Đế Vương Công Lược - Chương 39

Đế Vương Công Lược
Chương 39: Làm giao dịch [Khắp nơi đều là hoàng kim]
gacsach.com

Đối với đáp án này, Cảnh Lưu Thiên ngược lại có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Trước kia chỉ được nghe qua tin đồn, không ngờ Tây Nam Vương thật sự là một người hữu tình a.”

Đâu chỉ là hữu tình đâu... Đoạn Dao thầm nghĩ, phải gọi là tình thánh mới đúng, kiểu phải treo biển đốt pháo ấy.

“Thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nếu hợp tác, đối với cả ta và ngươi đều có lợi.”

“Là lợi hay hại bây giờ chưa thể nói trước được.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Nhưng tại hạ cũng rất sẵn lòng cùng Vương gia uống chén trà.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Được.”

“Đêm mai Phi Loan Lâu sẽ bố trí yến hội, kính xin Vương gia nể mặt.” Cảnh Lưu Thiên ôm quyền: “Hôm nay còn có chút chuyện, tại hạ cáo từ trước.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu nhìn hắn rời đi, Đoạn Dao hỏi: “Muốn ta tới phủ nha theo dõi không?”

“Có Phi Loan Lâu ở đó rồi, chắc hung thủ cũng không dám tới nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Về khách điếm nghỉ ngơi trước đã, có gì đêm mai lại tới xem.”

“Nhìn Phi Loan Lâu chủ mặt mày đen kịt, có lẽ tâm tình cũng rất xấu.” Đoạn Dao nhắc nhở: “Ngươi chắc chắn hắn sẽ bằng lòng hợp tác với chúng ta sao?”

“Tâm tình không tốt là vì Dư Thư bị người ám sát. Mà quan phủ lại từng giao dịch với Phi Loan Lâu, bây giờ xảy ra chuyện này, Cảnh Lưu Thiên khó lòng tránh khỏi sẽ bị liên lụy, nói không chừng hung thủ chính là vì muốn cảnh cáo hoặc gây khó dễ cho hắn nên mới sát hại Dư Thư thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu đổi lại là ta, bị như vậy cũng không thể nào cảm thấy thoải mái được.”

“Tới sớm một ngày thì tốt rồi.” Đoạn Dao tiếc nuối: “Chưa biết chừng tri phủ kia còn chưa chết, chúng ta cũng sẽ không mờ mịt như thế này.”

“Thế gian này lấy đâu ra nhiều giả thiết như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa đầu hắn: “Đi thôi, về ngủ.”

Trong hoàng cung, Sở Uyên vẫn còn đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương. Tứ Hỉ công công đứng bên cạnh hầu trà, trong lòng không nhịn được thở dài, Tây Nam Vương vừa rời khỏi đây, Hoàng thượng lại ngồi mãi trong thư phòng chờ trời sáng —cũng không ai có thể khuyên nhủ được.

Vừa nghĩ như vậy thì bên ngoài đã có người báo, Lưu đại nhân cầu kiến.

“Tuyên.” Lúc này Sở Uyên cũng thấy hơi đau đầu.

Lưu Đại Quýnh bước vào, dáng vẻ đầy vui mừng.

Sở Uyên trêu ghẹo: “Thiên Phàm đồng ý kết thân với ái khanh rồi hay sao?”

“Thật sự không phải vậy, Thẩm tướng quân gần đây rất bận, lâu lắm rồi cũng không được gặp riêng lần nào.” Lưu Đại Quýnh nói: “Là chuyện của công chúa Cao Ly, cuối cùng cũng chọn được một người rồi.”

“Ô?” Sở Uyên nhướng mi: “Chọn được người nào?”

Khoảng thời gian này thật sự không dễ dàng gì, nếu là nam tử tư chất bình thường thì tất nhiên Kim Xu sẽ không coi trọng, nhưng nếu là thế gia công tử hạng nhất nhì trong vương thành thì chưa chắc đã chịu tới ứng tuyển làm phò mã của công chúa dị quốc, từ trước đến nay Sở Uyên cũng chưa từng làm những chuyện như bức người thành thân, muốn mời hắn hạ chỉ tứ hôn là chuyện không thể được, cho nên Kim Thái đành phải ngày ngày sứt đầu mẻ trán chạy vạy khắp nơi, còn tưởng phải tới Đại Sở một chuyến tay không, ai ngờ cuối cùng cũng tìm được người phù hợp.

“Là một thương gia tới từ Nam Dương.” Lưu Đại Quýnh nói: “Trong đoàn có một nam tử, nghe nói là thiếu gia của phú hộ giàu có nhất nhì Xiêm Viễn quốc, lớn lên cao ráo lại có võ công, hơn nữa dung mạo còn có ba phần giống Tây Nam Vương.” Thật sự không dễ gì gặp được a.

Xiêm Viễn: Thái Lan á.

Sở Uyên: “...”

Dung mạo có ba phần giống Tây Nam Vương...

“Hoàng thượng, lần này vi thần tới là vì muốn bẩm báo với Hoàng thượng, mấy ngày tới không cần mở đài tỉ võ chiêu hôn nữa.” Lưu Đại Quýnh nói: “Hôm qua sau khi Cao Ly Vương nghe nói chuyện này, ngay cả của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

Sở Uyên bật cười: “Cũng được một chuyện tốt.”

“Đúng là vậy a.” Lưu Đại Quýnh gật đầu liên tục, lăn qua lăn lại lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh được rồi.

“Được rồi, ái khanh về nghỉ ngơi trước đi.” Sở Uyên nói: “Nhiều tuổi như vậy rồi, đừng để bản thân quá mệt mỏi mới đúng.”

Lưu Đại Quýnh nhận lệnh cáo lui, Tứ Hỉ công công nhân cơ hội nói: “Hoàng thượng cũng quay về tẩm cung nghỉ ngơi chứ?”

“Mấy hôm nay Đào thái phó sinh bệnh, tồn đọng không ít chuyện.” Sở Uyên nói: “Các địa phương đều đang chờ hồi đáp, nếu kéo dài một ngày thì dân chúng cũng phải thêm một ngày khắc khoải lo âu.”

“Nhưng cũng phải chú ý bảo vệ long thể a.” Tứ Hỉ công công tiếp tục khuyên nhủ: “Giọng Hoàng thượng cũng khàn luôn rồi.”

“Hắn bảo ngươi giám hộ trẫm sao?” Sở Uyên cười cười, hỏi.

Tứ Hỉ công công kinh hãi giật mình, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Lão nô không dám.”

“Có cái gì mà dám hay không dám, có thì chính là có, không có thì chính là không có.” Sở Uyên thờ ơ lật tấu chương. ” Ngươi đã theo trẫm gần hai mươi năm, cũng biết mặc kệ ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ không phạt ngươi giận ngươi, cho nên cần gì phải nơm nớp lo sợ như thế?”

Tứ Hỉ công công đành phải hắng giọng đứng lên.

“Hửm?” Sở Uyên nhìn hắn.

Tứ Hỉ công công thành thành thật thật đáp: “Trước khi Tây Nam Vương rời đi, cũng không nói gì cả.” Cứ như vậy đi rồi...

Sở Uyên: “...”

Tứ Hỉ công công: “...”

Một lát sau

Hừ!

“Hoàng thượng, Hoàng thượng đi chậm một chút a.” Trên đường mòn trong ngự hoa viên, Tứ Hỉ công công vác cái bụng bự của mình thở hồng hộc đuổi theo.

Còn nói sẽ không tức giận, ngay cả tấu chương cũng không thèm xem.

“Cười khúc khích cái gì?” Tại khách điếm Tử Viên, Đoạn Bạch Nguyệt thấy rất là nhức đầu.

“Ca.” Đoạn Dao thật sự đang rất cần chia sẻ, vì vậy nói: “Ta biết người trong lòng ngươi là ai rồi, sư phụ nói.”

“...”

Sao lại có loại sư phụ này đây?

“Trước đây còn tưởng ngươi thích một thị vệ nào đó, nhưng không ngờ lại quyền cao chức trọng như thế.” Đoạn Dao rối rít khen: “Ánh mắt rất tốt đó.”

Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: “Biết thì biết, đừng có chỗ nào cũng nói ra được, biết chưa?”

“Đương nhiên rồi, ta lại không ngốc.” Đoạn Dao chen tới ngồi trước mặt hắn: “Định khi nào cầu hôn?”

“Nói thêm một câu nữa thì đêm nay tới túc trực bên linh cữu của Dư Thư đi.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy.

Đoạn Dao: “...”

Tại sao lại nhỏ mọn như vậy chứ, hỏi một chút vậy thôi mà cũng không được?

Đoạn Bạch Nguyệt rửa mặt rồi nằm xuống giường, chỉ chốc lát sau Đoạn Dao lại gõ cửa.

...

“Này này, ta là có lòng tốt tới đưa đồ cho ngươi a.” Đoạn Dao mang vào một cái hộp nhỏ: “Đốt Tinh của ngươi, nằm trong bao y phục của ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nói: “Để lên bàn đi.”

“Để lên bàn?” Đoạn Dao hoài nghi, trước đây đều phải đặt dưới gối đầu mới ngủ a.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nói thêm gì cả.

Trước đây luôn mang nó theo bên mình là vì chỉ có một người có thể làm nó sáng lên, cho nên vẫn luôn cảm thấy trong cõi u minh như có cái gì đó đang nắm lấy một phần linh hồn mình. Bây giờ đột nhiên lại lòi ra một Đồ Bất Giới, gián tiếp chứng minh hạt châu này cũng không liên quan gì đến người mình yêu, ngược lại có quan hệ mật thiết với Triều Nhai. Nên đương nhiên cũng không còn hứng thú gì với nó nữa, nếu không phải vì còn muốn tìm hiểu bí mật trong đó thì cũng chẳng muốn mang theo làm gì.

Kì lạ như vậy a... Đoạn Dao lắc đầu, giúp hắn đóng cửa phòng lại.

Ngày hôm sau tiết trời rất đẹp, khách nhân trong khách điếm đều thức dậy từ sớm, đang ở đại sảnh lầu một ầm ĩ thảo luận chuyên Dư Thư.

“Nghe mọi người nói giống như thật.” Đoạn Dao nói: “Chẳng khác nào tận mắt chứng kiến.”

“Xem ra Dư Thư cũng không phải là một vị quan tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu hắn là quan thanh chính liêm minh thì các tiểu nhị cũng sẽ không có biểu tình như vậy.”

“Trên đời này nào có nhiều thanh quan đến thế.” Đoạn Dao cắn một ngụm bánh bao: “Nếu ngươi chưa muốn tìm hiểu tin tức thì ta đi xem hội hoa mẫu đơn đây.” Ở khách điếm cũng buồn bực, không bằng ra ngoài đi dạo.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng có gây chuyện thị phi.”

“Miệng quạ đen!” Đoạn Dao nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, phủi mông rời khỏi khách điếm, mãi đến tối mịt mà vẫn chưa trở về.

Có Đoạn Niệm đi theo hắn nên Đoạn Bạch Nguyệt cũng không quá lo lắng, đợi tới tối đúng giờ thì đi Phi Loan Lâu dự tiệc.

Cảnh Lưu Thiên cười nói: “Vừa nãy còn đang lo lắng sao Vương gia chưa tới.”

“Cảnh Lâu chủ đợi lâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên đường đi gặp phải quan phủ tuần tra nên mới tới chậm một chút.”

“Gần đây xảy ra chuyện, trong thành cũng đồn đãi rất nhiều.” Cảnh Lưu Thiên rót hai chén rượu: “Có điều ta vẫn chưa đoán được thích khách là ai.”

“Cho nên Cảnh Lâu Chủ nguyện ý hợp tác rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Cảnh Lưu Thiên nói: “Chuyện này thì còn phải xem Vương gia có thể giúp được gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Nếu chưa điều tra rõ chuyện này thì ta sẽ không trở về vương thành.”

“Mạo muội hỏi một câu, người trong lòng Vương gia rốt cuộc là ai?” Cảnh Lưu Thiên thử hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Phi Loan Lâu đúng là tổ chức tình báo, nhưng ngay cả chuyện tình cảm mà cũng muốn tra rõ thực hư hay sao?”

“Có thể biết Triều Nhai thì thân phận chắc cũng không đơn giản.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Chẳng qua Triều Nhai vốn đã là một điềm xấu, những người dính dáng đến nơi đó đều không có kết cục tốt. Hay là Vương gia về khuyên người trong lòng ngươi đi, không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại nói: “Ta không tin những chuyện này, cái gọi là nhân quả báo ứng, vậy cũng phải có nhân trước, rồi sau đó mới có quả được.”

“Ta có thể cùng Vương gia hợp tác.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Nhưng có một điều kiện, một đổi một.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nguyện nghe rõ ràng.”

Cảnh Lưu Thiên nói: “Tại hạ muốn biết, Bồ Đề tâm kinh rốt cuộc là vật gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chẳng lẽ Cảnh lâu chủ muốn luyện?”

“Tất nhiên không phải.” Cảnh Lưu Thiên lắc đầu: “Chỉ là người người trong giang hồ đều đang nói về nó nhưng lại không có ai từng nhìn thấy, Phi Loan Lâu cũng đã hiếu kì thật lâu.”

“Sao lại không có người nhìn thấy được?” Đoạn Bạch Nguyệt trêu: “Chỉ cần tới tây nam thì nơi nào cũng có thể mua, cách vài ngày còn ra chiêu thức mới nữa mà.”

Cảnh Lưu Thiên cố chấp nói: “Nếu không thể nói về Bồ Đề tâm kinh thì để tại hạ và Nam tiền bối đánh mấy chiêu cũng được.”

Lần này Đoạn Bạch Nguyệt rất là sảng khoái: “Được, cứ quyết định như vậy.”

“Vậy phải giải quyết chuyện này nhanh nhanh chút.” Cảnh Lưu Thiên xoa cằm: “Nếu không đợi Nam tiền bối xuống hầm mộ rồi thì không biết bao giờ mới ra lại lần nữa.”

“Bây giờ có thể nói chuyện Triều Nhai chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao lại liên quan đến ‘tham niệm’?”

“Xem ra Tây Nam Vương không biết thật rồi.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Đảo Triều Nhai là đảo trân bảo, nghe nói khắp nơi đều là bảo thạch và hoàng kim.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Núi thần đất tiên được đồn đãi trên đời này, mười tòa thì có chín đều là như vậy cả.”

“Nhưng chỉ có Triều Nhai là bị tàn sát cướp bóc quá nhiều lần.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Những đảo khác lại không hề bị đối đãi như vậy.”

“Cho nên đã có một bộ phận người trốn thoát khỏi Triều Nhai?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Nếu đúng là vậy thì vì sao quan phủ không bảo vệ bọn họ mà lại tìm mọi cách sát hại?”

“Triều Nhai chỉ là một hòn đảo nhỏ đơn độc, không mọc ra được hoàng kim cũng không có đặc sản quý báu gì, theo lý mà nói thì chỉ có thể dựa vào đánh cá mà sống, ăn no bữa còn khó huống gì tích lũy được nhiều tài bảo như vậy.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Không ít thuyền đánh cá từng đi qua đó đều báo quan phủ rằng họ bị mê âm trên đảo đầu độc tâm thần, sau đó mất hết hàng hóa tiền bạc.”

“Vì vậy quan phủ liền nhận định bọn họ chính là tộc nhân tộc Hắc Vu?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

“Lúc trước ta cũng thấy như vậy thì quá mức võ đoán, nhưng mới không lâu trước đây đệ đệ của ta từng tới Nam Hải một lần, cũng bị cướp sạch, thậm chí còn bị thương.” Cảnh Lưu Thiên nói: “Theo lời hắn nói thì mỗi tộc nhân của Triều Nhai đều như hung thần ác sát, mà trên đảo Triều Nhai cũng thật sự là trải đầy hoàng kim.”