Đế Vương Công Lược - Chương 89
Đế Vương Công Lược
Chương 89: Thiên Thần Sa là vật gì [Trời sinh mệnh hoàng hậu]
gacsach.com
Sở Uyên cảm thấy lần này mình đã ngủ một giấc thật sâu thật sâu, dường như mơ thấy vô số giấc mộng đứt quãng, lúc tỉnh lại cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tiếng sóng biển vỗ rì rào rì rào bên ngoài cửa sổ, tia nắng chiếu xuống cát vàng đẹp long lanh.
Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong phòng bếp sắc thuốc, múc ra mang tới phòng Sở Uyên thì thấy trong phòng chỉ có một người, Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Vương gia, Hoàng thượng vừa mới ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhíu mày: “Phong hàn còn chưa khỏe, ra ngoài làm chi?”
Tứ Hỉ công công nói: “Ăn điểm tâm, Hoàng thượng đã phân phó, không cho phép ai theo tới, nói muốn ra chợ đi dạo một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, bỏ chén thuốc xuống rồi cũng ra chợ.
Sở Uyên ngồi trong quán mì sợi, đang cầm muỗng đảo qua đảo lại trong chén.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hắn.
Sở Uyên nhìn thoáng qua hắn, hỏi: “Ngươi tới làm cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Muốn ăn cái này thì để ta giúp ngươi mua về, cần gì phải tự mình chạy đến đây?”
“Trong phòng quá buồn bực.” Sở Uyên nói.” Đi ra ngoài hít thở không khí.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vẫn đang sinh bệnh, cũng không sợ trở về lại nóng rần lên.”
Sở Uyên húp một muỗng nước canh mì sợi: “Dao nhi nói, mì sợi có thể trị bách bệnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên hỏi: “Ăn không? Mời ngươi, có rất nhiều bạc.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, mở áo choàng ra khoác lên người hắn, đang là cuối thu đầu đông, lại còn ở cạnh bờ biển, gió nổi lên thật sự rất lạnh.
Sở Uyên ăn xong một chén mì sợi nóng hổi, đứng dậy chậm rì rì đi về: “Nghe Tứ Hỉ nói tối hôm qua ngươi thẩm vấn Cừu Kích sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Hắn đã thừa nhận hơn phân nửa tội trạng.”
Sở Uyên hỏi: “Bao gồm cả vị trí của đỉnh Hoang Dã Vân?”
“Vừa khớp với những gì Cẩm Nương nói, cũng giống như những gì cũng ta suy đoán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chắc cũng không phải đang nói dối.”
“Tại sao bỗng dưng hắn lại phối hợp như vậy?” Sở Uyên hỏi: “Ngươi đã cho hắn thứ tốt gì?”
“Bảo vệ mĩ danh đại hiệp của hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp.
Sở Uyên không hiểu.
“Ở đây gió quá lớn, về trước đi đã.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nội tình bên trong rất nhiều, e là phải nói một trận mới xong.”
Hai người bước lên đường phố trở về, bên đường vừa lúc có quán bán Trá Điềm Niên Cao vừa mới mở hàng, nhìn qua mua bán rất tốt. Đoạn Bạch Nguyệt mua một cây, dùng cây xăm bằng trúc đưa qua.
Sở Uyên nhận lấy, cũng không ăn mà cứ cầm trong tay như vậy đi trở về. Trùng hợp thấy Nam Ma Tà, liền hỏi: “Tiền bối có muốn ăn không?”
Nam Ma Tà cười tươi rói: “Đa tạ Hoàng thượng.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên đưa Niên Cao cho Nam Ma Tà, còn mình trở về phòng thay y phục.
Nam Ma Tà nói: “Sáng sớm nay ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng, đã có người bàn tán về chiếc thuyền bị đốt cháy kia, nói kiểu nào cũng có, thậm chí còn có người nói là bị sét đánh.”
“Quản bọn họ nói thế nào, một thời gian sau cũng sẽ từ từ lắng xuống, chỉ cần ôn dịch không lan tràn ra là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bang Trạch Ngư ở Huy Châu, đây là tên gọi ghi trên sổ sách trong khoang thuyền. Sau này trở lại, tìm cơ hội tới đó đem sự việc báo lại với người nhà của họ, việc này cứ như vậy là xong.”
Nam Ma Tà lại nói: “May mắn là phát hiện sớm, nếu không để người trên đảo quốc này nhiễm ôn dịch, tin tức truyền ra ngoài thì tương lai thương nhân của Sở quốc cũng khó đường làm ăn.”
“Đợi Tư Không trở về, hỏi hắn một chút xem sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vọng Tịch Tiều mua bán đủ loại vật phẩm, có thể sẽ biết bang Trạch Ngư này.”
Nam Ma Tà gật đầu, cắn một miếng Niên Cao.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ăn ngon không?”
Nam Ma Tà nhíu mày: “Thứ đồ chơi gì, vừa cứng vừa quá ngọt, lại còn có một cỗ mùi tanh.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy thật may mắn: “Vậy là tốt rồi, sư phụ cứ từ từ ăn.”
Nam Ma Tà: “?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người tới chỗ ở của Sở Uyên.
Tứ Hỉ công công cười chào hỏi: “Vương gia lại tới rồi a.”
Sở Uyên từ trong phòng đi ra, đã thay một bộ y phục trắng thuần, trong tay bưng bình trà nóng, nhìn qua có chút trẻ con.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt cũng nhu hòa hẳn đi.
Tứ Hỉ công công khom người lui ra, giúp hai người đóng cửa lại.
Sở Uyên nói: “Nói một chút xem, chuyện của Cừu Kích rốt cuộc là thế nào?”
“Ân oán giữa hắn và Lan Nhất Triển, chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói, cũng không sốt ruột.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trọng yếu bây giờ là hai việc, mối liên hệ giữa Đốt Tinh và Đốt Tinh Cục, cùng với kế hoạch sau này của Sở Hạng.”
Sở Uyên gật đầu: “Trước tiên là nói về Đốt Tinh.”
“Đốt Tinh Cục là một bộ nội công tâm pháp, lúc trước khi còn ở Bắc Hành Cung, Dao nhi đã từng cơ duyên xảo hợp học được từ Huyền Thiên tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mà trên đảo Triều Nhai còn có một bộ võ công, tên là Túng Tinh Cục.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
“Năm đó Cừu Kích cùng Lan Nhất Triển ra biển tìm người bái sư học nghệ, cố ý dụ dỗ Lan Nhất Triển luyện Túng Tinh Cục.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Người trong giang hồ đều nói Đốt Tinh Cục có thể làm người khác nhập ma, nhưng không biết rằng ma công chân chính lại là Túng Tinh Cục này.”
Sở Uyên nói: “Lan Nhất Triển cũng là vì thứ này mới nhập ma sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nhưng hắn thiên tính thanh minh, mặc dù đã rơi vào ma đạo nhưng cũng chưa từng buông tha hi vọng, vẫn muốn luyện một bộ nội công tâm pháp giải độc, chính là Đốt Tinh Cục. Chỉ tiếc là lúc đó Huyền Thiên tiền bối không biết chuyện này, còn Cừu Kích, tuy nói đã trộm được Đốt Tinh tâm pháp nhưng cũng không chịu cho hắn. Hai người tranh đoạt triền miên, trên giang hồ cũng dần dần truyền ra tin tức, nói Lan Nhất Triển đã rơi vào ma đạo, trở thành ma đầu. Nhưng lại không ai biết, những tai họa diệt môn này mười có chín đều là Cừu Kích tự làm rồi gài tang vật giá họa cho hắn.”
Sở Uyên nói: “Tội không thể tha.”
“Sau đó Lan Nhất Triển tuyệt vọng tự sát, Cừu Kích rốt cuộc cũng đạt thành tâm nguyện, tên tuổi được nâng lên thành đại hiệp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chẳng qua là trước đây vì muốn chiến thắng Lan Nhất Triển mà đã dùng không ít cổ trùng kích phát nội lực, khiến cho diện mạo hoàn toàn thay đổi. Để bảo toàn danh dự, hắn liền thoái ẩn giang hồ, ngày ngày ở nơi trú ngụ bắt tiểu tư nghe hắn ca tụng tâng bốc Cừu đại hiệp, giống như đã phát điên.”
Sở Uyên lại hỏi: “Vậy vì sao hắn quay trở lại giang hồ?”
“Lan Nhất Triển là người duy nhất mà hắn biết có thể làm cho Đốt Tinh sáng lên, vì muốn tìm kiếm bí mật về Đốt Tinh nên hắn mới không thiêu hủy thi thể mà nhốt lại trên núi Ngọc Quan.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy, chung quy cũng phải ngày ngày lo lắng bất an. Như vậy qua vài chục năm, đột nhiên nghe được Đốt Tinh trong tòa tháp Cửu Huyền Cơ bị trộm, liền nhận định Lan Nhất Triển đã tử mà phục sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hắn báo thù. Cho nên mới dùng tên giả Trại Phan An cấu kết với yêu cơ trên giang hồ, một mặt muốn bắt Mộc Si Lão Nhân phá giải cơ quan, trở lại núi Ngọc Quan xem thử thế nào, một mặt tới vương thành chọn con phố náo nhiệt nhất bày ra Đốt Tinh Cục, muốn dụ Lan Nhất Triển hiện thân.”
Sở Uyên nói: “Này đâu chỉ là phát điên, quả thực chính là tang tâm bệnh cuồng.”
“Hắn vốn là người điên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lam Cơ tử mà phục sinh, mang theo thi độc tới tìm ta trả thù cũng là do hắn gây nên. Ngày đó sau khi nhảy xuống vách đá, hắn liền xuôi nam rồi ra biển, băng qua quan hải tới Nam Dương tìm nơi nương tựa, sau đó gặp được Sở Hạng ở Triều Nhai.”
Sở Uyên nói: “Triều Nhai và Sở Hạng ư?”
“Đây cũng là chuyện thứ hai ta muốn nói.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tuy Phỉ Miễn quốc là một đảo quốc bí mật, ngoại nhân khó có thể xông vào, nhưng dù sao cũng cách Đại Sở rất xa. Vì vậy Sở Hạng liền phái người chiếm lĩnh đảo Triều Nhai, cũng chính là đám vu sư mặc áo bào màu đen đó.”
“Cho nên tất cả nhiễu loạn xảy ra ở Triều Nhai căn bản đều là do Sở Hạng làm?” Sở Uyên hỏi.
“Cũng không đơn giản là hắn, nếu không phải vì tộc nhân Triều Nhai quá tham ăn biếng làm, ngoại nhân cũng sẽ không có cơ hội lạm dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công chiếm đảo Triều Nhai đối với Sở Hạng mà nói đích thực là mua bán có lời, thứ nhất chưa biết chừng sẽ có hoàng kim, thứ hai cho dù tìm không được bảo tàng thì vị trí cũng cực kì ưu việt, xung quanh đều là hải vực thuộc về Đại Sở.”
Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi hắn: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Sở Uyên dựa hẳn vào lưng ghế: “Trước đây vì kiêng kỵ Lưu phủ nên mới lưu lại tính mệnh của hắn và Lưu Cẩm Đức, không ngờ hôm nay lại rước lấy phiền phức như thế này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi không muốn quản, ta—.”
“Đây là chuyện của Đại Sở.” Sở Uyên bĩu môi: “Không nhọc Tây Nam Vương phiền lòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
Sở Uyên giương giương cằm: “Gỡ mặt nạ xuống!”
Thân hình Đoạn Bạch Nguyệt chợt căng cứng.
Sở Uyên nói: “Biết ngươi xấu rồi, lúc trước cũng không phải đẹp lắm, gỡ xuống!”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện Cừu Kích còn chưa nói xong.”
Sở Uyên không vui: “Kháng chỉ không tuân là tử tội!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên dứt khoát tự mình đưa tay lên.
Đoạn Bạch Nguyệt đầu tiên là muốn lùi lại, nhưng cuối cùng chỉ là đột nhiên nhắm chặt mắt.
Sở Uyên nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của hắn xuống.
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Một lát sau, Sở Uyên đánh giá: “So với mặt sẹo lần trước dán lên để trốn Kim Xu thì thuận mắt hơn nhiều.”
Đoạn Bạch Nguyệt chậm rãi mở mắt ra.
Sở Uyên lại nói: “Nhìn màu mè sặc sỡ, rất tốt!”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.
Sở Uyên ném mặt nạ qua một bên, dựa sát vào xem.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình đứng dậy.
Sở Uyên vỗ bàn một cái.
“Có độc.” Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: “Sư phụ cũng nói rồi, bảo ta cách ngươi xa một chút.”
“Nhìn kĩ ngươi một chút, có thể sống ít đi bao lâu?” Sở Uyên hỏi: “Ba năm, hay là năm năm?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Dường như cũng không thể tính toán kiểu đó được a.
Sở Uyên ngoắc ngoắc ngón tay.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi lại bên bàn.
Sở Uyên phân phó: “Tiếp tục nói chuyện Cừu Kích.”
Trên mặt không có bất cứ cái gì che đậy, Đoạn Bạch Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Nhưng Sở Uyên lại không để bụng, hai tay chống cằm tiếp tục nghe, giống như khuôn mặt trước mắt mình cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Mãi đến qua giờ cơm trưa hai người mới ra cửa.
Sở Uyên một mình đi tìm Tứ Hỉ ăn cơm.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại trong phòng, tháo mặt nạ xuống, do dự cầm lấy gương đồng trên bàn lên.
Trong gương chiếu ra khuôn mặt phủ kín hoa văn lam sắc, dữ tợn đáng sợ. Ngay cả chính bản thân hắn cũng nghĩ không ra, rõ ràng lúc trước dù là ở Tây Nam Phủ cũng đều phải mang mặt nạ, nhưng vì sao sẽ nguyện ý lộ ra diện mạo trước mặt người thương? — Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt, nghe giọng điệu của người đó, ngược lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn lao, như là bị đầu độc vậy, gỡ xuống cũng không sao.
Nam Ma Tà chui đầu vào cửa sổ, hỏi: “Đã nhìn nửa ngày rồi, ngươi muốn đi tuyển hoa khôi hay sao?”
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, úp gương đồng xuống bàn.
Nam Ma Tà quan tâm: “Đi, hôm nay tiết trời không tệ, chúng ta ra biển xem một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Sư phụ lo lắng nhiều rồi, ta cũng không phải là đang chán nản khuôn mặt này.”
“Cũng không việc gì phải chán nản hết.” Nam Ma Tà nói: “Thiên Thần Sa đang ở ngay trước mắt, sau khi ăn vào, nửa năm sau là ngươi đã có thể khôi phục dung mạo, chưa biết chừng còn có thể càng đẹp mắt hơn vài lần, đến lúc đó chỉ cần bán bức họa thôi cũng đủ kiếm bạc rồi.” Phú khả địch quốc gần trong gang tấc, nhịn không được lại muốn xoa tay.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đóng cửa sổ lại.
Nam Ma Tà đứng bên ngoài rầu rĩ, nghịch đồ!
Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày, Tư Không Duệ trở về đảo trước cả Đoạn Dao.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có tìm hiểu được tin tức gì không?”
Tư Không Duệ vòng vòng quanh người hắn nhìn ngắm, cực kì hâm mộ nói: “Ngươi quả nhiên là mệnh hoàng hậu a!” Không biết nếu để nương tử nhà mình sờ tay người này nhiều một chút, có thể nào cũng sinh ra được nương nương không a?
Đoạn Bạch Nguyệt nhấc Huyền Minh Hàn Thiết thả lên bàn.
Tư Không Duệ lùi về sau năm bước, nói: “Này này, lần này đúng là lão thiên gia đang giúp ngươi a, nếu là vận khí tốt, có thể không mất một binh một tốt nào cũng tới được đỉnh Hoang Dã Vân, lấy Thiên Thần Sa cũng không phải việc gì khó.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thật vậy sao?”
“Lừa ngươi làm chi?” Tư Không Duệ ngồi xuống băng ghế đá, hỏi: “Ngươi biết Thiên Thần Sa rốt cuộc là thứ gì không?”
“Là thứ gì?” Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa mở miệng, Sở Uyên đã đẩy cửa bước vào phòng.
Vốn là còn muốn ba hoa chích chòe một chút, nhưng giờ Hoàng thượng cũng đã mở miệng rồi, tất nhiên không thể vòng vo được. Tư Không Duệ lập tức đứng dậy, làm ra tư thế trung bình tấn, hai tay vòng lại phía trước mặt, nói: “Bẩm Hoàng thượng, là một khối đá lớn như thế này.”
Sở Uyên: “...”
Kích thước đó... Có phải là hơi lớn quá rồi không?!
++++++Google cho kết quả là:
@ Trá Điềm Niên Cao: NIÊN CAO còn gọi là bánh Tổ, ăn vào dịp Tết của người Hoa, mọi người có thể tìm thông tin về bánh Tổ trên google nhé, còn TRÁ ở đây chính là một cách biến chế bánh Tổ< không phải chế biến nhé>: đánh một mì, trứng và nước, lăn nhúng bánh tổ vào rồi chiên lên, còn ĐIỀM là ngọt, thế thôi *^_^*