Mình đã đi qua nhau như một điều hiển nhiên vì cuộc đời phải thế khi yêu thương đã phai nên một cái nắm tay cũng trở nên không thể giữ lại giọt nước mắt chờ chực rớt rơi. Mình đã đi qua nhau như áng mây trôi qua một khoảng trời có thể vào lúc nắng to, cũng có thể vào một ngày nhiều gió vì mình đi bên cạnh nhau nhưng tâm tư đã không còn ở đó một lời thở than cũng đành bỏ ngõ rồi quên. Mình đã mím môi cố gắng không nhắc đến một cái tên sóng trong lòng mình vẫn cuộn trào ngay cả trong giấc ngủ, ngày – trôi về xưa cũ, đêm – trôi về xa xăm. Mình đã đi qua nhau, chỉ còn lại vài lời hỏi thăm vài tin nhắn gởi đi không có lời hồi đáp cuộc sống vẫn ổn dẫu từ nay trái tim đã không còn ấm áp bởi một vết rạn sâu không lấp được bao giờ. Mình đi qua nhau, với cả hai đó là một điều bất ngờ!
Cố lên ngoại ơi! Sắp lên rank rồi! Ngoại ra nhiều thơ cho con đọc nhé! Mà, ngoại viết thơ về cảm nhận một thứ gì đó được không? Chứ con thấy thơ ngoại toàn thơ buồn không à! Đọc muốn khóc ghê á! Ủng hộ ngoại nha!
Thế này này “ngoại trẻ” à TRÁCH! Tuổi của em, mười chín, đôi mươi Đẹp tựa trăng thanh, vẹn tròn mười Anh nhớ năm xưa.. ờ.. xưa lắm, Thời cũng như em tuổi đôi mươi Lắm lúc ngây ngô thế phải cười Móm mém thân già “nó” trêu ngươi Ai bảo xuân em vừa độ chín? Để anh thân trách số phận người.. mà Ngộ Nhân thì cũng là người 07/06/2021