Liêu Vương Phi - Quyển 14 - Chương 10
Liêu Vương Phi
Quyển 14 - Chương 10: Tần Lạc Y ở trên đài cao
gacsach.com
"Ngươi muốn sao?" Da Luật Ngạn Thác nghiêm nghị nói.
"Không ngờ Chiến Thần tiếng tăm lừng lẫy như ngươi cũng có xương sườn mềm (1)! Rất đơn giản, lão phu muốn ngươi mở cổng thành ra đầu hàng, sau đó giao bản đồ nước Bột Hải cho ta!" Hách Lạp Vương phách lối kêu lên.
(1) xương sườn mềm: điểm yếu
"Bản vương nghĩ ngươi càng già đầu óc càng không minh mẫn nữa rồi. Ngươi cho rằng có thể dùng nữ tử kia uy hiếp bản vương sao?"
Da Luật Ngạn Thác cố ý nói lời trái lương tâm, thanh âm lạnh như băng, bên môi vẽ lên nụ cười nhạo đầy khinh thường.
"Ngươi ——"
Hách Lạp Vương rõ ràng ngẩn người ra, thái độ của Da Luật Ngạn Thác làm hắn có chút bất an. Thật ra, hắn cũng không dám nắm chắc mười phần. Để có thể đạt được mục đích, Da Luật Ngạn Thác có thể tàn nhẫn với bất kì ai, lại vì một nữ tử mà buông bỏ tất cả sao?
Cầm Cơ vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ run của Hách Lạp Vương, trong lòng thầm mắng một tiếng "Phế vật!" Ngay sau đó, nàng ta lớn tiếng hét xuống dưới:
"Hách Lạp Vương, ta khuyên ngươi không nên bị Da Luật Ngạn Thác lừa!"
Ánh mắt tức giận của Da Luật Ngạn Thác bắn về phía nữ tử trên đài cao kia. Sau đó, hắn lạnh lùng cười một tiếng: "Hách Lạp Vương, ả chính là quân sư của ngươi sao? Ha ha ——"
"Ngươi cười cái gì?"
Hách Lạp Vương bị sự điên cuồng, mạnh mẽ trong nụ cười to của Da Luật Ngạn Thác làm hoảng sợ, hắn ta lập tức quát lên.
Sau khi Da Luật Ngạn Thác cười đủ, hắn nâng cao roi ngựa chỉ về phía người đang đứng trên đài cao:
"Hách Lạp Vương, chẳng lẽ ngươi không biết ả tiện nhân này vốn là thiếp trong phủ của ta sao? Ngươi lại tin tưởng một người đàn bà hồ ngôn loạn ngữ (2), thật là tức cười!"
(2) hồ ngôn loạn ngữ: nói năng vớ vẩn
Hách Lạp Vương tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía nữ tử trên đài. Cái gì? Nàng cũng là người của Da Luật Ngạn Thác?
Trên mặt Cầm Cơ thoáng qua sự lạnh lẽo, nàng lập tức lớn tiếng nói:
"Hách Lạp Vương, ta đích thực là thiếp của Da Luật Ngạn Thác, nhưng ta và hắn lại có mối thù không đội trời chung. Ta với ngươi có cùng mục đích!"
Sau một hồi trầm mặc, Hách Lạp Vương bỗng lạnh lùng cười một tiếng, hắn nhìn về phía Da Luật Ngạn Thác lớn tiếng nói:
"Không sai, ta không quan tâm nàng là ai. Chỉ cần nàng ta có chung kẻ thù với ta, ta sẽ tin tưởng nàng!"
Ngay sau đó, hắn nghiêm nghị quát lên: "Da Luật Ngạn Thác, hãy bớt nói nhảm đi, điều kiện ta vừa nói ngươi đáp ứng hay không?"
"A —— a ——" Tần Lạc Y bị trói trên đài cao liều mạng kêu, nhưng miệng của nàng đã bị bịt kín.
Cầm Cơ đứng bên cạnh cười lạnh nói: "Sao? Ngươi có lời muốn nói cùng tình lang sao? Tốt, ta tác thành cho ngươi!" Nói xong, nàng liền lấy miếng vải bịt miệng của Tần Lạc Y ra.
"Khụ, khụ —" Miệng khô, lưỡi khô Tần Lạc Y ho khan không ngừng.
"Y nhi, nàng sao rồi?" Da Luật Ngạn Thác cất giọng hỏi, đáy mắt ẩn chứa sự đau đớn không cần nói cũng biết.
Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu nói: "Thác, ta không sao, chàng không cần để ý đến ta, ngàn vạn lần không nên vì ta làm điều gì dại dột, nếu không, ta sẽ hận chàng cả đời!"
Nàng không thể trở thành gánh nặng và sự uy hiếp đối với hắn.
Nếu như vậy, nàng tình nguyện chắt đứt tình cảm, để cho hắn có thể an tâm chinh chiến.
Lông mày Da Luật Ngạn Thác nhíu chặt lại, hắn nhìn về phía Hách Lạp Vương, cao giọng hét:
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy quang minh chính đại đáng một trận với bản vương. Dùng một người đàn bà để uy hiếp thì còn gì là anh hùng hảo hán? Ngươi là Vương nhưng lại có hành động ngu ngốc như vậy, làm mất thể diện của Khiết Đan!"
Lúc này toàn thân Da Luật Ngạn Thác tản ra luồng khí kinh người, đôi mắt lạnh lùng biểu thị cho sự nhanh nhẹn, dũng mãnh và điên cuồng, làm cho người ta không lạnh mà run.
"Ha ha, cho tới bây giờ, lão phu không phải là hảo hán, hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Lão phu muốn biết ngươi muốn kéo dài tới khi nào?"
Nói xong, hắn hung tợn nhìn lên trên đài...
Bên môi Cầm Cơ vẽ lên nụ cười thâm độc, ngay sau đó, ả giơ tay lên, trên tay ả đang cầm một thanh chủy thủ sắc bén tản ra thứ ánh sáng rét lạnh ——
Mọi người ở đây tràn đầy kinh sợ, ả cất giọng nói: "Đông Lâm Vương, ngươi coi chừng!"
Lời vừa dứt,khi mọi người chưa kịp phản ứng, chủy thủ trong tay ả ta đột nhiên hạ xuống ——
"ĐỪNG ——" Trong mắt Da Luật Ngạn Thác tràn ngập sự kinh hoàng, hắn thất thanh hét.
"A——"
Tiếng kêu đau đớn vang lên, chủy thủ trên tay Cầm Cơ đã mạnh mẽ đâm vào vai Tần Lạc Y.
Nàng cắn chặt đôi môi, chặt đến nỗi bật máu, trong miệng nồng nặc mùi tanh ngọt cùng mùi máu từ trên vai chảy xuống lượn lờ trong không khí.
Nàng gắng gượng không để bản thân hét lên. Nàng tuyệt đối không thể kêu đau, nhất định phải nhịn được, nếu không Da Luật Ngạn Thác sẽ bị rối loạn!
"Y nhi..." Bàn tay Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ siết chặt, ánh mắt dữ tợn bắn về phía Cầm Cơ: "Chính tay bản vương nhất định sẽ giết ngươi!"
Cầm Cơ cười lạnh nói: "Đông Lâm Vương dưới một người trên vạn người, nhưng ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không thể bảo vệ được còn muốn giết ta sao? Quả thật là ngông cuồng!"
Tần Lạc Y bị thương yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn Cầm Cơ bên cạnh đang đắc ý, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng có thể trốn thoát sao? Ngươi làm như vậy chẳng qua là —— đùa với lửa rồi tự thiêu thôi!"
Một khắc sau, cằm của Tần Lạc Y liền bị Cầm Cơ bóp mạnh: "Nếu ngươi không muốn chết thì mau khuyên hắn đầu hàng đi, nếu không ngươi sẽ tiếp tục chịu đau khổ!"
"Ha ha ——"
Tần Lạc Y cười lạnh nói, đôi môi khô khốc hiện lên vẻ chế giễu: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi. Ngươi! Đừng! Mơ!"