Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! - Chương 13 - 14 - 15 - 16 - 17

Chương 13

Linh tựa đầu vào vai hắn, thở nhẹ, đôi mắt khép hờ mệt mỏi. Đèn phòng mổ vẫn còn sáng, đã hơn ba tiếng đồng hồ. Có lẽ Linh đã thức suốt đêm qua.

“Mẹ em có sao không anh?” – Linh thì thào.

“Ừ,… chắc không sao.” – Hắn đáp nhưng thực lòng không nghĩ vậy. Nếu không nghiêm trọng thì họ đã không chuyển mẹ Linh từ Đà Lạt vào đây trong đêm hôm qua. “Em ngủ chút đi.”

“Em đã cố… Nhưng em sợ lắm… Lỡ như…” – Linh nghẹn giọng.

“Có anh đây mà.” Hắn vòng tay qua vai Linh, ôm nhẹ… Bên Linh hắn thấy mình như cây tùng to lớn, che chở cho cô. Linh thiêm thiếp ngủ, trong vòng tay của hắn. Thật ấm áp khi mình là chỗ dựa của ai đó, nhất là khi mình cũng cô đơn như họ. Hắn quen Linh được hơn một năm rồi, sau cả tháng trời cưa cẩm. Linh không đẹp kiêu sa nhưng dáng dong dỏng và lúm đồng tiền có duyên, cộng thêm chất con gái Đà Lạt cũng đủ làm nhiều chàng ngẩn ngơ. Hắn còn nhớ lần đó hắn đá banh cho trường tranh giải sinh viên, đã để ý cô “săn sóc viên” của đội bạn. Linh khi ấy nhiệt tình hò hét cổ vũ, còn thỉnh thoảng chọc quê bọn hắn khi sút hỏng… Cuối trận, đám bạn thách thức:

“Hoàng, mày cưa được em ấy thì bọn tao gọi mày là Đại ca.”

Rồi hắn quen Linh, nghiễm nhiên trở thành Đại ca của bọn nó, Linh cũng thành “đại tẩu”.

Đèn tắt, cửa phòng mổ bật mở. Linh và hắn cùng đứng dậy. Vẻ căng thẳng của Linh khiến người bác sĩ bối rối. Ông gỡ chiếc khẩu trang trên mặt, lắc đầu:

“Chắc khó qua khỏi trưa nay.”

Hắn bàng hoàng, còn Linh như gục ngã. Cô khụyu xuống và đôi mắt bất động. Khi chiếc xe đẩy mẹ cô ra khỏi phòng mổ, Linh không hề phản ứng, cô ngồi bẹp xuống sàn. Hắn đứng đó, không nói được lời nào, nhìn theo chiếc xe hướng về phòng hồi sức.

“Mẹ ơi…” Tiếng Linh nấc lên, vỡ òa giữa không gian tê tái. Hắn nghe mặn đắng ở cổ họng.

Chương 14

Hắn đưa Linh về Đà Lạt, ở bên cô suốt một tuần. Đứa em gái Linh khóc suốt. Ba Linh đã li dị vợ ba năm nay, giờ trở về lo tang ma như một cái bóng vô hồn. Sau khi kết thúc tang sự, vì ba Linh và cô có chuyện riêng nói với nhau, hắn tản bộ quanh bờ Hồ Xuân Hương. Cái lạnh sáng sớm đầu xuân của Đà Lạt vừa hanh khô vừa buốt giá… Tại sao thần chết lại đến vào mùa xuân? Hắn rùng mình đút hai tay vào túi quần.

“Anh Hoàng.” – Tiếng Linh gọi từ sau. Hắn quay lại. Cô đang xách cái túi lớn, vai đeo ba lô. “Mình về Sài Gòn đi anh. Từ nay… em sẽ theo anh.”

Hắn nghe lùng bùng bên tai. Theo hắn? Theo về đâu?

“Linh ơi, em đang nghĩ gì thế?”

“Ba em sẽ đưa Út Liên đi Hà Nội. Em không còn ai nữa…” Linh nói trong hơi thở ra khói.

“Ba em không bảo đưa em theo sao?” Hắn thắc mắc.

“Có, nhưng em không muốn…” Linh buông chiếc túi, ôm chặt eo hắn. “Em muốn ở bên anh.”

Hắn ôm Linh như một sự phúc đáp. Đành rằng hắn thương Linh nhiều, và cũng không muốn xa cô, có điều, bảo bọc Linh ư? Điều đó đối với hắn chẳng khác nào một gánh nặng, khi hắn mới hai mươi tuổi, thân còn lo chưa xong… Nhưng làm sao hắn có thể từ chối em vào lúc này? Hắn thở dài.

Linh ngồi trên xe buýt, hắn đứng dưới trạm hút thuốc. Người đàn ông tiến lại bên cạnh, là ba Linh. Ông xin hắn mồi lửa.

“Con Linh nhờ cháu chăm sóc” Ông nói.

“Cháu…” Hắn cúi đầu, không biết nói gì.

Người đàn ông tiếp lời:

“Cháu làm sao lo được cho nó với cái tuổi ham chơi này? Bác sẽ gửi tiền hàng tháng. Linh nó không nên biết, chắc nó không thích đâu. Cháu ghi tên và số CMND vào đây cho bác.” Nói rồi ông đưa tấm card, lật mặt trắng phía sau chìa cho hắn, kèm theo cây bút.

Hắn nuốt từng lời của ông, thực sự có phần nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra ngần ngại.

“Bác là ba nó, lo cho nó là trách nhiệm của bác.” Ông ta giải thích.

Hắn gạt điếu thuốc, bỏ vào thùng rác rồi ghi theo yêu cầu của ông. Dù sao thì hắn cũng không thể lo nổi cho Linh.

“Được rồi, mỗi tháng ngày 30 ra ngân hàng ACB lãnh tiền, giờ lên xe đi.” Ông cho tấm card vào túi áo, xua tay bảo hắn đi.

“Anh ghi cái gì cho ba em vậy?” Linh hỏi khi hắn vừa ngồi vào ghế.

“Hả? …À, ký nhận con gái của ông thôi.” Hắn mỉm cười trả lời. Linh không cười nổi, ngó ra cửa. Ba cô đang cầm tay Út Liên, còn con bé thì liên tay vẫy vẫy.

“Chị…chị ơi…”

Hắn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, liền kéo đầu cô vào, hôn nhẹ lên tóc. “Đừng khóc. Anh yêu em”

Chương 15

Quán cà phê buổi trưa khá vắng. Tiếng nhạc du dương, trầm ấm. Hắn nhìn Ngọc, cô đang say sưa theo điệu nhạc.

“Quán đẹp ghê… Hoàng tìm hay thật” – Ngọc xuýt xoa.

“Hôm nay tôi muốn nói với Ngọc điều này…” – Hắn vẫn thường xưng “tôi” khi nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngọc cũng biết nên nghiêm mặt nhìn hắn.

“Tôi thích Ngọc, và cũng rất vui khi đi chơi với Ngọc…”

“Đừng lòng vòng… Có phải Hoàng muốn chấm dứt không?” – Cô tỏ ra sắc sảo với ánh mắt xoáy vào hắn. “Em Linh phát hiện à?”

“Không.” – Hắn đáp.

“Mà thôi… tôi cũng chán Hoàng rồi.” – Ngọc bắt đầu giành thế chủ động. “Vậy nên… kết thúc nhé?”

Hắn hơi ê mặt khi nghe câu nói đó, quá nhanh và hắn từ người muốn chia tay vì giữ trách nhiệm với Linh, lại trở thành kẻ bị đá. Hắn nhếch mép cười một nụ cười nửa miệng.

“Thằng khốn!” – Hắn vừa quay lại đã nhận ngay một cú đấm vào miệng. Răng hắn cắn phải môi chảy máu. Minh đang đỏ bừng mặt và tay thì nắm chặt, trừng trừng nhìn hắn.

“Mày điên à?” – Hắn nghiến răng, quắc mắt nhìn Minh. Hai người phục vụ chạy tới, một người kéo Minh ra xa, người kia giữ lấy hắn. “Các anh vui lòng đừng đánh nhau ở đây.”

“Mày dám hẹn hò với Ngọc của tao?” Minh gầm gừ gần như hét lên.

“Thôi đi…” Tiếng Ngọc gằn giọng. “Ai là Ngọc của anh?”

Hắn để tiền lên bàn, mặc kệ mọi chuyện bỏ ra khỏi quán. “Coi như xong.” Hắn thầm nghĩ rồi lên xe chạy đi.

Hắn vừa dắt xe vào nhà, quay ra định đóng cửa thì nàng chạy tới. “Chờ đã, Hoàng.”

“Gì vậy?”

“Hảo làm bánh nữa nè…” Vừa nói, nàng vừa giơ gói bánh lên lắc lắc. Chợt nàng chựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn. “Hoàng lại đánh lộn?”

“Đâu có.” Hắn nói nhanh.

“Miệng chảy máu kia kìa mà chối.” Nói đoạn nàng đưa tay lên chỉ vào chỗ bị thương. Hắn gạt mạnh tay nàng ra, đóng sầm cửa, sau khi nói cộc lốc. “Không ăn đâu, ngán rồi.”

Không biết nàng ra sao ngoài kia, hắn bỏ vào phòng, nằm ngửa, đầu gối lên hai tay, suy tư. Tâm trạng của hắn lúc này bực bội, cáu gắt và rối rắm, chẳng hơi đâu mà bánh với trái.

“Anh Hai!” Tiếng con bé Vy ong ỏng. “Bánh ngon ghê… Mai mốt bảo chị đó làm cho em nữa nhen?”

“Mày có cám ơn chưa mà lấy đó?” Hắn làu bàu.

“Quên rồi... Mà tại chỉ đi nhanh quá. Mặt buồn xo à!” Nó vừa ăn, vừa trả lời hắn. “Anh chọc chỉ hả?”

“Nhiều chuyện!” - Hắn ngồi dậy. - “Còn không cho tao miếng coi!”

Chương 16

“Hoàng, mày có thể…” – Long gợi chuyện một cách khó nhọc.

“Lảm nhảm gì đó?” – Hắn bỏ hột đậu phộng vào miệng, mắt vẫn dán lên màn hình ti vi đang chiếu trận bóng đá.

“Mày đừng giành Hảo với tao!” – Long nhấn giọng. Hắn gần như phun hột đậu ra bàn, quay phắt nhìn Long. “Mày nói cái quái gì vậy?”

Long cầm ly nước lên, từ tốn. “Mày biết tao yêu Hảo mà. Bây giờ có thể Hảo không yêu tao, nhưng tao sẽ theo đến cùng, chỉ cần mày đừng chen vào… Mày đã có nhiều cô quá rồi còn gì. Mày đâu có thích Hảo, đúng không?”

Long ít khi nào nói với hắn bằng giọng dài hơi mà nghiêm túc như vậy. Chuyện Long yêu nàng, không cần nó nói thì hắn cũng biết quá rõ. Nhưng khi không Long lại đề cập tới hắn…

“Dĩ nhiên là không.” Hắn trả lời, phần để trấn an Long, đồng thời cũng để tự trấn an mình. “Mà sao mày…”

“Vậy là được rồi…” Long cắt ngang, ngước lên màn hình. “Đó… Hay lắm... Aút đi.”

“V… à… o rồi…” – Đám đông trong quán đứng dậy hò hét, xô đẩy. Long cũng vỗ tay, la lối. Hắn nhìn thằng bạn, có cái gì rạn vỡ giữa hai đứa.

Hắn cất cái chổi lau nhà, nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ khuya. Long vẫn đang chất mấy chai rượu vào kệ. Chị chủ quán bảo:

“Thôi, hai đứa về đi, trễ rồi.”

Hắn đứng đợi Long ở cửa, khi Long ra, hắn khoác vai:

“Đi ăn mì, tao đói.”

“Tao về.” Long từ chối.

Hắn xô Long ra, giọng bực dọc:

“Mày sao vậy hả thằng kia?”

“Chỉ là tao muốn về.” Long vẫn thản nhiên bước đi.

“Có gì không vừa bụng thì mày cứ nói đại họ ra đi, bạn bè bao nhiêu năm mà…?” Hắn quát từ phía sau. “Chỉ vì Hảo thôi hả?”

Long đứng lại. “Tao thấy mày chở Hảo hôm mùng ba Tết.”

Hắn á khẩu, miệng gần như há hốc.

Long đột ngột quay lại, túm cổ áo hắn, nghiến giọng:

“Mày có thể huơ bất kỳ ai, trừ Hảo ra, nghe không?” Mắt Long sôi lên như có lửa.

“Mày… bình tĩnh lại coi.” Hắn ấp úng. Bản thân hắn không nghĩ là việc chở nàng đi lại nghiêm trọng với Long như vậy, càng không nghĩ mình lại trở thành kẻ tội nhân đang bị chất vấn và cảnh cáo như thế này, tệ hơn là bởi thằng bạn chí cốt.

“Hảo không giống các cô khác. Mày đừng có coi Hảo là trò đùa, nếu không…” - Long vẫn giận dữ, tiếp. – “Tao sẽ không để yên.”

Hắn cười, cười sùng sục. Đúng ra là hắn không biết phản ứng làm sao ngoại trừ việc cười. Hắn ôm bụng, cười như đười ươi. “Giống phim Hàn Quốc quá… Mày khùng rồi Long à. Tao không chạm đến Hảo của mày, được chưa?”

“Nhớ lời đó.” Long buông hắn ra, nhăn răng… Đó không phải là một nụ cười, mà là… cái gì đó nham nhở khó coi. Long chơi với hắn từ rất lâu rồi, chắc cũng gần bảy, tám năm. Chưa ai hiểu hắn như Long, và chưa bao giờ Long đứng về phía người khác mà chống lại hắn, ngược lại hắn cũng thế. Hai thằng vẫn thường cãi nhau, đánh nhau, nhưng chưa từng là vì một ai khác, chứ đừng nói là vì con gái. Hắn bỗng nhớ câu chuyện hồi mười sáu tuổi…

“Ê Long, lỡ sau này tao và mày cũng thích một cô thì sao?”

“Mày nhường tao đi!”

“Bộ điên hả?”

“Mày đẹp trai hơn tao mà!”

“Nhưng mày giàu hơn tao.”

“Vậy… tao sẽ nhường cho mày”…

Hắn cười trong dòng suy nghĩ. Mày nhường tao sao Long? Thế mà mày vừa suýt đánh tao vì cô ta cơ đấy! Tao sẽ không để tình bạn sứt mẻ chỉ vì một cô nàng vớ vẩn… Dù sao thì tao cũng… không thích cô ta lắm. Hảo không hợp với tao, huống chi, tao còn có Linh. Mày yên tâm…

Chương 17

Hắn đã cố tránh mặt nàng, càng ít gặp càng tốt. Vì Long cũng được mà vì Linh cũng được.

Ngày 30, hắn nhớ đến vụ ba Linh, tạt sang một chi nhánh ngân hàng ACB. Người nhân viên ở quầy nhìn hắn một lát, cầm cái CMND săm soi. Chừng mười lăm phút, cô ấy gọi hắn và đưa một xấp tiền mỏng, cùng tờ giấy bảo hắn ký vào. Con số 500.000 trong tờ giấy khiến hắn bật cười. Số tiền này phải chi cho ăn uống, sách vở, phòng trọ… của một cô gái đang học đại học như Linh? Ừ… có lẽ hắn đã trông đợi nhiều quá, đối với một người đàn ông tóc hoa râm, vẻ khắc khổ trong bộ áo màu xám sờn cũ hôm ấy.

Đi ngang một công trình xây dựng đang dở dang, hắn liếc thấy tấm bảng “Cần người” ngoài cổng. Hắn chạy xe vào bên trong.

“Bao nhiêu tuổi?” – Người thanh niên đội chiếc nón bảo hộ màu vàng hỏi.

“Hai mươi.” – Hắn trả lời, mắt ngó quanh.

Anh kia nhìn hắn một lượt, hỏi tiếp vài câu nữa rồi chỉ tay ra chỗ cách hắn đứng không xa lắm.

“Dãy đó là dãy cuối cùng. Làm khoảng ba tháng. Cậu làm tổ bên đó, mỗi tuần hai trăm.”

Hắn hướng mắt về phía đó, các công nhân đang cheo leo trên các xà ngang. “Cũng được, ngày làm nửa buổi. Em còn phải đi học.”

“Cậu đùa với tôi chắc?” – Anh ta to tiếng. – “Ai nhận làm nửa ngày?”

“Được mà, giúp sinh viên nghèo đi anh” – Hắn xuống giọng nằn nì. - “Em kêu thêm một thằng tới thay ca là ok thôi.”

Anh quản lý suy nghĩ một hồi, rồi cũng chấp thuận:

“Vậy thì hai đứa chia tiền công…”

Quỳnh chào hắn rồi kéo cửa đi khuất. Hắn luôn cảm thấy ngại khi vào phòng trọ của Linh, nơi “an cư” của ba cô gái sinh viên xa nhà chỉ rộng hơn 20 mét vuông. Linh từ sau tấm ri đô màu đỏ bước ra, đưa cho hắn một tấm đệm:

“Anh ngồi đi…”

Nhìn vẻ mặt có hơi thất sắc của Linh, hắn hỏi:

“Em thấy sao rồi?”

“Em khỏe.” – Giọng Linh vẫn yếu ớt. “Em vừa bán cái điện thoại…”

“Cái S-Fone đó được bao nhiêu mà bán?”

“Kệ, được bao nhiêu hay bao nhiêu. Em phải trả tiền thuê phòng.” Linh hơi bình thản. Hắn đưa Linh chỗ tiền vừa rút ở ngân hàng:

“Em cầm đi.”

Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang ái ngại.

“Anh không cần phải… Em tự lo được.”

Hắn cầm tiền nhét vào tay Linh:

“Em lộn xộn quá. Cứ giữ lấy, nó là của em!” Nói rồi hắn đứng dậy. “Anh phải ra quán bar làm.”

Linh chợt ôm lấy cổ hắn, kéo xuống và… hôn lên môi, mắt cô nhắm nghiền, say đắm. Dĩ nhiên là hắn đáp lại, dù có chút bất ngờ. Linh đôi khi táo bạo như thế, và thực sự khiến hắn thú vị.

Nụ hôn không kéo dài, vì hắn tỏ ra khá vội. Linh kết thúc phút nồng nàn bằng câu nói khiến hắn chao đảo:

“Bất kể lúc nào anh muốn, em sẽ là của anh.”

Với những kẻ như hắn, thì đó là một sự gợi mở đầy lôi cuốn.

Suốt buổi tối, đầu óc hắn cứ miên man câu nói của Linh và cái cảm giác bình thường đến khó tả của nụ hôn. Đồng ý rằng đó không phải là lần đầu hôn nhau, nhưng ít ra hắn phải có… cái gì… khó nói quá. Hắn đã mong chờ cảm giác điện chạy ấy…

“Mày thơ thẩn như thằng ngố!” – Long đập nhẹ cái khay vào đầu hắn, rồi đi qua đến chỗ chiếc bàn vừa có hai người bước vào.

“Ừ, tao ngố thật!” Hắn lẩm bẩm.

“Mày đừng có ôm tao như thế!” – Long la làng khi đang chạy xe vì bị hắn tự nhiên ôm sát (non-SA, please remember!). Hắn khoái trá khi thấy vẻ càu nhàu của thằng bạn:

“Mày có thấy dòng điện chạy trong mày không?”

“Không, không có gì hết. Mày làm ơn bỏ cái tay của mày ra khỏi tao!” Long cố gỡ tay hắn ra.

“Cũng may mà mày không thấy. Nếu không chắc tao chết sớm!” Hắn cười to. Long thở phào khi hắn chịu buông eo mình ra. Dù biết chắc thằng Hoàng không có “sở thích đặc biệt” đó, nhưng cái cảnh mà nó đang tạo ra thật… khó coi.

“Tao đã từng có cảm giác ấy hai lần rồi.” – Hắn nói, giọng nhỏ thật khó nghe, dường như hắn không nghĩ rằng câu đó đã bật ra thành tiếng.

“Đừng nói là lúc mày ôm tao đó!” – Long đùa cợt. Thấy hắn vẫn phớt lờ, Long đành hỏi han đàng hoàng:

“Với Linh, hay với Ngọc?”

Hắn nhìn Long. Làm sao tao có thể nói rằng, đó là người mày hằng mong được một lần cầm tay, và là cô hàng xóm bé nhỏ của tao – Gia Hảo?

“Mỗi cô một lần.” – Hắn đành phải nói dối.

“Sướng lắm hả?” – Long hỏi.

“Ừ. Sướng không thể tả!” – Hắn thừa nhận, nhưng Long không nghe được, một chiếc xe nẹt bô vừa chạy ngang. Anh chàng cũng không buồn hỏi, cắm đầu cho xe phóng nhanh vì cơn buồn ngủ đã vây kín.