Hồ Vương Thanh Liên - Chương 40 + 41
Chương 40
QUYẾT Ý CHIA RẼ
Người được gọi là Kiều tiên sinh gật đầu rồi lập tức đi vào đã thấy Liễu Vô Song đang đi tới đi lui trong phòng, vừa thấy hắn đến là lập tức tiến lên đón, “Kiều tiên sinh, ngươi đã tới trễ.”
Kiều tiên sinh nhìn thấy người trước giờ vẫn trầm ổn nhưng hôm nay lại bồn chồn, bất an thì không khỏi ngạc nhiên, vội vàng thi lễ, “thực xin lỗi, thiếu gia, gặp phải người quen nên đến trễ một chút, thiếu khẩn cấp triệu lão hủ đến không biết là có việc gấp cần lão hủ đi làm?”
“Thật có lỗi, Kiều tiên sinh, là Vô Song thất thố!” Liễu Vô Song cũng thấy được hắn quá mức nóng vội, nên vội vàng kiềm nén lại, thi lễ với Kiều tiên sinh.
“Thiếu gia sao lại nói vậy? Như thế không phải là làm khó lão hủ sao? Có chuyện gì cần phân phó, thiếu gia cứ nói xuống dưới cũng được,” Kiều tiên sinh vẻ mặt đau khổ, tự tay đỡ Liễu Vô Song
“Kiều tiên sinh, mời vào thư phòng,” Liễu Vô Song mím môi, người đáng tin cậy bên cạnh hắn không nhiều, Kiều tiên sinh lại là một trong số đó, hơn nữa Kiều tiên sinh tinh thông y thuật, hắn muốn xác định xem sinh lý của hắn có phải có gì không bình thường, cho nên mới có tâm tư xấu xa như vậy. Vì thế mời Kiều tiên sinh đến hỏi chuyện là thích hợp nhất, liền quay sang ra lệnh cho thủ hạ, “các ngươi đều bảo vệ trong sân, không được gọi thì không được vào, ai cũng không được”
“Dạ, thiếu gia,” thủ hạ lập tức đáp lời rồi lui ra xa.
Liễu Vô Song làm một cái tư thế mời rồi cùng Kiều tiên sinh đi vào thư phòng, đóng cánh cửa lại, Liễu Vô Song phiền muộn nói, “thật không dám giấu giếm, Kiều tiên sinh, ta hoài nghi thân thể của ta có chút không ổn.”
Kiều tiên sinh nghe vậy cả kinh, lập tức theo phản xạ dùng tinh nhãn nhìn thoáng qua Liễu Vô Song một cái, thực sự không thấy có gì là không ổn. Sau mới nhớ ra thân phận của hắn lúc này là đại phu, không thể không bắt mạch xem bệnh nên vội vàng vươn tay, đặt lên bàn, “thỉnh thiếu gia đưa ta cho lão hủ xem mạch thử.”
Liễu Vô Song không có chần chờ liền đặt tay trước mặt Kiều tiên sinh, để mặc Kiều tiên sinh đặt tay lên mạch đập của hắn, nếu lúc này Kiều tiên sinh muốn hại hắn thì chỉ cần khống chế mạch đập ở cổ tay là công lực toàn thân của hắn sẽ không sử dụng được, nhưng từ lúc hắn có trí nhớ đến nay thì Kiều tiên sinh vẫn luôn là gia thần trung thành của Liễu gia, nhiều năm rồi chưa từng làm chuyện bất lợi đối với Liễu gia, cho nên Liễu Vô Song rất tin tưởng hắn.
Bắt mạch một hồi, Kiều tiên sinh mới thu tay, có chút nhíu mày nói, “thiếu gia, mạch tượng của ngươi vững vàng, khí huyết cũng thuận, chỉ là nội hỏa hơi mạnh một chút, ngoài ra không có chỗ nào không tốt a. Thiếu gia, tại sao ngươi lại cảm thấy thân thể của mình không ổn?”
Rõ ràng là người rất khỏe mạnh sao có thể nói mình không ổn? Kiều tiên sinh có chút mơ hồ, nhưng biểu tình của Liễu Vô Song lại không phải là làm bộ, tuy hắn muốn dò đoán tâm tư của Liễu Vô Song nhưng bởi vì quy định cho nên chỉ có thể nhìn nét mặt của Liễu Vô Song mà suy đoán.
“Ta nổi lên dục vọng với người khác,” Liễu Vô Song một hồi lâu mới xấu hổ thốt ra lời.
Kiều tiên sinh lại càng kinh ngạc, một hồi mới lựa lời nói, “thiếu gia không phải là một thiếu niên mới lớn mà là một nam tử trưởng thành, có dục vọng cũng là chuyện bản năng. Huống chi lần này thiếu gia ra ngoài không phải ít ngày, nhiều đêm chưa có thư giãn nên đối với người khác có dục vọng cũng là bình thường, sao thiếu gia lại thấy phiền não vì chuyện này?”
Liễu Vô Song đã sớm không phải là thiếu niên không biết gì về tình dục, mấy năm qua tuy rằng hắn không phải quan hệ bừa bãi nhưng cũng không có thanh tâm quả dục, hồng nhan tri kỷ cũng không ít nhưng sao lúc này lại làm ra bộ dáng như một thiếu niên mới lớn?
Tuy nhiên Kiều tiên sinh cũng không dám nói những lời này ra miệng.
“Đối phương là nam nhân!” Liễu Vô Song cắn chặt răng, khó khăn thốt nên lời.
“Lộp bộp” một tiếng, Kiều tiên sinh âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, thì ra là thế.
Khó trách Liễu Vô Song có bộ dáng quẫn bách như thế, nhưng Kiều tiên sinh lại càng tò mò hơn. Liễu Vô Song từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, người bình thường không thể lọt được vào mắt hắn. Mấy năm qua những hồng nhan tri kỷ của hắn đều là khí chất cao quý hoặc diễm lệ tuyệt mỹ, nhưng lúc này hắn lại có tâm tư với một nam tử, có thể thấy được nam tử kia không phải là người bình thường.
Nhưng trong thiên hạ còn có nam nhân nào lọt được vào mắt của Liễu Vô Song? Kiều tiên sinh không khỏi nhớ tới người mình vừa nhìn thấy, nhưng lại ra sức lắc đầu, cố từ bỏ suy nghĩ điên rồ trong đầu, Hồ vương đại nhân đúng là có thể làm cho người ta điên đảo thần hồn nhưng bây giờ hắn ngụy trang thành một người bình thường như vậy, nếu không có nữ tử xinh đẹp tuyệt trần ở bên cạnh thì e rằng sẽ không ai chú ý tới hắn thì Liễu Vô Song làm sao có thể coi trọng Hồ vương đại nhân nhà mình chứ?
Thực ra việc có nam sủng trong nhân gian cũng không phải hiếm, gia đình phú quý đều có nuôi dưỡng nhiều nam sủng để tỏ rõ quyền thế và uy phong của mình, ngay cả đương kim hoàng đế cũng có vài nam phi trong cung để hoàng đến thỉnh thoảng đổi cảm giác, mà với dung mạo và gia thế của Liễu Vô Song, nếu hắn muốn như vậy thì e rằng thiên hạ này không biết có bao nhiêu nam si a.
Chỉ tiếc Liễu Vô Song cho tới bây giờ chỉ thích nữ nhân, cũng không ý vu mĩ thiếu niên, cho nên lúc này đây, hắn lại nổi lên dục vọng với một nam nhân thì không chỉ làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng mà người khác nghe thấy cũng kinh sợ.
“Là một mĩ thiếu niên nhìn xinh đẹp như nữ nhân cho nên mới làm thiếu gia sinh ra nghi hoặc?” Kiều tiên sinh cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chỉ cần thích một người, cho dù là nam nhân thì hắn cũng không đến mức bắt mình phải nhanh chóng đến Thái Hồ thành.
“Không! Dáng người so với ta còn cao hơn, không có nửa phần giống nữ nhân để ta nảy sinh ảo giác, ta biết rõ hắn là nam nhân nhưng ta vẫn thấy thích hắn, nghe hắn nói chuyện liền thấy thoải mái, bộ dáng nhìn rất bình thường nhưng khi hắn cười ta lại thấy ngực căng thẳng, cảm thấy hắn cười quả thật là đẹp đến tận cùng. Kiều tiên sinh, ngươi nói xem, có phải là ta đã yêu hắn rồi không?”
Liễu Vô Song vừa diễn tả cảm giác trong lòng mình, vừa quan sát sắc mặt của Kiều tiên sinh, chờ mong hắn giải thích giúp mình.
Mà Kiều tiên sinh lại càng ngày càng cảm giác được tình huống không ổn, sao người mà Liễu Vô Song miêu tả lại giống như bộ dáng của Hồ vương đại nhân ở nhân gian mà hắn đã nhìn thấy?
Liễu Vô Song thích không phải là Hồ vương đại nhân chứ? Nếu là vậy thì có thể giải thích tâm tình của Liễu Vô Song, bởi vì Hồ vương đại nhân là nam tử yêu mị nhất trong trời đất, cho dù hắn che giấu thế nào thì lực hấp dẫn cũng không thể xóa bỏ hết.
Nhưng dù thế nào, Liễu Vô Song cũng không thể thích Hồ vương đại nhân được, Kiều tiên sinh cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng, nếu là nam tử khác thì không sao nhưng là Hồ vương đại nhân thì hắn nhất định phải khuyên Liễu Vô Song từ bỏ ý định.
“Thiếu gia, có lẽ do người lâu rồi chưa gần nữ sắc nên mới sinh ra ảo giác như thế, không phải bình thường, người không xinh đẹp thì không thể lọt vào mắt thiếu gia sao? Sao bây giờ lại thích một nam nhân bình thường được chứ? Hơn nữa nghe thiếu gia kể chuyện thì dường như người nọ cũng không có gì thần kỳ, thiếu gia chỉ là xúc động nhất thời, nếu bây giờ đem người trở về sợ là sau khi ảo giác qua đi, thiếu gia sẽ hối hận đồng thời cả đời nam nhân kia cũng sẽ bị hủy, cho nên thiếu gia phải cân nhắc cẩn thận chuyện này mới được.”
“Kiều tiên sinh, ngươi không rõ cái loại cảm giác này, ta đối với hắn có dục vọng cũng không phải là thân thể hắn mà chính là tâm của hắn, muốn để hắn ở nơi ta luôn nhìn thấy cũng không phải vì ta mê đắm thân thể hắn, còn thêm chuyện phiền toái khác là ta phát hiện đối với muội muội hắn, ta cũng nổi lên dục vọng muốn chiếm giữ.”
Nói ra những lời này, Liễu Vô Song cơ hồ là không dám ngẩng đầu nhìn người, mà Kiều tiên sinh thì lại như ăn trúng hoàng liên, biểu tình cổ quái nhìn Liễu Vô Song, “thiếu gia, ngươi, ngươi…”
“Ta biết thực đáng xấu hổ, nhưng mà Kiều tiên sinh, ngươi nhất định phải giúp ta, ta chưa từng có yêu quý ai, muốn đối xử tốt với ai như vậy, không đúng không phải là một người mà là hai, ta thậm chí còn muốn cưới cả hai huynh muội vào cửa, vĩnh viễn để bọn họ làm bạn cùng ta.”
“Thiếu gia, thứ cho lão hủ không thể thực hiện được yêu cầu này của người, cũng không có tài cán để làm được, người sao thể cùng lúc thích cả hai người chứ? Bọn họ là huynh muội sinh đôi sao?” Kiều tiên sinh cảm thấy Liễu Vô Song nói rất linh tinh, nên không nhịn được nữa.
“Không phải, hoàn toàn không giống, ta nói là Thanh Liên, tên của nam tử ta thích, hắn với muội muội ngoại hình không giống nhau, nàng ấy tuyệt mỹ động lòng người, hoạt bát đáng yêu, khí chất cao quý cũng cực kỳ có linh khí, ta không biết nên nói thế nào để biểu đạt ý tứ nhưng lúc đầu ta thấy nàng tuy cũng có chút kinh diễm nhưng không có ý niệm giữ lấy, bởi vì nàng là muội muội của Thanh Liên mà ta tôn trọng hắn, không muốn có ý nghĩ gì với nàng. Nhưng hôm qua ta gặp lại nàng sau một cơn bệnh phong hàn thì cảm giác của ta cũng hoàn toàn thay đổi, nhất là khi sáng nay bọn họ nói lời cáo từ, ta nôn nóng tới mức muốn đem thép tạo thành ổ khóa mà khóa họ lại, không cho đi đâu. Ta chưa từng trải qua chuyện không khống chế được như vậy cho nên Kiều tiên sinh ngươi nhất định phải giúp ta nghĩ biện pháp.”
Liễu Vô Song có chút dùng sức nắm chặt cánh tay Kiều tiên sinh.
Mà Kiều tiên sinh khi nghe được cái tên Thanh Liên thì cảm giác như trời đất đang sụp đổ. Đúng là Hồ vương đại nhân.
Hồ vương đại nhân có mặt ở nhân gian sao các trưởng lão lại không báo cho hắn biết? Bây giờ thì đến nhân gian không bao lâu đã làm cho Liễu Vô Song say mê, mà hắn thì không thể nào cãi lời Liễu Vô Song bởi vì Liễu Vô Song chính là chủ nhân huyết khế của hắn. Hắn vì báo ân mà đã ở bên cạnh Liễu Vô Song hai mươi năm rồi, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi không ngờ lại xuất hiện Hồ vương đại nhân.
Kiều tiên sinh quả thực là khóc không ra nước mắt a!
Vậy nữ nhân đi cùng Hồ vương đại nhân là ai? Hồ vương là độc nhất, không hề có huynh đệ tỷ muội, ngay cả anh em bà con cũng không có, nàng kia tuyệt đối không thể là muội muội của Hồ vương đại nhân nhưng Hồ vương đại nhân lại đối với nàng vô cùng thân thiết là do nguyên cớ gì?
Chẳng lẽ Hồ vương đại nhân yêu thương cái kia nữ tử?
Tưởng tượng này làm cho Kiều tiên sinh phấn khích lộ ra mặt.
Chuyện này tuyệt đối không thể. Hỏa Hồ tộc chờ đợi nhiều năm mới chờ được một người có thể đứng vào hàng tiên ban xuất hiện, làm sao ở trong thời điểm sắp thành công thì bị phá hỏng chứ, như vậy làm sao bọn họ còn mặt mũi nào để đi gặp tổ tiên.
Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mới được.
“Thiếu gia muốn lão hủ hỗ trợ như thế nào?” Hắn lập tức thu liễm tinh thần, còn quan tâm hỏi Liễu Vô Song.
Chương 41
XUÂN TÌNH HƯƠNG
“Kiều tiên sinh ngươi túc trí đa mưu, sau khi phụ thân qua đời cũng nhờ tiên sinh hết lòng giúp đỡ, Vô Song mới có được ngày hôm nay, ân tình của tiên sinh, Vô Song không dám quên nhưng cầu tiên sinh lần này dù thế nào cũng phải giúp Vô Song, thỉnh tiên sinh thay Vô Song nghĩ biện pháp đem huynh muội Thanh Liên ở lại bên cạnh ta, cho dù chỉ được nhìn thôi, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Nói xong liền khom người, tính hành lễ với Kiều tiên sinh.
Kiều tiên sinh vội vàng đỡ lấy hắn, vẻ mặt khó xử nói, “thiếu gia, không phải lão hủ không nghĩ cho thiếu gia nhưng một nam một nữ này là thân huynh muội với nhau. Nếu thiếu gia nhất thời tâm huyết dâng trào thì không sao nhưng nếu thiếu gia muốn được cả hai người thì lão hủ biết tính làm sao? Hai huynh muội kia có biết tâm tư của thiếu gia không?”
“Bọn họ không biết! Vô Song cũng là hôm qua mới suy nghĩ cẩn thận về tình cảm của mình, sau đó thì lập tức sai người mời tiên sinh đến đây, Thanh Liên còn đang ở Thái Hồ lâu chờ ta, cũng không biết ta tới đây tìm tiên sinh, người nhất định sẽ có biện pháp, có đúng hay không?”
Liễu Vô Song làm sao không biết muốn đồng thời có được hai người thì giống như là nằm mơ nhưng quả thật là hắn thích cả hai người, không muốn từ bỏ người nào. Nếu cả hai đều là nữ nhân hoặc là nam nhân thì tốt rồi, nhưng trớ trêu thay bọn họ lại là huynh muội, hắn cho dù không quan tâm cái nhìn của người khác thì không thể không để ý tới cảm nhận của Thanh Liên và Bảo Bảo, Liễu Vô Song nắm chặt tay “Kiều tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nào sao?”
Kiều tiên sinh nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói, “biện pháp không phải không có, nhưng phải xem thiếu gia có nguyện ý bỏ qua hay không?”
“Tiên sinh mau mời nói? Như thế nào là nguyện ý bỏ qua?”
“Trong hai huynh muội kia, thiếu gia thích ai hơn?” Kiều tiên sinh tựa hồ đã có chủ ý nên không nhanh không chậm mà hỏi.
“Ta không biết!” Liễu Vô Song ăn ngay nói thật lắc đầu, hắn quả thật không biết rốt cuộc thích ai nhiều hơn.
“Nếu vậy lão hủ cả gan phân tích cho thiếu gia rõ tình cảm với huynh muội bọn họ được không?”
Nếu đã biết người mà Liễu Vô Song thích là Hồ vương đại nhân, mà bên cạnh Hồ vương đại nhân lại có một nữ tử không rõ lai lịch, để phòng ngừa chuyện bất trắc, biện pháp tốt nhất là làm cho nàng và Liễu Vô Song kết thành một đôi còn Hồ vương đại nhân thì quay về Hồ tộc, như vậy hắn không phụ sự kỳ vọng của Vô Song mà vẫn giữ được niềm hi vọng suốt mấy ngàn năm của Hỏa Hồ tộc, coi như là thiên hạ cùng vui.
Trong lòng đã có chủ ý nhưng vẫn cần có sự phối hợp của Liễu Vô Song mới được, cho nên hắn cố ý làm ra vẻ khó xử, bất đắc dĩ nhìn Liễu Vô Song.
“Tiên sinh mau mau mời nói! Thanh Liên đối với Bảo Bảo cực kỳ nhân nhượng, mà Bảo đối với Thanh Liên cũng cực kỳ tôn kính và ỷ lại, tình cảm hai người bọn họ rất tốt.”
“Như thế thì có cách. Thiếu gia nếu thực sự muốn giữ hai người bọn họ lại thì tất nhiên là không thể cùng lúc có cả hai người, lão hủ đề nghị thiếu gia nên cưới tiểu thư kia làm vợ, mà vị công tử kia thân là anh vợ thì đương nhiên có quyền ở lại Liễu phủ như vậy là nhất cử lưỡng tiện, không ai có thể đàm tiếu mà thiếu gia cũng có thể nhìn thấy vị công tử kia để thỏa lòng mong nhớ, mà vị công tử kia cũng không có suy nghĩ không tốt về thiếu gia, bởi vì anh vợ ở lại nhà em rễ cũng là hợp tình hợp lý. Còn hơn là thiếu gia đối với công tử có lời nói hay hành động gì đó không hay, e là sau này khó có thể gặp mặt.”
Kiều tiên sinh là ra vẻ bất đắc dĩ bổ sung thêm, “huống chi như thiếu gia nói thì vị công tử kia rất nhân nhượng tiểu thư, nếu tiểu thư ở lại Liễu gia, thiếu gia vì không chịu nổi sự cầu xin của nàng nên đưa toàn bộ gia đình nàng đến Giang Nam để sum họp, dù sao Liễu gia có nuôi thêm vài miệng ăn cũng không sợ thiếu tiền, như vậy thiếu gia mỗi ngày đều nhìn thấy vị công tử kia mà lại thành đôi thành cặp hạnh phúc với tiểu thư/”
“Nhưng mà, Thanh Liên hắn…,” Liễu Vô Song không phải không biết đây đã là biện pháp tốt nhất nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ duyên phận với Thanh Liên, “cho dù hắn sống cùng một nhà nhưng đến lúc nào đó cũng sẽ cưới vợ sinh con, như vậy không phải rồi ta cũng sẽ mất hắn sao?”
“Thiếu gia, trong cuộc sống làm sao có chuyện thập toàn thập mỹ? Cho dù là thần tiên trên trời cũng vậy, chẳng lẽ thiếu gia muốn lão hủ cho họ uống loại thuốc làm cho bọn họ thần trí hỗn loạn để mặc thiếu gia ngươi đùa nghịch sao?”
“Không! Ta sẽ không như vậy đối với Thanh Liên bọn họ, ta muốn chính là tình cảm chân thành chứ không phải là con rối,” Liễu Vô Song lập tức quát to.
“Vậy thiếu gia nên biết đây là biện pháp tốt nhất rồi, hơn nữa chúng ta ở đây nghĩ tới nghĩ lui, không chừng tiểu thư kia lại không thích thiếu gia thì sao? Thiếu gia lo lắng chuyện công tử kia sau này thành thân thì chi bằng nên suy nghĩ làm cách nào để chiếm được tình cảm của tiểu thư còn hay hơn, bây giờ ngồi lo lắng chuyện tương lại mù mịt, thiếu gia không thấy là quá lo xa sao?”
“Kiều tiên sinh, ngươi nói đúng, là Vô Song hồ đồ, chỉ lo suy nghĩ không đâu lại quên chuyện quan trọng trước mắt còn chưa làm. Ngày mai ta sẽ mời bọn họ đến Liễu gia làm khách, Kiều tiên sinh hãy về phủ trước để an bài mọi chuyện, chờ khi người đến thì ngươi phải giúp ta tìm biện pháp để giữ bọn họ lại. Bọn họ sáng nay đã từ biệt ta, nói là muốn đi phương bắc, nếu để bọn họ rời đi thì hi vọng sẽ lại càng xa vời.”
“Thiếu gia yên tâm! Lão hủ nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp ngươi. Thiếu gia mấy ngày nay nên quan tâm nhiều hơn đến vị tiểu thư kia, nhưng có một điều thiếu gia phải nhớ kỹ là không được biểu lộ tình cảm trong lòng với vị công tử kia, nếu để bọn họ nhận ra thì đại sự khó thành.”
Hồ vương đại nhân tuy có tâm thuật, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu những toan tính trong bụng mọi người nhưng bình thường ít khi dùng tới, chỉ hi vọng Liễu Vô Song đừng quá lộ liễu, nếu để Hồ vương đại nhân nghi ngờ, nhìn thấu ý định của hắn thì phiền toái lớn.
“Kiều tiên sinh yên tâm, Vô Song biết phải làm gì!”
Liễu Vô Song thở dài một hơi, hắn vẫn ngưỡng mộ Thanh Liên nhưng xét về khát vọng thân thể thì hắn vẫn thích ôm một thân hình nữ tử mềm mại hơn, nếu Kiều tiên sinh đã muốn mình che giấu tâm tình thì mấy ngày tiếp theo sẽ phải hạn chế gặp Thanh Liên, mà không được nhìn hắn cười, nghe hắn nói chuyện thì tâm của mình cũng hoảng loạn hơn. Đành phải chịu đựng cho đến khi về tới Liễu gia thôi.
“Thiếu gia này cho ngươi!” Kiều tiên sinh lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho Liễu Vô Song.
“Đây là cái gì?” Liễu Vô Song cầm lấy bình sứ màu trắng hỏi lại.
“Xuân hương!” Kiều tiên sinh vừa nói xong, sắc mặt của Liễu Vô Song cũng thay đổi.
“Kiều tiên sinh, Vô Song đã nói là không muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi, Vô Song muốn chân tình chứ không phải là dùng hành vi bại hoại để chiếm tiện nghi”
Liễu Vô Song mặt tràn đầy tức giận, nếu đối phương không phải là Kiều tiên sinh hắn luôn khâm phục thì đã sớm bị đuổi ra ngoài chịu phạt.
“Thiếu gia đừng giận, cái này không phải là thứ bỉ ổi gì. Thiếu gia cũng đừng quá khinh thường lão hủ, lão hủ biết thiếu gia là người tao nhã, chẳng lẽ lão hủ còn để thiếu gia làm chuyện bất nghĩa hay sao? Xuân tình hương này không phải là xuân dược mà chỉ là giúp người ta thả lỏng tâm tình, ngủ ngon giấc hơn mà thôi, mỗi ngày chỉ cần nhỏ một giọt vào cơm canh của tiểu thư thì thân thể nàng càng thêm khỏe mạnh, dung nhan tươi sáng hơn, không bị cảm mạo phong hàn linh tinh gì, lão hủ đưa cho thiếu gia là dùng để lấy lòng tiểu thư, thiếu gia lại cho rằng lão hủ có hành vi bất lương.”
Nghe Kiều tiên sinh giải thích một hơi, Liễu Vô Song cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói, “tiên sinh, là Vô Song lỗ mãng, tiên sinh ngàn vạn lần đừng trách Vô Song.”
“Thiếu gia, lão gia có ân với lão hủ, lão gia đã qua đời thì thiếu gia là người lão hủ phải bảo vệ cả đời làm sao dám trách móc thiếu gia cho được. Nếu muốn trách thì trách lão hủ đã làm cho thiếu gia hiểu lầm.”
“Kiều tiên sinh, ngươi đối với Vô Song như vậy, Vô Song thật cảm kích vô cùng, nếu có thể hoàn thành tâm nguyện này, Vô Song cả đời này cũng không mong gì nữa.”
Liễu Vô Song lại khom người hành đại lễ mà Kiều tiên sinh lần này cũng không trốn tránh, chỉ dìu hắn đứng lên, thấp giọng nói, “thiếu gia, đã tới bữa trưa rồi, ngươi không đến Thái Hồ lâu dùng bữa với hai vị kia sao? Bọn họ không quen thuộc nơi này, chính là cơ hội tốt của thiếu gia a.”
“A! Tiên sinh, ngươi không nói thì Vô Song cũng quên mất. Đa tạ tiên sinh, làm phiền ngươi hôm nay về phủ trước, ngày mai ta sẽ cùng Thanh Liên bọn họ về sau.”
Liễu Vô Song thấy trời cũng đã trưa, mải nói chuyện mà quên cả cơm nước, nếu Thanh Liên bọn họ không ăn trước mà vẫn chờ hắn để cho bị đói thì hắn thật sự có lỗi. Cho nên vội vãi đi về hướng Thái Hồ lâu, nhưng vừa ra tới cửa đã bị Kiều tiên sinh gọi lại, “thiếu gia, ngươi chờ một chút.”
“Tiên sinh còn có gì phân phó?” Liễu Vô Song lập tức dừng lại cước bộ, trở lại.
“Xuân hương không nên sử dụng trước mặt vị công tử kia, tốt nhất đừng để hai người bọn họ phát hiện để tránh bị hiểu lầm, lão hủ tuyệt đối không hại thiếu gia, thiếu gia cứ yên tâm cho vị tiểu thư kia dùng.”
Kiều tiên sinh ân cần dặn dò, bởi vì xuân hương này là mê hồn chi hương đặc biệt của Hỏa Hồ tộc, nếu làm trò trước mặt Hồ vương đại nhân thì còn giấu được sao?
Hắn cũng không có lừa Liễu Vô Song, xuân hương này đúng là giúp cho dung nhan người dùng càng thêm đẹp, thân thể khỏe mạnh hơn nhưng công hiệu tốt nhất của xuân hương là nếu người hay yêu khác tộc mà sử dụng nó thì sẽ sinh ra ảo giác, đối xử tốt với cả người trước đó mình không thích, nhưng nó lại không để lại chút dấu vết nào.
Hắn cũng không xác định được quan hệ của nữ tử kia với Hồ vương đại nhân là như thế nào, nhưng tin chắc là bọn họ có phát sinh tình cảm, nếu lúc này Liễu Vô Song nhiệt liệt theo đuổi lại có sự trợ giúp của xuân hương thì cho dù không thích hắn cũng không thể từ chối.
Mà chỉ cần như thế, sau này cho dù Liễu Vô Song và nàng ta có thành đôi hay không thì cũng không sao, chỉ cần Hồ vương đại nhân cho rằng nàng đa tình, không phải là nử tử đoan trang, chủ động rời đi thì hắn đã đạt được mục đích.
Chỉ cần Hồ vương đại nhân rời đi thì hắn sẽ lo chuyện của Liễu Vô Song, dù sao người và yêu gắn bó với nhau sẽ không có kết quả tốt, nàng kia tuy rằng hiện tại không biết là yêu tinh gì tu luyện thành nhưng yêu lực trên người tỏa ra rất rõ ràng, nàng tuyệt đối không phải là nhân loại, cho nên một mảnh chân tình của Liễu Vô Song chưa gì đã biết là thất bại.
Đến lúc đó, nếu hắn không bỏ xuống được thì cho dù mình có hao phí mấy ngàn năm đạo hạnh cũng sẽ giúp hắn xóa bỏ trí nhớ, coi như là báo ân, cũng là muốn tốt cho hắn, không thể trơ mắt nhìn hắn bị hủy diệt.
Kiều tiên sinh cho rằng kế hoạch của mình không chút sơ hở, nào ngờ người tính không bằng trời tính.