắn lại bắt ta sang ngủ chỗ khác, còn nói thế này hắn không ngủ được.
Ta mặc kệ nói : “ Ngươi không ngủ được là việc của ngươi, liên quan quái gì đến ta? Tự mình nghĩ ra cách đi”
Sau đó, hắn vẫn luôn tìm cách để đổi giường ngủ, lúc ngủ luôn quay lưng về phía ta, ta phải mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới có thể chui lại vào trong lòng hắn như trước được.
Đột nhiên lại có một ngày, ta phát hiện hắn đang ngồi niệm kinh phật, niệm cái gì mà “Sắc tức thị không, không thức thị sắc”
Ta lập tức đề cao cảnh giác, cảnh cáo hắn : " Ngươi đừng tưởng xuất gia là có thể tránh được, đời này ngươi đừng hòng chạy trốn khỏi ta.”
Trình Dục Chi càng ngày càng tiều tụy, ta cũng không khỏi bắt đầu lo lắng, cái người dùng tốt như vậy mà không còn, ta lại phải tìm một người khác nữa sao.
Có một ngày, ta hỏi hắn : " Ở nhà ngươi, còn người nào có cái mùi giống như trên người ngươi không ?"
Hắn ngạc nhiên hỏi : " Ngươi hỏi cái này làm gì ?"
Ta tỏ vẻ sầu lo nói : "Nếu như ngươi đột nhiên lăn quay ra chết, ta phải tìm một người khác để thay thế ngươi á"
Hắn bắt đầu phẫn nộ, không lừa các ngươi đâu, hình như ta còn nhìn thấy một ngọn lửa bắt đầu ngùn ngụt bốc lên trên đỉnh đầu của hắn.
Hắn tàn bạo nắm lấy tay ta nói : " Cái đồ tiểu hỗn đản lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, nếu ngươi dám có bụng dạ này, ta sẽ cắt đứt chân của ngươi. Nói mau, ngươi còn dám làm vậy nữa không"
Ta hoàn toàn ngây người, quên mất tiêu là võ công của ta còn cao hơn hắn chỉ một chưởng là có thể cán hắn bẹp dí thành một bức tranh treo lên tường. Trái lại, ta lại ngoan ngoãn chịu thua : " Không dám nữa, từ sau ta sẽ không dám có suy nghĩ như thế này nữa"
Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chút, thở dài nói : " Cái tên tiểu hài tử nhà ngươi bao giờ mới lớn được đây"
Ta thầm nghĩ, nếu như hắn biết ta là một nữ nhân, hơn nữa cũng đã có nguyệt sự rồi, khẳng định sẽ không nói như vậy nữa.
Trình Dục Chi không nhắc lại chuyện chia giường ngủ nữa, hắn nói buổi tối không ngủ được, kêu ta dạy hắn luyện võ. Ta liền lựa ra vài loại cho hắn chọn, hắn liền chọn " Lăng Ba Vi Bộ" Sau đó, vì không ngủ được nên hắn lại đi tu luyện võ công, chẳng bao lâu cước bộ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có một ngày, Yến Vương hỏi ta : " Trịnh Hòa, nếu như có một người đánh nhau sống chết với một người, ngươi sẽ giúp bên nào ?"
Ta nói : " Đương nhiên là giúp kẻ đi ăn cướp đồ rồi. Giúp người cướp đồ, sau này đồ đó sẽ về tay hắn. Cướp đồ không phải ai cũng làm được, phải theo kẻ nào để được chia phần tốt"
Yến Vương cười ha hả nói : " Trịnh Hòa ơi Trịnh Hòa, bản vương quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Bản vương muốn đi ăn cướp, ngươi có giúp ta không ?"
Ta vỗ ngực một cái đáp : " Không cần hỏi nhiều, chỉ cần đưa ra một cái giá thích hợp, ta sẽ theo ngươi liền"Lúc trở lại tiểu viện, Trình Dục Chi hỏi ta : " Nếu như có hai người đánh nhau, một người có lý nhưng bản lĩnh hơi kém, một người có bản lĩnh nhưng không có lý, ngươi sẽ theo người nào ?"
Ta nói " Đương nhiên là theo cái tên có bản lĩnh rồi, có thể đánh nhau xong sớm"
Trình Dục Chi suy nghĩ một lúc rồi nói : " Có đạo lý, đối với bách tính phổ thông mà nói, sinh hoạt yên ổn mới là trọng yếu nhất." Sau đó hắn vỗ vỗ đầu ta nói : " Ngươi rất thông minh" rồi ly khai.
Ta bị hắn nói vậy cũng chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy kỳ quái, sao ngày hôm nay toàn những kẻ hỏi ta chuyện đánh nhau. Chẳng lẽ Yến Vương muốn đánh nhau với Trình Dục Chi ? Yến Vương muốn cướp bí phương của Trình Dục Chi, mà Trình Dục Chi đánh không lại hắn, vì vậy mà hai người đều muốn tìm ta hỗ trợ ?
Ta càng nghĩ càng không hiểu, không được, việc này phải có cách đối xử ngoại lệ, Trình Dục Chi là người của ta, sau có thể để cho kẻ khác khi dễ?
Ta lập tức hộc tốc chạy đi tìm Yến Vương.
Ta vừa chạy qua đó, vừa kêu to : " Vương gia, nếu ngươi nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi khi phụ sư phụ ta, thì quên khẩn trương nhé. Ta sẽ không theo đâu" Ta vừa quay đầu, đã thấy Trình Dục Chi ngồi trên ghế nhìn ta cười.
Ta chạy tới bên hắn, xắn tay áo lên nói : " Sư phụ, người không phải sợ, Vương Gia muốn đánh nhau với ngươi, nhất định ta sẽ giúp ngươi"
Trình Dục Chi hạ tay áo ta xuống, nói : " Đừng xúc động như thế, ai nói với ngươi là ta muốn đánh nhau với Vương gia ?"
Yến Vương cũng ngồi bên cạnh cười nói : Trình tiên sinh, may mà ngươi đáp ứng theo phe ta, không thì ta cũng thật đau đầu. Cái tiểu hỗn đản này rất phiền phức đi"
Ta không hiểu đi theo Trình Dục Chi trở lại tiểu viện, Trình Dục Chi hình như rất vui vẻ, lại hỏi ta : " Vì sao ngươi phải giúp ta đánh nhau với Vương gia ?"
Ta liền đáp theo lẽ thường tình : " Đương nhiên phải giúp ngươi rồi, những bí phương của ngươi ta đã sớm nhắm vào rồi, sao có thể để cho kẻ khác lấy mấy. Hơn nữa, nếu không có ngươi, ai giúp ta chải đầu giặt quần áo ? Giúp ta kiếm tiền ? Hơn nữa còn có nhiều giấy nợ thế này, ai trả tiền cho ta ?
Dáng vẻ tươi cười của Trình Dục Chi bỗng đông cứng lại, hắn ảo não nhìn ta nói : " Là ta sai, ta không nên quá tưởng bở"
Ta cũng không hiểu gì cả, ta có làm gì đâu, tự nhiên hắn lại điên điên rồ rồ như thế. Dạo gần đây trông hắn lạ lùng thật.
Mấy ngày sau, Yến Vương chỉ huy Nam Hạ cùng vị hoàng đế cháu trai của hắn kia, bắt đầu bốn năm trời chiến tranh gian nan. Ta với Trình Dục Chi cũng ở trong hàng ngũ. Lúc đó ta mới biết, Trình Dục Chi kia, không chỉ y thuật cao minh, mà còn là kẻ mưu sĩ có tài, Yến Vương rất coi trọng hắn, trước mặt mọi người khen ngợi hắn là diệu thủ hồi xuân, nhân tâm nhân thuật, bày mưu tính kế, nhìn xa trông rộng tới ngàn dặm, việc gì cũng cũng rõ ràng.
Ta đứng bên cạnh nghe qua loa cũng hiểu đây là vinh dự cỡ nào, có điều nghe thấy mấy chữ " nhìn rõ mọi việc" thì cười trộm một chút, ta cùng hắn ngủ một chỗ đã bao nhiêu lâu, mà hắn chưa bao giờ phát hiện ra ta là nữ nhân, thì sao gọi là nhìn rõ mọi việc ( Trình Dục Chi chú giải : máu mũi của ta vì sao mà chảy chứ, nàng không biết xấu hổ còn lớn tiếng)
Bốn năm sau, chiến tranh kết thúc, Yến Vương thành hoàng đế, niên hiệu là Vĩnh Lạc. Sau dó quyết định dời đô về Bắc Bình, cải tên Bắc Bình thành Bắc Kinh, do Hoàng Thái Tử Chu Cao Sí chủ trì. Kinh sư cũ đổi tên là Nam Kinh, thi hành chính sách Nam Bắc cùng cai trị.
Xong việc chính sự, hoàng đế bắt đầu phong thưởng công thần. Trong chiến tranh ta đã nhiều lần cứu mạng hoàng đế, cũng là một đại công thần. Hoàng thượng thưởng cho ta rất nhiều bảo bối, còn phong ta làm đại thái giám trong nội cung, phụ trách xây dựng cung thất và cung ứng nhu yếu phẩm cho hoàng cung. Đây là một công việc béo bở, có thể kiếm chác được rất nhiều, đương nhiên ta cực kỳ vui vẻ nhận luôn.
Sang năm Vĩnh Lạc thứ hai, hoàng thượng lại ban thưởng họ Trịnh cho ta, từ đó ta lại trở về cái tên Trịnh Hòa.
Hoàng thượng cũng muốn phong thưởng chức vị cho Trình Dục Chi, hắn liền cự tuyệt, còn nói hắn quen hành nghê y. Những gì hoàng thượng ban cho hắn cũng muốn cự tuyệt, nhưng đã bị ta cản lại, ta lấy giấy nợ ra chiếu theo đó để đòi những châu báu này, đều là tiền cả mà.
Hoàng thượng không muốn mất đi một nhân tài giống như Trình Dục Chi, lại muốn chiêu hắn làm Phò mã, hắn cũng cự tuyệt luôn. Hoàng thượng lại kêu ta di làm thuyết khách, còn đồng ý sau khi thành công nhất định sẽ hậu ta.
Ta đi khuyên Trình Dục Chi, hắn nhìn ta hỏi : " Ngươi muốn ta thành thân với công chúa sao ?"
Ta gật đầu nói : " Đúng vậy, ngươi đáp ứng đi, hoàng thượng sẽ cho ta thật nhiều tiền. Sau đó, ta là đồ đệ của Phò mã, ta muốn kiếm tiền thì còn kẻ nào dám nói. Thật tốt."
Hắn nói xa nói gần : " Vậy sao ? Thế ngươi chuẩn bị ngủ riêng một mình chưa ?"
Ta ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải ngủ một mình ?"
Hắn thản nhiên đáp : " Sau khi ta thành thân với công chúa, đương nhiên phải ngủ cùng nàng. Ừm, nếu là mong muốn của ngươi, ta sẽ tới chỗ hoàng thượng trả lời, rằng ta đồng ý cưới công chúa"
Ta cuống quýt ngăn cản : " Không được, ngươi không được ngủ chung với người khác. Ta qua chỗ hoàng thượng nói trước đã"
Nói xong, ta lập tức đi thương lượng với hoàng thượng : "Bệ hạ, công chúa gả cho sư phụ ta cũng được, nhưng bọn họ không được ngủ chung một chỗ"
Hoàng thượng tỏ vẻ mất hứng : " Bọn chúng là phu thê mà không ngủ cùng, chẳng lẽ muốn công chúa sống thành quả phụ sao ?"
Ta rất kiên trì nói : " Không được thì không gả nữa, muốn thế nào cũng được, sư phụ chỉ có thể ngủ chung với ta mà thôi"
Hoàng thượng trừng mắt, sau đó mới tỉnh ngộ nói : " Quả nhiên, trẫm đã sớm phát hiện giữa hai bọn ngươi có chuyện, hóa ra là sự thật. Haizz, quả tiếc cho Trình Tiên sinh. Thôi, bỏ đi, Công chúa của trẫm cũng không địch nổi tiểu hỗn đản nhà ngươi, việc này dừng ở đây đi.
Hoàng thượng ban thưởng cho Trình Dục Chi một tòa trang viên ở ngoài cung, những lúc ta không phải kiếm chác ở trong cung đều đến ở cùng với hắn.
Mấy năm nay, có một lần ta theo Trình Dục Chi hành nghề có qua nhà hắn một lần, nhưng vẫn chưa trở về nhà một lần nào, chỉ định kỳ sai Cái Bang chuyển về một bức ám hiệu để báo cho bọn họ rằng ta vẫn còn sống rất tốt. Ta cũng không còn cách nào khác, nếu ta dẫn Trình Dục Chi trở lại, người nhà ta dứt khoát giết hắn để tránh hậu họa, nhưng nếu không dẫn hắn về, những chuyện sau này ta phải làm sao đây. Ta chỉ đành tạm thời mặc kệ bọn họ, ai bảo từ nhỏ bọn họ đã dạy ta rằng, mọi việc phải lấy mình làm trọng cơ.
Chương XII : Kẻ nhìn càng tin cậy càng phải cẩn thận đề phòng.
Từng có một vị chính nhân quân tử nói dối ta, ta không biết phòng bị, để sự tới như bây giờ thật hối hận không kịp. Chuyện đáng sợ nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ đến mức như thế này mà thôi, nếu ông trời cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ làm bộ khinh thường mà nói với tên chính nhân quân tử kia rằng "Đồ lừa đảo, ta không tin ngươi"
Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"
Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"
Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp."
Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được" ( Ak ak, anh Dục Chi ơi, anh phải xài tới chiêu này sao )
Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?"
Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi"
Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.
Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"
Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"
Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"
Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả"
Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"
Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"
Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "
Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ. Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi"
Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.
Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."
Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta.
Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ.
Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi. Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.
Ta lắc lắc đầu, đẩy tay hắn ra, nghi hoặc hỏi : " Ngươi vừa làm với ta ? Vì sao toàn thân ta đều mềm nhũn ?"
Hắn nở nụ cười bí ẩn, trả lời với vẻ vô tội : " Chẳng qua ta chỉ lấy thuốc mà thôi. Ngươi thấy không thoải mái sao ?"
Ta lắc đầu nói : " Không phải không thoải mái, mà lại cảm thấy rất thư thái nhẹ nhõm, trên người lại như có lửa đốt"
Hắn ôm chặt lấy ta, cười khoái chí : " Ngươi thật sự là một đứa nhỏ ngốc"
Ta vẫn còn một chút sức lực, liền đấm cho hắn hai đấm : " Ngươi mới là đồ ngốc"
Hắn vẫn cười, vẫn cười.
Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều lấy thuốc, rất nhiều lần, trừ lần ấy có phần giống uống rượu say, ta tự kiểm tra bản thân một chút thấy cũng không có hại gì, mà cảm giác này cũng không thấy xuất hiện nữa, nên ta cũng phối hợp với hắn. Có điều máu mũi của hắn vẫn chảy, ta hoài nghi y thuật của hắn có vấn đề, liền đề nghị hắn đi tìm đại phu khác để kiểm tra, hắn không chịu, lại nói là hiệu lực của thuốc chưa bắt đầu.
Có một ngày, hắn và ta đang lấy thuốc ở trong đình thì bị a Quý bắt gặp, a Quý liền khóc lóc ầm ĩ : " Lão gia ơi, phu nhân ơi, a Quý thật có lỗi với các người. Chỉ sểnh mắt một cái, công tử đã bị kẻ khác làm nhơ nhuốc"
Mười ngày sau, mẫu thân của Trình Dục Chi đã tới. Trước kia, lúc ta đi theo Dục Chi về nhà, nàng luôn đối xử rất tốt với ta, nhưng ngày hôm nay lại nhìn ta như cừu nhân có thâm thù đại hận. Ta cố gắng hồi tưởng lại, hai năm nay ta không giết người nào cả, Trình gia cũng không có ai chết, nàng hận ta vì cái gì ?
Nàng kêu Trình Dục Chi trở về cùng nàng ngay lập tức, còn không chịu cho ta đi theo. Ta sốt ruột, vội vàng ôm chặt lấy Trình Dục Chi kiêu lên " Hắn là của ta, đừng hòng có kẻ nào đòi lấy y đi"
Trình Dục Chi vỗ vỗ ta trấn an : " Đừng sốt ruột, để ta nói vài câu với mẫu thân, người sẽ không đòi lấy của ngươi nữa"
Sau đó, hắn viết vài chữ lên tay mẫu thân hắn, lại che che giấu giấu, ta cố nhướng cổ lên mà cũng không phát hiện được.
Ánh mắt mẫu thân hắn sáng rực lên, nhìn Trình Dục Chi với vẻ dò hỏi, Trình Dục Chi liền gật gật đầu, lại lắc đầu. Không biết hai bọn họ có gì mà bí hiểm thế ?
Mẫu thân hắn lại gần cầm tay ta, ta nể mặt mũi của Trình Dục Chi không hất tay nàng ra. Nàng vuốt ve ta của ta, rồi lại đối xử với ta thân thiết hẳn lên, có điều được một tấc lại muốn lên một thước, lại vuốt ve gương mặt ta, hài lòng nói " Trông thật xinh đẹp"
Sau lần nàng động thủ động cước với ta, ta âm thầm suy nghĩ, hay là lão từ mẫu này thấy ta tuổi trẻ mỹ mạo, động xuân tâm, cây già còn muốn nở hoa ?
Ta tính toán một hồi, buổi tối liền nói cho Trình Dục Chi nghe suy luận của ta, cuối cùng lộ vẻ cảnh cáo nói : " Ngươi bảo nàng ngày mai kiềm chế một chút, bằng không ta cũng chả thèm quan tâm đó là mẹ của ai đâu"
Trình Dục Chi phá lên cười không ngừng, ôm ta nói : " Đúng là bảo bối mà"
Ngày hôm sau, mẫu thân hắn cũng kiềm chế hơn, chẳng qua chỉ cười tủm tỉm khi thấy ta, ta cũng cố nhịn. Sau nàng lại nói, ta với Trình Dục Chi cũng hơn nhau chẳng mấy tuổi, không cần gọi là sư phú, gọi là Dục caca là được rồi. Ta thấy đồng lứa cũng chả vấn đề gì, liền sửa lại cách gọi. Bọn họ cũng đổi giọng gọi ta là tiểu Hòa, ta thấy nghe giống như là tiểu hầu ( con khỉ), không vui lắm, liền bảo bọn họ gọi ta là tiểu Chính.
Mẫu thân hắn ở thêm hai ngày rồi cao hứng trở về, nói là muốn về nhà trước để chuẩn bị, còn dặn Trình Dục Chi nhớ nhanh chóng mang ta về nhà.
Từ lúc bắt đầu cấp thuốc cho hắn, càng ngày ta càng cảm thấy mình có gì đó thay đổi, mỗi lần gặp Trình Dục Chi, ta đều thấy hít thở không thông, tim đập nhanh hơn, đầu óc choáng váng, thân mình như nhũn ra. Sau đó có một ngày ta nhìn thấy hắn cởi quần áo, lộ ra thân thể tinh tráng, ta cảm thấy trong mũi có một luồng khí nóng vọt ra, lấy tay sờ thì phát hiện ra nó là máu.
Ta hoang mang vô cùng vội vàng nhảy vọt tới trước mặt hắn, giơ tay cho hắn xem " Dục ca ca, làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ? Nhất định là ngươi đã truyền bệnh cho ta, ta có chết được không ?”
Trông dáng vẻ hắn lại cực kỳ cao hứng.
Cái tên lòng lang dạ sói này, tuy rằng trước đó ta có hãm hại hắn, nhưng không phải vì hắn mà suýt nữa ta trở mặt với Yến Vương hay sao ? Mà lúc hắn bị bệnh, không phải ta cũng thực lòng sốt ruột vì hắn sao. Sao hắn có thể đối với ta như vậy ?
Ta đang phẫn hận, hắn liền cười nói : " Hiện tại đến phiên ta cấp thuốc cho ngươi" Sau đó hắn lại cúi xuống chạm vào môi ta.
Chúng ta dây dưa một hồi xong, máu mũi quả nhiên ngừng chảy.
Hắn cười nhẹ nói vào tai ta : " Tiểu Chính, cuối cùng ngươi đã trưởng thành"
Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào cổ ta, làm ta thấy toàn thân tê rần. Ta không còn sức quát hắn, liền quệt miệng than thở : "Ta đã trưởng thành lâu rồi, ta đã mười chín tuổi rồi"
" Gì ? Không phải ngươi hơn ba mươi tuổi rồi sao ?"
Ai dza, lỡ mồm rồi. Ta đang cố gắng tìm cớ, hắn cũng không thèm trả lời, lại tiếp tục áp lên môi ta, đầu óc ta lập tức choáng váng, quên sạch luôn việc này.
Về sau, mũi ta cũng mắc bịnh nặng, có khi dùng thuốc xong thì khỏi, có lúc dùng xong lại chảy máu nhiều hơn. Bệnh tình của hắn cũng lúc nặng lúc nhẹ. Ta lại càng hoài nghi hắn.
Hắn bắt đầu ấp a ấp úng, ta phải bức bách hồi lâu, hắn mới nói, rằng còn thiếu một loại thuốc, ngay trên người bọn ta, phải trao đổi qua lại mới có thể khỏi hắn.
Ta nghĩ lúc trước đã bỏ tiền vốn lớn như vậy, không có lý nào lại dừng lại giữa chừng, hơn nữa trên người hắn cũng có thuốc chữa bệnh cho ta, ta cũng không bị lỗ vốn, liền kêu hắn pha chế thuốc.
Ngày hôm đó, ta tắm rửa sạch sẽ, xức nước thơm ngào ngạt, hắn cũng thơm ngào ngạt, hai bọn ta bắt đầu trèo lên giường.
Hắn liền hỏi ta : " Tiểu Chính, ngươi có tin ta không ?"
Lúc này còn hỏi sao ? Hắn được muôn người khen là bậc chính nhân quân tử, mà theo ta thấy, cho đến bây giờ, cũng toàn là ta bắt nạt hắn. Ta liền gật gật đầu.
Hắn vừa lòng ôm lấy ta nói " Đồ ngốc kia, một lát nữa mặc kệ ta nói gì, ngươi cũng phải tin tưởng ta, phải nghe lời ta nhé"
Ta nghĩ rằng hắn là thần y chữa bệnh, ta đương nhiên phải nghe lời hắn, đạo lý đó ta cũng hiểu, liền gật gật đầu.
Hắn càng vừa lòng, liền hôn nhẹ lên trán ta, nói : " Ngoan"
Sau đó môi hắn lướt nhẹ trên mặt ta, lại chạy xuống cổ ta, bắt đầu di chuyển xuống dưới, chạm đến chỗ nào người ta bắt đầu nóng lên chỗ đó. Ta có cảm giác hắn đang biến ta thành một món ăn ngon lành, cố gắng nướng chín ta.
Ta kéo áo kêu : " Dục ca ca, ta nóng quá"
Miệng hắn vẫn không ngừng, nói trong mơ hồ : " Đừng nóng vội, để ta giúp ngươi"
Một mặt hắn vẫn không ngừng đốt lửa trên người ta, mặt khác bắt đầu giúp ta cởi bỏ giải áo. Nhưng ta vẫn cực nóng, ta bắt đầu bất an vặn vẹo ở dưới thân hắn. Hắn càng ngày càng thở dốc, hơi thở phả vào người ta nóng hổi.
Cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng ta cũng không còn đầu óc đâu mà hỏi han nữa, chỉ thấy càng ngày càng nóng, mặc kệ hắn lột sạch quần áo trên người ta, đồng thời cũng tự mình lột sạch quần áo. Chỉ trong chốc lát sau, hai chúng ta trần như nhộng giống như hai đứa trẻ sơ sinh.
Môi hắn vẫn không ngừng lại, tay hắn bắt đầu chạy loạn lên trên người ta. Ta cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ dính chặt vào người hắn theo bản năng.
Hắn tạm dừng một chút, môi và tay tạm thời rời khỏi cơ thể ta, hai tay ấp vào má ta kéo lại gần, ánh mắt như muốn nung chảy vạn vật : " Tiếu Chính, ngươi là bảo bối trân ái nhất của ta.
Sau đó, hắn bắt đầu ngấu nghiến lấy môi ta, rồi nhấn mạnh một cái. Ta thấy mình như bị đâm xuyên qua, đau đến mức muốn hét lên. Tiếng hét của ta mất tăm trong miệng hắn, hắn hơi dừng lại một chút. Chỉ trong chốc lát, hắn tỏ vẻ thương xót hôn lên khóe mắt hoen nước của ta, khe khẽ nói : " Đừng khóc, bảo bối, hãy tin tưởng ta, hãy làm theo lời ta", vừa nói vừa chầm chậm tiến vào.
Ta tưởng mình rơi vào địa ngục, trong giây lát lại phát hiện ra mình đã lên thiên đường từ lúc nào.
Ta gào thét, ta rên rỉ. Trong lòng ta tràn đầy vui mừng, lại không thể kiềm chế được òa lên khóc nức nở. Có khi ta mạnh mẽ, muốn ghì chặt hắn vào trong cơ thể ta, có khi lại yếu đuối, chỉ muốn từ từ hòa tan trong ngực hắn. Ta càng lúc càng tham lam, càng muốn càng nhiều, cứ thế mà cũng tự thỏa mãn, như có được hết thảy tài phú trên thế gian.
Ta không còn biện pháp gì, chỉ có thể mặc kệ hắn, từng đám hoa lửa nở bung trước mắt ta, những ánh vàng rực rỡ phun ra như mưa. Hết thảy cực kỳ mỹ lệ.