Qua khung cửa sổ Là những mảng ký ức chắp vá nghênh ngang Những mảng màu, con đường rộng thênh thang Những mùa lá xô nghiêng qua kỷ niệm Qua khung cửa sổ Là ai đó đành lòng rũ quên vài câu chuyện Đành lòng thả trôi về cuối trời những lời cầu nguyện Cho một ai đó đã rất xa Qua khung cửa sổ Là văng vẳng một bài ca Về màu mắt ai trong như sao sa Về màu bóng đêm ngập tràn trí nhớ Qua khung cửa sổ Giờ đây không còn những điều than thở Bởi ngoài kia là trời xanh Bởi ngoài kia là ngọn gió trong lành Thế nên hãy tự mình giấu đi mình- bão tố. Qua khung cửa sổ Là thời gian đang trôi Tôi nhìn lại chính tôi Thôi cất đi trái tim nhiều vết xước. P/s: mọi thứ trên Trái Đất này vẫn vận hành theo cách của nó, nó chỉ khác bằng cách bạn nhìn nó mà thôi. Thế nên dẫu lòng là bão tố thì vẫn hãy mỉm cười với cuộc đời.