Chiếc Hộp Ánh Trăng - Chương 96

Chiếc Hộp Ánh Trăng
Chương 96: “Phần của em bé”: Anh là hậu thuẫn của em, mệt rồi thì cứ dựa vào anh

Anh nói xong thì thong thả mỉm cười đặt một nụ hôn trên môi của cô.

Tim Thẩm Điềm bỗng run lên, cúi đầu xuống bị anh chiếm lấy đôi môi. Một tay của người con trai ôm chặt lấy eo của cô, một tay nương theo vừa nãy mà đi lên trên.

Cánh tay của Thẩm Điềm quấn chặt lấy cổ của anh.

Từ đỏ mặt đến khi mềm mại, ba tháng sau khi sinh, anh vẫn luôn dịu dàng với cô, kiên nhẫn chờ đợi, tái kiểm tra hay gì đó cũng đi cùng với cô. Những điều bác sĩ khoa sản căn dặn anh vẫn lắng nghe.

Bản thân Thẩm Điềm thì lại chẳng có cảm giác gì nhưng biết được anh rời khỏi phòng ngủ chính vào sáng tinh mơ nhiều lần, còn về việc anh làm gì thì Thẩm Điềm vừa nhớ lại đã đỏ mặt. Đến tuổi rồi, thứ cần hiểu sẽ tự khắc hiểu.

Qua một lúc.

Chiếc áo sơ mi trượt xuống.

Hai người sát gần bên nhau, anh vẫn dịu dàng hôn lấy cô như vậy, chiếc hôn này kéo dài rất lâu. Máy điều hòa trong phòng khách được bật khá cao, eo của cô so với lúc trước có nhiều thịt hơn đôi chút nhưng làn da đúng thật là trắng hơn rất nhiều.

Lúc đầu.

Anh dịu dàng.

Nhưng về sau lại có chút mạnh bạo rồi.

Anh cúi đầu chiếm trọn lấy đôi môi của cô, nơi giữa mày có thể thấy ý tình dao động, Thẩm Điềm ngẩng đầu lên trao nụ hôn cùng anh, nhẹ nhàng mềm mại đón nhận nó.

Tiếp sau nữa.

Thẩm Điềm nước chảy hoa trôi.

Sao còn có thể quan tâm đến việc nhẹ nhàng nữa chứ, móng tay của cô đâm vào vai của anh.

Rất lâu sau đó.

Anh bế cô vào trong phòng ngủ chính, dịu nhẹ đặt cô xuống giường, tóc của cô rối tung hết lên, cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn Chu Cẩm Nguyệt đang say trong giấc ngủ, Chu Cẩm Nguyệt mút ngón tay nhỏ của mình, trông có vẻ ngon lắm. Thẩm Điểm thở phào, yên tâm tựa về chiếc gối của mình, cánh tay của cô có chút run lên.

Chu Thận Chi vơ lấy bộ quần áo ngủ màu đen mặc lên.

Che đi cơ bụng của mình cùng với bờ vai bị Thẩm Điềm bấu và cắn, anh khuỵu gối trên giường, nhỏ giọng hỏi cô: "Con bé ngủ say lắm sao?"

Thẩm Điềm nhìn anh gật đầu: "Ừm."

Anh mỉm cười xoa lên cổ của mình rồi nằm xuống, nói: "Vừa hay, anh cũng ngủ một lúc đã."

Sau khi anh nằm xuống giường, cánh tay vươn ra để cho Thẩm Điềm gối lên, Thẩm Điềm nằm nghiêng người qua đối mặt với cô con gái của mình. Chu Thận Chi ôm cô từ phía sau, Thẩm Điềm đã không còn chút sức lực nào nữa, mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn chưa ngủ quá say giấc.

Chu Thận Chi hôn lên mái tóc của cô: "Sau này đừng suy nghĩ lung nữa."

Thẩm Điềm sững người, mở mắt ra, đôi mắt khẽ chớp.

Chu Thận Chi dường như biết được cô vẫn chưa ngủ, giọng nói thanh trong: "Anh chỉ muốn ở bên cạnh em và trông nom Chu Cẩm Nguyệt."

Trái tim Thẩm Điềm bỗng nóng ran.

Cô khẽ tiếng ừm một tiếng.

Cánh tay Chu Thận Chi siết chặt, cố nén lại ngửi mùi thơm trên cổ của cô, mái tóc cô, lại có chút động tình, Thẩm Điềm giữ lấy cánh tay anh, có đôi phần hồi hộp.

Nếu như anh ấy vẫn muốn.

Có phải là nên đi ra ngoài hay không!

Chu Cẩm Nguyệt vẫn còn ở đây, cô chắc chắn không cách nào tập trung được.

Chu Thận Chi hình như cũng phát hiện ra cơ thể của cô đang hồi hộp, anh khẽ bật cười, hôn nhẹ lên cổ của cô: "Yên tâm, anh chỉ hôn em mà thôi."

Vành tai Thẩm Điềm ửng đỏ.

Cô dứt khoát trở mình, cô tự ngẩng đầu hôn lên làn môi mỏng của anh.

Tư thế tự dâng mình đến cửa này khiến cho Chu Thận Chi bỗng khựng lại, sau đó bèn chống nửa người dậy, vùi đầu chìm đắm trong nụ hôn của cô. Vào ngay lúc đôi vợ chồng thấy rằng có thể ra ngoài thêm một chuyến nữa thì Chu Cẩm Nguyệt bỗng vang lên tiếng rì rầm nho nhỏ, động tác của hai vợ chồng chợt dừng lại, Chu Thận Chi ngẩng cổ lên nhìn qua đó.

Thẩm Điềm cũng quay đầu.

Thì nhìn thấy đôi mắt hạnh to tròn của Chu Cẩm Nguyệt đang nhìn ba mẹ mình.

Hơn nữa còn mút ngón tay, mút rất lớn tiếng, cô bật chiếc đèn ở bên kia giường, ánh sáng chiếu qua, đôi mắt của Chu Cẩm Nguyệt sáng lên tựa như ánh sao.

Đối diện với đôi mắt thuần khiết của cô con gái.

Tim Thẩm Điềm hẫng đi một nhịp, vô thức đẩy Chu Thận Chi ra.

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, anh trở người rời khỏi, vò vò đầu tựa lên đầu giường liếc nhìn tình trạng cơ thể mình hiện tại, sau đó ngẩng đầu, yết hầu chợt chuyển động.

Thẩm Điềm nhanh chóng nhích qua đó, sờ lên gương mặt của cô con gái mình: "Đói không bé cưng."

Chu Cẩm Nguyệt lẩm bẩm rầm rì, xoay người tiến về chỗ của Thẩm Điềm, cơ thể của cô bé vô cùng thành thật.

Thẩm Điềm cũng hiểu.

Cô bé đói rồi.

Cô ôm lấy Chu Cẩm Nguyệt.

Chu Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn bú sữa.

Chu Thận Chi bước xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng ngủ phụ, anh ra ngoài uống một ly nước tựa vào tủ dịu lại. Sau đó lại rót thêm một ly nước ấm đi trở về phòng ngủ chính, đặt xuống tủ đầu giường, anh bước lên giường chống cánh tay nhìn qua đó, lại đưa mắt nơi con gái mình đang uống sữa, anh bỗng bật cười nhạt.

Tựa lưng về đầu giường.

Thẩm Điềm không rõ là vì đâu nên ngoảnh đầu nhìn anh: "Chồng à, anh sao vậy."

Chu Thận Chi vươn tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, nói: "Anh dịu lại đã, anh có hơi ghen."

Thẩm Điềm khựng lại.

Cái gì?

Ghen?

Ghen cái gì chứ?

Chốc sau, cô nhìn cô con gái ở trong vòng tay mình, trong đầu chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra hai tiếng trước, gương mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng kéo chăn che lại.

"Chu Thận Chi, anh không biết xấu hổ hả!" Cô thốt lên.

Chu Thận Chi tựa vào đầu giường, ấn chơi điện thoại trong tay, ngữ điệu thờ ơ: "Không biết."

Thẩm Điềm: "..."

Aaaaa...

Sau này cô không thể trực tiếp cho con bú trước mặt anh nữa.

Có điều rất nhanh sau đó cô cũng mệt, Chu Cẩm Nguyệt uống xong thì đưa tay bắt lấy quần áo cô chơi đùa, Thẩm Điềm không mở mắt nổi nữa rồi, Chu Thận Chi cúi người hôn lên má cô: "Uống nước không?"

Thẩm Điềm lắc đầu.

"Vậy anh bế con gái ra ngoài, em ngủ đi."

Thẩm Điềm giọng nói khe khẽ: "Cực cho chồng em rồi."

Chu Thận Chi đôi mắt như chứa nụ cười, hôn nhẹ lên bờ môi cô: "Khách sáo quá rồi."

Sau đó anh ngước mắt nhìn rồi bế Chu Cẩm Nguyệt lên, Chu Cẩm Nguyệt dùng đôi mắt vô cùng tỉnh táo nhìn ba của mình. Chu Thận Chi bế cô bé lên bằng một tay, lấy thêm một tấm chăn nữa đắp lên người của Chu Cẩm Nguyệt, anh liếc nhìn cô rồi tắt chiếc đèn trên đầu giường đi và bước ra khỏi phòng ngủ chính.

Chu Cẩm Nguyệt vô cùng hài lòng với ánh đèn sáng rực bên ngoài phòng khách, liên tục kêu lên "ây cha, ây cha". Chu Thận Chi tắt chiếc đèn lớn đi, chỉ mở chiếc đèn có ánh sáng ấm ám màu cam, anh ngồi tựa lưng trên sofa, thay tã cho Chu Cẩm Nguyệt trước rồi sau đó lắc lư chiếc trống lắc trước mặt cô bé. Chiếc trống lắc này là do ông nội Thẩm Nghiệp Lâm tự tay làm cho, là món đồ chơi mà Chu Cẩm Nguyệt vừa chào đời đã có, Thẩm Nghiệp Lâm chế tác ra món đồ chơi này vô cùng đáng yêu, còn vẽ hình một cô bé nhỏ ở trên chiếc trống, tết tóc hai bên nữa.

Chu Cẩm Nguyệt vừa mở mắt chào đời đã nhìn thấy món đồ chơi này, là món đồ mà cô bé yêu thích nhất và có thể vỗ về cô bé nhất.

Chu Thận Chi một bên lắc chiếc trống lắc, một bên xem tài liệu trong điện thoại, cùng với đó thức thâu đêm cùng với cô con gái mình.

Âm thanh tùng tùng vang lên. Trong căn phòng khách yên tĩnh.

Mà tối hôm nay.

Không ngờ Trần Vận Lương vẫn chưa ngủ.

Ba năm trước Trần Vận Lương giảm cân thành công và kết hôn cùng Tào Lộ, mua một căn phòng ở khu dân cư mà Tào Lộ thuê phòng lúc trước.

Trần Vận Lương: Chu Thận Chi, mày vẫn đang trông công chúa nhỏ đó hả?

Zsz_: Có chuyện gì à?

Trần Vận Lương: Mé, không có chuyện gì thì không tìm mày được à?

Trần Vận Lương: Hôm nay lại cãi nhau với Tào Lộ rồi đó, bị đuổi khỏi nhà rồi muốn kiếm mày ra uống một ly.

Zsz_: Mày bị điên à? Mày có khi nào thấy tao nửa đêm uống rượu chung với mày không?

Trần Vận Lương:...

Trần Vận Lương: Từ khi mày lấy Thẩm Điềm, cuộc sống của mày cũng quy tắc quá rồi đó!

Zsz_: Cô ấy xứng đáng.

Trần Vận Lương:...

Trần Vận Lương đột nhiên cảm thấy sau khi cậu ấy kết hôn cùng với Tào Lộ, cậu ấy cũng vẫn sống cuộc sống như trước, hình như cũng không có khác biệt gì. Lúc đầu cảm thấy như thế này rất sảng khoái, bây giờ nghĩ lại như tự chuốc đau thương vào mình. Công việc của Tào Lộ quá bận rộn, bay đến khắp nơi mà bản thân cậu cũng rất bận, có lúc hai người họ mười ngày nửa tháng mới gặp mặt một lần.

Gặp nhau thì lại thường hay cãi cọ...

Trời mé!

Trần Vận Lương: Tao vẫn là nên quay về cầu xin sự tha thứ của cô ấy thôi.

Chu Thận Chi nhìn thấy dòng tin nhắn này, hừ lạnh nhạt không trả lời tin nhắn của cậu. Anh cúi đầu nhìn Chu Cẩm Nguyệt đang nhếch môi cười, giống hệt như đang cười nhạo người chú Vận Lương kia của cô bé.

Chu Thận Chi mỉm cười.

Nhéo chiếc mũi của Chu Cẩm Nguyệt.

"Mẹ của con không cười như thế đâu."

Chu Cẩm Nguyệt vẫn như vậy rồi lại mỉm cười. Chu Thận Chi nheo mắt, đưa một ngón tay ra cho cô bé nắm lấy, chốc sau, anh mới kịp phản ứng lại rằng nụ cười của Chu Cẩm Nguyệt hình như là học theo anh.

Anh chống tay lên mặt, lộ vẻ bất lực: "Chu Cẩm Nguyệt, cái tốt con không học lại học cái này."

Nửa đêm.

Thẩm Điềm tỉnh dậy, ở bên cạnh vẫn không có ai, cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ.

Ba giờ sáng.

Cô thở dài, chuẩn bị ngồi dậy thì trông thấy bóng người cao ráo bước vào trong, Thẩm Điềm tỉnh táo hơn một chút, Chu Thận Chi đi đến bên cạnh giường, khuỵu gối xuống giường, anh giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô: "Dậy rồi hả?"

Thẩm Điềm nhìn thấy Chu Cẩm Nguyệt đang ngủ rất say.

Thở phào: "Cuối cùng cũng ngủ rồi."

Chu Thận Chi mỉm cười, anh cẩn thận đặt Chu Cẩm Nguyệt ở bên cạnh Thẩm Điềm, Thẩm Điềm tiện tay đắp chăn cho Cẩm Nguyệt xong thì ngước mắt nhìn Chu Thận Chi.

Anh lại thức khuya nữa rồi.

Cô vươn tay sờ lên khoé mắt của anh: "Có quầng thâm rồi này."

Chu Thận Chi kéo tấm chăn ra rồi ôm lấy cô, nói: "Chút quầng thâm này chẳng là gì đâu, ngủ đi."

Thẩm Điềm ôm lấy eo anh, ngoan ngoãn nằm xuống cùng với anh.

Cô khẽ cười hỏi: "Anh nói xem khi nào Chu Cẩm Nguyệt đáng yêu nhất hơn nữa không cần phải quá bận tâm lo lắng cho con bé nhỉ?"

Chu Thận Chi nương theo mái tóc của cô, ngửi lấy hương thơm trên người của cô.

"Tầm khoảng ba tuổi rưỡi, khi lên mẫu giáo rồi chắc là sẽ đáng yêu nhất."

Thẩm Điềm: "Sao anh lại biết?"

"Lúc anh ba tuổi bà nội vẫn còn giữ lại rất nhiều hình ảnh, đến khi anh vào lớp một thì ít hơn rồi." Anh ấy suy đoán từ đó mà ra, cùng với một ít kiến thức nên đã suy đoán ở độ tuổi này.

Thẩm Điềm lẩm bẩm.

"Bà nội nói anh lúc lên tiểu học rất lạnh lùng, không muốn quan tâm tới ai hết."

Chu Thận Chi nghe vậy, ngữ điệu uể oải: "Quan tâm bọn họ làm gì."

Thẩm Điềm nghe vậy thì bật cười.

Anh ấy kiêu thật đấy.

Đôi vợ chồng họ trò chuyện với nhau một lúc thì cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Tối hôm nay Chu Cẩm Nguyệt ngoan ngoãn hơn một chút, ngủ một giấc đến năm giờ rưỡi sáng mới ậm ừ tỉnh giấc, Thẩm Điềm trở người lại cho cô bé uống sữa.

Chu Thận Chi cũng trở người theo.

Anh vùi vào trong cổ của Thẩm Điềm, hít một hơi thật sâu: "Anh lại nằm mơ rồi."

Thẩm Điềm khẽ hỏi: "Mơ thấy gì đấy?"

Chu Thận Chi ôm chặt cô, giọng nói trầm thấp: "Mơ thấy anh vừa gặp đã yêu em, sau này thì không thể tự chủ mà quan tâm đến em, còn tự động tìm em nói chuyện nữa."

Thẩm Điềm nghe vậy, cô nhắm mắt, nói: "Nghĩ thôi cũng thấy tươi đẹp nhỉ."

Chu Thận Chi hôn nhẹ lên làn da của cô.

Thẩm Điềm mỉm cười: "Nhưng bây giờ cũng rất tươi đẹp."

Gả cho anh?

Cô vào quãng thời gian học cấp ba, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến, chỉ nhìn anh từ phía xa thôi cũng đã rất mãn nguyện rồi.

"Vợ ơi, anh yêu em." Anh khẽ giọng nói.

Khoé môi Thẩm Điềm cong lên.

"Em cũng vậy."

Uống sữa xong, Chu Cẩm Nguyệt cũng tỉnh giấc, hai vợ chồng họ cũng không cách nào ngủ lại nữa. Sau khi thức dậy, Thẩm Điềm đi rửa mặt, đánh răng, Chu Thận Chi bế Chu Cẩm Nguyệt, Thẩm Điềm lấy khăn lau mặt nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt lau mặt cho cô bé, rồi lại lấy một cái thau nhỏ đựng nước ấm ở bên trong dùng để rửa chiếc mông nhỏ của Chu Cẩm Nguyệt. Chu Cẩm Nguyệt được hầu hạ rất thoải mái.

Đôi mắt sáng lên.

Chu Thận Chi tựa vào vách tường, nhìn hai mẹ con của Thẩm Điềm, trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.

Sau khi loay hoay xong.

Bà nội gọi điện thoại đến, hỏi hôm nay có mang Chu Cẩm Nguyệt qua đó hay không.

Chu Thận Chi ấn vào điện thoại, dùng một tay bế Chu Cẩm Nguyệt, đáp: "Con vẫn đang được nghỉ phép nên chắc không mang qua đó nữa ạ, con chăm với Thẩm Điềm là được rồi."

"Vậy đừng để con bé mệt quá đó, con phải khuyên con bé nha, kỳ nghỉ của con bé cũng sắp kết thúc rồi, trở về công ty thì không còn cách nào có thể cho Tiểu Cẩm Nguyệt bú sữa đâu đấy. Sự nghiệp của Điềm Điềm đang trên đà thăng tiến, đừng cản trở con bé."

Chu Thận Chi cười nói: "Dạ vâng, yên tâm, cô ấy tự có cân nhắc ạ."

"Được thôi. Để cả nhà ba người các con sum vầy bên nhau nhiều hơn." Năm ngoái bà nội vì để có thể ở gần mà chăm sóc cho Thẩm Điềm, bà nội đã dùng giá cao để mua một căn phòng qua tay ở khu dân cư Lam Nguyệt này ở lại. Vu Mi và Chu Hải Quân cũng dọn đến, như vậy bọn họ cũng có thể chăm sóc Chu Cẩm Nguyệt nhưng vẫn giữ được không gian riêng tư cho Thẩm Nguyệt và Chu Thận Chi.

Bà nội vô cùng tôn trọng thế giới riêng của đôi vợ chồng nhỏ bọn họ.

Lúc trước bà tôn trọng thế giới riêng của con trai và con dâu của mình, nay lại tôn trọng thế giới riêng của cháu trai và cháu dâu của mình. Về điểm này Trịnh Tú Vân không thể không khen ngợi bà nội Giang Lệ Viên, bà ấy trước giờ chưa từng thấy người lớn tuổi nào thoáng như vậy, yêu thương con cháu đến như vậy. Trịnh Tú Vân mấy năm nay càng lúc càng thấy may mắn vì Thẩm Điềm có thể được gả vào gia đình này.

Thẩm Điềm chải tóc xong thì bước ra, kiễng góc nghe bà nội nói chuyện.

Chu Thận Chi liếc nhìn cô, mệt mỏi khom người xuống cho cô nghe.

Hai người họ nghe thấy bà nội nói.

"Còn nữa phải chăm sóc cho sức khoẻ của Thẩm Điềm đấy nhé, con nhịn được thì cứ ráng mà nhịn đi."

Thẩm Điềm mở to đôi mắt.

Bà nội ơi!

Vừa mới sáng cơ mà!

Bà đang nói gì thế!

Chu Thận Chi ho khụ một tiếng, đứng thẳng người lên, nói: "Con biết rồi ạ, con đi làm bữa sáng đây ạ, Chu Cẩm Nguyệt thức rồi bà nội có muốn mở video không?"

"Úi chà, Tiểu Cẩm Nguyệt của bà thức rồi đấy à, vậy thì gọi video đi." Bà nội mặt mày hớn hở, Chu Thận Chi tắt máy đi rồi mở gọi video lên, đặt ở trên bàn trà. Thẩm Điềm bế Chu Cẩm Nguyệt trên tay, đỏ mặt ngồi xuống sofa: "Bà nội..."

"Woa, Điềm Điềm của bà hôm nay sắc mặt tốt quá nhỉ." Bà nội vơ lấy mắt kính đeo lên nhưng vẫn ghé sát vào, nhìn cho thật kỹ, Thẩm Điềm cười nói: "Tối hôm qua con ngủ rất ngon, bà nội thì sao ạ?"

"Bà nội cũng ngủ rất ngon, cái tay nhỏ nhắn của Tiểu Cẩm Nguyệt đang làm gì đó."

Thẩm Điềm mỉm cười quay Chu Cẩm Nguyệt ra, Chu Cẩm Nguyệt đang mút ngón tay của mình, chớp mắt nhìn bà nội. Hai mẹ con họ trông giống hệt nhau đúng là khiến cho bà nội thích đến không chịu được.

Bà nội nói: "Không được rồi, bà nội càng nhìn càng thấy nhớ các con rồi."

Thẩm Điềm nói rằng cũng rất nhớ bà nội.

Trò chuyện một lúc thì tắt máy. Chu Thận Chi rót một ly sữa mang ra đưa cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn anh: "Kỳ nghỉ của anh cũng sắp hết rồi nhỉ?"

Chu Thận Chi cụp mi, ừm đáp một tiếng.

Thẩm Điềm nói tiếp: "Thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ, em cũng phải đi làm rồi."

Chu Thận Chi cúi người xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: "Hay là, nghỉ thêm vài tháng nữa."

"Nhưng anh sợ em ở nhà lại suy nghĩ lung tung."

Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh: "Đúng đó, em ở nhà rất dễ suy nghĩ lung tung nên là em vẫn nên đi làm thì hơn."

Chu Thận Chi chạm khẽ lên mũi cô.

"Anh là hậu thuẫn của em, mệt rồi thì cứ dựa vào anh."

Đôi màu Thẩm Điềm cong lên.

"Được!"

- -------

[Tác giả có điều muốn nói]

Ngọt ghê!