Đế Vương Công Lược - Chương 60
Đế Vương Công Lược
Chương 60: Diễn trò
gacsach.com
Trong ngoài Tô Hoài sơn trang hầu như đều bị vây kín bởi Ngự lâm quân, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được chứ đừng nói là người.
Trong phòng ngủ rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến hầu như có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn liên tục ngủ say, hay nói đúng hơn thì là hôn mê. Sở Uyên canh giữ ở bên giường, thi thoảng sẽ dùng mu bàn tay đặt lên trán hắn, nhiệt độ cơ thể lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh như băng, thời điểm nghiêm trọng, luồng khí thở ra đều nóng đến dọa người.
Tứ Hỉ công công thò đầu vào, muốn nói lại thôi.
Sở Uyên hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, nên dùng bữa rồi.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói. Không ăn không uống canh giữ bên giường như thế này sao được a...
Sở Uyên lại hỏi: “Nam tiền bối có trở về lần nào không?”
“Không có, nghe nói là cùng Đoạn Tiểu Vương gia xuống chân núi tiếp khách.” Tứ Hỉ công công đáp.
Sở Uyên gật đầu, lại nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, nói: “Đợi lát nữa đi, bây giờ không muốn ăn.”
Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, cũng không biết bên ngoài đang là giờ nào. Đoạn Bạch Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn đỉnh giường khắc hoa phía trên, hồi lâu sau ý thức mới dần dần thanh tỉnh.
Sở Uyên giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi tỉnh rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy, nói: “Ta ngủ mấy ngày?”
“Suy nghĩ nhiều rồi.” Sở Uyên lấy gối cho hắn dựa: “Mới mấy canh giờ mà thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xem ra tình hình cũng chưa phải là đã hỏng bét.”
Sở Uyên nói: “Trước khi Nam tiền bối ra ngoài có dặn là lúc ngươi tỉnh lại thì phải uống thuốc ngay.”
Bụng Đoạn Bạch Nguyệt kêu rột rột, nói: “Ít nhất cho ăn bữa cơm đã.”
Sở Uyên dở khóc dở cười, mở cửa phân phó Tứ Hỉ truyền thiện. Hộp thức ăn rất nhanh đã được đưa tới, bên trong ngoài cháo trắng thì chính là rau xanh, một chút dầu mỡ thịt cá cũng không thấy.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài.
Sở Uyên cầm muỗng đút cháo cho hắn, nói: “Trước khi sức khỏe tốt lên, ngươi chỉ có thể ăn những thứ này thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có đau lòng không?”
Sở Uyên nói: “Đau lòng.”
Đoạn Bạch Nguyệt nuốt một ngụm cháo, nói: “Vậy cũng đáng.”
Sở Uyên cũng không quan tâm hắn đang hồ ngôn loạn ngữ gì, nhìn hắn ăn hết một chén cháo rồi rót nước ấm cho hắn súc miệng. Nửa canh giờ sau thuốc sắc xong đưa tới, lại nhìn hắn uống từng muỗng từng muỗng cho tới khi hết sạch, còn không quên lấy một viên tống tử đường trên bàn đưa tới bên miệng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Trước giờ cứ lo lắng mãi, bây giờ mới thấy, chưa biết chừng sau này ngươi thật sự có thể vo gạo được a.”
Sở Uyên nói: “Ngươi biết vừa rồi ta đang nghĩ gì không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hả?”
Sở Uyên đưa tay xoa xoa má hắn, tiến lại gần hôn lên đôi môi. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, còn có thể nếm được vị đắng của thuốc, cùng với vị ngọt của tống tử đường...
“Dù ta có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng để bản thân mình có chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng: “Như vậy ta mới có thể yên lòng trở về tây nam.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, thật lâu không nói lời nào.
Sau nửa đêm Nam Ma Tà mới từ chân núi trở về, thấy Tứ Hỉ vẫn đang ở bên ngoài chờ, nói là Tây Nam Vương đã tỉnh một lần, uống thuốc xong giờ đã ngủ lại, hoàng thượng cũng ở trong phòng.
“Làm phiền công công rồi.” Nam Ma Tà nói: “Trời cũng sắp sáng, công công trở về nghỉ ngơi đi.”
“Có một câu, không biết có thể hòi Nam đại hiệp hay không?” Tứ Hỉ công công nói.
Nam Ma Tà gật đầu: “Mời nói.”
“Tây Nam Vương lần này... không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đó chứ?” Tứ Hỉ công công vô cùng lo lắng.
“Tất nhiên là sẽ không có chuyện gì.” Nam Ma Tà đưa mắt nhìn vào trong phòng. ” Đã có manh mối của Thiên Thần Sa, chắc khoảng một thời gian ngắn nữa thôi là đã có thể giải được độc tố của Kim Tàm Tuyến rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt a.” Tứ Hỉ công công thở phào nhẹ nhõm, vừa đi về phòng vừa nhỏ giọng nói: “Từ lúc đi theo Hoàng thượng đến giờ, vẫn chưa từng thấy Hoàng thượng lo lắng cho người nào như vậy.” Dù là lúc mới đăng cơ trong triều mưa rền sóng dữ, mỗi ngày đều phải không ngủ không nghỉ giam mình ở ngự thư phòng giải quyết chính sự, nhưng tác phong làm việc vẫn cực kì quyết đoán, đáy mắt chưa bao giờ có nhiều tâm tình như mấy hôm nay.
Nam Ma Tà gật đầu, qua loa có lệ đôi câu rồi nhìn hắn trở về, trong lòng lại không nhịn được thở dài thật sâu.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt gắng gượng chống người ngồi dậy, nói: “Sư phụ đâu?”
“Tối hôm qua đã về rồi.” Sở Uyên nói: “Đang ở phòng bếp sắc thuốc cho ngươi, nhưng Dao nhi thì vẫn chưa trở lại, nghe nói là dưới chân núi còn có việc phải làm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, nói: “Đi ăn điểm tâm trước đi.”
“Còn ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hôm nay phải trị thương, e là không được ăn cơm.”
“Ta ở cùng ngươi.” Sở Uyên giúp hắn khép vạt áo lại. ” Đợi Nam tiền bối tới rồi ta đi phòng ăn cũng không muộn.”
Hai người đang nói chuyện thì Nam Ma Tà bưng thuốc đi vào, một bát lớn đen như mực, đừng nói là uống, chỉ nhìn thôi là đã thấy đau dạ dày rồi.”
“Đi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiện thể ăn luôn phần điểm tâm của ta nữa.”
Sở Uyên gật đầu, đứng dậy nói: “Làm phiền tiền bối.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo cho tới khi hắn biến mất sau cánh cửa.
Nam Ma Tà nhắc nhở: “Tình thánh, tới giờ uống thuốc rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thu lại đường nhìn.
“Uống hết.” Nam Ma Tà đưa bát thuốc cho hắn.
“Nếu lần sau còn phải sắc thuốc nữa thì giao cho Dao nhi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn bát thuốc đen kịt ngổn ngang đủ loại bã thuốc, thở dài thật sâu.
Vì sao lại không lọc bớt bã đi đã a...
“Mau uống đi.” Nam Ma Tà thúc giục: “Sau đó vi sư trị thương cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt bế khí, bưng bát thuốc đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch, vừa mới để bát rỗng xuống thì lại thấy bụng đau như thắt, vì vậy lại nôn ra hết toàn bộ, thậm chí bên trong còn có vài ngụm máu, nhìn qua có chút dọa người.
Nam Ma Tà nâng chưởng vỗ vào lưng hắn, lại kéo cổ tay thử mạch.
Đoạn Bạch Nguyệt gần như là thở không ra hơi.
“Ngày mai vi sư phải dẫn ngươi về tây nam ngay.” Nam Ma Tà thả tay hắn ra: “Ngươi không chịu đựng được bao lâu nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sư phụ có thể nói thẳng thừng hơn chút nữa không?”
“Trưa nay liền nói lời từ biệt với hắn đi.” Nam Ma Tà nói: “Dao nhi đang ở dưới chân núi, sẽ mang Thiên Thần Sa giả về để cho Hoàng thượng an tâm.”
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, gật đầu: “Được.”
“Ta biết ngươi không nỡ, nhưng không nỡ thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.” Nam Ma Tà lấy vải lau sạch dấu vết trên mặt đất. ” Sau khi về tới tây nam, ngươi phải lập tức theo vi sư tới băng thất bế quan luyện công, tạm thời gọi Tiểu Ngũ từ Truy Ảnh Cung trở về, bảo hắn tới Phỉ Miễn quốc dò xét tung tích của Thiên Thần Sa trước.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, lại nói: “Sư phụ có biện pháp gì, có thể giúp ta nhìn qua không... nửa chết nửa sống như thế này không?”
Nam Ma Tà nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn muốn mình trông phải thật cao to uy mãnh?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ít nhất cũng có thể làm cho hắn an tâm hơn một chút.”
Nam Ma Tà nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn một lúc, nói: “Bôi chút phấn son vào đi, có lẽ cũng có thể che giấu được a.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Rồi rồi rồi, vi sư sẽ giúp ngươi nghĩ cách.” Nam Ma Tà nói: “Bây giờ ngươi đừng suy nghĩ gì hết, giữ được tính mạng mới có thể có tương lai.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được.”
Nam Ma Tà tiếp tục giúp hắn trị thương. Sở Uyên ăn xong điểm tâm rồi lại tới ngồi trên ghế đá trong sân viện bên ngoài phòng chờ.
Trán Đoạn Bạch Nguyệt mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, nắm đấm siết rất chặt, trái tim bị cổ trùng cắn nuốt gần như tê liệt, nhưng dường như cũng không đau đớn bằng thứ cảm giác khi nghĩ sẽ phải xa rời người thương.
Có lẽ là ba năm, có lẽ cũng là cả đời...
Nam Ma Tà thu hồi nội lực, đỡ hắn nằm lại trên giường.
Gương mặt Đoạn Bạch Nguyệt không còn chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.
Nam Ma Tà nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu mới nói: “Trừ khi dịch dung, nếu không e là không cách nào đẹp trai lên được.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tất nhiên sư phụ sẽ có cách.”
Nam Ma Tà thở dài: “Vi sư sẽ ghim cho ngươi hai cây ngân châm, để cho trên mặt có chút huyết sắc, nhịn đau một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đa tạ sư phụ.”
Nam Ma Tà lấy bao bố ra, cầm ngân châm tẩm chút thuốc bột, thầm nghĩ, tại sao mình lại gặp phải một đồ đệ ngốc như vậy đây?
Cũng là mệnh khổ mà.
“Hoàng thượng.” Trong sân viện, Tứ Hỉ công công nói: “Mặt trời đã chiếu tới đây rồi, Hoàng thượng vào trong phòng chờ đi.”
Sở Uyên đột nhiên hoàn hồn: “Hả?”
“Chỗ Tây Nam Vương e là phải một lúc lâu nữa mới xong.” Tứ Hỉ công công nói: “Nếu Hoàng thượng còn phơi nắng như vậy nữa thì sẽ bị cảm mất.” Đến lúc đó, một người còn chưa khỏe, lại thêm một người ngã bệnh, vậy thì đúng là phải đau đầu rồi.
Sở Uyên đứng dậy, cảm thấy có chút choáng váng, Tứ Hỉ công công vội vàng đỡ lấy hắn. Sở Uyên cũng không chịu vào phòng, chỉ đứng ở chỗ râm mát trong hành lang trước cửa phòng tiếp tục chờ.
Tứ Hỉ công công cũng không dám nhiều lời nữa, đứng bên cạnh phụng bồi hắn.
Chờ mãi tới gần nửa canh giờ sau thì cửa phòng mới được mở ra.
Đầu Nam Ma Tà đều là mồ hôi.
“Sao rồi?” Sở Uyên hỏi.
“Đã bức ra được một ít độc tố.” Nam Ma Tà nói: “Chắc là hôm nay Thiên Thần Sa cũng được đưa tới rồi, ta xuống núi xem một chút, nơi này làm phiền Hoàng thượng.”
Sở Uyên gật đầu: “Đa tạ tiền bối.”
“Vào xem hắn một chút đi.” Nam Ma Tà nói: “Bây giờ vẫn còn tỉnh, một lúc nữa lại sẽ ngủ thiếp đi.”
Sở Uyên vội vã chạy vào phòng.
Đoạn Bạch Nguyệt đang ho khan.
Sở Uyên rót chén nước, ngồi xuống mép giường đưa cho hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bảo ngươi đi ngủ một giấc, lại không chịu nghe.”
Sở Uyên hỏi: “Vì sao lần này trị thương lâu như vậy?”
“Kim Tàm Tuyến phát tác mỗi lần đều sẽ nghiêm trọng hơn, tất nhiên thời gian trị thương cũng phải lâu hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không cần phải lo lắng.”
Sở Uyên lau mồ hôi trên mặt hắn.
“Còn chuyện này nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hồi nãy lúc trị thương xong sư phụ có nói là ta phải nhanh chóng trở về tây nam.”
Sở Uyên dừng một chút, hỏi: “Khi nào?”
“Càng nhanh càng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đợi Dao nhi trở lại, nếu thật sự có thể tìm được Thiên Thần Sa thì sẽ lên đường ngay lập tức.”
Sở Uyên gật đầu: “Ừm.”
“Sắp phải xa nhau rồi, có điều gì muốn nói với ta không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên lắc đầu: “Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt dẩu dẩu môi.
Sở Uyên cầm tay hắn, đan các ngón tay của mình vào rồi siết chặt: “Nếu ngươi muốn nghe thì trở về tây nam dưỡng thương cho tốt, sau đó chạy tới vương thành, ta sẽ từ từ nói cho người nghe.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng được, nếu vậy thì phải tính thêm lãi.”
Sở Uyên nói: “Được.”
Dù rất muốn cùng hắn nói thêm vài câu, nhưng chỉ sợ thi độc trong cơ thể không cho phép, vạn nhất đang nói chuyện giữa chừng lại hộc máu, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lúc sau liền biến thành ngủ thật, ngay cả sư phụ nhà mình tới xem ba lần cũng không biết.
Mặt trời đỏ rực từ từ lăn xuống núi, Nam Ma Tà nóng nảy sốt ruột đi quanh phòng, thầm nghĩ tiểu đồ đệ của mình đi đâu rồi? Tại sao đến giờ vẫn chưa trở lại?
Lúc này Đoạn Dao cũng rất xoắn xuýt, nắm chặt bình sứ nhỏ trong tay, đứng dưới chân núi diễn thử mười mấy lần loại cảm xúc “mừng rỡ như điên”, xong rồi mới cắn răng chạy về Tô Hoài sơn trang.
“Sư phụ! Ta lấy được rồi!”
Chương sau là xa nhau rồi TToTT