Hồ Vương Thanh Liên - Chương 67
Chương 67
THIÊN LA PHÁT SINH BIẾN CỐ
Ngồi trên lưng Thanh Long Thần Quân mà lên trời là điều mà Tứ Phương Thần chưa bao giờ nghĩ có ngày bọn họ sẽ được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Cửa thiên cung không có thiên binh nào trông coi cũng bình thường, nhưng đi vào trong cũng không thấy bóng dáng một ai, làm cho người ta không khỏi nghĩ phải chăng thiên đình đang thi hành kế sách vườn không nhà trống?
Cũng may phía Lăng Tiêu bảo điện có linh lực dao động làm cho Thanh Long Thần Quân chú ý, lập tức nắm tay Mặc Mặc nhắm hướng đó mà tiến.
Chu Tước Thần Quân theo sát phía sau, còn Bạch Hổ Thần Quân cùng Huyền Vũ Thần Quân không có đuổi theo mà mỗi người đi theo một hướng khác nhau.
Khi ba người hạ xuống thì Thanh Liên đang thoái lui, miệng phun ra một ngụm máu, bộ thanh sam đã dính rất nhiều vết máu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên trắng bệch, phía sau hắn Tuyết Ưng vương cũng một bộ chật vật, toàn thân áo trắng đều đã nhuốm đỏ, đối diện bọn họ là Ngọc Đế cùng mấy chục tiên nhân.
Mặc Mặc vừa thấy Thanh Liên hộc máu, lập tức giãy khỏi tay Thanh Long Thần Quân, chạy về phía hắn, “tỷ phu, ngươi thế nào?”
Hai ngày trước hắn cùng với Tuyết Ưng đại chiến cùng thiên đình ở đây, bọn họ dùng kế xa luân chiến nên hắn và Tuyết Ưng vương đã tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu Mặc Mặc tới chậm một ngày nữa thì chắc bọn họ đã không chống đỡ được. Cũng may là Thanh Long Thần Quân đã chịu đến đây, nhìn thấy hắn và Chu Tước Thần Quân, Thanh Liên cảm thấy an tâm một nửa.
Tứ phương Thần Quân từ trước đến nay sẽ không cách nhau quá xa, nếu đã thấy hai người ở đây thì hai người khác nhất định cũng đã có mặt, có lẽ là ở gần đây thôi, cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội thắng. Thanh Liên nhân lúc Mặc Mặc dìu hắn liền dùng khẩu hình nói với hắn một tiếng “khóc”.
Mặc Mặc vốn là người thông minh, nên hiểu được nguyên nhân, còn Thanh Liên rốt cuộc đã không chống đỡ nổi, thân hình mềm xuống, Mặc Mặc cuống quýt đỡ lấy hắn, nước mắt tuôn ra như mưa, “tổ gia gia, cứu tỷ phu ta, ô… cha ta không có, tỷ tỷ không có, mẫu thân nhất định sẽ bỏ lại ta và phụ thân mà đi, không ai quan tâm ta, hiện tại tỷ phu cũng bị thương, tổ gia gia…”
“Đừng khóc, đứa nhỏ!” Thanh Long Thần Quân nét mặt vẫn bình thản, lên tiếng an ủi Mặc Mặc, sau đó xoay người nhìn Ngọc Đến và chúng thần tiên, “Ngọc Đế và các vị tiên quan uy phong như thế, cùng nhau khi dễ hai tiểu bối đạo hạnh tầm thường, thực sự là làm cho Thanh Long mở mang kiến thức.”
“Thanh Long Thần Quân, ngươi không phải bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi sao, lúc này lại lên thiên đình làm gì?” Ngọc Đế vốn đang tức giận, nghe hắn nói như vậy lại càng thêm bất mãn.
“Có chuyện muốn hỏi Ngọc Đế ngài, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có kẻ hậu bối đáng thương này tới cửa cầu xin ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì a. Thiên đình khi nào lại vô dụng tới mức sử dụng thiên la để đối phó người khác? Ta còn tưởng đứa nhỏ này nói dối, dẫn hắn đến đây là để hắn có thể nhìn thấy phong thái độ lượng, khoan dung của Ngọc Đế. Bây giờ khen ngược rồi, chân chưa chạm đất đã thấy cả đám người vây đánh hai tiểu bối, Ngọc Đế và chư vị đúng là làm cho thiên đình bẽ mặt a.”
Thanh Long Thần Quân mở miệng tràn đầy châm chọc như không thèm nể mặt ai, chúng thần tiên cùng Ngọc Đế tức giận đến cả người phát run, nhất là Ngọc Đế, ngón tay run run chỉ thẳng vào Thanh Long Thần Quân, “Thanh Long, ngươi đừng quá phận, ngươi cho là ở đây ngươi có quyền lên tiếng sao, thật sự là làm cản, ngươi nghĩ Tứ Phương Thần các ngươi rất giỏi sao?”
“Ngọc Đế, không phải Thanh Long đã nói đúng rồi sao? Chuyện của Như Mặc năm đó, chân tướng bên trong thế nào, chúng thần tiên không rõ, chi bằng để Thanh Long tỉ mỉ nói lại một lần, xà tử sinh ra là cũng được thiên đình ngầm đồng ý, bây giờ chẳng qua chỉ là một chuyện tình cảm nho nhỏ nhưng lại đến mức thiên đình sử dụng thiên la để đối phó, nếu người trong đó chỉ là đương sự ta cũng không quan tâm nhưng thiên đình lạm sát cả người vô tội thì tính làm sao? Cho tới giờ chỉ nghe nói cha vì con, chưa nghe nói con cãi lời cha, ta thừa nhận đứa nhỏ này vi phạm luật trời cùng với tiểu khổng tước kia làm ra chuyện trái luân thường đạo lý, nên nếu thiên đình muốn tiêu diệt hắn thì ta không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng hiện đương sự thì đứng ở đây khóc lóc còn phụ thân và tỷ tỷ hắn lại bị nhốt trong thiên la, như vậy phải giải thích thế nào?”
Thanh Long Thần Quân vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục, “Tứ Phương Thần chúng ta từ khi trời đất tạo thành đã đảm nhiệm chức trách trấn thủ bốn phương, mấy ngàn năm qua chưa từng quan tâm đến chuyện của thiên đình, mặc dù nhiều năm trước chúng ta cũng thấy bất công trong chuyện của Như Mặc nhưng cũng không hề có ý kiến đối với cách xử lý của Ngọc Đế, thân là thần tử thì lẽ ra phải lên tiếng can gián nhưng Ngọc Đế là người suy nghĩ thành thục, chưa từng làm chuyện gì sai lầm. Nhưng chỉ mới một trăm năm, Ngọc Đế lại làm ra loại chuyện này, còn không đồng ý nghe Thanh Long nói vài lời sao? Hiện giờ thiên đình còn cương quyết dùng thiên la để tiêu diệt kẻ làm trái thiên đạo thì Thanh Long không có ý kiến, các ngươi đem đương sự xà tử này nhốt vào thiên la, thả xà yêu Như Mặc cùng xà nữ ra, Thanh Long ta sẽ ngay lập tức quay về Đông Hải, không quản chuyện của thiên đình nữa.”
Đám người Ngọc Đế nghe những lời này lại càng tức giận hơn, Thanh Long Thần Quân chẳng qua là già mồm cãi lý mà thôi, ai chẳng biết thiên la một khi buông xuống, sinh linh chưa chết hết thì không thể thu hồi, thế mà Thanh Long Thần Quân còn dám nói đem người bên ngoài vào để đổi lấy người bên trong ra, nếu có thể dễ dàng thay đổi như thế thì Ngọc Đế không đợi đến khi phòng ốc cung điền trên thiên đình đều bị bọn Thanh Liên phá hư mà đau đầu nhức óc, hắn đã sớm thu hồi thiên la và tìm biện pháp khác để xử lý bọn họ.
Không phải là vì thiên la không thể thu lại, người bên ngoài không vào được mà người bên trong cũng không thể ra, nên mới làm cho Hồ yêu và ưng yêu nháo lên tận thiên đình hay sao?
Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Chu Tước Thần Quân còn gật đầu phụ họa, “Thanh Long Thần Quân nói rất có lý, thiên đình vốn là căn cứ vào giới luật nên việc thu thập tiểu khổng tước hậu bối kia thì ta cũng không có ý kiến, dù sao ở nhà cũng đã chuẩn bị sẵn tang sự cho hắn nhưng việc trừng phạt quý ở chỗ công bằng, phạm sai lầm là hai người, dựa vào lý do gì mà tiểu hoàng tước hậu bối của ta bị nhốt trong đó mà xà tử cũng làm sai như hắn lại hoàn hảo đứng ở nơi này? Như vậy chẳng phải hậu bối của ta chết thật cô đơn sao? Hắn vì đoạn tình cảm này mà trả giá quá lớn, kết quả là bị mọi người ghét bỏ, không muốn làm bạn, tiểu khổng tước hậu bối đáng thương của ta a, ngươi chết thực không an lòng a, tang sự này ta có làm cũng có tác dụng gì đâu? Cho nên vì công bằng, Chu Tước cũng thỉnh cầu Ngọc Đế đem xà tử này ném vào thiên la, rồi đem hai xà yêu kia ra ngoài.”
Chu Tước Thần Quân quả là danh xứng với thực, biểu tình lúc thì ủy khuất, khi thì đáng thương, một hồi lại là chính khí lẫm liệt, lát sau lại cực kỳ vô lại, mà đảo qua đảo lại một hồi cũng là giống như ý của Thanh Long, muốn đem Như Mặc và Bảo Bảo ra ngoài, tống Mặc Mặc vào trong.
Yêu cầu này đối với Ngọc Đế và chúng thần là hoàn toàn không thể thực hiện được.
“Thanh Long, Chu Tước, các ngươi đừng có cưỡng từ đoạt lý, các ngươi là mới ngày đầu thành tiên sao? Không biết thiên la không thể thu hồi sao? Trừ phi sinh linh chết hết, nếu không, không có biện pháp thứ hai.”
“Khi buông thiên la xuống, không nghĩ tới những người vô tội khác sao? Bây giờ đã dùng rồi, còn nói những lời này, Ngọc Đế, người đúng là phủ trách nhiệm, Thanh Long thực sự bội phục a.”
Thanh Long Thần Quân khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, ý tứ hàm xúc mà ai nghe cũng hiểu, “ngày đó tính như thế nào để giải quyết tốt hậu quả? Đem tất cả tiên yêu biết chuyện này đều giết chết để bịt miệng sao? Hay là tạo ra một cảnh thái bình giả tạo?”
“Thanh Long, ngươi đừng nói oan cho Ngọc Đế, Ngọc Đế rất nhân từ, hắn sao lại muốn giết chúng ta để diệt khẩu chứ?” Chu Tước Thần Quân ra vẻ sợ hãi.
“Ngươi không thấy hồ yêu và ưng yêu kia cả người đầy máu sao? Nếu chúng ta tới chậm một bước có lẽ mạng chúng sẽ không còn, bây giờ chúng ta lại chống đối Ngọc Đế, ngươi nghĩ có thể giữ được mạng sao?”
Thanh Long Thần Quân nói như mọi chuyện là thật, còn đưa tay chỉ vào tình trạng suy yếu của Thanh Liên như để chứng minh.
“Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nói nếu chúng ta quỳ xuống cầu Ngọc Đế, hắn có tha thứ mà bỏ qua cho chúng ta không?” Chu Tước Thần Quân bộ dáng như tiểu hài tử kéo tay áo của Thanh Long Thần Quân, động tác và ngữ khí có vẻ sợ hãi nhưng trên mặt lại là ý cười nhìn Ngọc Đế và chúng thần tiên.
Hai người kẻ xướng người họa làm Ngọc Đế tức giận đến tái mặt, hét lớn tiếng, “đủ rồi, nếu ta thực muốn mạng của bọn họ thì các ngươi nghĩ hai tiểu yêu còn sống tới giờ sao? Thanh Liên, Chu Tước, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, các ngươi đừng làm như trẫm không tồn tại, ở đây nhiều lời chẳng qua cũng chỉ muốn đem hai tiểu yêu này đi mà thôi, các ngươi đi đi, trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng để trẫm nhìn thấy các ngươi, nếu không ngay cả các ngươi cũng không tha”
Thanh Long Thần Quân và Chu Tước Thần Quân cùng liếc nhìn nhay một cai, phất tay áo, nhìn như quy củ nhưng thật ra là không quá thành kính mà cấp cho Ngọc Đế một cái lễ, “đa tạ Ngọc Đế khoan hồng độ lượng, nhưng nếu Ngọc Đế không ngại thì Thanh Long muốn đi xem thử thiên la kia chắc chắn đến mức nào, không biết Ngọc Đế có đồng ý không?”
“Nếu các ngươi có thể phá được nó, thiên đình từ nay về sau sẽ không can thiệp chuyện của xà tử và Tước vương nhưng Tước Hoàng sơn thì thiên đình nhất định phải thu hồi.”
Mấy ngày nay, Ngọc Đế bị những chuyện này ép đến thân xác và tinh thần đều mệt mỏi, sa sút, chuyện thiên la làm hắn hối hận vô cùng, nếu thực sự có thể phá vỡ nó, giải thoát cho mọi người thì từ nay về sau sao không thể cho bọn họ một con đường sống.
“Ngọc Đế đã mở kim khẩu, Thanh Long đương nhiên là tin tưởng, nhưng Thanh Long pháp lực thấp kém mà thiên la hiện giờ đã rất cứng rắn, nếu Ngọc Đế vẫn tiếp tục gia tăng tiên lực cho nó thì chúng ta sao có thể,” Thanh Long mới nói tới đó thì đã bị Ngọc Đế tức giận cắt ngang, “trẫm đã đáp ứng các ngươi thì đương nhiên sẽ không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, huống chi năng lực các ngươi chưa chắc đã phá được thiên la, trẫm cần gì phải gia tăng thêm tiên lực.”
“Có lời này của Ngọc Đế, ta đương nhiên tin, vậy Chu Tước xin cáo lui,” Chu Tước Thần Quân mỉm cười lên tiếng, bọn họ hiểu rõ đạo lý thấy tốt thì nên dừng lại, nếu cứ tiếp tục làm cho Ngọc Đế nổ giận thì sẽ thành hỏa long phun lửa, mà hắn thì rất sợ lửa nha.
Quay lại nhìn hai kẻ đáng thương đang bị thương tích đầy mình, “có thể động đậy sao?”
Tuyết ưng vương gắng gượng đứng dậy, thân hình lung lay như sắp đổ, “đa tạ hai vị Thần Quân, Tuyết Ưng không sao.”
Thanh Liên cũng hít vào một hơi, cố gắng đứng lên, Mặc Mặc vội đỡ lấy hắn, “Thanh Liên gặp qua hai vị Thần Quân.”
“Đúng là hai kẻ ngông nghênh,” Chu Tước Thần Quân đưa cho mỗi người một viên kim đan, sau đó nói với Thanh Long Thần Quân, “Thanh Long, mỗi người chúng ta mang một đứa, đi thôi. Đứa nhỏ, ngươi cứ nắm tay áo của tổ gia gia ngươi là được, chúng ta cùng đi xem cha ngươi.”
Vừa nói xong, Chu Tước Thần Quân đã nắm lấy vai của Tuyết Ưng vương, hồng quang lóe lên đã không còn thấy hai người.
Thanh Long Thần Quân cũng hai tay nắm lấy vai của Thanh Liên và Mặc Mặc, giây tiếp theo cũng biến mất, trước khi đi còn để lại một câu, “Ngọc Đế, nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm nên nói cho các ngươi biết một tiếng, hình như khi chúng ta vừa tới thì Bạch Hổ Thần Quân cũng hướng thiên đình mà tới.”
Dứt lời khi, người đã sớm đi xa.
Ngọc Đế và chúng thần tiên còn chưa kịp hiểu hết lời hắn nói thì lại nghe những tiếng nổ còn lớn hơn so với Thanh Liên và Tuyết Ưng vương tạo ra, dường như là có mấy tòa cung điện cùng nhau sụp đổ.
“Chết tiệt, ai đem bạch hổ Thần Quân đưa lên đây? Người đâu, mau đi ngăn hắn lại,” Ngọc Đế thất kinh la lớn
Chúng thần tiên lại một phen người nhìn ta, ta xem người, nói giỡn sao, đây là Bạch Hổ Thần Quân danh tiếng lẫy lừng chứ đâu phải là hồ yêu Thanh Liên chỉ mới tu luyện được mấy ngàn năm, mà chỉ một mình hắn cũng đã làm bọn họ phải sứt đầu mẻ trán, nói chi bây giờ đối phương lại là thần quân trấn giữ phương Tây nhiều năm, mà Bạch Hổ Thần Quân cứ một ngàn năm lại phải trải qua điên kiếp một lần, chẳng phân biệt địch ta, chỉ điên cuồng chém giết, ai dám tới gần hắn chứ, cho dù là đã thành tiên thì cũng sẽ bị hồn phi phách diệt, tính mạng vẫn là quan trọng hơn a.
“Ngọc Đế, Bạch Hổ Thần Quân một khi phát cuồng thì ngay cả Thác Tháp Thiên Vương cùng mấy đại tướng liên thủ cũng không khống chế được hắn, chúng thần làm sao có biện pháp, vì an toàn Ngọc Đế vẫn nên cùng mọi người lánh đi thì hơn,” một người rụt rè lên tiếng đề nghị.
Vừa dứt lời lại là một trận đất rung núi chuyển, vốn đang muốn nói thêm vài câu, Ngọc Đế cũng lập tức gật đầu, “trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế là tốt nhất.”
Mà lúc này Bắc Dao Quang đã sắp không xong, đã bảy ngày trôi qua, sức chịu đựng của nàng đã đến cực hạn, nhưng nàng không dám lơi lỏng chút nào, bởi vì Như Mặc còn sống, cột ánh sáng đỏ kia tuy rằng không sáng như trước nhưng vẫn còn, làm cho nàng biết Như Mặc vẫn đang kiên trì, hắn không nhận thua, cho nên trừ phi Như Mặc chết nếu không Bắc Dao Quang nàng cũng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Cố sức chịu đựng, cuối cùng cũng đợi được cứu tinh tới.
“Nương, nương! Ngươi thế nào?” Mặc Mặc sốt ruột bay đến, cẩn thận ôm lấy Bắc Dao Quang chỉ còn da bọc xương vào lòng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy qua mẫu thân xinh đẹp ở trong tình cảnh như vậy, nếu phụ thân nhìn thấy thì không biết sẽ thương tâm tới mức nào.
Thanh Liên lúc này cũng đi đến bên Bắc Dao Quang, cầm lấy tay nàng, “Bắc Dao, ngươi có thể thả lỏng được rồi, Tứ Phương Thần Quân tới cứu Như Mặc bọn họ, chúng ta có hi vọng sẽ phá được thiên la chết tiệt kia. Cho nên ngươi nhất định phải nhìn cho rõ, đều là ta hại ngươi, nếu ngươi không trích máu thì ngươi sẽ không như thế này.”
Vừa nói, vừa dùng pháp lực để cầm máu cho Bắc Dao Quang.
Chu Tước Thần Quân cùng Thanh Long Thần Quân, nhìn một màn trước mắt, có chút cảm động, thở dài nói, “làm bậy a, vì chuyện tình cảm mà dám làm cho đám kia biết e sợ thiên hạ bất loạn mà biến thành bộ dáng thê thảm như thế này.”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, Chu Tước, ngươi quen thuộc với Tước Hoàng sơn này, có đường ngầm hay gì đó có thể dẫn chúng ta đi vào không, đối với thiên la này thì dù đạo hạnh chúng ta cao thế nào, nếu cứ ở bên ngoài thì cũng không làm được gì hắn, chỉ có thể đi vào bên trong mới phá được.”
Thanh Long Thần Quân nhìn chằm chằm vào thiên là trước mặt, có chút bất lực, thiên la này lúc đầu được luyện ra với mục đích là để đối phó với ác yêu có pháp lực cao cường, vì không muốn ở phút cuối cùng lại mềm lòng cho nên mới cố tình thiết kế một khi nó đã buông xuống thì không thu lại được, bây giờ thì hay rồi, như thế nào cũng không ngờ Ngọc Đế lại dùng nó để đối phó với Như Mặc bọn họ.
Lời này vừa ra, Chu Tước Thần Quân cũng nhíu chặt mày, chỉ vào đạo hồng quang đang phát ra khỏi thiên la, “Thanh Long, không có đường hầm nào để tiến vào trong, cho dù có cũng sẽ bị thiên la phá hủy sạch sẽ, làm sao để lại cơ hội cho người ra vào, ngươi cũng đừng quên, Tước Hoàng sơn là đất tiên, làm sao có thể cắt địa mạch mà làm đường hầm.”
“Chu Tước, ý ngươi nói là dù chúng ta có đến đây cũng không làm được gì?” Thanh Long Thần Quân sắc mặt trầm xuống, hắn tưởng có thể giúp ích được chút gì nhưng bây giờ nghe khẩu khí của Chu Tước thì hình như là bọn họ có đến đây cũng vô ích.
Mà Mặc Mặc cùng Thanh Liên, Bắc Dao Quang cùng với Tuyết ưng nghe xong, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng, ngay cả Thanh Long Thần Quân mà cũng không có biện pháp sao? Điều đó có nghĩa Như Mặc bọn họ thực sự không thể cứu được.
“Vậy cũng không phải, chờ Bạch Hổ và Huyền Vũ truyền tin, nếu bọn họ có cách làm cho năm vị luyện thiên la này ra ngoài thì chúng ta có thể lợi dụng nháy mắt đó mà đi vào.”
Còn chưa nói xong thì Chu Tước Thần Quân sắc mặt đại biến, “bên trong đã xảy ra chuyện.”
Thanh Long Thần Quân đang tập trung nghe hắn nói nên không có phát hiện ra, bây giờ mới để ý thấy có gì không đúng.
Thanh Liên cùng Tuyết ưng cũng cảm thấy điều khác lạ, đạo hồng quang bên trong thiên la có thay đổi, ánh sáng yếu ớt kia bị chia ra, hào quang giảm đi mà thiên la thì càng áp sát vào mặt đất. Nếu cứ tiếp tục như thế thì không bao lâu nữa thiên la sẽ tiếp giáp với mặt đất như một tấm vải dệt phủ lên đó, khi đó thì sẽ không có sinh mệnh nào có thể tồn tại.
“Đáng chết, Như Mặc xảy ra chuyện gì, đạo hạnh của hắn vẫn đủ để duy trì thêm mấy ngày, bây giờ hắn lại bị cái gì, chẳng lẽ đạo hạnh không đủ sao?” Thanh Liên vì lo lắng, tức giận công tâm mà phun ra một ngụm máu đen.
Bắc Dao Quang sắc mặt cũng càng khó nhìn hơn, chỉ nhìn chằm chằm vào vầng ánh sáng kia, giống như đang chờ đến giây phút cuối cùng, nếu Như Mặc chết, nàng cũng sẽ không sống thêm ngày nào.
“Tổ gia gia –” Mặc Mặc cũng gấp đến độ xanh cả mặt, môi trắng bệch lên!
“Bên trong nhất định ra chuyện gì, nếu không thì không có chuyện một khắc trước pháp lực còn mạnh mẽ mà một giây sau đã giảm đi nhiều như vậy, không giống như là suy kiệt pháp lực mà là phân pháp lực cho người khác, chẳng lẽ bên trong có người không thể chống cự được nữa?” Chu Tước Thần Quân bình tĩnh phân tích tình hình.
Đúng như hắn dự đoán, bên trong thiên đúng là đã xảy ra biến cố, khiến cho Như Mặc không thể không phân chia pháp lực, một phần để tiếp tục chống lại thiên la, một phần là để bảo trụ tính mạng cho Bảo Bảo.