Tình Yêu Trở Lại - Chương 14
Chương 14
Tác giả: Madge Swindells
DD ối với Anna, lời mời của Simon lại là một ví dụ khác thể hiện sự ngu ngốc của anh ta. Làm sao có thể tiếp khách được khi mà nhà chẳng có cái bàn nào và cô thì không có lấy một bộ quần áo tử tế? Vả lại, họ có rất ít bát đĩa, dao kéo và chỉ có mỗi hai cái chén vại.
Simon thì lại cho rằng những mối lo lắng của Anna là quá tầm thường, nhưng anh không phản đối khi cô nhấc điện thoại lên định gọi tới cửa hàng để hủy cuộc hẹn gặp. Đã quá muộn vì không có ai trả lời cả. Cuối cùng, cô nảy ra một ý tưởng: họ sẽ tổ chức một bữa tiệc braai - một bữa ăn dưới gốc cây như cô đã từng làm cho lũ trẻ vào đêm Giáng sinh, và họ sẽ thưởng thức một buổi tối ngoài trời với những thân cây làm ghế và đèn treo trên cành khuynh diệp. Cô thấy dễ chịu hơn và gọi Jan tới chẻ củi, nhóm lửa trong khi Lena bận bịu với việc nhồi xúc xích bằng thịt lợn và thịt bò băm nhỏ cùng với gia vị và ninh một nồi sườn.
Cái thằng cha Friedland ấy, một khi đã chấp nhận làm việc cho Olivier thì chứng tỏ là một gã nhà quê đần độn mà thôi, Anna nghĩ vậy nhưng vẫn không thể chế ngự nổi cảm giác bất an trong lòng. Cô buồn bã nhận ra rằng từ lâu cô đã trở nên ngượng nghịu khi phải tiếp xúc với một ai đó và công việc đã trở thành nơi ẩn náu của cô. Cô tự an ủi mình bằng cái suy nghĩ là gã đàn ông ấy được mời đến đây không phải là xã giao mà để bàn công việc. Mà cô thì lại không có ý định chia sẻ công việc của mình cho bất cứ ai.
Thật may là anh ta đã đến muộn vì phải mất hàng giờ ngọn lửa mới bén đủ để nấu nướng trên đó. Cuối cùng, cô trông thấy một ánh đèn pha le lói từ xa, chầm chậm tiến lại. Hẳn người trên xe đã được cảnh báo về tình trạng đường sá ở đây. Khi ánh đèn pha được tắt đi cô nhìn ra đó là một chiếc xe màu xám cũ kỹ. Cánh cửa bật mở và một người đàn ông bước xuống.
Anna đang cời lửa, cô gọi to: “Lại đây!” và đứng lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô đã trở nên lúng túng đến độ mất tự chủ. Vị khách của cô dáng người cao ráo thanh tú. Mặc một bộ com lê màu xám sang trọng, trông anh ta thật nổi bật giữa khung cảnh này. Anh ta tò mò liếc nhìn xung quanh và có một điều gì đó trong cung cách của anh la khiến cô nổi cáu. Anh ta làm ra vẻ như đang tham quan một chuồng thú vậy, cô nghĩ. Ngày cả cách đi đứng của anh ta cũng thật kỳ: anh ta đi nhón từng bước chân một cứ như thể đang biểu diễn tiết mục xiếc đi trên dây ấy. Đôi bàn tay dài tao nhã của anh ta cầm một bó hoa hồng đỏ thẫm. Anh ta nhìn cô, nhún vai và cười một nụ cười biện hộ. Nhưng khi ánh mắt của anh ta chạm tới khuôn mặt của Anna thì cung cách điệu bộ thay đổi hẳn, cứ như thể anh ta nhận ra một người quen cũ vậy. Chắc lại sắp sửa nói rằng: chúng ta đã quen nhau từ trước đây, Anna nghĩ thầm, nhưng không, anh ta chỉ nói: “Chà, chà”.
- Xin chào. - Cô lên tiếng và chìa tay ra. - Rất hân hạnh được gặp anh. Chúng tôi đã chuẩn bị một buổi tiệc braai theo truyền thống của vùng Nam Phi để tiếp đón anh đây. Chúng tôi rất thích ăn tối dưới những vì sao. - Cô khoát tay lên trời nơi những đám mây dày và nặng đang dần tụ lại. Tiếng cười của cô vang lên rổn rảng nghe thật giả dối. - Đây chính là cách ăn tối mà tổ tiên của chúng tôi đã từng có khi họ đi khai hoang vùng này, - cô lắp bắp nói tiếp. - và bây giờ thì nó đã trở thành một truyền thống đấy. - Cô trỏ tay về phía một thân cây và mời Kurt ngồi xuống nhưng anh ta chỉ liếc nhìn nó với một vẻ thiếu thiện cảm. Sau đó ánh mắt của anh ta lại quay trở lại nhìn chòng chọc vào Anna cho tới khi cô ngượng chín cả người và phải quay đi chỗ khác.
Đối với Kurt, buổi tối hôm ấy đang dần trở nên hư vô, nhưng nó là một cơn ác mộng hay là một điều huyền diệu thì anh vẫn còn chưa biết. Chắc chắn là thằng cha Simon Smit nhãi ranh kia sẽ đi ngồi lê mách lẻo ở cửa hàng của Olivier và những từ Do Thái, dân nhập cư , không xu dính túi sẽ được lặp đi lặp lại cho mà xem. Kurt rất khó chịu khi bị dán cái mác ấy mặc dầu đó là sự thực.
Kurt vẫn còn chưa rũ bỏ được cảm giác bất an. Trí óc anh lại quay trở về nhà vào chính cái đêm khủng khiếp ấy. Tiếng la hét của đám đông, những ngôi nhà bốc cháy, và máu của cha anh đông lại trên những phiến đá vỉa hè. Anh đã phải bỏ trốn, đánh đổi cả xưởng sản xuất ổ bi của gia đình để lấy một chiếc vé một chiều. Cả châu Âu đang bị đọa đày, đang bại hoại với cái mẽ văn minh đang dần tan rã. Anh phải đi, đi càng xa khỏi châu Âu càng tốt. Anh muốn tới một hòn đảo hoang hay tới vùng Nam cực, nhưng cuối cùng sự lựa chọn của anh thu hẹp lại giữa châu Úc và châu Phi. Rồi anh phát hiện ra Cape Town ở Nam Phi là một thành phố sầm uất thịnh vượng. Điều này khiến anh ngã lòng nên anh chộp ngay lấy cơ hội việc làm đầu tiên ở một vùng quê để được rời khỏi thành phố. Ở đây, tại Vịnh Sadanha này, anh ít gặp tầng lớp cao sang hơn. Những con người vùng này giản dị, chân thật và tốt bụng. Họ nghĩ sao nói vậy và không bàn tán tới những sự kiện không liên quan tới họ. Họ chỉ quan tâm tới thời tiết và mùa màng mà thôi, nhưng sự đơn độc cũng giống như một ngọn gió đông ẩm ướt. Nó thấm tới tận xương tủy anh, nó tóm lấy các khớp xương của anh, nó làm tê liệt trí óc và khi anh định thần lại được trước lời đề nghị của Simon mà lúc đầu anh cho là sự quấy rầy thì anh nhận ra đó là cơ hội đầu tiên để anh hòa nhập với cộng đồng nơi này.
Vì vậy, anh đóng vào người bộ quần áo duy nhất và lên đường vào một buổi tối giá lạnh giữa tháng Năm. Phá vỡ thói quen thường ngày, anh mua một hộp sôcôla của cửa hàng, còn hoa thì có vẻ khó hơn một chút. Nhưng rồi anh cũng nghĩ ra một người nông dân chuyên trồng rau ở ngoại ô Malmesbury. Ông này cũng có trồng hoa để đem bán ngoài chợ. Anh lái xe lới đó, mua một bó hoa hồng cuống dài và để nó ở ghế ngồi trong chiếc xe xóc nảy lăn bánh trên con đường tệ hại của Simon.
Tới lúc chạng vạng tối, gió đột ngột chuyển sang hướng tây bắc tạo nên một lớp sương mù dày đặc trên biển và nó nhanh chóng lan ra khắp mặt đất khiến con đường lại càng khó đi hơn.
Vật lộn với con đường của Simon được khoảng hai mươi phút, chợt anh trông thấy trong ánh đèn pha ô tô một con báo đang kéo lê một con cừu trưởng thành ngang qua phía trước mặt. Trong vài giây, nó đứng yên trong thế phòng thủ, miệng gầm gừ vì bị lóa mắt bởi ánh đèn - một con vật to lớn, béo mượt và dũng mãnh. Rồi nó biến vào đám sương mù, bỏ con cừu ở lại.
Kurt cảm thấy choáng váng nhưng lại rất phấn khởi và thích thú. Anh chưa từng bao giờ được trông thấy một con thú hoang nào ở vườn bách thú cả, và dường như anh đã tìm thấy một nơi định cư heo hút mà anh vẫn hằng mong ước. Nơi này, những con thú ăn thịt với những bộ lông lốm đốm chỉ tấn công vào đàn cừu chứ không màng tới con người.
Nhưng làm gì bây giờ? Con cừu kia nằm vắt ngang qua đường, chạy xe chèn lên người nó thì không nỡ. Anh không thể không buồn cười trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan này. Vả lại, anh nghĩ bụng, con cừu là một tài sản đáng kể dối với người nông dân. Vì vậy, anh xuống xe và vừa thở hổn hển vừa vác con vật lên vai, anh quẳng nó vào thùng xe phía sau. Mùi hôi thối của con báo vẫn phảng phất quanh đây và tiếng gầm gừ của nó vẫn vọng ra từ trong bóng tối.
Mười phút sau anh đỗ xe vào trong sân, tự thấy rằng mình xứng đáng được hưởng một ly rượu mạnh, một ngọn lửa ấm áp và một bữa ăn ngon. Nhưng rồi một lần nữa, tâm hồn anh lại bị xáo động khi anh nhìn thấy Anna tiến lại gần. Một thiếu phụ lạ lùng với một vẻ đẹp hoàn hảo. Anh không thể dứt mắt khỏi sống mũi thẳng tắp như người Hy Lạp, cặp mắt xanh mở lớn và mái tóc mượt mà của cô mặc dầu cô đã bện mái tóc ấy lại và quấn lên quanh đầu trông chả hợp tẹo nào. Thậm chí cả bộ quần áo đàn ông mà cô đang mặc cũng không ngăn nổi một luồng điện chạy dọc người anh trong khi anh nhìn cô chăm chú. Đây chắc chắn là một người đàn bà căm ghét vẻ đẹp và thân phận nữ nhi của mình. Nhưng điều đó có quan trọng gì đâu bởi anh đã hoàn toàn bị cô hút mất hồn.
- Cám ơn anh chị vì đã mời tôi tới chơi. - Anh ta lên tiếng và đưa cho cô bó hoa rồi thận trọng dừng lại bên một thân cây vì dường như đó sẽ là ghế ngồi của anh thì phải.
Về phần Anna. tự dưng cô cảm thấy như bị líu lưỡi. Kurt Friedland là một típ người mà cô không thể hình dung ra được là lại đến làm công cho cửa hàng nhà Olivier. Thật may Simon tới kịp và vỗ vào vai Kurt:
- Xin chào Kurt. Anh đã sẵn sàng để nhậu chưa?
Kurl quay lại.
- Ồ, xin chào anh Smit. Xe của tôi bị dừng lại giữa đường vì một con báo. Tôi e rằng nó đã giết chết một con cừu của anh đấy.
Một sự im lặng đáng ngại bao trùm, rồi Simon cười phá lên một cách thô thiển và lại vỗ vào vai Kurt:
- Không thể thế được, Kurt ạ, anh say rượu hay sao đấy?
Kurl nhún vai, có vẻ hơi phật ý:
- Tôi cam đoan với anh...
- Có lẽ đó chỉ là một con linh miêu thôi mà. - Anna xen vào. - Trông chúng khá giống nhau, tuy nhiên linh miêu nhỏ hơn báo. Trong sương đêm, dưới ánh đèn pha ô tô thì ai cũng có thể bị nhầm lẫn. Chúng tôi vẫn hay bị bọn linh miêu ấy gây tai họa.
- Thế linh miêu có thể giết chết một con cừu trưởng thành được hay không?
- Ồ không, tôi nghĩ rằng chúng cũng có thể giết được cừu trưởng thành nhưng chúng không làm thế. Chúng chỉ săn lũ cừu non thôi.
Kurt nhún vai.
- Vậy thì con gì đã ngậm một con cừu trưởng thành trong miệng và tha đi dễ dàng như tha một con thỏ?
Simon lại cười phá lên.
- Trời ơi, nếu anh không phân biệt nổi đâu là một con cừu trưởng thành và đâu là một con cừu non thì làm sao anh làm dịch vụ bán buôn cho được? - Vừa nói, anh vừa cười khùng khục.
- Có lẽ vậy - Kurt lạnh lùng nói. - Tuy nhiên con cừu trưởng thành hay con cừu non gì đó của anh vẫn còn đang ở sau xe của tôi kia kìa, hãy cho người ra lấy xuống đi.
Simon đi vòng ra sau xe, nụ cười nhạt dần. Rồi anh la lên:
- Lạy Chúa, nhìn này!
Jan chạy lại và kéo mạnh cái xác con vật xuống. Bốn người chụm vào xem xét những vết thương nham nhở.
- Tôi nghĩ rằng Simon nợ anh một lời xin lỗi, anh Friedland ạ - Anna lên tiếng. - Anh thấy đấy, từ nhiều năm nay không thấy báo xuất hiện ở vùng này. Tôi còn được biết rằng chúng đã gần như tuyệt chủng rồi cơ.
- Thật là kinh khủng! - Simon đế vào. Anh lao đi lấy súng và chẳng bao lâu biến mất tăm vào trong bóng đêm cùng với Jan và Wagter bám sau lưng.
- Thế còn braai thì sao? - Anna gọi với theo vào trong bóng tối.
Một sự im lặng bao trùm hồi lâu, và không biết làm gì nữa. Anna nhặt que cời lên và cời vào đống lửa. Làm sao mà Simon lại có thể ngu ngốc như vậy được nhỉ? Giờ anh ta lại còn bỏ mặc cô ở lại đây một mình nữa chứ. Nhỡ Kurt hỏi chỗ đi vệ sinh thì làm sao nhỉ? Họ chỉ có một cái hố đào sâu xuống đất, rắc vôi bột và được che bởi một túp lều bằng gỗ di động. Khi nào mùi hôi thối bốc lên tới mức không chịu nổi thì Jan được gọi lới để lấp nó đi rồi đào một cái hố khác và dời túp lều đến đó. Cô nhớ rằng lúc này cũng đã đến thời kỳ lấp hố rồi. Và cô lại nghĩ nếu trời mưa thì sao? Dường như để đáp lại nỗi lo sợ của cô, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống cháy xèo xèo trên những phiến đá nóng quanh đống lửa. Anna rùng mình.
Nhìn sang nét mặt nghiêng nghiêng của Anna, Kurt hiểu rằng anh không được chào đón ở đây. Nhưng lạy Chúa, tại sao họ lại phải ngồi ngoài trời trong một buổi tối mùa thu ẩm ướt và lạnh lẽo như thế này? Một ý nghĩ chợt thoáng qua óc anh: liệu cô ấy có loạn trí hay không nhỉ? Anh đã được nghe nhiều câu chuyện về cô bàn tán trong làng. Anna van Achtenburgh từ vùng Stellenbosch, người đã từ bỏ cả một gia tài kếch sù để đi theo một gã nông dân nghèo kiết xác để giờ đây mặc những bộ quần áo đàn ông và lái xe tải chạy vòng quanh khắp vùng khiến những bà vợ nông dân khác phát hãi. Người ta còn bảo là cô làm việc cả trong ngày Chúa nhật nữa, thật là một tội lỗi kinh khủng. Người anh đầy bụi bẩn vì con cừu, anh cần phải rửa ráy qua một chút.
Lũ gà tây cứ tao tác trên những cành cây phía trên đầu. Kurt nhảy sang một bên nhưng đã quá muộn. Một bãi phân trắng to tướng rơi bộp xuống tay áo. Anh lấy ra một chiếc khăn tay và chấm nhẹ lên vết bẩn hôi hám ấy.
- Gà tây đấy mà. - Anna nói dường như để xin lỗi cho tất cả mọi chuyện. - Lẽ ra anh không nên ăn mặc bảnh bao như vậy để đi dự một buổi tiệc braai.
Tự dưng Kurt thấy ân hận vì đã tới đây.
- Lửa sắp tàn rồi kìa. - Anh nói sau một hồi im lặng.
- Không đâu, nó sẽ lại cháy bùng lên đủ để cho ta nấu một bữa ăn đấy. - Cô miễn cưỡng đứng dậy. - Jan được giao nhiệm vụ nấu ăn nhưng có lẽ hai người ấy sẽ chẳng quay về sớm đâu. Tôi phải đi mang thức ăn tới thôi. - Cô ngượng ngùng nói và đi khỏi.
Khi quay trở lại, cô bận rộn với việc nướng thịt và xúc xích. Rồi cô nói:
- Thật là lạ nhưng thịt cừu không thể ngon được nếu không nướng.
- Hãy kể cho tôi nghe về trại gà đi. - Kurt bắt đầu gợi chuyện. - Năm nghìn con gà mái đẻ, cũng khá là vất đấy nhỉ?
- Ồ, tôi rất tiếc. - Anna ngắt lời. - Tôi định nói với anh sớm hơn rằng chuyến đi của anh tới đây là vô ích rồi. Tôi cần phải đem trứng tới Cape Town để bán được giá hơn. Tôi xin lỗi!
- Đừng nói vậy mà. - Kurt nghiêm trang nói. - Đây là lần đầu tiên tôi được mời tới một gia đình Nam Phi và là lần đầu tiên được dự một bữa tiệc braai. Tôi rất vui.
Anna tỏ ra lúng túng.
- Anh có muốn uống một chút rượu vang hay không? - Cô hỏi. - Rượu này được làm bằng nho ở vùng Stellenbosch, còn ở đây chúng tôi không có thứ đất để trồng nho.
Cô đổ một chút rượu vang của Jan vào chiếc ca bằng thiếc và ngượng ngùng đưa cho Kurt. Một hồi lâu, họ ngồi im không nói năng gì. Anna quá xấu hổ, còn Kurt thì không thể thoát ra khỏi trạng thái kỳ ảo. Rồi cả hai cùng chợt lên tiếng nên không ai nghe thấy người kia nói gì.
Họ dừng lời và nhìn nhau thăm dò.
- Cô nói gì cơ? - Kurt hỏi.
- Hôm nay, chính xác là chiều nay, bọn khỉ đầu chó cứ làm loạn cả lên. Chắc con báo đã làm chúng hoảng sợ. Thật may là anh đã nhìn thấy nó.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. - Trong cơn bốc đồng, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô. - Anna, tôi có thể gọi cô là Anna được không? - Và không đợi cô trả lời, anh nói tiếp. - Và cũng xin gọi tôi là Kurt. Tôi muốn cô hiểu cho rằng tôi không có gì đáng phải sợ cả đâu. Cô đừng bối rối vì tôi nhé!
Anna cố gắng phân trần:
- Suốt ngày tôi chỉ ở đây có một mình. Simon thì cứ mải đi săn cá voi và khi trở về thì lại lụi hụi với chiếc máy cày. Chúng tôi chẳng mời ai tới nhà chơi bao giờ. - Cô nuốt một miếng thức ăn và mỉm cười bẽn lẽn. - Nhà chúng tôi nghèo lắm, chắc anh thấy.
Kurt ngả người ra sau, e ngại nhìn lên dãy đuôi gà ở phía trên đầu. Cho tới giờ thì bộ cánh của anh đã hoàn toàn bị vấy bẩn, vậy thì còn gì phải lo nữa chứ? Chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Xúc xích cháy xèo xèo, gà tây kêu ộp ộp, một con cú dõi mắt nhìn xuống. Anna đã uống hai cốc rượu vang to và bắt đầu chóng mặt.
Thịt chín, Anna xúc cho Kurt một đĩa sườn đầy có ngọn kèm với khoai tây nướng. Đám sương mù ngày càng trở nên dày đặc nhưng ngọn lửa đã không cho nó lại gần. Anna rùng mình và chất thêm củi vào đống lửa. Cô mỉm cười với vẻ xin lỗi:
- Kỳ quái quá phải không? Giống như trong hang động vậy.
Khi cô ấy cười trông cô ấy lại càng đáng yêu. Nếu cô ấy là vợ mình, Kurt nghĩ, thì cô ấy sẽ luôn được cười.
- Cô nói đúng! - Anh đứng dậy và bẻ gãy một cành cây. - Chúng ta là những người sống sót duy nhất của đoàn thám hiểm Nam cực. Đồ dự trữ của chúng ta đã cạn và đây là bữa ăn cuối cùng của chúng ta. Ngày mai chúng ta sẽ chết, nhưng chúng ta vẫn giương cao ngọn cờ. Tôi đặt tên cho nơi này là Modderfontein. - Anh cắm sâu cành cây xuống đất. Anna cười khúc khích. Trông cô mới trẻ làm sao. Anh cố gắng nghĩ thêm một điều gì đó để làm cô cười. - Chắc là cô lạnh lắm nhỉ? Tốt hơn hết là cô nên uống thêm một chút rượu vang. - Anh chìa cốc ra và Anna đổ đầy rượu vào đó.
- Vị của loại rượu này thật dễ sợ. Ngọt quá! Chỉ có mỗi già Jan là thích uống thôi.
Sương mù áp lại gần họ. Anna dùng chiếc xiên dài xiên nốt phần thịt còn lại và đặt vào chiếc đĩa gỗ.
- Anh ăn đi! - Cô nói.
- Cô không cảm thấy điều gì khi chúng ta ở gần nhau à? - Kurt hỏi sau khi họ ăn xong.
- Tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của sương mù và hơi ấm của lửa mà thôi.
- Thế mà tôi lại cứ hình dung ra rằng chúng ta đang ở trong một vòm hang băng giá, chờ tới lúc được tái sinh sang một thế giới mới. Tôi sẽ ôm chặt cô trong vòng tay mình... mãi mãi...
- Xin anh hãy nghiêm túc hơn, anh uống thêm rượu vang nữa nhé?
- Không, cảm ơn, tôi không uống rượu nữa đâu, nhưng tôi nói thật đấy. - Anh vươn tay về phía trước, cầm lên một ổ bánh mì, bẻ một miếng nhỏ và đưa cho Anna. - Đây là vật tượng trưng, Anna ạ. Hãy cầm lấy và ăn nó đi. Không hiểu sao tôi lại có một cảm giác rất lạ là cô và tôi đã cùng nhau chia sẻ một quãng thời gian rất dài rồi. - Anh mỉm cười lúng túng. - Hiện giờ tôi chả có gì cả, nhưng tôi có trí óc và có việc làm. - Anh ngừng lời, đưa mắt nhìn lên những cành cây lúc này đã chìm hẳn vào sương mù, nơi những giọt mưa lộp độp trên lá. - Lạy Chúa, cô có thể mời tôi vào nhà nếu trời mưa hay không?
- Ồ, ồ - Anna hơi bị bất ngờ. - Ở đây chẳng bao giờ có mưa đâu. - cô rên rỉ một cách giận dữ. - Ở mọi nơi mưa tới độ đất biến thành đầm lầy để cho cừu đầm mình, vậy mà ở đây chỉ có bụi bặm và hạn hán, không bao giờ có nổi lấy một hạt mưa. Năm ngoái chúng tôi cầu nguyện mãi... Vậy mà tối nay, đáng lẽ phải khô ráo thì trời lại mưa.
- Vậy các bà vợ phải cười to vì sung sướng mới đúng chứ. - Anh vụng về vỗ nhẹ vào vai Anna.
- Tất nhiên ở Stellenbosch là vậy rồi. - Anna thất vọng. - Họ đã có một trận mưa ra trò, đất trồng nho sẽ trở nên màu mỡ hơn. - Cô bắt đầu một màn độc thoại kể về sự tăng trưởng của nho ở Fontainebleu và những loại rượu vang họ đã làm. Cô sẽ nói suốt đêm cho tới khi Kurt ra về. Như vậy dù sao vẫn còn hơn là mời anh vào trong nhà.
Bất chợt, một cơn gió mạnh ào qua khiến những giọt nước mưa từ trên lá cây thi nhau rơi lộp độp xuống đất. Ngọn lửa bùng lên, cháy xèo xèo. Kurt bật dậy, vớ lấy mấy chiếc đĩa và vội vã chạy tới mở một cánh cửa nơi có ánh lửa cháy le lói. Anh trông thấy một căn phòng hầu như trống trơn, có lẽ được dùng làm bếp vì ở đó có một cái chậu rửa và một bếp lò trong góc phòng. Ngoài ra, còn có hai chiếc thùng gỗ úp ngược trên sàn và một chiếc thùng bằng thiếc đựng đầy nước nóng đang sôi âm ỉ trên bếp. Anh rùng mình ghê sợ khi nghĩ rằng Anna đang phải sống trong khung cảnh này.
Khi anh quay trở lại đống lửa, Anna vẫn đang ngồi co ro bên cạnh tàn tích của bữa tiệc braai.
- Đừng ngồi đây dưới mưa nữa Anna, buồn cười lắm! Xem kìa, cô ướt hết cả rồi. - Anh nắm lấy tay cô nhưng người cô như đã hóa đá, đông cứng trên thân cây. Anh phải kéo cô vào trong căn bếp.
- Tôi sẽ đi pha cà phê. - Cô buồn bã nói trong khi Kurt kéo một chiếc thùng lại gần lò sưởi và ngồi lên đó. - Anh đã thấy rồi đấy, tôi buộc phải bán hết đi đồ đạc của tôi, cả quần áo nữa, mọi thứ... - Cô bảo anh. Câu chuyện của cô tuôn ra. Cô kể về cuộc bán đấu giá, về những con gà, về nguồn nước và về những ước vọng của cô.
- Vậy thì việc gì khiến cô buồn như vậy? Cô phải vui lên mới đúng chứ. - Anh nói khi câu chuyện của cô tạm dừng. - Cô đã có một kế hoạch hoàn hảo và nó đang tiến triển tốt.
- Vâng, nhưng tôi không tính lới việc sẽ có khách tới thăm, đặc biệt là một người chưa quen.
Kurt mỉm cười.
- Tôi chẳng phải người xa lạ. Chả gì thì chúng ta cũng có quá nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều không có một xu dính túi nhưng lại đầy ắp kế hoạch. Nếu như cô tới căn phòng của tôi, cô sẽ thấy ở đó chỉ có một cái giường sắt và một cái bàn mà thôi. Mấy năm trước, hai chúng ta là những người giàu có và chắc chắn sau này chúng ta sẽ khấm khá hơn. Chúng ta là hai kẻ phiêu lưu muốn khám phá cuộc sống, vậy tại sao chúng ta không kết bạn với nhau?
- Chúng ta là bạn. - Cô mỉm cười, tự dưng thấy dễ chịu hơn.
- Tôi có thể cởi áo khoác ra lau cho sạch không? Có lẽ nó sẽ khô nhanh nếu phơi cạnh bếp lò.
- Ồ vâng, anh để tôi. - Cô nói và cầm lấy chiếc áo, bắt đầu lau chùi vết máu cừu và những bãi phân gà bằng một cái khăn ướt.
- Kỳ lạ nhất là cái cảm giác bị gọi là những kẻ nhập cư Do Thái. - Kurt bắt đầu. - Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người Do Thái cả lại càng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ trở thành người nhập cư điều đó chỉ xảy ra ở Ba Lan và Séc thôi, còn đối với những nhà tư bản công nghiệp Đức thì.. Chúng tôi đã từng sở hữu một nhà máy sản xuất ổ bi. Tôi đã có mọi thứ một cách dễ dàng. Giờ đây cuộc sống trở nên lạ lùng quá. Tôi đã trải qua nhiều cảm xúc, được ăn, được ngủ, được làm việc để tồn tại. Thậm chí lại còn lập cả kế hoạch nữa chứ...
Anh ngừng lời khi thấy cô nói.
- Sạch rồi anh này, để tôi đi lấy mắc áo.
- Ở đất nước này bạn có thể kiếm được nhiều tiền nếu chịu khó. - Anh nói liếp khi cô quay trở lại, không buồn để ý xem cô có nghe hay không. - Ví dụ như đi giao thực phẩm chẳng hạn, chỉ cần cô có lòng kiên nhẫn và sự cần cù là có thể giàu được. Tuy nhiên, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi. Tôi sẽ tỉnh dậy vào một buổi sáng và sẽ thấy mình đang ở Đức, đang trong nhà máy của mình.
Anna đứng lên thùng gỗ và treo chiếc áo lên cái móc trên trần nhà.
- Hãy nói cho tôi biết tại sao vốn tiếng Anh của anh lại hoàn hảo đến thế đi. - Cô thay đổi đề lài.
- Tôi đã học phổ thông ở Anh năm năm. Xong rồi tôi trở lại Đức để học tiếp đại học. - Anh mỉm cười bối rối. - Tôi có thể uống thêm một chút rượu vang được không, rượu uống được đấy chứ.
Chất lỏng ánh lên trong cốc, hắt lên trần nhà một thứ ánh sáng hồng hồng.
- Chúng tôi đã được nghe nhiều tin đồn, nhưng không ai muốn tin cả. Mọi người phải rời đi, tới những nơi định cư mới. Rồi một hôm vào ngày thứ Sáu, sau buổi họp ở phòng hội đồng, tôi thấy một đám đông lao ra ngoài đường. Chỉ là những con người bình thường thôi: nào thợ đóng giày, nào người bán cá, những người mà chúng tôi biết rất rõ. Họ đã biến thành những con thú dữ tợn.
Anh rùng mình khi hồi tưởng lại một xác người nằm bất động trên vỉa hè. Đột nhiên, anh vớ lấy bình rượu và đổ đầy vào cốc.
Anh ta say mất, Anna nghĩ thầm.
- Tôi đã có vợ. - Kurt tiếp tục. - Thực ra là đã từng có vợ. Giờ đây Madeleine đã ly dị tôi rồi. Mẹ cô ấy là người Do Thái nhưng cô ấy lại không bằng lòng với nguồn gốc Do Thái của mình. Cô ấy còn sợ hãi nữa. Vỏ bọc nứt ra và cô ấy đã đến với người đàn ông khác.
- Anh ăn nói khó hiểu quá. - Anna nói.
- Không, thực đấy. Mọi người ai cũng sống trong vỏ bọc cả. Họ tự nguyện sống như vậy để tránh sự sợ hãi về những điều mà họ không biết, để được an toàn trong ranh giới của niềm tin, của thói quen. Cho tới khi có chuyện xảy ra, những chuyện khủng khiếp chẳng hạn như một cơn bạo bệnh hay là một người Do Thái ở Đức ấy. Người ta lờ họ đi, mong cho họ biến mất, bịa đặt ra những cậu chuyện vớ vẩn và cố tin vào đó. Như vậy tốt hơn là đối diện với sự thật.
Anna mong anh ta sớm ra về. Cô thực sự hoảng sợ bởi sức hấp dẫn của anh và cái cảm giác rằng đã quen anh từ lâu lắm rồi. Cô đã mệt bã cả người, cô chỉ muốn bò thật nhanh vào giường và trốn ở đó thật lâu. Những tình cảm bột phát đã phá hỏng đời cô. Cô không muốn lặp lại điều đó một lần nữa. Cô hỏi:
- Anh có muốn uống thêm một chút cà phê không?
Anh mỉm cười:
- Thứ lỗi cho tôi, tôi đang cần được nói. Không, tôi không uống cà phê nữa đâu. - Rồi anh đứng dậy. - Tôi phải về đây, cảm ơn cô vì buổi tối dễ chịu. - Trông anh có vẻ bối rối như thể biết mình đã nói quá nhiều.
Cùng lúc này, Wagter trườn vào trong bếp, khắp người ướt sũng và vấy bùn lem luốc. Nó đứng giữa phòng rũ lông khiến những giọt nước bắn tung tóe vào họ.
- Ồ Wagter... Không! Con chó hư đốn! - Anna co rúm người lại và tóm lấy vòng cổ của nó trong khi Kurt đi ra xe. Có một đốm sáng nhỏ nhảy nhót ở mạn sườn đồi bên cạnh nhưng Kurt không muốn chờ Simon trở về. Anh lái xe về nhà, nghĩ rằng mình đã hiểu được Anna. Cô ấy là một phụ nữ hoang dã, cứng đầu và rất đẹp. Nhưng cô ấy lại quá phiền muộn, quá sợ hãi về những tình cảm tự nhiên trong con người mình. Lẽ ra Anna phải được chiều chuộng nâng niu chứ không phải nai lưng ra kiếm sống. Cô ấy chắc chắn sẽ thành đạt, nhưng cũng sẽ phải trả một giá đắt.
Anna đứng ở cửa bếp, nhìn theo chiếc xe của Kurt đi xa dần. Cảm giác xao xuyến lấp đầy trong cô khiến cô buồn bã. Cô quyết định là sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa.
Vài phút sau Simon về tới. Người anh ướt như chuột lột, bẩn thỉu và rõ ràng là đang rất bực bội.
- Nó lẩn vào các bụi cây rồi, - anh bảo cô, - cách đây tới hai chục dặm. Cần phải có một con chó săn tốt hơn. Con Wagter thật là vô dụng. Có lẽ con báo ấy sẽ còn quay trở lại. Anh sẽ rủ thêm vài người hàng xóm nữa tổ chức một đội săn.
Simon thì lại cho rằng những mối lo lắng của Anna là quá tầm thường, nhưng anh không phản đối khi cô nhấc điện thoại lên định gọi tới cửa hàng để hủy cuộc hẹn gặp. Đã quá muộn vì không có ai trả lời cả. Cuối cùng, cô nảy ra một ý tưởng: họ sẽ tổ chức một bữa tiệc braai - một bữa ăn dưới gốc cây như cô đã từng làm cho lũ trẻ vào đêm Giáng sinh, và họ sẽ thưởng thức một buổi tối ngoài trời với những thân cây làm ghế và đèn treo trên cành khuynh diệp. Cô thấy dễ chịu hơn và gọi Jan tới chẻ củi, nhóm lửa trong khi Lena bận bịu với việc nhồi xúc xích bằng thịt lợn và thịt bò băm nhỏ cùng với gia vị và ninh một nồi sườn.
Cái thằng cha Friedland ấy, một khi đã chấp nhận làm việc cho Olivier thì chứng tỏ là một gã nhà quê đần độn mà thôi, Anna nghĩ vậy nhưng vẫn không thể chế ngự nổi cảm giác bất an trong lòng. Cô buồn bã nhận ra rằng từ lâu cô đã trở nên ngượng nghịu khi phải tiếp xúc với một ai đó và công việc đã trở thành nơi ẩn náu của cô. Cô tự an ủi mình bằng cái suy nghĩ là gã đàn ông ấy được mời đến đây không phải là xã giao mà để bàn công việc. Mà cô thì lại không có ý định chia sẻ công việc của mình cho bất cứ ai.
Thật may là anh ta đã đến muộn vì phải mất hàng giờ ngọn lửa mới bén đủ để nấu nướng trên đó. Cuối cùng, cô trông thấy một ánh đèn pha le lói từ xa, chầm chậm tiến lại. Hẳn người trên xe đã được cảnh báo về tình trạng đường sá ở đây. Khi ánh đèn pha được tắt đi cô nhìn ra đó là một chiếc xe màu xám cũ kỹ. Cánh cửa bật mở và một người đàn ông bước xuống.
Anna đang cời lửa, cô gọi to: “Lại đây!” và đứng lên. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô đã trở nên lúng túng đến độ mất tự chủ. Vị khách của cô dáng người cao ráo thanh tú. Mặc một bộ com lê màu xám sang trọng, trông anh ta thật nổi bật giữa khung cảnh này. Anh ta tò mò liếc nhìn xung quanh và có một điều gì đó trong cung cách của anh la khiến cô nổi cáu. Anh ta làm ra vẻ như đang tham quan một chuồng thú vậy, cô nghĩ. Ngày cả cách đi đứng của anh ta cũng thật kỳ: anh ta đi nhón từng bước chân một cứ như thể đang biểu diễn tiết mục xiếc đi trên dây ấy. Đôi bàn tay dài tao nhã của anh ta cầm một bó hoa hồng đỏ thẫm. Anh ta nhìn cô, nhún vai và cười một nụ cười biện hộ. Nhưng khi ánh mắt của anh ta chạm tới khuôn mặt của Anna thì cung cách điệu bộ thay đổi hẳn, cứ như thể anh ta nhận ra một người quen cũ vậy. Chắc lại sắp sửa nói rằng: chúng ta đã quen nhau từ trước đây, Anna nghĩ thầm, nhưng không, anh ta chỉ nói: “Chà, chà”.
- Xin chào. - Cô lên tiếng và chìa tay ra. - Rất hân hạnh được gặp anh. Chúng tôi đã chuẩn bị một buổi tiệc braai theo truyền thống của vùng Nam Phi để tiếp đón anh đây. Chúng tôi rất thích ăn tối dưới những vì sao. - Cô khoát tay lên trời nơi những đám mây dày và nặng đang dần tụ lại. Tiếng cười của cô vang lên rổn rảng nghe thật giả dối. - Đây chính là cách ăn tối mà tổ tiên của chúng tôi đã từng có khi họ đi khai hoang vùng này, - cô lắp bắp nói tiếp. - và bây giờ thì nó đã trở thành một truyền thống đấy. - Cô trỏ tay về phía một thân cây và mời Kurt ngồi xuống nhưng anh ta chỉ liếc nhìn nó với một vẻ thiếu thiện cảm. Sau đó ánh mắt của anh ta lại quay trở lại nhìn chòng chọc vào Anna cho tới khi cô ngượng chín cả người và phải quay đi chỗ khác.
Đối với Kurt, buổi tối hôm ấy đang dần trở nên hư vô, nhưng nó là một cơn ác mộng hay là một điều huyền diệu thì anh vẫn còn chưa biết. Chắc chắn là thằng cha Simon Smit nhãi ranh kia sẽ đi ngồi lê mách lẻo ở cửa hàng của Olivier và những từ Do Thái, dân nhập cư , không xu dính túi sẽ được lặp đi lặp lại cho mà xem. Kurt rất khó chịu khi bị dán cái mác ấy mặc dầu đó là sự thực.
Kurt vẫn còn chưa rũ bỏ được cảm giác bất an. Trí óc anh lại quay trở về nhà vào chính cái đêm khủng khiếp ấy. Tiếng la hét của đám đông, những ngôi nhà bốc cháy, và máu của cha anh đông lại trên những phiến đá vỉa hè. Anh đã phải bỏ trốn, đánh đổi cả xưởng sản xuất ổ bi của gia đình để lấy một chiếc vé một chiều. Cả châu Âu đang bị đọa đày, đang bại hoại với cái mẽ văn minh đang dần tan rã. Anh phải đi, đi càng xa khỏi châu Âu càng tốt. Anh muốn tới một hòn đảo hoang hay tới vùng Nam cực, nhưng cuối cùng sự lựa chọn của anh thu hẹp lại giữa châu Úc và châu Phi. Rồi anh phát hiện ra Cape Town ở Nam Phi là một thành phố sầm uất thịnh vượng. Điều này khiến anh ngã lòng nên anh chộp ngay lấy cơ hội việc làm đầu tiên ở một vùng quê để được rời khỏi thành phố. Ở đây, tại Vịnh Sadanha này, anh ít gặp tầng lớp cao sang hơn. Những con người vùng này giản dị, chân thật và tốt bụng. Họ nghĩ sao nói vậy và không bàn tán tới những sự kiện không liên quan tới họ. Họ chỉ quan tâm tới thời tiết và mùa màng mà thôi, nhưng sự đơn độc cũng giống như một ngọn gió đông ẩm ướt. Nó thấm tới tận xương tủy anh, nó tóm lấy các khớp xương của anh, nó làm tê liệt trí óc và khi anh định thần lại được trước lời đề nghị của Simon mà lúc đầu anh cho là sự quấy rầy thì anh nhận ra đó là cơ hội đầu tiên để anh hòa nhập với cộng đồng nơi này.
Vì vậy, anh đóng vào người bộ quần áo duy nhất và lên đường vào một buổi tối giá lạnh giữa tháng Năm. Phá vỡ thói quen thường ngày, anh mua một hộp sôcôla của cửa hàng, còn hoa thì có vẻ khó hơn một chút. Nhưng rồi anh cũng nghĩ ra một người nông dân chuyên trồng rau ở ngoại ô Malmesbury. Ông này cũng có trồng hoa để đem bán ngoài chợ. Anh lái xe lới đó, mua một bó hoa hồng cuống dài và để nó ở ghế ngồi trong chiếc xe xóc nảy lăn bánh trên con đường tệ hại của Simon.
Tới lúc chạng vạng tối, gió đột ngột chuyển sang hướng tây bắc tạo nên một lớp sương mù dày đặc trên biển và nó nhanh chóng lan ra khắp mặt đất khiến con đường lại càng khó đi hơn.
Vật lộn với con đường của Simon được khoảng hai mươi phút, chợt anh trông thấy trong ánh đèn pha ô tô một con báo đang kéo lê một con cừu trưởng thành ngang qua phía trước mặt. Trong vài giây, nó đứng yên trong thế phòng thủ, miệng gầm gừ vì bị lóa mắt bởi ánh đèn - một con vật to lớn, béo mượt và dũng mãnh. Rồi nó biến vào đám sương mù, bỏ con cừu ở lại.
Kurt cảm thấy choáng váng nhưng lại rất phấn khởi và thích thú. Anh chưa từng bao giờ được trông thấy một con thú hoang nào ở vườn bách thú cả, và dường như anh đã tìm thấy một nơi định cư heo hút mà anh vẫn hằng mong ước. Nơi này, những con thú ăn thịt với những bộ lông lốm đốm chỉ tấn công vào đàn cừu chứ không màng tới con người.
Nhưng làm gì bây giờ? Con cừu kia nằm vắt ngang qua đường, chạy xe chèn lên người nó thì không nỡ. Anh không thể không buồn cười trước tình trạng tiến thoái lưỡng nan này. Vả lại, anh nghĩ bụng, con cừu là một tài sản đáng kể dối với người nông dân. Vì vậy, anh xuống xe và vừa thở hổn hển vừa vác con vật lên vai, anh quẳng nó vào thùng xe phía sau. Mùi hôi thối của con báo vẫn phảng phất quanh đây và tiếng gầm gừ của nó vẫn vọng ra từ trong bóng tối.
Mười phút sau anh đỗ xe vào trong sân, tự thấy rằng mình xứng đáng được hưởng một ly rượu mạnh, một ngọn lửa ấm áp và một bữa ăn ngon. Nhưng rồi một lần nữa, tâm hồn anh lại bị xáo động khi anh nhìn thấy Anna tiến lại gần. Một thiếu phụ lạ lùng với một vẻ đẹp hoàn hảo. Anh không thể dứt mắt khỏi sống mũi thẳng tắp như người Hy Lạp, cặp mắt xanh mở lớn và mái tóc mượt mà của cô mặc dầu cô đã bện mái tóc ấy lại và quấn lên quanh đầu trông chả hợp tẹo nào. Thậm chí cả bộ quần áo đàn ông mà cô đang mặc cũng không ngăn nổi một luồng điện chạy dọc người anh trong khi anh nhìn cô chăm chú. Đây chắc chắn là một người đàn bà căm ghét vẻ đẹp và thân phận nữ nhi của mình. Nhưng điều đó có quan trọng gì đâu bởi anh đã hoàn toàn bị cô hút mất hồn.
- Cám ơn anh chị vì đã mời tôi tới chơi. - Anh ta lên tiếng và đưa cho cô bó hoa rồi thận trọng dừng lại bên một thân cây vì dường như đó sẽ là ghế ngồi của anh thì phải.
Về phần Anna. tự dưng cô cảm thấy như bị líu lưỡi. Kurt Friedland là một típ người mà cô không thể hình dung ra được là lại đến làm công cho cửa hàng nhà Olivier. Thật may Simon tới kịp và vỗ vào vai Kurt:
- Xin chào Kurt. Anh đã sẵn sàng để nhậu chưa?
Kurl quay lại.
- Ồ, xin chào anh Smit. Xe của tôi bị dừng lại giữa đường vì một con báo. Tôi e rằng nó đã giết chết một con cừu của anh đấy.
Một sự im lặng đáng ngại bao trùm, rồi Simon cười phá lên một cách thô thiển và lại vỗ vào vai Kurt:
- Không thể thế được, Kurt ạ, anh say rượu hay sao đấy?
Kurl nhún vai, có vẻ hơi phật ý:
- Tôi cam đoan với anh...
- Có lẽ đó chỉ là một con linh miêu thôi mà. - Anna xen vào. - Trông chúng khá giống nhau, tuy nhiên linh miêu nhỏ hơn báo. Trong sương đêm, dưới ánh đèn pha ô tô thì ai cũng có thể bị nhầm lẫn. Chúng tôi vẫn hay bị bọn linh miêu ấy gây tai họa.
- Thế linh miêu có thể giết chết một con cừu trưởng thành được hay không?
- Ồ không, tôi nghĩ rằng chúng cũng có thể giết được cừu trưởng thành nhưng chúng không làm thế. Chúng chỉ săn lũ cừu non thôi.
Kurt nhún vai.
- Vậy thì con gì đã ngậm một con cừu trưởng thành trong miệng và tha đi dễ dàng như tha một con thỏ?
Simon lại cười phá lên.
- Trời ơi, nếu anh không phân biệt nổi đâu là một con cừu trưởng thành và đâu là một con cừu non thì làm sao anh làm dịch vụ bán buôn cho được? - Vừa nói, anh vừa cười khùng khục.
- Có lẽ vậy - Kurt lạnh lùng nói. - Tuy nhiên con cừu trưởng thành hay con cừu non gì đó của anh vẫn còn đang ở sau xe của tôi kia kìa, hãy cho người ra lấy xuống đi.
Simon đi vòng ra sau xe, nụ cười nhạt dần. Rồi anh la lên:
- Lạy Chúa, nhìn này!
Jan chạy lại và kéo mạnh cái xác con vật xuống. Bốn người chụm vào xem xét những vết thương nham nhở.
- Tôi nghĩ rằng Simon nợ anh một lời xin lỗi, anh Friedland ạ - Anna lên tiếng. - Anh thấy đấy, từ nhiều năm nay không thấy báo xuất hiện ở vùng này. Tôi còn được biết rằng chúng đã gần như tuyệt chủng rồi cơ.
- Thật là kinh khủng! - Simon đế vào. Anh lao đi lấy súng và chẳng bao lâu biến mất tăm vào trong bóng đêm cùng với Jan và Wagter bám sau lưng.
- Thế còn braai thì sao? - Anna gọi với theo vào trong bóng tối.
Một sự im lặng bao trùm hồi lâu, và không biết làm gì nữa. Anna nhặt que cời lên và cời vào đống lửa. Làm sao mà Simon lại có thể ngu ngốc như vậy được nhỉ? Giờ anh ta lại còn bỏ mặc cô ở lại đây một mình nữa chứ. Nhỡ Kurt hỏi chỗ đi vệ sinh thì làm sao nhỉ? Họ chỉ có một cái hố đào sâu xuống đất, rắc vôi bột và được che bởi một túp lều bằng gỗ di động. Khi nào mùi hôi thối bốc lên tới mức không chịu nổi thì Jan được gọi lới để lấp nó đi rồi đào một cái hố khác và dời túp lều đến đó. Cô nhớ rằng lúc này cũng đã đến thời kỳ lấp hố rồi. Và cô lại nghĩ nếu trời mưa thì sao? Dường như để đáp lại nỗi lo sợ của cô, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống cháy xèo xèo trên những phiến đá nóng quanh đống lửa. Anna rùng mình.
Nhìn sang nét mặt nghiêng nghiêng của Anna, Kurt hiểu rằng anh không được chào đón ở đây. Nhưng lạy Chúa, tại sao họ lại phải ngồi ngoài trời trong một buổi tối mùa thu ẩm ướt và lạnh lẽo như thế này? Một ý nghĩ chợt thoáng qua óc anh: liệu cô ấy có loạn trí hay không nhỉ? Anh đã được nghe nhiều câu chuyện về cô bàn tán trong làng. Anna van Achtenburgh từ vùng Stellenbosch, người đã từ bỏ cả một gia tài kếch sù để đi theo một gã nông dân nghèo kiết xác để giờ đây mặc những bộ quần áo đàn ông và lái xe tải chạy vòng quanh khắp vùng khiến những bà vợ nông dân khác phát hãi. Người ta còn bảo là cô làm việc cả trong ngày Chúa nhật nữa, thật là một tội lỗi kinh khủng. Người anh đầy bụi bẩn vì con cừu, anh cần phải rửa ráy qua một chút.
Lũ gà tây cứ tao tác trên những cành cây phía trên đầu. Kurt nhảy sang một bên nhưng đã quá muộn. Một bãi phân trắng to tướng rơi bộp xuống tay áo. Anh lấy ra một chiếc khăn tay và chấm nhẹ lên vết bẩn hôi hám ấy.
- Gà tây đấy mà. - Anna nói dường như để xin lỗi cho tất cả mọi chuyện. - Lẽ ra anh không nên ăn mặc bảnh bao như vậy để đi dự một buổi tiệc braai.
Tự dưng Kurt thấy ân hận vì đã tới đây.
- Lửa sắp tàn rồi kìa. - Anh nói sau một hồi im lặng.
- Không đâu, nó sẽ lại cháy bùng lên đủ để cho ta nấu một bữa ăn đấy. - Cô miễn cưỡng đứng dậy. - Jan được giao nhiệm vụ nấu ăn nhưng có lẽ hai người ấy sẽ chẳng quay về sớm đâu. Tôi phải đi mang thức ăn tới thôi. - Cô ngượng ngùng nói và đi khỏi.
Khi quay trở lại, cô bận rộn với việc nướng thịt và xúc xích. Rồi cô nói:
- Thật là lạ nhưng thịt cừu không thể ngon được nếu không nướng.
- Hãy kể cho tôi nghe về trại gà đi. - Kurt bắt đầu gợi chuyện. - Năm nghìn con gà mái đẻ, cũng khá là vất đấy nhỉ?
- Ồ, tôi rất tiếc. - Anna ngắt lời. - Tôi định nói với anh sớm hơn rằng chuyến đi của anh tới đây là vô ích rồi. Tôi cần phải đem trứng tới Cape Town để bán được giá hơn. Tôi xin lỗi!
- Đừng nói vậy mà. - Kurt nghiêm trang nói. - Đây là lần đầu tiên tôi được mời tới một gia đình Nam Phi và là lần đầu tiên được dự một bữa tiệc braai. Tôi rất vui.
Anna tỏ ra lúng túng.
- Anh có muốn uống một chút rượu vang hay không? - Cô hỏi. - Rượu này được làm bằng nho ở vùng Stellenbosch, còn ở đây chúng tôi không có thứ đất để trồng nho.
Cô đổ một chút rượu vang của Jan vào chiếc ca bằng thiếc và ngượng ngùng đưa cho Kurt. Một hồi lâu, họ ngồi im không nói năng gì. Anna quá xấu hổ, còn Kurt thì không thể thoát ra khỏi trạng thái kỳ ảo. Rồi cả hai cùng chợt lên tiếng nên không ai nghe thấy người kia nói gì.
Họ dừng lời và nhìn nhau thăm dò.
- Cô nói gì cơ? - Kurt hỏi.
- Hôm nay, chính xác là chiều nay, bọn khỉ đầu chó cứ làm loạn cả lên. Chắc con báo đã làm chúng hoảng sợ. Thật may là anh đã nhìn thấy nó.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. - Trong cơn bốc đồng, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô. - Anna, tôi có thể gọi cô là Anna được không? - Và không đợi cô trả lời, anh nói tiếp. - Và cũng xin gọi tôi là Kurt. Tôi muốn cô hiểu cho rằng tôi không có gì đáng phải sợ cả đâu. Cô đừng bối rối vì tôi nhé!
Anna cố gắng phân trần:
- Suốt ngày tôi chỉ ở đây có một mình. Simon thì cứ mải đi săn cá voi và khi trở về thì lại lụi hụi với chiếc máy cày. Chúng tôi chẳng mời ai tới nhà chơi bao giờ. - Cô nuốt một miếng thức ăn và mỉm cười bẽn lẽn. - Nhà chúng tôi nghèo lắm, chắc anh thấy.
Kurt ngả người ra sau, e ngại nhìn lên dãy đuôi gà ở phía trên đầu. Cho tới giờ thì bộ cánh của anh đã hoàn toàn bị vấy bẩn, vậy thì còn gì phải lo nữa chứ? Chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Xúc xích cháy xèo xèo, gà tây kêu ộp ộp, một con cú dõi mắt nhìn xuống. Anna đã uống hai cốc rượu vang to và bắt đầu chóng mặt.
Thịt chín, Anna xúc cho Kurt một đĩa sườn đầy có ngọn kèm với khoai tây nướng. Đám sương mù ngày càng trở nên dày đặc nhưng ngọn lửa đã không cho nó lại gần. Anna rùng mình và chất thêm củi vào đống lửa. Cô mỉm cười với vẻ xin lỗi:
- Kỳ quái quá phải không? Giống như trong hang động vậy.
Khi cô ấy cười trông cô ấy lại càng đáng yêu. Nếu cô ấy là vợ mình, Kurt nghĩ, thì cô ấy sẽ luôn được cười.
- Cô nói đúng! - Anh đứng dậy và bẻ gãy một cành cây. - Chúng ta là những người sống sót duy nhất của đoàn thám hiểm Nam cực. Đồ dự trữ của chúng ta đã cạn và đây là bữa ăn cuối cùng của chúng ta. Ngày mai chúng ta sẽ chết, nhưng chúng ta vẫn giương cao ngọn cờ. Tôi đặt tên cho nơi này là Modderfontein. - Anh cắm sâu cành cây xuống đất. Anna cười khúc khích. Trông cô mới trẻ làm sao. Anh cố gắng nghĩ thêm một điều gì đó để làm cô cười. - Chắc là cô lạnh lắm nhỉ? Tốt hơn hết là cô nên uống thêm một chút rượu vang. - Anh chìa cốc ra và Anna đổ đầy rượu vào đó.
- Vị của loại rượu này thật dễ sợ. Ngọt quá! Chỉ có mỗi già Jan là thích uống thôi.
Sương mù áp lại gần họ. Anna dùng chiếc xiên dài xiên nốt phần thịt còn lại và đặt vào chiếc đĩa gỗ.
- Anh ăn đi! - Cô nói.
- Cô không cảm thấy điều gì khi chúng ta ở gần nhau à? - Kurt hỏi sau khi họ ăn xong.
- Tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của sương mù và hơi ấm của lửa mà thôi.
- Thế mà tôi lại cứ hình dung ra rằng chúng ta đang ở trong một vòm hang băng giá, chờ tới lúc được tái sinh sang một thế giới mới. Tôi sẽ ôm chặt cô trong vòng tay mình... mãi mãi...
- Xin anh hãy nghiêm túc hơn, anh uống thêm rượu vang nữa nhé?
- Không, cảm ơn, tôi không uống rượu nữa đâu, nhưng tôi nói thật đấy. - Anh vươn tay về phía trước, cầm lên một ổ bánh mì, bẻ một miếng nhỏ và đưa cho Anna. - Đây là vật tượng trưng, Anna ạ. Hãy cầm lấy và ăn nó đi. Không hiểu sao tôi lại có một cảm giác rất lạ là cô và tôi đã cùng nhau chia sẻ một quãng thời gian rất dài rồi. - Anh mỉm cười lúng túng. - Hiện giờ tôi chả có gì cả, nhưng tôi có trí óc và có việc làm. - Anh ngừng lời, đưa mắt nhìn lên những cành cây lúc này đã chìm hẳn vào sương mù, nơi những giọt mưa lộp độp trên lá. - Lạy Chúa, cô có thể mời tôi vào nhà nếu trời mưa hay không?
- Ồ, ồ - Anna hơi bị bất ngờ. - Ở đây chẳng bao giờ có mưa đâu. - cô rên rỉ một cách giận dữ. - Ở mọi nơi mưa tới độ đất biến thành đầm lầy để cho cừu đầm mình, vậy mà ở đây chỉ có bụi bặm và hạn hán, không bao giờ có nổi lấy một hạt mưa. Năm ngoái chúng tôi cầu nguyện mãi... Vậy mà tối nay, đáng lẽ phải khô ráo thì trời lại mưa.
- Vậy các bà vợ phải cười to vì sung sướng mới đúng chứ. - Anh vụng về vỗ nhẹ vào vai Anna.
- Tất nhiên ở Stellenbosch là vậy rồi. - Anna thất vọng. - Họ đã có một trận mưa ra trò, đất trồng nho sẽ trở nên màu mỡ hơn. - Cô bắt đầu một màn độc thoại kể về sự tăng trưởng của nho ở Fontainebleu và những loại rượu vang họ đã làm. Cô sẽ nói suốt đêm cho tới khi Kurt ra về. Như vậy dù sao vẫn còn hơn là mời anh vào trong nhà.
Bất chợt, một cơn gió mạnh ào qua khiến những giọt nước mưa từ trên lá cây thi nhau rơi lộp độp xuống đất. Ngọn lửa bùng lên, cháy xèo xèo. Kurt bật dậy, vớ lấy mấy chiếc đĩa và vội vã chạy tới mở một cánh cửa nơi có ánh lửa cháy le lói. Anh trông thấy một căn phòng hầu như trống trơn, có lẽ được dùng làm bếp vì ở đó có một cái chậu rửa và một bếp lò trong góc phòng. Ngoài ra, còn có hai chiếc thùng gỗ úp ngược trên sàn và một chiếc thùng bằng thiếc đựng đầy nước nóng đang sôi âm ỉ trên bếp. Anh rùng mình ghê sợ khi nghĩ rằng Anna đang phải sống trong khung cảnh này.
Khi anh quay trở lại đống lửa, Anna vẫn đang ngồi co ro bên cạnh tàn tích của bữa tiệc braai.
- Đừng ngồi đây dưới mưa nữa Anna, buồn cười lắm! Xem kìa, cô ướt hết cả rồi. - Anh nắm lấy tay cô nhưng người cô như đã hóa đá, đông cứng trên thân cây. Anh phải kéo cô vào trong căn bếp.
- Tôi sẽ đi pha cà phê. - Cô buồn bã nói trong khi Kurt kéo một chiếc thùng lại gần lò sưởi và ngồi lên đó. - Anh đã thấy rồi đấy, tôi buộc phải bán hết đi đồ đạc của tôi, cả quần áo nữa, mọi thứ... - Cô bảo anh. Câu chuyện của cô tuôn ra. Cô kể về cuộc bán đấu giá, về những con gà, về nguồn nước và về những ước vọng của cô.
- Vậy thì việc gì khiến cô buồn như vậy? Cô phải vui lên mới đúng chứ. - Anh nói khi câu chuyện của cô tạm dừng. - Cô đã có một kế hoạch hoàn hảo và nó đang tiến triển tốt.
- Vâng, nhưng tôi không tính lới việc sẽ có khách tới thăm, đặc biệt là một người chưa quen.
Kurt mỉm cười.
- Tôi chẳng phải người xa lạ. Chả gì thì chúng ta cũng có quá nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều không có một xu dính túi nhưng lại đầy ắp kế hoạch. Nếu như cô tới căn phòng của tôi, cô sẽ thấy ở đó chỉ có một cái giường sắt và một cái bàn mà thôi. Mấy năm trước, hai chúng ta là những người giàu có và chắc chắn sau này chúng ta sẽ khấm khá hơn. Chúng ta là hai kẻ phiêu lưu muốn khám phá cuộc sống, vậy tại sao chúng ta không kết bạn với nhau?
- Chúng ta là bạn. - Cô mỉm cười, tự dưng thấy dễ chịu hơn.
- Tôi có thể cởi áo khoác ra lau cho sạch không? Có lẽ nó sẽ khô nhanh nếu phơi cạnh bếp lò.
- Ồ vâng, anh để tôi. - Cô nói và cầm lấy chiếc áo, bắt đầu lau chùi vết máu cừu và những bãi phân gà bằng một cái khăn ướt.
- Kỳ lạ nhất là cái cảm giác bị gọi là những kẻ nhập cư Do Thái. - Kurt bắt đầu. - Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người Do Thái cả lại càng không bao giờ ngờ rằng mình sẽ trở thành người nhập cư điều đó chỉ xảy ra ở Ba Lan và Séc thôi, còn đối với những nhà tư bản công nghiệp Đức thì.. Chúng tôi đã từng sở hữu một nhà máy sản xuất ổ bi. Tôi đã có mọi thứ một cách dễ dàng. Giờ đây cuộc sống trở nên lạ lùng quá. Tôi đã trải qua nhiều cảm xúc, được ăn, được ngủ, được làm việc để tồn tại. Thậm chí lại còn lập cả kế hoạch nữa chứ...
Anh ngừng lời khi thấy cô nói.
- Sạch rồi anh này, để tôi đi lấy mắc áo.
- Ở đất nước này bạn có thể kiếm được nhiều tiền nếu chịu khó. - Anh nói liếp khi cô quay trở lại, không buồn để ý xem cô có nghe hay không. - Ví dụ như đi giao thực phẩm chẳng hạn, chỉ cần cô có lòng kiên nhẫn và sự cần cù là có thể giàu được. Tuy nhiên, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi. Tôi sẽ tỉnh dậy vào một buổi sáng và sẽ thấy mình đang ở Đức, đang trong nhà máy của mình.
Anna đứng lên thùng gỗ và treo chiếc áo lên cái móc trên trần nhà.
- Hãy nói cho tôi biết tại sao vốn tiếng Anh của anh lại hoàn hảo đến thế đi. - Cô thay đổi đề lài.
- Tôi đã học phổ thông ở Anh năm năm. Xong rồi tôi trở lại Đức để học tiếp đại học. - Anh mỉm cười bối rối. - Tôi có thể uống thêm một chút rượu vang được không, rượu uống được đấy chứ.
Chất lỏng ánh lên trong cốc, hắt lên trần nhà một thứ ánh sáng hồng hồng.
- Chúng tôi đã được nghe nhiều tin đồn, nhưng không ai muốn tin cả. Mọi người phải rời đi, tới những nơi định cư mới. Rồi một hôm vào ngày thứ Sáu, sau buổi họp ở phòng hội đồng, tôi thấy một đám đông lao ra ngoài đường. Chỉ là những con người bình thường thôi: nào thợ đóng giày, nào người bán cá, những người mà chúng tôi biết rất rõ. Họ đã biến thành những con thú dữ tợn.
Anh rùng mình khi hồi tưởng lại một xác người nằm bất động trên vỉa hè. Đột nhiên, anh vớ lấy bình rượu và đổ đầy vào cốc.
Anh ta say mất, Anna nghĩ thầm.
- Tôi đã có vợ. - Kurt tiếp tục. - Thực ra là đã từng có vợ. Giờ đây Madeleine đã ly dị tôi rồi. Mẹ cô ấy là người Do Thái nhưng cô ấy lại không bằng lòng với nguồn gốc Do Thái của mình. Cô ấy còn sợ hãi nữa. Vỏ bọc nứt ra và cô ấy đã đến với người đàn ông khác.
- Anh ăn nói khó hiểu quá. - Anna nói.
- Không, thực đấy. Mọi người ai cũng sống trong vỏ bọc cả. Họ tự nguyện sống như vậy để tránh sự sợ hãi về những điều mà họ không biết, để được an toàn trong ranh giới của niềm tin, của thói quen. Cho tới khi có chuyện xảy ra, những chuyện khủng khiếp chẳng hạn như một cơn bạo bệnh hay là một người Do Thái ở Đức ấy. Người ta lờ họ đi, mong cho họ biến mất, bịa đặt ra những cậu chuyện vớ vẩn và cố tin vào đó. Như vậy tốt hơn là đối diện với sự thật.
Anna mong anh ta sớm ra về. Cô thực sự hoảng sợ bởi sức hấp dẫn của anh và cái cảm giác rằng đã quen anh từ lâu lắm rồi. Cô đã mệt bã cả người, cô chỉ muốn bò thật nhanh vào giường và trốn ở đó thật lâu. Những tình cảm bột phát đã phá hỏng đời cô. Cô không muốn lặp lại điều đó một lần nữa. Cô hỏi:
- Anh có muốn uống thêm một chút cà phê không?
Anh mỉm cười:
- Thứ lỗi cho tôi, tôi đang cần được nói. Không, tôi không uống cà phê nữa đâu. - Rồi anh đứng dậy. - Tôi phải về đây, cảm ơn cô vì buổi tối dễ chịu. - Trông anh có vẻ bối rối như thể biết mình đã nói quá nhiều.
Cùng lúc này, Wagter trườn vào trong bếp, khắp người ướt sũng và vấy bùn lem luốc. Nó đứng giữa phòng rũ lông khiến những giọt nước bắn tung tóe vào họ.
- Ồ Wagter... Không! Con chó hư đốn! - Anna co rúm người lại và tóm lấy vòng cổ của nó trong khi Kurt đi ra xe. Có một đốm sáng nhỏ nhảy nhót ở mạn sườn đồi bên cạnh nhưng Kurt không muốn chờ Simon trở về. Anh lái xe về nhà, nghĩ rằng mình đã hiểu được Anna. Cô ấy là một phụ nữ hoang dã, cứng đầu và rất đẹp. Nhưng cô ấy lại quá phiền muộn, quá sợ hãi về những tình cảm tự nhiên trong con người mình. Lẽ ra Anna phải được chiều chuộng nâng niu chứ không phải nai lưng ra kiếm sống. Cô ấy chắc chắn sẽ thành đạt, nhưng cũng sẽ phải trả một giá đắt.
Anna đứng ở cửa bếp, nhìn theo chiếc xe của Kurt đi xa dần. Cảm giác xao xuyến lấp đầy trong cô khiến cô buồn bã. Cô quyết định là sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa.
Vài phút sau Simon về tới. Người anh ướt như chuột lột, bẩn thỉu và rõ ràng là đang rất bực bội.
- Nó lẩn vào các bụi cây rồi, - anh bảo cô, - cách đây tới hai chục dặm. Cần phải có một con chó săn tốt hơn. Con Wagter thật là vô dụng. Có lẽ con báo ấy sẽ còn quay trở lại. Anh sẽ rủ thêm vài người hàng xóm nữa tổ chức một đội săn.