Đế Vương Công Lược - Chương 97

Đế Vương Công Lược
Chương 97: Loạn Tùy Châu [Dẫn ngươi ra ngoài giải sầu]
gacsach.com

Mục đích Sở Thừa tới nơi này rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề nói muốn kết minh, cùng nhau đối phó với Sở Uyên.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Thế tử đúng là một người sảng khoái.”

“Thế nào?” Sở Thừa hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn hồi lâu, sau đó xoa cằm nói: “Được.”

Đối với câu trả lời này Sở Thừa cũng không thấy ngạc nhiên, bởi vì trong đoạn thời gian này, cái gọi là “chiến sự” kia dù sao cũng cho thấy rõ ràng đối phương đang cố ý kéo dài thời gian, có thể chính là đang đợi hắn mở miệng trước.

Sau khi hắn đi, Đoạn Niệm nói: “Có cần phải viết một phong thư báo cho Sở Hoàng biết chuyện này không?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bổn Vương tự mình đi.”

Đoạn Niệm: “...”

Lại đi a?

Nửa đêm, Vân Hỏa Sư bị kéo ra khỏi chuồng ngựa, bất mãn ngoáy đầu thở phì phì, Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa bờm của nó một chút rồi xoay người lên ngựa rời khỏi đại doanh. Vội vàng như vậy là vì hai nguyên do, thứ nhất là vì muốn gặp người thương, thứ hai là vì ít nhiều cũng có chút lo lắng —Không biết Lệ Thước có gây ra nhiễu loạn gì nữa hay không.

Trước đây có một Kim Xu là đã thấy nhức đầu lắm rồi, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người của Thiên Ưng Các lần này mới thực sự làm cho người khác phải đau đầu nhức óc.

Sáng sớm, ánh mặt trời tỏa ra vô vàn tia nắng ấm áp, Diệp Cẩn đứng trước quán chè hoa sinh, hai mắt thiết tha nhìn chằm chằm lão bản. (hoa sinh: đậu phụng)

“Tiểu Vương gia.” Lão bản cười ha hả chào hỏi: “Có muốn ăn một chén hay không?”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Lão bản cứ lo chuyện làm ăn của ngươi đi, đừng để ý đến ta.”

“...” Lão bản hơi khó hiểu, lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào đầu mình, nhịn không được đưa tay lên xoa xoa.

Chẳng lẽ là muốn trị cái đầu hói này của mình hay sao?

Diệp Cẩn âm thầm tính toán, lúc nào đó phải kéo ca ca tới đây ăn chén chè, thuận tiện nhìn lão bản này một cái cho biết.

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong cũng thấy khó hiểu: “Đứng ở chỗ này làm gì vậy?” WTO ơi suốt ngày rình ass người ta là sao?

Diệp Cẩn nói: “Đang nghĩ chút chuyện.”

“Ai lại đứng ngay giữa đường lớn mà nghĩ chuyện với không nghĩ chuyện như thế, không sợ bị xe ngựa lui tới va phải hay sao?” Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn kéo đi về: “Hôm qua trò chuyện với Hoàng thượng về chuyện gì? Sao lại lâu như vậy?”

Diệp Cẩn nói: “Trò chuyện về dâm tặc.”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy đứng hình một chút, sau đó dở khóc dở cười: “Sau này gặp mặt rồi, không được nói Tây Nam Vương như vậy nữa.”

“Ngươi xem, ta vừa nói dâm tặc, ngươi cũng biết ngay là hắn.” Diệp Cẩn cảm khái, nổi danh như vậy rồi a, cả Sở quốc đều biết.

Thẩm Thiên Phong: “...” lskldjkahsdgahdghad

Lúc đi ngang qua một hiệu thuốc bắc, Diệp Cẩn nói: “Đợi một lát, ta vào mua ít thuốc.” jkdahdfghasdgfgh

“Hoàng thượng không khỏe sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không phải.” Diệp Cẩn vỗ vỗ vạt áo: “Là ta không khỏe.”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày: “Không khỏe chỗ nào? Vì sao không nói cho ta biết sớm?”

“Hai ngày nay vẫn luôn nằm mơ.” Diệp Cẩn nói: “Cứ cảm thấy sẽ gặp chuyện xui xẻo.” jkdhjhsgdhgfagd

“Lo lắng chiến sự đúng không?” Thẩm Thiên Phong đoán.

Ta lo lắng chiến sự làm chi? Đại Sở tất thắng! Diệp Cẩn hừ một cái, nghiêm túc nói: “Ta lo lắng Đoạn Bạch Nguyệt.”

Thẩm Thiên Phong lại thấy nhức đầu: “Sao lại là Tây Nam Vương nữa?”

Trừ hắn ra cũng không có ai khác a! Diệp Cẩn ngạo kiều hừ một cái, ngẩng cao đầu bước vào hiệu thuốc bắc, mua ít thuốc giúp bình tâm tĩnh khí, thuận tiện lấy luôn ba gói cỏ Tử U loại lớn nhất— chừng này chế thành thuốc “không giơ” tung đầy trời cũng đủ rồi.

Thẩm Thiên Phong cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, kéo người trở về nhà, dụ dỗ nửa ngày trời mới ăn được nửa chén cơm, rồi lại vứt đũa chạy đi, nói là muốn tới hậu viện đi dạo một lúc, hóng gió giải sầu. Chẳng qua là trăm triệu lần không ngờ tới, Diệp Cẩn vừa mới đi bộ vài vòng quanh vườn hoa nhỏ ở dịch quán thì đột nhiên có một người từ trên trời giáng xuống.

...

...

...

Sau khi thấy rõ người tới là ai, Diệp Cẩn giật lùi vài bước, ngũ lôi oanh đỉnh.

Đầu Thẩm Thiên Phong lại bắt đầu đau.

“Khụ khụ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hai vị, trùng hợp như thế.”

Diệp Cẩn từ từ ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.

Sở Uyên đứng bên cửa sổ, cũng có chút... kinh ngạc không nói nên lời.

Vì sao lại là lúc này?

Diệp Cẩn cố sức lấy lại bình tĩnh, xắn tay áo giận dữ xông lên lầu.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Một chút cũng không bớt lo.

“Này!” Đoạn Bạch Nguyệt muốn đuổi theo, lại bị Thẩm Thiên Phong ngăn lại.

Sau thời gian uống một chén trà, Sở Uyên vẫn còn đang bình tĩnh giải thích: “Tây Nam Vương tới đây thật sự chỉ là vì thương nghị chiến sự mà thôi.”

Vì sao không đi tìm Ôn đại nhân mà thương nghị?! Diệp Cẩn dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn ca ca, chẳng trách mấy ngày nay đều rất ít khi ra khỏi cửa, thì ra là đã giấu một người ngay trong phòng rồi.

Là vua một nước, mà trong phòng ngủ lại giấu một kẻ hói đầu, truyền ra ngoài có mất mặt hay không? Mất mặt hay không? Mất mặt hay không?

Sở Uyên tâm lực mệt mỏi quá độ.

Trong sân viện, Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phong nhìn nhau, đáy mắt có vài phần... đồng bệnh tương lân.

Đương nhiên, bởi vì phải lấy chiến sự làm trọng nên Diệp Cẩn cũng không trói người lại thiến, nhưng cũng kéo ca ca ra phố, đi qua đi lại ba lần bốn lượt trước cửa quán chè hoa sinh, cho ca ca nhìn nhiều lần cho biết cái gì gọi là “hói đỉnh đầu.”

“Sau này cách xa hắn một chút.” Diệp Cẩn căn dặn.

Sở Uyên nói: “Được được được.”

Lúc trở lại phòng ngủ, Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi bên bàn uống trà.

Sở Uyên nói: “Ngươi định khi nào trở về thành Mộc Dương?”

“Tất nhiên là cùng ngươi trở về.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một chén trà. ” Sở Hằng muốn liên hợp với ta cùng nhau đối phó ngươi, nên tất nhiên lúc này sẽ không dám gây ra nhiễu loạn gì lớn, có Đoạn Niệm và phó tướng trong quân doanh là đủ rồi.”

“Lệ Thước vẫn đang ở trong một khách điếm trong thành này.” Sở Uyên hỏi: “Ngươi định khi nào gặp nàng?”

Đoạn Bạch Nguyệt quan sát sắc mặt của hắn một lúc, sau đó mới nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Sở Uyên nhàn nhạt nói: “Có quan hệ gì với trẫm đâu.”

Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm kêu khổ, nắm tay hắn đưa lên môi hôn một cái: “Vẫn còn tức giận sao?”

Sở Uyên hỏi lại: “Vì sao trẫm phải tức giận?”

“Bởi vì ta đã làm sai, không nên làm mất Tử Long Quyết, cũng không nên làm một cái giả khác lừa ngươi, trúng độc cũng không nên trốn chạy không chịu gặp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt cực kì thức thời: “Mắng ta cũng được, đánh ta cũng được, nếu vẫn thấy không đủ thì ta sẽ ra phố mua mấy cái bàn giặt y phục về, ngày ngày đều giặt y phục cho ngươi.”

Sở Uyên cười khúc khích, đưa tay tát hắn một cái.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười, ngồi xổm trước mặt hắn: “Không tức giận nữa a?”

Sở Uyên bĩu môi: “Giận!”

“Giận ta là được rồi, cũng đừng hành hạ bản thân mình.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé sát vào người hắn: “Còn nữa, ta cũng đã nhận sai rồi, đêm nay không được bắt ta ngủ sàn nhà nữa.”

Sở Uyên bình tĩnh thản nhiên nói: “Trước khi ngươi giải quyết rõ ràng chuyện Lệ Thước và Tử Long Quyết thì đừng mơ tưởng có thể lừa gạt qua chuyện này.” ádhahghfhgafdagh

Đêm đến, Thẩm Thiên Phong mạnh mẽ dứt khoát ôm Diệp Cẩn về phòng.

“Ngươi để ta chạy tới nhìn thêm một cái nữa đi.” Hai tay Diệp Cẩn chống lên ngực hắn đẩy ra không cho hôn, một lòng một dạ muốn chạy ra ngoài, liều mạng giãy dụa, thậm chí còn muốn cắn người.

Thẩm Thiên Phong thấy buồn cười, một tay dễ dàng chết trụ hắn, tay kia bóp cằm hắn ra, dùng ngón cái nhét vào một viên thuốc.

“Ưm...” Diệp Cẩn không kịp phòng bị gì đã cảm thấy một cỗ vị ngọt ngấy hòa tan trong miệng, nhất thời trừng lớn mắt nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ gò má hắn: “Nghe lời!”

Nhiệt khí trong khoảnh khắc đã từ phần bụng dưới bốc lên, Diệp Cẩn bị hắn đè lên tường, y phục lộn xộn cực kì muốn lật bàn, nhưng ngay cả sức lực đá người cũng không có, cố sức đẩy ba bốn lần cũng không đẩy ai kia ra được, trái lại còn làm bản thân mệt đến thở hồng hộc. Vì vậy cả người mềm nhũn giận dữ mắng: “Đưa thuốc giải cho lão tử!”

Thẩm Thiên Phong cúi đầu, ngăn chặn toàn bộ sự tạc mao của hắn.

Trong một phòng khác, không khí lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Sở Uyên nằm đưa lưng về phía cửa, như là đã nặng nề ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cẩn thận vén chăn lên, chen vào nằm bên cạnh hắn.

Tất nhiên, Sở uyên không có khả năng không tỉnh được.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn, khàn giọng lầm bầm lầu bầu: “Trên mặt đất lạnh lắm...!” dlasjhdjgahdgfagdhf

Sở Uyên nhắm mắt lại lần nữa, khóe miệng nhếch lên.

Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên tóc mai của hắn, rồi lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Sau nửa đêm, Sở Uyên đột nhiên hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt ngẩn người, xoay thân thể hắn lại, có chút áy náy nói: “Ta đánh thức ngươi sao?” ádajlfhkjahdfghadfh

“Nói ta nghe một chút.” Sở Uyên chống người dậy tựa cằm lên ngực hắn, sau đó lười biếng hỏi: “Mỗi lần không ngủ được, sẽ suy nghĩ về cái gì?”

“Chuyện gì cũng nghĩ, nghĩ nhiều nhất là về ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp chăn đàng hoàng: “Vừa nãy cũng vậy, cũng đang nghĩ tới ngươi.”

Sở Uyên cười cười, vươn tay niết niết cằm hắn.

“Sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ nói cho ngươi biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: “Không bao giờ lừa gạt ngươi nữa, có được hay không?”

“Nói nghe hay lắm.” Sở Uyên rút tay về: “Đến bây giờ vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc thì vì sao lại luyện công để bị tẩu hỏa nhập ma.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghẹn lời.

Sở Uyên không hề có ý định thoái nhượng cho qua vấn đề này một lần nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người tập võ, lúc luyện công nếu lơ là một chút cũng có thể dễ dàng gặp nguy hiểm.” sdkladfjghdgb

Sở Uyên nói: “Tứ Hỉ!”

Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng che miệng hắn lại — Tứ Hỉ còn dễ đối phó chút, nhưng nghìn vạn lần đừng gọi vị tổ tông đang ngủ cạnh phòng Tứ Hỉ tới a.

Sở Uyên lạnh lùng hất tay hắn ra, khoác chăn ngồi dậy, đưa lưng về phía hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, đành phải thỏa hiệp nói: “Năm đó vì bình loạn Tùy Châu, đã bất chấp lời khuyên can của sư phụ mà xuất quan sớm, cho nên mới để tính mạng rơi vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc.”

Sở Uyên không nói gì, cũng không xoay người lại.

Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn: “Ngay cả sư phụ cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nhưng đều đi qua cả rồi, ngươi muốn nghe, ta đã giải thích, cũng không cho phép luẩn quẩn trong lòng, biết không?”

Trong phòng rất yên tĩnh. l;sdklahsdgjadhf

Hồi lâu sau, Sở Uyên dùng sức tránh thoát hắn, kéo lấy cái gối dựa bên cạnh, xoay người trùm đầu hắn lại đánh một trận.

Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm kêu khổ, thành thành thật thật ngồi yên cho hắn đánh, mãi đến khi thấy hắn suýt nữa ngã xuống giường mới đưa tay ôm lại.

Sở Uyên ném cái gối, ngực kịch liệt phập phồng, vành mắt đỏ au nhìn hắn, môi nhè nhẹ run.

“Ngoài ý muốn mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ôm vào lòng hôn hôn: “Đều qua cả rồi, coi như là lão thiên gia muốn bố trí chút chướng ngại, ba mươi năm trước chịu khổ, mấy chục năm sau chắc chắn sẽ ngọt ngào, có phải hay không?”

Tay Sở Uyên nắm chặt vạt áo của Đoạn Bạch Nguyệt, chôn mặt vào ngực hắn.

Nước mắt nóng hổi dính ướt áo truyền qua da, Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, đưa tay lên lưng hắn khẽ vuốt: “Ta hiện tại rất khỏe, không cho phép khóc.”

Sở Uyên vẫn còn nhớ rất rõ, nhiều năm trước, trong bức thư gửi cho hắn mình đã viết những gì.

“Muốn Tùy Châu, muốn Liệt Sơn, muốn mạng Sở Giang.”

Hồi âm đúng hạn đưa tới, cũng chỉ có một chữ —” Được.”

Ba tháng sau, lúc Sở Giang đi săn thì vô ý ngã xuống vách núi, Tùy Châu cũng thuộc về mình, chuyện này cũng chưa từng nghe hắn nhắc lại lần nào nữa. Nhưng không ngờ hắn sẽ vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma, đẩy tính mạng bản thân vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc, sau đó phải chịu nỗi khổ vì Kim Tàm Tuyến đủ mười năm.

“Tiểu ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nâng gương mặt hắn lên, dùng ngón cái quét đi hai hàng nước mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu sáng mai hai mắt sưng lên, để Diệp Cốc chủ nhìn thấy thì ta thật sự có thể thành đầu hói rồi.”

Sở Uyên nói: “Sau này không được làm thêm bất cứ chuyện gì nữa, ta nuôi ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái gật đầu: “Được, nhưng cũng không có gì phải vội. Đợi đến tương lai ngươi theo ta trở về Đại Lý, chúng ta sẽ tới bờ biển tìm một thôn trấn nhỏ nào đó ở, đến lúc đó nấu cơm giặt y phục đều là phần ngươi, ta cái gì cũng không làm, mỗi ngày nằm chờ ăn, được không?”

Sở Uyên lãnh tĩnh nói: “Nằm mơ.” dmafagdhfahdj

“Ngươi xem, cho ngươi nuôi ngươi lại không chịu.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếc hận thở dài: “Mọi người đều nói Tây Nam Vương dã tâm lang sói, cái nồi này úp lên đầu ta thật sự quá oan, ta già rồi nhiều nhất cũng chỉ muốn làm một viên ngoại có người hầu hạ mà thôi, hiện tại xem ra ngay cả điều này có lẽ cũng chưa chắc đã có được a.”

Sở Uyên cuối cùng cũng bị hắn chọc cười.

“Chịu cười rồi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy gương mặt hắn, cúi đầu hôn một cái: “Còn phải ở chỗ này một thời gian nữa mới đi, ngày mai có muốn ra ngoài giải sầu hay không? Ta dẫn ngươi tới núi Tam Bà Bà.”

“Đó là nơi nào?” Sở Uyên hỏi.

“Là một tòa núi đơn nằm ngoài thành Phúc Tuyền, thành Mộc Dương đang có chiến tranh, dân chúng ở các thôn trấn gần đó cũng không dám ra khỏi nhà, chắc trên núi sẽ rất yên tĩnh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có đi không?”

Sở Uyên gật đầu: “Đi.”

Chương sau: đánh dã chiến là dã chiến *^O^*, nhưng hơi khó đối với nhân gia TToTT, nhân gia muốn off 1 tháng, 1 tháng, 1 tháng!