Mẹ nhận hết về mình những năm tháng cô đơn Gánh gồng những gian truân, quá nửa phần đời nuôi dạy con khôn lớn Mẹ bỏ mặc ngoài tai những lời dị nghị xát vào tim mình đau đớn “Người đàn bà không chồng mà chửa..! Thứ đàn bà mất nết...hư thân” Mẹ lau những giọt nước mắt khi bắt gặp ánh nhìn lãnh đạm từ người thân Lặng lẽ nuốt vào trong cả những đắng cay tủi hờn của một tình yêu vừa rũ bỏ Dù đúng, dù sai thì tổn thương vẫn là trẻ nhỏ Chuyện của người lớn mà, đứa bé nào có tội gì đâu. Mẹ lặng thầm giấu đi những vết thương sâu Năm tháng thời gian, có những nỗi đau cũng dần dà trở thành chai sạn Chỉ cần con lớn khôn, trưởng thành và ngoan ngoãn Mẹ sẽ thay con gánh tất cả muộn phiền Những tháng năm con qua là nước mắt mẹ hiền Là nghĩa nặng ân sâu bao la hơn lòng biển Mỗi mùa thu đi qua, lòng con lại nhắc nhở “ Biết cho tới khi nào, con gánh lại đời mẹ... Mẹ ơi!”