Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 75

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Ân Tầm
https://gacsach.com

Chương 75: Gặp oan gia: Thích ai?

“Nghe nói, cô nhóc kia thừa dịp trời tối, thời điểm hắn đi ngủ, mang theo mê hồn hương (hương gây mê), sau đó đem đốt tất cả tóc của hắn, không chỉ vậy, ngay cả quần áo hắn cũng bị cháy rụi, cho nên...”

Lăng Thiếu Đường trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói:

“Quý Dương à, nhất định cậu phải sống sót trở về gặp mặt chúng tớ, về phần chuyện ở Hongkong, tạm thời tớ không đi được, tớ và các cậu không giống nhau, gia đình tớ còn có 10 người, vạn nhất tớ chết thì làm sao?”

Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, mạnh mẽ nuốt nước miếng... đem đốt tóc người ta, còn đốt cả quần áo, lại còn dùng mê hồn hương?

Trời ạ!

Đây rốt cuộc là cái cái dạng con gái gì nha?

Hắn cười giống như một tên ác ma, nhẹ nhàng cười.

Nhưng mà... Cái tên Lăng Thiếu Đường này cũng quá khoa trương đi.

“này, Thiếu Đường, cậu nhẫn tâm nhìn tớ chết à?”

Hắn có ý đồ dùng chính sách dụ dỗ.

“Quý Dương à, cậu là người kiên cường nhất trông số bốn người chúng ta, dũng cảm nhất cũng là cậu, tớ tin tưởng bằng năng lực của cậu nhất định có thể thu phục được cô nhóc kia, yên tâm, là bạn tốt, tớ là người đầu tiên ủng hộ cậu.”

Lăng Thiếu Đường sắt son thề thốt.

“Cậu được lắm, Thiếu Đường, bây giờ mới biết là cậu đạt trình độ này đấy.”

CUNg Quý Dương chỉ còn kém cảm động giàn dụa nước mắt, thanh âm của hắn cũng tràn ngập kích động

Ai ngờ.

"Ha hả, ai bảo chúng ta là vào sinh ra tử, tớ tuyệt đối sẽ ủng hộ cổ vũ cậu trên phương diện tinh thần, cùng cậu vượt qua cửa ải khó khăn.”

Lăng Thiếu Đường xấu xa nói.

Cái gì?

“này, Lăng Thiếu Đường, cậu... cậu vào sinh ra tử cái gì, tôi còn đang bị chuột kẹp đây.”

Cung Quý Dương quả thực không thể làm gì được.

Động viên tinh thần? Có thể tin tưởng tên này sao?

“Ai u...” (k biết là gì luôn)

Bên kia điện thoại Lăng thiếu Đường ngược lại cười vô cùng vô lại.

“Chỉ một cái kẹp chuột mà có thể giết chết tổng giám đốc Cung thị anh minh lỗi lạc sao? Trèo tường đi vách cậu đều xếp số một, chỉ cần một cái động là xong thôi!”

“Các cậu vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cung Quý Dương thật sự hận không thể đem Lăng Thiếu Đường từ đầu điện thoại bên kia đánh một đòn vào chỗ hiểm, hắn gầm gừ, thờ phì phò cúp điện thoại.:

Thế này là thế nào?

Còn giống Tứ Đại Tài Phiệt: sao?

Một đám đều như vậy?

Hoàng Phủ đã đành, khả năng đã nhận thức rõ cái nha đầu Liên Kiều, nhưng còn Lăng Thiếu Đường cái tên này trời sinh ngông cuồng, mà Lãnh Thiên Dục cũng đường đường nắm trong tay nhiều thuộc hạ, thế nhưng vì tiểu nha đầu này mà tình nguyện coi như không thây gì?

4 người vốn Không sợ trời không sợ đất, chuyện quỷ gì mà lại trở nên hèn nhát như vậy? ngẫm lại thực sự là buồn cười.

Xem ra, ở Hong kong mình hẳn là phải chiến đấu ác liệt một phen

Cung Quý Dương lại nhìn cái kẹp chuột đang kẹp chân mình một lần nữa, nha đầu chết tiệt kia.”

※※※※※※※※

Một chiếc xe xa hoa sừng sững trước mặt đông đảo các sinh viên, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ quý tộc, không giống bình thường, nhóm sinh viên nữ đang bàn tán sôi nổi, ai cũng đang mong chờ chủ nhân chiếc xe lộ diện, nhưng mà trong xe trống rỗng, không có người.

Liên Kiều lôi kéo Phỉ Nhi, cười gian trá, nhìn xung quanh.

"Liên Kiều a, cậu nói xem có thể bị hắn trả đũa không? Tớ carmt hấy hơi hoảng sợ, còn có, chuyện này nhất định hiệu trưởng sẽ biết, hắn chính là Tứ Đại Tài Phiệt: nha!”

Phỉ Nhi lo lắng.

"Yên tâm đi, lần này nhất định tớ sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ, muốn cho hắn biết tớ Liên Kiều không dễ để hắn trêu chọc, nếu hắn dám trả đũa, nhất định tớ sẽ cho hắn biết tay, hắc hắc...”

Liên Kiều cười vô cùng vui vẻ, tiếng cười bén nhọn khiến Phỉ Nhi trừng to mắt.

"Chính là, chính là."

"Phỉ Nhi."

Liên Kiều xoay người lại, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vai Phỉ Nhi, cực kì trịnh trọng nói:

“Cậu nha, trên người có rất nhiều ưu điểm, chỉ có một điểm không tốt, chính là lá gan quá nhỏ, như vậy cậu rất dễ bị người khác khi dễ, nhưng mà không có vấn đề gì cả, chỉ cần có tớ, tớ nhất định sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn câu.”

Phỉ Nhi dở khóc dở cười, nha đầu này ngược lại miệng lại còn vẫn tỏ vẻ anh hùng.

"Liên Kiều, tớ cảm thấylần này cậu có chút quá đáng, đào một cái hố thế cũng được rồi, lại còn đặt bẫy chuột bên trong? Vạn nhất kẹp chết hắn thì sao?”

Tuy rằng cô không có làm cùng, nhưng mà từ xa có thể nhìn thấy, cái tên “ Hoàng Phủ Ngạn tước” kia có vẻ là người cẩn thận, nhưng mà cuối cùng cũng bị mắc mưu của Liên Kiều?

Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi ngược lại cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương nha!

“Kẹp chết thì cho chết đi, ai kêu hắn xấu tính như vậy, hại tớ thảm vậy, hừ.”

Liên Kiều khinh thường nói, đột nhiêngiống như nghĩ tới cái gì, trên mặt đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, bộ dạng xấu xa hướng Phỉ Nhi nói:

“Cậu sợ hắn bị kẹp chết, kẹp hư người, chẳng lẽ... cậu thích hắn?”

Bị Liên Kiều hỏi bất thình lình như vậy Phỉ Nhi lập tức đỏ mặt, vội vàng nói:

"Liên Kiều, cậu nói gì đó? Tớ lúc nào thì thích hắn?”

"Còn nói không có? Mặt đều đỏ lên rồi.”

Liên Kiều cười tới cười lui.

"Liên Kiều cậu thật đáng ghét, thế nhưng lại giễu cợt tớ?”

Mặt Phỉ Nhi càng ngày càng hồng, cô giả vờ giận dữ nói.

"Được rồi được rồi, người ta mới không phải giễu cợt cậu, có thật cậu không có ý gì với hắn?”

Liên Kiều nghiêm túc hỏi, đôi mắt ngập tràn tò mò.