Đế Hoàng Thư - Chương 85
Đế Hoàng Thư
Chương 85
Nhậm An Lạc từ núi Phù Lăng trở về, tới gần phủ, thấy có xe ngựa trong cung dừng trước cửa Nhậm phủ. Nàng nhảy xuống ngựa, ôm một cành mai vào phủ.
Trong đại sảnh, Triệu Phúc cười hòa nhã, đang nói chuyện gia đình với Uyển Cầm, ngạc nhiên vì Uyển Cầm có tri thức hiểu lễ nghĩa, khóe miệng hắn cười càng sâu, ánh mắt cũng ẩn chứa ý nghĩ sâu xa.
Nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn ngoài sảnh, Triệu Phúc quay đầu, nhìn thấy Nhậm An Lạc ôm cành mai đỏ bước vào, vội đứng dậy chào hỏi "Nghe Uyển Cầm cô nương nói tướng quân đến núi Phù Lăng ngắm mai, ta còn tưởng là đang lừa lão đây chứ!"
"Vào kinh đã lâu, nên học hỏi chút tác phong tao nhã, ta cũng không muốn bị mấy vị lão đại thần kia tránh né."
Nhậm An Lạc hiện giờ có quan hàm Thượng tướng nhất phẩm, được vào Nội các nghị sự, chỉ là thường xuyên dùng giọng điệu thổ phỉ, làm vài vị lão đại thần chú trọng lễ nghi né không kịp. Nhưng cũng kỳ lạ, tuy không có quan hệ thân thiết, nhưng vài vị lão đại nhân đều hết lời khen ngợi Nhậm An Lạc, tuy không giỏi ăn nói nhưng thẳng thắn vô tư.
Từ sau khi Nhậm An Lạc vào Nội các, không khí nặng nề cứng ngắc khi nghị sự trở nên cởi mở không ít, rất có ích với triều đình. Bệ hạ rất hài lòng với tình hình hiện tại của Nội các, thậm chí còn rất coi trọng Thượng tướng quân đã làm loạn nước đọng này.
Nếu không phải như thế, cũng sẽ không triệu một mình nàng vào cung trong lúc rối ren này.
"Nào có, tướng quân có tấm lòng son, là người đặc biệt nhất trong triều, bọn ta còn rất thích nữa đó."
"Công công quá lời rồi, ài, không biết hôm nay công công đến phủ, nếu không nhất định sẽ đợi công công cùng lên núi Phù Lăng. Cảnh sắc trên núi thật sự rất đẹp, người thô lỗ như ta cũng thích vô cùng, đợi khi rảnh rỗi sẽ hỏi Bệ hạ một chút, xem cần bao nhiêu tiền mới mua được phong cảnh trên núi kia, ta muốn dọn phủ tướng quân này của ta lên núi, ngày ngày ngắm nhìn, cũng được hưởng chút tiên khí."
Nhậm An Lạc vừa mới biết một nửa đất đai ở kinh thành này đều là của nhà nàng, đang rất vui vẻ, rất giống một người nghèo đột nhiên phát tài giàu có. Uyển Thư đứng trong góc trừng mắt, vội đem chìa khóa nhà kho giắt ngang hông giấu vào trong ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình hống hách kiêu ngạo.
Triệu Phúc đầu tiên là bị giọng điệu thổ phỉ của Nhậm An Lạc làm cho bật cười, tiếp theo sửng sốt, cảm khái một lúc, đã nhiều năm rồi chưa từng nghe lời này.
Năm đó, Đế gia chủ cũng là một gia chủ bá đạo ngang ngược, không thích phủ đệ Đế gia ở trong kinh. Một hôm trong yến tiệc đông đủ bá quan, Thái tổ biết nàng thích rừng mai trên núi Phù Lăng, hào phóng chia mười dặm quanh núi Phù Lăng cho vị kia làm chỗ nghỉ ngơi.
Ài, thoáng chốc đã qua hai mươi năm.
Uyển Cầm mím môi nhịn cười, tiến lên nhận cành mai đỏ trong tay Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc thấy Triệu Phúc như đi vào cõi tiên, ho khan một tiếng "Công công tới lúc này, là Bệ hạ có phân phó?"
Lúc này Triệu Phúc mới nhớ đã quên chính sự, vội hành lễ, nói "Bệ hạ triệu tướng quân đến Thượng thư phòng, mời tướng quân theo ta vào cung."
Lời vừa dứt, Uyển Cầm và Uyển Thư đều ngẩn ra, vua Gia Ninh triệu kiến, hạ chỉ là đủ rồi, sao còn để đại tổng quản Triệu Phúc tự mình tới Nhậm phủ một chuyến?
Ánh mắt Nhậm An Lạc chợt lóe, phất tay nói "Công công chờ một lát, ta vào thay y phục, rồi theo công công vào cung."
Triệu Phúc cười mỉm gật đầu, nhìn Nhậm An Lạc đi vào trong.
Một lúc sau, Nhậm An Lạc thay cổ bào tấn sĩ xanh sẫm bước ra, khí chất phong lưu. Triệu Phúc thầm tán tưởng trong lòng, khó trách Thái tử kiên quyết để tâm đến một cô nương thổ phỉ như vậy, mặc khôi giáp là tướng quân, mặc tấn y lại là cổ sĩ, thật hiếm thấy.
"Tướng quân, đi thôi." Triệu Phúc tiến lên, cùng Nhậm An Lạc rời khỏi Nhậm phủ đi về phía hoàng cung.
Vua Gia Ninh bước ra từ điện Nhữ Dương của Lâm Chiêu Nghi, hưởng thụ hương thơm sắc đẹp nửa ngày nên đã có tinh thần xử lý chính sự. Nghĩ tới Triệu Phúc đến Nhậm phủ đã một canh giờ, hừ một tiếng, Nhậm An Lạc này, ông cũng đã phái đại tổng quản bên cạnh đi đón rồi, còn không nhanh vào cung yết kiến.
Tiểu thái giám ngoài điện thấy sắc mặt vua Gia Ninh hiền hòa, vội tiến lên bẩm báo "Bệ hạ, công chúa An Ninh chờ ở ngoài điện, cầu kiến Bệ hạ."
Vua Gia Ninh sửng sốt, sau đó đen mặt. Bị nữ nhi chờ ngoài điện phi tử, cũng không phải chuyện vẻ vang gì, đây là lần đầu An Ninh vào cung cầu kiến sau khi hai người cãi nhau ầm ĩ trong Thượng thư phòng vì chuyện Thái tử bị ám sát ở núi Hóa Duyên, ông không nỡ đuổi đi, phất tay "Bảo công chúa chờ ở Ngự hoa viên."
Bước chân đoan chính, vua Gia Ninh nhanh chóng đến Ngự hoa viên, gặp nữ nhi luôn xem là bảo bối, vừa ngồi xuống ghế đá, đã trầm mắt khi nghe thấy thỉnh cầu của An Ninh.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn về Tây Bắc làm thủ tướng thành Thanh Nam, xin phụ hoàng ân chuẩn."
An Ninh đã trầm ổn kiềm chế rất nhiều so với mấy tháng trước khi vừa hồi kinh, không còn nhuệ khí thẳng tiến không lùi như trước. Vua Gia Ninh nhận rõ sự thay đổi của trưởng nữ, thờ ơ nói "Trẫm không chuẩn."
An Ninh nhíu mày, cố gắng nói lý "Phụ hoàng, thành Thanh Nam sát với Bắc Tần, trước nay luôn là nơi mà Bắc Tần thèm muốn, hiện giờ mất thống soái ......"
"Tướng quân Tây Bắc chỉ có một mình con thôi sao? Trẫm đã hạ chỉ để Lý Phúc Niên tạm thay chức vụ của Chung Hải."
Lý Phúc Niên là đệ nhất đại tướng dưới trướng của Thi lão tướng quân, vua Gia Ninh đã nghiêm túc sắp xếp như vậy, hiện giờ An Ninh một lòng muốn về Tây Bắc, vừa ngẩng đầu đã phản bác "Phụ hoàng, Lý tướng quân phải trấn giữ ải Long Dụ ......"
"An Ninh!" sắc mặt vua Gia Ninh không vui "Mới chỉ nói con vài câu, thế nào, bây giờ con cũng muốn học mấy kẻ ăn chơi bỏ nhà trốn đi đúng không, lão tử Trẫm đây chẳng lẽ còn không giữ được con!"
"Phụ hoàng, nhi thần là công chúa Đại Tĩnh."
Câu nói này giống như cái gai với vua Gia Ninh, không lâu trước đây mới nghe tên tiểu tử thối Hàn Diệp nói ở Thượng thư phòng, ông nhìn khuê nữ nhà mình, trong lòng tức giận "Con là công chúa Đại Tĩnh, nhưng vẫn là trưởng nữ của Trẫm. Phụ mẫu còn, không được đi xa, sư phó trong cung không dạy con sao! Chờ chọn được phò mã, Trẫm cũng lười quan tâm con có ở lại kinh thành không."
Vua Gia Ninh đứng dậy, vỗ vỗ tay áo để mặc An Ninh ở Ngự hoa viên, đến Thượng thư phòng.
An Ninh đứng trong lương đình, vẻ mặt phức tạp, im lặng hồi lâu.
Triệu Phúc dẫn Nhậm An Lạc tới Thượng thư phòng, mới biết vua Gia Ninh bị công chúa An Ninh giữ ở Ngự hoa viên, nên mời Nhậm An Lạc ngồi chờ trong Thượng thư phòng, hắn lui xuống chuẩn bị trà.
Trong Thượng thư phòng chỉ còn một mình Nhậm An Lạc, hai mắt nàng đảo quanh, rồi nhìn chăm chú thanh kiếm đặt trên ngự án.
Toàn thân xanh biếc, đen bóng thâm trầm. Nếu nàng đoán không sai, đây hẳn là Bích Tỉ kiếm truyền thừa của Đế gia nàng.
Mấy ngày trước, vua Gia Ninh đập vỡ chỗ để Bích Tỉ kiếm, nên đã đặt trên ngự án. Cả Triệu Phúc cũng không thể hiểu tại sao vua Gia Ninh lại suốt ngày để kiếm thuộc về Đế Thịnh Thiên dưới mắt mình.
Nhậm An Lạc đột nhiên đứng lên, bất giác đi về phía thanh kiếm, dừng trước ngự án. Nàng thậm chí còn không nhận thấy nàng chỉ còn cách ngự tọa nửa thước, sớm đã vượt qua vị trí của một thần tử.
Gỡ Bích Tỉ kiếm trên giá đỡ, sắc mặt Nhậm An Lạc trầm xuống, chậm rãi nheo mắt, bàn tay cầm kiếm thậm chí còn hơi run lên.
Diệt cả Đế gia của nàng, sao còn dám đặt tín vật truyền thừa của Đế gia công khai bày trên ngự án của Thiên tử như vậy!
Nhậm An Lạc đột nhiên rút Bích Tỉ kiếm, ánh kiếm lướt qua hình ảnh, nhất thời sát khí lạnh lẽo tràn ngập trong Thượng thư phòng.
Gần như cùng lúc đó, cửa Thượng thư phòng bị đẩy ra, vua Gia Ninh bước một chân vào, nhìn cảnh tượng trong phòng, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Ngược chiều ánh sáng, nữ tử mặc tấn bào xanh sẫm tay cầm Bích Tỉ kiếm đứng trước ngự án, bóng lưng mạnh mẽ, cả người khí thế, giống như người đã biến mất khỏi thế gian mười sáu năm trước.
---------
Hàn Diệp mặc áo vải, không mang theo thị vệ, lặng lẽ bước vào một quán trà tồi tàn đơn sơ ở vùng ngoại ô ngoài thành. Chủ quán trà thấy hắn vui vẻ chào hỏi "A, Diệp gia tiểu ca, hôm nay lại tới uống trà sao!"
Hàn Diệp gật đầu, trên mặt lộ ra chút ý cười "Sư phụ ta tới chưa?"
"Ai da, lão tiên sinh đã tới từ sớm, trà đã lạnh hai lần rồi, người mau vào đi." Chủ quán vội đưa Hàn Diệp vào trong, chắc hẳn nghĩ hắn là học sinh lên kinh cầu được dạy dỗ, chỉ là không khéo tìm được một sự phụ khó tính.
Trong góc, Hữu tướng mặc áo gai giày cỏ, giắt bầu rượu nhỏ ngang hông, nhâm nhi chén trà lạnh. Hữu tướng Ngụy Gián là đại nho đương thời, từng lời nói từng hành động đều là tấm gương cho nho sinh trong thiên hạ, nếu có người hơi có quyền thế trong kinh ở đây, thấy bộ dáng như vậy của Ngụy Gián, bảo đảm sẽ sợ đến chết đi sống lại.
Hàn Diệp hẳn là nhìn đã quen, sau khi vào, hắn cúi người hành lễ rồi ngồi xuống ghế trúc "Sư phụ truyền tin đến Đông cung, có phải chuyện ở Tây Bắc có kết quả rồi?"
Hữu tướng đặt xuống chén trà lạnh, gật đầu "Thám tử thần phái đi đã tìm được Lưu Dũng, phó tướng của Trung Nghĩa Hầu năm đó ở Ninh thành tại biên thùy Tây Bắc, hiện giờ bọn họ đang trên đường hồi kinh."
Hàn Diệp nghe xong, nét mặt vừa giống thở phào nhẹ nhõm, lại càng giống nặng nề hơn, chỉ đáp "Sư phụ vất vả rồi."
"Điện hạ, người đi Tây Bắc không chỉ mang về tin tức của Lưu Dũng ..." Hữu tướng dừng một chút "Lão thần còn dò thám được các lão tướng còn sống tham gia trận chiến ở núi Thanh Nam năm đó, mấy ngày nay đều lần lượt qua đời ..."
Hàn Diệp nhìn Hữu tướng, thấy ông còn mang theo ẩn ý sâu xa gật đầu, sắc mặt trầm xuống.
Có thể làm việc này, chỉ có người trong cung, chỉ không biết là phụ hoàng, hay là tổ mẫu.
Hàn Diệp nhận được tin, chắp tay với Hữu tướng "Sư phụ ngồi thêm một lát, ta về Đông cung trước."
Hữu tướng gọi Hàn Diệp lại, do dự một chút rồi nói "Điện hạ, nếu lần này nỗi oan của Đế gia sáng tỏ, Điện hạ có phải muốn nói với Ôn Sóc ...... thân thế của hắn?"
Thấy Hữu tướng nhắc đến Ôn Sóc, Hàn Diệp trầm ngâm một lát, hỏi "Sư phụ cho rằng không ổn?"
Năm đó là Hữu tướng giúp Hàn Diệp cứu Ôn Sóc, nếu không với thực lực của hắn lúc đó, vốn không thể che mắt mật thám khắp kinh thành và vua Gia Ninh.
Những năm qua, Hữu tướng luôn tận tâm với Ôn Sóc, coi hắn như con cháu trong nhà mà dạy dỗ, không có Hữu tướng đã không có Ôn Sóc bây giờ, càng không tồn tại hậu nhân Đế gia, Đế Tẫn Ngôn.
Hữu tướng gật đầu "Dù lúc đó Bệ hạ bị triều thần và dân chúng trong thiên hạ ép phải cho Đế gia một câu công đạo, cũng sẽ không thể dung thứ cho sự tồn tại của người kế thừa Đế gia. Điện hạ, chỉ cần vị trí chủ thiên hạ vẫn là Bệ hạ thì thân phận của Ôn Sóc không thể công khai."
Thấy Hàn Diệp trầm mặc không nói, Hữu tướng khuyên một câu "Điện hạ, chuyện đời không thể nào hoàn mỹ hết được, những việc Điện hạ làm mấy năm qua ...... nếu Tĩnh An Hầu biết, nhất định sẽ nhắm mắt."
Hàn Diệp im lặng hồi lâu, lắc đầu, rời khỏi quán trà.
Quán trà trở lại yên tĩnh, một mình Hữu tướng buồn rầu trong chốc lát, ném mấy đồng tiền trên bàn trúc, bước ra ngoài.
"Ông chủ, hôm nay xuống núi hơi gấp, ra ngoài quên mang theo bạc, lấy chiếc nhẫn này đổi mấy chén rượu có được không?"
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong quán trà vắng vẻ, bàn tay vén màn trúc của Hữu tướng khựng lại, không thể tin được nhìn về phía đại sảnh.
Ở đó, nữ tử mặc trường bào đen như mực chỉ thấy một bên mặt, trong tay là một chiếc nhẫn huyết ngọc.
"Được được, ta mang rượu lên cho ngài, ngài muốn uống mấy chén cũng được." có lẽ nhận ta chiếc nhẫn huyết ngọc kia bất phàm, rửa sạch tay, ông chủ cẩn thận đi tới, nhận chiếc nhẫn trong tay nàng.
Hữu tướng nhận ra chiếc nhẫn kia, hai mươi năm trước Đại Tĩnh lập triều, người Đông Khiên đại bại ở Đông Bắc, vua Đông Khiên cầu hòa, cống nạp nhẫn huyết ngọc ngàn vàng khó cầu.
Người nọ, là Đế Thịnh Thiên.
Hốc mắt Hữu tướng hơi chua chát, gần như không thể tin nữ tử lười nhác ngồi trong quán trà nhỏ với mái tóc bạc màu kia chính là gia chủ Đế gia khuynh tẫn thiên hạ năm đó.
Khí thế đó, dáng vẻ đó, chỉ có thể là nàng.
"Ông chủ, mang thêm vài vò rượu ngon lên đây, hôm nay ta gặp lại cố nhân, có ân tình muốn cảm tạ." Đế Thịnh Thiên quay đầu, nhìn Hữu tướng, ánh mắt lành lạnh, lại có ý cười hờ hững.
"Cách biệt mười sáu năm, tiên sinh còn bằng lòng cùng ta uống rượu nói chuyện?"
Hàn Diệp lần nữa thay y phục, cưỡi ngựa về Đông cung, vừa vào cổng cung, đã thấy tổng quản Đông cung đứng sau hành lang, vừa thấy hắn liền chạy lại gần.
"Điện hạ, trong cung truyền tin đến, Bệ hạ triệu Nhậm tướng quân đến Thượng thư phòng." Điện hạ dặn dò hắn chú ý động tĩnh của Nhậm tướng quân, dù gió thổi cỏ lay cũng phải bẩm báo.
"Phụ hoàng muốn gặp thần tử, không có gì kỳ lạ."
"Là đại tổng quản nội cung tự mình đến phủ tướng quân mời."
Hàn Diệp dừng bước, nhíu mày, đột nhiên xoay người, nhảy lên con ngựa còn chưa bị thị vệ dẫn đi, vung roi đi về phía hoàng cung.