Nói yêu em bảy lần - Chương 7 - Phần 1

Chương 7: Yêu rồi yêu

Quán cà phê Cát Đằng, một quán có lối trang trí rất dễ thương với nhiều hình ảnh ngộ nghĩnh vẽ trên tường.

Quán không bày bàn ghế như các quán khác, mà bày từng khu ngăn cách bằng một tấm ván mỏng tạo một không gian riêng, nhưng chỉ ngăn qua đầu ngồi một chút thoi, chứ không che kín mít, điều này tạo không gian thoáng mát nên giới trẻ rất thích. Và mọi người ngồi bệt thoải mái trên những tấm đệm được bọc những hình đáng yêu.

Tùng Linh với mấy người bạn thân rất thích đến nơi này tụ tập nói chuyện phím.

Đúng 3 giờ chiều. Tùng Linh đi đến chỗ ngồi quen thuộc của cả nhóm, không ngờ không chỉ có hai nhỏ bạn thân của nhỏ là Phương và Mai Chi, mà còn cả nhỏ Diệp Hân và nhỏ Hằng bạn thân của Diệp Hân. Xem như đủ cả bộ tứ quân sư siêu đẳng của nhỏ rồi.

Thế nhưng không hiểu vì sao còn lọt vào một thằng đực rựa là thằng Hoàng Nguyên như thế cơ chứ. Hôm qua nhỏ nhớ mình đăng trong hội con gái cơ mà, sao tên này lại ló mặt ở đây.

- Ông xác định rõ giới tính của mình rồi à. – Tùng Linh trợn mắt hất mặt nhìn thằng Hoàng Nguyên buông lời chọc ghẹo.

- Tui đây từ đó đến giờ đi không đổi danh ngồi không đổi tính, giới tính đỉnh đỉnh không thay đổi. Trong ngoài như một nhá, một men chính hiệu, vàng rồng cũng không thay đổi được. – Thằng Hoàng Nguyên hiểu rõ cái điệu bộ trêu chọc của nhỏ Tùng Linh, thằng này liền vỗ ngực hùng hỗ tuôn ra một tràn chứng minh bản chất nam nhi trai tráng của mình.

- Ổng vàng rồng không thay đổi được, cho nên tuyệt đối đừng đưa vàng rồng, đưa silicon là được rồi. 4 Ngàn đô là oánh tới mặt rồi. – Nhỏ Phương bật cười trêu chọc cái kiểu anh hùng khoe mẽ của thằng Hoàng Nguyên, nhỏ trêu là chỉ cần có 4 ngàn đô là thằng Hoàng Nguyên có thể tạo một bộ ngực đẹp như phụ nữ rồi.

- Xí…nói cho mấy bà biết nhé, dù tui có là pê đê đi chăng nữa, cũng còn đẹp gấp trăm lần mấy bà đấy nhé. – Thằng Hoàng Nguyên bĩu môi khỉnh mũi đáp lại – Nhìn lại bản thân mấy bà xem, xấu mà bày đặt làm đầu gấu.

- Xấu mà biết phấn đấu là được rồi, cũng sẽ có một ngày tụi tui đẹp thôi, còn ông…- Nhỏ Phương bĩu môi nhìn thằng Hoàng Nguyên đầy vẻ khinh khi – Nói gì thì nói, tụi tui vẫn đẹp hơn ông gấp trăm lần.

- Bởi vậy, người ta nói đúng mà. Không có người phụ nữ đẹp, chỉ có người phụ nữ tưởng mình đẹp thôi. – Thằng Hoàng Nguyên lườm mắt chề môi nói lại.

- Ôi, cuộc đời thật lắm cảnh éo le, sao mình lại xinh thế này. – Nhỏ Chi vác cái gương nhỏ ra nhìn mình trong gương vén tóc vén tai tự khen mình.

Thằng Hoàng Nguyên thấy vậy cũng vác cái muỗng cà phê lên giả vờ xăm xoi nói:

- Cuộc đời thật lắm thiên tai, cớ sao mình lại đẹp trai thế này.

Tùng Linh, Diệp Hân và nhỏ Hằng đảo mắt nhìn nhau thở dài khi thấy ba đứa bạn tụi nó trai cũng như gái tự sướng thấy phát sợ. Cả ba chép miệng nói:

- Cuộc đời đau khổ triền miên, sao mình lại gặp lũ điên thế này.

- Stop đi! Tui kiêu mọi người đến để bàn tính cái vụ ghép đôi cho anh Tuấn Anh với chị Quỳnh Chi, làm sao để anh ấy không bị bên kia cuỗng mất. Tụi nó mà thắng thì sau này sẽ lên mặt với tụi mình dài dài cho xem. – Tùng Linh quyết định lên tiếng để ngăn cản vụ cãi nhau một cách nhảm nhí kia.

Vừa nghe nhỏ nói xong thì Diệp Hân, nhỏ Hằng, nhỏ Phương và nhỏ Chi đều té cái rầm úp mặt xuống bàn nước.

- Gì vậy. – Tùng Linh hốt hoảng nhìn bốn con nhỏ bạn đều té ngửa hết, mặc dù là cả bọn chẳng đứa nào ngồi ghế cả.

- Bà….– Nhỏ Phương ngóc đầu lên nhìn Tùng Linh như mếu.

- Thiệt là uổng công tui hy sinh anh dũng đi đâm bể bánh xe của chị Quỳnh Chi. – Nhỏ Hằng vỗ trán ngẩng đầu than trời.

- Cái gì. Bà định hại tui hả, sao lại đâm bể bánh xe chị Quỳnh Chi, hèn chi hôm qua chị ấy đến trễ, hóa ra bị bà phá hư xe. Bà có biết bà làm hỏng kế hoạch của tui rồi hay không? – Tùng Linh nổi quạo khi nghe nhỏ Hằng nói.

- Tui mà hại bà, tui là đang giúp bà đó, bà đúng là đồ ngốc mà, vậy mà còn đăng cái status như thế, làm tụi tui tưởng kế hoạch của tụi tui thành công rồi chứ. – Nhỏ Hằng cũng quặc lại.

Tùng Linh nghe nhỏ Hằng quát lên như thế, nhỏ hơi xìu người, đảo mắt nhìn tụi bạn.

Diệp Hân lúc này mới lên tiếng:

- Được rồi. Bây giờ bà hãy thành thật kể hết tất tần tật sự việc ngày hôm qua bà với anh Tuấn Anh đi, nhớ kể cả cảm xúc của bà lúc đó luôn nha.

- Chuyện hôm qua…– Tùng Linh gãi gãi tai nhăn nhó mặt mày kể lại từng sự việc

Nghe xong, cả đám thở dài mỗi đứa một câu phán thế này:

Diệp Hân: Em ấy ngây thơ vô số tội.

Hằng: Ngây thơ như con bò đeo nơ.

Chi: Nói tóm lại là nhỏ này đầu to mà óc quả nho.

Hoàng Nguyên: Nói thẳng ra là bà ngu như heo.

- Tự nhiên ai nấy đều chửi tui là sao. – Tùng Linh nổi cáu – Biết thế không gọi mấy bà ra đâu.

Nhỏ Phương lúc này mới lên tiếng, nhỏ nói huỵt toẹt ra luôn, đây là cách nhanh nhất để đi đến bộ não nhỏ của Tùng Linh.

- Nói thật là bà đã thích anh Tuấn Anh rồi mà không biết đó.

- Làm gì có chuyện đó. Chỉ là một cái nắm tay rất đỗi bình thường mà, làm gì đã khẳng định là tui đã yêu.

- Dẫn theo tên biến thái này là rất đúng. – Nhỏ Chi chỉ vào Hoàng Nguyên nói rồi ra lệnh – Đưa tay ông đây.

Hoàng Nguyên dù bất mãn, thế nhưng vẫn đưa tay ra. Nhỏ Chi liền nắm tay của Hoàng Nguyên rồi nắm tay Tùng Linh đặt lên nhau để hai người nắm tay nhau.

Chẳng có gì xảy ra hết, Tùng Linh không cảm thấy gì ngoài sự khó hiểu.

- Bà nói xem, cảm giác bà nắm tay ông Nguyên với cảm giác nắm tay anh Tuấn Anh có giống nhau không? Có phải khi nắm tay anh Tuấn Anh, tim bà đập mạnh hay không? Còn nắm tay ông Nguyên, bà chẳng thấy gì hết, giống như bình thường đúng không?

Tùng Linh ngây ngốc nhớ lại cảm giác nắm tay Tuấn Anh, nhỏ bất giác đỏ cả mặt rồi ngây ngốc gật đầu.

- Vậy là đúng rồi. – Diệp Hân đập bàn reo lên – Chứng tỏ bà đã yêu rồi.

- Nhưng mà, như vậy thì…- Tùng Linh bối rối không biết nên làm gì.

- Đương nhiên phải nói ra rồi. – Nhỏ Phương thốc vào.

- Làm sao mà nói đây. – Tùng Linh mếu máo kêu lên.

- Dũng cảm đánh nhau không từ nan của bà đâu rồi, bắt đầu từ khi nào bà trở nên hèn nhát như thế chứ. Bà phải biết, bà đang sống trong thời đại nam nữ bình đẳng, không phải chỉ có con trai mới được phép tỏ tình đâu, con gái cần chủ động đeo đuổi hạnh phúc của mình. – Nhỏ Hằng nói luyến thắng một hơi.

- Tui nói bà biết điều này nhé

“Yêu mà không nói

Như đói mà không ăn

Như thấy chăn mà không đắp

Như thấy ăn cắp mà không dám hô

Như thấy ô tô mà vẫn phái đi bộ.”

- Bà có thể nhịn đói không? Bà lạnh có đắp chăn hay không? Tụi nó ăn cắp tiền bà, bà có hô hay không? Bà có thích đi bộ hay không?

- Tất nhiên là không rồi? – Tùng Linh đứng bậy dậy, ánh mắt nhỏ tràn đầy quyết tâm sau mấy lời khuyên giải của tụi bạn.

Một mặt trận cua trai được cả đám bạn thành lập để củng cố tinh thần cho Tùng Linh.

Bước đầu tiên trong việc chinh phục con trai đó là phải tự biến mình thành một cô gái xinh đẹp. Cho nên Tùng Linh phải mất cả một buổi trời chỉ để cho mấy đứa bạn cực hình tra tấn thân thề từ đầu đến chân.

Đầu tiên là làm tóc, mái tóc ngắn không ngắn, dài không dài của nhỏ bị tra tấn đủ mọi hình thức. Từ uốn xoăn đến kéo thẳng, rừ cột cao đến hạ thấp, thắt bím…..đến mà chóng cả mặt. Đôi lúc đau đến chảy nước mắt. Và kết quả là, có hơn n+1 sợi tóc của nhỏ bị rụng một cách thê thảm.

Nghe tiếng tóc bị đứt lìa mà hồn nhỏ tê tái.

Cũng bắt chước người ta mấy kiểu làm đẹp như là tỉa chân mày, lột da mặt…tùm lum, tùm la thứ.

Đến việc làm móng tay móng chân cho nhỏ, mỗi đứa bạn bày ra một ý, mỗi đứa một kiểu. Tùng Linh cảm thấy nhỏ giống như cục bột được nhào tới nhào lui. Nhỏ mếu máo nghĩ, có phải mình đang sai lầm khi nghe lời mấy đứa bạn hay không? Nhỏ cảm tưởng mình đang giao trứng cho ác.

Thế nhưng…quả thật là sau khi nhỏ soi mình trong gương, lại cảm thấy dường như mình xinh đẹp hơn thì phải. Tùng Linh thích thú ngắm nghía mình trong gương, xong rồi nhỏ rảo bước định chạy qua nhà của Tuấn Anh để cho Tuấn Anh nhìn thấy bộ dạng của nhỏ bây giờ.

Nhưng vừa xoay người bước đi thì bị nhỏ Hằng túm lại:

- Bà không được đi.

- Bà điên vừa vừa thôi. – Nhỏ Chi hùa theo mắng tiếp.

- Hả. – Tùng Linh ngơ ngác khi bị nhỏ bạn mắng, nhỏ cảm thấy khó hiểu vô cùng, chẳng phải bắt nhỏ chịu trận làm đẹp là để Tuấn Anh xem hay sao, sao lại ngăn cản.

- Bởi vậy mới nói, bà cứ vậy có ma mà thèm ưng bà. Đừng nói là đứa có IQ thấp cũng còn không thích bà nữa chứ đừng nói đến người có IQ như anh Tuấn Anh. Vừa nhìn vào là thấy ngay ý đồ của bà rồi. – Diệp hân thở dài giải thích cho Tùng Linh hiểu.

Nhỏ Hằng thấy Diệp Hân tự nhiên thông minh đột xuất như vậy thì nghi ngờ nhìn lại bạn thân mình, nhỏ chắc lưỡi nói:

- Chà! Xem ra gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Bà làm bạn gái Lập Khiêm cũng được truyền chút trí tuệ.

Diệp Hân lập tức lườm nhỏ Hằng, nhỏ chun mỏ nói:

- Bà đừng có mà xỉ nhục trí tuệ của tui nha.

- Còn không phải sao, chuyện của người khác, bà sáng suốt ghê, còn chuyện của mình lại lại như nhỏ ngốc. – Nhỏ Hằng cười khục khặc trêu.

- Cái này gọi là “người trong cuộc mờ mắt mà”. – Diệp Hân cãi lại.

- Thôi gác chuyện cãi nhau của mấy bà lại đi. Giờ nói cho nhỏ ngốc này nghe mấy điều cần thiết đi. – Nhỏ Chi xua tay ngăn cản hai nhỏ bạn đang ỏm tỏi kia.

Diệp Hân và nhỏ Hằng bèn cười hì hì nhìn mấy nhỏ bạn rồi lại chúm đầu vào tiếp tục dạy Tùng Linh:

- Phải có bản sắc riêng. Đừng đánh mất điều làm nên con người của bà. Bà phải là chính bà, phải để anh ấy yêu chính con người bà, chứ tuyệt đối không được thay đổi, hay bắt chước một người con gái khác. Như vậy dù có quen được anh ấy, mà bà lại không thể sống thật với chính bản thân mình, thì sau này cả hai khó lòng mà quen được bền lâu. Trên thế giới này, không gì quý giá hơn một người phụ nữ biết cho người đàn ông của mình thấy rằng cô ấy vẫn sống tốt nếu không có anh ta. Các cô gái đôi khi muốn dành thời gian cho riêng mình, chỉ một mình mình được đánh giá là vững vàng, độc lập và tương đối bí ẩn.

Tùng Linh cảm thấy lạnh người trước mấy lời của nhỏ Hằng, đúng là tình cảm luôn là cái khiến người ta điên đầu nhất.

- Phải luôn luôn tự tin vào chính bản thân mình. Dù ba không đẹp, không thông minh, nhưng phải tự tin, không được lệ thuộc. Lúc nào bà cũng phải giữ phong cách tự tin ấy, nó toát ra từ ngoại hình của bà, từ cảm xúc của anh ấy tới bà và từ nhất cử nhất động của bà nữa. Sự tự tin sẽ làm bà đẹp hơn. – Nhỏ Chi liền tiếp lời ngay lập tức.

Tùng Linh nhăn mặt gãi gãi đầu, quả thật là phức tạp chết đi được.

Tới lượt nhỏ Phương đưa ra một mớ lí luận tiếp theo của mình cho Tùng Linh nghe. Cứ tuần tự như thế, cuối cùng Tùng Linh xùi bọt mép ngã cái rật nằm luôn tại chỗ vì cái đầu bị xoay mòng mòng của mình.

Đám bạn nhìn thấy Tùng Linh như thế thì thở dài, đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định. Không cần lý thuyết nữa, cứ trực tiếp thực hành là được.

Cho nên…sáng sớm khi Tuấn Anh mở cửa tập thể dục đã nghe tiếng chào thật sảng khoái của Tùng Linh:

- Hi, chào anh.

Tuấn Anh nghe tiếng chào thì giật cả mình, đưa tay dụi mắt nhiều lần rồi nhìn Tùng Linh đang trong bộ đồ thể thao gọn gàng, tóc buộc đuôi gà vô cùng thoải mái đang vươn người tập thể dục.

Mà điều đặc biệt là, Tùng Linh là chúa lười, nếu không đến sát giờ thì không dậy, nếu mẹ không cầm chổi đi vào phòng thì không dậy, nếu ba không đòi cắt tiền tháng thì không dậy. Ngày chủ nhật thì trời đánh cũng không dậy…Vậy mà hôm nay tự nhiên sao lại dậy sớm đến như thế.

- Sao em dậy sớm vậy. – Không nén nổi sửng sốt, Tuấn Anh buộc miệng hỏi.

- Thì dậy sớm tập thể dục chứ sao nữa. Tập thể dục thì mới có sức khỏe tốt, cơ bắp dẻo dai chứ. – Tùng Linh cười cười, miệng trả lời nhưng tay chân vẫn tập đều đặn.

Nhưng thật ra trong lòng nhỏ không ngừng gào thét khóc ròng rã. Sáng sớm tinh mơ, đồng hồ báo thức đã reo lên không ngừng nghỉ. Nhỏ đã tắt đi rồi thế nhưng điện thoại lại tiếp tục reo lên. Tùng Linh vẫn nghĩ là, hôm nay tạm thời không thực hiện kế sách, cứ để đến ngày mai cũng được. Cho nên lại tiếp tục tắt máy và ngủ tiếp.

Nhưng nhỏ vừa mơ màng chìm vào trong giấc mộng đẹp thì chuông điện thoại lại reo lên. Lần này không phải là báo thức mà là có người gọi. Tùng Linh miễn cưỡng gnhe máy bằng giọng ngái ngủ của mình.

Nghe thấy giọng nhừa nhựa của nhỏ, đầu dây bên kia quát lớn.

- Bà có chịu dậy hay không hả. Tụi tui vất vả lo lắng cho bà, vậy mà bà còn an nhàn nằm ngủ như thế đấy hả. – Giọng nhỏ Phương gào lên trong điện thoại. Nhỏ Phương đương nhiên cũng là một con sâu ngủ, nhưng vì bạn bè, nhỏ phải hy sinh vì nghĩa lớn thức dậy sớm làm đồng hồ báo thức cho Tùng Linh.

Quả nhiên sau tiếng gào thét của nhỏ Phương thì ba hồn bảy vía của Tùng Linh nhanh chóng bị chấn động, hoàn hồn tỉnh ngủ ngay lập tức. Nhỏ nuốt nước ực một cái rồi đáp ngay:

- Tui dậy rồi, tui dậy rồi.

- Tui cho bà 5 phút vệ sinh cá nhân, đừng có mà ngủ luôn trong tolet. – Nhỏ Phương lập tức đe dọa tiếp.

Và vì vậy, nhỏ có mặt ở đây, vô cùng sớm để cùng Tuấn Anh tập thể dục.

Phải nói là Tuấn Anh chỉ bận một chiếc áo thun đơn giản, chiếc quần thể thao màu xanh sọc trắng bình thường, thế nhưng nhỏ lại cảm giác bị choáng ngợp trước anh, tim đập thình thịch. Sáng sớm đã được sắc xuân như thế này, nhỏ cảm thấy dậy sớm đúng là không uổng công mà.

Tùng Linh còn đang đắc ý tìm cách tiếp cận Tuấn Anh thì bỗng dưng từ xa lao tới một bóng dáng quen thuộc vô cùng khiến cơ miệng của nhỏ giật giật vài cái.

Cái bóng kia chạy chiếc xe đạp mà hôm kia bị nhỏ cố tình phá hư dây sênh. Là người mà nhỏ đang cố muốn gán ghép cho Tuấn Anh – Quỳnh Chi.

Tất nhiên là Quỳnh Chi cũng ngạc nhiên khi thấy nhỏ cũng đang ở đó, nụ cười trên mặt Quỳnh Chi rõ ràng là vô cùng ngượng ngạo nhìn nhỏ cười:

- Tùng Linh! Em cũng dậy sớm tập thể dục hả. Em đúng là cô bé chăm chỉ.

- Dạ, đương nhiên rồi chị, tập thể dục rất tốt cho sức khỏe, tập từ bây giờ, sau này sẽ sống thọ thêm vài năm nữa. – Nhỏ cũng nặn ra nụ cười để đáp lời của Quỳnh Chi – Cơ mà, sao chị lại đến đây tập ạ, tập gần nhà có phải hơn hay không?

- Tập ở nhà vào sáng sớm thế này chị thấy hơi sợ, vì tập có một mình mà, đến đây tập chung cho vui. – Quỳnh Chi cười giả lã đáp lời nhỏ.

Tùng Linh thật sự muốn ngất với cái bà chị này. Từ nhà Quỳnh Chi đến đây cũng mất ít nhất 15 phút, con đường cũng vắng tanh vắng teo vào lúc trời mới tờ mờ sáng như thế này, vậy mà bà chị này lại không sợ khi đến đây một mình. Trong khi gần nhà bà chị có nguyên cái công viên, người tập thể dục đầy cả ra, làm gì có chuyện gì để sợ chứ. Vừa nghe đã biết là nói dối rồi. Bởi vậy người ta nói: “Nói dối cũng là một nghệ thuật”, nói dối làm sao khiến người ta tin là thật một chút mới được chứ, chỉ có kẻ ngu mới tin lời của chị ấy.

- Ừ, con gái tập thể dục một mình vào giờ này cũng đáng lo lắm. Mai mốt cứ đến đây tập trung với tụi anh - Tuấn Anh lên tiếng nói làm cắt đứt suy nghĩ của Tùng Linh.

Tùng Linh cảm thấy choáng vô cùng, nhỏ vừa mới chửi chỉ có kẻ ngu mới tin, vậy mà Tuấn Anh lại tin mới chết chứ. Xem ra, nhỏ phải xem lại IQ của Tuấn Anh mới được. Nhỏ đang định lên tiếng hỏi khéo về chuyện đi đường không có ai hết, có sợ hay không thì Quỳnh Chi đã chen ngang.

- Vui quá, vậy sau này em sẽ cố đến đây tập thể dục điều đặn.

Nhìn thấy nụ cười của Quỳnh Chi, Tùng Linh đành ném câu hỏi vào bụng, nhỏ cũng không ích kỷ nhỏ nhen đến mức đi bóc trần sự thật ra làm gì.

Tùng Linh nhìn thấy Quỳnh Chi đến, nhỏ cảm thấy phát rầu. Thứ nhất là nhỏ không thể ở bên cạnh Tuấn Anh được. Thứ 2 là, nhỏ chợt nhận ra sai lầm nghiêm trọng của nhỏ khi quyết định làm mai Quỳnh Chi cho Tuấn Anh, không ngờ là bà chị này lại như keo dính chuột. Vừa dình vào là gỡ không ra như thế. Nhỏ phải làm sao để đá bà chị này đi, cách xa Tuấn Anh đây cơ chứ, càng nghĩ càng thấy nhức cả đầu.

Đang suy tư thì thấy Tuấn Anh và Quỳnh Chi kéo nhau ra một góc, bắt đầu làm động tác thể dục rồi.

- Nè, bà còn đứng đó làm gì, không mau khởi động đi. – Giọng thằng Hoàng Nguyên ở đâu xuất hiện sau lưng nhỏ, chưa hết tên này còn dùng chân đá đá chân nhỏ chọc ghẹo.

Tùng Linh quay đầu lại nhìn thằng Hoàng Nguyên ở sau lưng mình, hất mặt hỏi:

- Ông làm gì ở đây vậy?

- Hehe...thì đi xem kịch vui chứ sao. – Thằng Hoàng Nguyên đang nhăn răng cười thích chí trước gương mặt cau có của Tùng Linh.

- Chẳng phải ông luôn bảo: “Thứ 7 máu chảu về tim, lim dim tìm chỗ ngủ sao? Trời đánh cũng không thức dậy mà”. Hôm nay là thứ 7 mà ông cũng ráng thức dậy để đến đây xem kịch nữa à. Thật là hy sinh lớn quá đấy – Tùng Linh trợn mắt nói xỏ Hoàng Nguyên. Không ngờ lại mọc ra thêm một kẻ phá bĩnh thế này.

Thằng Hoàng Nguyên cười như không, tự nhiên lại khoát tay lên vai Tùng Linh nói:

- Tui định đến xem cái con đàn ông như bà cua trai thế nào. Haha... không ngờ, lại có thêm tình địch như thế. Xem ra càng ngày thú vị rồi đây.

- Cái thằng đàn bà như ông đúng là nhiều chuyện không ai bằng đó. – Bị Hoàng Nguyên nói là “con đàn ông”, Tùng Linh tức giận bèn mắng lại ngay – Ông muốn xem kịch vui, thì đứng ở đằng xa xem đi, vì sao lại đến đây làm gì chứ?

- Nè, tui có lòng tốt thôi. Bà xem đi, hai người kia tập với nhau, bà trở thành người thừa. Tui có lòng tốt đến đây tập với bà rồi còn gì. – Hoàng Nguyên vừa nói vừa hất mặt về phía Tuấn Anh và Quỳnh Chi, hai người đó đang chơi trò giã gạo.

Trời ơi. Cái bà chị Quỳnh Chi này, nhìn hiền hiền mà cũng ghê gớm quá đi mất. Chưa chi mà đã đụng tay đụng chân thân mật như thế rồi, thiệt là cáo già quá mà.

Nhưng đó là tập thể dục mà, nhỏ cũng đành chấp nhận thôi. Không thể nào chạy lại tách hai người đó ra được.

- Nhìn cái bà chị kia, tui tin chắc là bà sẽ thua thôi. – Hoàng Nguyên đưa tay vuốt vuốt làm như vuốt râu đầy thông thái nói.

Tùng Linh biết mình không xinh đẹp bằng Quỳnh Chi, nghe thằng Nguyên nói vậy thì hiểu ngay, nhỏ cong môi nói:

- Ý ông nói là tui xấu đó hả?

- Chứ còn gì nữa. – Thằng Nguyên phá ra cười nói – Mà cái này là do bà nói nha, hổng phải tui.

- Tui nói cho ông biết, tui tuy xấu nhưng kết cấu nó hoài hòa. Ông phải biết là “tâm hồn một con người mới là quan trọng nhất.”

- Thế nhưng cái đập vào mắt tụi con trai trước tiên là mặt tiền. Bà nhìn đi, mặc tiền của bà có bằng người ta hay không? – Thằng Nguyên cười xấu xa nói.

Tùng Linh nhìn xuống bên dưới mình, rồi nhìn về phía Quỳnh Chi. Đúng thật là mặt tiền của nhỏ không được như người ta thật. Huhu...

- Đi! Tui với bà cũng làm động tác giã gạo đi. – Hoàng Nguyên kéo Tùng Linh đi về hướng hai người kia – Là bạn tốt mới giúp bà phá hoại thôi đó nha.

Tùng Linh nhanh chóng chèn tay mình vào tay của Hoàng Nguyên, cả hai giả vờ làm động tác giả gạo đầy bắt chước. Tuấn Anh vừa nâng Quỳnh Chi lên nhìn thấy vậy thì cười trêu Tùng Linh:

- Hèn chi hôm nay em dậy sớm tập thể dục như thế, hóa ra là có hẹn.

Tùng Linh nghe xong câu này thì khóc không ra nước mắt. Đích thị là Tuấn Anh đã hiều nhầm nhỏ với Hoàng Nguyên có gì với nhau rồi. Nhỏ chẳng thèm nói gì thêm, nhéo eo Hoàng Nguyên một cái để cậu nhấc nhỏ lên vai, cả hai cứ sấn tới, sấn tới làm cho Tuấn Anh và Quỳnh Chi không thể tiếp tục làm động tác này được nữa. Nhỏ cũng luôn miệng xin lỗi vì sự cố va chạm của mình.

Tuấn Anh liền buông Quỳnh Chi ra, cả hai bắt đầu làm động tác khác. Tuấn Anh đang hướng dẫn Quỳnh Chi làm động tác gập người thế nào cho tốt, giữ được lâu. Cậu thậm chí còn giữ người Quỳnh Chi thật lâu ở động tác gập người này. Dương nhiên sự tiếp xúc thân mật cũng gia tăng nhiều hơn. Nhất là Tuấn Anh có thể nhìn rõ mặt tiền của chị ta. So với động tác này, nhỏ chẳng thà hai người họ làm động tác giã gạo còn hơn.

Tùng Linh nhìn thấy cảnh này thì sôi cả ruột gan, nhỏ âm thầm mắng Quỳnh Chi: “ Cả tập thể dục mà cũng không biết nữa, chẳng biết chỉ ấy làm sao mà sống sót đến bây giờ.”

Nhỏ ghiến răng ghiến lợi, nhéo eo thằng Nguyên một cái đau điếng, khiến thằng này đau quá kêu thét lên.

- Gì vậy. – Tuấn Anh bèn quay lại nhìn nhỏ và thằng Nguyên hỏi.

- À, cậu ấy nói tập thế này chán quá, cho nên mới thét lên thở dài thế đó mà. Hay là chúng ta vừa tập thể dục, vừa phân thắng bại cho có sinh khí đi.

- Cũng hay đó, nhưng mà chị thì dở lắm. Hay chị với anh Tuấn Anh là một đội, còn em với bạn em là một đội hen. – Quỳnh Chi nghe xong thì reo lên vui vẻ phân chia.

Tùng Linh nghe xong thì giận lắm, nhưng dù sao đây cũng là mục đích của nhỏ mà, cho nên nhỏ liền gật đầu đồng ý và bắt đầu luận chơi:

- Tụi mình sẽ chơi trò chơi giã gạo. Đội nào giã gạo nhiều nhất thì thắng, thế nào?

- Cũng được. – Tuấn Anh và Thằng Nguyên đồng thời gật đầu tán thành.

- Nhưng mà em yếu lắm,chỉ sợ làm anh thua thôi. – Quỳnh Chi xụ mặt mếu máo nói.

- Không sao. Em không cần giã, để một mình anh làm là được rồi. Luật chơi cho phép chứ. – Tuấn Anh bèn an ủi Quỳnh Chi.

Tùng Linh thật sự muốn gào thét bảo: “Không được”, thế nhưng nhỏ vẫn gật đầu đồng ý.

- Để công bằng, đội em cũng chỉ một người giã thôi. – Nhỏ ra vẻ quân tử đưa ra luật sửa đổi của mình.

- Hả…– Thằng Hoàng Nguyên mắt tròn mắt dẹp nhìn Tùng Linh.

Tùng Linh kín đáo xoay lưng về hai người đó, đối diện với thằng Nguyên, nhỏ cung nắm đấm của mình lên đầy sự đe dọa.

Thằng Nguyên đầu nuốt nước mắt vào lòng chấp nhận trò chơi mà bản thân bị thiệt nhiều nhất này. Cậu bắt đầu hối hận vì một phút ham vui mà phải hối hận ngàn thu này.

Thế là…

Trò chơi bắt đầu…

Sức lực thằng Nguyên cũng tốt, thế nhưng so với người luyện võ như Tuấn Anh thì đúng là thua xa rất nhiều. Làm được chỉ mấy phút là thằng này bắt đầu đuối sức rồi.

Thằng Nguyên phải cố gắng hết sức cõng nhỏ trên vai, cho nên chỉ một chút sau, thằng này đã thở hồng hộc rồi. Nói chuyện không ra hơi luôn.

- Tui… mệt …quá – Thằng Nguyên vừa cõng nhỏ giã gạo vừa than thầm. – Cõng con heo như bà trên lưng còn khổ hơn là bị lao động khổ sai.

- Ráng đi, làm nhanh lên, xong rồi tui đãi ông ăn kem. – Tùng Linh bèn hết sức động viên thằng bạn mình.

- Muốn …không…nổi …rồi…Thấy tui mệt đến nỗi… nói không ra hơi …như thằng cà lăm hay không?

Tùng Linh liếc mắt nhìn cặp bên kia, Tuấn Anh tuy mồ hôi cũng nhễu đầy, nhưng hơi thở vẫn rất đều đặn. Nếu cứ thế này thì đúng là thua thật rồi, Tùng Linh bèn nói với thằng Nguyên.:

- Để tui kể ông nghe câu chuyện vui này nhé…

“Chàng cà lăm đi mua vịt quay:

- Bán cho tui một... một... một...con...con...

- Con gì?

- Con.. vịt.. vịt.

- Ok! - Chặt...chặt...chặt...

- Chặt hả? Rồi, chặt, chặt.

- Nửa... nửa... nửa...n..nửa...

- Nữa hả? (chặt miệt mài)

- hic, hic...nửa... nửa...,hic, hic..

- nữa hả?(chặt miệt mài), chà thằng này hào phóng quá

- Huhu...hu...nửa ...nửa...,huhu, nửa... con... con... thôi!

- Hả? Tao chặt cả chục con đã rồi mày lấy có nửa con?”

Kể xong nhỏ liền hỏi:

- Bớt mệt chưa?

- Tiếp tục đi. – Thằng Nguyên ghiến răng bảo.

Tùng Linh bèn tiếp tục kể:

“Chàng cà lăm đi mua bánh mì, đầu tiên anh đến một quán bánh mì bên đường...

- Bán..bán..bán.. .bán... cho tui 1 bánh mì!

- Ừh! có xịt ớt không?

- Xịt...xịt...xị t...

Bà chủ quán nghe xịt thì bà cứ xịt, đến khi bánh mì ướt nhẹp ớt rồi thì...

- Xịt...xịt... ít thôi.

Chán nản, bánh mì đầy ớt không ăn được, anh ta liền đi vào tiệm tạp hoá.

- Bán..bán..bán...bán... cho tui 1 ổ bánh mì!

- Ừ! 15 USD một cái mua được không?

- Mua...mua...

- Pho-mát ko? thêm 1 USD.

- Mua...mua...

- Thế thêm gia vị cho ngon không? Thêm 4 USD

- Mua...mua...

- Đây xong rồi đây!

- Mua..mua... không nổi”

- Được rồi, vì câu truyện cười của bà, tui liều mạng thêm lần nữa vậy. – Thằng Nguyên thở hồng hộc nói. Vẫn cố gắng cõng nhỏ vác lên lưng rồi hạ xuống.

Tùng Linh nhìn qua bên kia, thấy mặt Quỳnh Chi cũng ra mồ hôi, nhỏ bèn dựa cớ đó nói lớn:

- Hay mình đừng thi nữa, em thấy chị Quỳnh Chi khá mệt rồi đó, sợ chị ấy không chịu nổi nữa đâu.

Nhưng Quỳnh Chi lại lắc đầu nói:

- Tập thể dục mà, ra nhiều mồ hôi một chút mới tốt.