"Tha thứ rồi nhưng không thể nào quên được" (N.P) Em giờ sao biếng nói Mắt cứ hoài mênh mang Để tim mình câm lặng Vần thơ cũ... Không màng... Ngày xưa xin trả lại Phía chân trời không anh Đớn đau nào cũng cất Ai oán mãi Sao đành... Em tập bao dung hết Chuyện mình là thừa dư Chuyện từng là trang thơ Người bỏ rơi giữa phố Đời! Vốn là duyên nợ Vay - trả kiếp hồng trần Tự ru hồn như thể Sẽ bớt phần đa đoan? Anh chẳng bao giờ biết Em yêu anh Thật lòng Nên thác đời vào sóng Mà ước chuyện trăm năm! Em ngờ đâu bão nổi Cũng không ngờ chia li Nên bây giờ nhìn lại Tay trắng... Em Được gì? Đêm! Vỡ oà nước mắt Tha thứ để quên đi Nhưng không thể Bóp chết Những sân si của lòng... ... Em giờ sao biếng nói Mắt vẫn hoài Mênh mang... P.s: Cảm xúc trên câu thơ mồi của người khác thôi mà.