Nụ hôn của gió - Chương 7
............................................
- Zin ah!
Nó giật mình khi nghe tiếng con Hip.
- Đồ quỷ, làm tao giật cả mình. Sao?
- Tao...mày...tha thứ cho tao thật chứ?
- Không thật đâu...
- Huh?_ Hip nhướn mày.
- Giả vờ đấy, đâu có dễ dàng thế được...
- Tao...xin lỗi....
- Biết lỗi là tốt, nhưng chưa đủ đâu, mày còn phải..._nó làm mặt nghiêm nghị (
doạ Hip ấy mà)
- Tao biết rồi...
- hả? Biết cái gì? Tao đã nói gì đâu...
- Phải từ bỏ Phong chứ gì?
Nó bật cười.
- Phì...mày nghĩ tao là người thế nào chứ? Ý tao là mày phải...bao tao một chầu
tất cả các loại cocktail trên quán lão Hoàng rù.
-.................
- Sao mặt mày đần thối ra thế? Không được à? Kẹt vừa chứ....
Hip nhào tới ôm nó, mấy hôm nay toàn “ bị” ôm bất ngờ thôi, haizzzz....
- Mười chầu cũng được, tao yêu mày lắm í, Zin Zin ạ...
- Cái đồ láu cá, ai cho mày ôm tao, định lợi dụng con gái nhà lành đấy hả? Tao
đã nói là tao không ôm con quỷ đói cơ mà...
- Kệ mày, tao cứ ôm đấy, tao thích ôm con lợn Zin đấy, ôm sướng ơi là sướng, mà
mày thì “ lành” cái gì???
- Con ỉn...
---------------------------------
Nó đã mất rất nhiều thời gian để đi đến quyết định. Nộp hồ sơ, và giành được
học bổng du học, tất cả diễn ra khá thuận lợi. Ngay đến lão Zun, nó cũng giấu.
Dù biết rằng mọi người sẽ giận nó lắm, nhưng biết làm sao, đấy là lựa chọn của
nó...
--------------------------------
ngày...tháng...năm...
thành công rồi. không biết có nên nói cho mọi người sớm không nhỉ? hừm...thôi
vậy, nói sau có lẽ sẽ tốt hơn.
Nhưng... có nên nói với anh không? Em đi, anh có buồn không?
-------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
“ Lun is calling...”
- Gì mày?_ nó nói giọng ngái ngủ.
- Con lợn, còn chưa dậy à? Lên quán lão Hoàng đi, rủ cả ông Zun đi nữa.
- Thế gọi chủ yếu là để rủ ai đấy?
- Lắm chuyện quá, hôm nay con Hip bao, không đi thì thiệt, có thế thôi...
- Xì, chờ tí, lên ngay, sang gọi chồng mày dậy đã.
- Uh, gọi đi, bảo lão chỉn chu một tí lên đây cho đẹp mặt hội mình...
- Đẹp mặt hội? Hay đẹp mặt mày? xấu chàng thì hổ ai mà...
- Thôi, biến đi, nhanh lên đấy.
-------------------------------
- Chờ lâu chưa?_ nó vừa hỏi vừa kéo ghế để ngồi ( cái bọn chúa thiên vị, lão
Zun thì chúng nó lấy ghế ra mời ngồi tử tế, nó thì lại phải sang bàn khác vác
một cái về, hừ...)
- Sắp thành hươu cao cổ rồi đây này...
- Than thở gì, ai bảo mày bắt lão Zun phải đẹp trai, chỉn với chả chu, tao chờ
lão chuẩn bị mà sốt hết cả ruột...
- Thôi, cãi nhau làm gì cho chóng già hả các quý cô, của các quý cô đây...
- Ôi, được đích thân ông chủ phục vụ cơ à...
Hoàng cười, rồi ngồi xuống nhập bọn, chỗ anh chàng chọn đương nhiên là cạnh nó.
Ghé sát tai nó, anh thì thầm:
- Không thấy cốc của em có gì lạ à?
- thêm một chút dâu, một chút siro, đúng chứ?
- Phục em thật, khác có một chút cũng nhận ra...
- Chuyện nhỏ, đừng quên em đã học qua một lớp pha chế rượu rồi nhé...mà sao
không cho em Blue Hawaii như mọi khi?
- Hèm....hèm....
- Phản đối chuyện thì thầm thậm thụt thắm thiết trong lúc đông đủ mọi người
nhá.
Đông đủ mọi người? Hay là thông báo luôn nhỉ? Nó tặc lưỡi, quyết định thế
vậy...
- Hèm... nhân lúc hội pro tụ tập đông đủ, Zin Zin xin thông báo một tin vui và
một tin buồn...mời cho ý kiến là mọi người muốn nghe tin nào trước?
- Xời, con này, bày trò gì đấy?_ ông anh yêu quý nhảy vào.
- Im nào, để yên cho em thông báo. Thế nào? Tin vui hay tin buồn?
- Tin vui đi, tao đoán là mày quyết định trả tiền bữa này thay tao hả?_ con Hip
đùa.
- Mơ đi nhá.
- Thôi, nói gì thì nói nhanh cho nó vuông đi, rách việc_ con Cút càu nhàu.
- Đây, nói đây...Chết, quên...sr các bác em nhầm ,tin vui và tin buồn giống
nhau, thế nên các bác chọn tin nào trước cũng thế cả...he he...
- Có nói nhanh không?_ Cả 6 cái loa phóng thanh gào lên, có mỗi Hoàng thương nó
nên chỉ cười.
- Hic, đây... Havard accept tao rồi, tuần sau tao sẽ bay. Đấy, tin vui đấy, tin
buồn cũng đấy nốt. Từ từ mà xử lí thông tin nhá.
- Cái gì? Sao chuyện tày trời thế mà mày không nói cho tao hả? Mày làm em kiểu
gì thế?
- Em nói cho bố mẹ từ tuần trước rồi, các cụ không nói cho anh ah?
- Không...
- Thế mà bây giờ mày mới nói với chúng tao hả??????????????
Ôi, “ sóng gió” nổi lên rồi. Làm sao đây?
- Hì...hì...tao biết chúng mày độ lượng mà...chúng mày vị tha mà...chúng mày
tuyệt mà...hì...chúng mày nên nhìn vào mặt tích cực của vấn đề là mỗi lần tụ
tập sẽ...bớt một con tham ăn..nhỉ????????
- Nhỉ cái đầu mày ấy_ đám chiến hữu lại gào lên.
Hic...bọn này giận rồi, dám chúng nhào vô xử hội đồng nó lắm...
- Thôi, nói bé thôi các cô, mất hết khách của tôi bây giờ_ Hoàng giải vây cho
nó, nó nhìn anh với ánh mắt biết ơn. ( trong khi Hoàng nhà ta lại dịch ánh mắt
ấy theo nghĩa này : “ bố ơi, mẹ đánh con...”...bó tay. com)
Phải vì tao không?_ Hip hỏi nó_ mày không cần phải...
- Không, không liên quan đến mày, tao đã định đi từ năm ngoái cơ nhưng tiếng
Anh của tao lúc ấy “ ****” quá hic
- Thật chứ?
- ơ hay, mày tưởng tao nói đùa mày chắc. Không phải nghĩ nhiều làm gì cho đau
đầu
- Tao xin lỗi...
- Lỗi phải gì ở đây? Điều tao muốn làm mà mày cứ xem như là cực hình ấy, ngốc.
Ở nhà thì tấn công lão Phong dồn dập vào cho tao, không là mất lúc nào không
biết đâu.
- Chuyện ấy không đến lượt mày lo...
“When I get to WarWick Avenue...”
- Chờ tí, tao nghe điện thoại...
.........................
“A lô, Vân My nghe...Hả???....Tìm nhà chị làm gì, chị đi vắng rồi, không có nhà
đâu...................Chị đang đi chơi với...bạn trai....................Mà ai
cho em số chị thế?................Thôi, chị không rỗi đâu, chị bận lắm, thật
đấy...chào nhé...”
.........................
- Phù...thoát...
- Nói chuyện với ai xong mà mày lại thở phào nhẹ nhõm thế?
- Thằng nhóc Hàn quốc khoá 50 ấy, dạo này nó ám tao ác quá, chết mất...vừa phải
nói dối là đi chơi với người yêu đấy.
- Hả? Em Huyn Woo K50 ah? Ám mày? He he tao thấy em í hơi bị “xịn”, quả mặt
superbaby ấy bán được ối tiền ha ha.
- Hừ, tao cóc thích bọn vắt mũi chưa sạch ấy, không khéo người ta lại bảo “ phi
công trẻ lái máy bay bà già”
- Đùa thôi. Thôi tao lượn đây, mấy hôm nữa hết lượn sang kia lại tiếc.
- Đừng đi nữa.
- Chờ đấy.
Thực ra khi nó thông báo với nhị vị phụ huynh rằng nó sẽ sang Mỹ, mẹ nó phản
đối kịch liệt. Nhưng mà nó dẻo mỏ lắm, ý kiến đi, ý kiến lại, ý kiến tái, ý
kiến hồi rồi thì cũng phải đồng ý thôi. Mẹ nó cũng hỏi nó và Phong thì sao,
nhưng nó đã trả lời ngắn gọn: bạn bè... “ Gấu mẹ vĩ đại” của nó có vẻ hơi thất
vọng một chút, nhưng không thấy hỏi gì nữa. Đấy là phản ứng của mẹ nó, nếu
Phong nghe câu trả lời này của nó, anh có đau lòng không nhỉ?
Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là nó sẽ...xuất ngoại. Ra nước ngoài thì nó đi nhiều
rồi, nhưng đi một mình và lâu như lần này thì chưa bao giờ. Vẫn biết mọi thứ sẽ
không dễ dàng, nhưng nó đã chọn rồi, bố nó đã dạy nó: “ nếu đã xác định rồi thì
không có quyền kêu ca...”. Nó cũng không có ý định phàn nàn, vì Havard vốn dĩ
đã là mục tiêu của nó, và vào được khoa Luật của Havard là ước mơ của không
biết bao nhiêu người...Nó tự hỏi trong số “ bao nhiêu người” đó có Phong không?
Giờ nó mới nhận ra rằng từ lúc quen Phong đến giờ nó phải đặt ra quá nhiều câu
hỏi về anh. Tự nhiên nó thấy giận chính nó, rằng sống gần Phong lâu như vậy mà
nó không biết nhiều về anh, không biết sở thích của anh, không biết ước mơ của
anh...phải chăng nó quá hời hợt? hay...nó không yêu anh? Ngay cả đến lúc này mà
vẫn còn băn khoăn về điều ấy thì nó không phải ngốc cũng là nghếch. Nó đang
muốn tự bác bỏ điều nó đã từng khẳng định ư? Không...dù cho Phong là người đến
sau, dù anh ở tận ngóc ngách nào, và dù cho anh ...không yêu nó, nó sẽ vẫn tìm
ra anh, và vẫn yêu anh, chắc chắn thế...
-------------------------------
“ Cộc...cộc...”
Ra mở cửa với tốc độ ngang với cụ rùa Hồ Gươm, nó ngạc nhiên khi lão Zun thò
đầu vào, thì thầm:
- Xuống phòng khách đi, có người tìm.
- Ai thế? Sao phải thậm thụt thế? Hoàng Tâm hả?
- Xời, đừng nhắc đến nó, bực mình giờ...
- Thế ai?
- Cứ xuống đi thì biết.
Nó cũng đoán ra người đến là ai, chắc lại mẹ nó đến giáo huấn, dặn dò chứ gì?
Không thì lão Zun làm sao co rúm thành một nhúm thế được^-^. Nhưng nhìn cái dáng
cao cao đang ngồi trên ghế sofa, nó mới biết là nó đoán trật lất. Anh đến tìm
nó ư? Càng học nhiều về Tâm lý học, nó càng biết cách tự kiểm soát bản thân,
bằng chứng là nó không chạy ào xuống để ôm chầm lấy tấm lưng thân thương kia,
mà vẫn chậm rãi gõ từng nhịp khô khốc xuống cầu thang.
Phong quay lại. Nhìn mặt anh lúc này, kể cả đứa ngu nhất quả đất cũng nhận ra
thái độ của anh, ...giận dữ...
- Chào...
Chưa kịp để nó nói hết câu, Phong đã hét lên:
- Em coi anh là gì hả? Em định đi mà không nói với anh câu nào sao?
- Em xin lỗi_nó cắn môi.
- Xin lỗi? Chỉ xin lỗi là xong sao? Đối với em, anh là cái thá gì?
Nó biết nếu muốn đạt được ước mơ thì lúc này không phải là lúc để tình cảm lên
ngôi, nó lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi, nhưng em thấy không có lý do gì em phải báo cáo mọi dự định của em
cho anh cả, anh đâu phải bố em?
- Em... Anh không đáng một ký lô nào trong trái tim em ư?
- Xin lỗi, nhưng đúng là không...
Phong đang khóc, nó không hề nhìn nhầm, từng giọt nước mắt anh đang rơi xuống.
Xin anh, đừng như vậy...em đau...Thượng đế ơi, con cầu xin người, đừng để người
con yêu phải đau khổ nữa...
- được...vậy...tạm biệt em. Chúc em thành công...
Phong quay người, lên xe bỏ về. Nó nhìn theo anh, muốn cất tiếng gọi nhưng
không thể...mày không thể vừa đâm người ta một nhát rồi lại cầm máu cho người
ta được, Zin Zin ah...cố lên...
- Có cần thiết phải thế không?
Mải đưa mắt theo anh, nó không nhận ra lão Zun đã đứng sau nó từ lúc nào. Lúc
này nó mới khuỵu hẳn xuống, bắt đầu khóc, khóc như mưa...
- Zin...Zin ah...
Nó bám chặt lấy tay áo của lão Zun, nấc lên từng hồi.
- Zun Zun ơi...anh ấy đi thật rồi...không muốn nhìn mặt em nữa rồi...vĩnh viễn
không muốn gặp em nữa rồi...em đau... đau lắm...
Lão Zun ôm lấy nó, vỗ về:
- Anh biết, Zin Zin à...em cứ khóc đi...có anh ở đây...
--------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone...”
Rain is calling...
- Anh à?
- Uh, anh đây. Em rỗi không?
- Đang ăn không ngồi rồi nè anh...
- gặp nhau nhé.
- Vậy...
- 999 chứ gì? Anh biết rồi.
......................................
- Ông chủ, cho em như mọi khi...
- Vậy còn anh chàng này?_ Hoàng chỉ vào Vũ.
- Cho anh ấy Pina Colada.
- Vẫn nhớ à?_ Vũ nháy mắt.
- Đương nhiên.
- Zin, anh chàng này là ai thế?
- Bồ cũ của em_ nó cười tinh nghịch
- Bồ...cũ...?_ Hoàng lắp bắp.
- Ủa, anh không biết ah? Uhm, cũng phải, lúc đấy anh vẫn đang là Hoàng rù phụ
xe ha ha...
Nó phải câm ngay cái điệu cười không thể vô duyên hơn khi Vũ và Hoàng tự giới
thiệu. Gớm, cái màn làm quen đúng là lịch sự sến, kính cẩn cứ y như là gặp đối tác
quan trọng không bằng ấy.
- Chào cậu. Tôi là Vũ.
- Vâng, chào anh. Em là Hoàng.
- Bằng tuổi đó_ nó chen vào.
- ơ, vậy ah?
....................................
- Anh nghe nói em sắp sang Mỹ?
- Vâng. Ngày kia bay
- Vậy mà anh không biết đấy.
- Xin lỗi...em không báo cho anh.
- Bây giờ, mọi thông tin về em đều phải nghe qua người khác, nản thật...
Vũ nói giọng tiếc nuối. Nó chẳng biết nói gì cả. Giờ nói gì cũng thành vô duyên
cả, đương nhiên là nó mong Vũ hạnh phúc, cố lên anh...
- Thôi không nói lung tung nữa. Ngày kia em bay chuyến mấy giờ?
- 7h. Nhớ ra tiễn em đấy.
-...............
-...nha...nha..._nó kì kèo.
- Con nhóc này...vẫn như xưa, không thay đổi sao?_ Vũ phì cười. Nó cũng cười.
- .........
- Thế anh chàng kia sao rồi?
- Anh chàng nào?
- Đừng nói là em có mấy anh chàng một lúc chứ?
- À, Phong á? Sao là sao? tụi em đâu có gì...bạn bè thường thôi_ nó xuống
giọng.
- Vậy là anh chàng này ah?_ Vũ hất hàm về phía Hoàng.
- Càng không_ nó lắc đầu cười.
- Vậy anh an tâm.
Nó cốc đầu Vũ, càu nhàu:
- Nói vớ vẩn, về tìm một cô nào đó yêu ngay cho em, để thiên hạ được nhờ....
- Uh, chắc anh cũng phải tìm thôi. Cứ thế này mãi không ổn.
- Cố lên anh...
- Uhm. Thôi anh về đây. Gặp em là được rồi.
- Bye anh.
Nhìn cái dáng lầm lũi bước đi của Vũ nó thấy hơi khó chịu. Giá như...
....................................
- Em đi mấy năm?_ Hoàng hỏi nó.
- Khoảng 4 năm, nếu nhanh thì 3 năm rưỡi.
- Không đi không được sao?
- ...............
- Anh chỉ nói vậy thôi, chứ anh biết đó là ước mơ của Zin mà. Thế nên em phải
cố gắng nhé.
- Yes, sir...
- Anh sẽ chờ...
-..............
- Em về đây. Lông bông mãi cũng chán.
- Uhm, anh sẽ đến tiễn em.
- Hứa nhá.
- Uhm, hứa.
Nó đứng dậy. Ra đến cửa, nó quay lại, nói khẽ:
- Anh ah, đừng chờ... được không anh?
Hoàng chỉ cười mà không nói gì. Nhìn ánh mắt tha thiết anh chàng nhìn nó đủ
biết anh chàng còn quyến luyến nó lắm, không dễ gì mà quên ngay được... Vậy
nên, cũng...cố lên anh... ( sr bon chen tí, tác giả thuộc loại ba phải, thế nên
ai cũng cổ vũ tuốt luốt xuốt... Hwaitting....)
--------------------------------
Ngồi một góc tối của 999 là Phong, mũ lưỡi trai, kính đen, nhìn thoáng qua
người ta tưởng cậu là dân giang hồ cũng nên. Lần mò trong túi cái bật lửa, cậu
châm điếu thuốc. Bình thường thì cậu chẳng bao giờ hút thuốc, cái thể loại này
chỉ tổ làm cho phổi giống như cái rổ, nhưng trong trường hợp buồn chán như cậu
hiện nay thì hút một vài điếu cho nhẹ nhõm có lẽ sẽ là giải pháp hay...Nhìn về
phía quầy rượu với ánh mắt khó chịu, Zin của cậu đang ngồi cười nói với hai
thằng con trai đáng ghét nhất mà cậu từng gặp trong hơn hai chục năm tồn tại.
Đương nhiên hai người ấy tương đối hoàn hảo, và rất có thể sẽ trở thành chiến
hữu tốt nếu như chúng không “nhắm” đến người mà cậu yêu, “đáng ghét” là ở chỗ
ấy đấy. Mà kể cũng bực mình, sao Zin hôm nay tươi cười với hai tên ấy là vậy,
mà hôm trước lại nói chuyện với cậu “ cạn tình” thế? Chẳng biết họ nói gì nữa.
Nhưng thôi... Zin của cậu cười tươi vậy là được rồi. Lúc mới gặp nó, cậu bị
cuốn hút bởi chính nụ cười ấy, vậy thì lý do gì cậu lại là vật cản trở nó hiện
diện nhỉ ? Hơi đau một tí, à không, rất đau mới đúng...cũng chẳng sao, chỉ cần
nó cười, cười thật tươi, vậy là đủ...Hình như cậu chưa bao giờ nói với nó rằng
nụ cười của nó đẹp đến thế nào thì phải? Thế nên, hãy cứ mãi cười tươi nhé, Zin
Zin của anh...Anh yêu em...
Hôm qua mẹ nó vừa sang giúp nó dọn phòng + xếp đồ đạc. Bà thay đổi vị trí một
lượng kha khá đồ đạc trong phòng dù nó có nằn nì rằng sắp đi rồi, đổi làm gì
nữa. Phòng “mới” nhìn thế nào cũng không quen nên nó chả muốn về nhà. Vi vu lên
Bờ Hồ hóng gió tí. Đến Bờ Hồ mong gặp mấy ông bà Tây ba lô hay đi bộ ở đây mà
nó vẫn hay nói chuyện ( Chẳng là trước nó tự học tiếng anh, lên đây luyện giao
tiếp cho nó nuột). Mong muốn là thế vậy mà lên đây chỉ thấy mấy đôi đang làm
những việc- ai- cũng- biết- là- việc- gì- đấy, nản. Dù chẳng muốn làm khán
thính giả bất đắc dĩ của mấy bộ phim tình cảm ấy nhưng nó vẫn nán lại, vì
gió!!!!!! Cố mà hít, sang Mỹ gió có mùi...kinh lắm, nó tự nhủ thế chứ gió thì
làm quái gì có mùi. Ở bên đấy rồi chắc nằm không cũng nhớ gió Hà Nội. Hay
là...không đi nữa? Bậy nào, mày nghĩ cái quái quỷ gì thế hả Zin Zin? Thôi, đi
về, ở đây chỉ tổ làm nhụt chí anh hùng...hừ...
-----------------------------------
-----------------------------------
Ngày cuối ở “quê hương thân yêu” cũng không yên ả gì với nó, không thể là một
nguyên nhân nào khác ngoài lũ quỷ hội pro của nó. Chúng lũ lượt lôi nhau sang
nhà nó ngủ, nhà có bao nhiêu là phòng trống nhưng bọn dở hơi ấy cứ nằng nặc đòi
ngủ cùng nó, mà giường của nó dù là rất to so với bình thường thì cũng không
thể tải nổi 6 con lợn, nên chúng nó đành trải đệm ra nền nhà. Nó đã xác định
trước như thế này thì phải để dành giấc ngủ tối nay của nó đến lúc lên máy bay
rồi hic. Nhưng nó vẫn vui lắm, có một lũ bạn tuyệt vời thế này là điều nó cảm thấy
tự hào nhất trong tất cả những điều làm nó tự hào, “ tình đồng chí” là đây...
-
------------------------------
Sân bay đông nghịt người, nhưng có lẽ nổi bật nhất là “nhúm” người đang bu
quanh nó. Bố mẹ, lão Zun, Hoàng, Vũ, và đương nhiên không thể thiếu được là đám
chiến hữu trong hội pro. Toàn những khuôn mặt đóng dấu “perfect”, nói chung là
ngoài bố mẹ nó ra thì đều là nam thanh nữ tú cả ( hic bố mẹ nó thì chỉ được xếp
vào hàng ông thanh bà tú thôi.) Mọi người tranh nhau nói, dặn dò có ( bố mẹ và
lão Zun), chúc thành công có (Hoàng và Vũ, hai anh chàng này còn biết nói gì
ngoài chúc thành công khi mà điều duy nhất họ mong muốn là “Zin ah, xin em đừng
đi...”?), trêu đùa có ( còn ai trồng khoai đất này???). Nhưng cuối cùng đều kết
thúc bằng một hành động là ôm nó. Bình thường chắc chắn nó sẽ nói thế này “Áo
tao là cái giẻ chùi tay cho chúng mày đấy à?” nhưng mờ hôm nay quá xúc động đậy
nên không nói nên lời (đã khấu trừ một số lý do không quan trọng, kiểu như là
không thể gọi “một số người” là “mày” được chẳng hạn ^_^). Nó thoáng thấy mẹ nó
khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu khi Hoàng và Vũ ôm nó nhưng nó lơ đi, chẳng nhẽ lại
bảo mẹ nó là “nơi con sắp đến suốt ngày còn chào nhau thế này í chứ, mẹ mà sang
đấy có khi lại mỏi cơ mặt vì phải nhíu suốt ngày...”, nhưng thôi, không nên gây
chiến trong giây phút “ thiêng liêng” này...
.........................
“ Xin mời hành khách đi chuyến....”
- Mọi người ah! Zin phải đi rồi, mọi người ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha, Zin Zin
sẽ nhớ mọi người lắm đó...
Nó bước qua barie để đi vào trong, trước khi quay đi nó vẫn kịp nhìn thấy một
tiểu đội mắt đỏ hoe (mẹ nó với đám lâu nhâu kia), tia nhìn khích lệ của lão
Zun, ánh mắt tiếc nuối của hai người yêu nó bằng cả trái tim... Không có
anh!!!! Dù biết rằng anh sẽ không đến tiễn nhưng nó vẫn hy vọng. Bất chợt nó
quay lại, hét lên:
- ZIN ZIN ĐI NHA!!!!
Đặt tay lên môi, nó vẫy chào...tạm biệt mọi người...tạm biệt Hà Nội...tạm biệt
anh...Rồi nó quay lưng đi thật nhanh, nếu còn nán lại có khi nó sẽ khóc mất, nó
sợ...