Hồ Vương Thanh Liên - Chương 38 + 39
Chương 38
ẨM THỰC NHÂN GIAN
Bữa ăn chiều hôm nay cũng phong phú như trước kia, cả một bàn lớn bằng gỗ tử đàn đều tràn đầy đủ loại thức ăn tinh xảo, khiến người ta nhìn thấy cũng phát thèm, không cần ăn cũng biết nhất định rất ngon.
Nếu ở nơi đô thị phồn hoa thì việc có được một bàn tiệc thịnh soạn như vậy cũng đã là khó khăn, còn chưa nói tới nơi này là một biệt viện dùng để nghỉ mát ven hồ, như vậy chứng tỏ năng lực của Liễu gia mạnh đến mức nào.
Lúc này Bảo Bảo cũng đã che giấu bớt một phần linh khí, khi nàng cùng Thanh Liên tiến vào phòng thì đã thấy Liễu Vô Song mỉm cười đứng bên bàn, thấy bọn họ vào thì lập tức tiến lên đón tiếp, “Thanh Liên, nhị muội, các ngươi đã tới. Nhị muội thấy thân thể khá hơn chưa? Tiết xuân khí trời se lạnh, rất dễ bị cảm phong hàn, ta muốn mời đại phu đến nhưng Thanh Liên lại nói không cần, bây giờ nhìn thấy khí sắc của nhị muội thì đúng là không thể không tin lời của Thanh Liên.”
Liễu Vô Song có tài ăn nói, lại nhiệt tình, thoải mái làm cho người ta cũng khoan khoái trong lòng, Bảo Bảo vốn đang muốn nói lời cáo từ mà giờ phút này cũng không thể thốt nên lời, chỉ nói, “đa tạ Liễu đại ca quan tâm, ta không sao.”
Thanh Liên đỡ Bảo Bảo ngồi xuống rồi mới nói, “Vô Song, chỉ có mấy người chúng ta, sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, thật là lãng phí, làm cho huynh muội chúng ta thêm áy náy a.”
“Thanh Liên, ngươi lại như vậy rồi, mấy ngày qua ngươi liên tục cảm ơn ta, xem ra không thật sự xem ta là bằng hữu, nếu không đã không khách khí với ta như vậy. Ngồi xuống, ngồi xuống, từ lúc gặp ngươi tới giờ đều là bữa trưa không chịu ăn gì, bây giờ đã là bữa cơm chiều, sợ ngươi ăn uống không ngon miệng nên mới bảo phòng bếp chuẩn bị nhiều món một chút để ngươi có thêm sự chọn lựa. Nhị muội, ngươi cũng vậy, bệnh nặng mới khỏi, cần phải bồi dưỡng thêm, chiều nay ta cùng Thanh Liên câu cá đã bảo phòng bếp thêm chút thuốc bổ vào nấu thành canh cá bổ dưỡng, uống nhiều một chút nha. Nếu còn thích ăn gì thì cứ phân phó một tiếng là được, cứ coi như đây là nhà của mình, đừng e ngại gì.”
Liễu Vô Song ân cần đón tiếp, Thanh Liên và Bảo Bảo thì cùng liếc nhìn nhau một cái, có chút khó xử.
“Đa tạ liễu đại ca!” Bảo Bảo mỉm cười với Liễu Vô Song.
Lúc này Bảo Bảo không còn linh khí bức người như buổi chiều nhưng Liễu Vô Song cũng không có một chút thất vọng, cảm thấy Bảo Bảo giống như một khối trân bảo, chẳng qua là do bị bệnh nên mới giảm bớt sự sáng chói, chỉ cần có chút thời gian, nàng nhất định sẽ khôi phục lại vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nghe nàng ôn nhu cảm tạ, Liễu Vô Song cảm thấy mỹ mãn vô cùng, đừng nói là chỉ chuẩn bị một bàn tiệc này, nếu bắt hắn đi lấy mặt trăng trên trời hắn cũng nguyện ý, “nhị muội, nếu muốn cảm tạ ta thì ăn nhiều một chút là được.”
“Ân!” Bảo Bảo khẽ gật đầu.
Hai nha hoàn cũng từ phía sau tiến lên, chia ra hầu hạ nàng và Thanh Liên, nhưng Bảo Bảo đưa tay ngăn cản, “không cần, các ngươi lui ra, chúng ta tự ăn.”
“Dạ, tiểu thư,” hai nha hoàn vội lui sang một bên.
“Ca ca, ta muốn uống canh cá do ngươi câu,” Bảo Bảo nhìn về phía Thanh Liên, làm nũng.
Tâm tình vốn có chút buồn bực của Thanh Liên lập tức tốt lên, “được.”
Nói xong liền đưa tay múc một bát canh cá đưa tới trước mặt nàng, “uống đi.”
“Ân!” Bảo Bảo cúi đầu dùng muỗng nhỏ uống canh cá, cảm thấy thật là ngon.
Lúc này, Thanh Liên cũng gỡ một ít thịt cá, tỉ mỉ gỡ bỏ xương cá, lại gắp thêm chút thịt bò, rồi đem cả hai thứ bỏ vào chén nàng, “ăn đi.”
Bảo Bảo không nói tiếng nào, chỉ ôn nhu, ngọt ngào nhìn Thanh Liên cười, nhận lấy cái chén, cúi đầu ăn ngấu nghiến, Thanh Liên đón nhận nụ cười của nàng, tâm cũng ấm lên, nàng đúng là dễ thỏa mãn, chỉ có vài con cá thôi cũng đã làm nàng cười đến vui vẻ như thế.
Trong mắt người khác thì chỉ là huynh muội tình thâm nhưng với Liễu Vô Song thì lại có cảm giác khác, thấy hai người bọn họ quá mức thân mật, loại cảm giác này không giống như lúc hắn vừa gặp mặt bọn họ.
Lúc mới quen biết Thanh Liên thì tình cảm huynh muội bọn họ cũng tốt, nhưng không thân thiết như lúc này, làm cho hắn không thể không nghi ngờ mình nghĩ quá nhiều, co lẽ do Bảo Bảo bị bệnh nên Thanh Liên mới lo lắng, quan tâm nàng nhiều hơn cho nên mới làm hắn nảy sinh cảm giác như thế.
Càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể là như thế, Liễu Vô Song dùng sức lắc đầu, muốn xóa bỏ ý nghĩ không tốt trong lòng, đưa tay gắp vài món thức ăn bỏ vào chén Bảo Bảo, “nhị muội, ăn thử đi, đây là tôm bóc vỏ và thủy tinh sừng, đều là món sở trường của đầu bếp Giang Nam, mùi vị cũng nhẹ, chắc là sẽ hợp với khẩu vị của ngươi.”
“Cám ơn Liễu đại ca, ngươi không cần chiếu cố ta, có ca ca quan tâm ta là được, Liễu đại ca cũng ăn đi” Bảo Bảo nhìn mấy thức ăn trước mặt, mỉm cười đáp lại Liễu Vô Song.
“Ách, hảo!” Liễu Vô Song vội vàng gật đầu.
Bảo Bảo không muốn làm cho hắn mất thể diện nên gắp một miếng tôm bóc vỏ bỏ vào miệng, nhai hai cái, đôi mắt sáng bừng lên, “thực sự là ăn rất ngon, cảm ơn Liễu đại ca. Thanh, ách, ca ca, ngươi cũng ăn thử đi, ăn rất ngon.”
Xém chút nữa là đã gọi tên Thanh Liên, cũng may là nàng kịp thời ngưng lại, đem tôm bóc vỏ đưa đến bên miệng Thanh Liên mới nhớ ra hắn đã không ăn uống đã rất nhiều năm. Bảo Bảo muốn rút tay về thì Thanh Liên đã mở miệng ngậm lấy con tôm bóc vỏ trên đũa của Bảo Bảo, nhai vài cái rồi ôn hòa cười, “ân, thực sự là ăn rất ngon.”
Hành động nho nhỏ của hắn lại làm Bảo Bảo choáng váng, có chút không thể tin, tiếp sau đó là kinh ngạc rồi lại vui mừng như điên, sau cùng là cảm động như muốn khóc, đôi môi đỏ mọng run rẩy hỏi Thanh Liên, “ngươi, ngươi, ngươi ăn? Ngươi thực sự ăn?”
“Nha đầu ngốc, ta ăn ngươi mất hứng sao? Sao lại có bộ dáng như vậy? không được khóc nha.” Thanh Liên cầm lấy đôi đũa trong bàn tay đang run rẩy của nàng, hắn chỉ là vì nàng mà ăn một chút thức ăn của nhân gian, nàng đã cao hứng đến vậy, làm cho tâm của hắn cũng dao động theo. Có người để ý đến nhất cử nhất động như thế là Thanh Liên hắn may mắn mới có được.
Hắn không nói thì thôi, lời vừa dứt thì nước mắt của Bảo Bảo cũng rơi ra, ném đôi đũa trong tay, hung hăng ôm chặt Thanh Liên khóc rống lên, làm cho hắn cũng kích động, vội vàng vỗ về lưng của nàng, an ủi, “Bảo Bảo ngoan, không khóc, không khóc, là ta không tốt, sau này Bảo Bảo thích ăn gì, Thanh Liên ta cũng ăn như vậy được không? không khóc”
Hắn chưa bao giờ thấy Bảo Bảo khóc, bây giờ thấy rồi mới biết mình vĩnh viễn đừng nhìn thấy là tốt nhất. Lúc này hắn mới hiểu, nước mắt của nữ nhân là vũ khí chí mạng đối với nam nhân, nhìn Bảo Bảo lúc này, hắn tình nguyện nàng lúc trước cuồng ngạo, đối với hắn luôn là ép buộc hơn là bây giờ, hắn chỉ ăn một con tôm bóc vỏ thôi mà nàng đã khóc đến trôi nhà, nếu sau này hắn làm cho nàng đau khổ, không biết sẽ như thế nào nữa.
“Thật vậy chăng?” Bảo Bảo vẫn khôn chịu buông Thanh Liên, ngước hai mắt đẫm lệ nhìn hắn hỏi.
“Thật sự! Thật sự!” Thanh Liên lập tức gật đầu, không dám có nửa phần chần chờ, chỉ sợ nước mắt của nàng lại rơi ra.
“Hảo!” Lập tức buông Thanh Liên ra, đoạt lấy chiếc đũa của hắn, đứng lên huy động một hồi đã thấy trong chén của Thanh Liên chất đầy thức ăn, đôi đũa cũng được đưa trở lại trong tay hắn, “đây đều là những món ta thích ăn: thịt hương tô, gà phù dung, còn có cá hấp ngũ sắc, ngươi đều ăn hết đi.”
Thanh Liên gật đầu, “hảo, ta đều ăn, đều ăn, ngươi nhanh lau nước mắt đi, đã lớn rồi mà còn thích khóc như vậy, ngươi xem Vô Song đang chê cười ngươi kìa.”
Liễu Vô Song vốn đang suy nghĩ đến sự thân thiết của hai người bọn họ nên hoàn toàn không có phản ứng, cho đến khi thấy Bảo Bảo khóc như hoa lê đái vũ, tiếng khóc của nàng làm tâm hắn thấy đau, rốt cuộc hắn hiểu được nguyên nhân sự rung động trong lòng mình: hắn thích Bảo Bảo.
Nhưng mà nhìn thấy Thanh Liên tay chân luống cuống, ra sức an ủi Bảo Bảo, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và ôn nhu, làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, bởi vì hắn cũng có cảm giác muốn giữ lấy Thanh Liên không thua gì cảm giác đối với Bảo Bảo. Hắn thực sự thấy hai huynh muội bọn họ ôm nhau ở cùng một chỗ như vậy thật đẹp, làm cho hắn cảm động, muốn đồng thời yêu quý cả hai, không cho bất kỳ kẻ nào chiếm lấy.
Hắn cho tới bây giờ không phát hiện ra mình có thể thích cả nam nhân lẫn nữ nhân.
Liễu Vô Song trong lòng đầy phức tạp, bối rối và mâu thuẫn, hắn có chút khinh bỉ bản thân, nếu Thanh Liên biết được thì có khinh thường hắn không? Liễu Vô Song không dám nghĩ tiếp nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi hai người bọn họ.
Im lặng một hồi mới chậm chạp đáp, “không, không có việc gì, đều là người một nhà, không cần để ý.”
Sau đó quay sang nói với nha hoàn, “không thấy trong tay tiểu thư không có đũa sao?”
“Dạ, thiếu gia,” nha hoàn vội chạy ra ngoài, rất nhanh đã mang vào một đôi đũa mới đưa cho Bảo Bảo. Bảo Bảo dùng tay áo lau nước mắt, ngước nhìn Thanh Liên, phát hiện hắn cũng gắp thức ăn y như vậy để vào ché nàng, mỉm cười nói, “chúng ta cùng nhau ăn.”
“Hảo, cùng nhau!” Thanh Liên bao dung nhìn nàng, cúi đầu cùng nàng thưởng thức ẩm thực nhân gian.
Còn Liễu Vô Song thì tay gắp đồ ăn mà mắt vẫn xuất thần nhìn Thanh Liên và Bảo Bảo.
Đang đắm chìm trong hạnh phúc nên Thanh Liên và Bảo Bảo đều không nhận thấy sự thất thường của Liễu Vô Song, tập trung hưởng thụ mỹ vị.
Cơm chiều xong thì trời cũng đã tối, không có khách lui tới, nơi này càng thêm tĩnh lặng.
Thanh Liên ăn nhiều thức ăn nhân gian nên bụng có chút vấn đề, dường như vì đã lâu không ăn uống nên bao tử có chút bài xích những món ăn nhân gian.
Bảo Bảo thấy hắn nhăn mi thì ân cần hỏi thăm, “không quen sao?”
“Ân, đã lâu chưa ăn nhiều như vậy,” Thanh Liên thành thật trả lời
“Chút nữa chúng ta ra ngoài xem sao, ta xoa cho ngươi?” Bảo Bảo thấp giọng nói, trước kia nàng thấy mẫu thân và phụ thân thường ở trên mái nhà ngắm trăng xem sao, lúc này nàng cũng muốn trải qua cùng người trong lòng.
“Tốt!” Thanh Liên khẽ gật đầu.
“Vô Song, ta đưa Bảo Bảo về phòng, lúc này cũng không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi đi,” Thanh Liên quay sang nói với Liễu Vô Song vẫn đang còn thất thất, lúc hắn cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu tâm tình của Liễu Vô Song, tóm lại hắn sẽ không để Liễu Vô Song tiếp cận Bảo Bảo.
Lần đầu tiên không đợi hắn trả lời, liền khinh ôm lấy Bảo Bảo đi ra ngoài, Liễu Vôn Song nhìn theo bóng dáng bọn họ, nói với nha hoàn, “phóng bồ câu đưa tin, bảo Kiều tiên sinh chờ ta ở Thái Hồ.”
“Dạ, thiếu gia!” Nha hoàn vô thanh vô tức lui xuống, bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã được huấn luyện.
Chương 39
KIỀU TIÊN SINH THẦN BÍ
Ban đêm, Thanh Liên nằm trên ghế đặt bên cửa sổ, Bảo Bảo nằm bên cạnh hắn, đưa tay xoa bụng hắn, mắt ngước nhìn lên trời
“Hôm nay ngay cả một vì sao cũng không thấy, thực sự là không nể mặt a.”
Thấp giọng oán giận, Thanh Liên bật cười, “hiện tại là đêm xuân, trời có mây, sao có thể nhìn thấy sao? Chờ khi trời tốt thì có thể thấy được thôi.”
“Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thanh Liên cùng ta ngắm sao a,” Bảo Bảo vẫn không vui, khó có được cơ hội này, cho nên nói sao cũng không quên oán giận ông trời.
“Sau này còn nhiều cơ hội, Bảo Bảo nếu thích xem, mỗi ngày ta sẽ ngắm cùng ngươi là được.”
Trước kia chưa từng có yêu chiều qua người nào, giờ phút này Thanh Liên không biết nên dùng từ ngữ nào để thể hiện sự cưng chiều của mình đến mức tốt nhất.
“Thanh Liên, ngươi thật tốt quá!” Một cái hôn thật to cũng hạ xuống mắt hắn, Bảo Bảo cười đến tít mắt, giống như là con mèo nhỏ ăn vụng được.
Thanh Liên lại là nhịn không được cười, “như vậy liền thỏa mãn!”
“Ân, lòng ta thực ra rất nhỏ, chỉ cần có ngươi bên cạnh, cho dù là cùng ta làm một việc nhỏ nhất, ta cũng cảm thấy rất mỹ mãn,” Bảo Bảo tiếp tục cười.
Thanh Liên ôm lấy nàng, đứng dậy đi đến bên giường, Bảo Bảo kinh hô lại mang theo vui mừng hỏi, “Thanh Liên, ngươi muốn làm gì?”
“Ngủ!” Thanh Liên phất phất tay, toàn bộ bàn ghế bày biện phía trước đều biến mất, còn Bảo Bảo cố nén sự e lệ, ánh mắt chờ mong nhìn Thanh Liên, hắn chỉ trả lời, “chỉ đơn thuần là ngủ?”
Bảo Bảo nhất thời suy sụp, “Thanh Liên, ngươi nói thật sự”
“Bảo Bảo chẳng lẽ không muốn ngủ cùng ta sao? Vậy ta sẽ quay về phòng mình,” Thanh Liên nói xong thì đặt nàng xuống giường, xoay người như muốn rời đi.
Lập tức bị Bảo Bảo dùng sức túm lại bên giường, hai tay ôm chầm lấy hắn, “chỉ đơn thuần ngủ cũng chả sao, bất quá ngươi đừng bỏ chạy.”
“Không phải Bảo Bảo còn muốn ta làm chuyện gì khác sao?” Thanh Liên cười đến sảng khoái, làm cho Bảo Bảo tinh thần nhộn nhạo, cuối cùng không nặng không nhẹ cắn lên vai hắn một cái, “ngươi cố ý, ngươi khi dễ ta, ngươi ác liệt.”
“Ta ác liệt, Bảo Bảo không phải là thích ta làm như vậy sao,” Thanh Liên nhìn nàng thở phì phò, cảm thấy cười đã đủ liền nghiêng người ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, “ngủ đi, ngươi đừng làm ồn, ta có chút mệt mỏi, coi như là giúp ta ngủ đi. Được không? ngày mai chúng ta từ biệt Liễu Vô Song, e là còn phải tốn nhiều lời a.”
“Ai bảo bộ dáng Thanh Liên ngươi gây tai họa như vậy làm chi,” Bảo Bảo vẫn cho rằng Liễu Vô Song không có ý tốt với Thanh Liên, cho nên mới quay trở lại tìm bọn họ.
Thanh Liên lúc này không giải thích, tuy rằng người Liễu Vô Song thích lúc này là nàng nhưng hắn sẽ không nói cho nàng nghe, làm cho nàng khẩn trương, lo lắng sợ mất hắn cũng là một cảm giác ngọt ngào.
“Được, ngày mai sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ làm mình xấu một chút, khuôn mặt đẹp chỉ dành cho tiểu yêu tinh của ta xem, có được chưa?”
“Vẫn còn chưa ổn lắm, nhưng nể tình ngươi tự giác như vậy thì ngày mai cứ để ta đối phó với Liễu Vô Song kia đi,” Bảo Bảo hài lòng dúi đầu vào ngực hắn đáp lại.
“Bảo Bảo, ngươi cũng đừng xằng bậy, dù sao hắn đối chúng ta cũng không ác ý!”
Vừa nghe nàng muốn giải quyết việc này, Thanh Liên liền không tự chủ mà nhắc nhở nàng, dù sao chuyện của Liễu Vân Song cũng do nàng mà ra.
“Ta biết, thực ra ta còn phải cảm ơn Liễu Vô Song a, nếu không có hắn thì Thanh Liên ngươi đâu có nhanh chóng tiếp nhận ta như vậy, cho nên tính ra hắn cũng coi như là một nửa bà mối của chúng ta, ta sẽ không gây hại cho hắn. Nếu ngươi lo lắng thì ta nói rõ thế này, ý của ta là ngày mai cứ để ta nói chuyện với hắn, ngươi không cần lên tiếng, cho dù ta nói cái gì, ngươi chỉ cần thừa nhận là được, sau đó chún ta cùng nhau rời đi.”
“Ngươi chuẩn bị nói với hắn cái gì!”
Không biết vì cái gì Thanh Liên cảm thấy Bảo Bảo sẽ nói ra những lời không hay, nên có chút lo lắng.
“Đây là bí mật, ngày mai nghe cũng được, gấp cái gì, ngủ,” Bảo Bảo cũng không tính nói ra ngay lúc này, nếu nói rồi, Thanh Liên còn để cho nàng có cơ hội nói sao?
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, bọn họ còn chưa kịp nói lời từ biệt thì Liễu Vô Song đã lên tiếng trước.
“Thanh Liên, Nhị muội, nơi này không khí hảo, phong cảnh cũng tốt, các ngươi nếu không muốn ở lại đây thì có thể ra ngoài du ngoạn vài ngày, ta hôm nay có chút việc, phải quay về trong thành, nhanh thì hai ngày, chậm thì năm ngày sẽ quay lại.”
Liễu Vô Song áy náy nhìn bọn họ.
“Liễu đại ca, thực sự là trùng hợp. Hôm qua ta cũng cùng ca ca thương lượng, định sáng nay sẽ nói lời từ biệt với ngươi, còn đang lo không biết phải mở miệng thế nào thì ngươi đã là người từ biệt trước, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau đi, đến trong thành thì chia tay.”
Bảo Bảo lập tức bắt lấy cơ hội này, té nước theo mưa, còn Thanh Liên thì im lặng nhìn thức ăn trong chén, nghĩ hôm qua cũng đã ăn không ít, hôm nay có ăn thêm chút nữa thì chắc cũng không sao.
“A? Thân thể của ngươi vừa mới tốt hơn, sao phải vội ra đi như vậy? Nơi này có gì làm các ngươi không hài lòng sao? Hay là chê các nàng hầu hạ không chu đáo?”
Liễu Vô Song kinh ngạc nhìn bọn họ, không nghĩ hai người cũng nói lời từ biệt nên vội vàng, lo lắng.
“Không có, Liễu đại ca, hết thảy đều tốt lắm, thật sự, so với ở nhà chúng ta còn chu đáo hơn thì làm sao mà không hài lòng chứ. Nhưng ta cùng ca ca đi ra ngoài dạo chơi là muốn tăng thêm kiến thức, luôn đi theo Lễu đại ca, dù ngươi không chê chúng ta liên lụy thì chúng ta cũng sợ tạo thêm phiền toái cho ngươi. Hơn nữa nơi kế tiếp chúng ta muốn đi là Hoàng Giang ở phương bắc, ngắm xem phong cảnh nơi đó, sợ là Liễu đại ca không có thời gian để đi cùng chúng ta, cho nên đành phải từ biệt ở đây.”
Những lời này của Bảo Bảo nếu là trước kia thì còn có chút tác dụng với Liễu Vô Song nhưng bây giờ hắn đã có cảm tình với nàng, một lòng muốn giữ nàng và Thanh Liên bên cạnh nên làm sao có thể vì mấy lời của nàng mà dễ dàng để bọn họ rời đi.
“Vậy cũng không cần vội vàng ra đi như vậy, thật sự làm ta buồn lòng a, lúc trước các ngươi cũng đã vội vàng bỏ đi, bây giờ cũng thế. Nhị muội, ngươi mới khỏe lại, phong hàn còn chưa trừ hết, liền đã vội vã bỏ đi như vậy ta tự hỏi nếu ta không có lỗi thì cũng là do các ngươi rất chán ghét ta nên mới khẩn cấp bỏ chạy như thế”
Liễu Vô Song lời này mang theo ba phần thương tâm, bảy phần chân tình nhìn Bảo Bảo và Thanh Liên. Liễu Vô Song hắn từ nhỏ đến giờ muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, chưa bao giờ phải lấy lòng một ai, không ngờ lại bị hai người này lạnh nhạt đến hai lần, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất và bất đắc dĩ.
Thanh Liên vốn đã đáp ứng Bảo Bảo là không lên tiếng, nhưng giờ nghe Liễu Vô Song cảm thán như vậy, nếu không lên tiếng nữa thì sẽ làm sự hiểu lầm càng lớn, lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Vô Song sao lại nói như vậy? Chúng ta chưa từng nghĩ như thế, chỉ là cảm thấy đã làm phiền lâu rồi, trong lòng có chút băn khoăn thôi, ngươi cứ nghĩ như thế thì huynh muội chúng ta làm sao dám, nếu cứ như vậy thì bằng hữu cũng không thể a.”
“Ai nha, Thanh Liên, đừng a, ta nói không đúng sao? Ngươi đừng giận, bỏ qua cho ta một lần đi. Ta từ nhỏ đến giờ chưa từng kết giao bằng hữu cho nên suy nghĩ lung tung một chút, thật ra có thể quen biết các ngươi đã rất cao hứng, lại càng không muốn rời xa, dù biết thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, nhưng cho dù phải rời đi thì các ngươi cũng nên thư thả mấy ngày, đến nhà ta làm khách rồi hãy rời đi, như vậy lòng ta cũng thấy dễ chịu hơn.”
Liễu Vô Song vừa thấy Thanh Liên trầm mặt, ngữ khí cũng kém ôn hòa, nghĩ là mình đã làm hắn giận nên càng sốt ruột, lần đầu tiên lấy lòng một người lại làm sai cách nên khó chịu vô cùng, vội vàng giải thích.
Thanh Liên nghe hắn nói vậy, nhìn thoáng qua Bảo Bảo, thấy trong mắt nàng cũng có chút thỏa hiệp, cảm thấy bọn họ cũng không thể nói đi là đi, muốn đến thì đến, cũng nên có hạn chế, vậy thì đành ở lại thêm vài ngày.
Hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau xong, Thanh Liên làm ra vẻ trầm tư nói “được rồi, chúng ta sẽ ở lại thêm mấy ngày, như vậy là gây thêm phiền toái cho Vô Song ngươi rồi.”
“Thật sự? Thật tốt quá! Các ngươi đồng ý ở lại ta đã cao hứng vô cùng, làm gì có chuyện phiền toái. Chúng ta mau ăn điểm tâm đi, ăn xong thì cùng nhau vào thành, nếu đi nhanh thì có thể kịp đến Thái Hồ dùng cơm trưa.”
Thành công giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày, tâm tình của Liễu Vô Song tốt hơn rất nhiều, chỉ cần chờ Kiều tiên sinh đưa ra biện pháp, giúp hắn buộc Thanh Liên và Bảo Bảo ở bên mình nữa là trọn vẹn, còn chuyện dàn xếp bọn họ thế nào thì nhất thời hắn chưa nghĩ ra.
Hắn cao hứng còn Bảo Bảo thì cảm thấy như mình bị rơi vào bẫy, bị người ta tính kế, nhìn các món điểm tâm tinh xảo trên bàn, nào là gia ti liên dong bao, xíu mại giòn da… đều là những món nàng thích nhưng hoàn toàn không thể nuốt trôi.
Bàn tay Thanh Liên không giấu vết nắm lấy tay Bảo Bảo ở dưới bàn, trên mặt vẫn ôn nhuận mỉm cười “Bảo Bảo, không đói bụng sao? Ăn nhanh đi, một hồi còn lên đường.”
Bảo Bảo nhìn hắn, cảm thấy dù khuôn mặt hắn đã trở nên bình thường, cũng mất đi linh khí vốn có nhưng mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt của hắn đều hấp dẫn nàng thật sâu.
Cúi đầu cắn một miếng liên dong bao thất to, còn chưa nuốt xuống đã nói, “ta có ăn, Thanh Liên ngươi cũng ăn đi.”
Tưởng rằng đi rất lâu nhưng thật ra cũng chỉ có một đoạn đường núi ngăn cách mà thôi, xe ngựa vững vàng đi trên con đường riêng của gia đình Liễu Vô Song, thoáng cái đã thấy cách xa biệt viện, trước mắt đã là Thái Hồ.
Khi đến thành thì còn chưa tới giờ cơm trưa, Liễu Vô Song phải đi gặp bạn nên mời Bảo Bảo và Thanh Liên đến tửu lâu lớn nhất Thái Hồ chờ hắn, sau đó cưỡi ngựa, mang theo người rời đi.
Thanh Liên và Bảo Bảo không có chọn lựa nào khác, đành phải ở đây chờ Liễu Vô Song. Hai bên lan can của tửu lâu có rất nhiều cây liễu cổ thụ, gió thổi qua làm cho tơ liễu rủ xuống, rơi xuống đầu Bảo Bảo, Thanh Liên liền nhẹ nhàng đưa tay gỡ cho nàng, cho dù là tơ liễu cũng không được phép vương vấn trên người của người của hắn.
Nhưng bọn họ không phát hiện ở góc đường đối diện có người đang dùng ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn bọn họ rất lâu, hắn xác định mình không nhìn lầm, người nam kia chính là Hồ vương đại nhân của bọn hắn nhưng sao người lại ở chỗ này? Còn nữ tử kia là ai?
Nhìn lại lần nữa, rất muốn đi tới hỏi cho rõ nhưng vẫn cố nhịn, dù sao chỉ cần Hồ vương đại nhân còn ở quanh đây thì muốn gặp cũng không phải là khó, bây giờ phải giải quyết tốt chuyện trước mắt, nghĩ vậy nên hắn mới xoay người rời đi.
Bước vội qua hai con phố thì đã đứng trước cửa một tiểu viện, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa thì đã có người mở ra, nhìn thấy hắn liền vui vẻ nói, “Kiều tiên sinh, ngươi đã tới, thiếu gia đợi ngươi đã lâu.”