Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1) - Chương 04
Chương 4: K’Brăk và K’Brêt
Không biết thời gian trôi
qua bao lâu, đầu óc Kăply bắt đầu hoạt động trở lại. Nó nhớ những hình ảnh cuối
cùng mà nó trông thấy trước khi bất tỉnh là gương mặt méo đi vì sợ hãi của
thằng Nguyên bạn nó, là nụ cười gian manh của hai thằng nhóc lạ mặt, mà bây giờ
nó tin chắc là hai tên phù thủy cực kỳ xảo quyệt, là căn nhà gỗ lung lay quá xá
cỡ như đang trải qua một trận động đất cỡ 12 độ rích-te. Kăply biết là căn nhà
thực ra không hề nhúc nhích, chỉ tại chiếc ghế nó ngồi lắc lư dữ quá nên nó
thấy thế thôi.
Lúc này Kăply biết mình đã tỉnh, nhưng nó
chẳng thèm mở mắt vội. Nó không muốn hai tên phù thủy oắt con phát giác ra điều
đó. Nó cứ nằm im lìm như chết, suy nhĩ và tính toán. Kăply chẳng biết mình đã
bất tỉnh trong bao lâu. Ông nó, ba nó, mẹ nó (và chắc chắn có thêm cả bà nó nếu
bà nó chưa qua đời) không biết đã lên đường tìm kiếm nó chưa. Còn thầy Râu Bạc
nữa. Chẳng rõ thầy có biết gì về tai họa mà tụi nó gặp phải hay không.
Không hiểu sao Kăply rất hy vọng ở thầy Râu
Bạc. Nó tin là thầy và chỉ có thầy mới đủ sức giải cứu tụi nó khỏi tay hai tên
phù thủy nham hiểm kia. Cũng như tụi nó, thầy rất khoái cái trò đi lang thang
trên đồi Phù Thủy, chắc chắn sớm muộn gì thầy cũng phát hiện ra tụi nó đang bị
cầm tù. Nghĩ đến chỗ này, Kăply phấn khởi đến mức chẳng buồn nhắm tịt mắt nữa.
Sau khi cẩn thận dỏng tai nghe ngóng, biết
chắc không có ai ở quanh đây, Kăply chậm chạp he hé mắt ra.
Đập vào mắt nó là một tấm thảm trắng tươi chạy
dài từng sọc lớn, nhưng chớp mắt vài cái, Kăply nhận ra đó là màu trắng của
ruột gỗ: trước mắt nó là một bức vách rộng do hàng trăm miếng gỗ ghép lại với
nhau đều tăm tắp. Rõ ràng đây không phải là căn nhà gỗ bé tẹo ở đồi Phù Thủy, mặc
dù những tấm gỗ trắng tươi và láng o kia có vẻ cùng nguồn gốc với những bức
vách mới cáu mà tụi nó đã trông thấy lúc còn ở trên đồi.
Ơ, thế thì mình đang ở đâu đây? Kăply đâm
hoảng với câu hỏi vừa nảy ra trong đầu. Nó lóp ngóp bò dậy, nhận ra mình đang
bò trên một chiếc giường gỗ lót nệm lông chim. Y như bức vách mênh mông kia, cái
giường này cũng hoàn toàn xa lạ với nó. Điều đó càng làm nó thêm cảm thấy bất an.
Thế còn Nguyên đâu?
Kăply lo lắng quay thêm một vòng bắt gặp ở bên
cạnh một cái giường y hệt cái giường của nó. Hai cái giường kê song song nhưng
do khi nãy quay lưng lại, Kăply không nhìn thấy.
Trên giường lúc này có một người đang nằm, căn
cứ theo những tiếng khò khò phát ra đều đặn thì chính xác là đang ngủ, nhưng
không phải là thằng bạn thân của nó. Kăply tưởng như có ai nện búa lên đầu khi
sau một hồi trố mắt dòm dỏ, nó sửng sốt nhận ra kẻ đang nằm chình ình một đống
kia là thằng nhóc áo vàng.
Không ổn rồi! Phải chuồn ngay! Kăply tái mặt
tự ra lệnh cho mình và hấp tấp bò thụt lui, cầu trời cho thằng phù thủy ác ôn
kia hóa thành đá luôn cho rồi.
Nhưng khi Kăply vừa lùi tới mép giường và đặt
được một chân xuống sàn thì thằng áo vàng thình lình mở mắt. Thấy Kăply định
thoát thân, nó bắn tung người lên như thể cái nút chai sâm banh bật nắp và ngay
trong khi còn đang lơ lửng trên không, nó ngoác mồm rống lên một tràng khủng
khiếp:
- A... a... a... a... aaaaaaaaaa...
Kăply biết rằng hành động đúng đắn nhất lúc
này là vắt giò lên cổ chạy luôn nhân lúc thằng áo vàng còn chưa kịp rơi trở
xuống. Nhưng cặp giò của nó quả tình là không nhúc nhích được, nói trắng ra là
hoàn toàn mất hết cảm giác.
“Ầm” một tiếng, thằng áo vàng té xuống giường
một cú như trời giáng, và trước cặp mắt kinh ngạc của Kăply, nó lồm cồm nhỏm
dậy rồi cũng như Kăply, nó vội vã bò thụt lui về phía mép giường đối diện và
thọc chân xuống sàn, quýnh quýu đến mức không kịp thò tay xoa lấy cặp mông chắc
là nát bét.
Thằng áo vàng chưa kịp đặt nốt chân kia xuống
đã nghe tiếng chân người huỳnh huỵch chạy tới, và nó không hiểu sao bỗng nằm
chết cứng luôn ở tư thế đó.
Ở bên này, Kăply cũng vắt nửa người trên mép
giường, chân trên chân dưới, nghe cơ thể lạnh ngắt từng phần theo tiếng bước
chân dội tới mỗi lúc một gần, đau đớn tưởng tượng tới tình cảnh con thỏ sập bẫy
chờ người tới tóm.
Kăply nghe tiếng kẹt cửa phía sau lưng, tiếng
chân người bước vào, tiếp liền là tiếng reo mừng rỡ của một thằng nhóc:
- A, anh K’Brăk và anh K’Brêt tỉnh lại rồi!
K’Brăk? K’Brêt? Kăply nghe tai mình lùng bùng
như có một bầy ong đang bay tán loạn trong đầu.
- Ủa, mà hai anh nằm cái kiểu gì ngộ vậy! - Tiếng
nói khi nãy lại vang lên, không rõ rệt là kinh ngạc hay chế giễu.
Liền đó, Kăply nghe một bàn tay nhỏ đặt lên
vai mình, lay lay:
- Anh K’Brêt, anh còn sống thiệt là may quá!
Mình đâu có phải là K’Brêt? Sao thằng nhóc này
nó lại hồ đồ như thế nhỉ? Kăply làu bàu trong đầu, bực mình vì cái quai hàm xụi
lơ lâu quá.
- K’Tub, khiêng anh K’Brêt lên giường đi... - Tiếng
một người đàn ông ồm oàm ra lệnh ngay sát sau lưng Kăply. - Anh K’Brêt và anh
K’Brăk còn chưa khỏe đâu!
Như vậy tên của thằng áo vàng là K’Brăk. Còn
K’Brêt đích thị là tên thằng áo xanh! Óc Kăply lóe lên. Nhưng mình đâu phải là
K’Brêt. Thằng K’Brêt chính hiệu hiện đang ở đâu há? Kăply mới nghĩ tới đó đã bị
thằng K’Tub nhấc bổng lên. Cùng lúc, nó cũng kịp thấy người đàn ông vừa lên
tiếng xuất hiện ở chiếc giường bên kia.
Ông cao lỏng khỏng, gương mặt dài, ốm nhom ốm
nhách như suốt đời chỉ xực mỗi món dưa chuột, nhưng nhờ bộ ria con kiến và ánh
mắt lấp lánh đầy nguy hiểm nom ông oai vệ một cách đáng sợ. Như K’Brăk và
K’Brêt, ông có mái tóc màu xanh lá cây, dù gương mặt ông không được trắng trẻo
lắm. Ông mặc bộ quần áo trắng, cổ quấn khăn rằn, chân mang đôi guốc gỗ, lúc này
ông kéo lê đôi guốc phát ra những tiếng lọc cọc đi về phía thằng K’Brăk.
Thằng K’Brăk có vẻ xuôi xị sau cú rơi vừa rồi.
Nó đờ ra như con cá mắc cạn, mặc người đàn ông xốc nách lôi lên giường và xoay
ngang xoay dọc thoải mái như xoay một khúc cây.
- Đi, K’Tub! - Người đàn ông nói bằng giọng
không để thằng K’Tub phản đối. - Lát chiều, ta hãy vào thăm!
K’Tub có vẻ muốn nấn ná nhưng không dám cãi
lời người đàn ông. Nó lê bước ra cửa, cố ngoái đầu lại nói:
- Anh K’Brăk và anh K’Brêt nằm nghỉ nhé. Chiều
em sẽ dẫn chị Êmê vào chơi.
Trời, còn chị Êmê nào nữa? Kăply hoang mang
nghĩ bụng và ném cho thằng K’Brăk một cái nhìn chán ghét. Nó ngán ngẩm hỏi, chả
buồn nghĩ cách thoát thân nữa:
- Thằng bạn mày tếch đi đâu rồi?
Khi người đàn ông lẻo khẻo vừa dắt thằng K’Tub
ra khỏi phòng. K’Brăk đã bật ngay dậy. Nó ngồi co chân sát mép giường, hai tay
bó gối và trả lời Kăply bằng giọng cảnh giác:
- Tao cũng chẳng biết nữa.
K’Brăk nói tiếp bằng giọng hằn học:
- Chứ chẳng phải tụi mày nhốt nó rồi sao?
- Cái gì! - Kăply giương mắt ếch. - Tụi tao
nhốt nó?
- Chứ không phải sao! - Mặt K’Brăk vẫn lạnh
tanh, giọng càng lúc càng cay cú. - Tụi mày lừa tao và thằng Kăply ngồi lên hai
chiếc ghế yêu tinh đó rồi đưa về đây. Bây giờ thằng Kăply biến mất...
- Mày vừa bảo gì thế! - Kăply giơ tay lên, hấp
tấp cắt ngang lời K’Brăk. - Mày cùng đi với thằng Kăply à? Thế mày không phải
là thằng K’Brăk sao?
- Hừm, K’Brăk! - K’Brăk dẩu môi, trông nó
giống hệt một con khỉ già. - Mày đừng có vờ vịt. Mày thừa biết tao là thằng
Nguyên mà.
Kăply có cảm giác như va phải tường. Trán nó
nhăn tít:
- Nguyên? Làm sao mày là thằng Nguyên được? Là
Nguyên sao mày không nhận ra tao?
K’Brăk nhếch mép:
- Ai bảo tao không nhận ra mày hả K’Brêt? Lúc
ở trên đồi Phù Thủy, chính mày và thằng K’Brăk đã tìm mọi cách ám hại tao và
thằng Kăply...
- Tao không phải là thằng K’Brêt! - Kăply kêu
lên. - Tao là Kăply!
Thú nhận của Kăply chẳng tác động đến K’Brăk
mảy may. Nó chỉ tay về phía cuối phòng, giọng khinh khỉnh:
- Mày hãy soi mặt mày vào chiếc gương kia kìa.
Muốn giả dạng Kăply, điều trước tiên mày phải hóa trang cho giống đã.
Kăply ngoảnh nhìn theo tay chỉ của K’Brăk. Tít
đằng cuối phòng có một chiếc bàn vuông thấp màu nâu sẫm. Trên bàn bày dăm thứ
lặt vặt: mấy cuốn sách, một hộp cắm viết, bộ ấm chén và một pho tượng nhỏ.
Trước bàn, ốp chặt vào vách là một chiếc gương đồng hình bầu dục với vô số
những phù điêu chạm trổ quanh đường viền.
Kăply lập tức phóng xuống khỏi giường, vọt
thẳng lại chỗ chiếc bàn, không đợi K’Brăk khích đến lần thứ hai.
Vừa nhác thấy mặt mình phản chiếu trong gương,
Kăply thét lên một tiếng kinh hoàng và lảo đảo thối lùi ra sau năm, sáu bước, nếu
không gượng lại kịp nó đã ngã chổng kềnh ra rồi. Lúc này một xác chết dưới gầm
bàn chắc cũng không thể làm Kăply sợ hãi đến vậy. Bởi vì gương mặt mà Kăply vừa
trông thấy trong gương không giống chút gì với gương mặt quen thuộc của nó. Đó
là gương mặt của thằng nhóc áo xanh - thằng K’Brêt. Cái áo nó mặc cũng không
phải là cái áo thường ngày. Đó chính là cái áo của thằng K’Brêt. Kăply đưa mắt
nhìn xuống chân, bây giờ nó mới phát giác ra cái quần mà nó đang mặc là cái
quần của thằng K’Brêt, đôi giày cũng là đôi giày của thằng K’Brêt nốt.
Hèn gì thằng K’Tub kêu mình là anh K’Brêt và
thằng K’Brăk không chịu tin mình là Kăply. Một tia chớp chợt lóe lên trong óc
Kăply: Ơ, như vậy thì đang ngồi đằng kia không phải thằng K’Brăk rồi! Nó đích
thị là thằng Nguyên, bạn mình. Chỉ có điều nó đeo gương mặt thằng K’Brăk, cũng
như mình đang đeo gương mặt thằng K’Brêt vậy thôi.
- Thế nào hở K’Brêt! - Tiếng K’Brăk đắc thắng
phía sau lưng. - Mày có thấy mày là đứa đại ngốc chưa. Hà hà, mày chỉ lừa tao
được một lần thôi, K’Brêt à.
Kăply cố bắt mình xoay người lại, phải khó
khăn lắm nó mới cử động được. Nó nhìn vẻ khoái trá trên mặt bạn mình bằng ánh
mắt buồn bã:
- Bây giờ thì tao tin mày là thằng Nguyên rồi.
Kăply thở dài:
- Nhưng mày cũng nên soi qua mặt mày trong
gương một chút đi Nguyên.
- Tao thấy không cần! - K’Brăk bây giờ là
Nguyên, đáp giọng khiêu khích, và vẫn ngồi yên trên giường.
- Theo tao, mày nên bỏ chút thì giờ bước lại
soi gương! - Kăply chép miệng. - Rồi mày sẽ hiểu tại sao khi nãy tao không nhận
ra mày, cũng như tại sao mày không nhận ra tao là thằng Kăply.
Đột ngột, Nguyên cảm thấy mất tự tin. Trước
câu nói lấp lửng của Kăply, nó lò mò cảm thấy một sự quái dị nào đó đang chờ
đợi mình.
Nó ngần ngừ đặt chân xuống đất, rồi cứ đứng
đực ra đó, ánh mắt đi qua đi lại giữa tấm gương và khuôn mặt thằng Kăply, đầy
do dự.
- Đi soi gương đi! - Kăply hất hàm về phía bạn,
nói như ra lệnh.
Trong một thoáng, Nguyên như mất tự chủ. Nó
nặng nhọc kéo lê nó về phía cuối cái phòng, trông vất vả như con rùa kéo cái
mai của mình, vừa muốn vừa không muốn thò cái đầu vào cái gương kia một chút
xíu nào.
Kăply đứng yên tại chỗ, quay mình hồi hộp nhìn
theo bạn. Và đúng như nó nghĩ, vừa nhìn thấy bộ mặt trắng bóc với mớ tóc xanh
rì của thằng K’Brăk trong gương, thằng bạn nó rống lên một âm thanh gì đó rất
giống với tiếng còi xe lửa khi chui ra khỏi đường hầm. Đứng tuốt đằng xa mà nó
vẫn nghe đầu nó kêu u u.
Kăply đưa hai tay lên bịt tai, cố nghĩ dẫu sao
đó cũng là dấu hiệu tốt lành. Đúng chóc là thằng Nguyên rồi! Thằng K’Brăk thật
sẽ không bị kích động quá mức khi nhìn thấy mình trong gương như vậy!
Kăply và Nguyên cùng chìa bộ mặt rầu rầu vào
mắt nhau, cùng không nói tiếng nào. Bây giờ hai đứa đã ngồi chung một chỗ, mỗi
đứa tựa lưng vào một thành giường đối diện, đứa này giương mắt ngó chằm chằm
vào bộ mặt lạ hoắc của đứa kia.
- Tất cả những chuyện kỳ quái này là sao hở
mày! - Kăply là đứa đầu tiên tìm cách đánh tan bầu không khí khắc khoải đang
chạy quanh phòng. Nó hỏi Nguyên bằng giọng tin tưởng của một người bệnh hỏi ý
kiến bác sĩ.
Nhưng hôm nay ngay cả Nguyên cũng không còn
tin vào khả-năng-nói-gì-cũng-đúng của mình. Nó trả lời câu hỏi của bạn bằng một
câu hỏi của chính nó:
- Tại sao tự dưng mày biến thành thằng K’Brêt,
còn tao biến thành thằng K’Brăk vậy hả?
- Ờ, thiệt là kỳ cục. Mà hai thằng phù thủy
nhóc đó ở đâu ra vậy kìa?
- Tụi nó đem mình tới đây và biến tụi mình
thành hai đứa nó để làm cái quái gì chứ?
- Bây giờ hai đứa nó trốn ở đâu há?
Kăply và Nguyên càng nói càng hăng, đến mức
tụi nó không nhận ra cuộc đối thoại chỉ toàn là những câu hỏi.
Chắc chắn sẽ có ít nhất là vài chục câu hỏi
nữa xối xả tuôn ra nếu như ngay lúc đó, thằng K’Tub không thình lình xuất hiện.
Thằng nhóc đẩy cửa một cái rột, đâm bổ vào, bô
bô bằng cái giọng rất chi là hí hửng:
- Chào anh K’Brăk, chào anh K’Brêt. Các anh
chơi trò gì hò hét vui quá vậy?
Thằng K’Tub vừa hỏi vừa toét miệng ra cười.
Mới gặp K’Tub có hai lần nhưng Kăply có cảm giác K’Tub là thằng nhóc cực kỳ yêu
đời. Trông nó lúc nào cũng tươi tỉnh, vui vẻ và đặc biệt luôn luôn phấn khích.
Miệng vẫn toe toét, không đợi Nguyên và Kăply
đáp, nó quay ra sau, tía lia:
- Có chị Êmê tới thăm mấy anh nữa nè.
Nguyên và Kăply ló mắt nhìn ra cửa, ngạc nhiên
không thấy ai ngoài thằng K’Tub lóc chóc.
Kăply mấp máy môi:
- Chị Êmê á?
Như thể nghe thấy lời thì thầm của Kăply, từ
bên ngoài vang lên tiếng kêu lảnh lót vui mừng của một cô gái:
- Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!
Một cái bóng trăng trắng lao vụt vào phòng, nhanh
như chớp xẹt. Nguyên và Kăply vừa thấy mắt hoa lên, cái bóng đã đứng ngay bên
mép giường, hiện rõ là một cô gái trạc mười lăm, mười sáu tuổi. Cô gái mặc quần
áo trắng toát, đôi mắt to và đen lay láy như hai hạt nhãn, khuôn mặt bầu bĩnh, cái
mũi hơi hếch nom có duyên tệ. Đặc biệt, tóc của cô gái không giống lá cây. Tóc
của cô có màu vàng óng.
Cô gái đứng sững trước mặt Nguyên và Kăply, nhìn
hai đứa bằng ánh mắt ngỡ ngàng và có vẻ gì đó giống như là tha thiết. Kăply dán
mắt vào gương mặt xinh đẹp của cô gái, nói như mê sảng:
- Êmê á?
Nó quên mất nó đã hỏi một câu giống như vậy
cách đây chưa đầy một phút.
- Chào anh K’Brêt! - Êmê mỉm cười với Kăply
nhưng mắt lại rưng rưng, như thể nó đang vừa cười vừa khóc. - Nghe K’Tub nói
anh và anh K’Brăk đã tỉnh, em mừng quá! Thiệt là may, em cứ nghĩ hai anh không
thể nào sống sót sau khi trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk chứ.
Kăply cảm giác có một màn sương đang phủ xuống
đầu nó.
- Buriăk á! - Nó lẩm bẩm một cách máy móc.
- Chính là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm
Bastu. Cậu K’Tul đã khẳng định như thế.
- Nhưng ba em đâu có tận mắt nhìn thấy Buriăk!
- K’Tub thình lình lên tiếng.
- Lúc đó ba tới trễ một chút, nhưng ba vẫn
nhận ra kẻ ra tay độc ác đó là Buriăk, K’Tub à.
Người đàn ông ốm lỏng khỏng vừa nói vừa bước
vào phòng. Hóa ra ông ta tên K’Tul, là ba của thằng K’Tub! Nguyên nhủ bụng, lo
lắng không biết số phận của nó và Kăply sắp tới sẽ rẽ theo hướng nào.
Ông K’Tul bước tới bên giường, nhìn K’Tub bằng
ánh mắt nghiêm khắc:
- Ba đã bảo đợi đến chiều hãy vào thăm, sao
giờ này con đã ở đây?
Thằng K’Tub dường như chẳng ngán gì lời quở
trách của ba nó. Nó cười tươi rói:
- Tại chị Êmê nôn nao muốn gặp anh K’Brăk và
anh K’Brêt, ba à.
Êmê ngước lên nhìn ông K’Tul, không buồn chùi
nước mắt:
- Sao cậu biết là Buriăk ra tay hở cậu?
Ông K’Tul nhún vai, đôi mắt lấp loáng trông
thật dữ tợn:
- Đơn giản thôi, Êmê à. Xét về trình độ, chỉ
sứ giả mới đủ khả năng hãm hại được K’Brăk và K’Brêt. Và trong các sứ giả dưới
quyền Bastu, Buriăk là kẻ thích sử dụng lời nguyền Tan xác nhất.
- Nhưng tôi không phải là K’Brêt! - Như không
chịu đựng nổi sự căng thẳng, Kăply bất thần hét lên. - Tôi là Kăply sống ở làng
Ke và chẳng bị lời nguyền Tan xác nào đánh trúng cả!
Kăply trông rất giống lên cơn điên. Nó hét sùi
cả bọt mép và đột ngột đến mức Nguyên không biết làm sao chặn họng thằng bạn
mình lại. Mặt tái ngắt, Nguyên láo liên nhìn hết người này đến người khác, phấp
phỏng chờ một biến cố khủng khiếp.
K’Tub phản ứng trước tiên. Nó ôm vai Kăply, lắc
như lắc một chai rượu:
- Anh K’Brêt, anh nói nhảm gì thế hả? Tỉnh lại
đi, anh K’Brêt!
- Tỉnh cái con khỉ! - Kăply phát khùng. - Tao
không phải là anh K’Brêt của mày đâu, K’Tub!
- Buông anh K’Brêt ra đi con! - Ông K’Tul thở
một hơi dài sườn sượt. - Ai trúng phải lời nguyền Tan xác, nếu không chết cũng
hóa thành lú lẫn như thế thôi.
- Không thể như thế được! Không thể được! - Thằng
K’Tub nhảy tưng tưng. - Ba phải tìm cách phục hồi trí nhớ cho anh K’Brăk và anh
K’Brêt! Ba phải cố lên nghe ba!
Trong đáy mắt ông K’Tul ánh lên vẻ đau khổ:
- Chắc chắn ba sẽ cố, K’Tub à.
Vẻ mặt của ông K’Tul khiến Êmê cảm thấy trái
tim mình như bị ai bóp nghẹt. Nó đau đáu nhìn cậu nó:
- Có thật là phục hồi được không hở cậu?
- Được.
Trầm ngâm một hồi, ông K’Tul đáp bằng cái
giọng rù rì không giống chút gì với cái giọng rổn rảng tự nhiên của ông, gây cảm
giác như chính ông cũng không tin vào sự xác nhận của mình lắm.
Êmê nhận ra ngay sự khác lạ đó. Nó cắn môi
muốn bật máu:
- Nhưng chắc là không đơn giản hở cậu?
- Ờ cực kỳ khó khăn, cực kỳ phức tạp! - Ông
K’Tul buồn bã thú nhận. - Phải lấy cho được hai quả táo vàng ở núi Lưng Chừng
nghiền thành bột, bỏ vào vạc nấu với gan rồng và cá kiếm trong một trăm ngày
mới tạo ra thuốc phục hồi trí nhớ được. Trong khi ở chỗ ta chỉ có mỗi món mật
cá kiếm.
Phương thuốc ông K’Tul đưa ra khiến Êmê lẫn
K’Tub chết điếng. Gan rồng là báu vật trong thiên hạ, nhưng dù sao cũng có thể
tìm được. Còn những quả táo vàng thì thiệt tình tụi nó không dám mơ tới. Vì tụi
nó đều biết so với đường lên núi Lưng Chừng thì đường lên trời còn dễ hơn gấp
ngàn lần.
K’Tub lại ôm lấy vai Kăply, lần này nó không
lắc lắc nữa mà ôm cứng lấy, nước mắt nhỏ tong tong:
- Như vậy là khó cho anh rồi, anh K’Brêt ơi!
Khuôn mặt tươi cười của thằng K’Tub không hợp
chút xíu nào với chuyện khóc lóc nên khi nó ngoác miệng bù lu bù loa trông nó
rất kỳ cục. Bị những giọt nước mắt của K’Tub rơi tí tách trên cổ, Kăply thấy
nhồn nhột như có ai cù nhưng nó cố để không bật cười. Nó biết nó không phải là
thằng K’Brêt. Nó chẳng mất trí nhớ gì ráo, vì vậy nó chẳng cần cóc gì đến mật
cá kiếm, gan rồng hay những quả táo quái quỷ gì đó. Nghĩ đến chuyện những người
đứng trước mặt nó đều bị thằng K’Brăk và thằng K’Brêt lừa đến mếu xệch miệng, Kăply
thấy ngứa ngáy quá. Đã mấy lần nó tính nói huỵch toẹt ra toàn bộ sự thật về
chuyện tráo người này, nhưng rồi nghĩ lại, nó thấy thiệt là vô ích khi làm cái
chuyện vớ vẩn đó. Nó và Nguyên có nói ra chắc chẳng ai tin. Mọi người sẽ cho là
tụi nó bị lú lẫn dưới tác động của lời nguyền Tan xác.
Cuối cùng, Kăply đành chọn cách ngồi im ru bà
rù, bụng vừa tức cười vừa thấy tội tội. Tình cảm của thằng K’Tub dành cho
K’Brêt không hiểu sao khiến lòng Kăply cảm thấy nao nao.
Trong khi K’Tub ôm cứng lấy Kăply thì Êmê lao
về phía Nguyên.
Nó cầm lấy tay Nguyên, lắc qua lắc lại:
- Anh K’Brăk, anh nhận ra em không?
Nguyên gật đầu:
- Em là Êmê.
Như có ai vừa thắp một ngọn nến dưới da Êmê, mặt
nó sáng bừng lên:
- Hay quá.
Êmê nheo nheo đôi mắt đẹp, âu yếm hỏi tiếp:
- Thế anh có nhớ anh hứa cuối tuần này anh sẽ
dẫn em đi chơi ở đâu không?
Khác với Kăply, ngay từ khi sự rối rắm lộn xộn
bắt đầu, Nguyên đã quyết định nhập vai thằng K’Brăk để dò xét chung quanh và
tìm cách thoát thân. Nhưng Êmê mới hỏi câu thứ hai, nó đã gặp gay go.
- Ờ, ờ, cuối tuần này hả?
Nguyên bối rối đáp, nó đưa tay dứt một cọng
tóc trên đầu:
- Đi chơi hả? Ở đâu kìa?
Êmê lắc tay Nguyên mạnh hơn, như cố đánh thức
ký ức của Nguyên:
- Anh cố nhớ lại đi! Anh định dẫn em tới nhà
thầy gì đó?
- À, thầy Râu Bạc.
Nguyên buột miệng theo quán tính. Vừa thốt
xong, nó giận điên người khi nhận ngay ra sự nói năng bá láp của mình.
Cặp mắt của Êmê lại rưng rưng:
- Anh quên sạch hết thật rồi sao anh K’Brăk!
Tội nghiệp anh quá!
Như không kềm được xúc động, Êmê đưa bàn tay
Nguyên lên môi.
- Đừng!
Tiếng ông K’Tul hét giật như sấm nổ, muốn xé
nát màng tai của mọi người. Nhưng đã không còn kịp nữa: Êmê đã hôn lên tay
Nguyên.
Kăply giật mình dòm sang, đứng tròng khi thấy
Nguyên đang từ từ co rút lại. Thân hình bạn nó càng lúc càng bé lại, thoáng mắt
chỉ còn bằng đứa bé sơ sinh.
- Trời đất! Sao vậy nè?
Êmê hét lên và buông tay Nguyên nhảy lùi ra
sau.
Cũng như Kăply, K’Tub đứng há hốc miệng, không
thốt được một lời, đôi tay quàng trên vai Kăply đột ngột cứng như gỗ.
Trong phòng lúc này có tất cả là năm người, nhưng
đã có tới bốn người trơ như tượng. Chỉ còn mỗi ông K’Tul là còn tỉnh táo.
Ông lắc mình một cái, đã đứng ngay cạnh chiếc
giường. Trông ông lúc này nhanh như một con báo, chẳng còn vẻ gì lèo khoèo, chậm
chạp.
Ông giơ tay lên, nhưng không hướng về phía
Nguyên. Bàn tay chĩa thẳng vào Kăply và K’Tub, ông quát lên bằng một thứ giọng
khàn khàn như phát ra từ lỗ mũi:
- Tách ra!
K’Tub đang ôm cứng lấy Kăply, tự nhiên thấy
mình đứng tuốt luốt ngoài cửa phòng.
- Ba... - K’Tub ngơ ngác kêu lên.
- Cẩn thận vẫn hơn, K’Tub à! - Ông K’Tul thở
phào. - Con ôm chặt như thế, nếu chẳng may môi con chạm vào người anh K’Brêt, anh
K’Brêt sẽ teo tóp như anh K’Brăk ngay tức khắc cho coi.
- Nhưng tại sao lại thế hở cậu! - Êmê thét lên
đau đớn. - Tại sao anh K’Brăk và anh K’Brêt lại nhiễm chứng hoại sinh của thế
giới thứ ba?
- Đây không phải là chứng hoại sinh! - Ông
K’Tul điềm tĩnh đáp, mắt vẫn dán chặt vào Nguyên lúc này đang ngo ngoe trong bộ
đồ đã trở nên quá thùng thình so với thân hình tí hon của nó.
- K’Brăk và K’Brêt đã bị lời nguyền Tan xác
của Buriăk đốt cháy hết năng lượng đó thôi. Cả hai không thể chịu đựng nổi một
cái hôn của bất cứ ai trong chúng ta.
Nói xong, ông cúi xuống thận trọng ẵm Nguyên
lên. Trông ông rất lúng túng, có lẽ đã lâu lắm, từ khi thằng K’Tub khôn lớn đến
nay, ông chưa từng ẵm một em bé bao giờ.
- Cậu ẵm anh K’Brăk đi đâu thế! - Êmê sụt sịt
hỏi, mặt méo đi vì lo lắng.
- Cháu yên tâm! Cậu sẽ có cách phục hồi lại
năng lượng cho K’Brăk và K’Brêt.
Quay qua Kăply, ông K’Tul gọn lỏn:
- Con đi theo ta!
Nói xong ông xốc Nguyên như xốc một bao bột
trên tay và xoay mình tiến ra cửa. Kăply lếch thếch lê bước theo sau như người
mộng du.
Êmê cạnh giường, K’Tub cạnh cửa, cả hai đứa
đứng chôn chân, hồi hộp căng mắt nhìn. Tụi nó muốn đi theo đến chết được, nhưng
tụi nó cũng biết rằng nếu không được phép, không ai trên thế giới này được đặt
chân vào bí thất của pháp sư K’Tul.