Vương Gia, Đi Thong Thả - Chương 38
Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 38: Cùng nhau tâm sự
gacsach.com
Nàng đóng cửa lại thấy Tống Ứng Diêu vẻ mặt bối rồi từ bên giường đứng lên, buồn cười hỏi: “Vương phi giấu cái gì? Có phải là ăn trộm món gì ngon không cho ta biết.”
Tống Ứng Diêu trên mặt hiện ra sắc hồng, lắc đầu liên tục: “Không có... thần thiếp không có ăn vụng, Vương Gia nhìn lầm.”
“Có đúng không...” Phương Đàn bỡn cợt hỏi.
Tống Ứng Diêu lắc đầu một cái, bỗng nhiên nghĩ gì đó lại từ lắc đầu chuyển thành gật đầu, hai tay không tự nhiên bấu vào nhau.
Phương Đàn vừa thấy Tống Ứng Diêu sẽ không kìm lòng được lộ ra nụ cười, đặc biệt là dáng vẻ luống cuống của hiện tại của nàng khiến Phương Đàn càng thêm cao hứng.
Tống Ứng Diêu nghi hoặc nhìn nàng, không biết Vương gia là đang cười cái gì.
Phương Đàn đi đến bên giường, dắt tay của nàng cùng mình ngồi xuống, duy trì nụ cười nói: “Nếu Vương phi không có giấu cái gì, vậy cần gì căng thẳng?” Đôi mắt liếc thấy vật dưới gối bị Tống Ứng Diêu giấu đi không cẩn thận lộ ra một góc, tựa hồ là một quyển sách.
Tống Ứng Diêu mạnh miệng mạnh: “Ta nào có căng thẳng!”
Phương Đàn mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Được được, nàng không muốn nói, bản vương cũng không hỏi nhiều.” Phương Đàn đưa tay ra sủng nịnh ngắt ngắt gò má của nàng.”Như vậy được không?”
Tống Ứng Diêu bị nàng ngắt đau réo lên, Phương Đàn lúc này mới thu tay về nói: “Đây là bản vương trách phạt nàng“. Kỳ thực nàng cũng đâu có nặng tay là bao, chỉ nhẹ nhàng sờ một cái mà thôi.
Tống Ứng Diêu một tay xoa gò má, đáng thương nói rằng: “Thiếp cũng không có làm gì sai a, Vương Gia tại sao muốn trách phạt ta.”
Phương Đàn nhướn mày: “Ai bảo nàng không nói cho bản vương nghe nàng giấu cái gì. Không nói liền thì phải bị phạt, miễn cho nàng sau này được voi đòi Bà Trưng“.
Tống Ứng Diêu hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Phương Đàn: “Không thèm nói chuyện với Vương gia nữa”
“Vì thế... chính là nàng thật sự có giấu đồ gì đó” Phương Đàn nghiêng đầu giảo hoạt nói rằng.
Tống Ứng Diêu lúc này mới ý thức được mình là bị nàng đưa vào tròng. Thẹn quá thành giận liếc Phương Đàn một cái, tiếp theo sau đó quay lưng không để ý tới nàng nữa.
Phương Đàn xích lại gần Tống Ứng Diêu, hai tay luồn dưới cánh tay từ phía sau lưng ôm trụ eo của nàng, cánh tay hơi dùng sức khiến lưng của nàng tựa vào lồng ngực của mình. Ngón tay tìm đến tay nàng, mười ngón tương khấu. Lòng bàn tay một trận ấp áp lan tỏa đến tận tâm can của Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn nhắm mắt, thả lỏng người đem cằm tựa trên cổ Tống Ứng Diêu ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng hít một hơi thật dài. Khi ở cùng Tống Ứng Diêu chính là lúc nàng cảm thấy tâm tình thoải mái nhất, nàng đều hận không thể có thời gian lâu một chút, lâu một chút, càng lâu một chút, tốt nhất là cả đời đều không rời đối phương nữa bước.
Mà Tống Ứng Diêu cũng không phản kháng, mặc kệ nàng thao túng. Hai người không nói câu nào, cứ như vậy lẳng lặng ngồi yên, trên đời không có cái gì hạnh phúc hơn điều này.
Phương Đàn nghiêng đầu, môi không cẩn thận sượt đến cái cổ non nớt của Tống Ứng Diêu trong lòng sinh ra một cảm giác thật khó cưỡng. Nàng không khỏi mang đầu kề sát Tống Ứng Diêu, quay vào cổ nàng hôn một cái. Cơ thể lập tức muốn dừng mà không được, nhắm mắt lại dựa vào cảm giác từng điểm từng điểm nụ hôn cứ từ từ dời lên trên.
Tống Ứng Diêu cảm giác được có đôi môi của ai đó ẩm ướt mềm mại đang mân mê từ cổ đến tai của nàng, có chút nóng chút ngứa, nàng mẫn cảm co người lại hỏi: “Vương Gia đang làm gì?”
Phương Đàn không trả lời, chỉ ôm nàng càng thêm chặt. Mãi đến khi môi chạm tới vành tai, Phương Đàn mới hơi mở mắt ra, tràn vào trong mắt của nàng là cái tai trắng nõn, nàng không suy nghĩ liền đem nó ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp, khiến Tống Ứng Diêu rên khẽ.
Mút máp xong xuôi Phương Đàn lại dời trận địa, một tay mang đầu của nàng xoay về phía mình, hôn lên môi nàng. Đầu lưỡi quấn quanh, gắn bó giao hòa, nhu tình mật ý.
Khi hai người mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Tống Ứng Diêu đỏ cả mặt. Đôi mắt bất giác nhìn ra nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Đàn con mắt. Đôi mắt của Vương gia quá sâu như một hồ nước không đáy, có thể đem vạn vật thế gian hút vào trong. Tống Ứng Diêu sợ chính mình nếu nhìn lâu một chút linh hồn đều sẽ bị hấp dẫn đến cuồng si.
Phương Đàn ngón tay uống cong mạnh mẽ nâng cằm của nàng lên: “Nhìn bản vương.” Tống Ứng Diêu nhếch môi, vẫn là không dám nhìn thẳng nàng.
Phương Đàn híp mắt, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm hỏi: “Ngươi sợ bản vương?”
Tống Ứng Diêu vội vã lắc đầu.
“Vậy tại sao không nhìn bản vương?” Phương Đàn ngón tay hơi dùng sức nói.
Tống Ứng Diêu nhăn nhó một trận, mới đoan chính nhìn thẳng Phương Đàn nói: “Thần thiếp thẹn thùng.”
Phương Đàn nghe vậy ngẩn ra, hài lòng tươi cười rạng rỡ. Buông ngón tay ra ôm nàng vào trong lòng: “Bản vương còn tưởng rằng nàng sợ bản vương”
Tống Ứng Diêu níu níu vạt áo Phương Đàn nhỏ giọng: “Vương Gia không phải hổ báo, ta không sợ.” Âm thanh mềm mại nhu hòa, Phương Đàn hận không thể tại chỗ này ăn nàng không còn một miếng thịt, thế nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, loại chuyện đó nàng thật không dám làm. Phương Đàn ôm nàng càng chặt, giọng nói bỗng nhiên trần trầm: “Bản vương không hổ báo, vậy mà bọn họ đều sợ bản vương“. Khi còn bé, nàng là hài tử cuối cùng của tiên hoàng, ca ca và các tỷ tỷ đều không chơi đùa cùng nàng, bọn hạ nhân lại xa cách nàng, mẫu phi cũng không cho phép nàng đi đâu vì lo thân phận của nàng sẽ bị người khác biết. Nàng chỉ có thể mỗi ngày ở trong cung điện tập viết luyện võ, một người yên lặng như thế mà lớn lên. Sau khi lớn lên, thành Vương Gia cùng hoàng đế xưa nay không hợp, đối với các đại thần lại phải đề phòng sau trước. Vì tránh cho mình bị nguy hại, nàng không thể không ngụy trang chính mình, khiến người ta không thể nhìn thấy nội tâm của mình, bày ra đủ loại dáng vẻ khác nhau, năm rộng tháng dài ngay cả mình cũng nghĩ chính mình máu lạnh.
Mãi đến tận khi tất cả mọi người đều kính nể nàng, nàng mới phát hiện mình càng cô đơn. Bất quá nàng sớm quen cuộc sống như thế, không quan tâm những chuyện thị phi. Hiện tại hiếm thấy có người có thể có được sự tin tưởng của mình, đi vào trái tim mình, cùng nàng nói một chút lời nói tự đáy lòng có lẽ là không sao.
Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên tò mò hỏi: “Bọn họ là ai?”
Phương Đàn cẩn thận suy nghĩ một chút, dĩ nhiên không nghĩ ra chuẩn xác tên người nào, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Bọn họ đều là người không quan trọng”
“Vậy ta ở trong lòng Vương gia có tính là quan trọng?” Tống Ứng Diêu cõi lòng mong đợi hỏi, cánh tay đang nắm chặt vạt áo cơ hồ phát run.
Phương Đàn không chút do dự hồi đáp: “Tính, rất quan trọng“. Không thể nào không quan trọng.
Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn trả lời chắc chắn, kích động muốn khóc, chủ động hôn một cái lên khóe miệng Phương Đàn: “Vương Gia đối với thần thiếp cũng rất quan trọng”, chưa từng có người nào quan trọng hơn, nói xong câu đó nàng liền đưa môi hoàn toàn dâng lên môi Phương Đàn, Phương Đàn cười tiếp nhận tất cả.
Thân mật ngắn ngủi, Tống Ứng Diêu núp trong lòng ngực Phương Đàn buông lời nhắc: “Vương Gia, chúng ta sanh một đứa bé đi.”
Phương Đàn bàn tay đang mân mê tay nhỏ của Tống Ứng Diêu nghe như vậy thân thể cứng đờ lại rất nhanh khôi phục bình thường hỏi: “Làm sao đột nhiên muốn đứa bé?”
Tống Ứng Diêu từ trong lòng Phương Đàn thoát ra nhìn Phương Đàn: “Thiếp muốn tạo kết tinh tình yêu với Vương gia“. Tống Ứng Diêu cả người ngã vào vòng tay Phương Đàn, nàng nào có suy nghĩ dùng hài tử củng cố địa vị của mình. Hơn nữa sau khi thành hôn mọi sinh hoạt của hai người đều chứng tỏ cuộc sống của hai người sẽ không thể có người thứ ba chen vào.
Phương Đàn giơ tay lên sửa lại một chút tóc may ngổn ngang cho Tống Ứng Diêu, biểu hiện tự nhiên nói rằng “Còn sớm.” Nàng đã sớm nghĩ đến vấn đề này, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, là tất nhiên rất khó giải thích. Trừ phi có một ngày thân phận của nàng bị Tống Ứng Diêu phát hiện thì chuyện này mới được giải quyết. Hiện tại... Chỉ có thể trốn tránh được lần nào hay lần nấy, dù sao hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp công khai thân phận.
Tống Ứng Diêu lo lắng nói: “Không còn sớm, Vương Gia năm nay hai mươi, ta năm nay cũng mười bảy...”
Phương Đàn nhíu mày hỏi: “Nàng chê ta già sao?”
Tống Ứng Diêu ngồi ngay ngắn lại, thu hồi tay của mình, thấp mi nói: “Thần thiếp không dám.”
“Ngươi nghe bản vương nói” Phương Đàn biết Tống Ứng Diêu có chút cố chấp, sợ hai người liền như vậy sinh lòng ngăn cách, kéo mạnh tay nàng qua. Tống Ứng Diêu đưa đôi mắt nhìn nàng.
“Nàng cũng biết hiện nay thánh thượng đối bản vương mang trong lòng khúc mắc, những quan viên kia cũng nhìn chằm chằm bản vương, hiện tại nếu như bản vương có thêm đứa bé, bọn họ lấy con của chúng ta làm uy hiếp thì làm sao bây giờ“. Kỳ thực nàng bây giờ không muốn cùng Tống Ứng Diêu nói sự thật, trong đó cũng có một phần nguyên nhân như thế. Nàng tin tưởng Tống Ứng Diêu, thế nhưng vạn nhất nếu như bị tiết lộ ra ngoài, không chỉ có nàng nguy hiểm mà còn có thể tính mạng Tống Ứng Diêu cũng khó giữ nổi.
Tống Ứng Diêu trong lòng suy nghĩ, Vương Gia xác thực nói không sai, là nàng quá hấp tấp. Một lần nữa ôm Phương Đàn ủ rũ hỏi: “Vậy chúng ta lúc nào mới có thể có con?”
Phương Đàn vỗ về lưng nàng an ủi: “Ngươi yên tâm, bản vương sẽ không để cho nàng chờ quá lâu“. Không lâu nữa đâu sẽ có kết quả, đến lúc các nàng đều an toàn nàng sẽ thẳng thắn với Tống Ứng Diêu. Đến lúc đó Tống Ứng Diêu sẽ như thế nào, nàng không dám tưởng tượng... Phương Đàn nhắm mắt âm thầm thở dài.
Được Phương Đàn khẳng định như thế, Tống Ứng Diêu an lòng không ít, thuận theo gật đầu. Phương Đàn lại nói: “Nàng đi ngủ sớm một chút đi, bản vương đêm nay còn có chút việc...”
Chưa đợi nàng nói xong Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên liền đánh gãy lời của nàng: “Vương Gia buổi tối không ở đây nghỉ ngơi sao?”
“Ừ, bản vương chỉ là tới thăm nàng một chút, mười mấy ngày nữa là khoa cử, chuyện hơi nhiều.” Phương Đàn gật đầu nhìn nàng đáp lời.
Tống Ứng Diêu liền thông cảm.
“Nàng cũng đừng chờ ta trở về, bản vương có thể sẽ không trở về nghỉ ngơi.” Phương Đàn vừa nói vừa đứng.”Nàng đi ngủ sớm một chút đi”
“Thần thiếp sẽ, Vương Gia yên tâm.” Tống Ứng Diêu theo nàng đứng lên giúp nàng thu dọn quần áo. Trong lời nói mang theo chút mất mác, nàng đã lâu không ngủ một mình, tối nay khả năng là không thể chợp mắr.
“Vương Gia thay bộ quần áo khác đi, khí trời còn lạnh, đừng để bị cảm.” Nàng vuốt góc áo Phương Đàn thương yêu nói.
Phương Đàn cười cợt: “Không có chuyện gì, có đi xa nhà đâu.”
“Vậy cũng được” Tống Ứng Diêu cúi đầu.
“Bản vương đi đây” Phương Đàn thu ống tay áo, xoay người rời đi.
Tống Ứng Diêu liền vội vàng kéo áo nàng: “Thần thiếp tiễn Vương gia”
“Được rồi, nàng nghỉ sớm một chút.” Phương Đàn đè tay nàng lại.
Tống Ứng Diêu nhìn theo Phương Đàn rời đi, từ dưới gối lấy đồ vật nàng cất giấu. Đó là một quyển màu xanh lam, bìa ngoài đóng chỉ cẩn thận. Nhìn tên sách trên bìa nàng thẹn đỏ mặt.