Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần - Chương 71
Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần
Chương 71
gacsach.com
“Ai, nói vậy thì không đúng, lúc trước là trẻ con, giờ sao giống được nữa chứ? Sau này mua nhà mua xe có nào mà không cần xài tiền? Chứ đừng nói là sau khi kết hôn, hai người sống càng tốn nhiền hơn nữa,” Dì Trần sửa len giùm mẹ Quý Dương, nói luyên thuyên: “Hồi trước Thành Thực cũng ăn xài phung phí, giờ xem như là dần dần hiểu chuyện, quen bạn gái, không như trước nữa.”
Nói một chuỗi dài vẫn vì nửa câu sau: “Ui, bạn trai của Dương Dương nhà chị thế nào rồi?”
Động tác đan len của mẹ Quý Dương bất đắc dĩ ngừng lại, mặc dù biết dì Trần có tâm tính gì, nhưng bà cũng không phải cái tính thích khoe khoang, suy nghĩ chút vẫn chỉ nói uyển chuyển: “Dù sao nhà xe thì trong nhà cũng không phải không cho nổi, Dương Dương có thể sống thoải mái chút thì cứ tùy nó thôi, bình thường Hạo Hạo lo nó nhiều, với lại nhà cũng đâu thiếu tiền xài. Quan hệ của Dương Dương và bạn trai nó rất ổn định, cũng hơn ba năm rồi, không cãi nhau cũng không đỏ mặt, nếu cưới luôn cũng được, nhìn ý của đám trẻ thôi.”
Vừa nhắc tới Quý Hạo, dì Trần mới hơi dừng lại. Quý Dương là cục cưng bị làm hư từ nhỏ đến lớn, Quý Hạo thì không giống, người ta một đường khó khăn bị vất vả đưa công ty thành hàng nghiệp kiệt xuất, bản lĩnh cũng không phải con trai dì có thể sánh.
“Ai,” Dì Trần lắc đầu: “Dù là anh em ruột, nhưng sau này vẫn phải tự thành gia lập nghiệp sinh hoạt chứ, tôi nói chị nè, tuy nuông chiều Dương Dương, nhưng phải làm việc công bằng, bằng không bên Hạo Hạo coi như nuôi thêm con trai, đây là sao chứ? Con dâu chị cũng sẽ không vui.”
Mẹ Quý Dương bị dì nói tới lơ mơ, ai không vui, không vui chỗ nào. Người ta mỗi lần đều lén đưa lì xì cho Quý Dương, còn là bà cản lại đó.
“Tôi không lo những chuyện này, Hạo Hạo và Lâm Lâm tự biết trong lòng.” Mẹ Quý Dương kéo kéo đặt cầu len đặt trong rổ.
Dì Trần vẫn không nghe được điều mình muốn nghe, không cam lòng hỏi tiếp: “Bạn trai Dương Dương nó làm nghề gì, điều kiện gia đình thế nào? Dù bây giờ mình không còn như trước, không nói tới khuôn phép cũ môn đăng hộ đối, nhưng nếu chị không hoàn toàn để ý thì cũng không thể, vẫn phải chạy tìm người tốt.”
“Cũng là làm ăn thôi,” Mẹ Quý Dương nói qua loa, đầu tiên là bà thật sự không có bao nhiêu khái niệm về chuyện này, thứ hai cũng là lười nói nhiều với dì Trần, nên dứt khoát ngăn chủ đề: “Mấy hôm trước tôi lên lầu gặp Thành Thực, thằng nhỏ lễ phép thật, gặp tôi liền kêu, đúng là lớn rồi.”
Dì Trần đợi lâu, rốt cuộc đợi được người ta khen con trai mình, trong lòng một hơi xuôi ngay.
Dì thẳng sống lưng, tự hào nói: “Cũng không phải, hồi nhỏ là cái dạng đó, giờ tốt hơn rồi, cha nó cũng khoe, sau này tôi chỉ hi vọng nó có thể kết hôn sống tốt, mình cũng yên lòng hơn.”
Thành phố A.
Quý Dương dọn khay thức ăn, về văn phòng sau ngồi một lát trong khu làm việc, đồng nghiệp nam đưa cậu về hôm qua lại gần hỏi cậu: “Ui, Quý Dương, hôm nay sao tới trễ quá vậy? Tiếc cho toàn bộ chuyên cần ngày cuối ghê.”
Quý Dương thật sự buồn phiền: “Nếu để tôi ở lại tăng ca thì sao bây giờ...”
Nhóc lâu la mới vào công ty như cậu nào có quyền từ chối chứ.
Đồng nghiệp nam vỗ vai cậu: “Năm đầu, tôi cũng như thế, cậu nếu muốn tiền lương gấp ba, tốt xấu cũng bù lại toàn bộ chuyên cần đã đổ đi.”
Đồng nghiệp nam vừa nói vừa cúi đầu liếc nhìn giày mới trên chân Quý Dương, liếc một cái liền kinh ngạc: “Tôi chém, Quý Dương, chú mới lấy thương mấy tháng vậy hả, chịu chi mua giày loại này cho mình, năm số?”
Quý Dương đau thương nhìn thoáng giày trên chân mình, điểm chú ý của hai người hoàn toàn không trên cùng một chuyện.
“Khó trách cậu khó chịu như vậy, tốc độ xài tiền này của cậu thì phải kiếm tiền nhiều hơn đó.” Đồng nghiệp nam lắc đầu một cái: “Tuy tôi cũng hiểu cậu, nhưng giữ chút tiền ở tay đi đầu tư vẫn tốt hơn, lỡ có gì đau đầu nhức óc cũng có thể có nơi bỏ tiền.”
Quý Dương không thể nói thưởng, càng đau thương.
May mà kỳ nghỉ Tết không bị nán lại, Quý Dương thừa dịp tuần cuối cùng về thành phố J, cố ý đến chỗ Tần Lễ và Trần Uẩn.
Trần Uẩn là một nữ cường nhân, sinh con cũng là cái tính ấy, giờ con khoảng sáu tháng, cô đã về chức lần nữa, đứa bé trong nhà bình thường đều được bảo mẫu chăm.
Hai người sinh con gái, đặt tên là Tần Cầm, đang vào lúc mập trắng được người thương.
Tần Lễ vừa lúc ngược lại, từ khi con gái ra đời, ông cũng không đi công ty, thấy ai cũng nói con gái mình ngoan.
Quý Dương ôm đống đồ qua, có cho trẻ con, có cho người lớn. Cậu và Tần Lễ cùng ngồi trên ghế sô pha mở ra đưa cho ông xem.
“Cái này vốn có hai loại, một loại là pin, một loại là sạc điện, lúc nào ở đâu cũng dùng được rất tiện lợi, sạc điện bảo vệ môi trường hơn, nên con liền mua loại này, là màu trắng.” Quý Dương nói giọng như hiến vật quý.
“Hôm qua Cầm Cầm hơn nửa đêm không ngủ, hôm nay trước khi con tới thì đang ngủ, nếu không đã để nó xuống xem con mua bao nhiêu thứ tốt cho nó rồi.” Tần Lễ nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn hỏi một câu: “Cái này là chất liệu gì?”
“Quần áo này chất liệu rất mềm,” Quý Dương có nghiên cứu: “Lúc trước Văn Văn đều mặc loại này.”
Tần Lễ vừa nghĩ dáng vẻ mượt mà của Quý Văn Văn, yên tâm gật gật đầu.
Vào lúc Quý Dương mới nói hai câu với Tần Lễ, Tần Lộ Dịch đã gọi điện Internet qua.
“Anh đang ở chỗ ba,” Quý Dương giờ gọi cũng rất thuận miệng: “Mới tới.”
Một đứa con trai không vừa mắt với mình, nhưng đứa con trai này thì mình nhìn hợp mắt mà. Tần Lễ ở cạnh sờ đồ Quý Dương mang đến một lần, gấp kỹ quần áo cho Tần Cầm, nghiêng tai nghe cậu nói chuyện.
Tần Lộ Dịch mới từ công ty về chỗ ở, giờ phút này đang đứng trước cửa sổ ngắm bầu trời đầy sao ngoài phòng, vẻ mặt tuy uể oải, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện với Quý Dương thì lại rất thoải mái, cũng không muốn để Quý Dương nghe ra gì.
“Bên hai người mới chín giờ thôi nhỉ, cuối tuần cũng không muốn ngủ nướng à?” Tần Lộ Dịch cười: “Còn tưởng anh nhất định muốn bám giường, nhận điện thoại liền gào to nữa.”
Vừa mở miệng nói không chừng lại mắng hắn là đầu heo.
“Anh là người không nói lý như vậy à,” Quý Dương không phục: “Em bao lâu rồi không ở nhà, anh nghe điện thoại còn mắng em được á, em đừng có mà miệng toàn tàu chạy nhé.”
“Vậy là nhớ em à?” Tần Lộ Dịch hỏi.
Quý Dương qua loa không thừa nhận cũng không phủ nhận, lẩm bẩm hai tiếng.
Tần Lộ Dịch mềm lòng, thấp giọng hỏi: “Dương Dương, chat video được không?”
Quý Dương ở trước mặt Tần Lễ không mắng người được, chỉ có thể lấy giọng điệu ôn hòa hỏi ngược lại Tần Lộ Dịch: “Không chat video, được rồi, nhắn WeChat đi!”
Cậu nói rồi trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay hai tay nhanh chóng đánh chữ cạch cạch cạch.
Tục tưng Dương Dương: Vì sao không chat video với em không biết ư!
Tục tưng Dương Dương: 【 Trong lòng em chút B cũng không có? 】
Hai người chia cách khá lâu, hai hôm trước không kiềm được chat video tự quay tay. Nhưng Quý Dương được người hầu hạ quen rồi, tự làm thì sao cũng không có sức, Tần Lộ Dịch thì không giống, Quý Dương tùy tiện làm mấy động tác đã có thể khiến hắn bốc lửa.
Kết quả là hắn kết thúc trước Quý Dương, sau khi vừa kết thúc thì lập tức nhấn tắt chat video, để lại Quý Dương hồi lâu rốt cuộc có chút cảm giác, đang muốn hưng khởi:?
Tần Lộ Dịch: Em sợ không nhịn được bay về sớm làm anh.
Tần Lộ Dịch: Công việc bên em kết thúc sớm hơn dự tính một chút, chắc có thể về kịp ăn Tết với anh. 【 Vẽ trái tim 】
Tần Lễ ở cạnh nhìn có chút hả hê hỏi Quý Dương: “Ai, Dương Dương, không chịu được tính thối của nó nhỉ?”
Cha ruột xem trò vui không chê lớn chuyện nhất thuộc về Tần Lễ.
Quý Dương đang đắm chìm trong niềm vui Tần Lộ Dịch sắp về ăn Tết, cậu nói: “Lộ Dịch nói em ấy về ăn Tết.”
Nhưng lại nói tiếp, Quý Dương suy nghĩ chút liền cảm thấy mình và Tần Lộ Dịch ở đây ăn Tết thì không thích hợp.
Hai người còn chưa kết hôn mà, giờ nói chuyện ăn Tết gì chứ. Quanh năm suốt tháng không hay về nhà, nếu năm nay còn không về, ba mẹ cậu chắc chắn nói cậu không có lương tâm.
Tục tưng Dương Dương: Không được, mình còn chưa có kết hôn mà, lát nữa ba mẹ anh nói anh, em vẫn ăn Tết ở thành phố A đi, ở cùng ông bà nội với ba và dì Trần cũng được, chờ trong tháng giêng qua chúc Tết cũng được.
Trên chuyện này, Tần Lộ Dịch không chú ý nhiều như Quý Dương. Thật ra Tần Lễ còn ước Quý Dương ở lại ăn tết, đuổi con ruột mình đi xa xa.
Đã nói kết hôn nhanh nhanh mà, Tần Lộ Dịch vô cùng lo lắng suy nghĩ.
Đến gần cuối năm, bầu không khí Tết càng ngày càng nồng đậm.
Quý Dương cực kỳ lười biếng, đồ muốn mang về thì đã sớm gởi về, mình thì hai tay trống trơn đút túi đi tới nhà.
Lúc lên lầu thì gặp phải dì Trần cửa đối diện.
“Dương Dương về rồi à?” Dì Trần vừa thấy Quý Dương, nhiệt tình kéo cậu bắt chuyện: “Về sớm thật đó.”
“Con chào dì Trần, đúng ạ, đơn vị nghỉ sớm, dù sao cũng không có việc, nên con về sớm chút, bình thường cũng không rảnh.” Quý Dương cười.
Dì Trần hơi nhìn kỹ Quý Dương, thấy cậu không thay đổi gì nhiều so với hồi cấp ba, nhiều năm vậy vẫn là cái dáng trắng nõn không chịu khổ qua đấy, trong lòng càng khẳng định bình thường Quý Dương sống rất hưởng thụ.
“Bên thành phố A thế nào, dì nghe nói ô nhiễm rất nghiêm trọng, phải chú ý sức khỏe đó.”
“Mùa đông thì khá nghiêm trọng, bình thường thời thiết vẫn tốt chất lượng không khí thật ra cũng được, hơn phân nửa thời gian đều ở trong phòng nên cũng không khó lắm.” Quý Dương nói chuyện tào lao với người lớn là sở trường nhất: “Ai, dì Trần, con nghe nói sang năm Thành Thực cũng đến thành phố A phải không ạ?”
Dì Trầnn cười gật đầu một cái nói: “Là có ý chuyển qua, tuy không khí thành phố A không tốt, nhưng phát triển có tương lai, giờ Thành Thực đang làm rất tốt, lãnh đạo cũng thưởng thức.”
“Lúc đó anh ấy đến con phải gọi anh ấy đi ăn cơm rồi,” Quý Dương nói giọng nhiệt tình.
Thang máy đinh một tiếng tới tầng đã chỉ định, Quý Dương xoay người chào tạm biệt dì Trần: “Dì, con về trước nhé.”
“Ừ.” Lòng dì Trần tràn đầy thoải mái.
Quý Dương nhấn mở mật khẩu cửa, mẹ Quý Dương và ba Quý Dương đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha.
Quý Dương hai bước chạy tới giữa họ ngồi xuống: “Cuối cùng cũng về nhà, bên ngoài đúng là lạnh chết người.”
Mẹ Quý Dương thấy Quý Dương liền cười không ngừng: “Sao con về cũng không nói một tiếng, mẹ bảo ba con đi đón con.”
“Phiền nhiêu chứ, con bắt xe nhanh lắm,” Quý Dương xoa xoa tay, cầm ly trà của cha cậu trên khay trà lên, ực một hớp trà nóng rồi nói: “Lúc nãy tới có gặp dì Trần, nên nói chuyện một lát.”
“Dì Trần con là có chút tật như vậy, cái khác đều rất tốt, con nhìn dép lê mới trong nhà kìa, đều là dì dệt xong đưa tới đó.”
Mẹ Quý Dương vừa nói vừa kéo Quý Dương lên: “Thay giày đi, tới cho con xem đồ Tết mới của con có hợp hay không.”
Mẹ Quý Dương vẫn coi Quý Dương là trẻ con, mua đồ Tết mới cho cậu từ rất sớm.
“Bà mua quần áo, Dương Dương chắc chắn muốn cười bà.” Ba Quý Dương ngồi ở sau nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ông nói cái gì?” Mẹ Quý Dương quay đầu lại hỏi.
Ba Quý Dương ngồi nghiêm chỉnh, mặt vô tội: “Cái gì là cái gì?”
Trên giường trong phòng Quý Dương đặt một chiếc áo lông, liếc nhìn liền biết ấm áp bao nhiêu, nhưng thật sự chỉ chú ý phần giữ ấm, cũng không bận tâm thứ thời thượng mà loại thanh niên thích đẹp như Quý Dương để ý.
Mặc vào cứ như bánh chưng thành tinh.
Nhưng trong mắt mẹ cậu đều đầy khát khao.
“Rất đẹp, ra ngoài mặc không sợ.” Quý Dương cười nhạt.
Sau đó liền nói chuyện về Tần Lộ Dịch.