Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng - Chương 204
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 204: Không Thể Nào Tiếp Thu Được Sự Thực
gacsach.com
Giọng điệu Tần Tuệ cứng rắn vừa mới nói xong, chỉ nghe được bộp một tiếng, tài liệu trong tay Hàn Á Minh còn có cái ly trong tay Hàn Trạch Vũ ứng tiếng mà rơi, tạo thành tiếng vang nặng nề.
"Viện trưởng Tần? Ngài nói cái gì?"
Hàn Trạch Vũ không muốn tin tưởng tất cả mình nghe được này, anh không chết tâm xác định lần nữa.
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì không? Ban đầu quần áo trên người cô ấy đã sớm rách bươm, thứ duy nhất có giá trị chính là miếng ngọc bội không lành lặn đeo trên người, phía trên có hai chữ Hàm Tiếu, cho nên tôi liền lấy thứ này vì cô ấy đặt tên."
Đầu óc Tần Tuệ mơ hồ nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mặt này, cẩn thận giải thích, chỉ sợ chỗ nào nói chưa rõ ràng, mà dẫn đến bọn họ hiểu lầm.
"Tại sao có thể như vậy? Không, đây không phải là sự thật, đây nhất định không là sự thật? Tôi không tin, cha, cha cũng không cần tin tưởng, đây tất cả đều không phải là sự thật?"
Giờ khắc này, Hàn Trạch Vũ cơ hồ muốn hoàn toàn hỏng mất? Bản thân hỏng mất.
Từ lần trước nghe được ba nói dì kia tên tuổi cùng Tiếu Tiếu có chút không tính toán mà giống phần sau, ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của anh vẫn cố ý bỏ rơi sự trùng hợp này.
Anh không thể nào tiếp thu được người phụ nữ mình yêu lại là em gái của mình, hơn nữa bọn họ còn thân mật ở chung một chỗ như vậy, đây không phải là loạn luân sao?
Anh không nên tin, anh một chữ cũng không cần tin tưởng?
"Trạch Vũ, con làm sao vậy? Chẳng lẽ...?"
Hàn Trạch Vũ trải qua phản ứng nhanh chóng khiến cho ông đột nhiên nhớ lại cô gái lúc trước Trạch Vũ nhắc đến đó tên Tiếu Tiếu.
Thật sự chẳng lẽ có chuyện khéo như vậy sao?
Bọn họ như vậy chẳng phải là...?
Trời ạ, đều là mình tạo nghiệt?
"Cha, đây không phải là sự thật, không phải vậy? Con không tin, không tin?" Hàn Trạch Vũ hét lớn một tiếng, đột nhiên xông ra ngoài.
Nhìn con trai xông ra ngoài như là nổi điên, lúc trước hiện lên nghi ngờ giờ lấy được chứng thật.
"Ông trời tại sao trừng phạt tôi như vậy?"
Hàn Á Minh khổ sở gầm nhẹ một tiếng, thất hồn lạc phách (không còn hồn vía) đi ra ngoài, để lại Tần Tuệ vẻ mặt kinh ngạc.
Từ trung tâm y tế huyện trên đường về, hai cha con một câu cũng không nói.
Sau khi trở lại Hàn Viên, từ lúc Hàn Trạch Vũ đem mình nhốt ở trong phòng, cũng chưa ra ngoài.
Mà Hàn Á Minh vẫn lại là mặt tiu nghỉu như mất, buồn buồn khóa mình trong phòng khách, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần một bước.
Bà Hàn nhìn phản ứng hai cha con khác thường, trong lòng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.
Bà nhìn bộ dáng Hàn Thi Dư mặt lo lắng, chậm rãi mở miệng nói.
"Tiểu Dư, đi xem anh Trạch Vũ của con làm sao."
"A, Vâng?" Hàn Thi Dư lấy được đồng ý của bà Hàn, lập tức chạy như bay lên tầng hai.
Cô vừa gõ cửa phòng Hàn Trạch Vũ, vừa khẽ gọi.
"Anh Trạch Vũ? Anh làm sao vậy? Em là Thi Dư, anh mở cửa ra đi? Em và mẹ cũng rất lo lắng cho anh?"
Nhưng mà, mặc cho Hàn Thi Dư gõ thế nào, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.
Hai ngày sau, trong phòng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.
Bà Hàn không khỏi có chút bối rối, không ăn không uống như vậy, dù là người sắt cũng không chống đỡ được. Không phải là một người phụ nữ sao? Đứa con trai này của bà, làm sao nhận thức kém như vậy đây?
Bà đi tới cửa phòng dùng sức vỗ cửa phòng.
"Trạch Vũ, con làm sao? Con đem cửa mở ra nha, con cố ý khiến mẹ gấp chết sao? Trạch Vũ, Trạch Vũ?"
"Mỹ Huệ, hai người đi xuống trước đi, để cho tôi tới nói với nó." Hàn Á Minh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Sơn Mỹ Huệ, nặng nề mở miệng nói.
"Cha? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Cha và anh Trạch Vũ ngày hôm trước đi đâu? Tại sao anh ấy trở lại liền đem mình nhốt lại?" Hàn Thi Dư đi theo sau lưng bà Hàn thấy vẻ mặt Hàn Á Minh bất đắc dĩ, nóng nảy nhăn mày lại.
Hàn Á Minh thở dài thật sâu, tóc tựa hồ đang trong một đêm bạc đi rất nhiều.
Trong hốc mắt ông ửng đỏ có ẩn nhẫn tâm tình nào đó.
Trong lòng bà Hàn biết rõ, một tay bà kéo Thi Dư qua yên lặng đi xuống lầu.
"Trạch Vũ, là cha đây, cha có chuyện muốn nói với con, cha tự mình đi vào nhé?" Trong tay Hàn Á Minh nắm một chuỗi chìa khóa nhẹ giọng hỏi thăm.
Một hồi lâu, bên trong vẫn không có một chút xíu động tĩnh?
Hàn Á Minh dùng chìa khóa mở cửa phòng ra.
Vừa vào cửa, một hồi mùi rượu nồng nặc đập vào mặt.
Trong phòng rèm cửa sổ bị kéo đến cực kỳ kín, ông tiện tay đóng cửa lại, mượn chút ánh sáng này, đi về phía Hàn Trạch Vũ nằm ở trên mặt thảm.
Đầy đất đều là chai rượu trống không, bị Hàn Á Minh đá phát ra tiếng vang leng keng, làm cho Hàn Trạch Vũ đang say rượu thức tỉnh.
"Là ai? Đi ra ngoài cho tôi, tất cả đều đi ra ngoài cho tôi?" Hàn Trạch Vũ giống như sư tử bị thương, rống giận.
Đằng sau tức giận, cũng lộ ra vô tận bi thương và thê lương?
"Là cha?" Thanh âm Hàn Á Minh nghẹn ngào vang lên thật khẽ.
"Trạch Vũ, cha thực xin lỗi con, đều là lỗi của cha?"
"Bây giờ còn nói có hữu dụng chút nào không?" Hàn Trạch Vũ nghe được thanh âm đau đớn của cha kia, trong lòng một hồi khó chịu.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao là cô ấy, tại sao không phải là người khác?
Anh thật sự không cần tiếp nhận sự thật này, anh không nên tin, anh hy vọng nhường nào đây chỉ là một giấc mộng, chờ anh từ trong mộng tỉnh lại, tất cả đều có thể trở về ngày trước?
"Trạch Vũ, hai ngày nay, ba suy nghĩ rất nhiều, ba thật sự rất tự trách? Lỗi lầm bản thân vi phạm lần đầu, lại làm cho hai con tới gánh chịu. Cha thật sự rất hối hận, năm đó không nên chỉ vì lợi ích mà lựa chọn mẹ con, làm thương tổn mẹ con hai người Tiếu Tiếu, cũng không dậy nổi mẹ con."
"Cha tạo nghiệt quá sâu, hôm nay, cha cũng không hy vọng xa vời con bé sẽ nhận người cha là cha đây, mà cha cũng không thể cùng với con bé biết nhau. Nếu như con bé biết con bé và con là..., cha sợ con bé sẽ không chịu nổi sự đả kích này, mà mẹ con cũng có khả năng không chịu nổi sự đả kích này, cho nên, cha muốn con và cha cùng nhau giữ kín điều bí mật này, mà con, nghĩ biện pháp để cho con bé rời khỏi con, để cho con bé có cơ hội đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về con bé lần nữa, được không?"