Đế Vương Công Lược - Chương 19

Đế Vương Công Lược
Chương 19: Thành Đại Nhạn [Khắp nơi đều là cơ quan]
gacsach.com

Tiết trời ban đêm lạnh, Tứ Hỉ công công pha một bình trà nóng đưa vào phòng, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay đóng cửa sổ lại: “Đã khuya lắm rồi, sao còn chưa chịu ngủ?”

Sở Uyên đáp: “Chờ ngươi!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “...”

Sở Uyên để tấu chương trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu pha chút chế nhạo: “Sao vậy, chỉ cho phép ngươi phái người giám thị trẫm, không cho phép trẫm đặt nhãn tuyến tại Tây Nam Phủ hay sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: “Vậy lần này trở về tây nam, Bổn Vương cần phải xuất toàn lực điều tra rõ ràng một phen mới được, xem thử là ai mà có can đảm như thế.”

Sở Uyên lắc đầu cười, rót chén nước trà đưa cho hắn.

“Đang yên đang lành sao đột nhiên lại tới thành Đại Nhạn vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống.

“Ngươi đã từng nghe qua Thiên Sát Giáo chưa?” Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt hơi sửng sốt: “Thiên Sát Giáo?”

“Thuộc vùng tây nam, chắc là ngươi cũng biết.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Giáo chủ tên là Lam Cơ, giỏi chế độc, võ công cực kỳ tà môn, mà sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Thành Đại Nhạn này thuộc Tử Vân Châu, rừng núi rậm rạp nên các loại gỗ quý hiếm cũng nhiều, bởi vậy cũng có không ít thợ mộc tay nghề giỏi.” Sở Uyên nói: “Dù chỉ là một cái ghế tựa bình thường nhưng chỉ cần nói là sản xuất ở thành Đại Nhạn, thì giá bán nó ở vương thành cũng cao hơn cái sản xuất ở nơi khác ít nhất ba lần.”

“Cho nên?” Đoạn Bạch Nguyệt vẫn không hiểu gì.

“Nơi này không đơn giản chỉ chế tạo bàn ghế.” Sở Uyên nói. ” Ám khí mộc kiếm ở tháp Linh Lung, nói không chừng một trong những lão nhân ngồi bên đường tán gẫu chuyện nhà kia chính là cao thủ chế tạo cơ quan, nghe nói bản vẽ tòa tháp Cửu Huyền Cơ bị ngươi phá hủy lúc trước cũng đến từ nơi này.”

“Thích Đốt Tinh không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên không ngờ được hắn sẽ nhắc tới cái này, rõ ràng có chút sửng sốt.

Trước khi bị đuổi ra ngoài, Đoạn Bạch Nguyệt kịp thời nói sang chuyện khác: “Đúng là trước đây ta từng nghe nói công tượng chế tạo Cửu Huyền Cơ tên là Mộc Si Lão Nhân, nhưng lại không biết ông ấy đến từ thành Đại Nhạn.”

“Vài ngày trước trẫm nhận được tin tức Mộc Sĩ Lão Nhân đã trở về thành Đại Nhạn, nên mới lần theo tới đây.” Sở Uyên nói: “Nhưng đến nơi mới biết lão nhân đã bị Thiên Sát Giáo bắt đi rồi, hiện giờ chưa biết còn sống hay đã chết.”

“Lam Cơ bắt Mộc Si Lão Nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: “Ta còn tưởng rằng yêu nữ ma giáo chỉ bắt nam tử trẻ tuổi mạnh mẽ cao lớn đẹp trai thôi.”

Sở Uyên nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Chưa từng bắt ta.” Trái lại luôn mơ ước Dao nhi.

“Trẫm đã phái người tới gần Thiên Sát Giáo dò la tin tức.” Sở Uyên nói: “Ít ngày nữa sẽ có hồi báo.”

“Sao lại muốn tìm Mộc Si Lão Nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Muốn tạo ám khí? Hay là trong cung có cơ quan nào cần mở?”

Sở Uyên tránh đường nhìn của hắn, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Đoạn Vương.”

Đoạn Bạch Nguyệt sờ cằm: “Nếu Tây Nam Phủ có thể giúp đỡ thì sao?”

“Nếu thật sự muốn giúp trẫm, thì tránh Thiên Sát Giáo càng xa càng tốt.” Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Sợ Bổn Vương bị yêu nữ bắt đi ư?”

Sở Uyên lỡ tay đánh đổ chén trà.

“Hoàng thượng?” Tứ Hỉ công công nghe được động tĩnh đứng bên ngoài dè dặt hỏi.

“Không sao.” Sở Uyên còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Bạch Nguyệt đã giành trước trả lời.

Tứ Hỉ công công yên tâm, tiếp tục đứng gác.

Sở Uyên: “...”

Trong phòng an tĩnh quá mức, Đoạn Bạch Nguyệt cầm miếng điểm tâm trên bàn lên: “Ăn được chứ?”

Sở Uyên đáp: “Có độc.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cắn một ngụm, sau đó lắc đầu: “Hơi ngọt, chắc hẳn ngươi cũng không thích.”

“Đói lắm sao?” Sở Uyên nhíu mày.

“Không ngủ không nghỉ chạy suốt ba ngày, ngươi nói thử xem có đói không?” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén trà.

Sở Uyên gọi Tứ Hỉ mang ít thức ăn đến.

Đã quá nửa đêm nên đầu bếp của dịch quán cũng không đào ra được nguyên liệu tươi sống. Chỉ nấu hai bát mì trắng và vài món rau, nhưng nhìn qua cũng rất ngon miệng. Đoạn Bạch Nguyệt xui xẻo chưa gắp tới đũa mì thứ hai thì Tứ Hỉ công công đã đứng ngoài cửa bẩm báo, nói là người được phái đi thăm dò đã trở về rồi, đang chờ ở bên ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt bưng bát mì đứng dậy, tiện thể cầm thêm cái bánh bao, đi ra phía sau bình phong ngồi xổm tiếp tục ăn.

Haizzz... Ta nói anh Nguyệt làm Vương gia mà khổ gì đâu à.

Sở Uyên dở khóc dở cười, gọi Tứ Hỉ mang người vào.

“Hoàng thượng.” Người tới tên là Hướng Liệt, là thiếp thân thị vệ của Sở Uyên, khinh công cực kì cao. ” Thuộc hạ vừa thu được tin tức, Tri phủ Từ Chi Thu của Tử Vân Châu này hình như có dính líu đến Thiên Sát Giáo.”

Nghe vậy sắc mặt Sở Uyên cứng đờ, Đoạn Bạch Nguyệt cũng khẽ nhíu mày. Từ Chi Thu là trưởng tử của Công bộ Thị lang Từ Nhiên, cũng là tài tử phong lưu nổi tiếng ở vương thành. Sở Uyên vốn định cho hắn tới địa phương học hỏi vài năm rồi gọi về triều ủy thác trọng trách, không ngờ hắn lại có thể thông đồng với Thiên Sát Giáo.

Quan viên triều đình cùng ma giáo tây nam có quan hệ không rõ ràng, bị người phát hiệnchính là tội chết a.

“Thuộc hạ tìm được nửa bức mật hàm chưa thiêu hủy hết trong chậu than ở thư phòng của Từ phủ, chỉ còn lại lạc khoản, là Thiên Sát Giáo. Không biết nội dung thế nào, cũng không biết có phải có người giả mạo hắn làm hay không, nên không tính là chứng cứ xác thực. Chỉ là theo lệnh Hoàng thượng, dù có gió động cỏ lay gì cũng phải báo cáo toàn bộ ngay lập tức nên thuộc hạ không dám chậm trễ.” Hướng Liệt nói: “Hiện giờ xung quanh nha môn Tri phủ đều là cao thủ trong cung, cửa thành cũng có người âm thầm canh gác.”

Sở Uyên gật đầu: “Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì phải báo lại ngay tức khắc.”

“Dạ!” Hướng Liệt nhận lệnh, xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng. Có điều trong lòng lại thấy khó hiểu, nghe tiếng hít thở thì vừa nãy sau bình phong còn có một người nữa, không hiểu người đó là ai, mà sao Hoàng thượng có thể thản nhiên đến vậy, ngay cả một ánh mắt ra hiệu che giấu cũng không cho mình.

Đoạn Bạch Nguyệt bưng bát không bước ra từ sau bức bình phong.

Sở Uyên: “...”

“Muốn ta theo dõi Từ phủ không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Lần này trẫm mang theo nhiều người.” Sở Uyên nói: “Không cần.”

“Cũng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên bàn, không chút dấu hiệu muốn rời đi.

Giường dịch quán rất lớn!

...

Sở Uyên cầm tấu chương trên bàn lên, tiếp tục xem từng cái một.

Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm dựa sát vào người hắn, buồn ngủ!

Sở Uyên: “...”

Một lúc sau, Sở Uyên không nhịn nổi nữa: “Đoạn Vương định khi nào mới về?”

“Lam Cơ hành động âm độc tàn nhẫn, trong thành chắc chắn rất nguy hiểm, đương nhiên Bổn Vương phải lưu lại rồi.”

Sở Uyên nói: “Trẫm sẽ sợ một yêu nữ sao?”

“Sở Hoàng tất nhiên không sợ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn Vương sợ!”

Sở Uyên cực kỳ muốn đánh bay hắn ra ngoài.

“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa nói: “Đêm đã khuya rồi, có cần phải đem nước nóng vào không?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Đa tạ.”

Sở Uyên đã bỏ luôn ý nghĩ trả lời, chỉ coi hai người này không tồn tại.

Tứ Hỉ công công cười ha hả phân phó cấp dưới, nước nóng nhanh chóng được chuyển tới.

Đương nhiên lúc người đưa nước vào phòng thì Đoạn Bạch Nguyệt phải tạm thời ngồi xổm trên xà nhà.

Nội tâm Sở Uyên tràn đầy phức tạp.

Có điều trong thành lại nhanh chóng xảy ra nhiễu loạn.

Một thiện đường ở phía tây đột nhiên phát hỏa, ngọn lửa dường như chiếu sáng nửa bầu trời, thế lửa hừng hực không cách nào ngăn chặn. Lúc quan phủ và thôn dân trong làng đập tắt lửa thì nguyên cả đại sảnh rộng rãi tinh xảo trước kia đã cháy thành một đống hỗn độn, thậm chí còn cháy lan sang cả nhà hàng xóm.

“Hoàng thượng.” Từ Chi Thu vội vã dẫn người chạy tới, sau khi thấy thảm trạng nơi này thì hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Dân chúng xung quanh cũng cúi đầu không dám nhiều lời, nhưng trong lòng ai cũng thấy tiếc hận, trong thiện đường này đều là lão nhân ngoài bảy mươi tuổi, lửa lớn như vậy thì dù có là thanh niên cường tráng cũng khó lòng mà thoát được, những lão nhân này có lẽdữ nhiều lành ít.

Quả nhiên, một lát sau có thị vệ tới bẩm báo rằng có thể lúc đám cháy dâng cao, xà ngang rơi xuống đè lên không ít người, hiện giờ thi thể cháy xém hoàn toàn thay đổi diện mạo, còn nhân số cụ thể phải đợi độ nóng bên trong hạ xuống mới có thể vào kiểm tra lại được.

“Hạ quan thất trách, xin Hoàng thượng thứ tội.” Sắc mặt Từ Chi Thu trắng bệch.

“Chuyện này giao cho Hướng thống lĩnh phụ trách, Từ đại nhân không cần phải nhúng tay nữa.” Sở Uyên thản nhiên nói.

“Dạ dạ dạ.” Từ Chi Thu gật đầu liên tục.

Sắc trời dần sáng, Sở Uyên nhìn tàn mộc cháy đen còn bốc khói một cái, xoay người trở về dịch quán.

“Sao rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Có người cố ý phóng hỏa.” Sở Uyên nói. ” Chắc là Từ Chi Thu cũng nhìn ra manh mối, nếu không cũng sẽ không kinh hoảng như vậy.”

“Sao có thể chắc chắn như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dù sao thế lửa ngập trời như vậy, thiện đường lại chỉ làm bằng gỗ, có cháy cũng không ai ngăn được.”

“Chính vì là nhà gỗ nên lúc xây dựng cũng đã tính toán vị trí thủy long mạch để phòng tránh cháy rồi.” Sở Uyên nói: “Tòa nhà sát thiện đường cũng là nhà gỗ nhưng chỉ bị đốt cháy nửa gian phòng. Nên nếu không có người tưới dầu thêm thì đám cháy cũng sẽ không phải là không thể khống chế như thế này được.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Đối xử với một đám lão nhân lẻ loi cô độc trên đời cũng có thể ác nghiệt như vậy, thật sự là táng tận thiên lương.”

“Hướng Liệt vốn nhậm chức tại Đại Lý, án này chắc không làm khó được hắn.” Sở Uyên nói: “Xem ra trong tòa thành này có rất nhiều chuyện cổ quái, có thể sẽ phải ở đây một thời gian.”

Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay.

Sở Uyên hơi sửng sốt nhưng cũng không né tránh.

Đoạn Bạch Nguyệt lấy ngón cái quét rơi chút bụi trên má hắn, khóe miệng cong lên: “Quân chủ một nước, sao lại giống một tiểu hoa miêu chạy khắp nơi thế này?”

Tai Sở Uyên phiếm hồng, tức giận đánh rớt tay hắn.

“Trời cũng sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dù có muốn đi phủ nha xem xét tình hình thì cũng không thể không ngủ được.”

“Có thể nào là Thiên Sát Giáo không?” Sở Uyên hỏi.

“Dựa theo tác phong hành động của ma giáo thì cũng có khả năng này.” Đoạn Bạch Nguyệt thu tay về. ” Biết ngươi ở chỗ này màvẫncòn cố ý chọc giận thiên uy, rốt cuộc là vì mục đích gì?”

“Trấn nhiếp Từ Chi Thu, hoặc là dứt khoát ra oai phủ đầu với trẫm.” Sở Uyên nói.

“Trấn nhiếp Từ Chi Thu còn dễ hiểu, chứ nói nhắm vào ngươi thì Lam Cơ sẽ không liều lĩnh vậy đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là một giáo phái nho nhỏ, tội gì phải tự rước phiền phức cho bản thân.”

“Ngươi hiểu nàng lắm hả?” Mí mắt Sở Uyên giươnglên.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: “Bốn năm mươi tuổi, sinh ra ta cũng được nữa.”

Sở Uyên: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt lại kêu người đem nước nóng vào, sau đó thuận tiện nói: “Ta tới nha môn Tri phủ xem một chút, biết đâu sẽ phát hiện ra cái gì.”

Sở Uyên gật đầu: “Được.”

Tứ Hỉ công công chắp tay đứng nhìn Đoạn Bạch Nguyệt leo tường rời đi, trong lòng cảm khái, Tây Nam Vương thật đúng là cường tráng a.

Sở Uyên đứng sau lưng hắn ho khan hai tiếng.

Tứ Hỉ công công nhanh chóng tươi cười xoay lại: “Hoàng thượng.”

“Nhiều chuyện!” Sở Uyên hung hăng gõ đầu hắn một cái, nếu không nói về chức vụ thì thật sự chẳng thua gì Lưu Đại Quýnh cả.

Bởi vì trong thành vừa xảy ra chuyện lớn nên dân chúng cũng không cười đùa huyên náo với nhau như trước nữa, bầu không khí trở nên yên ắng nghiêm túc hơn. Phủ nha lại càng trầm lặng, Từ Chi Thu ngồi trong thư phòng than ngắn thở dài, nóng nảy đứng lên đi qua đi lại khắp phòng, hạ nhân vào dâng trà cũng bị đuổi ra.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên xà ngang, nhìn kĩ bố cục của thư phòng. Kiến trúc được thiết kế so với nơi khác tinh xảo hơn rất nhiều, thư phòng cũng lớn như vậy nhưng lại có thể giả vờ như chứa gấp đôi lượng sách.

Chung quanh đều là ám cách a... Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, đúngthật là một nơi giấu đồ rất tốt.

Từ Chi Thu loay hoay trong thư phòng từ sáng tới trưa thì có khách tới, hắn vội vàng đứng dậy chỉnh lại y quan ra ngoài. Chờ hắn đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống, đi quanh phòng kiểm tra đại khái một lần. Đặt ở bên ngoài chỉ là những loại sách bình thường nên không có vấn đề. Về phần... Đoạn Bạch Nguyệt thử đẩy nhẹ ám cách, đúng nhưdự liệu chẳng xê xích gì cả.

Ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân, Đoạn Bạch Nguyệt lắc mình ẩn sau tấm bình phong, người vào phòng là gã sai vặt tới lấy sổ sách, vì vội vàng nên còn bỏ sót lại một ít, ắt hẳn cũng không có bí mật gì.

Cùng lúc đó ở thiện đường, Hướng Liệt dẫn người vào khiêng thi thể của các lão nhân từ trong đống tro tàn ra, phủ khăn trắng lên. Có người trẻ tuổi gần đó đến hỗ trợ khiêng thi thể thấy vậy không ngừng thổn thức, ở đây đều là những lão nhân trơ trọi không con không cái. Thường thường sẽ ngồi bên đường cái phơi nắng, cười ha hả cho các tiểu oa nhi nơi này ít kẹo hoặc điểm tâm. Giờ lại rơi vào thảm trạng như vậy, ai nhìn rồi cũng thấy khó chịu trong lòng.

Một lát sau, thị vệ phụ trách kiểm kê thi thể tới báo, có tổng cộng hai mươi sáu lão nhân bất hạnh bỏ mình, thi thể cháy đen, không thể nhận ra được bất cứ người nào.

“Hai mươi sáu?” Hướng Liệt nhíu mày, nếu hắn nhớ không lầm, theo danh sách mà hắn xem được lúc sáng sớm thì nơi này phải có hai mươi lăm lão nhân mới đúng, sao tự dưng lại thừa ra một cỗ thi thể?

Quản sự thiện đường vì chuyện này mà hối hận thở dài, tự trách mình lúc trước đã không mời ít người tới bảo hộ. Trưa nay nghe thị vệ nói Hướng thống lĩnh cho mời mình thì vội vàng lau nước mắt chạy tới. Sau khi nghe Hướng Liệt nói xong cũng sửng sốt, sau đó lại vỗ đầu nói hai mươi sáu người là đúng rồi.

“Trước giờ đúng là có hai mươi lăm người, nhưng sáng sớm hôm qua có ông lão bị nhi tử đuổi ra khỏi nhà lưu lạc đến đây, sau đó được một người có lòng tốt đưa tới thiện đường, chưa kịp thêm vào danh sách báo lên quan phủ.” Quản sự nói: “Sáng nay vì quá hoảng loạn nên quên mất chuyện này, nhân số không sai đâu.”

“Thì ra là thế.” Hướng Liệt gật đầu: “Chuyện này vô cùng kỳ quặc, tạm thời chưa thể để họ vào đất vi an, mong quản sự thứ lỗi.”

“Hiển nhiên rồi.” Quản sự than thở: “Dân chúng trong thành này đều mong mỏi Hoàng thượng có thể sớm tra rõ chân tướng, để mọi người có thể an tâm.”

Phòng ốc bị thiêu hủy hơn phân nửa, xà ngang bằng gỗ cháy đen, giòn đến mức chỉ cần giẫm nhẹ cũng vỡ vụn ra. Hướng Liệt đi một mình tới sau hậu viện kiểm tra, tiện tay nhặt một song cửa sổ còn in nước sơn màu đỏ đưa lên mũi ngửi, nồng nặc mùi dầu hỏa.

Đoạn Bạch Nguyệt rời khỏi phủ nha rồi đi đường vòng tới thiện đường, thấy xung quanh đều là ngự lâm quân nên cũng không nhúng tay vào nữa mà trở về dịch quán.

Trời đã trở tối, Sở Uyên vẫn ngồi bên cạnh bàn như cũ.

Tây Nam Vương cũng như cũ... nhảy cửa sổ vào phòng.

Tứ Hỉ công công chắp tay đứng gác ở cửa, cười tủm tỉm, bụng rất bự.

“Sao rồi?” Sở Uyên hỏi.

“Tối hôm qua xảy ra thảm án, trong phủ không khí trang nghiêm, cũng không ngoài dự đoán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói. ” Từ Chi Thu lo lắng không yên ngồi trong thư phòng một buổi sáng, sau đó cùng đám thương thân Huy Châu thảo luận việc thông thương, nghe có vẻ như đã bắt đầu từ tháng trước rồi, không có gì khác thường. Còn cái thư phòng đó, bên trong có không ít ám cách, có điều móc khóa chế tác tinh diệu. Nếu cố ý dùng sức mở sợ rằng đối phương sẽ phát hiện.”

“Tòa nhà dùng cho Nha môn Tri phủ này xây dựng đã gần trăm năm, có lẽ công tượng năm đó cũng đã không còn trên nhân thế nữa rồi.” Sở Uyên nói: “Thợ mộc giỏi nhất thành Đại Nhạn hiện nay tên là Thiên Vũ.”

“Sát thủ của Tây Nam phủ sẽ vào thành trong đêm nay.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu lo lắng ngự lâm quân dễ làm người chú ý thì cứ giao cho bọn họ đi.”

Sở Uyên gật đầu: “Đa tạ.”

“Cần gì nói tạ ơn.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười rót cho mình chén trà.

“Đã qua một đêm rồi.” Sở Uyên rút chén trà ra khỏi tay hắn, gọi Tứ Hỉ đổi bình trà mới mang vào, lại cho người làm bữa tối. Có cá có thịt, ngon hơn tối hôm qua nhiều lắm.

Đoạn Bạch Nguyệt bưng một chén canh cá nhỏ qua, lấy hết xương rồi đưa tới trước mặt hắn.

Sở Uyên cau mày.

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên: “Đã là thiên tử, tất nhiên phải có người hầu hạ ăn uống.”

Sở Uyên cầm muỗng quậy quậy, trong bát xuất hiện một cây xương cá vô cùng dài.

Đoạn Bạch Nguyệt kho khan hai tiếng.

Dù sao hắn cũng không thường làm việc này, nên đương nhiên không giỏi.

Làm vài lần nữa sẽ quen thôi.

Mới ăn được nửa bàn thức ăn mà Đoạn Bạch Nguyệt đã bỏ thêm muối, ớt, hạt tiêu vào chén hơn mười lần, cuối cùng ngay cả cái hũ cũng vét sạch sẽ.

Đầu bếp thành Đại Nhạn nấu cơm quả thực nhạt nhẽo a.

Sở Uyên: “...”

Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa bẩm báo, Hướng thống lĩnh cầu kiến.

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ bụng, đúng là còn sống gặp quỷ, người này thật biết chọn thời gian, lần nào cũng đúng giờ ăn cơm thì tìm tới cửa.

Sở Uyên nói: “Tới tiền thính chờ trước đi.”

“Dạ!” Hướng Liệt nhận lệnh rời khỏi tiểu viện. Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một chén canh thịt: “Ăn xong rồi đi.”

Sở Uyên đứng dậy: “Không muốn ăn.”

“Một chén mì một chén canh rau, có hoàng đế nào ăn thanh đạm như ngươi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ấn hắn ngồi xuống: “Ít nhất ăn một nửa.”

Sở Uyên miễn cưỡng ăn hai muỗng, thấy đầy dầu mỡ, trong lòng lại có chuyện nên dứt khoát đẩy chén về lại cho hắn, xoay người ra cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt ăn hết hơn nửa chén còn dư lại, thuận tiện suy nghĩ thử xem sau khi về tây nam rồi có cần phải tìm một đầu bếp đưa vào cung hay không.

Sau một nén nhang, Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa, Tứ Hỉ công công đang đi bộ trong viện – thái y trong cung đều chê hắn quá béo, dặn phải thường xuyên đi bộ mới được.

“Chắc Tây Nam Vương phải đợi một lát nữa.” Thấy hắn đi ra, Tứ Hỉ công công nói: “Hoàng thượng mới bảo lão nô về trước nghỉ ngơi, nói phải một canh giờ nữa mới xong việc.”

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bậc thang. ” Ra ngoài hít thở không khí thôi.”

Tứ Hỉ công công lại hỏi: “Bữa tối có vừa miệng không? Hoàng thượng cố ý căn dặn đầu bếp nấu thanh đạm chút, tránh làm các món hải sản kích thích dạ dày, có lẽ vẫn còn lo lắng cho nội thương của Vương gia.”

Đoạn Bạch Nguyệt nghe thế bất ngờ, thật vậy sao?

Tứ Hỉ công công tiếp tục đứng trong viện đánh quyền.

Nhìn biểu tình của Tây Nam Vương thì biết, chắc chắn cực kì thỏa mãn luôn.

Vị đầu bếp này sắp được thưởng rồi.

Lúc Sở Uyên về tiểu viện đã là đêm khuya, mở cửa phòng ra cũng không thấy Đoạn Bạch Nguyệt đâu nữa.

Tứ Hỉ công công đúng lúc nói: “Đoạn Vương vừa đi không bao lâu, nghe nói là người của Tây Nam Phủ tới rồi nên đến đó xem một chút.”

Sở Uyên vỗ cái bụng bự của hắn: “Trẫm có hỏi ngươi sao?”

“Không có hỏi không có hỏi.” Tứ Hỉ công công cười ha hả: “Là lão nô lắm miệng.”

Rửa mặt rồi đi ngủ, ổ chăn ấm áp dễ chịu, tìm thử thì thấy một miếng noãn ngọc.

Sở Uyên tựa ở đầu giường, như thường lệ rút ra một quyển sách, mới lật xem được vài trang thì đã yên lặng ngủ say.

Tứ Hỉ công công cẩn thận dời ánh nến đi, lại giúp hắn đắp kín chăn, nghĩ bụng, từ lúc Tây Nam Vương tới đây nhìn Hoàng thượng thoải mái hơn rất nhiều.

Thật sự là rất tốt.

Trong thiện đường, Đoạn Bạch Nguyệt giở khăn trắng lên, chỉ thấy thi thể đã hoàn toàn thay đổi. Vì hỏa hoạn đột ngột nên toàn thân đều co quắp lại. Đem hai mươi sáu cỗ thi thể kiểm tra một lần thì thấy tựa hồ có chút không đúng – trong này có một cỗ có xương cốt không giống của một lão già mà giống của một thanh niên. Sau khi tra xét thật kĩ một lần nữa, Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, đứng dậy trở về khách điếm.

Sáng sớm hôm sau, Sở Uyên vừa mở mắt liền nghe Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài nói chuyện với người khác: “Hoàng thượng còn đang ngủ, Đoạn Vương chắc phải chờ một lúc nữa a.”

“Không sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vậy Bổn Vương ra ngoài đi dạo một lúc.”

...

Trong chăn rất ấm, ấm đến nỗi không muốn cử động.

Sở Uyên khó được lười biếng, nằm trong chăn hồi lâu mới chịu dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt mang theo hơi lạnhmở cửa ra, trong tay xách hai túi điểm tâm.

“Nghênh ngang đi trên phố như vậy mà không sợ có người nhận ra sao?” Sở Uyên hỏi.

“Ta có chừng mực.” Đoạn Bạch Nguyệt lấy đủ loại điểm tâm trong túi ra, bánh bao hấp, canh chua cay, vài đĩa thức ăn khác, nhìn qua đã muốn ăn rồi.

“Lại sợ ngán sao?” Thấy vẻ mặt của hắn, Đoạn Bạch Nguyệt cười. ” Đều là món nổi tiếng ở nơi này, nếm thử một chút đi, ăn xong rồi ta còn có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?” Sở Uyên vừa ăn canh vừa hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gắp một miếng bánh bao đưa tới miệng hắn.

Sở Uyên theo bản năng né về phía sau.

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Sợ cái gì?”

Sở Uyên tát hắn một cái, đáy mắt có chút tức giận.

Đoạn Bạch Nguyệt thức thời câm miệng, cùng hắn ăn điểm tâm xong mới nói: “Đêm qua ta tới thiện đường.”

“Có phát hiện gì?” Sở Uyên hỏi.

“Những thi thể này không giống lão nhân trong thiện đường.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên bất ngờ. “Toàn bộ sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Toàn bộ.”

“Nhưng Hướng Liệt cùng ngỗ tác đã khám nghiệm tử thi, kiểm tra thực hư rồi, người chết đúng là đã có tuổi a.” Sở Uyên nói.

“Thi thể đã hoàn toàn thay đổi rồi nên Hướng thống lĩnh cũng chỉ có thể dựa vào da thịt và xương cốt còn dư lại để đưa ra suy đoán. Nhưng nếu muốn biến một thanh niên trai tráng thành lão già thì cũng có thể dùng vài loại cổ trùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ta không nhìn nhầm, những thi thể này đều là thanh niên bị giết hại, chờ thêm vài ngày nữa ta có thể tìm được cổ trùng.”

Vừa dứt lời thì có thị vệ đứng bên ngoài bẩm báo, nói là có người tới quan phủ báo án, trong thành này vừa ly kỳ mất tích một người.

Ấm cách: Chắc các bậu cũng biết, ám cách nó khác mật thất ở chỗ nó nhỏ hơn rất nhiều, chỉ là một khoảng nho nhỏ như cái hộc thôi.

Dài vật vã a...