Nếu không phải là anh - Chương 17 - Phần 2

Thuốc trị cảm đã có tác dụng. Cô nhìn màn hình điện thoại mà ngáp ngắn ngáp dài. 7 giờ 30, vẫn không có động tĩnh. Mí mắt cô từ từ sụp xuống, bất chợt ngoài cửa phòng có tiếng chuông khiến cô giật mình mở mắt, uể oải hỏi ai vậy, chỉ nghe mơ hồ người đó trả lời là có người cần tìm.

Ở đây cô có quen ai đâu nhỉ? Cô lảo đảo bước ra mở cửa phòng. Đập vào mắt cô là một anh chàng đẹp trai và lịch lãm với bộ vest đen sang trọng, trời lạnh thế này mà trán anh lại đổ mồ hôi như vừa chạy marathon đến. Cứ ngỡ mình bị tác dụng của thuốc khiến thần kinh mơ màng, cô dụi dụi mắt. Cao Nguyên cất giọng nói ấm áp giữa đêm đông:

“Giáng sinh vui vẻ!”

Gia Nhi không thể nào ngạc nhiên hơn nữa: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đến đây tìm một người đã hai ngày rồi anh không được gặp mặt. Anh muốn nói với cô ấy một câu thôi rồi anh sẽ bay về lại Sài Gòn: Nhi à, anh thực lòng rất nhớ em!”

Cô sững người nhìn anh. Hình ảnh này là mơ hay thực, cô không thể khẳng định được. Nhưng cô có thể chắc chắn được rằng, vị mặn trên môi là do nước mắt. Giọt nước mắt cảm động xen lẫn cả niềm hạnh phúc.

“Ơ... em lại nhõng nhẽo nữa rồi! Thôi, anh đã nói hết câu, anh về nhé! Chúc em ngủ ngon!”

“Không!”

Cao Nguyên vờ quay lưng bỏ đi, không ngờ Gia Nhi từ phía sau, ôm anh thật chặt, òa khóc nức nở khiến anh hoảng hốt, không ngờ trò đùa của mình khiến cô phản ứng mạnh như thế. Anh gỡ tay Gia Nhi, quay mặt lại, ôm chầm lấy cô.

“Anh là... đồ đáng ghét! Anh đã đến đây rồi lại đòi về! Chẳng thà anh đừng tìm em nữa!” Cô đấm thùm thụp vào lưng anh.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Anh chỉ đùa thôi mà! Anh đã đến tìm em, lẽ nào lại đành lòng bỏ em về chứ? Em ngốc thật!” Anh xoa đầu cô, mỉm cười. Nhưng bất chợt cô im lặng, hai tay vòng sau lưng anh dần buông lỏng.

“Nhi, em không sao chứ?” Cao Nguyên lo lắng nhìn gương mặt phờ phạc của cô.

“Không... em hơi mệt một chút thôi...”

“Trán em nóng quá! Có lẽ sốt rồi!”

Anh vội vàng bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn ẩm đắp lên trán cho cô hạ sốt.

“Sao lại sốt thế này? Dù bận việc đến mấy cũng phải biết tự chăm sóc sức khỏe của mình chứ!”

“Em... uống thuốc... rồi mà.”

Anh nhìn lọ thuốc trên bàn đặt đầu giường, một loại thuốc chuyên trị cảm xoàng, cau mày hỏi:

“Em uống thuốc không theo chỉ định của bác sĩ thì làm sao mà khỏi bệnh. Thôi, để anh về phòng cất hành lý rồi ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho em. Em nằm nghỉ... ơ... mới đó mà đã ngủ rồi sao, thật là...”

Cao Nguyên chưa kịp dặn dò thì cô đã ngủ lăn quay. Anh vội mang hành lý về căn phòng đối diện, thay quần áo gọn gàng rồi chạy ra ngoài tìm nơi mua thuốc.

Ở Sài Gòn, vừa kết thúc cuộc họp, anh liền ra sân bay với đồ đạc đã chuẩn bị sẵn bay đến Đà Lạt ngay. Hai ngày trước nghe giọng cô nói chuyện qua điện thoại, anh đoán ra cô đang rất buồn và đơn độc khi đi công tác xa như thế này, anh bèn nhân cơ hội tạo cho cô một sự bất ngờ trong ngày Giáng sinh.

Anh biết tên khách sạn nơi cô thuê nhờ bức ảnh trên blog cá nhân cô đăng khi vừa đến nơi. Khách sạn không cho phép tiết lộ thông tin của khách hàng, nhưng may mắn là, quản lý ở đây trước kia đã có dịp cộng tác với anh trong một thương vụ, coi như được ngoại lệ. Anh nói rằng anh đến để tạo sự bất ngờ cho người yêu, cuối cùng cũng được ưu tiên ở phòng đối diện Gia Nhi.

Anh muốn thử xem phản ứng của cô như thế nào khi trông thấy anh đột ngột xuất hiện, không ngờ cô lại òa khóc nức nở. Anh nhận ra sau sự cứng cỏi, chịu đựng trong thời gian qua của cô thực chất cũng không thể che giấu được một trái tim mong manh, yếu đuối. Tâm hồn trống trải bấy lâu, thế mà cô vẫn chưa chấp nhận đưa tay cho anh nắm.

Sáng hôm sau, Gia Nhi thức dậy trong tình trạng vẫn còn mơ màng, cơ thể uể oải râm ran nhức mỏi. Cô ngồi dậy nheo mắt nhìn đồng hồ, gần 7 giờ. Cô sực nhớ đêm qua mê man ngủ lúc nào chẳng hay, lại còn nằm mơ thấy Cao Nguyên đến thăm nữa chứ. Cô bật cười, tự cốc vào đầu mình để trấn tĩnh.

Thò chân bước xuống, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bàn kê đầu giường. Trên đó có một bát cháo và một ly sữa đầy, dưới cốc ly sữa còn đặt một tờ giấy note.

“Ăn cháo và uống sữa xong rồi thì uống thuốc em nhé! Anh ở phòng đối diện, khi nào tỉnh táo thì gọi anh. Cao Nguyên.”

“Thì ra không phải là mình nằm mơ.”

Gia Nhi vội vàng bước đến cửa phòng, định đi tìm anh, sực nhớ lại gương mặt mình vừa ngủ dậy trông gớm lắm. Thế là cô lại quay vào phòng tắm, lúc này tinh thần chợt tỉnh táo lạ kì.

Nửa tiếng sau hoàn thành mọi “thủ tục”, trang điểm nhẹ nhàng giúp gương mặt hồng hào và tươi tắn hơn hẳn. Cô đứng trước gương săm soi lần nữa, bỗng thấy sắc mặt mình chẳng như ngày thường chút nào, sao lại hớn hở đến toét cả miệng thế này, tim lại còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lẽ nào mình...

Không thể... Cô lắc đầu khiến mái tóc đang vào nếp lại xốc xếch lung tung.

Mình không thể để con tim lỗi nhịp được. Trái tim bé nhỏ đáng thương đã quá đau đớn rồi, nếu cứ mãi đắm chìm trong tình cảm bấp bênh, chẳng thể chắc chắn tương lai có thay đổi hay không, liệu có phải đau lòng thêm một lần nữa? Một lần đau, trăm lần tan nát cõi lòng. Nếu còn lặp lại, mình có chịu đựng được như ngày hôm nay không? Con đường trước mặt không nên lún sâu thêm nữa.

Gia Nhi lại nghĩ ngợi về chuyện cũ. Cô thở dài, bỏ ý định chủ động đi tìm anh, mặc dù cô và anh chỉ cách nhau hai cánh cửa phòng. Cô ngồi thừ trên salon, bát cháo và ly sữa cũng đã nguội, cô nhấc điện thoại khách sạn, gọi cho nhân viên dọn dẹp phòng đến mang đi. Chuông điện thoại bất ngờ reo, màn hình nhấp nháy số của Trưởng phòng.

“Em nghe ạ!”

“Em thức rồi à? Tối qua anh với bà xã có đến phòng tìm em mà không thấy em trả lời. Em ngủ sớm thế?”

“Em bị sốt nên ngủ cho khỏe ạ!”

“Em vẫn ổn chứ? Vậy giờ em khỏe lại chưa? Nếu còn mệt thì em cứ nghỉ ngơi đi, đi khảo sát muộn một chút cũng không sao! Anh sẽ liên lạc với bên công ty ấy hoãn thời gian lại.”

“Không cần đâu, ngủ một giấc em đã tỉnh táo lại rồi, em chuẩn bị tài liệu xong sẽ xuống nhà hàng sau!”

Cúp máy, Gia Nhi kiểm tra hồ sơ công tác, bỏ vào túi xách. Bên ngoài phòng lại có người nhấn chuông.

“Chào buổi sáng!” Cao Nguyên đứng trước cửa phòng, nhoẻn miệng cười.

“Chào... chào anh!”

“Em đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? Đã khỏe lại chưa? Ngoài trời đang mưa lất phất đấy!”

“Em cùng Trưởng phòng đi khảo sát. Anh vẫn còn ở lại à?”

“Chẳng phải hôm qua có người vừa ôm anh vừa khóc lóc giữ anh lại sao?”

Cô ngượng ngùng, cúi gằm mặt. “Thế à? Có lẽ tối qua em mệt quá nên ăn nói lung tung.”

“Vậy có nghĩa là em không muốn anh ở đây?” Anh hơi thất vọng.

“Không phải... ý em là...”

Anh đưa mắt nhìn vào trong căn phòng, nét mặt u ám hẳn.

“Em phải đi gấp ư?”

Cô gật đầu.

“Gấp đến nỗi nhịn cả ăn sáng à? Hay... em không muốn ăn?”

“Ơ... không... anh đừng hiểu lầm. Em thấy bát cháo đã nguội rồi, vả lại thực sự em phải đi gấp, Trưởng phòng đang đợi em. Mà anh không nên ở lại đây với em, anh là Chủ tịch mà, ở Sài Gòn anh còn hàng trăm công việc cần anh giải quyết, anh lại phí thời gian vì em nữa rồi.”

Cao Nguyên mím chặt môi, nhăn mặt nhìn cô.

“Nếu em bận việc thì em cứ đi đi, đừng bận tâm đến anh. Nhưng anh sẽ không về lại Sài Gòn. Anh muốn chúng ta bình tĩnh nói chuyện rõ ràng. Sau bữa tối anh sẽ đợi em ở hoa viên của khách sạn.”

Không chờ Gia Nhi có phản ứng gì, anh trở về phòng, đóng sầm cửa thật mạnh.

***

7 giờ tối, Gia Nhi lầm lũi về phòng khách sạn. Chuyến đi này đã toi công rồi, cuộc khảo sát chẳng mang lại kết quả tốt như mong đợi. Cứ ngỡ sẽ tìm được một miếng đất tốt cho buổi đấu thầu sắp tới, thế mà khi đi đến tận nơi thì cô mới nhận ra những lời nói ngọt ngào của những tay môi giới đều là bịa đặt. Quảng cáo mười phần chỉ có một phần là sự thật. Trưởng phòng cũng thất vọng ra mặt, nhưng ông vẫn an ủi cô, còn đùa rằng xem như đây là chuyến du lịch miễn phí. Cô thì chỉ muốn tranh thủ về sớm để tìm địa điểm khác tốt hơn.

Thất vọng ảo não mở cửa phòng, nhưng sực nhớ ra cuộc hẹn với Cao Nguyên, cô bần thần đứng trước cửa một hồi lâu, rồi cũng tiến về phía hoa viên. Có lẽ giữa hai người cũng nên nói chuyện rõ ràng và dứt khoát.

Khách sạn nơi Gia Nhi nghỉ thuộc dạng khách sạn cao cấp ở Đà Lạt. Hoa viên rộng rãi, thoáng mát, trồng rất nhiều hoa xung quanh. Dọc hai bên đường là dãy hoa cẩm tú cầu đặc trưng của thành phố sương mù, cạnh bồn nước là những chậu hoa hồng đủ sắc màu rực rỡ. Nhưng tất cả đã bị bóng tối của màn đêm làm nhòa sức sống mãnh liệt của sắc hoa buổi sớm mai.

Từ xa cô đã trông thấy hình bóng của Cao Nguyên. Anh ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu nhỏ nhắn, nhưng đầu tựa vào ghế, ánh mắt nhắm nghiền có vẻ rất mệt mỏi. Cô chầm chậm bước tới, ngạc nhiên khi dưới chân xích đu có đến năm lon bia đã cạn sạch. Cô đoán anh đã say rồi.

Gia Nhi nhẹ nhàng nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào thùng rác rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Nguyên. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô không vội đánh thức, chỉ ngồi đó dịu dàng nhìn anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lác đác vài ánh sao. Đêm nay là đêm Giáng sinh, trời Đà Lạt cũng rất đẹp, buổi sáng mưa lất phất, mãi đến chiều mới dứt, như trả lại bầu không khí trong lành cho mọi người nô nức dạo chơi.

Thành phố sương mù lãng mạn đến thế, đi đến con đường nào cô cũng bắt gặp hình ảnh các đôi tình nhân tay trong tay bên nhau quên đi cái lạnh. Lạc lõng giữa dòng người đó, có một chút buồn tủi len lỏi trong lòng, giờ ngồi bên cạnh anh, chút cảm giác ấy cũng tựa như tiêu tan.

Giây phút hiếm hoi này liệu có thể tồn tại mãi? Cô không muốn nghĩ đến.

“Gia... Nhi... em... đừng... đi”

Cao Nguyên khẽ gọi trong cơn mơ màng, bất chợt cô nhìn thấy một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt anh.

“Anh Nguyên...”

Cô đã từng khóc vì người mình yêu thương, thế nên nỗi đau này, cô cảm nhận được.

“Anh say rồi! Để em dìu anh vào phòng!”

Gia Nhi quàng tay anh vào vai mình, định kéo anh lên, nhưng bất thình lình Cao Nguyên kéo cô lại khiến cô ngã nhào trên người anh.

“Không... anh không đi đâu cả! Anh không muốn mất em! Anh không thể mất em! Em đừng đối xử với anh như người xa lạ nữa, anh rất đau lòng!”

Cao Nguyên siết cô chặt hơn, dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay anh, cô đành để yên.

“Có thể nào... đừng yêu em nữa không anh?”

Câu nói của cô như nhát dao cứa vào tim anh, còn đau hơn cả lần anh đỡ cho cô thoát khỏi lưỡi dao kia. Anh buông cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe.

“Em nghĩ tình yêu chỉ là lời nói suông thôi sao? Hai năm qua anh đã âm thầm chịu đựng chôn giấu tình cảm của mình, luôn giữ khoảng cách bên em, tất cả mọi việc anh làm là vì cái gì? Chỉ để nhận lấy câu hỏi này của em sao? Tại sao em yêu anh nhưng lại luôn trốn tránh? Phải chăng em đang sợ điều gì mà không thể nói cho anh biết? Hôm nay anh muốn tất cả mọi chuyện phải rõ ràng, em trả lời đi!”

Cao Nguyên kích động đến mức vừa hét vừa lay mạnh hai vai cô khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô đẩy mạnh anh ra, nghẹn ngào nói:

“Phải! Em sợ em sẽ lại đau khổ lần nữa! Anh có chắc chắn rằng tương lai chúng ta mãi mãi được bên nhau không? Hay là anh cũng như Huy, rời xa em không hối tiếc? Còn nữa, giữa em và anh trước kia xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng phải mẹ anh luôn rất căm ghét em sao? Vượt qua được rào cản của bản thân, nhưng còn gia đình anh, anh nghĩ em sẽ phải đối diện như thế nào khi em luôn là cái gai trong mắt bà? Chẳng lẽ em lại phải nhìn thấy anh khó xử khi đứng giữa em và mẹ anh? Em không thể! Thà rằng em ích kỷ một lần cho bản thân, chấp nhận buông tay anh, lúc ấy cả em và anh chẳng còn chịu đựng thêm nỗi đau nào nữa! Anh hiểu không?”

“Nhi...”

Gia Nhi khóc nức nở, nỗi đau dường như vỡ òa, cô gục ngã vào lòng anh.

“Thì ra em luôn lo lắng vì chuyện này.” Anh dịu giọng, xoa đầu cô. “Hãy nghe anh nói! Mỗi người có cảm nhận về tình yêu khác nhau, anh và Huy là hai cá thể riêng biệt, tâm tư tình cảm hoàn toàn không giống nhau. Em cũng có thể nghĩ rằng, giữa em và Huy có duyên nhưng vô phận, định mệnh ràng buộc cậu ta phải sống đời đời kiếp kiếp với Ngọc Hân, dù em yêu cậu ta đến mấy, đau khổ cùng cực thế nào, cũng không thể thay đổi những gì đã được định đoạt sẵn. Thế nhưng tại sao em lại nghĩ anh sẽ như Huy rời xa em? Phải! Tương lai không thể nào đoán trước được, thế thì đừng vì những gì mơ hồ mà lại đánh mất tình yêu của mình. Năm tháng qua đi sẽ không trở lại. Đời người ngắn ngủi, có bao lâu để yêu nhau chứ? Em không nên lãng phí thời gian chúng ta bên nhau, chẳng lẽ cứ phải chịu đựng sự cô đơn buồn tủi như thế này sao?”

“Nhưng... còn mẹ anh?” Có lẽ những lời nói chân thành của Cao Nguyên đã khiến cô đôi chút xao động, cô ngồi thẳng dậy, đôi mắt đã gần như sưng húp vì khóc.

“Em đã làm dâu nhà anh gần một tháng rồi, còn sợ gì nữa chứ?” Cơn say dường như đã bị nước mắt làm tiêu tan, anh lại trở về con người xưa nay của mình, trêu chọc người khác trong mọi tình huống.

“Anh lại không nghiêm túc!” Gia Nhi cau có quay mặt đi.

“Được rồi, được rồi! Anh nghiêm túc đây! Em cũng biết anh ra sao mà, anh có thể nghe lời mẹ tất cả mọi chuyện, nhưng đối với hạnh phúc của anh, anh tuyệt đối không để ai can thiệp. Nếu như ngăn cấm chúng ta đến với nhau, anh sẽ bỏ tất cả để cao chạy xa bay với em, sống tự do tự tại, cũng tốt lắm chứ!”

“Anh đành lòng bỏ cả chức vị chủ tịch sao?”

“Chỉ là một danh xưng, được bên cạnh em chẳng phải quan trọng hơn sao?”

“Anh chỉ giỏi dẻo miệng!” Cô đưa tay lau nước mắt.

“Nếu không dẻo miệng thì làm sao thuyết phục được em! Em khờ thật!” Anh cốc nhẹ vào trán cô.

“Chẳng phải anh còn khờ hơn cả em sao? Đến với em chỉ toàn là niềm đau, hà cớ gì cứ mãi yêu em chứ? Trên đời này thiếu gì người con gái vừa đẹp vừa tốt vừa yêu anh hơn em.”

“Ừ nhỉ! Sao anh lại không nghĩ ra? Vậy thì cảm ơn em đã nhắc nhở, anh phải đi tìm người con gái ấy thôi!”

Nói rồi, Cao Nguyên đứng bật dậy, dù hơi men vẫn còn khiến anh loạng choạng một chút, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để bước đi những bước chân thẳng hàng.

Gia Nhi nhìn thấy anh bỏ đi một mạch thì vô cùng ngạc nhiên. Cô đang nghĩ không biết anh lại bày trò gì thì anh đã trở lại với một bó hoa hồng thật rực rỡ trên tay. Đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy trìu mến, anh dịu dàng nói:

“Anh đã tìm được người con gái ấy rồi. Cô ấy là người rất bướng bỉnh, rất cứng cỏi nhưng cũng vô cùng yếu đuối. Anh đã tự nhủ lòng rằng anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc cô ấy một cách chu toàn, khi cô ấy khóc anh sẽ là người đầu tiên lau nước mắt; khi cô ấy cười anh sẽ là người cuối cùng cảm nhận niềm vui cùng cô ấy. Có thể kiếp trước anh đã làm chuyện sai trái với cô ấy, nên kiếp này anh phải làm tất cả vì cô ấy, cho dù phải gánh vác mọi nỗi đau mà cô ấy mang đến, anh cũng sẵn sàng. Kiếp này, kiếp sau hoặc muôn ngàn kiếp khác, anh vẫn hy vọng luôn là người yêu cô ấy trước. Trần Gia Nhi, người con gái ấy chỉ có thể là em!”

Không cần nói thêm điều gì nữa, Gia Nhi ôm chầm lấy anh. Có bướng bỉnh đến mấy đi nữa cô cũng không thể đành lòng làm tổn thương mãi một người thế này. Cô chấp nhận yêu anh, đồng nghĩa là chấp nhận những mất mát, đau thương có thể đến sau này. Nhưng cũng như anh nói, thời điểm đó vẫn còn xa xôi lắm, trước mắt cô, anh là một món quà quý giá nhất trong đêm Giáng sinh mà cô thật sự diễm phúc lắm mới có được.

“Cảm ơn em đã chấp nhận đến với cuộc sống của anh! Sau này dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh vẫn nắm chặt tay em đi đến cuối con đường! Anh yêu em!”

“Em... cũng rất yêu anh!”

Từ phía xa, một góc của khách sạn hướng ra hoa viên, có một người giơ chiếc điện thoại di động, màn hình camera hiện lên hình ảnh hai trái tim đang hòa chung nhịp đập và hạnh phúc trong một nụ hôn nóng bỏng giữa đêm đông, người đó bấm “tách”.