Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Chương 49

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 49

Chương 49

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía phòng tắm: “Ở trong đó, hôm nay em chăm sóc ông nội cả buổi chiều đã vất vả rồi, đây là chuyện ông xã có đủ khả năng để làm cho em.”

Nam Khuê: “…”

Nhưng cô đâu có nhờ anh lấy!

Cô có để mấy bộ quần áo ngủ ở đây, tất cả đều là bộ đồ ngủ cotton, chỉ có một bộ là không phải, đó là một chiếc váy ngủ ngắn viền ren, sau khi mặc vào sẽ để lộ toàn bộ xương cánh bướm ở sau lưng, vô cùng gợi cảm.

Lúc này Nam Khuê vừa đi đến nhà tắm vừa cầu nguyện anh không lấy trúng cái váy đó.

Nhưng cô sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Sau khi vào phòng tắm, Nam Khuê vừa nhìn đã thấy chiếc váy ngủ viền ren lộ lưng kia.

Càng quá đáng hơn là người nào đó không phải treo lên một cách tùy tiện mà là cố ý treo cao lên cho cô nhìn.

Lúc thấy váy ngủ viền ren lộ lưng, mặt mũi Nam Khuê mất hết sạch, cô cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.

Có nên đổi một bộ đồ ngủ khác không?

Nam Khuê do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng quyết định đi đổi bộ khác.

Thấy cô chưa tắm đã quay về phòng ngủ, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, anh lập tức ngẩng đầu: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tôi…” Cô lắp bắp: “Tôi hơi cảm, muốn mặc đồ ngủ kín một chút.”

“Vậy ngày mai tôi mua cho em.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê có chút nghi ngờ, cô tìm bộ khác là được rồi, sao còn phải chờ đến mai đi mua nữa chứ?

Nhưng sau khi lục lọi khắp nơi, Nam Khuê thất bại nhìn Lục Kiến Thành: “Mấy bộ đồ ngủ kia của tôi đâu?”

“Vứt rồi.”

“Cái gì?”

Nam Khuê suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, anh không có việc gì ném đồ ngủ của cô làm gì.

“Anh ném chúng?” Nam Khuê tự nhủ mình không được tức giận, cho nên cố gắng đè nén lửa giận, nhẫn nại hỏi.

”Ừm.”

Anh trả lời vô cùng thản nhiên.

“Lục Kiến Thành…” Lần này, rốt cuộc Nam Khuê cũng tức giận, cô ưỡn eo, giống như một con mèo con, tức giận nhìn anh: “Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, anh ném đồ ngủ của tôi làm gì?”

“Chúng đều là kiểu dáng của mấy năm trước, hơn nữa còn rất ấu trĩ.”

“Ấu trĩ chỗ nào?”

Nam Khuê rất tức giận, mấy bộ đồ ngủ của cô rõ ràng rất đáng yêu, rất dễ thương, sao trong miệng anh lại thành ấu trĩ rồi.

“Một cái là Doraemon, một là Pikachu, còn có một con thỏ nhỏ, Nam Khuê, em đừng quên, khi mua những bộ đồ ngủ này em còn là con gái trẻ, nhưng bây giờ…”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ em đã kết hôn rồi, là thiếu phụ đã có chồng.”

Khụ khụ… Nói xong Lục Kiến Thành lập tức cố ý ho khan, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.