Hồ Vương Thanh Liên - Chương 07 + 08 + 09

Chương 7

LỪA HÔN MÔI

Thấy Hồ vương đại nhân vĩ đại ôm một tiểu hồ xa lạ trở về cung, thị nữ cùng hộ vệ đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, nhiều năm qua chưa từng thấy Hồ vương đại nhân tự mình ôm ai, vật nhỏ có vinh dự nằm trong lòng Hồ vương đại nhân là ai?

“Nàng kêu Bảo Bảo! Sẽ ở lại trong cung một thời gian, phải tận tâm hầu hạ nàng.” Thanh Liên đã sớm dự đoán được tộc nhân sẽ có phản ứng thế nào, cho nên nhìn thấy biểu tình của bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm, thậm chí còn thản nhiên, trầm tĩnh, dường như không có gì khác so với trước.

Mọi người thấy đại nhân vẫn bình tĩnh cũng ý thức được là bọn họ thất thố, vội vàng cung kính cúi đầu: “Dạ, Hồ vương đại nhân!”

“Hạ Ngữ, Thu Tuyết, sau này hai người các ngươi hầu hạ bên cạnh Bảo Bảo đi.” Thanh Liên ôm Bảo Bảo vẫn còn say mê không chịu đi ra, ngồi xuống nhuyễn tháp, sau đó mới đưa tay vuốt nhẹ lên bộ lông màu đỏ của Bảo Bảo, làm cho nàng nhịn không được thốt ra âm thanh thoải mái. Thanh Liên bật cười, “Bảo Bảo, xuống dưới đi, không được nghịch ngợm, nhìn xem, bên trái là Hạ Ngữ, bên phải là Thu Tuyết, sau này các nàng sẽ hầu hạ ngươi, cần gì thì nói với các nàng là được.”

“Nô tỳ Hạ Ngữ, Thu Tuyết gặp qua Bảo Bảo tiểu chủ!” Hai hồng y nữ tử xinh đẹp, phong tình cùng đồng thanh lên tiếng.

Bắc Dao Bảo Bảo tuy rằng không muốn nhanh như vậy đã rời khỏi vòng tay của Thanh Liên, nhưng cũng biết không thể quá nôn nóng, bọn họ còn nhiều thời gian, cho nên lúc này vẫn nên nghe lời Thanh Liên, liền nhảy khỏi ngực hắn xuống đất, giương ánh mắt tò mò nhìn đám người trong đại điện. Bọn họ đều lấy hình người, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, còn mang theo sự quyến rũ, phong tình bẩm sinh của hồ tộc, làm cho Bảo Bảo nhìn thấy không khỏi nảy sinh lòng đố kị thật lớn, Hỏa Hồ tộc nhiều người đẹp như vậy, xem ra ngàng phải đẩy nhanh tốc độ mang hắn về Xà tộc mới tốt.

Tuy rằng xà tinh biến thành người cũng không xấu hơn hồ ly biến thành, thậm chí còn có nét đặc sắc riêng nhưng ít nhất ở Xà tộc sẽ không có ai dám khiêu chiến với uy quyền nữ vương của nàng, nói cách khác là không ai dám có ý đồ với nam nhân của nàng.

“Vương thúc, hai tỷ tỷ rất xinh đẹp, ta thích các nàng, vương thúc an tâm tu luyện đi, Bảo Bảo nhất định sẽ rất ngoan.” Bảo Bảo dùng âm thanh ngọt ngào, đáng yêu, nhu thuận chưa từng nói với phụ thân và mẫu thân đại nhân để nói với Thanh Liên, còn xoay người, dùng cặp mắt đã biến thành màu đen đáng yêu nhìn hắn.

Nghe nàng nói như thế, Thanh Liên có chút mềm lòng, lại thêm khen ngợi và yêu thích nàng, nhẹ nhàng vươn ngón tay như ngọc, vuốt ve lên đầu Bảo Bảo, thanh âm ôn nhu nói: “Vậy là tốt rồi, không cần khách sáo, coi nơi này như nhà của ngươi đi, vương thúc cũng không phải người ngoài.”

Ngươi đương nhiên không phải người ngoài, ngươi là nam nhân của ta. Bảo Bảo thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn dùng âm thanh ôn nhu đáp: “Ân, cảm ơn vương thúc.”

“Thu Tuyết, Hạ Ngữ, dọn dẹp sạch sẽ Liên Thu cư để Bảo Bảo nghỉ ngơi. Bảo Bảo ngươi cũng đi theo các nàng đi, vương thúc còn có việc, không đi cùng với ngươi được.” Thanh Liên nghĩ sau khi thu xếp cho nàng xong thì sẽ quay về sơn động sau núi tu luyện, hôm nay thời gian ngâm ôn tuyền lâu hơn trước kia, lại xảy ra chuyện của tiểu tử này làm cho hắn tới giờ còn chưa trở lại sơn động, mà nếu là trước kia thì hắn đã sớm nhập định.

Bắc Dao Bảo Bảo tuy rằng không muốn rời đi nhưng cũng biết không thể gấp gáp, nếu không sẽ hư bột hư đường hết nên vội vàng gật đầu. “Vương thúc đi nhanh đi, Bảo Bảo tự đi với hai vị tỷ tỷ.”

Tuy miệng nói thế nhưng Thanh Liên thấy nàng vẫn đứng yên chỗ cũ, dùng ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly nhìn hắn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Bảo Bảo còn có chuyện gì sao?”

“Trước kia, khi ở nhà, mỗi lần phụ thân và mẫu thân từ biệt đều hôn ta một cái, vương thúc, ngươi cũng hôn ta một cái được không? Nếu không buổi ta sẽ ngủ không ngon.” Bảo Bảo không có khôi phục hình người mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ hồ ly đáng yêu đứng trước mặt Thanh Liên, hồn nhiên, ngây thơ hướng hắn đòi hôn. Bởi vì nàng biết nếu nàng biến thành người thì hắn sẽ cảnh giác, tất nhiên là nàng không để cho hắn có cơ hội đó rồi.

Nghe yêu cầu này của nàng, đừng nói là Thanh Liên mà các thị nữ, hộ vệ đứng chugn quanh cũng kinh ngạc đến há hốc mồm, tiểu hồ không rõ lai lịch này gọi Hồ vương đại nhân vĩ đại của bọn họ là vương thúc cũng đã làm bọn họ kinh ngạc không thôi, bây giờ còn quang minh chính đại yêu cầu Hồ vương đại nhân hôn nó, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Hồ vương đại nhân sẽ không đồng ý. Vương của bọn họ dù là nam tử mị lực nhất, phong tình nhất nhưng cũng là nam tử tâm trong sáng nhất, thanh tâm quả dục nhất, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, cho dù là bọn họ đã hầu hạ hắn mấy trăn năm cũng không được phép lại gần hắn, chứ đừng nói là hôn một giống cái chưa trưởng thành này.

Nhưng tình cảnh trước mắt làm cho tròng mắt bọn họ suýt nữa rớt ra ngoài, Thanh Liên nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nho nhỏ của Bảo Bảo, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ hôn lên hai cái tai nhỏ nhắn, tuy rằng chỉ là một cái hôn nhẹ nhưng vẫn làm cho Bảo Bảo kích động, run rẩy.

Cố gắng kiềm chế sự xúc động, nhanh chóng ngẩng đầu, làm như vô tình nhưng thật ra đã có ý định từ đầu, nhanh như chớp hôn lên môi Thanh Liên một cái, trong lúc chưa ai kịp phản ứng thì Bảo Bảo đã nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, vội vã chạy tới chỗ hai thị nữ còn đang ngây ngốc vì hành động của nói: “Hạ tỷ tỷ, ta thật mệt a, Hạ tỷ tỷ mang ta đi vào phòng đi, vương thúc hẹn gặp lại nha.”

“Dạ! Bảo Bảo tiểu chủ!” Hạ Ngữ theo phản xạ liền ôm Bảo Bảo đi ra ngoài, Thu Tuyết cũng lập tức đuổi theo, mà Thanh Liên vẫn còn ngây ngốc. Hồi sau mới đưa tay sờ lên môi bị Bảo Bảo vừa hôn qua, cũng có thể xem đó không phải là cái hôn mà chỉ như thoáng tiếp xúc với nhau, nhưng Thanh Liên lại cảm thấy người nóng lên, không khỏi thất kinh mà vội đứng dậy.

Loại cảm giác này đối hắn mà nói thật sự là rất xa lạ, theo trực giác, hắn không thích như vậy, nhưng chuyện này nhìn giống như là vô tình, hắn tin Bảo Bảo không có ý định hôn hắn, hơn nữa chính Bảo Bảo cũng không phát giác được nàng làm như vậy là đã vô tình hôn hắn. Vì thế hắn ngạc nhiên vì sự thất thố và để ý của mình, xem ra là tâm hắn không đủ kiên định, ý niệm không đủ trong sáng nên mới dễ dàng bị một chuyện nhỏ như vậy làm ảnh hưởng, cần phải trở lại sau núi tham thiền nhập định thôi.

Suy tính như thế, Thanh Liên cũng không trì hoãn nữa, nháy mắt đã biến khỏi đại điện, mà Bảo Bảo đang được Hạ Ngữ mang đi thì trong lòng tràn đầy đắc ý.

Chương 8

GHEN TỴ LÀ MA

Tuy kêu là Liên cư nhưng ở đây một gốc hoa sen cũng không nhìn thấy, ngược lại nơi này nền đất đỏ thẫm hơn so với nơi khác.

Được Hạ Ngữ ôm đi, Bắc Dao Bảo Bảo cũng thiếu chút nữa bị sự quanh co cùng tầng tầng lớp lớp của cung điện làm cho hoa mắt, người ta thường nói “thỏ khôn thì có ba hang,” có lẽ là do người đó chưa gặp hồ ly, nếu gặp được sẽ không nói như thế. Nàng vốn có trí nhớ rất tốt, gặp qua là không quên nhưng lúc này phải dùng hết sức mới được mà các nàng này hàng ngày đều ra vào nơi đây mà không bị lạc đường, thật sự là bái phục.

Hồ ly đều là động vật ăn lông ở lỗ, Hỏa Hồ tộc cũng không ngoại lệ, cho nên kiến thiết cả tòa cung điện đồ sộ dưới mặt đất cũng không có gì lạ, Bảo Bảo cũng không lấy làm kinh ngạc, dù sao Xà tộc của nàng cũng thích ở dưới đất như vậy, cho nên nàng hoàn toàn có thể thích ứng cuộc sống ở đây.

Nhưng điểm khác nhau là Xà tộc của nàng không có yêu cầu quá cao đối với cơ sở hạ tầng, mà Hỏa Hồ cung của Thanh Liên thì lại qua nguy nga đồ sộ, lại xa hoa, thậm chí từ xa hoa cũng không đủ để hình dung về nơi này. Bảo Bảo vừa cố gắng ghi nhớ đường đi, vừa ngắm nghía, đánh giá công trình kiến trúc vĩ đại, tinh xảo và khéo léo ở đây, sau đó lại thấy phiền não, nếu cưới Thanh Liên về thì có phải nàng cũng cần phải xây dựng một tòa cung điện như thế này ở Xà tộc, dù sao cũng phải để cho vương phu thân ái có một hoàn cảnh sống thoải mái mới được.

Xà loại của nàng thích nơi ẩm ướt mà Hỏa Hồ tộc lại thích nơi khô ráo, thoáng mát, xem ra cung điện mà nó muốn xây phải ở một nơi có núi, có sông, Xà sơn quả là nơi thích hợp, nhưng không biết có làm cho Thanh Liên của nàng hoảng sợ hay không. Hừ, sau này vào triều nghị sự phải kêu toàn bộ tộc nhân biến thành hình người mới được xuất hiện.

Tính toán chu đáo, Bảo Bảo cảm thấy rất cao hứng, xem ra chỉ cần chờ đợi thời cơ thuận lợi là truyền lệnh cho bọn họ xây dựng cung điện được rồi.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Hạ Ngữ đã ôm nàng đi qua một cánh cửa lịch sự, tao nhã, trên cánh cửa còn truyền lại một mùi hương thơm ngát, giống như mùi trên người Thanh Liên, làm cho Bảo Bảo nhịn không được hít một hơi dài, nghe Hạ Ngữ cung kính nói: “Bảo Bảo tiểu chủ, đây chính là Liên cư, người bây giờ có cần nghỉ ngơi một lát không?”

“Không cần, đây là mùi hương gì? Thơm quá, rất giống mùi hương trên người vương thúc.” Bảo Bảo tiếp tục giả trang ngây thơ hỏi, còn dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Hạ Ngữ.

“Đây là hương thơm của hoa Vân Liên, phía sau Liên cư có một vườn hoa Vân Liên rất lớn, có lẽ mùi thơm từ đó truyền vào, truyền thuyết Hồ vương đại nhân của chúng ta sinh ra vào mùa hoa Vân Liên nở, cho nên vừa sinh ra, trên người đã có mùi thơm lạ lùng, làm say đắm lòng người, không ai có thể chống cự được, duy chỉ có thể dùng mùi hương của hoa Vân Liên mới có thể che dấu phần nào, cho nên các trưởng lão mới cho trồng nhiều hoa Vân Liên trong Hồ cung.”

Hạ Ngữ khi nói về Thanh Liên thì khuôn mặt vốn đã diễm lệ càng thêm rạng ngời, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Bảo Bảo vốn đang cao hứng nhìn thấy tâm liền trầm xuống, hận không thể cắn thị nữ dám mơ tưởng vương phu tương lai của nàng một cái, nhưng lý trí đã nhắc nhở nàng phải kiềm chế.

Quả nhiên mẫu thân nói đúng, ghen tỵ chính là ma quỷ, làm cho một người tốt cũng thành xấu, mà nàng cũng lần đầu tiên có cảm giác này, đó cũng bởi vì yêu mà ra, nàng như thế nào lại liếc mắt một cái đã nhận định là hắn? Quả thật là tự mình làm mình khó chịu, chỉ một ánh mắt ngưỡng một của thị nữ nàng đã ghen tỵ như vậy, sau này còn biết bao nữ tử ngưỡng mộ, yêu mến hắn, khi đó nàng còn thế nào nữa? Chẳng lẽ giết hết toàn bộ nữ nhân bên cạnh hắn sao?

“Bảo Bảo tiểu chủ, ngài làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hạ Ngữ thấy nàng im lặng, lông toàn thân dựng đứng, bộ dáng như đang muốn tấn công ai, không khỏi lo lắng và kinh ngạc.

Bắc Dao Bảo Bảo lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, nhìn Hạ Ngữ và Thu Tuyết, thấy hai nàng có vẻ sợ hãi thì biết mình đã vô tình để lòng đố kỵ biểu hiện ra ngoài, vội vàng trầm tĩnh lại, nhảy xuống đất, vẫy vẫy bộ lông, lộ ra vẻ ngây thơ, đáng yêu, không hề nguy hiểm chút nào. “Ta đói bụng, hai vị tỷ tỷ, ta muốn ăn gì đó.”

“A! Nguyên lai là đói bụng a! Bảo Bảo tiểu chủ, muốn ăn cái gì, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị cho người.” Thu Tuyết lập tức nở nụ cười, nghe nói có người đói bụng thì rất xấu tính, xem ra vị tiểu chủ Hồ vương đại nhân mới mang về là người như vậy.

“Vương thúc nói không có thể ăn thịt có phải hay không? Vậy ngươi mang cái gì cho ta ăn cũng được.” Bảo Bao phe phẩy cái đuôi dài, thân hình hồ ly làm nàng có chút không quen.

“Chúng ta trong một trăm năm tới sẽ không được săn bắt động vật nhưng mua một chút thịt thì vẫn phải có, tổng quản trong cung mỗi tháng đều ra ngoài mua bán, sẵn tiện mua thịt mang về, Bảo Bảo tiểu chủ nếu muốn ăn thịt thì chỉ cần lên tiếng là được.” Hạ Ngữ thấy Bảo Bảo còn nhỏ, lại nhu thuận, đáng yêu nên rất thích nó, huống chi nó còn kêu Hồ vương đại nhân là vương thúc, tất nhiên là người thân của hắn, cẩn thận hầu hạ cũng không sai.

“Ta có thể ăn cá không?” Bảo Bảo cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên có thể, trừ bỏ cá, Bảo Bảo còn muốn gì nữa không?” Thu Tuyết mỉm cười hỏi.

“Vài món vương thúc thích ăn là được.” Bảo Bảo nghĩ một lát rồi nói.

“Hồ vương đại nhân gần như đã không cần ăn gần mấy ngàn năm rồi, hiện giờ ngoài trừ thỉnh thoảng còn uống một ít cam tuyền thì các thứ khác đều không ăn.” Hạ Ngữ lên tiếng giải thích.

Bắc Dao Bảo Bảo đối với đáp án này không lấy làm ngạc nhiên, tu luyện đến cảnh giới nhất định, có thể trở thành tiên, khi đó không cần ăn uống gì. Nhưng nàng cũng không sốt ruột, phụ thân đại nhân của nàng đã hơn chín ngàn năm đạm hạnh, sắp tới lúc thành tiên còn bị mẫu thân nàng bắt ở lại nhân gian, trải qua một trăm năm nay, phụ thân đại nhân ban đầu không ăn uống giờ thì ngày ba bữa cùng mẫu thân dùng bữa đó sao.

Cho nên nàng cũng nhất định có biện pháp để cho Thanh Liên vì nàng mà ăn gì đó, nghĩ vậy nàng âm thầm cười: “Là ta hồ đồ, một trăm năm không gặp đã quên hết những thói quen của vương thúc.”

Chương 9

TÁC DỤNG CỦA VÂN HOA LIÊN

“Bất quá nghe trưởng lão lớn tuổi nhất trong tộc nói, Hồ vương đại nhân trước khi nhập cốc rất thích ăn hoa Vân Liên, không biết Bảo Bảo tiểu chủ có muốn nếm thử không? Lúc này đang là mùa hoa Vân Liên nở rộ, đóa hoa ăn ngon vô cùng, chẳng qua…” Hạ Ngữ thấy nàng bộ dáng mất mát, không đành lòng nên đem chuyện liên quan đến Hồ vương đại nhân kể ra, nhưng kể được một nửa thì dừng lại, có chút khó xử nhìn Bảo Bảo.

“Bất quá cái gì?” Bắc Dao Bảo Bảo không thích nhất là có người nói nửa chừng rồi lại thôi.

“Bảo Bảo tiểu chủ có khả năng bị biến đổi năng lực không?” Thu Tuyết lên tiếng.

Bắc Dao Bảo Bảo vội vàng gật đầu, “có thể a, chẳng qua ta không thích biến thành hình người, chuyện đó và chuyện ta ăn hoa Vân Liên có liên quan gì?”

Không thích biến thành hình người đương nhiên là lời nói dối, chẳng qua là chưa tới lúc thôi, Bảo Bảo đã sớm tính toán từ trước, chờ quen thuộc nơi này, nàng hoặc là không cần khôi phục hình người, còn nếu có biến trở về thì cũng chính là lúc nàng ra tay với Thanh Liên.

“Bảo Bảo tiểu chủ hiểu lầm! Ý của Hạ Ngữ muốn nói là Bảo Bảo tiểu chủ có ý định tu tiên hay không, nếu có thì có thể ăn, nếu không thì không nên dùng Vân Hoa Liên.” Thu Tuyết thấy nàng bộ dáng quả quyết cũng cảm thấy ngạc nhiên, nếu là người của Hỏa Hồ tộc thì ai mà không biết Vân Hoa Liên dùng thế nào a?

Bắc Dao Bảo Bảo đương nhiên không phải là người của Hỏa Hồ tộc nên làm sao biết được Vân Hoa Liên có ích lợi gì, thấy hai thị nữ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, không khỏi nghĩ mình đã lộ ra sơ hở gì, lập tức chớp chớp ánh mắt đáng yêu. “Hai vị tỷ tỷ rốt cuộc đang nói gì a, ta không biết a, cái đó và chuyện ta không muốn tu tiên có liên quan gì? Chẳng lẽ ăn nó vào có thể tu luyện thành tiên sao?”

Vừa nghe lời của nàng, Hạ Ngữ cùng Thu Tuyết đồng thời liếc nhìn nhau. “Bảo Bảo tiểu chủ trước giờ không ở trong tộc sao?”

“Ân, cha ta cha cùng mẫu thân mang theo ta đến nơi khác sinh sống, gần đây phụ thân và mẫu thân có việc bận, không thể chiếu cố ta nên mới đem ta gởi cho vương thúc, hai vị tỷ tỷ mau nói cho ta biết đi.” Bảo Bảo từ câu hỏi của các nàng đã phát hiện ra vấn đề, nhưng nàng không hề bối rối, vẫn có thể bịa ra lời nói dối trơn tru, chuyệ này nhỏ như con thỏ thôi mà.

Quả nhiên nàng vừa nói xong, Hạ Ngữ và Thu Tuyết đã không còn nghi ngờ gì nữa. “Thì ra là vậy, khó trách Bảo Bảo tiểu chủ không biết, Vân Hoa Liên có tác dụng tiêu trừ bản tính của Hồ tộc chúng ta, nếu không muốn tu luyện thành tiên, tứ đại giai không thì sẽ không ai muốn ăn nó, nhất là phái nữ, tuy rằng vị của nó rất ngon.”

“Hồ vương đại nhân đó là vì muốn giảm bớt mị lực trên người, giảm bớt ảnh hưởng cho tộc nhân cho nên có khi ở trong vườn Vân Hoa Liên đến nửa ngày, hít thu hương hoa vào mình để che giấu mùi thơm lạ lùng trên người hắn.” Thu Tuyết lập tức bổ sung, ai biểu các nàng đạo hạnh thấp, các nàng thậm chí không dám liếc mắt nhìn Hồ vương đại nhân một cái, sợ bị lâm vào mê luyến, sợ bị đổi đi, nghe nói mấy ngàn năm qua, thị nữ bên cạnh Hồ vương đại nhân đã thay đổi rất nhiều, mà các nàng chẳng qua chỉ mới hầu hạ hắn khoảng bảy trăm năm, không muốn bị đổi đi sớm như vậy.

“Vân Hoa Liên này chỉ có tác dụng đối với người Hỏa Hồ tộc chúng ta hay đối với ai cũng thế?” Bảo Bảo nghe các nàng nói cũng không nén nổi tò mò, khó trách nàng cảm thấy mùi hương này giống mùi trên người Thanh Liên, thì ra hắn dùng nó để che đậy mùi hương thực của cơ thể. Nghe Hạ Ngữ nói như thế thì dường như đã nhiều năm qua, Thanh Liên đã ăn Vân Hoa Liên rất nhiều, còn ẩn trong bụi hoa để hấp thu hương khí. Thế nhưng sau khi ra ngoài vẫn mê hoặc lòng người như vậy, làm cho nàng tò mò không biết nếu không có hương khí của Vân Hoa Liên che dấu thì bộ dáng của Thanh Liên còn phong tình tới mức nào?

“Chuyện này nô tỳ không biết, có lẽ phải hỏi Hồ vương đại nhân mới biết được, các nô tỳ chẳng qua chỉ phục vụ cho đại nhất được hơn bảy trăm năm.” Hạ Ngữ đáp, Thu Tuyết cũng lắc đầu phụ họa. “Vân Hoa Liên này chỉ nở trong lãnh địa của Hỏa Hồ tộc chúng ta, nơi khác không có, từ khi nô tỳ bắt đầu hầu hạ Hồ vương đại nhân thì chưa từng thấy có người nào đến đây làm khác nên không biết Vân Hoa Liên có tác dụng hay gây trở ngại gì cho người ngoài tộc không.”

“Mặc kệ, nghe các ngươi nói làm ta rất hiếu kỳ, ta rất muốn ăn a, hai vị tỷ tỷ chuẩn bị cho ta một ít Vân Hoa Liên đi, ta muốn ăn thử một chút.” Bảo Bảo không sợ trời, không sợ đất, cho rằng ăn mấy cánh hoa thì đã làm sao? Cái gì mà tiêu trừ thiên tính thì cũng chỉ là tiêu trừ hơi thở mị hoặc của Hỏa Hồ tộc đối với người khác phái thôi.

Không cần biết thứ này đối với Xà tộc như nàng có tác dụng gì không, cho dù có tác dụng thì nàng cũng không sợ sự hấp dẫn của mình bị tiêu trừ, dù sao nàng cũng không định hấp dẫn bất kỳ nam nhân nào, ngoại trừ Thanh Liên, biết đâu chừng thứ này còn làm gia tăng mị lực của nàng?

“Vậy được rồi! Bảo Bảo tiểu chủ thỉnh chờ một chút, nô tỳ đi chuẩn bị thức ăn cho Bảo Bảo tiểu chủ.” Hạ Ngữ nói xong liền thi lễ đi ra ngoài.

Còn lại Thu Tuyết cung kính nói: “Bảo Bảo tiểu chủ có cần nô tỳ chuẩn bị cho người một ít xiêm y xinh đẹp không? Để khi nào tiểu chủ muốn biến thành hình người thì có thể mặc.”

“Quần áo cũng tốt nhưng chưa cần thiết lắm, tuy nhiên giường ngủ của ta thì phải làm cho ấm áp một chút, ta sợ lạnh.” Bảo Bảo nghĩ một lát rồi nói, Xà tộc của nàng thuộc loại động vật máu lạnh, nhiệt độ cơ thể không cao, luôn cảm thấy lạnh, trừ bỏ phụ thân đại nhân của nàng đạo hạnh cao thâm nên thân thể ấm áp một chút thì nàng và đệ đệ Mặc Mặc nhiệt độ cơ thể còn thấp hơn người trong tộc một chút, cho nên lúc nào cũng sợ lạnh, cho nên giường ngủ ấm áp đối với nàng là quan trọng nhất.

“Tốt, Bảo Bảo tiểu chủ yên tâm! Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị. Tiểu chủ ăn cơm xong là có thể nghỉ ngơi, khi nào tỉnh lại, nô tỳ lại chuẩn bị cơm chiều cho ngươi.”

Bắc Dao Bảo Bảo gật gật đầu, “cũng tốt! Làm phiền Thu Tuyết tỷ tỷ!”

Đi theo nàng vào nội điện mới thấy nơi này gọi Liên cư thật không đúng chút nào mà phải gọi là Liên cung mới đúng, bất quá Bảo Bảo lại rất thích nơi này, nàng thích không gian càng lớn càng tốt, dễ dàng duỗi thân thể cho thoải mái. Lát nữa ăn ngon ngủ no xong, nàng nhất định sẽ tự mình đi xem Vân Hoa Liên kia có bộ dáng thế nào, thuận tiện thăm dò toàn bộ Hồ cung luôn, Thanh Liên, ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu đâu.