Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén - Chương 21

Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén
Chương 21: Thọc gậy bánh xe ngay trước mặt
https://gacsach.com

Đã biết người nào đó rất hay vui vẻ thất thường nên An Cẩn Du chỉ sững sờ trong chốc lát, cũng không quá để ý, chỉ thầm oán trách mấy câu trong lòng lại tiến lên tìm một cái áo choàng sạch sẽ cho Niếp Quân Hạo, bắt đầu chải vuốt tóc dài của anh.

Như những học việc nữ kia vừa thấy, tóc Niếp Quân Hạo vô cùng mềm mại, mặc dù không gội cũng sờ mượt hơn đầu những người sau khi gội đầu xong. May mà có điểm tốt này, An Cẩn Du có thể thuận tiện lập tức nhấc tay cắt tóc cho anh, mà không cần lại rối rắm với cái vấn đề gội đầu cho anh hay không, phải biết rằng khi học việc nữ kia nói muốn gội đầu cho Niếp Quân Hạo, Niếp Quân Hạo không suy nghĩ chút nào đã lập tức cự tuyệt.

Cây kéo màu bạc qua lại ở trên đầu Niếp Quân Hạo, tóc dài đen bóng giống như bướm tung bay, liên tục rơi từ trên đầu xuống đến trước người, trên vai của Niếp Quân Hạo, còn có trên đất.

Niếp Quân Hạo nhìn xuyên qua những sợt tóc bay múa đứt đoạn kia, thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của người sau lưng, khóe môi không tự chủ mà câu lên.

Niếp Quân Hạo không nói cho bất kì người nào, sở dĩ anh vẫn cực kì bài xích người khác động đến tóc anh, thứ nhất là vì trước đó đã nói qua với An Cẩn Du, da thịt trên thân thể, là của cha mẹ, thứ hai có lẽ chỉ cần là người tập võ đều biết rõ, đầu là nơi hội tụ tất cả dương khí, là chỗ trăm mạch thông thoáng, hội tụ trăm thứ: mặt trời, thần linh, trời đất, khống chế sống chết của con người, mà nếu để lộ cái này ở trước mắt người khác, không khác nào giao sống chết của mình cho đối phương, quả thật là đại kỵ của người luyện võ.

Cho dù là ở cổ đại, trước mặt thân tín Niếp Quân Hạo coi trọng và tin tưởng nhất, anh cũng chưa từng làm như vậy, càng không nói đến ở dưới con mắt của mọi người mà để đầu của mình hiện ra ở trước mặt những người xa lạ.

Cũng không biết tại sao, anh cảm thấy An Cẩn Du rất khác. Rõ ràng ở chung không tới hai ngày, nhưng anh lại có cảm giác, cô ấy rất an toàn, cô ấy sẽ không làm anh bị thương.

Có lẽ là vì người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt ở dị thế này chính là cô, hay là vì rõ ràng cô ấy vẫn luôn nổi giận với anh, lại trừ lần bị anh ép đến ném anh ra ngoài ra, thì chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại đến anh cả, mặc kệ rốt cuộc có như thế nào, Niếp Quân Hạo cảm giác đáy lòng như có một tiếng nói, tự nói với mình, anh có thể tin tưởng người này.

Sáng sớm chủ nhật, thành phố còn chưa hoàn toàn thức dậy, trong tiệm uốn tóc lớn trừ mấy người học việc tới sớm ra, thì cũng chỉ có một đôi khách hàng An Cẩn Du này.

Lúc này cũng không có khách đến, một đám học việc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên tất cả đều ném lực chú ý đến trên người vị khách có hơi quái dị này, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng nghị luận xì xào bàn tán.

An Cẩn Du lại không phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã thành công trở thành đối tượng vây xem của mọi người, giờ phút này cô chỉ nghiêm mặt, cẩn thận chỉnh sửa tóc trên đầu Niếp Quân Hạo, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quay sang Diệp Tĩnh Thành hỏi một cái, đợi đến sau khi Diệp Tĩnh Thành tán thưởng gật đầu mới trở lại tiếp tục động tác trên tay.

Diệp Tĩnh Thành khoanh tay trước ngực nhìn không khí khác thường giữa hai người, cảm thấy giữa hai người này có hơi kỳ lạ, không hề giống không gian thân mật giống như tình nhân bình thường. Nhưng lại vô thức lộ ra hình thức chung đụng tin tưởng và dung túng bất đắc dĩ giữa bọn họ, rồi lại làm cho người ta cảm thấy quan hệ của hai người kia không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường như vậy.

An Cẩn Du và Diệp Tĩnh Thành thỉnh thoảng ăn ý nhìn nhau rơi vào trong mắt Niếp Quân Hạo vẫn cực kì chói mắt, cũng may động tác của An Cẩn Du rất nhanh, chỉ qua gần nửa giờ, đầu tóc dài phiêu dật của Niếp Quân Hạo qua tay An Cẩn Du đã biến thành một đầu tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng.

Cuối cùng An Cẩn Du còn thêm mấy kéo ở trên đầu Niếp Quân Hạo, khẽ thở ra nói: "Được rồi." Rồi buông cây kéo trong tay xuống, tự mình cởi áo choàng khoác lên trên người Niếp Quân Hạo, run lẩy bẩy.

Nghe thấy lời An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo từ từ ngẩng đầu lên, kính thủy tinh phía trước lập tức hiện ra gương mặt tuấn tú mình vô cùng quen thuộc, tóc ngắn vẫn đen như mực như trước cũng giọi vào tầm mắt anh ngay lúc đó, chẳng qua điểm khác với trước đây chính là tóc đen luôn luôn tung bay thì lúc này lại mềm mại nằm ở đỉnh đầu, sau tai và phía trước trán, ít đi mấy phần tùy ý so với ngày trước, lại nhiều hơn mấy phần sạch sẽ giản lược.

Niếp Quân Hạo vuốt bộ tóc đã thay đổi trên đỉnh đầu của mình, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một tiếng thở dài vui vẻ truyền đến từ sau lưng mình.

"Emma, chị Tiểu Du, không nghĩ đã lâu như vậy rồi, tay nghề của chị lại thật sự chưa lui bước một chút nào, vẫn đáng khen như trước." Người nói chính là một nữ cộng sự cùng làm việc với An Cẩn Du trước kia, hơi nhỏ hơn An Cẩn Du một chút, dung mạo rất đáng yêu.

An Cẩn Du cười cười nói: "Đã lâu không động đến cái này, cũng đã gần không biết cắt làm sao rồi. Là nhờ cái mặt này đẹp, cắt kiểu gì cũng đẹp mắt mà thôi."

"Tuy nói dung mạo của Niếp tiên sinh vốn rất đẹp mắt, nhưng nếu không có kiểu tóc đẹp cũng chỉ có thể thấy tiếc cho gương mặt tuấn tú của anh ấy thôi, cho nên chị Tiểu Du đừng khiêm tốn mà. Em thấy trong cửa tiệm này, trừ tiệm trưởng ra thì cũng chỉ có chị cắt tốt nhất thôi, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy."

Diệp Tĩnh Thành nghe đến đó, cũng tức thời chen vào một câu: "Tiểu Tuyết nói không sai, Tiểu Du có suy nghĩ trở về làm không? Nếu Tiểu Du đồng ý trở lại, anh Diệp có thể cho em tiền hoa hồng đó."

Nghe được ba chữ tiền hoa hồng, đầu ngón tay của An Cẩn Du khẽ run lên, chẳng biết tại sao sắc mặt cũng hơi biến hóa vi diệu.

Niếp Quân Hạo ngồi ở phía trước cô nhạy cảm phát hiện sau khi Diệp Tĩnh Thành và cô gái tên Tiểu Tuyết kia nói ra hai câu này, không khí của cả tiệm uốn tóc cũng thay đổi, nhất là mấy học việc vốn đang hoa si nhìn mình, ánh mắt lập tức chuyển đến trên người An Cẩn Du, mang theo vài phần phòng bị, mà mặt khác mấy vị thợ cả bên ngoài, mặc dù nhìn qua cũng không biến sắc, nhưng giáo chủ đại nhân đã nhìn quen khuôn mặt giả dối của người khác, làm sao không nhìn ra một ít địch ý nhè nhẹ lộ ra trên người bọn họ.

Những thứ này, Niếp Quân Hạo phát hiện, An Cẩn Du cũng phát hiện. An Cẩn Du mím mím môi, đang không biết phản ứng ra sao, một cái tay đã duỗi đến trên mu bàn tay cô, nắm bàn tay hơi hơi lạnh của cô.

An Cẩn Du có hơi kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú không có vẻ gì của Niếp Quân Hạo, cùng với chút quan tâm kì quái còn chưa kịp thu hồi ở đáy mắt.

An Cẩn Du còn chưa kịp nói chuyện, Niếp Quân Hạo đã hừ lạnh nói với Diệp Tĩnh Thành một câu: "Cô ấy rất bận, không rảnh giúp một tay ở nơi này của anh."

Tạm thời mặc kệ những ánh mắt địch ý kia, con hổ cười trước mắt này lại dám đào góc tường nhà anh ngay trước mắt anh, thật là không biết sống chết, muốn cho nha đầu đến cái tiệm này làm trâu làm ngựa rồi cả ngày sớm chiều cùng cô sao? Đời này, không, đời sau cũng không thể.