Hồ Vương Thanh Liên - Chương 01 + 02 + 03
Chương 1
HUYẾT HỎA HỒ
Truyền thuyết Hỏa Hồ là một trong bốn thần thú trấn giữ bốn phương: Bạch Hổ, Chu Tước, Thương Long, Huyền Vũ; là động vật có kinh khí nhất, màu lông sáng đẹp, hoa mỹ cho nên cũng được gọi là Hỏa Hồ.
Chúng cũng là loài cao quý nhất trong Hồ tộc, vốn cũng lệ thuộc vào sự cai quản của Thú tộc nhưng từ bảy ngàn năm trước, Hỏa Hồ tộc sinh ra một tân vương, rồi chỉ sau đó một ngàn năm, Hỏa Hồ tộc liền thoát khỏi sự cai quản của Thú tộc, tự phát triển thành một bộ tộc cường đại.
Mà tân vương làm cho Hỏa Hồ tộc được các tộc khác kính nể và kiêng kị mấy ngàn năm qua chính là Thanh Liên.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Truyền thuyết về Thanh Liên thì có rất nhiều.
Truyền thuyết nói rằng hắn dung mạo tuyệt thế, mị hoặc trời sinh, bất kỳ kẻ nào bị hắn liếc nhìn một cái cũng đều điên đảo thần hồn.
Truyền thuyết nói rằng hắn từ nhỏ đã có một mùi hương lạ lùng trên cơ thể, đó là loại xuân dược tốt nhất trên thế giới, cho dù là con dân của Hỏa Hồ tộc, ngửi thấy hương khí trên người hắn cũng tâm loạn ý mê, cho nên nếu có việc muốn bẩm báo với vương thì phải cố gắng nín thở mới được.
Truyền thuyết nói rằng hắn trời sinh tiên cơ sâu nặng, cho dù có dung mạo tuyệt thế nhưng tâm lại vô hoặc thế, tu hành chưa tới bốn ngàn năm đã luyện ra một trong Thiên Địa Tứ Bảo “Hỏa Hồ Thánh Châu,” cho nên trên thiên đình đã có ý đợi đến lúc hắn tròn bảy ngàn năm tu hành thì sẽ làm cho hắn công đức viên mãn, đắc đạo thành tiên, mà nay hắn chỉ còn khoảng chưa đến hai trăm năm nữa là hoàn thành.
Truyền thuyết ở những bộ tộc khác, trong quá trình tu luyện thành tiên, mỗi một ngàn năm sẽ bị thiên lôi đả kiếp một lần, mà hắn, vì được thiên đình rất yêu thích cho nên chưa từng trải qua lịch kiếp lần nào.
Truyền thuyết…
Truyền thuyết về Thanh Liên vương thật sự nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức người ta không biết đâu là thật đâu là giả. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn có một cái là hàng thật giá thật, đó chính là huyết khế của Hỏa Hồ tộc.
Hỏa Hồ bộ tộc tồn tại đều không phải là là giống trời sinh, mà là hình thành từ một khế ước, mấy vạn năm trước, khi trong hồ tộc còn chưa có Hỏa Hồ thì tổ tiên bọn họ vốn là một hồ ly lông vằn cùng một vị thần thờ thượng cổ không biết đã dựa vào điều kiện và quyền lợi thế nào mà định ra huyết khế, từ đó, màu lông bọn họ dần dần chuyển sang nâu đỏ, đó chính là thế hệ huyết hồ đầu tiên.
Rồi cứ thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, sự tiến hóa cũng dần dần thay đổi và phát triển, cho nên khi trời đất tạo thành thì màu lông của bọn họ cũng đã có màu đỏ, nhưng vì tổ tiên đầu tiên là hồ ly lông vằn cho nên sự tiến triển này là một thành công vĩ đại, nhưng ở bụng và đuôi vẫn còn pha màu khác hoặc ở những bộ phận khác trên cơ thể cũng pha màu khác.
Tổ tiên đã di ngôn thế hệ sau này nếu sinh được hồ ly toàn thân một màu đỏ, đó chính là kẻ sẽ đưa Hỏa Hồ tộc đến thời kỳ phát triển cực thịnh và mạnh mẽ nhất, người nọ sẽ có địa vị cao quý nhất trong tộc và phải được gọi là Thanh Liên.
Cho nên khi Thanh Liên vương được sinh ra vào bảy ngàn năm trước thì toàn bộ Hỏa Hồ tộc đều hưng phấn, vui mừng như điên.
Còn chưa được sinh ra đã được định sẵn cái tên thật hay, quả nhiên hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, dù không có ai trợ giúp nhưng chưa đến hai trăm năm sau đã có thể biến hình, từ đó chính thức bước vào con đường tu luyện.
Nhưng Hỏa Hồ tộc còn có tổ huấn: ai có được một giọt máu của người Hỏa Hồ tộc thì từ đó về sau người đó sẽ là chủ nhân của hắn. Không ai biết vì sao tổ tiên lại lưu lại quy định này, có lẽ là do trước kia đã cùng thần thượng cổ lấy một giọt máu là khế ước trao đổi chăng?
Cho nên một giọt máu đối với người Hỏa Hồ tộc rất quan trọng, quan trọng giống như sinh mạng của mình, cũng may mấy ngàn năm qua trong tộc cũng chưa từng có sự kiện gì, nếu có tặng một giọt máu cho ai đó thì cũng đều có mối quan hệ thân thiết gắn bó, cho nên không ai nghĩ trong tương lai, Hỏa Hồ tộc lại xảy ra chuyện đến nghiêng trời lệch đất.
Mà chuyện lại bắt đầu từ lúc Thanh Liên vương mất đi một giọt máu.
Chương 2
MỸ NAM TẮM RỬA
Địa cung trong Hỏa Hồ Thánh sơn.
Sương trắng lượn lờ che kín toàn bộ không gian, tiếng nước chảy không ngừng, làm cho người ta không tiến vào cũng biết nơi này có một suối nước nóng.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương thấm vào ruột gan, nói là mùi hoa cũng không phải, mà cũng không biết diễn tả thế nào, vài thiếu nữ mặc hồng y dáng người thanh thoát đứng canh trước cửa, cẩn thận kiểm tra phía trước, bởi vì Thanh Liên vương vĩ đại của các nàng đang trải qua trai giới tắm rửa để chào đón năm trăm năm cuối cùng ở nhân gian.
Dựa vào thói quen trước đây, vương sẽ ngâm mình ở suối nước nóng trong địa cung một lát, nhưng tất cả những gì cần thiết cho việc tắm rửa trai giới đã được chuẩn bị chu đáo và đưa vào địa cung vào ba ngày trước, hiện tại các nàng chỉ cần đứng canh ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào đến gần.
Thanh Liên đi vào ôn tuyền trong động, chậm rãi cởi bỏ bộ thanh sam, mái tóc đen tuyền liền xõa tung, trải dài trên tấm lưng tuyệt đẹp của hắn, chỉ lộ ra cái cổ cùng đường cong duyên dáng của bờ vai, làn da trắng như bạch ngọc vì nhiễm khí nóng nên dù chưa đi vào trong nước cũng đã ửng đỏ.
Cái mông tròn trịa, no đủ, đôi chân thon dài thong thả đi từng bước vào trong ôn tuyền.
Đi hết mười ba bậc thang thì toàn bổ thân thể của hắn cũng đã chìm vào trong ôn tuyền, mái tóc đen bóng nổi bồng bềnh trên mặt nước một lát sau mới chìm xuống, dính và lưng hắn. Đôi mắt câu hồn khẽ nhắm lại, hưởng thụ sự thoải mái do làn nước ấm mang lại.
Nước suối từ trong lòng đất không ngừng chảy ra ngoài, tiếng nước chảy phát ra âm thanh ồ ồ, trong không khí thoảng một mùi hương lạ lùng, càng lúc càng nồng, Thanh Liên vẫn thả lỏng thân mình, hưởng thụ, người trong tộc không thích tắm rửa nước nóng lắm nhưng hắn lại cực kỳ yêu thích cảm giác bị khí nóng bao quanh, cho nên cứ cách năm trăm năm, hắn lại lấy cớ trai giới mà đến nơi này ngâm mình khoảng một canh giờ.
Thói quen này bắt đầu từ lúc hắn phát hiện ra ôn tuyền này, kéo dài từ đó tới giờ, mà người trong tộc lại nghĩ ôn tuyền này là thánh tuyền do thiên đình ban cho hắn, cho nên không ai dám tự ý đến đây tắm rửa một mình chứ đừng nói là có gan chia sẻ với hắn một nơi tốt như vậy.
Đối với sự hiểu lầm và e dè của người trong tộc, hắn cũng không có ý định giải thích hay làm sáng tỏ, hắn là vương, hắn cũng có sở thích và nhu cầu của mình, nhưng không biết sau này lên thiên đình có còn được thoải mái như bây giờ hay không, e rằng là không có rồi.
Ôn tuyền vốn phát ra từ nơi nóng nhất trong trái đất, mà thiên đình thì cách xa mặt đất đến vạn dặm, làm sao có được ôn tuyền để hắn ngâm mình hưởng thụ? Cho nên phải tận dụng cơ hội cuối cùng mà đến đây ngâm mình lần cuối, cho nên càng không muốn rời khỏi quá sớm.
Nhưng cũng không thể ở đây quá lâu, cho nên sau một hồi thả lỏng những phiền não và sự mệt mỏi vì tu luyện, Thanh Liên rốt cuộc cũng chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi ôn tuyền.
Một đôi mắt xanh biếc nấp sau tảng đá bên góc ôn tuyền như là đã chờ đợi cảnh này từ lâu, thấy Thanh Liên vương đã đứng lên thì kích động tới mức suýt chút nữa là nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp, cũng may cuối cùng đã kiềm chế được nhưng ánh mắt xanh biếc sáng ngời vẫn không nhúc nhích mà nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như không muốn bỏ lỡ cảnh mỹ nam tắm rửa dù chỉ là một giây một phút.
Thanh Liên vương không phát hiện ra có người ẩn nấp, mang theo thân hình dính đầy bọt nước lại ửng hồng vì khí nóng từ trong ôn tuyền đi ra, theo mỗi một bước đi của hắn, từng hạt nước lại chảy xuống thân hình trắng nõn lại tuyệt mỹ của hắn, mê hoặc lòng người.
Da thịt vốn mềm mại, trắng nõn, sau khi được ngâm qua nước nóng càng thêm nhẵn nhụi, sáng bóng như trân châu lại ửng hồng rất xứng với sinh câu và mùi thơm lạ lùng trên người Thanh Liên, làm cho đối mắt xanh biếc nấp sau tảng đá kia càng sáng hơn.
Lúc hắn mới bước vào, vì góc độ nên nàng chỉ nhìn thấy phía sau lưng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho nàng mơ màng, máu mũi trào dâng, mà tình cảnh bây giờ thì đâu phải hơn cái bóng lưng chỉ có trăm lần?
Thân hình không cường tráng mà lại gầy gò, thon dài, trên lồng ngực trắn nõn là hai điểm anh hồng non mềm, làm cho người ta hận không thể lập tức nếm thử, đường cong của phần eo nối liền cái hông uyển chuyển xuống tới đôi chân thon dài, mà giữa hai chân chính là vật nam tính tinh xảo.
Toàn thân hắn cũng không nhiều lông lắm, nếu không nói là rất ít, đôi mắt xanh biếc tham lam nhìn ngắm toàn thân hắn, trong đầu lại âm thầm so sánh, nếu hai người cùng đọ xem da ai mịn hơn thì thật sự là khó phân cao thấp.
Nhìn Thanh Liên tao nhã nhặt lấy nội sam khoác lên người rồi bay đi, chủ nhân đôi mắt xanh biếc cảm thấy may mắn vô cùng, thật không uổng công nàng chờ đợi suốt năm trăm năm, cuối cùng cũng nhìn thấy một màn tuyệt vời này, coi như là thu chút lợi tức cho việc nàng tưởng nhớ hắn bao nhiêu lâu nay.
Từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã muốn hắn là của mình, bây giờ cũng đã đến lúc mang hắn trở về.
Chương 3
LẤY LUI LÀM TIẾN
Đang lúc nó nghĩ nên dùng cách nào để xuất hiện thì biến cố đã xảy ra, nguyên nhân vì nó quá tham lam nhìn ngắm mỹ nam cho nên đã không cẩn thận mà lộ hơn nửa thân hình ra khỏi tảng đá, đã vậy còn không chịu im miệng mà nuốt nước bọt không ngừng, cho nên mới phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.
Lẽ ra âm thanh này sẽ không tính là gì so với tiếng nước ôn tuyền chảy, không ai nghe được mới phải nhưng vì nó để lộ nửa thân hình cho nên làm cho Thanh Liên phát hiện ra sự khác lạ, không để cho nó nghĩ cách đào tẩu, cánh tay trắn nỏn như ngọc đã nhanh chóng bắt lấy thân hình nó, giơ lên không trung.
Đừng nhìn năm ngón tay thon dài xinh đẹp, trắng muốt như bạch ngọc mà nghĩ rằng nó chỉ có mềm mại không thôi, phải biết rằng chủ nhân của bàn tay đó là Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc có sáu ngàn chín trăm năm đạo hạnh, đừng nói hiện tại nó chỉ trong bộ dáng một con rắn nhỏ, cho dù nó hiện ra chân thân thì bằng đạo hạnh hiện giờ, Thanh Liên vương muốn bóp chết nó cũng dễ như trở bàn tay.
Thân hình bị chế trụ gắt gao, không thể đụng đậy, năm ngón tay như muốn cắt đứt thân hình của nó, làm cho nó bất chấp việc che dấu thân phận, vội vàng la to thảm thiết: “Thanh Liên vương thúc, ô… ta là Bảo Bảo, ta là Bảo Bảo a.”
Thanh Liên trăm nghĩ ngàn tính cũng không ngờ ngay lúc hắn tắm rửa lại có người ngoại tộc nhìn thấy, đối tượng lại là một con rắn đạo hạnh chưa tới một trăm năm? Nó làm sao đến đây được? Đã vậy còn có thể thoát khỏi khứu giác của Hỏa Hồ tộc được xem là linh mẫn nhất?
Càng quỷ dị hơn là nó còn có thể tránh khỏi sự phát hiện của mình, đây là chuyện không thể nào xảy ra, cho dù Xà quân Như Mặc có đạo hạnh hơn hắn một ngàn năm tự thân đến đây cũng không thể che giấu được tung tích với hắn, nhưng con rắn nhỏ trong tay này lại làm được, chuyện này là sao?
Khi hắn nghe nó tự xưng là Bảo Bảo thì trong mắt không khỏi hiện lên sự kinh ngạc, chăm chú nhìn kỹ con rắn nhỏ trong tay, lập tức nhìn ra sự ngụy trang của nàng, liền buông lỏng tay một chút, làm cho thân hình nho nhỏ của nó rơi xuống đất, nháy mắt biến thành một mãng xà xanh biếc to lớn, có chút chần chờ và nghi hoặc hỏi: “Ngươi chính là thiên kim của Xà quân đại nhân?”
Trong trí nhớ của Thanh Liên, ngoài trừ Như Mặc, hắn cũng không quen ai khác trong Xà tộc, hơn nữa nó còn gọi hắn là Thanh Liên vương thúc, mà nó cũng có thể thoát khỏi cảm quan của hắn, xuất hiện ở trong này, trừ bỏ nó là nữ nhi của Như Mặc thì không còn có cách giải thích nào hợp lý hơn, nhưng khi hắn gặp nó thì nó vẫn còn là một quả trứng, không ngờ chỉ mới một trăm năm mà nó đã lớn như vậy rồi.
Bắc Dao Bảo Bảo biến trở về chân thân, ngưng thần một lần nữa thì đã đổi thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ở trước mặt Thanh Liên, mái tóc được búi song hoàn kế, la sam xanh biếc càng làm dáng vẻ của nàng tăng thêm vẻ thướt tha, yêu kiều, làn da trắng như tuyết, mày liễu, đôi mắt xanh biếc mang theo một chút ủy khuất, má lúm đồng tiền hiện nụ cười ngây thơ, đáng yêu, nhìn thấy Thanh Liên đang nhíu mày nhìn nàng liền nhu thuận thi lễ. “Bắc Dao Bảo Bảo gặp qua Thanh Liên vương thúc.”
Đường nét gương mặt giống y như Như Mặc, làm cho Thanh Liên không chút hoài nghi thân thế của nàng, nếu hắn không lầm thì sở dĩ nàng không bị người Hỏa Hồ tộc phát giác không phải vì đạo hạnh của nàng cao thâm, mà hơn một trăm năm trước, khi nàng còn trong trứng đã cắn hắn một cái, uống luôn một giọt máu của hắn, cho nên nàng muốn che giấu hơi thở, ẩn nấp trong Hỏa Hồ tộc là chuyện dễ dàng, đương nhiên cũng thoát được cảm quan của hắn.
Nhưng nàng là một cô nương, không ở Xà tộc lại chạy tới đây làm gì? Lại còn “đúng lúc” nhìn thấy hắn tắm rửa, Thanh Liên cho rằng nếu nói một hậu bối như Bảo Bảo trốn ở đây nhìn lén hắn thì thật sự là chuyện rất hoang đường nhưng hắn không tìm được lý do giải thích nguyên nhân nàn có mặt ở đây?
Bắc Dao Bảo Bảo nhìn nam tử yêu mỹ chỉ mặc một kiện trung y mỏng manh, đang nhíu đôi mắt phượng nhìn nàng, không biết hắn đang nghĩ gì?
Một trăm năm qua, nàng đã nhìn qua không ít nam tử có bộ dáng xinh đẹp, dung mạo tuyệt tú, như phụ thân vĩ đại của mình là ví dụ tốt nhất. Nhưng nếu nói về khí chất cao quý thanh nhã thì Thanh Liên trước mắt so với Tước vương làm Mặc Mặc thần hồn điên đảo thì vẫn hơn một chút; nói về khí thế thì hắn không kiên nghị, kiên cường hơn Tuyết Ưng vương nhưng nàng lại luôn nhớ tới hắn, vừa nhìn thấy hắn, tâm tình đã vui sướng không thôi, những người khác dù tốt đến thế nào đi nữa thì cũng không lọt vào mắt nàng. Tuy biết rằng lúc này vụng trộm rời khỏi tộc, chạy đến đây tìm hắn thực sự có chút tùy hứng và không hợp lễ nghĩa, nếu phụ thân và mẫu thân đại nhân biết được thì chắc chắn những ngày sau này của nàng sẽ không tốt, nhưng nàng không thể nhịn được nữa.
Chờ đợi một trăm năm đã quá mức chịu đựng của nàng, hiện tại nhân lúc phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân đang tập trung vào chuyện của Mặc Mặc và Tước vương, nên nàng liền thừa cơ hội đi tìm hạnh phúc của mình, mà đối tượng nàng chọn từ đầu tới cuối chỉ có một mình hắn – Thanh Liên vương.
“Thanh Liên Vương thúc không chào đón Bảo Bảo đến đây sao?” Thấy hắn nhìn mình thật lâu mà không nói gì, Bảo Bảo lập tức cúi đầu, dùng âm thanh lo sợ hỏi, như là một chú nai con ngơ ngác.
Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến, nàng tin trong thiên hạ này, ngoại trừ phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân của nàng, không ai có thể nhẫn tâm được với bộ dáng đáng thương của nàng, cho dù là Hỏa Hồ tộc nổi danh giảo hoạt cũng không ngoại lệ. Nếu có thể nàng tất nhiên không muốn gọi hắn là vương thúc, làm cho nàng và hắn có khoảng cách nhưng Hồ tộc trời sinh tính tình linh mẫn lại nhạy cảm, nếu nàng không gọi hắn như thế, e rằng sẽ không có cơ hội đến gần hắn.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy thời gian qua thật mau, nhoáng cái đã hơn trăm năm, ngay cả đứa nhỏ của Xà quân đại nhân cũng đã lớn như vậy rồi, còn nhớ năm đó ta đến thăm thì ngươi còn nằm trong trứng a, như vậy người năm đó cắn ta một cái là tiểu công chúa ngươi a.”
Thanh âm mượt mà, uyển chuyển làm cho người nghe cảm thấy xương cốt cũng mềm đi, lại có cảm giác thoải mái, nhưng một tiếng tiểu công chúa, đứa nhỏ của hắn vừa có cảm giác thân thiết nhưng cũng xác định rõ vai vế và khoảng cách giữa hai người, phân định rõ hắn là trưởng bối mà Bảo Bảo là vãn bối, thật không hổ là vương của Hỏa Hồ tộc, thật sự rất lợi hại.
Bắc Dao Bảo Bảo giả vờ không để ý tới ẩn ý của hắn, cao hứng, phấn chấn tiến lên ôm lấy tay hắn: “Bảo Bảo biết Thanh Liên vương thúc sẽ không quên Bảo Bảo đâu.”