Sát Tương Tư - Chương 23

Sát Tương Tư
Chương 23
gacsach.com

Tô Thác Đao lắc đầu: “Chỉ là chân khí vận chuyển có chút không thuận, không cần quá lo lắng.”

Hắn nói vậy, Việt Tê Kiến càng lo sợ bất an, chân tức nội lực vốn là căn cơ, Nhập Bát Tinh Kinh lại là công phu tà môn, một khi xảy ra chuyện, nói không chừng kinh mạch đều tổn hại thậm chí công hủy thân vong, vội hỏi: “Lẽ nào Nhập Bát Tinh Kinh... đã bắt đầu phản phệ?”

Tô Thác Đao không trả lời, xoay người xuống ngựa vào tửu lâu.

Lầu một toàn là ghế riêng lẻ, dành cho hạng phiến phu tẩu tốt dùng những loại bánh màn thầu thô to, lên đến lầu hai, không may đã hết chỗ.

Tiểu nhị nhìn tướng mạo y phục của hai người họ, cũng không dám chậm trễ, chào mời: “Hai vị đại gia chịu khó chờ thêm một lát. Pha cho hai vị một bình trà đặc nóng hổi trước được không?”

Tô Thác Đao nhìn khắp xung quanh, chỉ hướng một vị trí trang nhã bên cửa sổ cách bình phong: “Không cần đợi, chúng ta ngồi ở đó.”

Dứt lời vòng qua bình phong, nhìn về phía một người trẻ tuổi khoác áo lông cừu thần sắc mang bệnh, nói: “Hà công tử, dạo này thế nào?”

Người nọ chính là Hà Trục Không từng có duyên gặp mặt một lần trên Bạch Lộc Sơn, đang từng hớp nhỏ thưởng thức bát canh tuyết sâm, bên cạnh là một người trong tay cầm hộp dược, ăn mặc lôi thôi như quản gia, nhưng huyệt Thái Dương nhô cao, mục quang tinh hãn, hiển nhiên là cao thủ nội gia.

Hà Trục Không nghe vậy ngẩng đầu, không khỏi sửng sốt: “Phiền cung chủ hỏi thăm, tại hạ mọi thứ đều ổn.”

Tiểu nhị vội cười hì hì tiến lên hỏi họ muốn dùng rượu thịt thức ăn gì, Việt Tê Kiến hòa nhã nói: “Chọn vài món ngon mang lên, đừng quá dầu mỡ là được.”

Hà Trục Không thuận tay dời đĩa mơ muối gừng cách xa Việt Tê Kiến một chút, đảo mắt quan sát hắn, nói: “Vị này chính là Việt thiếu hiệp gần đây uy danh như sấm?”

Việt Tê Kiến trong lòng thấy lạ, nói: “Ta cực hiếm hành tẩu giang hồ, cũng không nổi danh.”

Hà Trục Không tựa hồ rất có thiện cảm với hắn, mỉm cười nói: “Các hạ đỉnh đỉnh đại danh, tự nhiên là nhờ ân huệ của Tô cung chủ.”

Tô Thác Đao ngắt lời: “Hà công tử, bổn tọa có một chuyện không hiểu, chuyến đi Bạch Lộc Sơn của bổn tọa vốn là cơ mật, ngoài Thiên Cơ Các, trong giang hồ còn ai biết không?”

Hà Trục Không trầm ngâm một lát, nói: “Tô cung chủ quả thật đã hỏi đúng người... Nếu còn kẻ nào biết, ắt là Cát Thiên Lâu.”

Tô Thác Đao gật đầu: “Chính là tông phái mới quật khởi mấy năm gần đây, lấy việc mua bán tin tức và ám sát làm sinh kế?”

Hà Trục Không than thở: “Chuyện Thiên Cơ Các biết được, Cát Thiên Lâu hơn phân nửa cũng biết, bất quá Thiên Cơ Các luôn kín miệng, còn Cát Thiên Lâu lại là hễ có tiền thì có thể sai thần khiến quỷ... Một chính một tà, một bạch một hắc.”

Tô Thác Đao cười nhạt: “Xem ra Cát Thiên Lâu là môn phái chuyên việc mua bán... Không biết Hà công tử có từng qua lại với Cát Thiên lâu?”

Hà Trục Không hàng mày thưa lập tức nhăn lại: “Đồng nghiệp là oan gia... Cũng như Tô cung chủ tiền nhiệm của quý phái quen biết Xích Tôn Phong vậy, quả thật hiếm có.”

Vị đại công tử bệnh tật này lời lẽ cư nhiên sắc bén đến thế, bất quá Tô Thác Đao không ngại, Tô Tiểu Khuyết nếu đã gây thị phi, tất khó tránh khỏi người khác lôi hắn vào trong miệng tiêu khiển, làm trộm thì được rượu thịt, cũng như chịu đấm ăn xôi, chuyện trên đời luôn rất công bằng.

Nhất thời chỉ nói: “Bổn tọa thuận miệng hỏi mà thôi, bất quá trước mắt đích thực có việc muốn giao đạo với Cát Thiên Lâu.”

Trước mặt đại công tử Hà gia lại muốn đi bàn bạc với Cát Thiên Lâu, khác nào trước mặt hòa thượng đi khen con lừa trụi lông đầu bóng đến trơn mượt, Hà Trục Không nhịn không được đen mặt: “Tô cung chủ đây là khinh thường Thiên Cơ Các ta sao?”

Tô Thác Đao đuôi mày nhướn lên, nói thẳng: “Vậy Hà công tử có biết Tống Vô Bạn rốt cuộc sư thừa xứ nào? Sở học môn nào phái nào?”

Hà Trục Không trầm mặc chốc lát: “Người người đều biết, Tống minh chủ xuất thân Thiếu Lâm tục gia... Thiên Cơ Các cũng không muốn vướng vào thị phi giang hồ.”

Tô Thác Đao mất hứng thở dài, khóe miệng câu lên, lộ ý trào phúng miệt thị: “Nếu đã như vậy... Hà công tử dựa vào đâu muốn bổn tọa để mắt tới Thiên Cơ Các?”

Hà Trục Không cúi đầu đắn đo nửa ngày: “Tô cung chủ từng giao thủ với hắn?”

Tô Thác Đao không đáp, nhưng nhãn thần nháy mắt hàn lãnh đến lợi hại.

“Vậy... chính như cung chủ suy đoán.” Hà Trục Không bốc một viên dược hoàn đen sì cho vào miệng, cau mày nuốt xuống, cái tên mà hắn phun ra sau đó tựa hồ cũng mang theo mùi vị đắng chát: “Thương Vũ đại sư.”

Tô Thác Đao sững sờ.

Việt Tê Kiến tỉ mỉ nghiền ngẫm, không khỏi biến sắc: “Năm đó Lý Thương Vũ sau khi rời khỏi Thất Tinh Hồ, nghe đồn ở Bảo Nguyệt tự xuất gia làm tăng, Tống Vô Bạn lại lớn lên trong phật tự, thì ra là đệ tử chân truyền bí mật của hắn... Lý Thương Vũ làm lư đỉnh cho Thẩm Mặc Câu, cũng từng luyện qua Nhập Bát Tinh Kinh, đáng tiếc chỉ học được phân nửa, thảo nào... thảo nào Tống Vô Bạn một lòng muốn chiếm Nhập Bát Tinh Kinh.”

Hắn một phen suy luận thấu đáo tường tận như vậy, Hà Trục Không không khỏi liếc nhìn: “Ngươi đúng là nhân vật thông minh thần my thông nhãn, giang hồ rộng lớn... đáng lý nên có một nơi tốt hơn để đi.”

Trước mặt Tô Thác Đao, lời này nói đến ý do vị tận, cũng chỉ có thể dừng lại ở đó.

Tô Thác Đao lạnh lùng nói: “Hà công tử hiểu lầm rồi, hắn không liên quan gì tới Thất Tinh Hồ, chẳng qua chỉ trùng hợp đồng hành cùng ta một đoạn.”

Nghĩ nghĩ, trong ngữ khí mang theo vài phần ý vị khẩn cầu: “Sau này Tê Kiến trên giang hồ vạn nhất bị người thóa mạ oan uổng, mong Thiên Cơ Các minh chứng thanh bạch... Bổn tọa tất có đáp tạ.”

Hà Trục Không chăm chú nhìn hắn, đột nhiên bật cười, lắc đầu: “Tô cung chủ, đáp tạ của ngài... Hà gia nhận không nổi, Thiên Cơ Các không có cao thủ võ học nhưng có được địa vị siêu nhiên, bất cứ ai cũng không dám manh động, nguyên do trong đó chỉ là vì kín miệng, hơn nữa tuyệt không xen vào việc của người khác.”

“Hôm nay tại hạ bị khích, nói ra bốn chữ Thương Vũ đại sư, đã phá môn quy, nhưng ra khỏi tửu lâu này, Hà Trục Không một chữ cũng không nhận.”

Dứt lời như thỏ bị giẫm đuôi mãnh nhiên đứng dậy, nói: “Cáo từ tại đây.”

Việt Tê Kiến trợn mắt há mồm, thế nào cũng nghĩ không thông một công tử ốm yếu lại có thể có tốc độ như vậy, gót chân bôi dầu nhanh như tia chớp, y bào phất phơ đã tới đầu thang.

Hà Trục Không chợt dừng bước, mỉm cười nhìn qua: “Việt thiếu hiệp nhớ bảo trọng.”

Việt Tê Kiến có chút ngạc nhiên, nhưng hắn chưa bao giờ cự tuyệt thiện ý của người khác, bèn cười đáp lễ: “Đa tạ... Hà công tử cũng vậy.”

Đợi Hà Trục Không đi xa, nhịn không được cảm thán: “Thật đúng là một quái nhân.”

Quay đầu lại thấy Tô Thác Đao thần sắc cổ quái, bưng tách trà sứ thô, bàn tay kia như đông lại không hề nhúc nhích.

Thoáng nghi hoặc, đang định mở miệng, chợt nghe ngoài bình phong huyên náo hẳn lên, vài ác hán lực lưỡng khiêng một công tử phục sức hoa lệ vẻ mặt thận hư xông vào.

Đám người này toàn thân tràn ngập khí chất cường hào bảo đầu địa phương, khổ luyện Đại hồ trà, Ô quy đả thủ với Thập tam thái bảo, tức những bộ công phu dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn gì đó.

Bọn cường hào nhiệt tình yêu thích việc ức hiếp khách ngoại hương, tinh anh hoan trường am hiểu khi nam phụ nữ cướp lương vi xướng, võ công mèo ba chân chuyên đem những tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt trêu chọc đến phát khóc.

Lúc này hai bên đã ra mắt nhau, công tử ca nhi kia cười hắc hắc nói: “Hai vị bằng hữu, tối qua đánh cược thua năm trăm lượng, nợ bạc đền tiền, không tiền đền thịt, dù thế nào cũng nên trả chút gì đó cho lão nhân gia Trương gia ta chứ?”

Việt Tê Kiến vừa cuống vừa hoảng, nhưng là lo thay cho đám ác ôn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này, bọn chúng còn không chứng kiến Tô Thác Đao không hỏi nguyên do đã tiện tay giết người.

Nghĩ nghĩ khẽ kéo tay áo Tô Thác Đao: “Chúng ta đi thôi!”

Tô Thác Đao không nhúc nhích, cụp mắt nhìn tay mình.

Vị công tử Trương gia kia đại danh Nhuận Đức, thấy họ có ý lùi bước, càng thêm đắc ý dào dạt sấn lại gần, cặp mắt ti hí mà tinh quang nhấp nháy, từ đầu đến chân từng phân từng tấc kén cá chọn canh.

Bọn tùy tùng cũng dắt tay nhau không hẹn mà cùng hành động, nhưng đều hạ thủ với Việt Tê Kiến.

Tô Thác Đao khuôn mặt tuy tuyệt sắc thù thắng, nhưng đường nét như đao khắc mà thành, dị thường thâm thúy phân minh, cho dù chỉ ngồi im lặng, cũng tự có một loại khí thế lẫm liệt cường hãn, khiến kẻ khác không dám khinh nhục.

Quả hồng nên chọn mềm mà bóp, Trương Nhuận Đức chỉ nhuận đức, tuyệt không nhuận não, chỉ huy đám người kia đến bóp quả hồng thoạt nhìn tương đối dễ bóp hơn là Việt Tê Kiến. Việt Tê Kiến cũng mặc cho bọn họ đến bóp mình, đỡ phải động tới Tô Thác Đao, thi hài chất đống chung quy vẫn không tốt.

Việt Tê Kiến đứng dậy, thuận tay cầm một đôi đũa ngà, cũng không muốn mạnh tay đả thương người, chỉ định du đấu điểm huyệt chế ngự đám ác hán.

Khổ nỗi đối thủ vô tri không biết sợ, kẻ nào kẻ nấy khổng võ hữu lực, lần lượt xuất kích loạn quyền đánh chết lão sư già, rồi đến vương bát quyền, khỉ con trộm đào hổ non moi tim, móc ra đoản đao, lại múa như múa côn hai khúc hây ha hấp hự, nhất thời hiện trường náo nhiệt như nồi cháo hạt kê sôi sùng sục, còn hại võ công Việt Tê Kiến học suốt mười năm qua có vẻ chỉ là đàm binh trên giấy.

Bên kia Trương Nhuận Đức chỉ dán mắt vào người Tô Thác Đao, không rảnh lo chuyện khác, cổ họng liên tục nuốt nước dãi ừng ực, do dự một lát, rốt cuộc sắc đảm tày trời, vài bước tiến lên, một tay ôm bờ ngực như ức gà của mình, một tay đánh bạo vươn tới sờ mặt Tô Thác Đao.

Vừa sờ đến, xúc cảm nơi đầu ngón tay như vuốt tơ lụa như ôm dương chi, mà độ đàn hồi cùng săn chắc, thậm chí là lực đạo nội uẩn chỉ người luyện võ mới có được, tơ lụa dương chi há có thể sánh bằng? Trương Nhuận Đức lập tức mắt phóng thú quang, khó dằn lòng nổi, bàn tay ôm ngực run rẩy vươn ra xé cổ áo Tô Thác Đao.

Việt Tê Kiến dư quang liếc thấy, xuất thủ làm sao còn có thể giữ chừng mực? Chiếc đũa đã đâm vào mắt một người, trong tiếng gào thê thảm, lại thấy Tô Thác Đao vẫn không nhúc nhích, mặc cho Trương Nhuận Đức gác cằm lên má mình, xoát xoát mấy tiếng, y sam bị xé rách, một mảng lớn da thịt ở vai ngực đã khỏa lộ.

Tô Thác Đao thần sắc vẫn một mực đạm mạc lãnh tĩnh, nhưng trong mắt đã thấu ra cuồng nộ cùng vô lực trước giờ chưa từng có, Việt Tê Kiến nhìn thấy rõ ràng, tim thình thịch nhảy loạn, nhiệt huyết từng trận xông lên não, hai mắt cũng sắp ứa máu, gì mà thủ hạ lưu tình gì mà tội không đáng chết thảy đều như giọt nước mưa gặp phải lửa bốc hơi sạch sẽ, một chưởng tung ra, đánh cho

đại hán chắn trước mặt bay thẳng ra ngoài, hai hàng xương sườn gãy nát, vừa tiếp đất liền trợn trắng mắt chết ngắt như con tôm ngâm rượu.

Việt Tê Kiến lớn tiếng quát: “Cút hết cho ta!”

Nói xong liền đoạt lấy đoản đao trong tay một người, đâm thẳng hướng Trương Nhuận Đức.

Tô Thác Đao mâu quang lưu chuyển, lướt qua khuôn mặt Việt Tê Kiến, khẽ thở hắt một hơi, đột nhiên vươn tay, năm ngón như cương câu bấu chặt cổ Trương Nhuận Đức, rắc một tiếng vang nhẹ nhưng khiến người sởn tóc gáy, cần cổ gầy teo Trương Nhuận Đức liền bị bẻ gãy, huyết nhục theo gân cốt tuôn ra, một luồng máu bắn cực cao, rơi xuống thành một màn mưa máu, tưới cho bọn ác hán kia người quỷ bất phân.

Đám khách trong tửu lâu ở lại xem kịch hay vốn không sợ vạ lây, giờ đều như chó nhà có tang, một bên tháo chạy một bên nôn mửa, có vài kẻ sợ đến chân cũng bủn rủn, một bên gào thét một bên liều mạng bò ra ngoài.

Phương bắc dân phong hung hãn, ẩu đả đổ máu không phải chưa từng có, nhưng giết người theo cách tàn bạo độc ác như vậy, thật sự đã dọa chết một đống tráng hán thuần khiết.

Việt Tê Kiến cũng bàng hoàng đến đứng sững tại chỗ, Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Tê Kiến, cõng ta đi.”

Việt Tê Kiến hoàn hồn, vội bước lên dìu hắn, gấp đến độ tay chân lạnh lẽo, run giọng nói: “Ngươi... ngươi rốt cuộc bị sao vậy?”

Tô Thác Đao không kiềm nén được nữa, hé miệng liền phun một búng máu lớn, trên cằm trước ngực huyết tích lâm ly: “Tay chân ta không động được... vừa rồi là cố thúc đẩy chân khí... Chúng ta đi mau... đi mau!”

Nói đến câu cuối, khí tức đã yếu ớt, Việt Tê Kiến thấy máu hắn nôn ra có lẫn màu tím bầm, hiển nhiên là phế phủ bị thương nặng còn kéo dài không trị, sực nhớ tới tình cảnh hôm nọ ở địa lao Bắc Đẩu Minh, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, lòng đau như cắt, nghẹn ngào nói: “Ngươi... ngươi là đồ ngốc! Lúc đó Tống Vô Bạn đả thương ngươi, sao ngươi không nói sớm... còn giấu ta... đến núi Tuyết Cốc này...”