Tàm Thực - Chương 36
Tàm Thực
Chương 36
gacsach.com
Tiếu Thanh đã quên mất bao lâu rồi mình chưa ra khỏi tầng hầm, ngắm phong cảnh bên ngoài rồi. Khi cậu bước chân ra bậc cửa, đạp lên trên mặt sân đầy tuyết, nhìn thấy cây cối, xe cộ bị bao trùm bởi tuyết, thì cậu có loại cảm giác như mình đã xa cách thế giới cả một đời.
Trời tuyết, đương nhiên sẽ không có ánh trăng. Khu vực này cũng rất yên tĩnh, không có người đi đường, ngay cả đèn đường cũng thưa thớt. Dường như ngoại trừ cậu cùng với Tiếu Triệt là hai con quái vật, thì ở trên thế giới này tất cả sinh vật đều bị hoa tuyết vùi lấp hoặc ngủ say rồi.
Tiếu Triệt đi đằng trước, Tiếu Thanh ở phía sau.
Tiếu Thanh chỉ mặc một bộ đồ mùa Thu mỏng manh Tiếu Triệt chỉ mặc một cái áo ngủ trắng dài tương tự áo tắm, đi chân trần, bàn chân lộ ra.
Thế nhưng, thân thể bọn họ không thấy lạnh chút nào. Chỉ cần không có ánh mặt trời, hay ánh trăng uy hiếp, cơ thể như quái vật của bọn họ cũng tương đối thuận lợi đấy chứ.
Dần dần, bọn họ nương theo con đường nhỏ đi phía sau cửa lớn, đến một dòng suối ở xa.
Nước dòng suối đóng thành một lớp băng bên trên như một chiếc gương, những hòn đá cạnh đấy trông có vẻ trơn trượt. Cây cối bốn phía chỉ còn lại những chạc cây khẳng khiu cô quạnh, thảm cỏ bên dưới khô vàng, đọng một lớp sương bên trên. Từng bông hoa tuyết xinh đẹp ánh lên dưới những quầng sáng vàng vọt, vừa tinh tế vừa mềm mại.
Giọng Tiếu Triệt cất lên đánh vỡ khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch này: “Đến mấy năm rồi chưa được đi ra ngoài dạo.”
Tiếu Thanh không nói gì, chỉ ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt băng mỏng manh bên trên. Thời gian tỉnh táo mỗi ngày của cậu quá ngắn, cậu nhất định phải tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này để cảm thụ thế giới bên ngoài mới được.
Tiếu Triệt cũng không trông mong gì cậu sẽ đáp lời, chỉ nói tiếp: “Thật hoài niệm. Tôi còn nhớ, 8 năm trước, chỗ này đẹp không tả được. Vào mùa hè, dòng suối nhỏ này màu xanh biếc, lúc nhẹ đưa tay xuống dòng nước sẽ cảm nhận được sự ấm áp tràn vào từng kẽ tay.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, từng sợi tóc trắng từ sau lưng trượt ra trước vai, lông mi còn đọng tuyết ở trên.
Tiếu Thanh còn đang ngây người, thì mu bàn tay đột nhiên bị Tiếu Triệt phủ lên.
Tiếu Thanh hoàn toàn chưa kịp phản ứng, cũng không kịp tránh ra, đã bị Tiếu Triệt nắm lấy tay, đè lên tầng băng mỏng. Trong nháy mắt, tầng băng vỡ ra, ngón tay nhúng vào dòng nước...
Con ngươi Tiếu Thanh nhanh chóng mở to ra.
A... Nước, thật ấm áp!
Tiếu Triệt ở cạnh cười khẽ, nắm tay cậu, nhẹ nhàng lắc lư trong dòng suối.
Những chỗ xung quanh khối băng cũng liên tiếp nứt vỡ, từ từ hiện ra màu sắc xanh nhạt... Đầu ngón tay hai người xoay tròn trong nước, lượn lờ qua lại, càng lúc càng nhanh.
Tiếu Triệt tiếp tục nói: “Nước ở đây trong vắt nhỉ. Có thể nhìn thấy cá bơi, còn có những hòn đá cuội to to nhỏ nhỏ nữa. Tôi nhớ em rất thích kiếm mấy hòn đá cuội, em nói, trắng đen xen kẽ, trông rất đẹp mắt.”
“Ôi...” Tiếu Thanh không nhịn được thán phục.
Từng mảng từng mảng băng liên tục vỡ nát, dòng suối nhỏ bắt đầu lưu động, trong dòng nước trong suốt ấy, quả thực có những con cá dài nhỏ bơi bơi. Từng hòn đá cuội to to nhỏ nhỏ cùng đám rong rêu xanh chập trùng phất phơ...
“Mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều, bầu trời đều trở thành màu da cam, hoặc màu đỏ hồng. Màn trời tuyệt diễm treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta phản chiếu lên mặt dòng suối nhỏ làm nó trông thật dài và rộng. Giữa màn trời ấy là những đám mây trắng chậm rãi thổi đến, tựa như cũng đang phiêu bồng trong nước vậy. Đôi khi còn có một, hai chiếc máy bay bay qua, khi ấy em sẽ ngẩng đầu nói với tôi, đuôi chiếc máy bay dài quá. Sau đó tôi sẽ giải thích với em, đó chỉ là khói máy bay để lại thôi.”
Tiếu Thanh không kìm lòng được ngẩng đầu lên.
À, bây giờ chắc đang là ban đêm nhỉ?
Bầu trời thật sự đã chuyển thành sắc đỏ hồng rồi, ánh nắng chiều ở phía xa vẫn đỏ rực như vậy, dãy núi cũng chuyển thành màu tím nhạt. Đôi lúc, còn có thể nghe thấy tiếng sơn ca kêu hót, những chú chim nhỏ đậu trên cột điện, kêu hót gọi nhau ríu rít... Tiếu Thanh đứng dậy, nở nụ cười.
Tiếu Triệt cũng đứng dậy theo cậu, đi tới chỗ bụi cỏ hoang vu bên kia, nhẹ giọng nói: “Nhìn thấy không? Nơi này, chính là vườn hoa hồng chúng ta thích nhất đó.”
Nhìn thấy...
Đây là một vườn hoa hồng sao?
Hoa hồng màu đỏ, màu trắng, thậm chí màu tím nở rộ trong vườn, theo gió lắc lư.
Tiếu Thanh dường như nhìn thấy mẹ đi đằng trước, tay cầm một cái rổ, đang cẩn thận mà hái từng đóa hoa hồng xuống. Còn cậu cùng anh trai thì giống như hai tên hầu nhỏ đi phía sau, miệng không ngừng bô bô hỏi: Mẹ mẹ, sao hoa hồng thơm quá vậy, có ăn được không? Có thể làm thành bánh hoa hồng không? Được được, con muốn ăn bánh hoa hồng
Hai người đứng giữa một vườn hoa hồng.
Mùi hương thơm ngát làm mê say lòng người.
Bọn họ cứ như thế đứng ngắm những đóa hoa, cảm thụ làn gió ấm áp.
Khung cảnh như vậy, nhìn lướt qua, cứ ngỡ như vĩnh viễn.
Qua một hồi lâu, Tiếu Triệt mới nhẹ giọng nói: “Tiếu Thanh, sinh nhật vui vẻ.”
Hai mắt Tiếu Thanh trong nháy mắt gần như trở nên mơ màng.
Tim của cậu, đã lâu rồi không đập thịch thịch như này.
Nhưng loại nhịp đập nhanh nhạy này, không còn giống với trước đây nữa. Bây giờ, mỗi một lần đập, là một lần cơ thể cậu thêm nặng nề.
Tiếu Thanh muốn tránh ra, nhưng tay cậu lại bị bàn tay ấm áp của Tiếu Triệt giữ lấy: “Muốn quà sinh nhật như thế nào đây, hửm?”
“...”
“Em muốn cái gì, anh hai cũng đều có thể cho em.”
“... Cái gì cũng không muốn.”
Tiếu Triệt tựa như không nghe thấy, giọng dịu dàng tựa cánh hồng bay giữa trời không: “Em năm 4 tuổi, muốn cái xe đẩy đồ chơi lên 5 tuổi, em lại muốn cây kẹo que khổng lồ đến 6 tuổi, thì muốn không cần phải đến trường 7 tuổi, em hi vọng có thể kết bạn với Lily lớp kế... Vậy bây giờ, Tiếu Thanh 16 tuổi của anh hai, muốn gì hửm?”
Mắt Tiếu Thanh càng ngày càng chua xót, cậu chợt quay đầu, muốn thoát khỏi hắn.
Nhưng Tiếu Triệt nắm tay cậu quá chặt, làm cậu không thể nào vùng ra được.
Cơ thể Tiếu Thanh càng lúc càng nặng nề, đại não rối loạn mất kiểm soát.
Cậu đột nhiên tàn nhẫn ngắt chính mình, cảm giác đau đớn giúp cậu tỉnh táo lại.
... Thật nguy hiểm, cậu suýt chút nữa liền quên. Quên đi đau đớn cùng khuất nhục trên người cậu. Cậu suýt chút nữa, liền xem loại ảo cảnh này là hiện thực!
Cậu muốn gì nhỉ?
Thật sự mong muốn điều gì nhỉ?
Hiển nhiên, là muốn được trở lại làm một người bình thường rồi!
Cậu muốn rời khỏi nơi này!
Cậu muốn kết thúc cái quái quỷ này!
Tiếu Thanh rốt cục cất giọng khàn khàn: “Tôi muốn trở lại làm người bình thường, sau đó rời khỏi anh.”
Trong khoảnh khắc, tất cả những phong cảnh tuyệt diễm xung quanh hoàn toàn biến mất.
Hoa hồng, vườn hoa, ánh tà chiều đỏ hồng, dòng suối nhỏ róc rách...
Tất cả, hết thảy, đều trở lại với không gian tĩnh mịch, u ám.
Giọng Tiếu Triệt lạnh lùng vang lên: “Em đã không còn có thể quay đầu nữa rồi, cũng đừng vọng tưởng có thể trốn khỏi tôi.”
Tiếu Thanh đột nhiên nở nụ cười.
— Đồ lừa đảo.
— Nhìn đi, hắn chính là một tên lừa đảo!
— Cái chó má gì mà “Em muốn cái gì, anh hai cũng đều có thể cho em chứ”... Thật mẹ nó buồn nôn!
— Không phải đã nói với mày rồi đó sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, mày sớm muộn gì...
Tiếu Thanh lướt qua Tiếu Triệt, dự tính quay về.
Nhưng cậu đột nhiên bị Tiếu Triệt ôm lấy, khí lực của hắn rất lớn, giọng nói trầm khàn: “Trừ cái em vừa nói ra... Những nguyện vọng khác, đều có thể!”
— Đồ lừa đảo.
— Nếu nguyện vọng của tôi là bảo anh đi chết đi, thì anh sẽ tự sát chứ?
“Thả tôi ra.” Tiếu Thanh lạnh nhạt nói, sau đó trào phúng nở nụ cười: “Thật ra anh không muốn tôi đi, cũng có thể ra lệnh cho tôi mà, hoặc đợi lát nữa khi tôi không còn tỉnh táo, rồi làm trò buồn nôn gì với tôi mà chả được, dẫu sao thì cũng là tôi thua anh thôi.”
Tiếu Triệt cúi đầu, tóc trắng che mắt hắn lại, giọng nói của hắn có chút run run: “Đừng nói như vậy.”
“Tôi thật sự chẳng hiểu nổi, anh đến cùng muốn làm trò gì? Cứ xem như triệt để đồng hóa tôi xong, hủy diệt tôi xong, rồi thế nào nữa? Xem như tôi có thể hiểu được nỗi thống khổ của anh, rồi sao nữa? Nói đi, anh đến cùng muốn thế nào? Hả?”
Đến nửa phút sau, Tiếu Triệt cũng không hề lên tiếng.
Tuyết đổ lớn.
Tóc, trên bả vai Tiếu Triệt toàn là tuyết.
Tiếu Thanh xoay người rời đi, lần này, Tiếu Triệt không sống chết kéo tay cậu.
Giọng nói của hắn rất nhẹ, rất nhỏ, tựa như chỉ sau một giây thôi hoa tuyết sẽ nhấn chìm nó.
“Tôi chỉ là, muốn được đi cùng với em thôi.”