Đế Vương Công Lược - Chương 56

Đế Vương Công Lược
Chương 56: Rốt cuộc thì đó là ai? [Người tốt thì nên có mệnh tốt]
gacsach.com

Tô Hoài sơn trang nằm ở phía nam thành Vân Đức, nơi này cũng là một trong những hành cung của hoàng gia. Diện tích không lớn nhưng cũng rất tinh xảo, toàn bộ công tượng xây dựng sơn trang đều đến từ Giang Nam, vì vậy kiến trúc của tòa nhà không mang nét dung tục của phương bắc, tường trắng ngói đen, cửa gỗ khắc hoa, thoạt nhìn có vài phần sắc thái dịu dàng duyên dáng như nữ tử.

Nửa đêm hôm đó, Nam Ma Tà đang cùng Đoạn Dao lắc lư lắc lư trở về hành cung, đang muốn tới chỗ tiểu viện kia học đánh cờ thì đúng lúc gặp được Đoạn Bạch Nguyệt.

Đoạn Dao quả quyết lùi về phía sau hai bước, trốn sau lưng sư phụ.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mi. ” Nửa đêm rồi, còn muốn đi đâu?”

Nam Ma Tà cũng nhíu mi: “Nửa đêm rồi, ngươi cũng muốn đi đâu?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đây là đường trở về tẩm cung.”

“Vậy thì đi nhanh lên.” Nam Ma Tà kéo tay tiểu đồ đệ, dắt về: “Chúng ta cũng phải trở về nghỉ ngơi rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đứng lại!”

Nam Ma Tà bỏ chạy cực nhanh.

Đoạn Bạch Nguyệt phi thân chắn trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng: “NÓI!”

Đoạn Dao nhanh chóng ôm đầu.

Nam Ma Tà hắng giọng hai cái, thành thật nói: “Đi tới chỗ tiểu viện kia một chút.”

“Nửa đêm rồi, còn tới tìm lão tiền bối kia làm chi?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.

Ánh mắt Đoạn Dao lay động.

Nam Ma Tà căm giận nói: “Vài ngày nay, buổi tối Dao nhi đều tới tìm hắn học võ công.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại càng ngạc nhiên: “Học võ công? Sư phụ có thể đồng ý sao?”

Chuyện này tất nhiên là không đồng ý rồi. Nam Ma Tà vặn xoắn góc áo nhăn nhúm, nói: “Ừ!”

Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt đầy nghi ngờ.

Đoạn Dao giải thích: “Chỉ học mười ngày, cũng không phải là loại võ công phức tạp gì.”

“Tên gọi là gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nam Ma Tà thuận miệng bịa: “Minh Nguyệt chỉ pháp.”

“Điểm huyệt sao?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cũng được, muốn học thì cứ học, khó lắm mới được tiền bối bằng lòng dạy cho. Chỉ là ngày mai đã phải tới Tô Hoài sơn trang rồi, sư phụ và Dao nhi có cần phải đi trước không?”

Nam Ma Tà nhất thời bối rối, chính mắt thấy tiểu đồ đệ sắp bị cướp rồi nên tất nhiên hắn rất muốn thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh. Nhưng dựa theo mạch tượng của đại đồ đệ mấy ngày nay thì dường như Kim Tàm Tuyến cũng sắp tỉnh, hơn nữa còn chưa biết Lam Cơ rốt cuộc là người hay quỷ, cũng không thể để một mình đại đồ đệ tới Tô Hoài sơn trang được, suy nghĩ trước sau nửa ngày mới nói: “Dao nhi ở lại Bắc Hành Cung này, vi sư cùng ngươi tới Tô Hoài sơn trang.”

Đoạn Dao lập tức nói: “Ta sẽ bảo vệ tẩu tẩu thật tốt.” Vô cùng nhu thuận khéo léo.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn, xoay người về tẩm cung.

Đoạn Dao thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vì sao không cho ca ca biết sự thật?”

“Trong đầu hắn nhiều sự tình dồn nén lắm rồi, có thể bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó.” Nam Ma Tà nói: “Nếu biết ngươi vì hắn mới chịu học võ công, sợ là cũng sẽ không đồng ý.”

Đoạn Dao gật đầu.

Nam Ma Tà dẫn hắn đi theo đường mòn nhỏ chậm rãi tới tiểu viện kia, nhịn không được lại thở dài: “Tương lai ngươi tìm tức phụ, cần phải ích kỷ một chút, nghìn vạn lần đừng theo ca ca ngươi làm tình thánh nữa a.” (tức phụ: vợ)

Đoạn Dao: “...”

Nha...

Lại qua một ngày, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên liền dẫn người vào Tô Hoài sơn trang ở, tin tức truyền tới thành Vân Đức, dân chúng vốn đã vì nữ quỷ mà không có can đảm ra ngoài, nay lại càng hận không thể từ sáng đến tối đều trốn trong nhà — Dù sao thì đó chính là Tây Nam Vương a, từ trước đến nay vẫn là lòng dạ lang sói thủ đoạn hiểm ác, cũng không biết vì sao lại tới nơi này, trốn xa một chút thì tốt hơn.

Nam Ma Tà đi dạo một vòng, nói: “Sơn trang này đúng là không tệ, là một nơi hưởng lạc rất tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy ấm trà, còn chưa kịp phân phó hạ nhân đun nước nóng thì Đoạn Niệm đã đến thông báo, nói là Đào đại nhân tới rồi.

Nam Ma Tà xắn tay áo lên.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh từ từ nói: “Nếu sư phụ dám xuất hiện, nửa tháng tới đừng mơ được ăn miếng thịt nào.”

Nam Ma Tà: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt bổ sung: “Cũng có thể là lâu hơn nữa.”

Nam Ma Tà ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Đoạn Bạch Nguyệt chỉnh lý y quan một chút, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Đào Nhân Đức quả thật đang ở trong đại sảnh uống trà đợi, nể tình Đoạn Bạch Nguyệt đã có ơn cứu mạng trong cuộc chiến thanh trừ Lưu phủ, gần đây cũng coi như yên tĩnh nên thái độ của hắn nhìn qua cũng hiền lành hữu hảo, đứng dậy khom người hành lễ: “Tây Nam Vương.”

“Đào đại nhân khách khí rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt trêu: “Bổn Vương chân trước vừa tới sơn trang, đại nhân chân sau liền đến bái phỏng, quả nhiên là ngay cả thời gian uống chén trà nhỏ cũng không có.”

“Gấp gáp thế này cũng thật là thất lễ.” Đào Nhân Đức nói: “Chỉ là trong lòng Hoàng thượng vẫn lo lắng cho Tây Nam Vương, sợ hạ nhân trong sơn trang này hầu hạ không đủ chu toàn, nên mới phái hạ quan tới đây trông nom, để tránh phải bạc đãi chư vị.”

“Cảnh trí trong sơn trang cũng không tệ lắm.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Có điều vẫn muốn hỏi đại nhân, không biết khi nào Hoàng thượng mới có thể triệu kiến Bổn Vương?”

Đào Nhân Đức hỏi: “Lần này Tây Nam Vương đến đây là vì chuyện gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đưa vài thứ dược liệu.”

“Nếu chỉ là đưa dược liệu thì giao cho lão phu cũng được.” Đào Nhân Đức nói: “Gần đây Hoàng thượng long thể khiếm an, trong triều sự vụ phức tạp, nếu Tây Nam Vương muốn gặp Hoàng thượng, e là phải đợi một thời gian.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không sao.”

Đào Nhân Đức: “...”

Không sao?!

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Vừa vặn thời gian này Tây Nam Phủ cũng không có chuyện gì, coi như là tới đây du sơn ngoạn thủy cũng được.”

Đào Nhân Đức cảm thấy đầu mình bắt đầu đau: “Như vậy e là không thích hợp.”

“Có gì mà không thích hợp?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Kim Thái có thể ở vương thành hơn một tháng, Bổn Vương lại không thể ở thành Vân Đức này nhiều thêm hai ngày hay sao?”

“Cao Ly Vương là vì tiến cống mới có thể đến Đại Sở, lần này ở vương thành hơi lâu, cũng chỉ là vì giúp công chúa tuyển phò mã mà thôi.” Đào Nhân Đức nói: “Cũng không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì chạy ra ngoài du ngoạn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn Vương tới đây lần này cũng là vì tiến cống. Kim Thái chỉ cống vàng bạc, chỉ là vàng bạc dù nhiều, cũng không mua nổi nửa cây thảo dược của tây nam.”

Đào Nhân Đức có chút do dự, dù sao số thảo dược này cũng là thứ Cửu Vương gia muốn, Cửu Vương gia lại là người... ôn nhu hiền thục như vậy, vẫn là không nên trêu chọc thì tốt hơn, nếu không không phải chỉ có mình đau đầu, mà ngay cả Hoàng thượng cũng thế.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đào đại nhân còn chuyện gì muốn nói nữa không?”

Đào Nhân Đức đành phải nhượng bộ: “Đường xa vất vả, chắc là Tây Nam Vương cũng mệt mỏi rồi, hôm nay liền nghỉ ngơi sớm đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tiễn hắn ra khỏi đại sảnh.

Nam Ma Tà vừa đi ra vừa gặm trái cây, nói: “Hắn phải ở trong sơn trang này thật sao?”

“Nếu đã phụ trách canh chừng ta, làm sao có thể ở nơi khác được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vẫn cái tính tình nghiêm nghị nề nếp này, quả thực là vài chục năm không hề thay đổi.”

Nam Ma Tà tặc lưỡi: “Cư nhiên ngay cả tiệc đón gió tẩy trần cũng không ăn cùng nhau.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quan viên trong triều hiện tại, đang lúc thể cục không rõ ràng như thế này, sợ là không ai dám ngồi chung bàn với người của Tây Nam Phủ.”

Nam Ma Tà nói: “Nghe chua xót làm sao.”

Đoạn Bạch Nguyệt không để bụng: “Như vậy lại càng thanh tĩnh.” Nếu không cả bữa cơm đều phải nhìn vị Đào đại nhân kia, ngay cả sơn trân hải vị cũng ăn không vô.

Sắc trời dần tối, đêm xuống, mưa ngoài trời tí tách tí tách rơi. Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào đầu giường, hai tay gối đầu, còn chưa ngủ thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng động rất nhỏ. Vì vậy khẽ nhíu mày, đứng dậy mở cửa ra.

Tay Sở Uyên cầm một cây Hàn Mai Tán, đứng trong màn mưa nhìn hắn cười.

“Ngươi...” Đoạn Bạch Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc ngây người, sau đó cũng cười theo, nhanh chóng bước tới kéo người ôm vào lòng, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Đã nói là phải ở hành cung nghỉ ngơi thật tốt rồi.”

“Tới xem một chút, Thái phó đại nhân có bị ngươi làm cho tức chết hay không.” Trên vai Sở Uyên có dính ít nước mưa, chóp mũi cũng lạnh buốt.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay cầm lấy Hàn Mai Tán, kéo hắn vào phòng ngủ.

Nam Ma Tà ghé vào cửa sổ phòng bên cạnh nhìn trộm, trong lòng rất là vui mừng.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng thấy tương lai có chút tia sáng rồi.

Hạ nhân nhanh chóng đưa nước nóng tới, Sở Uyên ngâm mình trong nước, lười biếng gác cằm lên thành dục đũng: “Nhìn cái gì? “

“Tất nhiên là nhìn ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên băng ghế nhỏ, hai tay nâng quai hàm.

Sở Uyên cười: “Ngốc.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi lại không cho ta qua đó.”

Sở Uyên suy nghĩ một chút, lấy tay bắn vài giọt nước qua: “Đúng vậy, chính là không cho phép ngươi tới đây.”

“Ngày mai phải về hành cung sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Tối mai mới trở về, sáng sớm hôm sau còn phải cùng người khác nghị sự.”

“Cũng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh hắn: “Vậy ngày mai liền không ra khỏi cửa nữa, miễn lại gặp phải vị Đào đại nhân kia.”

Vừa dứt lời, bên ngoài tiểu viện liền có người đẩy cửa tiến vào, Đào Nhân Đức đứng trong sân cao giọng hỏi: “Tây Nam Vương đã nghỉ ngơi chưa?”

Sở Uyên đỡ trán.

Đoạn Bạch Nguyệt co rút khóe miệng.

Sở Uyên nháy mắt ra hiệu hắn ra mở cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt than ngắn thở dài, dùng nụ cười rất là lãnh tĩnh ra cửa: “Đêm khuya thế này mà đại nhân còn đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

Đào Nhân Đức giơ túi giấy trong tay lên, nói: “Sợ Tây Nam Vương nửa đêm đói bụng nên mua chút thức ăn mang tới.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhận lấy túi giấy, nhẫn nhịn nói: “Đa tạ.”

“Vậy thôi, lão phu xin cáo từ.” Thái độ Đào Nhân Đức rất là cung kính, làm người khác muốn đánh cũng không tìm được lý do.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người vào phòng, đem túi chân gà đặt lên bàn.

Sở Uyên nói: “Có lẽ lại sợ ngươi có ý đồ làm loạn nửa đêm chạy ra ngoài, cho nên mới cố ý tới đây kiểm tra.”

“Thật sự là không thể nghĩ biện pháp đuổi hắn đi khỏi đây nhanh một chút sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chưa kể đến ta, nếu Lam Cơ thật sự xuất hiện thì vị Đào đại nhân này cũng là một gánh nặng a.”

“Thái phó đại nhân tới đây chỉ là vì cấp bậc lễ nghĩa mà thôi, tối mai sẽ có người khác tới thay thế.” Sở Uyên nói: “Là một cao thủ xuất từ Nhật Nguyệt sơn trang, tên là Cung Phi, vừa trở về vương thành, cũng chưa có chức vụ nhưng ở thời khắc mấu chốt cũng có thể trợ giúp một tay.”

Đoạn Bạch Nguyệt lấy một cái khăn to bên cạnh ra, nói: “Nước cũng lạnh rồi, đi ra.”

Sở Uyên lắc mình tránh thoát tay hắn, Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì Sở Uyên cũng đã bọc áo choàng đứng một bên rồi.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, đưa khăn cho hắn, tự giác xoay người nhìn cửa sổ.

Sở Uyên lau khô tóc, lấy trung y bên cạnh ra còn chưa kịp mặc vào thì đã có người đổi ý xoay người lại, kéo hắn ôm vào lòng.

Sở Uyên nheo mắt: “Làm càn.”

“Cái này gọi là thị sủng mà kiêu.” Đoạn Bạch Nguyệt nhấc bổng hắn lên: “Đoán chắc Hoàng thượng cũng không nỡ phạt ta cái gì.”

Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn, nhắm mắt lại hôn lên.

Đoạn Bạch Nguyệt đem người thả xuống giường, đôi môi chốc lát cũng chưa từng tách ra.

Đợi nhiều năm như vậy rồi, một khi đánh vỡ điều mà trước đây vẫn luôn kiêng kỵ, liền chỉ muốn thời thời khắc khắc được ở cùng nhau. Mười ngày cũng tốt, mười năm cũng tốt, cả đời càng tốt.

Ngoài phòng mưa gió rả rích, Đoạn Bạch Nguyệt si mê nhìn người dưới thân, đường nhìn lướt qua từng tấc từng tấc ngũ quan anh khí, như là muốn đem hình ảnh hiện tại này khắc vào trong tim. Hai tay Sở Uyên chống trước ngực Đoạn Bạch Nguyệt, thân thể màu mật ong dưới lòng bàn tay rắn rỏi khỏe mạnh, đường nét rõ ràng, có vài vết sẹo do đao kiếm lưu lại nhưng cũng không hề cảm thấy xấu xí, trái lại còn có vài phần mỹ cảm.

“Đang suy nghĩ gì?” Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

“Tây Nam Phủ.” Sở Uyên nói: “Ta muốn tới đó một chuyến.”

“Không đợi sau này nữa ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cúi người ôm lấy hắn: “Cũng tốt, đợi giải quyết chuyện này xong, ta liền tới đón ngươi về tây nam.”

Sở Uyên nhắm mắt lại, cười cười: “Ừ.”

Đoạn Bạch Nguyệt phất tay thả màn giường xuống, hôn môi càng lúc càng khó chia lìa. Sở Uyên hơi ngửa đầu, hai tay bị hắn nắm chặt cố định hai bên gối. Ánh nến đầu giường lay động, chiếu sáng một mảnh xuân sắc phù dung.

Trong tiểu viện ở hành cung, Đoạn Dao nói: “Hai chiêu đêm nay và hai chiêu đêm qua, dường như không có gì khác nhau.”

Lão nhân nói: “Đó là vì ngươi giác ngộ chưa đủ.”

Đoạn Dao khẽ nhíu mày.

“Có điều cũng không cần nóng nảy.” Lão nhân nói: “Luyện công phu phải dựa vào cơ duyên xảo hợp, cưỡng cầu không được đâu.”

Đoạn Dao gật đầu: “Sư phụ cũng nói vậy, nhưng nếu ta cứ chập chạp không giác ngộ được, vậy còn có thể giải Đốt Tinh Cục, cứu ca ca ta sao?”

Lão nhân nói: “Không nói trước được.”

Đoạn Dao thở dài.

“Tuy ta không thể xem tướng, nhưng cũng biết người tốt nên có mệnh tốt, nhân quả luân hồi báo ứng khó tránh.” Lão nhân nói: “Tây Nam Vương nhìn qua tai thính mắt tinh, không giống như là người mang ác niệm trong lòng, mệnh số chắc cũng sẽ không tệ.”

Đúng vậy, Đoạn Dao nghĩ thầm, hơn nữa ca ca ta còn là một tình thánh, dù thế nào cũng phải trường mệnh trăm tuổi mới đúng.

Lão nhân lại lấy ngón tay dính chút tống tử đường, đưa vào miệng nhấm nháp.

Đoạn Dao khuyên nhủ: “Tiền bối đừng ăn nữa, để lâu như vậy chắc cũng hư rồi. Ta vào thành mua cho tiền bối một gói nữa cũng được.”

Lão nhân lắc đầu: “Có ăn được bao nhiêu đâu, tưởng niệm một chút mà thôi.”

Thấy vẻ mặt lão nhân thê lương, Đoạn Dao cũng không biết phải nói gì, một lúc sau mới thử thăm dò hỏi: “Vậy... có cần ta tới nhìn vị Phượng Cô bà bà kia một chút không?”

Lão nhân nói: “Đừng tới quấy rầy nàng nữa, một năm nhìn một lần, biết nàng sống tốt, vậy là đủ rồi.”

Đoạn Dao nói: “Dạ.”

Lão nhân ôm ngực ho khan, cố gắng đứng dậy, run run rẩy rẩy vào nội thất.

Đoạn Dao lại ghi nhớ kỳ phổ và tâm pháp một lần nữa rồi cũng đứng dậy về chỗ ở, nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, sau đó dứt khoát ngồi bật dậy, cầm Liệt Vân Đao đi tới khách điếm Kim Mãn.

Cảnh Lưu Thiên đang ngồi trên giường tĩnh tọa, nghe được động tĩnh thì mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi: “Đoạn Tiểu Vương gia sao lại tới đây?”

“Có chuyện muốn thỉnh giáo Cảnh Lâu chủ.” Đoạn Dao nói.

Cảnh Lưu Thiên hỏi: “Tiểu Vương gia không biết là Phi Loan Lâu không phải ngày nào cũng mở cửa buôn bán hay sao?”

“Ta biết là phải xếp hàng chờ, nhưng ta không muốn xếp.” Đoạn Dao ” Cạch” một tiếng thả một nắm □□ lên bàn. ” Dùng những thứ này đổi, được không?”

Cảnh Lưu Thiên nhìn thẳng hắn: “Không được.”

Đoạn Dao kiên trì: “Được.”

Cảnh Lưu Thiên buồn cười: “Đoạn Tiểu Vương gia, như thế này gọi là ép người rồi.”

“Ta cũng không phải người trong giang hồ võ lâm Trung Nguyên, tất nhiên không cần tuân theo quy củ.” Đoạn Dao nói: “Ta chỉ hỏi một chuyện.”

“Cũng được.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Mời Tiểu Vương gia cứ hỏi.”

“Trên thế gian này, có thể có người nào biết được bí mật giữa Đốt Tinh Cục và Đốt Tinh, lại có võ công cao cường, ẩn tính tha hương, còn có một người thương không thể ở bên nữa, có không?” Đoạn Dao hỏi.

“Có thể biết được bí mật giữa Đốt Tinh Cục và Đốt Tinh, thì chắc chắn có quan hệ với Triều Nhai. Mai danh ẩn tính võ công cao cường, trong chốn giang hồ này có rất nhiều, về phần nhi nữ tình trường thì lại càng khó có thể suy đoán được.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Dù lấy ba điều kiện này gộp lại, cũng thật sự không biết người này là ai.”

Đoạn Dao nói: “Vậy vấn đề này không tính, ta lại hỏi chuyện khác.”

Cảnh Lưu Thiên buồn cười: “Đoạn Tiểu Vương gia thật không hổ là người bước ra từ Tây Nam Phủ a.” Nửa phần thua lỗ cũng không chịu.

Đoạn Dao nói: “Sau khi ta nói xong, cũng mong Cảnh Lâu chủ đừng tới đó quấy rầy lão nhân gia.”

Cảnh Lưu Thiên gật đầu: “Tất nhiên, chút phẩm hạnh này Phi Loan Lâu cũng có.”

Đoạn Dao hỏi: “Vài chục năm trước, trong chốn giang hồ có nữ tử nào mà trong tên có một chữ ” Phượng” không?”

Cảnh Lưu Thiên nói: “Cái chữ này, ít nhất cũng có mười mấy người.”

“Vậy còn đường tình lận đận thì sao?” Đoạn Dao truy hỏi tới cùng.

Cảnh Lưu Thiên nói: “Nữ tử trên giang hồ đa phần đều sẽ có đường tình trắc trở, nhưng phải nói, Bạch Đầu Phượng chính là người có đường tình trắc trở nhất trong số đó.”

Đoạn Dao kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh hắn, hai mắt lấp lánh: “Nguyện nghe rõ ràng.”

“Vì sao Đoạn Tiểu Vương gia lại muốn biết chuyện này?” Cảnh Lưu Thiên ngạc nhiên hỏi.

Đoạn Dao nghĩ thầm, bệnh tình của vị lão tiền bối kia dường như đã rất nguy kịch rồi, nếu lại không ai quan tâm chăm sóc như vậy, e là không qua khỏi mùa đông năm nay, lại còn bướng bỉnh không chịu để đại phu xem bệnh, nếu có thể biết được những chuyện đã xảy ra trước kia, rồi giúp hắn tháo gỡ khúc mắc trong lòng cũng tốt.

Đôi khi ta thật sự rất cảm động về mối quan hệ giữa sư phụ, Nguyệt Nguyệt tình thánh và Dao nhi, sư phụ như là cha của hai người, đôi lúc lại biến thành đứa trẻ giống Dao nhi vậy, còn Nguyệt Nguyệt tình thánh cũng biến thành người cha vô cùng nghiêm khắc rồi *^_^*

++++ Google cho kết quả là:

@Hàn Mai Tán: ô đó mà, nhưng bạn tìm không ra cái pic có cây mai *^_^*

hàn mai